Trên Ngư Thần Thạch, Đường Kiếp nhắm mắt ngồi ngay ngắn, bóng dáng cao gầy dưới mặt trời lặn lúc chiều tà kéo thành một chiếc bóng thật dài.

Hắn đã tĩnh tọa như vậy suốt ba ngày, đây cũng là lần Đường Kiếp tự tu luyện đả tọa dài nhất, vận hành đại chu thiên liên tiếp khiến Đường Kiếp gần như không cảm nhận được thời gian trôi qua, duy chỉ có linh không bên trong mãnh liệt tàn sát Linh Hải là ý thức duy nhất của hắn.

Phần lớn dược lực đang được luyện hóa hấp thu tiến nhập linh không, hóa thành linh dịch như mưa, rơi đều, nó kích phát Linh Hải cuồng bạo, khiến sóng triều cuồn cuộn, cọ rửa bốn phía, vì thế "Thế giới" sóng ngầm ngay ở vách tường không ngừng khuếch trương ra bên ngoài.

Qua ba ngày mài dũa và hấp thu, cuối cùng đã tới thời khắc chấm dứt.

Lần cuối dược lực kết hợp linh khí trong phúc địa hóa thành nhiều giọt linh dịch nhỏ vào linh không, lúc trước còn mãnh liệt mênh mông, thời khắc này không ngừng tấn công và khuếch trương Linh Hải liền bình tĩnh lại. Mà nguyên bản không ngừng thúc dục hướng ra phía ngoài khuếch trương linh không, trong lúc đó lóe lên một luồng sáng bạc, khắp linh không như độ lên một tầng ánh sáng vàng, trở nên trơn láng, chói mắt, đồng thời cũng chắc chắn, ổn định.

Điều này đại biểu Đường Kiếp đã gặp hàng rào đầu tiên, đến bước này, linh không đã khuếch trương tới cực hạn, không tiếp tục khuếch trương.

Linh dịch trong linh không như mưa rót vào, nhưng chúng không thể dung nhập vào trong linh hải mà vẫn bồng bềnh như sương trắng, theo linh không chảy đi dọc theo thân thể của Đường Kiếp, từ Bách Hội trên đỉnh đầu thoát ra, hóa thành từng sợi khí trắng, giống như biển mây linh vụ phía xa.

Đây là do linh khí tràn đầy, cũng là biểu hiện Linh hải viên mãn, bởi vì Linh hải nâng cao đến cực hạn, theo hô hấp của tu giả thổ nạp, linh khí càng nhiều thì không có cách tồn trữ, sẽ hóa thành Linh Vụ thoát khỏi cơ thể tu giả, luồng khí trắng trên đầu Đường Kiếp chính là điều này, được xưng là Đỉnh sinh yên hà.

Lúc Đỉnh sinh yên hà, là lúc Linh Hải viên mãn.

- Hô!
Thở dài một hơi, Đường Kiếp đình chỉ hành công, sương trắng trên đỉnh đầu biến mất.

Linh hải trong cơ thể, Đường Kiếp thấy khá vừa lòng. Sau hơn hai mươi ngày cố gắng cũng đã thành Linh Hải viên mãn, dùng thời gian bốn năm rưỡi đi đến bước này, Đường Kiếp cũng có thể kiêu ngạo. Khó khăn hơn nữa, lần này hắn xông tới viên mãn, không ngờ lại chẳng lãng phí nhiều dược lực, chỉ có chút dược lực sử dụng vào giai đoạn cuối, đạt thành viên mãn chi cảnh.

Cùng may mà có Hà Xung, nếu là không có phương pháp y cung cấp, Đường Kiếp cũng không dễ dàng tính ra số lượng bản thân cần, đạt tới tác dụng vừa đủ dùng. Nhưng dù vậy, từ chỗ Diệp Thiên Thương, Vệ Thiên Xung còn cả linh dược Thất Tuyệt Môn cũng bị hắn dùng sạch, số dư lại không nhiều, phỏng chừng sau khi trở về phải nộp phạt hơn vạn tiền.

Tuy nhiên so sánh với thành tựu viên mãn trong bốn năm rưỡi, hơn vạn linh tiền phạt cũng không đáng kể gì, cùng lắm thì sau khi trở về thì thay học viện chạy nhảy để xóa nợ, thuận tiện còn kiếm thêm cống hiến.

