- Đường Kiếp! Vệ Thiên Xung hô một tiếng rồi bổ nhào tới ôm lấy Đường Kiếp. Chỉ thấy Đường Kiếp nhắm nghiền đôi mắt, ngay cả hơi thở cũng không có, cũng không biết là chết hay sống.

Cái này dọa làm y sợ không nhỏ, liền vội vàng lấy thuốc móm cho Đường Kiếp.

Chỉ là đôi môi Đường Kiếp khép chặc, làm sao có thể nuốt vào. Vệ Thiên Xung chỉ có thể cạy cái miệng cứng của hắn, vừa nhét vào, vừa giống như quả phụ khóc nức nở:
- Đường Kiếp ngươi đừng chết, ngươi nhất định không được chết, ngươi chết rồi ta làm sao đây?

Nhưng bất luận y làm thế nào, Đường Kiếp vẫn không tỉnh lại, số thuốc nhét vào thuận theo miệng hắn chảy ra ngoài.

Vệ Thiên Xung khẩn trương, sờ sờ Đường Kiếp không còn thở. Lại sợ ngực của hắn, cả tim cũng không còn đập, thầm khiếp sợ, ôm Đường Kiếp hét lên:
- Đường Kiếp, ngươi không thể chết!

Lúc này y nhớ đến mấy năm nay Đường Kiếp chăm sóc mình, cả nước mắt cũng trào ra.

Chính giữa lúc thương tâm, thì thấy Đường Kiếp nằm giữa lòng ngực đột nhiên giật mình một cái, hắn phun ra máu, khó khăn lên tiếng:
- Đừng, đừng lay… lay nữa thì chết thật đấy.

- Đường Kiếp? Ngươi không sao chứ? Vệ Thiên Xung vui mừng hét to.

- Có gì ăn không?... Đường Kiếp khó khăn nói.

- Ừ, cho cái này. Vệ Thiện Xung lấy thuốc trước đó đưa cho Đường Kiếp.

Đường Kiếp lại lắc đầu:
- Không phải cái này, là ăn… đói lắm… phải linh thực.

- Hả? Vệ Thiên Xung ngây ngốc, nhưng y vẫn theo ý của Đường Kiếp, lấy ra tất cả thức ăn.

Ngay sau đó thì thấy Đường Kiếp giống như hổ đói, liều mạng cuốn vào miệng.

Thức ăn mà đám đệ tử mang theo vốn không ít, bản thân linh thực lại có hiệu quả bồi bổ và phục hồi. Vì Tiên Duyên Hội lần này, mọi người càng chuẩn bị đầy đủ. Vệ Thiên Xung chuẩn bị đồ ăn cho nữa tháng, kết quả thoáng một cái bị Đường Kiếp như gió cuốn mây tan quét hết sạch sẽ. Dù vậy vẫn không đủ, Đường Kiếp cũng ăn sạch linh thực trong túi của mình, lúc này mới vỗ bụng nói:
- Ây, cuối cùng có thể…. Suýt chút nữa tiêu đời rồi.

Vệ Thiên Xung ngơ ngác nhìn hắn:
- Là suýt chút nữa chết đói đúng không?

-…. Đường Kiếp không nói

Trận chiến với Lam Ngọc, quả thật là trận đánh hung hiểm nhất từ trước đến giờ Đường Kiếp gặp. Mức độ nguy hiểm này không hề thua trận đấu với Cố Trường Thành lần trước, phong hiểm trong đó lớn nhất chính là cuối cùng vỡ binh.

Sử dụng Binh Tự Quyết tiêu hao rất nhiều sức lực cơ thể.

Lúc đầu, Đường Kiếp sử dụng Binh Tự Quyết, thậm chí chỉ dùng một lần thì ngất đi. Mãi tới sau này, Đường Kiếp dần dần quen thuộc với Binh Tự Quyết. Thể chất tăng dần, số lần hắn sử dụng Binh Tự Quyết mới dần dần tăng lên. Nhưng cho dù vậy, hắn làm thế nào cũng không thể sử dụng được pháp bảo. Lúc trước tranh giành chân truyền, đối diện Phiên Thiên Ấn của Trương Khất Nan ném ra, Đường Kiếp vì tiết kiệm sức lực cơ thể cũng không dám phá vỡ.

