Trong rừng cây u tĩnh, một tia sáng màu vàng chợt từ dưới nền đất dâng lên.

Tiếp theo là một bóng người từ dưới đất bay ra, đầu tiên là đánh vào một thân cây, tiếp theo rơi mạnh xuống đất.

Đúng là Đường Kiếp.

Chỉ có điều giờ phút này toàn thân Đường Kiếp tổn thương, gần như đã là người tàn tật.

Kinh hãi nhất là sau lưng hắn bị bóc mất một vùng da thịt, đau tới Đường Kiếp cũng không nhịn được nhe răng trợn mắt, nhưng hắn chỉ ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Lưới rách cá nhảy, nào có đạo lý không bị bóc mấy lớp vảy, có thể còn sống là tốt rồi.

Nhìn đến cảnh này, ngay cả Hằng Vô Địch cũng phải nói:
- Tiểu tử này có mấy cây xương cứng thật.

Tu giả coi trọng người dũng cảm, chưa nói điều gì, chỉ riêng hào khí của Đường Kiếp cũng đủ làm người kính nể.

Đứng dậy trên mặt đất, Đường Kiếp khẽ vẫy tay, một cây hoa màu đỏ sinh trưởng dưới tàng cây bay vào trong tay hắn. Tiện tay xé nhỏ đóa hoa, Đường Kiếp ép ra những giọt chất lỏng màu trắng cho vào trong miệng, sau lại từ trong túi Giới Tử lấy thuốc trị thương đắp lên mình.

Dịch hoa có thể tăng tốc độ khôi phục vết thương, cầm máu. Tuy nhiên một gốc cây hoa đỏ có thể phối chế thành một bình thuốc trị thương, dùng hoa như Đường Kiếp thật quá lãng phí, bởi vậy học viện cũng cũng không khuyến khích dạy học sinh cách dùng thuốc lãng phí này, nhưng không ngờ Đường Kiếp cũng biết —— hắn có thể tìm Hà Xung dạy mình phương pháp nâng cao linh khí, học thêm vài thứ khác cũng không tính là gì.

Lúc bôi thuốc, Đường Kiếp bay lên không trung, quan sát vị trí của mình. Tiểu ngũ hành độn địa phù đã đưa hắn đi tương đối xa, sớm cách xa đại trận, nếu không phải diện tích hạn chế, e là lao ra khỏi Hồng Mai Lĩnh cũng được.

Nhìn thấy màn sương đen tập hợp phía tây, cột khói xông thẳng lên trời, đúng là nơi bày đại trận, Đường Kiếp biết mình không có quá nhiều thời gian, bay thẳng hướng đại trận.

Phương pháp phá Yên La Trận có rất nhiều, bất quá với Đường Kiếp mà nói thì chỉ có một, chính là cướp đi Đỗ Môn Kỳ.

Tên cũng như nghĩa, Đỗ Môn Kỳ là cờ đóng cửa, đương nhiên sẽ đóng cửa lại.

Cả tòa Yên La đại trận do núi vây quanh mà thành, diện tích rất lớn, chỗ của Bành Diệu Long là Thương Môn, phương hướng Đỗ Môn ở phía sau núi, vì vậy Đường Kiếp bay thẳng ra đó.

Đi ra sau núi, Đường Kiếp nhìn thấy một mảng khói đen bao trọn khu vực này, hoàn toàn không phân rõ đông tây nam bắc. Khói đen đương nhiên do tác dụng của Yên La Trận, cũng có nhân tố của Hắc Vân Phiên, do hai người kết hợp mới có thể cưỡng ép Đỗ Môn Kỳ thả ra ánh sáng che đậy, không để người khác phát hiện.

Tuy nhiên điều này không làm khó được Đường Kiếp, hơi vận thị lực, ánh mắt liền xuyên thấu mọi trở ngại, nhìn thấy chút sáng mờ trong màn sương đen.

Đường Kiếp đi lên trước, nhảy thẳng vào trong bóng đêm.

Sương sau núi sương nặng hơn phía trước nhiều, đưa tay không thấy được năm ngón, mà ngay cả người trên đài ngắm cảnh cũng không thấy được tình huống bên trong, Đường Kiếp trời sinh nhìn ban đêm như ngày thường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng nhanh chóng bay đi.

Đi không bao xa, chợt nghe tiếng gió gào thét.

Đường Kiếp ngừng lại, một ngọn gió xẹt sát qua mặt hắn.

