Theo bảo quang phía nam xuất hiện, hai phe tây bắc rất nhanh cũng có vô số quang trụ xông lên trời.

Cẩn thận hơn, phía nam một kiện, phía tây ba kiện, phía bắc hai kiện, thêm hia kiện của Tẩy Nguyệt phái là tám kiện, lại thêm Thái Ất Thanh Huyền Bôi, mười món bảo vật còn thiếu một kiện.

Tuy nhiên điều này không còn quan trọng, chỉ cần đánh bại hai đội khác, cho dù không tìm được món đồ kia cũng không sao, tất cả đều thuộc về người thắng.

Thời khắc này nhìn thấy ba bảo quang cùng sáng, Bành Diệu Long cười to nói:
- Bảo bối chúng ta cũng sáng!

Nói xong đã lấy trong túi Giới Tử ra một vật, cũng là một chiếc gương đồng, đây là Huyền thủy phân quang kính, có thể sử dụng để chống đỡ pháp thuật công kích phạm vi lớn, tuy nhiên có tính công kích hữu hiệu đối với thuần linh khí. Thứ này không có ý nghĩa lớn với Bành Diệu Long, nhưng lại tốt hơn so với kiện pháp bảo khác.

Bên kia Chu Phụng Đạo cũng đã lấy ra một vật, cũng là một bình bạch ngọc mỡ dê. Bảo bình mỗi ngày tiếp một bình Thần Lộ, dùng để tưới Linh Điền có thể giúp linh thực mọc tươi tốt, mỗi ngày tưới có thể giúp linh thực hai năm có được dược tính ba năm, chỉ là sương sớm quá ít, chỉ có thể tưới trên diện tích hữu hạn. Bình bạch ngọc dù tốt nhưng lại không có tác dụng trong chiến đấu, cũng khó trách Bành Diệu Long lựa chọn phân quang kính kia.

Bát Bảo đều đã xuất hiện, quang hoa nở rộ, đại biểu cho một hồi đại chiến sắp triển khai.

Đương nhiên mọi người cũng có thể lựa chọn vị trí, chỉ cần không chiến lẫn nhau thì đều có thể tự mình đoạt lấy rời đi.

Tuy nhiên điều này cơ bản không có khả năng.

Mỗi trận đấu trò chơi sinh tử, người thắng làm vua, mạnh mẽ cố giữ một phương, nhất định không có có khả năng tự gây bất lợi cho mình. Tẩy Nguyệt phái Thiên Tình Tông liên kết, có khoảng hai mươi người, thực lực rõ ràng mạnh hơn Thiên Nhai Hải Các và Thất Tuyệt Môn chỉ có mười sáu người, cũng chỉ đoạt được có bốn kiện bảo vật, bởi vậy không có lý buông tha đối phương. Thứ hai người giữ bảo vật và người phát hiện khác nhau. Như Thái Ất Thanh Huyền Bôi cũng không phải do Vân Vô Cực phát hiện đấy mà là do một học sinh Thiên thần cung tìm được giao cho Vân Vô Cực. Một khi Vân Vô Cực thủ bảo thành công, sẽ cho người phát hiện một ít ưu đãi. Tẩy Nguyệt phái Huyền Thủy Phân Quang Kính và Dương Chi Bạch Ngọc cũng vậy, người phát hiện giao cho Bành Diệu Long, người sau do Chu Phụng Đạo phát hiện giữ trong tay chưa nộp lên. Nếu mọi người cứ thủ mà không đánh..., vậy Chu Phụng Đạo có thể giữ bảo bối lại, trở thành một trong thập đại. Điều này đối với những tinh anh trong phái như Bành Diệu Long mà nói thì đúng là không thể tha thứ, rất dễ biến thành nội đấu.

Vì để tránh cho nội đấu, ngoại chiến chính là lựa chọn tốt nhất.

Bởi vậy bất kể xuất phát từ môn phái hay là cá nhân, tất cả mọi người phải đánh tới lúc có kết quả.