Sau khi bản thân ở trong đại trận, phân thân thay thế bản thể, thể chất giảm xuống, càng không dám tùy ý sử dụng Binh Tự Quyết.

Với thể chất bây giờ của hắn, muốn phá vỡ pháp bảo như Thanh Ti Kiếm, giống như thực lực giảm thấp và rất khó tăng lên, nguy hiểm tất nhiên là tăng cao. Nếu không phải mấy năm nay hắn luyện thuần thục Binh Tự Quyết, nâng cao năng lực thích ứng lên rất nhiều, nếu giống như lần đầu đó, tuyệt đối chết ngay tại trận.

Dù vậy, lần này phá binh cũng làm Đường Kiếp hôn mê tại chỗ, thể lực bị chèn ép tới cực hạn. Nếu không có Vệ Thiên Xung kêu hô, hắn có thể ngủ ba ngày ba đêm.

Nhưng cạn kiệt cực độ cũng làm cơ thể của Đường Kiếp lại tiến vào trạng thái luyện thức. Chính vì vậy Đường Kiếp mới cần lượng lớn linh thực bồi bổ cơ thể, xoa lắp cảm giác đói khát xâm nhập tới xương tủy của mình. Chút thức ăn trước mắt chỉ là vừa thõa mãn cơn đói của Đường Kiếp mà thôi, muốn nâng cao một bước, thì cần nhiều hơn

Cũng may đây là Lang Gia phúc địa, trong phúc địa không có gì khác, chính là đủ loại linh dược đặc biệt nhiều. Đường Kiếp bắt đầu tính toán làm sao tìm kiếm chút lợi ích ở chỗ này. Quan trọng nhất là, cái này cũng có cho việc nâng cao cảnh giới của hắn, có thể lúc xung kích mấu chốt, cung cấp trợ lực đáng kể.

Bên này Vệ Thiên Xung thấy Đường Kiếp không sao, thở phào một hơi. Chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, lúc này mới nhớ mình cũng bị thương rồi

Nhưng y không dùng Vô Úy Thuật, ngược lại cứ như vậy cảm thụ đau nhức khắp người, vừa nhe răng trợn mắt, nhưng vừa cười, nói:
- Con mẹ nó thật là sảng khoái, ta đánh nhau tới giờ, vẫn chưa một lần sảng khoái như vậy.

Đây là lần đầu tiên trên ý nghĩa chân chính, Vệ Thiên Xung liên thủ với Đường Kiếp tử chiến đẫm máu. Cũng chính vì vượt qua gian khổ, Vệ Thiên Xung cũng đặc biệt cảm nhận được mùi vị của thắng lợi tươi ngọt như vậy. Thế cho nên cả đau nhức toàn thân y cũng không muốn che giấu.

Vì lúc này, những đau đớn này giống như cái giá tất yếu của thắng lợi, cái giá của vui sướng phải trả. Không có những đau khổ này, ngay cả niềm vui của thắng lợi cũng phải giảm trừ.

Chúng giống như vết thương trên người lão binh, đồng thời mang đến đau đớn cho Vệ Thiên Xung, cũng mang đến vinh quang, tự hào và vinh diệu. Có thể dùng vết sẹo để nói với người khác, đây chính là chứng cớ ta trở mình thành đệ nhất thiên tài sáu đại phái, là huân chương máu của ông.

Cũng bởi vì vậy, Vệ Thiên Xung phá thiên hoang địa bắt đầu hưởng thụ đau đớn trên người. Trong cảm giác thõa mãn tâm lý cực đại, phá vỡ tất cả mọi chướng ngại, để y nếm thử gian khổ sau đó mới là mật ngọt thơm lừng

- Chính xác. Đường Kiếp cũng cười nói:
- Nói ra, đầy là lần đầu tiên chúng ta kề vai chiến đấu thế này đấy.