Dù sau núi không phải chủ trận, nhưng cũng nằm trong phạm vi phòng ngự, lúc đi vào đây thì các loại phòng ngự và phản kích bắt đầu phát uy.

Bất quá đối với người tinh thông trận đạo và thấy rõ mọi thứ như Đường Kiếp mà nói, trình độ phản kích này chẳng uy hiếp được hắn, một đường bay vút đi, chỉ thấy trong trận có tiếng gió gào tiếng nổ lớn, các loại pháp thuật hiện lên, nhưng không chạm được tới hắn.

Chỉ có điều càng vào sâu bên trong, công kích càng phát ra thường xuyên, uy lực cũng dần mạnh mẽ, cho dù là Đường Kiếp cũng không thể chậm trễ tốc độ, để tránh lao vào khu vực nguy hiểm thập tử nhất sinh.

Đối với hắn mà nói đây là hoãn chậm tốc độ, đối với đám Tiêu Văn mà nói, Đường Kiếp đang dùng tốc độ cao ép lại gần.

Phải biết rằng khi đoán được Đường Kiếp muốn đoạt Đỗ Môn Kỳ, Mục Nghị liền tăng cường phòng ngự phía sau núi, vì thế thậm chí hy sinh bộ phận uy lực trong trận. Hệ thống phòng ngự trong trận vốn hùng mạnh, hơn nữa bố trí lần này lập tức trở thành từng bước nguy cơ, nhưng tất cả ở trước mặt Đường Kiếp lại vô lực như vậy, thậm chí còn không tạm ngăn được bước chân hắn.

Đường Kiếp cứ thế đi qua đoạn đường này, nếu đổi là một đệ tử tinh thông trận đạo của Thất Tuyệt Môn thì cũng phải mất một buổi sáng để phá giải, thông qua, Đường Kiếp như một cơn gió lao tới, tốc độ cực nhanh như từng được diễn luyện qua vô số lần.

- Này... Điều này sao có thể?

Phía sau núi, đứng bên Đỗ Môn Kỳ, Tiêu Văn Tôn Nghi và Lưu Cận nhìn tảng đá lớn bóng loáng không chịu ảnh hưởng của sương đen trước mặt hiện ra bóng dáng của Đường Kiếp, ba người xem mà trợn mắt há hốc mồm, người tên Tôn Nghi kinh hô.

Tiêu Văn cũng là bị Đường Kiếp làm cho kinh hãi hít sâu nói:
- Tiếp tục như vậy, chưa đầy một khắc, Đường Kiếp sẽ đột phá đến đây.

Nghe vậy, Tôn Nghi Lưu Cận cả kinh, nói:
- Tiêu sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?

Tiêu Văn cũng trầm mặc.

Tốc độ cực nhanh của Đường Kiếp thật nằm ngoài dự đoán của bọn họ, rất nhiều bố trí trong kế hoạch không kịp phát động, có thể ngăn cản hắn cũng chỉ có chính mình.

Còn đối với Tiêu Văn mà nói, trước mặt y chỉ có hai lựa chọn.

Một là ở trong này tử thủ Đỗ Môn Kỳ, kệ Đường Kiếp tới đây. Hai là xuất kích, chặn đường Đường Kiếp.

Lựa chọn tử thủ thì không cần chia cắt, một khi Đường Kiếp đi vào, có thể bị ba người liên hợp công kích. Nhưng có phần phiêu lưu, chính là Đỗ Môn Kỳ cũng bị bại lộ trong phạm vi công kích của.

Trong lúc Đỗ Môn Kỳ phát huy tác dụng thì không thể di động, một khi Đường Kiếp đến nơi này, không để ý ba người công kích cường công mà đi rút Đỗ Môn Kỳ ra, toàn bộ đại trận sẽ chịu ảnh hưởng. Mà với thực lực của Đường Kiếp, phòng ngự của Vô Tướng Kim Thân, nếu muốn cứng rắn chống đỡ cả ba người liên kết một lát cũng không khó khăn gì, dù sao Đường Kiếp nổi tiếng luyện thể ... Chống đỡ, cũng là dựa vào này tài năng này mới được dùng thân phận Linh Đài tham gia trận đấu của học sinh Thoát Phàm.