Nếu đổi là người khác, có thể đạt thành Linh Hải viên mãn có lẽ còn phải ăn mừng một phen, thế nhưng đối với người còn muốn xông Thoát Phàm như Đường Kiếp mà nói, đạt thành viên mãn chỉ là công tác chuẩn bị cho mục tiêu lớn hơn, bởi vậy không có nhiều cảm giác hưng phấn, ngược lại chỉ có cảm giác như trút được gánh nặng, cuối cùng đã đi đến bước cuối cùng.

Nói là một bước cuối cùng, đổi là người khác, đi nhanh thì hơn tháng, chậm thì nửa năm, không đủ trình độ thì có biến thành cả đời cũng là chuyện thường.

Vì nguyên nhân này, mỗi lần tấn công Thoát Phàm, kỳ thật đều là một lần khảo nghiệm, như cuộc thi ở đại hội, cần rất nhiều thứ phải chuẩn bị.

Nhìn về bầu trời xa xa, Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Cách sáng sớm còn bảy canh giờ, thế cũng đủ rồi.

Nói xong hắn rời Ngư Thần Thạch, chạy xuống chân núi.

Đi tới một sơn tuyền bên chân núi, Đường Kiếp rút Đoạn Tràng Đao ra cứa vào cánh tay, máu loãng trào ra, từng giọt từng giọt rơi vào suối nước, xuôi dòng thẳng xuống dưới.

Rất nhanh, mùi máu tanh trong nước đã hấp dẫn một con Liêm Trảo thú qua đây.

Đây là một hạ phẩm yêu thú, bước chân đi đường tập tễnh lung lay. Thấy tên này tới gần, Đường Kiếp cười cười, vung đao tiếp đón.

Với thực lực hiện giờ của Đường Kiếp muốn đối phó với một hạ phẩm yêu thú đương nhiên rất dễ, chỉ cần vài chiêu cơ bản đã đánh bại con Liêm Trảo thú kia, Đường Kiếp cũng không giết nó, chỉ bắt giữ rồi kéo lên núi.

Trở lại Ngư Thần Thạch, Đường Kiếp dùng đao đâm vào cổ yêu thú, máu tươi ồ ồ chảy ra, Đường Kiếp lấy thú thi làm bút, vẽ lên Ngư Thần Thạch một số đồ án cổ quái.

Nhìn thấy cảnh này, kỳ vọng cuối cùng trong lòng Tạ Phong Đường tan biến, vỗ trán một cái nói:
- Xong rồi.

Còn trái ngược với y, Hằng Vô Địch cười sung sướng khi thấy người khác gặp họa.

Quang cảnh lúc này mà để một tu giả nhìn thoáng qua cũng hoảng sợ, toàn học sinh Thoát Phàm Cảnh đều thấy Đường Kiếp đang muốn xung kích Thoát Phàm rồi, bởi vì công việc hắn làm lúc này, đúng là công tác trọng yếu chuẩn bị cho việc tấn công Thoát Phàm.

Vẽ trận tiếp dẫn, câu thông thiên địa!

Cái gọi là tiếp dẫn chính là trước lấy trận pháp dẫn động thiên địa dị biến, sinh ra một tia năng lượng đặc thù. Đón dẫn năng lượng này vào cơ thể, dẫn làm ngoại lực, tạo thành một thông đạo giữa linh không và thiên địa, thông đạo này gọi là Thiên địa kiều.

Có Thiên địa kiều, tu giả thi pháp sẽ không phải tiêu hao lực lượng bản thân. Pháp lực bản thân chỉ là vật dẫn, lực lượng thiên địa tự nhiên mới là nguồn suối, mới có thể tạo ra uy lực pháp thuật chân chính.

Nhưng tiếp dẫn năng lượng thiên địa không phải chuyện dễ, trước tiên cần chuyển biến thuộc tính năng lượng, cho nó có mệnh tính để con người có thể tiếp nhận, vì vậy phải máu yêu thú vẽ, đồng thời dùng rất nhiều thủ đoạn, trong lúc tiếp dẫn và khai kiều phải thật cẩn thận.

Lang Gia phúc địa tài nguyên phong phú, linh khí dư thừa, khâu chuẩn bị tài nguyên không cần lo lắng. Lúc này chỉ thấy Đường Kiếp đi tới đi lui dưới chân núi, không ngại cực khổ đem từng con yêu thú, từng cây linh thực mang lên núi, cùng lúc đó, trên Ngư Thần Thạch dần đủ các trận pháp tiếp dẫn, các vật cần dùng đã đầy đủ, xem trình tự bố trí trật tự, rõ ràng, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, công tác chuẩn bị để tấn công Thoát Phàm cứ thế mà hoàn thành .

