- Oanh!

Nương theo một tiếng vang thật lớn, chỗ đám Mục Nghị đứng bùng lên một mảng khói lớn.

Một cột khói màu đen trong lúc nổ tung phóng lên cao, thẳng tắp lao về phía trước, lao vào không trung.

Cột khói màu đen như dòng mực phun vào mặt giấy, chỉ trong nháy mắt đã nhuộm không trung thành một mảng đen thui, khiến ban ngày hóa thành đêm tối.

Không chỉ có thế, sương khói màu đen lại chia thành vô số cột khói nhỏ, từ không trung lan ra bốn phía, trong nháy mắt tràn tràn quanh vùng đất lớn, rồi lại từ không trung nhanh chóng rơi xuống, ở trên không trung tạo ra một cột khói.

Cảnh tượng này thoạt nhìn như một lồng chim lớn đang được tạo ra giữa trời đất, cột khói ở đỉnh núi chính là trụ trung ương của lồng chim, liên tục cung cấp lực lượng khắp nơi, mà đám Bành Diệu Long trong khoảnh khắc đã biến thành chim trong lồng.

Phong Hỏa Yên La Trận!

- Đi mau!
Nhìn đến cảnh tượng này Đường Kiếp kinh hãi tới muốn nổ tung.

Không ai hiểu hơn hắn ý nghĩa cái lồng chim này.

Yên La đại trận!

Dù không rõ tính chất Yên La Trận là gì, nhưng đặc điểm chính của Yên La Trận rõ ràng là cường công cường vây, lợi cho quần chiến. Vốn Yên La Trận còn có nhược điểm, chính là cột khói trung ương có thể cường phá. Nhưng Thất Tuyệt Môn bố trí khéo léo, lấy thân núi làm trung tâm tiến hành bố trí, cột khói trung ương có hơn nửa đoạn giấu trong thân núi, trước bảo vệ phần mấu chốt, sau dùng kiếm trận đấu với học sinh Tẩy Nguyệt.

Trận pháp tiêu hao pháp lực của học sinh Tẩy Nguyệt, thêm vào thế núi địa lợi, bảo vệ hai mặt, muốn cường lực thúc giục thì cơ bản không có khả năng.

Bởi vậy chỉ trong nháy mắt Đường Kiếp liền hiểu ra, ở trong trận này, Tẩy Nguyệt phái không còn bất kỳ khả năng thắng lợi nào, thời khắc này chỉ biết kéo hai người Vệ Thích chạy như điên.

Cột khói trong thiên địa vẫn đang không ngừng hạ xuống, bao trọn vùng núi và vùng đất quanh nó thành màu đen, nhìn thấy cảnh này đám Bành Diệu Long cũng biết có gì đó không đúng, cùng nhau lao vội ra ngoài, thừa dịp Yên La Trận còn trong quá trình khởi động mà nhanh chóng rời đi.

Chỉ có điều Thất Tuyệt Môn vất vả bày ra trận này, sao có thể cho bọn họ dễ dàng rời đi.

Ngay lúc đám Bành Diệu Long chạy đi, Mục Nghị vẫn chưa ra tay chợt trầm nửa người xuống, hữu chưởng vỗ mạnh xuống đất. Chỉ thấy cột khói kia chợt biến hóa, đánh thẳng về phía một học sinh.

Cột khói kia rõ ràng là sương khói tạo thành, lần này đánh vào người học sinh lại như roi thép khiến học sinh kia gân róc xương nứt, máu chảy như điên bay ngược về.

Đường Kiếp thấy thế kêu lên:
- Đó là thiên la, đừng để chúng đụng tới, sẽ trói các ngươi lại.

Đặc điểm của Yên La Trận là có năng lực trói buộc hùng mạnh, lấy sương khói làm trụ, hình thành thiên la địa võng.

Phương xa từng cột khói không ngừng hạ xuống khắp bốn phương tám hướng, như từng cây Thiết Trụ gấp khúc, hình thành lồng giam vây khốn, đám Bành Diệu Long đang lao vào những khe hở của lồng gian, nhưng Đường Kiếp biết, khe hở này nhìn như trống trải, kỳ thật sớm có những vòng bảo hộ vô hình đóng kín lại hết thảy.