Lựa chọn thứ hai thì ngược lại, trước tiên có thể ngăn Đường Kiếp tới gần, nhưng rất có thể bị hắn tranh thủ tiêu diệt từng bộ phận. Bởi vì sau khi vào trận, đám học sinh cũng biết mình khó phân biệt phương hướng, chịu ảnh hưởng đại trận, rất dễ dàng lầm đường. So với bọn họ, Đường Kiếp lại đơn giản hơn, bảo quang chính là dấu hiệu, trực tiếp xông tới đó là được.

Nghĩ vậy, Tiêu Văn cũng khó quyết định.

Tôn Nghi và Lưu Cận cùng nhìn y, Tiêu Văn càng nghĩ, cuối cùng nói:
- Chờ là chờ chết, xuất kích là muốn chết, tình nguyện chết trận cũng không thể cho tiểu tử kia tới cửa, lại nói ta không tin, một tên còn chưa vào được Thoát Phàm thì dựa vào cái gì làm loạn. Đi, chúng ta đi chiếu cố hắn!

Đã quyết định, ba người liền đi ra.

Trong màn sương đen, Đường Kiếp đang đi thì chợt quay đầu, lộ vẻ mỉm cười:
- Đến rồi.

Nghiêng sang một bên, Đường Kiếp đã đi về một hướng khác.

Đang ở hướng bên này Tôn Nghi đột nhiên dừng bước, nhìn một quả tinh thạch trong tay kêu lên:
- Đường Kiếp đổi hướng rồi, đáng chết, tên khốn khiếp này đang lách qua chúng ta.

- Cái gì?
Tiêu Văn Lưu Cận cả kinh.

Bọn họ chủ động xuất kích là muốn ngăn Đường Kiếp, không ngờ Đường Kiếp lại lợi dụng địa hình cùng bọn họ chơi trò bịt mắt bắt dê. Theo như tinh thạch biểu hiện, Đường Kiếp đang lách qua bọn họ, nhưng vẫn là hướng về Đỗ Môn Kỳ không đổi, hiển nhiên là đã phát hiện bọn họ đến gần, cố ý tránh qua, tới gần Đỗ Môn Kỳ.

Tiêu Văn quát:
- Đuổi theo, nhất định phải ngăn hắn lại.

Ba người đổi hướng, nhưng chưa được bao xa, Tôn Nghi đã nói:
- Hắn lại đổi hướng rồi, tốc độ hắn nhanh hơn chúng ta... Hắn đi song song cùng chúng ta rồi.

Dựa vào tốc độ cao, Đường Kiếp không ngừng thay đổi vị trí, hơn nữa đám Tiêu Văn đối diện đi tới, rất nhanh sẽ vượt qua nhau, tiếp tục như vậy sẽ biến thành Đường Kiếp tới gần Đỗ Môn Kỳ hơn bọn họ, một khi phát sinh tình huống này, Đường Kiếp không băn khoăn tới bọn họ, trực tiếp dốc toàn lực tiến lên là có ném ba người ra sau.

- Mẹ nó!
Thời khắc nghe Tôn Nghi nói ra lời này, Tiêu Văn cũng nóng nảy, dậm chân nói:
- Tôn Nghi dùng bí quyết phá trận mở đường cho chúng ta, Lưu Cận cùng ta đi bắt hắn!

- Vâng!
Hai người đồng thanh đáp ứng.

Tôn Nghi vung tay lên, một thanh băng quang trường kiếm đã rời khỏi lưng y bay về phía Đường Kiếp, để lại luồng kiếm quang lớn.

Kiếm quang như có thực chất, đâm rách hắc ám, mở ra một con đường sáng như tuyết trong màn sương đen tràn ngập, chiếu sáng con đường phía trước, đồng thời vẫn để lại một đường dẫn phát công kích trong trận, Tiêu Văn và Lưu Cận nhân cơ hội đi theo phi kiếm tới gần, lập tức rút ngắn khoảng cách với Đường Kiếp.

Kiếm kia phi tới đỉnh đầu Đường Kiếp, kiếm quang chiếu rọi xuống, Tiêu Văn và Lưu Cận cùng nhìn thấy Đường Kiếp, cũng nhìn cái mặt đầy tự tin và thong dong kia.

Hắn vung đao, Đoạn Tràng Đao chém ra ánh lửa va chạm với phi kiếm, phát ra tiếng leng keng, trong khoảnh khác chấn động, Đường Kiếp lui ra sau, nhưng không trốn vào bóng đêm thâm trầm mà kiếm quang cũng không lui bước, chỉ ở trên không trung không ngừng xoay tròn, thả ra luồng hào quang lớn, được Tôn Nghi sai sử lại không ngừng bay, truy tìm Đường Kiếp. Thân hình của Đường Kiếp vừa biến mất, thì đã bị kia kiếm quang soi ra.

