Phía xa khu rừng rậm, trận chiến vẫn đang tiếp tục.
Nhưng bất luận đánh thế nào, kết quả trận chiến cũng đã định sẵn rồi. Thiên Thần Thú Luyện chiến bại đã thành định cuộc, mất đi ưu thế trên chiến lược, bất luận bọn họ nổ lực thế nào cũng vô dụng.
Cái này và bảo vật thứ nhất thuộc về ai cũng không quan trọng. Từ khi kế hoạch vây điểm đánh viện của Đường Kiếp bắt đầu, thì đã chủ định mấu chốt quyết định thắng thua ở ngoại giao mà không ở thực lực. Vừa bắt đầu mất đi ngoại giao, cũng là mất đi cả trận chiến.
Lúc này ở trong rừng, sau khi nghỉ ngơi thể lực của Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung đã hồi phục lại rất nhiều.
Vệ Thiên Xung loạng choạng thân hình đứng dậy nói:
- Đi thôi, đi xem bên phía Diệp sư huynh và Bành sư huynh, nói không chừng còn có thể kiếm được chút lợi ích.
Trên chiến trường lần trước, y có chút thu hoạch. Chính là đang lúc ý chí phong phát, tâm tính vốn nhút nhác yếu hèn cũng vì vậy mà tan biến mất.
Đường Kiếp cũng lắc đầu:
- Muốn đi thiếu gia đi đi, ta không đi.
- Hả? Vậy ngươi đi đâu? Mọi người không dễ tụ hợp lại, đừng tách ra nữa. Vệ Thiên Xung khó hiểu.
Mấy phái này không giống Thất Tuyệt Môn có thể tùy ý liên hệ. Phải mượn bảo quang mới có thể tụ hợp lại với nhau, rất khó tụ tập một chỗ tất nhiên không muốn tách ra nữa. Do vậy theo cách nghĩ của Vệ Thiên Xung, tiếp theo chính là mọi người cùng hành động.
Nhưng Đường Kiếp chỉ là mỉm cười:
- Tất nhiên là tìm cơ hội nâng cao bản thân. Bằng không ta muốn nhiều phân ngạch phúc địa làm gì chứ?
Đối Đường Kiếp mà nói, bây giờ đầu tiên phải làm là nâng cao cảnh giới. Đợi sau khi mình vào Thoát Phàm nổ lực hơn nữa, do vậy tạm thời không vội tập hợp với mọi người.
Dù sao hai phái Thiên Thần Thú Luyện đã xuất cục trước, tiếp theo chính là chạm mặt của Thất Tuyệt Môn- Thiên Nhai Hải Các và Tẩy Nguyện phái- Thiên Tình Tông. Nếu chạm mặt, tất nhiên sẽ có chỗ giằng co, mà cái này cũng chính là cái Đường Kiếp mong muốn!
Thời gian trận đấu này kéo dài càng lâu, cơ hội hắn vào Thoát Phầm cũng càng ngày càng lớn.
Bây giờ hắn có Diệp Thiên Thương, Vệ Thiên Xung, lại có thêm tám phân ngạch phúc địa. Ngoài cái này ra còn có tám bình Chân Nguyên Đan, cộng thêm linh khí phúc địa dày đặc hơn thế giới bên ngoài mấy lần. Chỉ cần cho hắn thời gian một tháng, cơ bản có thể xông đến Linh Hải Đại Viên Mãn.
Đương nhiên, với tình thế trước đó, trận thi đấu này muốn kéo dài một tháng cũng không dễ, nhưng đối với việc này Đường Kiếp đã có cách.
Lúc này nghe thấy Đường Kiếp muốn một mình rời khỏi, Vệ Thiên Xung rất không nỡ. Nhưng Đường Kiếp nói cũng đúng, tu luyện là chuyện rất cá nhân, chủ định không thích hợp cùng với mọi người, chỉ có thể nói:
- Vậy bọn ta muốn tìm ngươi thì làm thế nào?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, chỉ về phía một ngọn núi xa xa:
- Trước đây từng đi qua ngọn núi này, nhìn thấy có một vách đá thẳng đứng, hình giống như miệng cá. Nơi cực càn, chỗ ly cấn giao nhau, chính là thôn phong ẩm lộ, chỗ tốt hấp thụ linh quang. Ta đi tới đó nâng cao bản thân, các người có gì muốn nói, hoặc đồ tốt gì, đều có thể phi kiếm truyền thư cho ta. Nếu các sư huynh khác có vật như sâm mặt quỷ cũng có thể bán cho ta. Đương nhiên, đợi sau khi ta ra khỏi phúc địa sẽ bồi trả. Đúng rồi, nếu có tin tức Đỗ Môn Kỳ, đầu tiên là thông báo cho ta.