Thất Tuyệt Môn đã dụng tâm bố trí tất cả, đương nhiên không thể để đám học sinh Tẩy Nguyệt thoát đi dễ như vậy, mặc dù Đường Kiếp đi trước một bước, cũng không thể thoát khỏi phạm vi đại trận.

Mắt thấy không có hy vọng thoát đi, một học sinh lấy ra một tấm phù. Đường Kiếp nhìn thấy kinh hô:
- Không được!

Chỉ thấy học sinh đã hóa thành nhất đạo hoàng quang lao xuống nền đất.

Nhưng lúc y đang tiến vào lòng đất, chợt một đạo khí trụ từ dưới đất xông lên, học sinh kia đúng là bị khí trụ đâm hất ra khỏi nền đất, kêu thảm bay vào không trung.

Đường Kiếp che mặt không muốn nhìn nữa.

Yên La Trận gọi là thiên la địa võng, trên có thiên la, dưới lưới dắt dao găm, thiên la lấy vây địch, địa võng đả thương người, so sánh với thiên la, địa võng càng thêm hung ác. Nếu họ dám chui xuống đấy, còn sống được chính là cực may mắn.

Từ từ, còn sống?

Trong lòng Đường Kiếp đột nhiên chấn động, dừng bước nhìn quanh.

- Đường Kiếp, ngươi làm gì, chạy mau.
Thấy hắn dừng lại, Vệ Thiên Xung hô hoán.

- Không đúng!
Đường Kiếp nhìn không trung tự nói:
- Thiên la chủ trói, địa võng chủ giết, vì sao nên trói không trói, nên giết không... Đúng rồi, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, pháp trận uy lực không đủ.

- Đường Kiếp!
Thích Thiếu Danh cũng hô lên.

Đường Kiếp không để ý tới, chỉ nhìn thẳng những học sinh phía trước chui vào nền đất, hai mắt hơi hiện hào quang, trong miệng lại mấp máy những ký tự lạ, chỉ có điều thanh âm thấp, cũng không ai biết hắn đang nói gì, duy có lão già mặc áo bào xanh trên đài ngắm cảnh Thất Tuyệt Môn hừ một tiếng:
- Đúng là nhìn ra đại trận bỏ sót mà suy diễn, đáng tiếc, vội vã như thế...

Lão còn chưa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt Đường Kiếp sáng ngời lên:
- Tìm được rồi!

Lời nói rõ ràng đủ sức mạnh giúp lão già áo bào xanh nghe thấy, ngạc nhiên nói:
- Làm sao có thể?

Cùng lúc đó, đám người Bành Diệu Long đã xông đến vách tù long, đánh vào vòng bảo hộ, phản lực hùng mạnh đẩy ngã tất cả.

Phong Hỏa Yên La Trận biến học sinh Tẩy Nguyệt học sinh thành chim trong lồng, đồng thời nghe những tiếng bạo vang dày đặc, dưới mặt đất có vô số khí trụ nhỏ xông lên, giống như dòng suối điên cuồng phun ra từ dưới mặt đất.

Khốn cục tạo thành, sát thế khởi động!

Mọi người đang tuyệt vọng, Đường Kiếp đã xông tới một chỗ, đồng thời hô:
- Đại sư huynh, giúp ta giúp một tay!

Bành Diệu Long cao giọng hỏi:
- Ngươi muốn ta giúp thế nào?

- Dùng Đại Ma La Thiên Vương Chú, xem ta thủ thế, ta chỉ ngươi oanh kích ở đâu thì oanh kích ở đó.

- Được!
Bành Diệu Long đã dùng lại Đại Ma La Thiên Vương Chú.

Đồng thời Đường Kiếp chỉ vào một chỗ phía xa, một đạo Nguyên Khí Châm đánh ra ngoài:
- Nơi này!

Oanh!

Bàn tay khổng lồ đã theo hướng Nguyên Khí Châm chỉ hạ xuống, tạo ra một hố to trên đất.

- Còn có chỗ này!
Đường Kiếp lại đánh ra một châm, bàn tay khổng lồ tiếp theo hạ xuống.

Đường Kiếp hai tay huy động liên tục, một cây tiếp một cây Nguyên Khí Châm bay ra, Bành Diệu Long đi theo liên tục ấn chưởng, không riêng y, những học sinh khác cũng đều ra tay, giờ phút này, ngoài tín nhiệm Đường Kiếp thì họ không còn lựa chọn nào khác.