Thời khắc này Chu Phụng Đạo lấy bình bạch ngọc nhìn Diệp Thiên Thương. Diệp Thiên Thương ngẫm nghĩ một chút, rốt cục nhận lấy. Y vốn định buông tha vật này đi đoạt pháp bảo thích hợp hơn, nhưng nếu Đường Kiếp đã tập trung vào Đỗ Môn Kỳ, Diệp Thiên Thương quyết định nhường cơ hội tranh đoạt cho hắn.

Thấy bình bạch ngọc đã có chủ, Bành Diệu Long quát:
- Nếu mười bảo vật đã xuất thứ chín, vậy còn chờ gì? Lên, kệ con mẹ nó!

- Đi!
Tất cả học sinh đồng thời rống lên một tiếng, bay vào không trung, chỉ để lại Vệ Thiên Xung và Thích Thiếu Danh trên mặt đất.

Hai người này đều là học sinh Linh Đài, một người do Ngọc Môn Cửu Chuyển mà được đề cử, một người do có chân truyền của Trường Phong chân nhân nên đặc cách tiến vào, vốn có Đường Kiếp đi cùng họ, nhưng giờ Đường Kiếp đã Thoát Phàm, hai người họ phải sống nương tựa lẫn nhau.

- Này, này, đừng quên còn có chúng ta nữa!
Vừa thấy các sư huynh lướt gió bay đi, Vệ Thiên Xung vội vã dậm chân.

Đường Kiếp cười ha hả, ngón tay chỉ xuống dưới chân Vệ Thiên Xung, một luồng gió xoáy đã nâng Vệ Thiên Xung bay lên. Bên kia Diệp Thiên Thương cũng tung Phi Cát Kiếm mang theo Thích Thiếu Danh lên không.

Cùng một thời gian, bảo quang ba phái cũng bắt đầu di chuyển, bắt đầu tiến gần lại nhau.

Thực lực bất đồng khiến vị trí bay của học sinh bốn phái cũng có chỗ bất đồng.

Thiên Tình Tông từ bắc bay sang đông, hiển nhiên muốn tới gần Tẩy Nguyệt phái đầu tiên, cầu liên hợp tác chiến.

Phía tây Thiên Nhai Hải Các lại đuổi thẳng theo Thiên Tình Tông, đối với bọn họ mà nói, liên hợp tác chiến không hề có lợi. Nhân số Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các bằng nhau, mà bên Thiên Nhai Hải Các còn có Lam Ngọc, Thiên Tình Tông thì tổn thất mất Lý Chí bình, thực lực rõ ràng hơi kém đối phương. Hơn nữa hai phái quan hệ đối địch, bởi vậy Thiên Nhai Hải Các muốn quyết chiến một trận với Thiên Tình Tông.

Tẩy Nguyệt phái thì lao thẳng tới chỗ của Thất Tuyệt Môn.

Dựa vào thực lực mạnh nhất một phương, đám Bành Diệu Long càng có khuynh hướng đánh Thất Tuyệt Môn, Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các chứ không phải hợp tác chiến đấu. Làm vậy sẽ có ưu thế là một khi Thiên Nhai Hải Các đánh bại Thiên Tình Tông, đánh bại Thất Tuyệt Môn Tẩy Nguyệt phái cũng không cần đấu cùng Thiên Tình Tông, lại càng không cần chia đều ưu đãi.

Đối với việc chiếm cứ ưu thế tuyệt đối mà nói, cho dù là căn cứ theo tỉ lệ thực lực phân chia tiền lời cũng khó tính. Trong mắt đám Bành Diệu Long, bọn họ đánh bại Thất Tuyệt Môn, Thiên Nhai Hải Các đánh bại Thiên Tình Tông, cuối cùng Tẩy Nguyệt phái kết thúc, một lần ôm hết tất cả bảo vật mới là kết thúc tốt nhất. Một khi thành công, Tiêu Dao cung kia nhất định thuộc về Tẩy Nguyệt phái.