Đối với tài nguyên tu luyện, thái độ của Đường Kiếp là càng nhiều càng tốt
Nói đến đây, Đường Kiếp cười cười:
- Kỳ thật, chuyến đi phúc địa này không dễ, hà tất vội vàng phân thắng bại. Nếu là ta, trước tiên mọi người hãy dừng lại, tận dụng cơ hội này tu luyện mấy ngày, nâng cao thực lực hãy quyết đấu, mới là tốt.
Vệ Thiên Xung gãi đầu:
- Nói cũng phải, nhưng bảo vật vừa xuất thế, tranh đấu tất nổi lên. Chỉ sợ người ta muốn dừng cũng dừng không được.
Đường Kiếp cười nói:
- Cái này cũng đơn giản thôi, sau khi có được bảo vật, lập tức vào vào túi Giới Tử thì được rồi.
- Hả? Vệ Thiên Xung kinh ngạc.
Đường Kiếp đã nói:
- Thiếu gia nghĩ xem, bảo vật chỉ cần vào túi, thì sẽ không thể lộ ra bảo quang, tất nhiên sẽ không có tranh đấu. Đương nhiên, cứ như vậy, chưa đầy sáu canh giờ, bảo vật sẽ không thuộc về kẻ đoạt được. Nhưng có quan hệ gì chứ? Cứ bỏ vào trước, sau đó tu luyện thật tốt, đợi lúc tu luyện gần xong, hãy mang ra, tụ hội mọi người, tử đấu một trận. Biết sai lầm lớn nhất của Vân Vô Cực là gì không? Không phải y đoạt bảo vật đầu tiên, mà là sau khi y có được Thái Ất Thanh Huyền Bối, không có liên hợp với mọi người trước. Nếu y muốn liên hợp mới tất cả mọi người trước, rồi hãy nghĩ cách đi bắt con tin. Vậy kế hoạch vây điểm đánh viện này là không thể thực hiện.
Người bên ngoài vừa nghe lời nói này, cùng mắng chửi Đường Kiếp, tiểu tử này quá xấu xa.
Theo hắn nói, ngày tháng tiếp theo chủ định sẽ có một khoảng thời gian bình yên. Trước khi mọi người tu luyện tới hài lòng, đều sẽ không có ai để lộ bảo quang. Một khi xuất hiện, vậy nhất định chính là bốn phương tám hướng cùng nhau điên cuồng vì bảo quang, sau đó hỗn chiến một trận, kết thúc tất cả.
Về phần thời gian ở giữa, ấu nhi nhất định là gian nan, bình thản, nhàm chán.
Ngay cả Vệ Thiên Xung nghe xong cũng kinh ngạc:
- Cái này cũng quá lợi hại. Nơi mà Tiêu Dao cung cung cấp cho chúng ta là chiến đấu, không phải tu luyện.
Đường Kiếp bật cười:
- Ta biết, vấn đề là bọn họ dùng nơi tu luyện để chiến đấu, không tu luyện một phen, quá lãng phí!
Nghe thấy lời nói này, ngay cả Vệ Thiên Xung cũng không khỏi bất động thanh sắc.
Sau khi hai người thương lượng xong, cuối cùng Vệ Thiên Xung đồng ý kế hoạch của Đường Kiếp, tự mình đi tìm những người khác, Đường Kiếp lại một mình rời khỏi.
Men theo bìa rừng đi thẳng, Đường Kiếp thản nhiên bước bộ, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến trận chiến với Lam Ngọc trước đó.
Với hắn mà nói, đây cũng là lần đầu tiên hắn không dựa vào cơ thể hũng mãnh, mà vận dụng pháp thuật tác chiến. Cũng chính là dưới tình huống này, hắn mới ý thức được, thực lực thật sự của mình trên phương diện tu vi là kém như vậy.