- Hả? Đúng rồi, Vệ Thiên Xung lúc này mới nhớ ra, cùng Đường Kiếp vào học tới giờ, đây là lần đầu tiên trên danh nghĩa chân chính y cùng Đường Kiếp sóng vai tác chiến. Trước đây suy cho cùng là phân chia tập luyện là nhiều.

Vừa nghĩ tới mình lại cùng Đường Kiếp kề vai huyết chiến, Vệ Thiên Xung cũng không khỏi thổn thức một trận. Không chỉ là y, ngay cả đám người xem bên ngoài cũng cảm thấy hai người này thắng rất không dễ dàng, cùng chúc mừng bọn họ. Lúc nói chuyện, hai người cũng đưa thuốc cho đối phương. Cái mông của Đường Kiếp nở hoa, Vệ Thiên Xung bó thuốc vào mông hắn, Thái Quân Dương nhìn cảnh tượng này, lệ nóng lưng tròng. Hứa Diệu Nhiên xa xa cuối cùng cũng buông lòng thở dài.

Đợi bôi thuốc xong, Vệ Thiên Xung sai con rối mang đến ba cái túi. Chính là túi Giới Tử của ba tên đệ tử Thú Luyện Môn.

Đây là muốn chia của rồi

Chia của luôn là chuyện vui.

Ba gã đệ tử Thú Luyện cho dù nghèo hơn nữa, mỗi người cũng được cấp tư nguyên trên mười ngàn đồng. Riêng túi Giới Tử thêm cả vũ khí chính là một khoản thu nhập không nhỏ.

Vệ Thiên Xung vui mừng phấn khởi đổ cái túi ra đủ loại đồ vật. Nhất nhất phân chia các loại pháp bảo, linh phù, đan dược… Một phần cho Đường Kiếp, một phần cho mình. Phân chia tính toán rất rõ ràng, ngược lại có phong phạm của xuất thân thương gia.

Đường Kiếp thấy y cũng xem là thật thà, cười nói:
- Không cần chia, những cái này đều thuộc về thiếu gia, ta không cần gì cả.

- Hả? Sao có thể như vậy? Vệ Thiên Xung nói.

Đường Kiếp nói:
- Đem pháp bảo và phân ngạch phúc địa của thiếu gia cho ta là được rồi.

Giá trị cao nhất trong chiến lợi phẩm này chính là một món pháp bảo Hắc Vân Phiên cấp thấp.

Là một món pháp bảo chân chính. Một khi vật này thi triển, sẽ làm trong phạm vi mấy dặm chìm vào trong đám mây đen, mờ mịt không thấy ánh sáng.

Uy lực tuy không nhỏ, nhưng có uy lực hạn chế lúc người tu quyết đấu. Tình cảnh trước mắt, kỳ thật Hắc Vân Phiên không có bao nhiêu tác dụng. Đường Kiếp đoán đệ tử đó có được, có thể cũng là dùng loại thủ đoạn như giết người đạt được, mới có thể mang theo vật này. Nhưng đối với Đường Kiếp mà nói, vật này ngược lại có chút hữu dụng, chính là che lấp tầm nhìn.

Trước đây hắn đối phó Lam Ngọc, không dám liên tục sử dụng Đoạt Thần Sát, chính vì sợ bại lộ. Bây giờ có Hắc Vân Phiên này, ngược lại thuận tiện rất nhiều.

Có pháp bảo này, cộng theo phân ngạch phúc địa của Vệ Thiên Xung, gần như cũng đỡ được một nữa giá trị chỗ này. Mà có phân ngạch của Vệ Thiên Xung và Diệp Thiên Thương, linh dược mà Đường Kiếp có thể thập cũng nhiều hơn, cách tư cách xung kích Thoát Phàm cũng càng gần một bước.