Luận thực lực thì chuyện này hoàn toàn có khả năng, chẳng sợ Thiên Nhai Hải Các không thể đánh bại Thiên Tình Tông, bị Thiên Tình Tông lật bàn, miễn cưỡng chiến thắng Thiên Tình Tông chẳng giữ lại được bao nhiêu người, Tẩy Nguyệt phái cũng có đầy đủ lý do không cho Thiên Tình Tông cơ hội, hoặc là bán vài kiện bảo vật để giữ thể diện cho môn phái.

Bất kể là kết quả nào thì vẫn tốt hơn hợp tác.

Vì nguyên nhân này, đối với sự theo đuổi của Thiên Tình Tông, Bành Diệu Long không để ý tới mà là chỉ đuổi theo Thất Tuyệt Môn.

Bất ngờ duy nhất chính là phản ứng của Thất Tuyệt Môn.

Đáng lẽ họ phải nghĩ cách hợp tác với Thiên Nhai Hải Các mới đúng, xong càng phân chiến như vậy thì càng bất lợi với Thất Tuyệt Môn, nó phải một mình đối mặt với Tẩy Nguyệt phái cường đại nhất.

Thế nhưng Thất Tuyệt Môn cũng không làm như vậy mà di chuyển về hướng tây nam. Phương hướng này vừa không tới gần Thiên Nhai Hải Các, cũng không tới gần Tẩy Nguyệt, giống như tính đi một mình.

- A? Kỳ quái, tiểu tử của Thất Tuyệt Môn đang làm gì đó?
Phi hành trên không trung, nhìn bảo quang di động phía xa, Bành Diệu Long không hiểu nói.

- Có thể là biết không địch lại, tính toán chạy trốn kéo dài thời gian.
Một học sinh nói.

Thích Thiếu Danh lắc đầu:
- Vậy chả bằng hợp tác với Thiên Nhai Hải Các. Tứ phái thực lực không đều, Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các có thực lực gần nhất, cũng có thể tới chỗ Tẩy Nguyệt phái ta. Liên thủ rồi, chí ít sẽ có Thiên Nhai Hải Các chia sẻ một phần.

Đường Kiếp nói:
- Đừng quên bảo quang chỉ có thể xác định phương hướng bảo vật, không thể xác định pương hướng con người. Nếu ta là Mục Nghị, ta sẽ mượn bảo quang giả thực hư. Chỉ cần để một gã học sinh Thất Tuyệt Môn mang theo bảo vật chạy trốn, học sinh Thất Tuyệt Môn còn lại vụng trộm đi hội họp với Thiên Nhai Hải Các, trước diệt Thiên Tình Tông, đến lúc đó người bị vây chính là chúng ta rồi.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đồng thời kinh hãi.

Nếu quả thật như vậy, Tẩy Nguyệt phái có thể gặp phiền toái. Thiên Tình Tông tuyệt đối không để hai phái liên thủ, một khi để hai phái diệt Thiên Tình Tông thì Tẩy Nguyệt phái sẽ rơi xuống thế hạ phong.

Cũng may Đường Kiếp lại nói:
- Tuy nhiên khi lập kế hoạch này bọn hắn phải xác định chúng ta sẽ không chủ động liên thủ với Thiên Tình Tông thì mới có thể) thực hiện, nếu không thì đúng là trò cười. Bành sư huynh, ta nhớ huynh nói lúc trước từng đánh qua vài trận, các ngươi có từng lảng tránh việc liên kết với Thiên Tình Tông?

- Vậy thật không có.
Bành Diệu Long lập tức trả lời.

Vì không phải quyết đấu, lòng dạ mọi người cũng không hẹp hòi, cho nên cũng không cố ý từ chối lời mời hợp tác của Thiên Tình Tông, mãi tới hôm nay bảo quang cùng sáng khắp nơi, cùng nhau phát ra tín hiệu quyết chiến thì mới xuất hiện tình huống như vậy.