Có thể dùng từ ngựa chạy không dừng với Đường Kiếp, dù đêm đã khuya nhưng vẫn có không ít người chịu rời đi. Đài ngắm cảnh sau khi yên lặng hơn hai mươi ngày phá lệ nghênh đón hơn vạn ánh mắt chú mục, vô số tu giả Tê Hà Giới tới xem Đường Kiếp tấn công Thoát Phàm, mà với Đường Kiếp cũng được coi là một chuyện trọng đại. Mà cũng có rất nhiều người muốn biết, rốt cuộc Đường Kiếp có thể Thoát Phàm thành công không.

Nếu hắn có thể làm được, vậy không nghi ngờ gì đã sáng lập ra được kỷ lục mới —— là tu giả từ Linh Hải viên mãn bước vào Thoát Phàm trong thời gian ngắn nhất.

Không ai nghĩ hắn có thể thành công, Thoát Phàm dù không phải sinh tử quan nhưng cũng là cánh cửa đồ sộ, không có minh sư chỉ điểm, không có dược vật phụ trợ, không có tích lũy và chuẩn bị đầy đủ, nếu muốn tấn công thì thật quá khó khăn, không nghi ngờ gì Đường Kiếp đi theo con đường có tỷ lệ cao nhất.

Vì thế Hằng Vô Địch cười lạnh nói:
- Kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cho là đúng, vội vàng vượt ải kiểu đó quả thực là tự tìm đường chết, xem ra sau này không còn người tên Đường Kiếp, cũng coi như báo ứng chuyện hắn nhục mạ lão phu.

Minh Dạ Không khép hờ đôi mắt:
- Hằng huynh cứ thế khẳng định Đường Kiếp tất bại?

- Đó là đương nhiên.
Hằng Vô Địch hừ lạnh:
- Tấn công Thoát Phàm tuy là chuyện dễ, nhưng vẫn thất bại như thường, nếu phải tính xác suất, dưới tình huống chuẩn bị đầy đủ cũng chỉ có ba phần cơ hội. Mà tiểu tử này, dù mặt nào chuẩn bị cũng không đủ, đến một phần cũng sẽ không có, không chuẩn bị đồ cứu mạng, chắc chắn chết không nghi ngờ.

- Nếu như thế, không bằng ta cùng Hằng huynh đánh cuộc một lần. Ta cá hắn có thể thành công, nếu ta thua, ta sẽ gốc Khấp Huyết Yêu Liên cho Hằng huynh, thế nào?

- Cái gì?
Hằng Vô Địch không dám tin nhìn Minh Dạ Không.

Khấp Huyết Yêu Liên này chính là bảo bối, có tác dụng khi khai tích Tử Phủ, nghe nói có thể nâng tỷ lệ thành công lên hai thành. Vật ấy hơn một trăm năm Minh Dạ Không lấy được trên một hòn đảo ngoài biển. Chủng thể nội, mỗi ngày lấy máu bồi dưỡng, thần hiệu dần kinh người, không ai biết lúc nào Minh Dạ Không sẽ dùng nó, hoàn thành hành động tấn công Tử Phủ vĩ đại.

Không ngờ lúc này Minh Dạ Không lại muốn lấy Khấp Huyết Yêu Liên làm tiền đặt cược, sao Hằng Vô Địch có thể không sợ hãi?

Minh Dạ Không thản nhiên nói:
- Đương nhiên, nếu ta thắng, ta cũng không muốn gì khác, chỉ cần Dạ Thần Miêu của Hằng huynh.

Dạ Thần Miêu là yêu thú đặc thù do Hằng Vô Địch lục soát khắp La Thiên mới bồi dưỡng được, con thú này mau lẹ dị thường, công kích hung mãnh, hiếm có là nó có thể cùng thanh xà của Hằng Vô Địch hợp luyện, rắn mèo đồng thể biến thành Long Hổ, uy lực đại tăng.

Bởi vậy Dạ Thần Miêu không có nhiều tác dụng với Minh Dạ Không, nhưng lại ảnh hưởng lớn với Hằng Vô Địch.

Nghe Minh Dạ Không nói vậy, Hằng Vô Địch nhìn sâu vào mắt Minh Dạ Không, rốt cục hừ nói:
- Hảo, Minh Dạ Không ngươi đã dám đánh cuộc như vậy, ta sẽ chơi với ngươi một phen.