Đối với điều này tất nhiên Vệ Thiên Xung không có ý kiến.

Đường Kiếp thu món đồ lại, khóe mắt đột nhiên liếc thấy trong vũng bùng chỗ không xa có kim quang lấp lóe.

Trong lòng vừa động, hắn bất động thanh sắc đi về phía bên cạnh mấy bước, trước tiên thi triển ra Vô Quang Thuật, lúc này đẩy lòng bàn chân ra, quả nhiên nhìn thấy một hạt cát vàng đang nằm trong bùn.

So với cát vàng trước đây, hạt cát trước mắt này rõ ràng to hơn rất nhiều. Đường Kiếp dùng chân nhẹ nhàng chạm vào, cát vàng đó liền như có cảm ứng, dung hòa vào trong cơ thể hắn, cùng cát vàng trước đó hòa cùng một thể.

Cát vàng bây giờ càng ngày càng to. Từ cát vàng ban đầu, tới cát vàng sau này, từng chút từng chút to lên. Mãi tới bây giờ, đã to như trứng bồ câu, có thể biến thành một con dao găm nhỏ

Đường Kiếp giết đệ tử Hồng Luân đó, chính là dùng nó biến hình thành con dao găm từ sau lưng đâm vào tâm tạng đối phương.

Nhưng dao găm bây giờ có thể biến hình vẫn còn quá nhỏ, lại không có chuôi, rất dễ làm mình bị thương. Do đó trước đây Đường Kiếp cơ bản không dùng nó chính diện nghênh địch. Lần này hạt cát vàng này dung hòa vào, trứng vàng rõ ràng to thêm một chút. Đường Kiếp có thể cảm nhận được, cách ngày chân chính sử dụng nó chính diện nghênh địch, sợ là đã không xa.

- Nhưng nói ra cũng kỳ lạ, sao không có Luyện Thú bài chứ?

Giữa lúc suy nghĩ, Đường Kiếp nghe thấy Vệ Thiên Xung đang thu dọn nói như vậy.

Đường Kiếp ngẩn người:
- Thiếu gia xác định?

Luyện Thú bài là vật quan trọng của Luyện Thú Môn khống chế luyện thú. Nếu không dùng luyện thú còn có thể lý giải vì chết chiến. Luyện Thú bài không thấy, chuyện này có chút kỳ hoặc.

Vệ Thiên Xung chỉ lên đất:
- Ngươi xem đồ vật đều ở đây, không có Luyện Thú bài, ngược lại có hai Thiên Thần Giáp. Điều này nếu gặp ai không biết, còn cho rằng giết chính là đệ tử Thiên Thần Cung.

Mục quang Đường Kiếp hơi co rụt lại một chút:
- Quả thật là cổ quái.

- Sẽ không phải người của Thú Luyện Môn giao luyện thú cho bọn Vân Vô Cực, gia tăng thực lực ngăn cản, còn mình thừa dịp bỏ chạy chứ?

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu:
- Thiếu gia nói không phải không thể. Nhưng có vấn đều, chính là bọn Vân Vô Cực lại không biết tâm pháp của Thú Luyện Môn, dựa vào cái gì hai người có thể khống chế luyện thú của ba người?

- Cái này… Vệ Thiên Xung ngẫm nghĩ một chút:
- Cũng có thể là không khống chế, bỏ mặc?

- Vậy thì không cần giữ Luyện Thú bài.

- Vậy thì không hiểu lắm. Vệ Thiên Xung sờ sờ đầu, đầy mặt khó hiểu.

Đang lúc buồn bực, chỗ xa xa có một đám người chạy tới bên này, dẫn đầu bất thình lình chính là Mục Nghị.

Nhìn thấy Mục Nghị đi tới, Đường Kiếp biết chuyện bên phía y có lẽ đã làm xong rồi. Trên thực tế Thái Ất Thanh Huyền Bôi bây giờ đã nằm trong tay Thất Tuyệt Môn. Chẳng qua là đang cầm nó không phải Mục Nghị, mà là Lâm Vong một đệ tử khác của Thất Tuyệt Môn. Người này xếp thứ ba trong Thất Tuyệt Môn, thực lực cũng được, nhưng so với Mục Nghị thì kém quá xa.