- Vậy khả năng này không lớn.
Đường Kiếp lập tức nói.

Nghe vậy mọi người nhẹ nhàng thở ra, Vệ Thiên Xung nói:
- Vậy ngươi nói bọn họ sao thế?

Ngẫm nghĩ một chút Đường Kiếp trả lời:
- Còn có một khả năng là bọn họ cố ý dụ dỗ chúng ta, kéo dài thời gian. Trước hết để cho Thiên Nhai Hải Các và Thiên Tình Tông tử đấu, thực lực của Thiên Nhai Hải Các luôn mạnh hơn Thiên Tình Tông một chút, chỉ cần bọn họ chiến thắng Thiên Tình Tông sẽ duy trì ưu thế ba bên trở lên, quay về gấp rút cứu viện Thất Tuyệt Môn thì có thể chuyển bại thành thắng.

Đạo binh giả lấy mạnh hiếp yếu, lấy thực đánh hư, trước tạo ưu thế sau mở rộng toàn cục là chuyện thường xảy ra, đối với Thất Tuyệt Môn mà nói, lựa chọn thứ hai thích hợp hơn, hơn nữa nếu có thể nắm chắc thì cũng có thể có thể thay thế Tẩy Nguyệt phái trở thành người thắng thứ nhất.

Kỳ thật Đường Kiếp có thể dùng Động sát thiên mục xem trực tiếp, nhưng giờ hắn vẫn chưa đứng một chỗ thấy rõ một chỗ, mà dừng lại một chỗ xem rất có thể bị mọi người phát hiện. Nếu như không có người ngoài phát hiện thì cũng thế thôi, nhưng giờ biết có người ở ngoài quan sát, Đường Kiếp đương nhiên không chịu mạo hiểm.

Thời khắc này Đường Kiếp nói vừa ra, mọi người lập tức cảm thấy có lý, đều gật đầu.

Đã biết tính toán của Thất Tuyệt Môn, mọi người không e dè dốc toàn lực đuổi theo.

Lang Gia phúc địa diện tích lớn, nhưng vì bảo quang nên có chạy thế nào mọi người vẫn có thể đuổi theo, mà một khi bị dồn vào góc chết sẽ không còn đường lui. Có lẽ vì nguyên nhân này, bảo quang Thất Tuyệt Môn đang bay ra sau rốt cục dừng lại, hiển nhiên không muốn trốn tránh nữa.

Đó là một đỉnh núi nhỏ, bảo quang ở đỉnh núi.

Đám người Đường Kiếp bay tới, xa xa nhìn thấy chín học sinh Thất Tuyệt Môn trên chân núi, lạnh lùng nhìn mình.

Nhìn thấy chín người đều ở đó, đám học sinh đồng thời hoan hô.

Nhìn thấy người của Thất Tuyệt Môn không chạy, Bành Diệu Long cười lớn hô:
- Mục Nghị, ở Lang Gia phúc địa này, chỗ nên mò cũng đã mò qua, có cố cũng chẳng có ích gì, cũng tới thời điểm gặp chân chương rồi.

Đứng ở đỉnh núi, Mục Nghị hừ lạnh:
- Đúng vậy, Thất Tuyệt Môn ta cũng sớm không kiên nhẫn được nữa. Hai kiện bảo vật ở ngay đây, Bành sư huynh có có thể kiên trì chịu đựng thì cứ việc tới bắt đi.

Nói xong chỉ vào tảng đá lớn trước mặt, phía trên rõ ràng bày hai kiện bảo vật Thất Tuyệt Môn chiếm được, một kiện Thái Ất Thanh Huyền Bôi, một kiện Phong Long Ly Hỏa quạt, đáng tiếc không có Đỗ Môn Kỳ, cũng không biết có phải rơi vào tay Thiên Nhai Hải Các và Thiên Tình Tông không.

Trong mắt Bành Diệu Long lóe lên ánh sáng:
- Ta đây không khách khí, lên!

