Ý niệm nhập vào trong đầu biến thành một luồng ý thức cực lớn đánh thẳng vào não của Đường Kiếp, ngay sau đó Đường Kiếp không thể chịu nổi nữa ôm lấy đầu ngã xuống đất kêu lên đau đớn.

Thấy cảnh như vậy, đám người trên đài ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu xảy ra chuyện gì, tình huống như bây giờ của Đường Kiếp, bọn họ cũng là lần đầu mới thấy.

Nhìn bộ dạng hiên ngang đầy khí phách của hắn lúc nãy, tấn công Thoát phàm là chắc chắn thành công rồi, đến lúc cuối thì khí bị rút lại, hào quang dần tan biến đồng nghĩa với việc bước cuối cùng đã hoàn thành, chỉ là cái bộ dạng đau đớn thảm thiết của hắn, thì lại không hiểu là vì sao.

Những người trước sau khi thành công, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tác dụng phụ chắc chắn là không có, có người gặp may mà ngộ đạo, nhắm mắt tĩnh tọa, cảm ngộ Đạo Niệm

Như Đường Kiếp vừa mới thành công liền ngã ngay ra đất, thật không hiểu nổi chuyện quái gì nữa?

Đường Kiếp lúc này, trong đầu kim quang mãnh liệt.

Một luồng Đạo Niệm đỏ như mặt trời dâng lên trong đầu hắn, gần như khiến hắn tan chảy ra.

Đạo Niệm này là vô số các đường vân cảm nhận được sự thăm dò của Đường Kiếp lúc mà đại đạo khắc lên, ở trong cơ thể hắn tương ứng sinh thành, còn kết hợp mà tạo ra tồn tại, chính bởi vì không phải Đạo Niệm lúc đầu, mới không khiến Đường Kiếp lập tức tan thành mây khói.

Hé lộ thiên cơ có thể khiến người ta một bước lên giời, cũng có thể khiến người ta tan xác mà chết. Dưới sự uy nghiêm của trời, một luồng Đạo Niệm cũng có thể khiến người tu tiên hóa thành bột, đâu có phải người bình thường dễ dàng đạt được.

Để ngộ ra đại đạo, ít ra cũng phải tu thành Thiên Tâm, có thể có căn nguyên vững chắc, linh hồn cứng cỏi mới có thể lĩnh ngộ được, còn như tiến thêm một bước nữa, những nhân vật của Tử Phủ Tiên Đài cũng không dám dễ dàng dính tới, thì đừng nhắc đến làm gì.

Chỉ có điều đối với đại bộ phận người tu tiên mà nói, bọn họ phải vĩnh viễn nghĩ là không thể ngộ được, mà không phải là ngộ ra sớm, như Đường Kiếp ngộ đạo trước khi Thoat Phàm, hơn nữa vừa ngộ ra là đã nhìn thấu được đạo, ít lại càng ít, vì thế có thể nói, chuyện Thoát Phàm thì sẽ ngộ đại đạo, trước đây căn bản là không xảy ra, chính thế cũng chả có mấy người gặp phải tình huống này.

Mặc dù là cảm nhận thiên cơ tự sinh ra Đạo Niệm, Đường Kiếp cũng vì ý trời cảm nhận duyên cớ, bị hành hạ đến chết đi sống lại, vòng mặt trời đỏ kia phát ra ánh sáng và sức nóng mãnh liệt, đang điên cuồng tàn sát trong đầu Đường Kiếp, Đường Kiếp chỉ cảm thấy cả người như sắp bốc hơi rồi.

Nếu thật sự vì thế mà chết đi, thì Đường Kiếp đúng là oan gia mà.

Tiếc cái đây là chuyện về mặt linh hồn, Đường Kiếp đối với chuyện này chẳng có biện pháp nào cả.

Không, không đúng!

Ánh mắt của Đường Kiếp đột nhiên sáng lên.

Bên trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, bản thể Đường Kiếp đột nhiên dừng bất động.

Một vòng giống như mặt trời trong thức hải bản thể dâng lên, cùng lúc đó, trong thức hải bản thân Đường Kiếp, sức nóng của Đạo Niệm cũng dần giảm xuống.

Mượn lấy nhất hồn song niệm, Đường Kiếp đã thành công chia đôi hồng nhật Đạo Niệm, từ đó cuối cùng cũng chịu được sức ép khủng khiếp của Đạo Niệm này.