Lúc này nhìn thấy Đường Kiếp, đám người Mục Nghị cũng sửng sốt, bật thốt lên:
- Sao ngươi có thể ở đây?

Đường Kiếp lúc này theo lý nên đánh viện ngoài vòng vây, vô duyên vô cớ chạy vào bên trong làm gì?

Đường Kiếp trả lời:
- Lam Ngọc không nghe khuyên ngăn, ngang nhiên xông phá phong tỏa vào trong rừng. Ta vì thực hiện lời hứa mà đuổi vào trong rừng, ngăn y trở lại.

- Thật sao. Ánh mắt của Mục Nghị dừng trên thi thể của ba đệ tử Thú Luyện Môn:
- Sao ta cảm thấy, Đường sư huynh là đuổi theo túi Giới Tử của ba tên này?

Đường Kiếp ngửa mặt lên trời bật cười ha ha:
- Tiện đường mà thôi.

Một đám đệ tử Thất Tuyệt Môn đồng thời mặt lộ vẻ khinh thường, rõ ràng đều không tin lời nói của hắn. Ai cũng biết Thiên Nhai Hải Các và Thất Tuyệt Môn tốt xấu gì cũng là môn phái đồng minh. Cho dù Lam Ngọc vào rồi, cũng sẽ không làm gì được bọn họ. Do đó Thất Tuyệt Môn cũng chỉ là yêu cầu Tẩy Nguyệt phái ngăn chặn Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn mà thôi, chưa từng yêu cầu ngăn chặn Thiên Nhai Hải Các. Đường Kiếp xuất hiện ở đây, chỉ sợ săn giết Thú Luyện Môn mới là mục đích, tiện thể cũng phá vỡ quan hệ giữa Thiên Nhai Hải Các và Thất Tuyệt Môn.

Nhưng chuyện này hiểu thì hiểu, không ai bóc trần.

Bên này Đường Kiếp đã nói:
- Đúng rồi, Vân Vô Cực bây giờ thế nào rồi?

- Tất nhiên là chết rồi. Một gã đệ tử Thất Tuyệt Môn trả lời. Y tên Tiêu Văn, xếp thứ hai Thất Tuyệt Môn.

- Chết rồi? Cứ như vậy mà chết? Đường Kiếp hơi giật mình. Tuy sớm biết Thất Tuyệt Môn không thể nào buông tha Thiên Thần Cung, nhưng lúc này biết Vân Vô Cực đã chết, hắn vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Vân Vô Cực tốt xấu gì cũng là nhân vật thiên tài của Thiên Thần Cung, lại cứ như vậy ngã xuống, trong ngày đầu tiên tranh giành thập bảo, chưa gây nên sóng gió, Đường Kiếp cũng không khỏi cảm khái một phen. Quả nhiên mặc cho ngươi tuyệt thế thiên kiêu, chỉ cần chết rồi, cái gì cũng không phải.

Sáu đại phái nắm giữ tài nguyên nhân lực thiên hạ. Mỗi năm có thiên tài, giới giớ có anh kiệt, đối với tình hình này sớm đã chết lặng rồi. Duy có Đường Kiếp vẫn luôn thổn thức, tiên lộ không dễ, thiên tài như cỏ.

Giữa lúc cảm khái, Mục Nghị đã nói:
- Đúng rồi, Đường sư huynh giết ba người này, có phải phát hiện Thiên Thần Giáp trên người bọn họ không?

- Có. Đường Kiếp trả lời.

Mục Nghị gật đầu:
- Trước đó lúc bọn đệ giết Vân Vô Cực, thì phát hiện trên người bọn họ không có Thiên Thần Giáp. Lúc đó nghĩ Thiên Thần Giáp chạy đi đâu, thì ra là chạy lên người ba tên này.