Thiệt thòi mình chính là đệ tử nắm giữ tam đại bí pháp của Thần Tiêu Kiếm Điển, trước mặt Lam Ngọc vẫn không chịu nổi một kích.
Trong chuyện này cố nhiên có nguyên do đối thủ cường đại, cũng âm mưu tính toán mình rất lâu, có chút liên quan với khổ tu. Bằng không với cấp bậc Vô Tướng Kim Thân, tuyệt đối không thua Cửu Cửu Quy Chân Chỉ. Nếu không phải cấp bậc của Lam Ngọc tu luyện cao hơn hắn, thì sao có thể một chỉ xuyên thủng, làm hắn trọng thương?
Sức người có hạn, có lúc tính toán nhiều, làm lại ít. Với ích lợi mấy năm nay mình có được, ở phương diện thực lực tu vi vốn nên tiến bộ thêm một bước. Sở dĩ biểu hiện bình thường như vậy, vấn đề chính là ở đây.
Đương nhiên, cái này cũng khó trách. Lúc đó Đường Kiếp phải đối đầu là nhân vật khổng lồ của Thiên Thần Cung, bất luận hắn tu luyện thế nào cũng không thể chống được. Do đó cũng chỉ có thể dùng âm mưu quỷ kế thay thế.
Bây giờ bản thể đã vào đại trận, Thiên Thần Cung cũng bị hiểm lầm cho rằng Đường Kiệt là Du Thiếu Phong, tất cả đối kháng bên ngoài đều đã lụi tắt, Đường Kiếp đã lấy lại quyền chủ động thuộc về mình. Vậy tiếp theo, cũng là lúc nên toàn tâm toàn ý nâng cao bản thân. Trước khi đưa thực lực hắn tới một mức độ nhất định, tạm thời cũng không cần thiết xảy ra quá nhiều xung đột với Thiên Thần Cung.
Hơn nữa Đường Kiếp ý thức được bây giờ mình có một ưu thế Tiên Thiên, đó chính là phân thân bản thể.
Tuy phân thân bản thể không phải là một thể, khó có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng nhất hồn song niệm, chẳng khác nào như Tiên Thiên có hai năng lực suy nghĩ. Do đó giống như có tốc độ suy nghĩ gấp đôi người khác.
Tốc độ suy nghĩ này thoạt nhìn không liên quan với tu luyện. Nhưng đừng quên tu luyện pháp thuật là phải luyện thuần thục và ghi nhớ nhiều lần.
Trên nâng cao cảnh giới và tu luyện pháp thuật, đám học sinh luôn đau đầu về mặt sắp xếp thời gian. Lúc trước Thích Thiếu Danh chính là chuyên chú pháp thuật chiến đấu mà xem nhẹ nâng cao cảnh giới, chần chừ không có tấn cấp. Mãi tới đánh với Đường Kiếp một trận, bị đòn cảnh tỉnh mới lãnh ngộ.
Nhưng bây giờ Đường Kiếp nhất hồn song niệm, rất nhiều thứ đều trở nên thuận tiện rất nhiều. Sau này tu luyện pháp thuật, hoàn toàn có thể lấy bản thể để làm quen và ghi nhớ trước. Còn phân thân chỉ cần toàn lực nâng cao cảnh giới thì được. Khi bản thể hoàn toàn thuần thục, cảm ngộ tất nhiên sẽ chấp nhận phân thân. Tới lúc đó duy nhất cần làm chính là để phần cơ thể này thích ứng một chút, với thời gian cực ngắn thì có thể luyện thuần thục nắm bắt pháp thuật một môn.
Kể từ đó, cảnh giới và chiến đấu sẽ không chậm trễ.
Nghĩ đến điều này, Đường Kiếp phấn khởi không thôi
Tuy tu luyện của bản thể tất nhiên sẽ vì vậy bị ảnh hưởng. Nhưng đừng quên bản thể bây giờ thân trong đại trận. Một là không có chiến đấu quan trọng gì, hai là nếu không bao lâu thì có thể vào tầng thứ năm Vạn Hoa Trận. Tới trong đó, thì có vô số tài nguyên cho bản thể sử dụng. Dựa vào đống tài nguyên, không chừng cũng có thể đẩy ra một đại cao thủ, cho nên không cần vội.