Theo lần tấn công này, mặt đất lần lượt xuất hiện mấy cái hố, mấy cái hố xuất hiện thì khí trụ xung quanh dần biến mất, trong vòng đại trận không ngờ xuất hiện một khu vực an toàn.

Trên đỉnh núi, đám Tiêu Văn Lâm Vong thấy vậy biến sắc, Tiêu Văn nói:
- Điều này sao có thể? Đường Kiếp sao tìm được trận tiết nhanh như vậy?

Phong Hỏa Yên La Trận có rất nhiều trận tiết, đó là những điểm mấu chốt trong đại trận, mỗi một trận tiết bị phá hỏng sẽ tạo ảnh hưởng lớn tới pháp trận.

Tuy nhiên trận lễ không phải chỗ yếu hại, không chỉ khó kiếm mà có bị phá hỏng cũng chỉ ảnh hưởng tới bộ phận, không quan hệ tới đại cục. Ngược lại muốn tìm được nó cần tính toán rất nhiều, bình thường khi phá trận không ai làm vậy.

Đường Kiếp dám làm vậy là do hắn nhìn ra trong trận pháp có chỗ thiếu hụt, hơn nữa hắn giải toán nhanh nên bắt đầu phá trận tiết trước, tranh thủ cho mọi người một chỗ dung thân.

So sánh với Tiêu Văn đang khiếp sợ, Mục Nghị có vẻ điềm tĩnh hơn:
- Lưới rách thì tu bổ lại, con cá có sức lớn hơn nữa cũng đừng mơ vượt lưới.

Tay phải ấn xuống đất, Phong Hỏa Yên La Trận lập tức nổi gió, ngay sau đó, chỗ đất lõm kia như có kỳ tích dâng lên.

Cùng lúc đó, sáo trúc trong tay Mục Nghị vừa chuyển, dùng sức thổi ra một tiếng, dưới một tiếng này, Đường Kiếp cảm thấy trong đầu như có kim đâm, liền kêu "A" một tiếng, không ngờ trong lúc tính toán cũng bị quấy rầy.

Đường Kiếp lập tức làm mất phương vị trận tiết, lần này có Nguyên Khí Châm nhưng lại không thể đánh ra.

- Đường Kiếp!
Diệp Thiên Thương hô.

Đường Kiếp ôm đầu hô:
- Mục Nghị đang sửa chữa chỗ bị tổn hại. Y có Đỗ Môn Kỳ nắm giữ biến hóa, lại có Vô Tướng Thiên Âm quấy nhiễu, thiên thời địa lợi, ta đấu không lại y!

- Vậy làm sao bây giờ?
Bành Diệu Long cũng vội vã.

Đường Kiếp lại không trả lời, chỉ nhìn về những cột khói ngoài kia.

Những cột khói đã hình thành, làn khói đen không ngừng xuất hiện khiến cột khói càng lúc càng thô.

Đường Kiếp trầm giọng nói:
- Ly phá thiên, phược long thung... Hay cho Mục Nghị, ta đã tán thưởng ngươi rồi, còn hiểu cả vây thành tất thiếu!

Thuật chạy trốn thiên hạ tuy nhiều, bình thường cũng chỉ có bay, độn địa và truyền tống, bởi vậy phàm là đại trận trói buộc, ngoài bao trời khóa đất thì còn phải trói buộc không gian, ngăn cách truyền tống mới không xảy ra sai sót.

Phong Hỏa Yên La Trận vốn cũng có chức năng này, trong khoảng sương đen thì mọi truyền tống đều không có hiệu quả, nhưng Đường Kiếp thấy Mục Nghị cũng đang hy sinh công năng ngăn cách truyền tống, chứ không phải cứng rắn phong tỏa thiên địa.

Nếu có pháp thuật truyền tống đủ mạnh thì có thể rời khỏi đây.

Học sinh Tẩy Nguyệt học sinh?

Có!

Lệnh bài truyền tống!

Mục đích của Mục Nghị đã quá rõ, y cho học sinh Tẩy Nguyệt hai lựa chọn: Bó tay chờ chết, hoặc nhận thua rời đi.