- Ta giết bọn họ cũng không có được luyện thú. Đường Kiếp liền nói.

- Ừ! Mục Nghị gật đầu:
- Bị bọn đệ giết rồi. Lúc đó là bọn người Vân Vô Cực đang chỉ huy luyện thú.

- Hả? Nói như vậy là thật sự trao đổi rồi. Bọn chúng biết tâm pháp của Thú Luyện Môn sao?

Mục Nghị lắc đầu:
- Mấy con luyện thú đó ở trong tay bọn họ phát huy uy lực cực thấp, bị bọn đệ dễ dàng giết chết. Thật là không hiểu tại sao bọn họ làm như vậy.

Đường Kiếp cười khổ:
- Vốn muốn hỏi sư đệ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không ngờ đệ cũng không biết. Thôi đi, thôi đi, người đều đã chết rồi, có những câu hỏi truy cứu cũng vô nghĩa.

- Đúng là như vậy. Người sống có chuyện người sống phải lo, ví như như cái này. Mục Nghị chỉ túi Giới Tử Vệ Thiên Xung đang cầm trong tay vẫn chưa cất đi.

Đường Kiếp cười ha ha:
- Mục sư đệ không phải muốn cướp Đường Kiếp chứ?

- Đừng hiểu làm. Mục Nghị trả lời:
- Đệ chỉ là muốn hỏi hai vị sư huynh có thu hoạch gì. Hai vị cũng biết, không phải tất cả thu hoạch đều phù hợp nhu cầu của mình. Luôn có một số thứ tuy có giá trị, mình lại không dùng tới. Nếu đã như vậy, chi bằng xem người khác có cần không, trao đổi lẫn nhau, lấy cái mà mình cần, há chẳng phải tốt hơn sao? Đúng lúc bên chỗ đệ vẫn còn một số Chân Nguyên Đan, nếu sư huynh bằng lòng, có thể trao đổi. Nếu có yêu cầu khác cũng có thể nói với đệ. Chỉ cần Thất Tuyệt Môn đệ lấy ra, nhất định không keo kiệt.

Nói xong Mục Nghị lại lấy ra ba bình Chân Nguyên Đan đặt vào trong tay, nhìn Đường Kiếp..

Động tác này làm Đường Kiếp hơi ngạc nhiên một chút, giống như ý thức được gì, không khỏi bắt đầu trầm tư.

Bên kia Vệ Thiên Xung lại cười nói:
- Thì ra là vậy, vậy bọn ngươi xem xem có gì các ngươi cần không.

Nói xong mở túi Giới Tử ra.

Mấy tên đệ tử Thất Tuyệt Môn cùng nhìn vào túi Giới Tử, chỉ thấy vừa nhìn lập tức lui lại. Một người trong đó liền dùng thái độ không dễ dàng phát hiện, khẽ lắc đầu với Mục Nghị. Chân mày Mục Nghị đã chau lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng Đường Kiếp thầm hiểu rõ.

Bên này Mục Nghị nói:
- Xem ra không có đồ tốt gì, hai vị sư huynh cũng không có đồ khác trao đổi sao?

Đường Kiếp nheo mắt:
- Mục sư đệ không nhìn trúng vật của thiếu gia nhà ta sao?

Mục Nghị trả lời:
- Đệ đã vào Thoát Phàm, thuật khí thuật phù bình thường, đối với đệ không có bao nhiêu tác dụng. Nếu loại như pháp bảo có lẽ còn có thể suy nghĩ.

Đường Kiếp hì hì cười nói:
- Pháp bảo à, nói đến pháp bảo, chỗ huynh quả thật có một món.

Nghe thấy lời nói này, mấy gã đệ tử Thất Tuyệt Môn vừa nãy có vẻ hơi thất vọng lại tỏ ra phấn chấn tinh thần, Văn Tiêu càng thẳng thắn nói:
- Không biết Đường sư huynh có thể lấy ra xem thử không.