Ngay sau đó Lưu Cận tung chưởng vỗ vào khoảng không, một bàn tay lớn ngưng kết trên không, từ xa đánh về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp vung quyền đón chào, quyền chưởng đụng nhau, Đường Kiếp đã nương theo thế quyền lao đi lần nữa.

- Đường Kiếp cùng ta chiến một trận!
Tiêu Văn phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ.

Y xếp thứ hai trong Thất Tuyệt Môn, thực lực không tệ nhưng lại có rất ít người để ý tới y. Trong Lục Đại phái, thực lực cá nhân trong Thất Tuyệt Môn không được người chú trọng, đồng dạng là thứ hai nhưng Tiêu Văn cũng chỉ ngồi ở nhóm ghế hạng bét, thậm chí ngay cả Mục Nghị cũng chẳng coi y ra gì.

Thất Tuyệt Môn sở dĩ không tiếc hớp tác cùng đối thủ một mất một còn cũng vì muốn chiếm phần thắng lợi này, ngoại trừ làm vẻ vang môn phái, cũng là vì chứng minh xếp hạng cá nhân. Giờ Đường Kiếp đang ở đây, Tiêu Văn sẽ dùng hắn để chứng minh mình thật mạnh!

Thời khắc này thấy Đường Kiếp lui ra sau, Tiêu Văn quát:
- Lưu Cận bảo hộ ta!

Nói xong Tiêu Văn thì thào trong miệng, hai tay đồng thời làm, trước người xuất từng đạo phù chú. Theo ngón tay y chỉ xẹt qua không gian, nhiều điểm quang hoa dừng lại ở không trung, dần dần hình thành một đồ án kỳ lạ, thoạt nhìn trông giống bát quái đồ, nhưng nhỏ hơn và có nhiều chỗ bất đồng.

Đây đúng là môn bí truyền thứ năm của Thất Tuyệt Môn - Đồ lục vô cực.

Phương pháp này uy lực rất mạnh, chính là thi pháp cần thời gian dài, thời khắc này Tiêu Văn ỷ có Lưu Cận ở bên hộ vệ, không kiêng nể gì thi triển bí pháp mạnh nhất. Ngay lúc Tiêu Văn thi pháp, trong bóng đêm có một chút tinh quang bùng nổ tấn công Tiêu Văn.

Lưu Cận hét lớn một tiếng, một quyền tung ra, đánh tan tinh quang.

Ngay tại tinh quang bị oanh tán, một người từ trong bóng tối lao ra, đúng là Đường Kiếp. Mặt của hắn được ánh đao và màn sương đen chiếu rọi có chút âm u lạnh lẽo, hai mắt lại nhìn chằm chằm Tiêu Văn đang thi pháp.

- Đừng mơ qua đây!
Lưu Cận hô to , song chưởng đồng thời đẩy ra trước, một vách đất màu vàng chặn ngay trước mặt Đường Kiếp, đồng thời sau lưng y sinh ra bảo quang, bao trọn khu vực chung quanh.

Chỉ cần ngăn hắn một chút, Tiêu Văn sẽ xong ngay thôi, đây là ý niệm duy nhất trong đầu Lưu Cận, vì thế Lưu Cận trực tiếp xuất ra hai thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của bản thân.

Nhưng ngay lúc y ra tay, Đường Kiếp lại cười.

Hắn dừng lại, thay đổi xông tới trước thay vì lướt ngang, lại lần nữa hướng vào trong màn đên, chỉ có điều phương hướng lần này nhằm ra sau đám Tiêu Văn bọn họ.

Lưu Cận đầu tiên ngẩn người rồi lập tức tỉnh ngộ, hét lớn:
- Không tốt, Tôn Nghi!

Đường Kiếp lấy một đối ba, tất nhiên không phải đối thủ ba người, vì nguyên này tất nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp ngăn cách ba người, mà Tiêu Văn thì cố gắng không để bị ngăn cách.

Đáng tiếc dù y cố gắng thế nào thì vẫn bị Đường Kiếp bắt lấy cơ hội, thừa dịp Tiêu Văn thi pháp, Lưu Cận bảo hộ liền lao thẳng ra sau Tôn Nghi, lúc này trong tay Tôn Nghi vô bảo, chuyên chú thi pháp, lại chỉ có một người, một khi Đường Kiếp tới gần, nhất định.