Thất Tuyệt Môn và Tẩy Nguyệt phái cũng không phải thù hận tới chết, tuy Mục Nghị lợi dụng việc trả thù để Vân Vô Cực hợp tác cùng y nhưng bản thân y lại không hy vọng động tới Tẩy Nguyệt phái, đồng thời còn cho Tẩy Nguyệt phái một con đường sống, đồng thời làm yếu khí thế của họ, dù sao Phong Hỏa Yên La Trận tạo ra từ tài liệu, bản thân không đủ vững chắc, cũng sợ đối phương liều chết phản kích.

Ý thức được điều này, trong lòng Đường Kiếp cũng tuyệt vọng. Tuy nhiên với tính tình cố chấp của mình, càng là thời khắc nguy cơ, hắn ngược lại càng quyết đoán.

Trong mắt hiện một tia quyết tuyệt, Đường Kiếp ngẩng cao đầu nói:
- Bành sư huynh, Diệp sư huynh, mọi người hãy nghe ta nói.

Tất cả học sinh cùng nhìn hắn.

Đường Kiếp cao giọng nói:
- Mục Nghị ở trong này bày ra Yên La đại trận, lại khai mở truyền tống, hiện tại chỉ cần các ngươi phát động lệnh bài truyền tống là có thể rời khỏi phúc địa. Tuy nhiên làm như vậy, cũng bằng nghĩ chúng ta bị đánh bại! Chúng ta làm mất tư cách tranh đoạt bảo vật, thậm chí hai kiện bảo vật của chúng ta đoạt được cũng vì không đủ thời gian mà bị thủ tiêu tư cách, cuối cùng giao thắng lợi vào tay người khác. Nói cách khác... Chúng ta không thu hoạch được gì.

Hắn nhìn mọi người, lớn tiếng nói:
- Kết cục như vậy, các ngươi nguyện ý sao?

Bành Diệu Long cười hắc hắc:
- Đương nhiên không muốn, Đường Kiếp, rốt cuộc ngươi có chủ ý gì nói ra đi.

Đường Kiếp nói:
- Ở trong trận, ta không phá được Yên La Trận, nhưng ở ngoài trận, ta còn có một cơ hội. Ta có phương pháp có thể cưỡng ép xông ra khỏi trận, nhưng ta cũng cần các ngươi trợ giúp. Không những thế, ta còn muốn các ngươi ở trong này giúp ta bám trụ Thất Tuyệt Môn. Còn nữa, dù khó khăn thế nào, các ngươi cũng phải kiên trì, không được truyền tống rời đi!

Mọi người đồng thời trầm mặc.

Bành Diệu Long trầm giọng nói:
- Nếu ngươi không làm được thì sao?

Đường Kiếp trả lời:
- Vậy các ngươi có thể sẽ chết trong trận.

- Hiểu rồi.
Bành Diệu Long gật đầu:
- Vậy còn do dự gì nữa? Mau mau xuất trận, phá vỡ cái đại trận chán ghét này, cứu chúng ta ra!

- Đúng!
Mọi người đồng thời hô lên:
- Mau mau rời khỏi đi phá trận!

- Phá trận!

- Phá trận!

- Phá trận!

Liên tiếp ba tiếng hét lớn vang lên trong đám người.

Khí trụ phóng lên tràn ngập bầu trời.

Nhóm học sinh Tẩy Nguyệt đứng thẳng trong gió, sau lưng là vô số cột khói dâng lên.

Giờ phút này, bọn họ giống hệt như người lính thấy chết không sờn.

Hít sâu một hơi, Đường Kiếp gật đầu nói:
- Được!

Đầu tiên hắn phát động Vô Tướng Kim Thân, Ngưng Thủy tráo, sau đó chỉ vào mặt đất nói:
- Tập trung tất cả lực lượng, oanh!

Mười hai người đồng thời ra tay, cùng nhau đập xuống mặt đất.

Ngay lúc hố kia xuất hiện, Đường Kiếp lấy ra một vật đè xuống.

Tiểu ngũ hành độn địa phù!

Đúng là pháp phù hắn lấy từ Thủy phu nhân lúc trước.