Đường Kiếp trên Ngư Thần Thạch rốt cục cũng ngừng rên rỉ, nằm trên đá không ngừng thở dốc.

Vừa nghĩ đến chỉ là đạo niệm cảm nhận thiên đạo tự phát ra, mà đã có uy lực như vậy, nếu thật sự tiếp xúc với đại đạo hoàn thiện, thì không biết sẽ như thế nào, Đường Kiếp trong lòng cũng được một phen hoảng sợ, biết mình lần này thật là quá ẩu.

Nghỉ ngơi một lát, tinh thần của Đường Kiếp đã hồi phục một chút, lúc này mới bắt đầu kiểm tra bản thân.

Đầu tiên muốn xem chính mình đã Thoát Phàm thế nào.

Kim Sắc Bảo Tháp trong không trung vẫn cao ngất ngưởng, khí trụ thông thiên, Đường Kiếp tâm niệm vừa động, chỉ thấy trong Linh Hải hơi nổi lên một gợn sóng.

Sau đó thân tháp phát sáng rực rỡ, khí cơ phóng xuống, một lượng lớn linh khí từ bên ngoài tràn vào, như là một chiếc cầu nối trời với đất.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp đã phát động pháp thuật, dưới chân gió thổi nhẹ, nhưng lại khiến hắn phóng lên, hướng về phía không trung mà bay tới.

Phi hành thuật.

Thấy cảnh như vậy, mọi người trên đài đồng thanh phát ra tiếng hoan hô:
- Thành công rồi!

Phi hành thuật không phải chỉ có ở Thoat Phàm Cảnh, học tử Linh Đài Cảnh cũng có thể dùng. Nhưng phi hành thuật sử dụng liên tục sẽ tiêu hao một lượng lớn linh khí, chỉ dựa vào pháp lực của bản thân, thì mãi mãi không thể đủ được. Cho dù là một học tử Linh Hải, trước khi đạt đến Thông Thiên cầu, cũng không thể bay quá lâu. Do đó học tử Linh Đài mặc dù có thể bay, nhưng lúc thật sự chiến đấu, căn bản là không dùng phi hành thuật.

Cũng vì nguyên nhân đó, học tử Linh Đài sau khi thăng tiến Thoát Phàm, hầu như việc làm trước tiên là phi hành. Vì thế bắt đầu từ ngày này, bọn họ mới thật sự có khả năng phi hành, trước đó mặc dù có thể bay, nhưng thời gian có hạn, thường thì chỉ gọi là lướt đi mà thôi.

Cho nên mọi người trên đài thấy Đường Kiếp vừa đứng dậy, bước đầu tiên là phi hành, nên chỉ biết là hắn đã thành công rồi.

Minh Dạ Không cười ha hả nhìn về phía Hằng Vô Địch:
- Xem ra lần đánh cuộc này ta thắng rồi.

Hằng Vô Địch không nói gì, chỉ trừng trừng nhìn Đường Kiếp, như là muốn dùng ánh mắt kéo Đường Kiếp xuống vậy, chứng minh là hắn không thể tiến tới Thoát Phàm.

Tiếc thay Đường Kiếp không chịu rơi xuống, hắn cứ chậm rãi bay như vậy trong không trung, bởi vì vẫn còn chưa quen, tốc độ bay còn chậm, nhưng rất ổn định, hơn nữa càng bay càng thuần thục, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Hắn bay quanh đỉnh núi, áo học tử Nguyệt Bạch lắc lư theo gió, giống như là đang ngao du giữa đất trời, Hứa Diệu Nhiên nhìn nhất thời ngây ra.

Lúc này Hằng Vô Địch không còn gì để nói nữa, chỉ biết giậm chân tức giận, lấy ra một con báo màu tím, nhìn vài cái luyến tiếc, cuối cùng mất về tay Minh Dạ Không. Minh Dạ Không cười đắc thắng thu lấy, tùy tay lấy ra một vật đưa cho Tạ Phong Đường nói:
- Đợi Đường Kiếp ra, đưa vật này cho hắn, nói với hắn rằng, đây là quà cảm ơn hắn giúp ta lấy được Dạ Thần Miêu.

Tạ Phong Đường cười nói:
- Minh sư sao không tụ mình đưa cho hắn?

Minh Dạ Không lắc lắc đầu:
- Ta sắp phải đi rồi.