Hiểu điểm này, Lưu Cận sẽ lao ra chặn lại, nhưng nghĩ nếu mình rơi đi, Tiêu Văn bị hắn nhân cơ hội tập kích thì làm sao bây giờ?

Điều này khiến y do dự một chút, nhưng nghĩ tới thực lực Tiêu Văn thì dù bị Đường Kiếp phá hư thi pháp cũng sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng ngược lại Tôn Nghi có thực lực yếu nhất trong ba người, lại không có pháp khí, nguy hiểm lớn nhất nên mới quyết định lao ra.

Lần do dự này vốn khiến y chậm một bước, hơn nữa lúc rời đi lại bị chính tường đất y phóng thích ra cản lại, kết quả khi y lao ra thì chỉ thấy Đường Kiếp đã như một tia chớp mạnh lao ra.

Nhanh như thế nào? Phải biết rằng đây đang ở trong trận!

Lưu Cận đầu tiên là cả kinh, lập tức tỉnh ngộ lại, hoá ra Đường Kiếp nhờ họ mà mở được đường đi tiếp, lập tức biến sắc kêu lên:
- Không tốt!

Phi kiếm mở đường là cách không tốt nhất ở đây, tuy nó có thể kích phát cạm bẫy nhưng cũng đồng thời hình thành vô số thông đạo khác nhau, đám Tiêu Văn họ có thể lợi dụng, Đường Kiếp cũng có thể. Lúc đám Tiêu Văn dùng phi kiếm mở đường đuổi theo Đường Kiếp, Đường Kiếp cũng đã mở đường tới chỗ Tôn Nghi. Mà xông tới Tôn Nghi cũng có thể nhân cơ hội kéo dài khoảng cách với Tiêu Văn.

Hắn ở trong trận không thể di chuyển nhanh và tránh né Đồ lục vô cực, nhưng trên con đường này, hắn có thể!

Cho nên hắn xung phong!

Phát động Tử Điện Túng Thân Pháp!

Trong nháy mắt tăng tốc độ lên tới cực hạn!

Cái này cũng chưa tính, ngay lúc sắp xông tới bên Tôn Nghi, hắn lại không công kích Tôn Nghi trước mà quay lại ấn ra một chưởng về phía xa, miệng nói một chữ:
- Sinh!

Một chữ vừa thốt ra, trong trận thay đổi bất ngờ.

Lưu Cận đang đuổi theo Đường Kiếp, chợt nghe băng phong quanh người khởi động, hỏa vân cuồn cuộn, tiếng sấm gào thét, chớp rung sấm giật.

Một tia chớp đột nhiên từ hư vô xuất hiện, một kích đánh vào người Lưu Cận, vừa vặn bổ trung người y. Cuối cùng Lưu Cận chụp vào cái tráo phòng ngự nên chưa bị một kích đánh chết, nhưng dù là vậy, trên người cũng phát điện sáng lóng lánh, toàn thân tê dại.

- Khốn khiếp!
Lưu Cận tức giận mắng to.

Có rất nhiều cơ quan mới đột nhiên xuất hiện trong trận, không hỏi cũng biết là Đường Kiếp giở trò quỷ.

Phong Hỏa Yên La Trận có năng lực tự động tu bổ và chuyển hoán cơ quan cạm bẫy, nếu không chỉ dựa vào một thanh phi kiếm là có thể mở ra thông đạo, xông ra khỏi trận cũng quá mức đơn giản. Đường Kiếp làm chính là kích phát năng lực chuyển hoán của đại trận, đưa cạm bẫy di động đến con đường khác, dùng cái này cản trở Lưu Cận truy kích.

Đường Kiếp không phải người khống chế đại trận, theo lý là không làm được, nhưng trận pháp biến hóa vô cùng, đạo lý lại thông nhau. Cơ quan chuyển hoán cạm bẫy thuộc loại biến hóa, đang bị khống chế trong Đỗ Môn, cũng chính là lúc họ vừa đứng, thiên thời địa lợi đều nằm trong tay.

Đường Kiếp lại dùng thủ đoạn nhỏ kích thích đại trận, tứ cửu chân tuy uy lực không lớn nhưng lại biến hóa nhiều, bí quyết không phải là công kích thật mà là lấy sức sống vạn vật tăng mạnh hiệu quả pháp trận, lại phối hợp với một chưởng của Đường Kiếp đã kích thích đại trận, khiến pháp trận tự động kích phát ra hiệu quả biến hóa.