Không ngờ Đường Kiếp lại lắc đầu:
- Vấn đề là pháp bảo này đối với ta có chút hữu dụng, ta không có ý định trao đổi.

Nghe nói như vậy, mọi người đồng thời biến sắc.

Lâm Vong tiến lên một bước nói:
- Đường Kiếp, huynh cũng biết Thất Tuyệt Môn ta tối tinh bàng nghệ. Cái khác không dám nói, đồ tốt trong tay trung bình còn nhiều hơn năm phái khác. Đường huynh có bảo bối gì, sao không lấy ra xem thử?

Đường Kiếp không để ý y, chỉ là thản nhiên nói với Mục Nghị:
- Mục sư đệ, trước đây ta giao dịch với đệ, từ chỗ đệ có được năm bình Chân Nguyên Đan. Nếu ta không nhớ nhầm, lúc đó trên người đệ chỉ có hai bình, còn ba bình đều là lấy từ chỗ của người khác?

Mục Nghị ngẩn người:
- Phải, vậy thì thế nào?

- Nếu đã như vậy, tại sao trong túi Giới Tử bây giờ của đệ lại có thể lấy ra ba bình? Đường Kiếp đột nhiên nói.

Mục Nghị đột nhiên biến sắc:
- Đó là…

Đường Kiếp cắt lời:
- Vì sư đệ sớm đã chuẩn bị sẵn giao dịch rồi, đúng không? Cho nên trước tiên đệ mới thu gom Chân Nguyên Đan còn lại, bởi vì đệ biết ta cần cái này. Đáng tiếc là thiếu gia nhà ta tuy đồng ý giao dịch với đệ, nhưng ngài ấy không có thứ đệ cần. Mà trong số đồ của ba tên đệ tử Thú Luyện Môn để lại, chỉ có một món là trong tay ta, kể từ đó…

Mục Nghị hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu:
- Rốt cuộc không thể che giấu được Đường sư huynh. Không sai, trước đó bọn đệ đã biết các huynh giết chết ba người này rồi, mới nói nữa ngày với huynh. Kỳ thật chính là muốn trao đổi Hắc Vân Phiên trong tay của Đường sư huynh.

Đường Kiếp hỏi:
- Đệ cần vật đó để làm gì? Bọn đệ làm sao biết Thú Luyện Môn có Hắc Vân Phiên? Tại sao trước đó không ngăn chặn bọn chúng?

- Trước đó bọn đệ cũng không biết Hắc Vân Phiên ở chỗ bọn họ, cũng là sau này mới phát hiện. Về phần chi tiết cụ thể à… Mục Nghị trả lời:
- Xin lỗi, chuyện này liên can một số chuyện trong môn, đệ không thể nói. Duy chỉ có thể nói với Đường sư huynh là, Hắc Vân Phiên chính là vật trong phái đệ.

- Hả? Đường Kiếp ngây người

Mục Nghị nói:
- Nếu Đường sư huynh không tin, có thể lấy Hắc Vân Phiên ra, một chỗ trong phiên vẫn còn lưu ký hiệu của Thất Tuyệt Môn đệ.

Đường Kiếp vội vàng lấy Hắc Vân Phiên ra nhìn, quả nhiên ở một góc bí ẩn trong phiên khắc ký hiệu Thất Diệp Liên của Thất Tuyệt Môn, chứng tỏ đây là vật của Thất Tuyệt Môn tạo ra.

- Vậy vật này sao có thể rơi vào tay Thú Luyện Môn? Đường Kiếp trầm giọng hỏi.

Mục Nghị thở dài đáp:
- Chuyện liên quan bí mật riêng tư Thất Tuyệt Môn đệ, đệ không muốn nói nhiều. Tóm lại sẽ không liên quan với Tiên Duyên Hội lần này là được. Nếu Đường sư huynh bằng lòng, đệ nguyện bỏ ra ba bình Chân Nguyên Đan cộng thêm một món pháp bảo đổi lại.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta không cần pháp bảo, đổi muốn đổi được, nhường lại tất cả phân ngạch phúc địa của Thất Tuyệt Môn lần nay cho ta là được.