Theo tiếng hô, một đám học sinh Tẩy Nguyệt phái nhảy lên, đối với họ mà nói, trận chiến này Tẩy Nguyệt phái lấy mười ba chịu chín, lại còn là chiến lực yếu nhất của Thất Tuyệt Môn, có thể nói chiến thắng đã định.

Lúc này trong Thất Tuyệt Môn trừ Mục Nghị ra, tám người còn lại đã đồng thời ra tay, tám thanh phi kiếm cùng bay lên không, mỗi chuôi kiếm đều là nhất hóa nhị, nhị hóa tứ, tứ hóa bát, không ngừng tăng trưởng sinh ra vô số tiểu kiếm va chạm trên không trung, leng keng tạo thành một mảnh lưới kiếm.

Đây đúng là Trọng Loan kiếm trận nổi tiếng của Thất Tuyệt Môn, mỗi một thanh tiểu kiếm của kiếm trận đều là thật, biến hóa vô cùng, ảo diệu hàng nghìn hàng vạn, theo nhân số gia tăng mà uy lực đột biến.

Tuy chỉ có tám người nhưng trên bầu trời lúc này lại có trăm ngàn phi kiếm bay lượn, sắc bén bao phủ toàn bộ đỉnh núi.

Này cũng chính là đặc điểm lớn nhất của Thất Tuyệt Môn, dưới tình huống một chọi một, Thất Tuyệt Môn không chiếm ưu thế khi đối mặt các phái khác, nhưng trong quần chiến, Thất Tuyệt Môn thường có thể phát huy bản lĩnh vượt qua thực lực bản thân, khiến một cộng một lớn hơn hai.

Nhìn thấy kiếm trận, Bành Diệu Long lại cười ha ha rồi đột nhiên hô:
- Để ta!

Đứng trước núi, hai tay thi triển ấn pháp.

Ấn pháp lọt vào mắt Đường Kiếp làm hắn cả kinh, suýt nữa kêu lên.

Đại Ma La Thiên Vương Chú!

Không ngờ Bành Diệu Long lại sử dụng Đại Ma La Thiên Vương Chú lúc trước Đường Kiếp từng dùng qua.

Chỉ có điều chú pháp này là bí pháp trong Thần Tiêu Kiếm Điển, Bành Diệu Long sao biết được? Không phải y chỉ biết Cực Chiến Chân Cương sao?

Tuy nhiên ngay sau đó Đường Kiếp đã hiểu ra, nhất định trong hai năm qua Bành Diệu Long đã liều mạng kiếm cống hiến, kiếm thêm một cơ hội xem bí điển, chỉ y giữ kín không nói ra, mãi tới lúc này mới bộc lộ.

Lúc bí pháp của Bành Diệu Long phát động, trên bầu trời xuất hiện một hình người lớn giống Bành Diệu Long như đúc, bảo tướng trang nghiêm, cao lớn thậm chí áp đảo cả ngọn núi nhỏ, thời khắc vừa hiện thân đã vươn bàn tay khổng lồ đè xuống đỉnh núi.

- Lên!
Một học sinh Thất Tuyệt Môn hô lớn.

Trên đỉnh núi kiếm trận bùng nổ quang hoa, bàn tay khổng lồ nghênh đón về phía đỉnh núi, ầm ầm phát ra một luồng sáng chói mắt, chỉ một kích đã đánh bàn tay khổng lồ thành tro bụi.

Lần này hai tướng đụng nhau, Bành Diệu Long rõ ràng không địch lại, tuy nhiên y lại chẳng quan tâm, Đại Ma La Thiên Vương Chú của y mạnh hơn so với Đường Kiếp dùng lần trước, tiếp tục thi triển ấn pháp, một bàn tay mới được tạo ra, lần nữa đè lên kiếm trận.

Cùng lúc đó, Phi Sa Kiếm của Diệp Thiên Thương ném vào không trung, Phi Sa kiếm biến thành khổng lồ lao tới đỉnh núi, chém ra một luồng sáng.