Lúc hắn ở Linh Đài Các đã có tới bốn loại pháp phù, Thiên Cơ Trảm Tướng Phù, Thủ Nhạc Trấn Yêu Phù, Hoàng Tuyền Phù và tiểu ngũ hành độn địa phù.

Ba loại phù đều đã dùng qua, nhất là khi ở Lão Nha Lĩnh đánh với Huyễn Ảnh Yêu Hồ đã dùng hết Thiên Cơ Trảm Tướng Phù và Thủ Nhạc Trấn Yêu Phù, duy có tiểu ngũ hành độn địa phù làm bảo mệnh phù, bởi vì Đường Kiếp vẫn chưa tránh được mà giữ lại đến nay, vào hôm nay rốt cục phát huy tác dụng.

Phù quang vào giờ phút này bao quanh Đường Kiếp, mang hắn chui xuống đất.

Cùng lúc đó khí trụ bùng lên, hung ác vồ tới Đường Kiếp rồi đánh thẳng lên người hắn, không chờ Đường Kiếp xuất huyết, độn địa phù đã mang hắn lao ra với tốc độ cao lao, đám Bành Diệu Long thấy trên mặt đất một dãy khí trụ điên cuồng thoát khỏi nền đất, kéo ra một to dài ngoài trận, tan biến trong biển rừng mờ mịt.

- Đây... Đây là...
Đám học sinh nhìn cảnh này mà há hốc miệng.

Phương pháp Đường Kiếp thoát ly cũng cực đơn giản, chính là lợi dụng trận pháp bị hao tổn, uy lực công kích không đủ bù chỗ thiếu hụt, lấy độn địa phù cưỡng ép vượt ải. Yên La Trận là một chiếc lưới gắn dao, so với thiên la, lưới gắn dao mạnh ở lực sát thương chứ không phải năng lực đóng cửa. Chẳng qua do lực sát thương của nó quá mạnh, thế cho nên có rất ít người có gan cứng rắn đỡ đòn.

Nhưng Đường Kiếp dám, lợi dụng Tiên Thiên có chỗ thiếu hụt, lại thêm sự cố gắng phá hoại, Đường Kiếp đã cứng rắn đột phá ra một chỗ hổng, tận lực dựa vào thân thể chính mình cưỡng ép phá tan.

Đây là một lần đánh cuộc, lao ra ngoài trời cao biển rộng, không ra thì chết không có chỗ chôn.

Vì nguyên nhân này, người sử dụng phương pháp này không chỉ cần ánh mắt phi phàm, tính toán sâu sắc, quan trọng hơn là không sợ hãi, dũng mãnh, tự tin. Thời gian phá trận rất quan trọng, mà sống chết trước mắt chỉ cần mỗi một giây do dự đều sẽ chỉ khiến người ta càng tiến gần tới tử vong.

Thấy Đường Kiếp mượn Độn địa phù đi, ngay cả Mục Nghị cũng không khỏi nói:
- Hay cho một Đường Kiếp, quả nhiên có đảm lược, nhận thức hơn người!

- Nhưng Mục sư đệ, Đường Kiếp đi rồi sẽ rất phiền, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?
Tiêu Văn hỏi.

Mục Nghị lại không nói lời nào.

Y kinh ngạc nhìn xuống đất, như thể đang nhìn mấy con kiến đánh nhau.

Một hồi lâu, y mới nói:
- Đường Kiếp sẽ không đi, hắn sẽ trở về phá trận, mà cách phá trận tốt nhất từ bên ngoài, chính là Đỗ Môn Kỳ.

Lâm Vong cẩn thận nói:
- Đường Kiếp chưa chắc biết Đỗ Môn Kỳ ở đâu...

Mục Nghị khẳng định:
- Hắn nhất định sẽ biết!

Một đám học sinh Thất Tuyệt Môn nhìn nhau, Tiêu Văn gật đầu nói:
- Nếu vậy để ta đi thủ Đỗ Môn Kỳ, ta cũng đang muốn chiếu cố hắn.

Mục Nghị nói:
- Lưu Cận, Tôn Nghi, các ngươi cũng đi.

Tiêu Văn nhướn mày:
- Mục sư đệ, ngươi không tin ta?

Mục Nghị nhìn lòng bàn tay mình, lẩm bẩm nói:
- Ta chỉ muốn nắm chắc hơn một chút.