Dành thời gian cho phân thân, Dành tài nguyên cho bản thể, sử dụng đồng thời hai cơ thể trong ngoài có được nâng cao, đây chính là tính toán của Đường Kiếp.
Nếu không có được nhãn nhục, phân thân không thể tu luyện, có lẽ Đường Kiếp bây giờ cũng chỉ như vậy. Nhưng sau khi có thể tu luyện, tâm tư Đường Kiếp liền rộng mở. Hắn rất rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tương lai của mình sẽ như thế nào.
Lúc hoàng hôn buông xuống, cuối cùng Đường Kiếp tới Ngư Thần Thạch.
Nó nằm trên đỉnh núi cheo leo, thạch thể khổng lồ vươn dài ra ngoài, trung không như đầu cá. Xung quanh linh khí phần phật, như mây lay động. Theo Đường Kiếp nói, nơi chiếm Thiên Nguyên, linh khí chen chúc, chính là nơi tốt nhất tu luyện.
Trên thực tế đây vốn là chỗ tu luyện của đệ tử Tiêu Dao Cung ở phúc địa. Chỉ có được đầy đủ cống hiến, mới có thể có tư cách tu luyện một thời gian nhất định ở đây.
Bởi vì nguyên nhân sáu đại phái, Tiêu Dao cung khai phóng chỗ này. Đường Kiếp phá lệ, tu luyện phúc địa đầu tiên của hắn lại hoàn thành ở môn phái khác. ngẫm nghĩ ngược lại có thú vị.
Đứng trên Ngư Thần Thạch, nhìn đám mây dũng động, khí linh cuồn cuộn, trong lòng Đường Kiếp cũng rộng mở sáng sủa.
Do đó ở đây nhìn xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy dưới chân núi có một khu rừng đá dựng thẳng như bia đá. Đó chính là Đài Tổ Tiên của Lang Gia phúc địa.
Cái gọi là Đài Tổ Tiên, kỳ thật chính là ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật của tổ tiên môn phái.
Sau khi tổ tiên các phái quy khư, đa phần máu thịt không còn, đan nguyên trở về trời đất. Lắm lúc lưu lại duy nhất, thường thường cũng là hài cốt trọng bảo. Vì để chôn cất trân quý môn phái, và vì để tưởng nhớ, lấy y quan làm mộ, đó là Đài Tổ Tiên.
Ở đây cũng là nơi các phái Động Thiên phúc địa xem trọng. Tuy nó không có giá trị thức tế gì, nhưng ý nghĩa tượng trưng lại phi phàm.
Chính vì sự tồn tại của những tổ tiên này, mới sáng tạo ra một Động Thiên phúc địa để lại cho hậu bối.
Trong trận đấu này, một quy tắc không dễ làm trái nhất, chính là không thể phá hư Đài Tổ Tiên. Có người vi phạm, cho dù ngươi là người trong sáu đại phái, cũng phát chết!
Xa xa nhìn rừng đá tổ tiên, Đường kiếp xa xa cúi đầu một cái với rừng đá.
Đây là tôn kính của hắn đối những tổ tiên đã vô tư hiến dâng cho môn phái, cũng là vì phúc địa họ cung cấp mà cảm tạ. Sống trong phúc địa, giống như sống trong cơ thể họ, do đó Đường Kiếp không thể không tôn trọng.
Hắn không biết người bên ngòai lúc này đang nhìn hắn, cũng không biết cái cúi đầu này của mình làm cả Tiêu Dao cung càng có cảm tình tốt với hắn, có lẽ biết cũng không sao cả.
Từ hôm nay, Đường Kiếp ở trên đỉnh núi này, chính thức tu hành.
Tu hành của Đường Kiếp cũng không phải là ngồi ở đó mà bất động, hoàn toàn ngược lại hắn khá bận rộn
Giờ tý mỗi đêm, Đường Kiếp vào trong trung không của Ngư Thần Thạch, ở đây sử dụng thông minh tuệ nhãn. Lúc này là lúc nữa đêm, phần lớn người đều đã ngủ, đêm càng khuya hơn, cơ bản sẽ không có ai quan tâm đến Đường Kiếp.