Kế sau hai người, những học sinh còn lại cũng đồng loạt ra tay, đủ loại pháp thuật xuất hiện cùng rơi xuống đỉnh núi. So với Thất Tuyệt Môn tập trung thống nhất, Tẩy Nguyệt phái có vẻ hỗn loạn hơn nhiều, nhưng uy lực không nhỏ, hai bên lập tức lộ vẻ phấn khích.

Đây mới thực là tiên gia đấu pháp, so sánh lại, Đường Kiếp chỉ thấy những trận chiến trước chỉ là đồ chơi con nít.

Dưới tình huống như vậy, Vệ Thiên Xung, Thích Thiếu Danh còn dùng pháp thuật học sinh tác chiến thì cũng chẳng có bao tác dụng, đại hỏa cầu của Vệ Thiên Xung tuy hung mãnh, nhưng người ở gần có thể tránh được, đấu pháp ngay lập tức nhược biến thành mảnh vụn, ngay cả Phân quang lược ảnh của Thích Thiếu Danh trong cục diện này cũng không có ý nghĩa.

Ngay cả Đường Kiếp cũng giống như vậy. Hắn tuy nhập Thoát Phàm, nhưng vì không quay về học viện nên chưa tu hành thuật pháp chính thứ, bởi vậy không có Thoát Phàm Cảnh giới, lại không có pháp thuật uy lực tương đương.

Đương nhiên cũng không phải toàn bộ không có, như Đại Ma La Thiên Vương Chú hắn nhớ, đáng tiếc đó là Thần Tiêu bí pháp, hắn không thể lấy ra nữa.

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Đường Kiếp không vội ra tay mà lui lại hậu phương, sử dụng Động sát nhìn khắp bốn phía.

Chẳng biết sao hắn có cảm giác, cảm giác trận chiến này có phần cổ quái.

Mưu cầu quyết chiến, đón đánh chính diện, dùng kiếm trận quang minh chính đại chống đỡ, những thứ này đã vượt quá thực lực Thất Tuyệt Môn nên có.

Nhất là lần tiếp xúc trước đó, trong lòng Đường Kiếp đã sớm sinh nghi, chẳng qua khi đó hắn một lòng muốn tấn công Thoát Phàm, bởi vậy không để ý tới những chuyện khác, vào lúc này đại chiến, tất cả nghi hoặc xuất hiện, chứ không phải do hắn làm như không thấy.

Tầm nhìn theo sự nghi ngờ dần mở rộng, đem toàn bộ chiến trường thu vào trong mắt, thế nhưng Đường Kiếp vẫn chưa nhìn thấy cái gì không đúng.

Chích xác dưới bầu trời vẫn còn tiếp tục giao phong, Trọng Loan kiếm trận của Thất Tuyệt Môn tuy mạnh nhưng dần dần vẫn không chống đỡ được đám Bành Diệu Long và Diệp Thiên Thương liên tục công kích.

Kiếm quang dần yếu bớt, trên bầu trời đã chỉ còn thấy Bành Diệu Long tàn sát bừa bãi, một khi Trọng Loan kiếm trận bị phá, học sinh Thất Tuyệt Môn không còn lực chống cự, đến lúc đó sẽ hoàn toàn sụp đổ, lúc này Bành Diệu Long đã gần như thấy thắng lợi huy hoàng, tiếng cười phóng đãng bắt đầu vang lên phía chân trời.

Nhưng càng như vậy, trong lòng Đường Kiếp càng thêm bất an.

Đỉnh Mục Nghị vẫn sừng sững như cũ, thật thà chất phác không chút thay đổi, chỉ có điều lạnh lùng nhìn chiến trường mà không ra tay, lộ vẻ hùng mạnh tự tin mà khó hiểu.

Sự tự tin này khiến Đường Kiếp cảm thấy bất an nhưng lại tìm không ra vấn đề, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Hắn cắn răng, tiếp tục kéo cao tầm nhìn, nếu tìm không thấy vấn đề, vậy bản đồ đi tìm có vấn đề!