Luận giá trị, Dạ Thần Miêu vẫn không giúp nâng cao xác suất tấn công Tử Phủ như Khấp Huyết Yêu Liên, từ khát vọng với Tử Phủ, Hằng Vô Địch cắn răng chấp nhận.

Minh Dạ Không cười cười:
- Vậy là tốt rồi, Minh Dạ Không lấy Tẩy Nguyệt phái qua nhiều thế hệ tổ sư ra thề, cùng Hằng huynh định ra đánh cuộc, kính xin chư vị tiên gia làm chứng.

Hằng Vô Địch cũng đồng dạng lặp lại lời đánh cuộc.

Tới bước này, lời thề Tâm Ma đã chẳng có tác dụng gì, ngược lại lấy danh dự tổ sư các phái ra thề mới có năng lực trói buộc, dù sao thề trong tình huống này, ai dám quịt nợ tương đương với phản bội môn phái.

Tạ Phong Đường thấy hai người cứ thế đánh cuộc, trong lòng cũng hoảng sợ, thấp giọng nói:
- Minh sư, ngài khẳng định tiểu tử kia có thể thành công?

Minh Dạ Không thản nhiên lên tiếng:
- Thứ ta có thể nhìn ra Hằng Vô Địch cũng có thể nhìn ra. Nếu có thể xác định, ngươi thấy Hằng Vô Địch có thể cùng ta cá cược sao?

Ý là không thể xác định, Tạ Phong Đường hoảng sợ:
- Vậy ngài còn đánh cuộc?

Minh Dạ Không nhếch môi cười:
- Đánh cuộc, nếu nắm chắc mới đánh còn được gọi là đánh cuộc không?

- Nhưng Khấp Huyết Yêu Liên có liên quan đến minh sư ...

Minh Dạ Không thở dài:
- Đời tu giả khi nào phải gửi vận mệnh cả đời vào tay ngoại vật. Hơn một trăm năm qua, ta vì Khấp Huyết yêu liên mà dốc hết tâm huyết, theo lý sớm nên bắt đầu tấn công Tử Phủ chi cảnh rồi, nhưng ngươi biết sao ta vẫn chậm chạp không có động tĩnh không?

Tạ Phong Đường khó hiểu:
- Chẳng lẽ không phải minh sư muốn nó có thể có giá trị cao nhất sao?

Minh Dạ Không cười hắc hắc:
- Vấn đề là, từ mười năm trước ta đã bồi dưỡng nó tới cực hạn rồi.

- Hả? Vậy sao minh sư không...
Tạ Phong Đường còn muốn hỏi, rồi lại ngậm miệng, trong lòng tự hiểu.

Minh Dạ Không không sử dụng, là vì dù có Khấp Huyết Yêu Liên tăng thêm hai thành vẫn không làm Minh Dạ Không thấy yên tâm.

Ông lo được lo mất, không dám hành động.

Minh Dạ Không nhìn y, nói:
- Ngươi hiểu rồi đấy. Trước đại hội, ta còn cố gắng nghĩ phải đi tìm bảo bối tốt hơn, nâng cao tỷ lệ tấn công Tử Phủ. Nhưng tới hôm nay, ta đột nhiên hiểu ra, dù ta thật sự có được, ta tấn công Tử Phủ cũng thất bại... bởi vì ta không có lòng tin.

Bưng một chén trà lên, Minh Dạ Không nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nhìn Đường Kiếp. Đường Kiếp còn đang chuẩn bị để tấn công Thoát Phàm, ánh mắt Minh Dạ Không dần mê ly:
- Tiểu tử này cho ta cảm giác nhìn không thấu. Ta không biết hắn muốn làm gì, nhưng có thể đi tới bước này, ta thấy được ánh mắt của hắn... Kiên định, chuyên chú, ngập tràn tin tưởng.

Nói đến đây Minh Dạ Không mỉm cười:
- Sự lão làng của người trưởng thành, chí tiến thủ của người trẻ tuổi đồng thời xuất hiện trên người hắn, thực sự rất mới mẻ. Ta thấy hắn không sợ hậu quả, dũng cảm tiến tới trước. Con đường phía trước gian nan, hắn lại không sợ, cũng không nghi ngờ dừng bước. Nên cẩn thận thì cẩn thận, nên anh dũng thì anh dũng, chỉ cần có hy vọng, thì toàn lực tranh thủ... Hắn có lòng tin, cũng cho ta tin tâm, khiến ta hiểu mình đã sống uống suốt trăm năm qua.