Sau khi dùng thông minh tuệ nhãn quan sát xung quanh, buổi chiều ngày thứ hai, Đường Kiếp xuống núi, dùng thời gian nữa canh giờ đi tìm kiếm linh thực thảo dược mình cần. Do thăm dò tối hôm trước, lúc này Đường Kiếp đã nắm bắt tình hình xung quanh.
Sáng sớm là lúc linh triều phúc địa hội tụ, là thời khắc đầy đủ nhất. Lúc này Đường Kiếp lấy ra các loại linh dược theo phương pháp chỉ định tiến hành tinh luyện, sau đó nhất nhất ăn vào, hấp thụ toàn bộ.
Lượng lớn linh thảo hóa thành chân nguyên trân quý từng chút hội tụ trong cơ thể Đường Kiếp, mở rộng linh không, khuếch trương kinh mạch, tẩy luyện thân tâm. Cộng thêm xung quanh tràn đầy linh khí, hầu như mỗi lần đại chu thiên xoay chuyển đều làm tăng thêm mấy chục giọt linh dịch cho Đường Kiếp.
Tốc độ tăng trưởng này có thể nói là kinh khủng. Mượn lượng lớn dược vật, Đường Kiếp điên cuồn nâng cao. Hầu như mỗi ngày, thực lực của hắn đều có chút biến hóa rõ rệt. Mức độ linh không khuếch trương từ Linh Hải cơ bản, thần tốc nâng tới trung cấp, linh khí càng ngày càng đầy đủ, tu vi càng ngày càng sâu. Tu luyện tới lúc này, thậm chí trên người có thể xuất hiện hiện tượng linh hấp.
Đến bước này, cho dù kẻ ngốc cũng nhìn ra hắn muốn làm gì.
- Tấn cấp Linh Hải Viên Mãn? Thì ra hắn muốn mượn cơ hội này tấn cấp Linh Hải Viên Mãn? Tạ Phong Đường cũng không khỏi khen ngợi:
- Quả nhiên cách hay, đây quá thật cũng là cơ hội ngàn năm có một.
Trừ phi trở thành chân truyền, các đệ tử có cơ hội vào phúc địa không nhiều. Trong phúc địa tài nguyên phong phú, nếu có thể gia tăng lợi dụng, quả thật có thể nâng cao bản thân lên rất nhiều. Nhưng có thể lợi dụng chí cực giống như Đường Kiếp lại là hiếm thấy.
Nếu Đường Kiếp thật có thể kết thúc cuộc thi này đến Linh Hải Viên Mãn trước, vậy hắn cũng xem là không phí công chuyến đi này.
Phải biết Đường Kiếp tu luyện tới giờ chỉ bốn năm rưỡi, bốn năm rưỡi Linh Hải Viên Mãn, ngược lại không xem là chuyện hiếm lạ. Nhưng đó là đối với Ngọc Môn Cửu Chuyển, đối với Ngọc Môn Ngũ Chuyển chính là cực kỳ ly kỳ.
Minh Dạ Không tiếp lời:
- Ta thấy chí hướng của hắn chỉ sợ vẫn không dừng ở đây.
Ta Phong Đường ngẩn người:
- Không phải hắn còn muốn xông kích Thoát Phàm chứ?
Xông kích Thoát Phàm không giống như Linh Hải Viên Mãn thì có thể đạt được, đả thông cầu Thiên Địa cũng không phải chuyện dễ. Trước khi đả thông luôn cần có minh sư chỉ điểm. Theo tình hình lúc này suy xét tình hình mà làm nếu có chút không cẩn thật, nhẹ thì thất bại, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, thậm chí chết đi. Mà Đường Kiếp dùng lượng lớn tài nguyên xung kích Viên Mãn, tác dụng phụ chính là nâng cấp quá nhanh sẽ dẫn đến cơ bản không tốn sức, cần phải có thời gian để củng cố, bằng không nguy hiểm rất lớn.
Đây chính là nguyên nhân tại sao một số đệ tử cho dù xuất thân thế gia cũng không thể trong thời gian ngắn thượng thăng thần tốc. Không phải trưởng bối của họ không có nhiều tư nguyên cho bọn họ, mà là cho cũng vô nghĩa, ngược lại làm tăng thêm nguy hiểm, hại hậu bối. Do đó trên tư nguyên, toàn bộ dùng lực lượng thi thố mà làm.
Lực ở đây không phải tài lực của bản thân, mà là tiềm lực của lượng hậu bối.