Kết quả phi kiếm vừa rút ra thì đường đã bị chặn ngang, Lưu Cận muốn đuổi kịp Đường Kiếp là ngàn vạn khó khăn.

Điểm chết người chính là, Lưu Cận phát hiện hai đao đã chặt đứt đường thông sang Tôn Nghi, cũng bao gồm con đường y trở về bên Tiêu Văn, cứng rắn lợi dụng trận pháp ngăn cách y trong trận pháp.

Đương nhiên y vẫn có thể lợi dụng hiểu biết của chính mình với trận pháp, nhưng tốc độ không nhanh được, điểm chết người nữa chính là tuy rằng thực lực của y mạnh hơn Tôn Nghi, nhưng lại không thể phá trận quyết.

- Khốn khiếp!
Thấy màn này, Lưu Cận biết mình đã bị lừa, nghìn tính vạn tính không ngờ bị chia cắt, không ngờ lại bị Đường Kiếp lợi dụng trận pháp tính kế họ.

Phong Hỏa Yên La Trận là bí thuật của Thất Tuyệt Môn, Đường Kiếp không thể nào biết trước, mà nếu hắn biết trước cũng không thể để đám học sinh Tẩy Nguyệt đi vào cạm bẫy, nhưng biểu hiện hiện tại của hắn còn quen thuộc với trận pháp hơn cả học sinh Thất Tuyệt Môn, nói cách khác, trong đoạn thời gian này hắn tự mình làm quen, dần dần nắm giữ.

Điều này sao có thể? Lưu Cận quả thực không thể tin vào đáp án này, điều này thực quá sức tưởng tượng.

Cùng lúc đó, sau khi cắt đuôi Lưu Cận, Đường Kiếp đã quay lại nhìn Tôn Nghi.

Tôn Nghi đã tái nhợt.

Y ngơ ngác nhìn Đường Kiếp, một tay dẫn kiếm quyết, liều mạng thúc dục pháp kiếm trở về.

Đáng tiếc phi kiếm tới nhanh hơn nữa cũng không nhưng bằng động tác của Đường Kiếp.

Hắn xông tới trước, hung dữ đấm vào mũi Tôn Nghi.

Sau quyền này, Tôn Nghi im lìm ngã xuống, phi kiếm cũng không ai khống chế, trực tiếp rơi xuống.

Không chờ y rơi xuống đất, Đường Kiếp đã xông lên bắt lấy y.

- Đừng giết ta!
Tôn Nghi sợ hãi kêu.

Bất kể là xếp hạng môn phái hay xếp hạng cá nhân, Tôn Nghi đều ở dưới Đường Kiếp, Đường Kiếp lại nổi danh Luyện Thể, gần như vô địch, bởi vậy Đường Kiếp vừa tới gần, Tôn Nghi liền buông tha. Y không biết giờ trước mặt y chính là phân thân của Đường Kiếp chứ không phải bản thể Đường Kiếp, danh hiệu vô địch sớm không tồn tại mà chỉ là lời nói bừa..., cho dù không địch lại, kéo dài thời gian vẫn là có thể, có lẽ còn có thể đợi Lưu Cận và Tiêu Văn cứu viện.

Đáng tiếc sau khi mất đi niềm tin, ngay cả dũng khí giao thủ cũng bị mất.

- Ngoan thì không cần chết.
Đường Kiếp trả lời, tay đè chặt ngọc bài bên hông Tôn Nghi, đưa vào một cỗ linh khí, công năng truyền tống của ngọc bài dĩ nhiên phát động.

Nhìn thấy Đường Kiếp cưỡng ép truyền tống mình ra ngoài, Tôn Nghi nhẹ nhàng thở ra.

Dù thế nào, cuối cùng cũng không cần chết.

Ngọc bài vận chuyển có thời gian hạn chế, theo bạch quang dần dần ngưng tụ, kéo dài tới chân trời, thân ảnh của Tôn Nghi bay lên không trung, thoạt nhìn có vài phần giống cảnh phi thăng.

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Tôn Nghi biến sắc, kêu lên:
- Kiếm của ta!

- Bây giờ là kiếm của ta rồi.
Đường Kiếp cười nói:
- Dù sao người thua cũng phải để lại gì đó.

Tùy tiện bắt lấy, bảo kiếm rơi xuống kia đã nắm trong tay.