- Đi ư?
Tạ Phong Đường giật mình, lập tức tỉnh ra.

Minh Dạ Không có vẻ muốn chuẩn bị tiến tới Tử Phủ rồi.

Lần này Đường Kiếp tiến tới Thoát Phàm, đúng là một chấn động lớn với Minh Dạ Không, vị Thập cửu thiên khôi này có dự cảm với dũng khí của Đường Kiếp, cuối cùng quyết định bước qua ngưỡng cửa của bản thân, vì thế thậm chí đã không đợi được muốn rời khỏi rồi.

- Nhưng Hằng Vô Địch kia...
Tạ Phong Đường nhắc nhở.

- Hắn không phải vấn đề, lúc ta đi, cũng sẽ kéo hắn đi cùng.
Minh Dạ Không điềm tĩnh nói.

Tạ Phong Đường lúc này mới yên lòng.

Lúc này, sau khi bay được nửa canh giờ, Đường Kiếp cuối cùng cũng dừng phi hành.

Nếu như là một Đường Kiếp chưa vào được Thoát Phàm, cho dù là Linh Hải ngập trời, cũng chỉ có thể bay hơn một khắc, nhưng giờ đây Đường Kiếp bay đã được nửa canh giờ, cũng chỉ tiêu hao khoảng tám trăm điểm linh dịch mà thôi, nếu như dốc hết sức để bay, ước chừng có thể trụ được sáu canh giờ.

Đương nhiên đây là Đường Kiếp vẫn chưa học cao hơn về phi hành pháp môn, Đường Kiếp nhớ là trong học viện có đến mấy loại phi hành thuật có thể khiến bản thân bay nhanh hơn, mà cũng tiết kiệm được linh khí.

Trong đó thích hợp nhất chính là Thiên Bằng Tiêu Diêu pháp, môn pháp thật này tu luyện đến cao thâm có thể khiến lượng linh khí tiêu hao giảm đi một nửa, tốc độ cũng nhanh hơn một lần, quan trọng nhất là pháp thuật này có thể kết hợp Tử Điện Tung Thân Pháp, hai thứ đồng thời vận dụng, có thể khiến tốc độ tăng lên 2.4 lần, nếu như có được sinh tức quyết khôi phục tốc độ của Tiểu Chu Thiên, vậy thì bay ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì.

Chờ đã.

Đường Kiếp đột nhiên ngẩn người ra, Thiên Bằng Tiêu Dao pháp này bản thân chưa hề học qua, tại sao lại hiểu rõ như thế? Biết được có thể kết hợp với Tử Điện Tung Thân Pháp thì cũng không có gì, thậm chí còn biết tăng tốc độ lên bao nhiêu lần, chính xác đến 0.4 lần?

Còn Sinh Tức Quyết là chuyện gì?

Đường Kiếp chẳng hiểu ra làm sao cả.

Chẳng lẽ là...

Vừa nghĩ đến, tâm tư Đường Kiếp liền chìm trong thức hải.

Lúc này Hồng Nhật trong thức hải cuối cùng cũng không còn thiêu đốt nữa, quang nhiệt biến mất, cuối cùng chỉ để lại chữ “Thập” bằng vàng, mà ở trong thức hải của bản thể Đường Kiếp, cũng để lại một chữ “Tâm” bằng vàng.

Hai chữ này chìm nổi trong thức hải của cả hai Đường Kiếp, không cần bất kỳ lời giải thích nào, Đường Kiếp chỉ biết hai chữ này vốn dĩ là một, chúng đến từ một chữ “Trí tuệ”

Trí Tuệ!

Mười hai đại đạo mỗi đạo có một chủ ý, mà mỗi hai lại thứ hỗ trợ lẫn nhau, phân biệt là sinh mệnh, luân hồi, nhân quả, mệnh vận, âm dương, ngũ hành, trí tuệ, chân lý, sát lục, hủy diệt, thời gian và không gian.

Trong đó trí tuệ và chân lí là hai đạo hỗ trợ lẫn nhau, mà nhìn thấu đạo thì lệ thuộc vào trí tuệ, đây là lí do tại sao Đường Kiếp cuối cùng cũng có được trí tuệ, bởi vì không phải hắn chọn lựa trí tuệ, mà là nhìn thấu cái thuộc về chính mình.

Đáng quan tâm chính là, trí tuệ không phải là sau khi lĩnh ngộ đạo, con người sẽ trở nên thông minh.