Đường Kiếp dùng tài nguyên nhanh chóng xông Linh Hãi Viên Mãn không phải không thể, nhưng cái giá phải trả chính là nguy hiểm. Nhưng với tư chất của hắn, nếu không mạo hiểm cũng khó thành đại khí. Cho nên Tạ Phong Đường có thể lý giải việc làm của hắn, một chút nguy hiểm cũng được, Tạ Phong Đường tự tin vẫn có thể nắm bắt. Nhưng nếu hắn tiếp tục xông Thoát Phàm, vậy chính là đẩy nguy hiểm tới cực điểm.
Nguy hiểm xông ải Thoát Phàm vốn không lớn, nhưng bị hắn làm như vậy, một phần trăm nguy hiểm cũng bị tới hai mươi phần trăm, cũng khó trách Tạ Phong Đường biến sắc.
Lúc này Minh Dạ Không nói:
- Ta thấy có khả năng rất lớn.
Tạ Phong Đường nói:
- Sao minh sư khẳng định như vậy?
Minh Dạ Không mỉm cười:
- Đệ tử của ngài, ngài còn không hiểu sao? Nếu đổi là người khác, ta không dám nói. Nhưng đệ tử này không giống, lớn gan, tâm đen, dám nghĩ, dám làm! Mấy ngày nay, chấn động mà hắn mang đến cho chúng ta đã đủ rồi, cảm xúc lớn nhất của ta đối với hắn chính là hành vi dám nghĩ dám làm. Xông kích Linh Hải Viên Mãn tuy làm người ta khen ngợi, nhưng ta và ngài vẫn có thể tiếp nhận. Nếu là hành vi mà ngài và ta vẫn có thể tiếp nhận, thì đó không phải là cực hạn của Đường Kiếp hắn.
Tạ Phong Đường hoàn toàn không nói gì.
Lão biết Đường Kiếp cũng xem là lâu, nhưng không ngờ Minh Dạ Không nhìn tiểu tử này lại nhìn còn rõ hơn mình.
Cách phán đoán của lão đối với hành vi của Đường Kiếp đơn giản như vậy, nhưng lại có lý như vậy.
Đây quả thật là chuyện Đường Kiếp có thể làm ra.
Nghĩ đến đây, Tạ Phong Đường dậm chân nói:
- Muốn thông cầu Thiên Địa, thì phải cảm thiên ý trước, người hiểu ý này sẽ thông đường, người ngộ thần này đắc đạo này. Kẻ cố đả thông cầu Thiên Địa, nếu là nguy hiểm cũng là cơ duyên, là lần cách đại đạo gần nhất. Bây giờ hắn cái gì cũng không biết thì làm như vậy, không có minh sư chỉ điểm, chỉ trong thời gian ngắn, chỉ thêm nguy hiểm và lạc mất cơ hội tốt.
Tạ Phong Đường vừa nói vừa đấm ngực, tiếc hận không thôi, giống như Đường Kiếp lúc này đã xong đời rồi.
Minh Dạ Không nhìn cười cười, nói:
- Đừng lo lắng, ta thấy tên Đường Kiếp này tuy hành sự lớn gan, lại không phải hạng người lỗ mãng. Nếu hắn dám làm, tất có nắm chắc.
- Hắn có thể nắm chắc gì? Bây giờ hắn cả một người chỉ dạy hắn cũng tìm không được, đừng nói với ta mấy người Bành Diệu Long. Những tên này vừa vào Thoát Phàm, tuy có kinh nghiệm, nhưng suy cho cùng kiến thức nông cạn, muốn chân chính có thể giúp hắn minh đồ ngộ đạo, vậy thì phải là Thiên Tâm Cảnh. Hơn nữa từng vượt qua Tâm Ma Kiếp, tiến vào Hóa Hồn Kỳ, đạt tới Thượng Thể Thiên Tâm, bước đầu sơ ngộ thần niệm mới được. Bản thân ta cũng không làm được điều này, còn định cầu xin minh sư giúp đệ, bây giờ hắn thân ở phúc địa, lại đi đâu tìm người như vậy chỉ dạy cho hắn? Nói tới đây, Tạ Phong Đường tức giận run rẩy.