Tạ Phong Đường thở dài, y không nói nữa, nhưng y đã hiểu sao Minh Dạ Không lại lấy Khấp Huyết Yêu Liên làm vật đánh cuộc —— Trên đỉnh núi, Đường Kiếp chuẩn bị xung kích Thoát Phàm, Minh Dạ Không trên đài ngắm cảnh cũng đã mượn điều này bước lên con đường xung kích Tử Phủ.

Lúc Đường Kiếp thành công, lòng tin của hắn cũng đã truyền sang cho Minh Dạ Không, đến lúc đó, chính là lúc Minh Dạ Không chuẩn bị tấn công Tử Phủ. Còn nếu hắn thua, Minh Dạ Không cũng đã lấy lại được niềm tin đã mất, đến lúc đó, có Huyết Khấp Yêu Liên không, kỳ thật không còn quan trọng.

Có Khấp Huyết Yêu Liên, chưa chắc xung kích thành công Tử Phủ; nhưng không có niềm tin, làm gì cũng bại.

Hiểu được đạo lý này, Tạ Phong Đường liền hiểu sao Minh Dạ Không có gan làm vậy. Nhìn Minh Dạ Không, trong lòng y ngập tràn thổn thức. Thứ quấy nhiễu cửa ải Tử Phủ của Minh Dạ Không trăm năm qua, rốt cục cũng phải hạ màn, Tẩy Nguyệt phái vĩnh cửu mất đi một vị thiên khôi nhưng lại có thêm một vị Tử Phủ, mà những điều này lại đến từ một học sinh nhỏ bé phương xa, điều này khiến Tạ Phong Đường cũng thấy châm chọc.

Bước lên Ngư Thần Thạch, công tác chuẩn bị của Đường Kiếp đã đâu vào đấy.

Dưới phần lớn máu yêu thú và tài liệu, một trận pháp tiếp dẫn vẽ đầy hình thù thiên địa kỳ bí thành hình, lúc Đường Kiếp bổ sung đến thứ cuối cùng, toàn bộ khoảng không Lang Gia phúc địa chợt sáng lên.

Từng đám mây lớn hội tụ trên không, hình thành một cỗ vân triều cuốn trên không trung, mơ hồ có lôi điện loang loáng đánh xuống. Đường Kiếp cũng không vào trận, chỉ ngồi yên lặng một bên, nhìn không trung trên đỉnh đầu, nhìn lôi điện lay động trên không.

Nhìn thấy cảnh này, Tạ Phong Đường phấn khích hơn nhiều:
- Biết phải điều thần nuôi dưỡng hơi thở, lặng chờ thời điểm tốt, xem ra đã sớm có chuẩn bị, hy vọng hắn có thể chuẩn bị được nhiều thêm nữa.

Thời gian cứ từng lúc trôi qua, lôi điện trên bầu trời thủy chung không tiêu tan.

Đợi sắc trời sáng tỏ, luồng ánh sáng đầu tiên phía chân trời xuyên qua biển mây, Đường Kiếp rốt cục đứng dậy.

Tay trái niết kiếm quyết, tay phải niết ấn pháp, đạp bước vào trong trận.

Thấy ấn pháp này, hai mắt Tạ Phong Đường và Minh Dạ Không đồng thời tỏa sáng, còn sắc mặt Hằng Vô Địch trở nên căng thẳng.

- Không ngờ là Bất động dẫn thiên quyết!
Tiếng nghị luận vang lên khắp đài ngắm cảnh.

Tiếp dẫn năng lượng thiên địa có những thủ pháp khác nhau, Bất động dẫn thiên quyết chính là một loại trong đó, cũng là loại nguy hiểm nhất, hung ác nhất, dùng phương pháp này khai thông Thiên địa kiều không chỉ có tác dụng khai thông, mà trong quá trình cũng có thể ngộ đạo.

Đường Kiếp không có minh sư chỉ điểm xung kích Thoát Phàm liền lựa chọn bí pháp hung hiểm nhất, ngay cả Minh Dạ Không cũng thầm khâm phục tiểu tử này quyết đoán. Một chuyện xung kích Thoát Phàm vốn không có gì hung hiểm, dưới hành vi của Đường Kiếp lại biến thành cuộc chiến sinh tử quan, nếu bất cẩn sẽ bị nổ tan xác mà chết.

Ngay sau đó theo Đường Kiếp vào trận, năng lượng tích tụ trong thiên địa đã lâu đột nhiên ầm ầm bùng nổ ra những tia chớp mạnh mẽ.