Hắn sư tử há to mồm, thoắt cái muốn chín phân ngạch

Một món pháp bảo nhiều nhất chỉ đáng một phân ngạch phúc địa. Nếu đổi như vậy, chẳng khác nào tăng gấp chín lần, Mục Nghị cũng biến sắc.

Tiêu Văn hừ nói:
- Đường Kiếp, ngươi đừng hiếp người quá đáng!

Đường Kiếp chỉ nhìn Mục Nghị mà không nói. Mục Nghị cũng âm trầm sắc mặt trả lời:
- Đường Kiếp, đừng quên người của bọn ta nhiều hơn ngươi.

Trên mặt đám đệ tử Thất Tuyệt Môn đồng thời hiện ra sát khí.

Đường Kiếp cười nói:
- Ít nhất trước đó, ta có thể hủy bỏ Hắc Vân Phiên.

- Ngươi dám! Lâm Vong quát.

Đường Kiếp cũng không nói, chỉ là nhìn Mục Nghị. Hai người trừng nhau, một hồi lâu, cuối cùng Mục Nghị nói:
- Ba phân ngạch.

- Bảy

- Nhiều nhất năm

- Thêm ba bình Chân Nguyên Đan.

Mục Nghị hít sâu một hơi:
- Được!

Một món pháp bảo có thể bán năm phân ngạch phúc địa, tương đương với giá gấp năm lần, Đường Kiếp đã biết đủ. Có những cái này, cộng thêm của Vệ Thiên Xung, Diệp Thiên Thương và Đường Kiếp mình, tổng cộng tám phân ngạch phúc địa. Lại cộng thêm tám bình Chân Nguyên Đan, gần đủ cho Đường Kiếp xông đến Linh Hải viên mãn.

Đàm phán hoàn thành, Đường Kiếp liền cho Mục Nghị Hắc Vân Phiên. Mục Nghị quả nhiên không nuốt lời, có được bảo vật lập tức rời khỏi.

Nhìn đoàn người càng ngày càng xa, Đường Kiếp nhìn bóng người của Mục Nghị, chân mày đã siết chặc lại.

Vệ Thiên Xung thấy thế ngưỡng một nhìn Đường Kiếp:
- Một cái Hắc Vân Phiên lại có thể bán được giá như vậy, lại để ngươi kiếm được.

Đường Kiếp xa xăm trả lời:
- Cũng có thể hoàn toàn ngược lại.

Vệ Thiên Xung kinh ngạc:
- Ngươi sẽ không cảm thấy Hắc Vân Phiên đó là bảo bối gì chứ?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Hắc Vân Phiên đó ta đã kiểm tra mấy lần rồi, chỉ là một pháp bảo bình thường. Nhưng có thể làm Mục Nghị xem trọng như vậy, thì tất nhiên có cổ quái.

Vệ Thiên Xung cười nói:
- Vậy thì không liên quan với chúng ta. Vật này nếu là của Thất Tuyệt Môn, chính là chuyện của bọn họ. Chỉ cần không liên quan với trận chiến này thì đi theo y cũng được.

- Sợ chính là chưa chắc không liên quan. Đường Kiếp thở dài:
- Mặc kệ nói thế nào cũng đều là đối thủ cạnh tranh. Chỉ cần là đối thủ, vậy cho dù người thoạt nhìn thành thật, lời nói này cũng không thể tin hết.

- Vậy ngươi còn bán cho bọn họ?

Đường Kiếp trả lời:
- Ta không có năng lực ngăn chặn tất cả những điều chưa biết, chỉ có thể toàn lực nắm bắt những điều đã biết.

Vệ Thiên Xung nhếch to miệng:
- Thôi đi, ngươi nói thẳng môn phái thắng thua, không thể so sánh với cá nhân được mất.

Một lời nói toạc ra vấn đề.