Ngay cả Minh Dạ Không nhất thời cũng không nói, cuối cùng chỉ là thở dài:
- Cái này chính là cơ duyên, là của hắn, tất sẽ có, không phải của hắn cầu cũng cầu không được. Có lẽ ông trời chủ định đây chính là một ngôi sao rơi, nhất thời rực rỡ, lại khó kéo dài ánh sáng rực rỡ.
Lúc này hai người cùng im lặng không nói.
Trên Ngư Thần Thạch, Đường Kiếp cũng không biết có người lo lắng cho hắn, vẫn đang tự mình cố gắng tu luyện. Kế hoạch trước đây đã bắt đầu có tác dụng, từ sau khi Đường Kiếp hiến kế, phúc địa không có hà quang xông thiên nữa.
Có một hôm Đường Kiếp vừa mới tu luyện xong, thì nhìn thấy phía chân trời đột nhiên xông lên một đường ánh sáng. Nhưng chỉ là rất nhanh, ánh sáng lại biến mất, Đường Kiếp biết, đó là có người được bảo vật, và nhét vào trong túi.
Cũng chính vì vậy Đường Kiếp cũng không biết Đỗ Kỳ Môn có phải đã xuất thế không, cũng không biết thập bảo rốt cuộc là mấy món.
Nhưng hắn cũng không vội.
Theo thôi đẩy của thời gian, thực lực của Đường Kiếp tăng lên rất nhanh, mỗi một ngày, hắn đều kéo gần khoảng cách với người khác.
Cùng lúc này ở bên kia, bản thể Đường Kiếp trong đại trận cũng nổ lực.
Hẳn đặt quyển Cửu Lê Tâm Kinh vẫn đang nghiên cứu xuống, nảy sinh ra môt số pháp thuật khác, đầu tiên luyện thuần thục chính là Liệt Ngọc Chỉ.
Như cách nghĩ ban đầu, bắt đầu từ hôm nay, bản thể phải phục vụ phân thân, mỗi ngày dành ra một lượng lớn thời gian tu luyện pháp thuật.
Thỉnh thoảng, bản thể cũng sẽ chế tao một bản sao đi gặp Hà Xung, rãnh rỗi không việc gì làm tìm lão nói chuyện phiếm.
Mới đầu Hà Xung không có để ý đến Đường Kiếp, cho dù nói chuyện cũng nhiều là cãi nhau.
Nhưng thân ở trong đại trận này, ngoại trừ Đặng Ngọc Khánh và Đoàn Lão Tứ ra, lão cũng không tìm được ai khác có thể nói chuyện. Hai người Đặng Đòan đối với mình chỉ biết khúm núm, nói chuyện kỳ thật có chút không thú vị. Ngược lại Đường Kiếp trước giờ không có xem lão là chân nhân, trong lời nói hoàn toàn không khách sáo, hô danh nói họ.
Lúc đầu Hà Xũng vẫn vô cùng phẫn nộ, có lúc động cũng không động hủy đi hình bản sao Đường Kiếp, thời gian dài cũng biết cái này cũng không có tác dụng, nên không làm như vậy. Đợi qua thêm chút thời gian, Hà Xung quen với khẩu khí của Đường Kiếp nói chuyện với lão, bắt đầu cảm thấy kỳ thật nói chuyện với tiểu tử này ngược lại có chút thú vị hơn so với Đặng Đòan.
Thế là dần dần không để ý hai người này, ngược lại vui vẻ nói chuyện với Đường Kiếp.
Đường Kiếp gọi một tiếng lão Hà, Hà Xung cũng không để ý.
Hôm nay bản sao của Đường Kiếp lại đến, tìm tới Hà Xung, cũng không khách khí với lão, tùy tiện ngồi xuống trước người lão, nói với lão:
- Lão Hà, nói thử cho ta biết xung kích Thoát Phàm phải chú ý những chuyện gì hả?
- Ngươi? Xung kích Thoát Phàm? Hà Xung khinh thường cười:
- Ngươi cách bước này, còn kém rất xa?
- Chỉ là hỏi thôi, đừng nhỏ mọn như vậy.
Hà Xung ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu:
- Được rồi, trận thứ năm nếu như ngươi nói, không Thoát Phàm thì không được vào, vậy ta sợ cũng phải tu tới bước đó mới có thể vào trận. Ngươi có vấn đề gì thì cứ hỏi.