Trong thiên đạo định nghĩa đối với trí tuệ không giới hạn ở tiêu chuẩn hạn hẹp như của nhân loại.

Trí tuệ ở đây có một ý nghĩa rộng khắp, ý nghĩa tồn tại của nó là ở phát hiện, lý giải, tổng kết, khi mà nó hoàn thành tổng kết, thì sẽ tạo ra chân lí. Trí Tuệ chính là khởi nguồn của chân lí, ngộ đạo trí tuệ, thì có thể ngộ ra chân lí.

Trí tuệ bản thân bao quát vạn tượng, như là nhìn thấu, tính toán, giải cấu, tri thức vân vân, nhưng nếu diễn giải thứ này, thì bất nhập trí tuệ, và hoàn toàn không có quan hệ gì với trí tuệ.

Đường Kiếp sau khi ngộ đạo, trong đầu lại thêm một khoảng lớn tri thức kỳ diệu, những kiến thức này khổng lồ phức tạp nhưng không theo một hệ thống nào cả, huyền ảo vô cùng, Đường Kiếp hiểu rõ trí tuệ và mười hai đại đạo như thế mà ra, nếu như hắn lĩnh ngộ đạo khắc, thật đúng là chưa chắc đã biết mười hai đại đạo là cái gì. Đây chính là tri thức trong trí tuệ đạo, không có tri thức trí tuệ nào là giả dối cả. Mọi người thường nói người này rất thông minh, chỉ là không chịu chăm chỉ học hành, thông minh như thế thì sao có thể phát triển được, cũng không thể đạt được thành tựu của trí tuệ.

Tuy nhiên tri thức bên trong trí tuệ đạo chỉ là những trí thức nguyên thủy nhất ở tầng khởi đầu, còn rất nhiều tri thức khắc cần phải tu luyện rồi bản thân tự phát hiện ra, hiểu rõ, cất đi và tổng kết lại, cuối cùng hình thành nên chân lí.

Trừ lần đó ra, Đường Kiếp phát hiện khả năng tính toán của bản thân cũng tăng lên một cách đáng kể, với lối suy nghĩ rõ ràng, rất nhiều vấn đề trước đây phải nghĩ mãi mới ra, bây giờ dễ dàng có thể đưa ra đáp án.

Đây chính là năng lực tính toán do trí tuệ mang lại, quan trọng chính là, tính toán cũng không phải không có giới hạn, nếu như trước đay hắn tính không ra kết quả, thì bây giờ hắn cũng vẫn không thể tính được. Cùng lắm thì ngày trước nói tốn hơn một ngày không tính ra được, giờ thì tốn hơn mười phút không tính ra được.

Giải cấu thì khiến Đường Kiếp có thể càng phân tích rõ ràng hơn bản thân nhìn thấy đa số sự vật, hiểu rõ nguyên lí của chúng, trên tường thiên văn dưới tường địa lí, pháp thuật đại đạo, cho đến thần thông pháp thuật, thần binh binh khí, Đường Kiếp cũng có thể giải cấu, đương nhiên, càng phức tạp thì càng huyền ảo, mức độ muốn phân tích lại càng khó hơn. Đây cũng là năng lực quan trọng nhất của trí tuệ, ngộ càng sâu, thậm chí có thể cảm nhận thiên đạo vần chuyền, biết cách tính thiên cơ, nhìn thấu tiên cơ, hóa giải vận mệnh

Đương nhiên, bây giờ hắn vẫn không thể, nhưng cũng đã có thể giúp Đường Kiếp rất lớn về mặt trận pháp.

Bản thân trận pháp chính là sự thể hiện của đạo, trí tuệ đạo là công cụ giải cấu trời đất số một, do đó, lúc này trong đầu Đường Kiếp trong nháy mắt đã hiện lên vô số các tri thức về trận pháp. Đầu óc được khai sáng, rất nhiều thứ trước đay không hiểu, lúc này toàn bộ đã hiểu rõ, nắm vững, thậm chí có thể vận dụng ngay lập tức.

Tu vi trận đạo của Đường Kiếp lại trực tiếp đi từ tứ phẩm lên đến ngũ phẩm, giờ đây chỉ cần cho hắn đầy đủ nguyên liệu, hắn có thể tạo ra một đại trận nhốt được sơ kỳ Thiên Tâm bên trong.