Nhưng với Đường Kiếp mà nói chuyện này là cực nguy hiểm, khi hắn quan sát toàn cục, ở mức độ nào đó chính là ý thức rời khỏi cơ thể, nếu lúc này có người đánh lén, Đường Kiếp chẳng còn sức đánh trả.

Theo tầm nhìn thăng cấp, toàn bộ Lang Gia phúc địa gần như đã nằm hết trong mắt Đường Kiếp.

Đường Kiếp nhìn hai phúc địa Tây Bắc, Thiên Nhai Hải Các đã sắp đuổi kịp Thiên Tình Tông, người hai bên đều cầm bảo vật điên cuồng bay, ở phía chân trời vẽ nên một đường quang hoa chói mắt.

Nhưng trong một thoáng nhìn, Đường Kiếp phát hiện trong năm kiện bảo vật lại không có Đỗ Môn Kỳ.

- Không phải chứ? Xui xẻo như vậy?
Đường Kiếp hoàn toàn không nói gì.

Không thể bảo vật cuối cùng chưa xuất thế lại chính là Đỗ Môn Kỳ mình đau khổ tìm kiếm.

Đợi đã nào...!

Trong lòng Đường Kiếp đột nhiên chấn động.

Lúc này trong đầu có vô số hình ảnh lướt qua.

Luyện thú và Thiên Thần Giáp bị đổi.

Không tiếc số tiền lớn mua Hắc Vân Phiên.

Mục Nghị ở trong tuyệt cảnh vẫn có ánh mắt trấn định như trước.

Còn Đỗ Môn Kỳ mãi chưa xuất hiện kia...

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Đường Kiếp khiến tinh thần hắn thoáng run.

Hắn quả thực không thể tin được ý nghĩ này, nhưng lý trí nói cho hắn biết, đây mới là tiếp cận nhất chân tướng đấy.

Ngay sau đó tâm hồn Đường Kiếp như bay bổng, nếu giờ có người dốc toàn lực đánh Đường Kiếp một kích hẳn hắn phải chết không ngờ. Nhưng Đường Kiếp vẫn phải bất đắc dĩ làm vậy, tâm hồn lên như diều gặp gió, phá tan lồng giam, lao ra khỏi Lang Gia phúc địa, lại một lần nữa dùng thế quân lâm thiên hạ quan sát đại địa, nhìn về phía kia ngắm cảnh.

Lúc này ánh mắt Đường Kiếp nhìn thẳng về phía Thiên Thần Cung.

Rốt cuộc hắn đã tìm thấy được bóng dáng quen thuộc.

- A!

Trên chiến trường Đường Kiếp đột nhiên quát to một tiếng, ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi.

Vệ Thiên Xung và Thích Thiếu Danh đang cùng hắn xem trận đấu chấn động, đồng thời đỡ lấy hắn hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?

Đường Kiếp ngẩng đầu, hai mắt đã hiện ánh sáng màu đỏ, thất thanh hô:
- Có cạm bẫy, Thất Tuyệt Môn đã ở trong này bày đại trận, chúng ta mau lui lại!

Bành Diệu Long nhướn mày:
- Đường Kiếp ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó? Tiêu Dao cung rõ ràng cấm mang tài liệu bày trận vào, cho dù Thất Tuyệt Môn tinh thông tứ nghệ, bọn họ cũng cũng không thể uy hiếp được pháp trận của chúng ta.

Song chưởng Đường Kiếp rung lên, kéo Vệ Thiên Xung và Thích Thiếu Danh bỏ chạy, đồng thời quát:
- Bọn họ không mang vào tài liệu bày trận, mà là lợi dụng điều kiện nơi này chế tác tài liệu của mình, Đỗ Môn Kỳ cũng trong tay bọn họ dùng để chủ trì đại trận! Đi mau! Đi mau!

Đường Kiếp vừa dứt lời, chợt nghe ầm một tiếng vang dội, toàn bộ thế giới chợt biến sắc!