Bản thân Đường Kiếp trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, lại càng được mở rộng tầm mắt, một lần nữa xem lại đại trận ở trước mắt.

Tuy nhiên hay nhất vẫn là nhìn thấu.

Trước khi Thoát Phàm, Đường Kiếp đã mơ hồ nhìn thấu, nhưng cái đạo nhìn thấu của hắn cũng chỉ là trong phạm vi nhỏ, hiệu quả có hạn.

Cho đến lúc này, hết thẩy đều trở nên không giống như ban đầu.

Lòng muốn thử hiệu quả nhìn thấu, Đường Kiếp đứng ở Ngư Thần Thạch hướng lên nhìn bốn phía, hắn muốn thử xem tầm mắt hiện tại của hắn giờ đây có thể nhìn xuyên qua tầng mây dày đặc kia không, tìm được nơi dừng chân phúc địa của các học tử đồng học.

Lang Gia phúc địa linh khí dày đặc, bởi vì linh khí không hẳn là thật sự tồn tại vô hình, vì thế lúc dày đặc nhất, nhìn giống như là là sương mù vậy, nhìn từ xa như là một biển hơi, giống như một kỳ quan nào đó.

Khung cảnh này thoạt nhìn rất đẹp, nhưng đối với việc quan sát lại chả có lợi ích gì, mặc dù lĩnh ngộ của Đường Kiếp khiến thị lực được nâng cao, nhưng cũng không thể xuyên thủng cả một biển mây được.

Nhưng lần này, mọi thứ không như trước nữa.

Dưới tác dụng của nhìn thấu, mọi chuyển động của gió ở đằng xa, biển mây biến hóa, đều hiện ra trong mắt hắn, in vào trong lòng hắn.

Những biến hóa này đều là kết quả của sự tự hình thành, chúng giống như nguồn chảy của dòng nước, bọt nước tràn ra, mà việc Đường Kiếp cần làm là lần theo những bọt nước đó tìm ra ngọn nguồn, đây chính là đạo.

Vì vậy dưới ánh mắt hắn, mỗi điểm điểm biến hóa trong biển mây, mỗi điểm chuyển động, đều có ý nghĩa đặc biệt, Đường Kiếp không ngừng phân tích cấu thành tất cả những gì cơ bản nhất của đạo lí, thử đi tìm hiểu chúng, phân tích chúng.

Đây là một công trình khổng lồ mà cũng rất phức tạp, bình thường có thể lấy hết cả trăm năm thậm chí ngàn năm của người tu tiên.

Nhưng hiện tại, đối với Đường Kiếp mà nói mọi thứ đều đơn giản như nước chảy thành sông mà thôi.

Vạn sự vạn vật đều có nguyên lí vần chuyển của nó, thoạt nhìn giống như mọi thứ bề bộn ở sau lưng, nhưng thức ra đều tuần hoàn theo một quay luật cổ xưa, những quy luật này chính là đạo.

Nhìn thấu đạo, là để phát hiện ra chúng; tính toán đạo là để phân tích chúng; giải cấu đạo là để hiểu rõ chúng; chân lí đại đạo, thì là vì cất giữ chúng, thăng hoa chúng, lợi dụng chúng.

Trong cái quá trình liên tiếp này, chân lí thế giới bị lý giải, những bí mật ẩn chứa bị phát hiện, phát triển tiếp theo cũng chính là biến bản thân mạnh mẽ hơn.

Ánh mắt của Đường Kiếp tiếp tục hướng lên, tầm nhìn càng ngày càng trống trải, dần dần khiến toàn bộ phúc địa thu vào tầm mắt.

Ánh mắt đảo liên tục trong biển mây, càng không ngừng hướng lên cao, theo suy nghĩ mà bay lên, cho đến khi đụng phải một vũng nước gợn sáng mờ mờ cũng không nhượng bộ, đó chính là bản thân đại trận phúc địa.

Ánh mắt lại lần nữa chạm đến chân trời, tiếp tục tiến về phía trước, tiến ra ngoài thế giới này, từ nơi cao hơn để nhìn thế giới.

Sau đó, hắn thấy rồi.

Thiên địa vân hải, Thương khung mạc bố, Hồng Mai Lĩnh Thượng, Chư Kiệt Vân Tập ( đoạn này đại ý là nhìn thấy những thứ chỉ trên thiên đàng, truyền thuyết mới có ).