Cùng lúc ném ra Đoạt Thần Sát, Đường Kiếp đã thấp giọng quát:
- Tứ Cửu Chân Ngôn, Mê, Đoạt, Nhiếp, Chấn!

Bốn tiếng liên tiếp vang dội trong không gian, chấn động làm người ta hoa mắt.

Mê Đoạt Nhiếp Chấn lần này là một pháp nhiếp hồn trong Tứ Cửu Chân Ngôn. Nhưng do Chân Ngôn tạo ra, tu vi không cao, kỳ thật hiệu quả rất thấp. Nếu thật sử dụng, đại khái cũng có uy lực cảnh báo bọn phàm phu tục tử, đối với người trong tu đạo là mãi mãi không đủ.

Nhưng Đường Kiếp không quan tâm, hắn dùng cái này không phải thật muốn dùng nó để sát thương Lam Ngọc, mà chỉ là đưa ra một lời giải thích.

Lời giải thích này là cho Vệ Thiên Xung, là cho Lam Ngọc, cũng là cho tất cả người xem chưa biết tồn tại.

Cùng lúc Chân Ngôn bạo nổ, Đoạt Thần Sát đánh tới Lam Ngọc, tốc độ cực nhanh, nháy mắt không có vào cơ thể Lam Ngọc.

Cửu Cửu Quy Chân Chỉ của Lam Ngọc đã đánh ra, đánh vào ngực Đường Kiếp. Sức mạnh kinh khủng giống như thương phá trời, xuyên thấu lồng Ngưng Thủy, đánh vỡ Vô Tướng Kim Thân, đã đánh ra một vết máu ghê rợn trên người Đường Kiếp.

Đường Kiếp phun máu bay ngược ra. Một đòn này giống như cái búa tạ đập lên người hắn, tựa hồ đánh tay tất cả lực lượng của hắn. Sự kinh khủng của uy lực làm người ta kinh sợ. Nếu như lúc này Lam Ngọc đánh thêm một đòn nữa, hắn nhất định chết chắc.

Nhưng Lam Ngọc lại không tiếp tục.

Đoạt Thần Sát vào cơ thể, trước mặt Lam Ngọc liền mơ màng choáng váng, người như gà gỗ gây dại. Vốn y thân ở không trung, lúc này ngây dại liền rơi xuống mặt đất.

Đường Kiếp thân bay múa trong không trung, ánh mắt lại chằm chằm nhìn Lam Ngọc. Ngay lúc Lam Ngọc rơi xuống, hắn mạnh mẽ ném ra Đoạn Tràng Đao. Trên thân đao hiện ra hình hồng ưng, đã tự động cắt tới đầu Lam Ngọc.

Đây là chỗ tốt của hồn khí, có Khí Hồn ở đây, trong thời gian nhất định tự động đuổi giết mục tiêu kẻ địch.

Vồ!

Đoạn Tràng Đao phá không bay ập tới, chính là đâm vào bụng Lam Ngọc, huyết quang tung tóe.

Mặc dù sương trắng che phủ, lúc đó huyết quang rỉ ra trên người Lam Ngọc chính là nói cho mọi người biết, Lam Ngọc bị thương rồi!

Cảnh tượng này hoàn toàn chấn động mọi người.

Lam Ngọc được vinh danh thực lực mạnh nhất trong đệ tử sáu đại phái, không ngờ lại bị thương khó hiểu như vậy.

Hai bóng người cùng lúc từ không trung rơi xuống, một là Đường Kiếp trước ngực bị xuyên thủng, một là Lam Ngọc bụng trúng đao, rơi lên mặt đất, dấy lên một mảng bụi mịt mù.

- Đường Kiếp! Vệ Thiên Xung hô một tiếng, chiến rìu tay phải vừa vung, hung hăng đập lên người đệ tử Thú Luyện Môn.

Sau khi trải qua chống cự cuối cung, đệ tử Thú Luyện Môn không còn sức lực phản kích, cái đầu văng lên, mang theo một vũng máu.

Vệ Thiên Xung đã xông tới Lam Ngọc, chiến rìu hung ác bổ xuống đầu Lam Ngọc.

Nhìn thấy Lam Ngọc sắp chết dưới rìu của Vệ Thiên Xung, ngay lúc này trước cổ Lam Ngọc đột nhiên phát ra một tiếng “chát”, một tấm thẻ gỗ rất nhỏ đã vỡ vụn.

Theo cùng tấm thể gỗ vỡ nát, Lam Ngọc đã mở to mắt.

Trừng mắt nhìn Vệ Thiên Xung, lúc này Vệ Thiên Xung cảm thấy một luồng âm hàn lãnh ý tràn ngập toàn thân. Vệ Thiên Xung lại không khỏi trì trệ, Lam Ngọc đã giơ tay, nắm lấy lưỡi búa, tay trái vội giơ ấn vào ngực Vệ Thiên Xung, đồng thời cổ tay đánh vòng lật qua.

Một chưởng áp xuống, lực lượng mênh mông bỗng nhiên bạo phát, Vệ Thiên Xung đã phun ra máu tươi.

- Thiếu gia! Thị Mộng nhìn thấy khẩn trương đứng lên.

- Khốn kiếp… Lúc này Lam Ngọc mới đứng lên, trong mắt đã lóe ra lửa giận bừng bừng.

Lam Ngọc suy cho cùng trẻ tuổi, kiến thức nông cạn, không biết Đường Kiếp dùng là thủ pháp gì. Nhưng vừa nãy, y vẫn rõ ràng cảm nhận được uy hiếp rất lớn. Nếu không phải mình mang theo bảo vật gia truyền Dưỡng Tâm Mộc giúp y thoát khỏi nguy cảnh trước mắt, lúc này sợ là mình đã chết dưới búa của Vệ Thiên Xung.

Cho dù vậy, vì để đối phó Vệ Thiên Xung, y vẫn bị ép sử dụng Đề Bài Thanh Ngọc Trạc cường đại nhất của mình. Đặc điểm lớn nhất của bảo vật này chính là có thể đẩy nhanh tốc độ hành khí, làm y trong nháy mắt hoàn thành một pháp thuật.

Nhưng lúc Vệ Thiên Xung bay lên, tay trái của y đã ngưng tụ ra một hỏa cầu khổng lồ, mạnh mẽ đập tới Lam Ngọc.

Pháp thuật Hỏa Cầu này có thể nói là pháp thuật cấp thấp nhất. Nhưng lúc này Vệ Thiên Xung sử dụng, hỏa cầu to như cái thớt, đúng là có một phen uy thế khác, ầm ầm đánh tới Lam Ngọc. Lam Ngọc không ngờ Vệ Thiên Xung còn có đòn này, không kịp né tránh bị đập trúng, cả người bay ngược ra sau.

Đòn hỏa cầu này sát thương rất lớn, nổ làm Lam Ngọc cả người cháy xén, trên khuôn mặt anh tuấn càng chi chít vế bỏng. Tuy nói với thể chất của gã, không bao lâu có lẽ vết thương sẽ khỏi, nhưng khuôn mặt bị hủy lúc này của Lam Ngọc vẫn làm rất nhiều cô gái ngưỡng mộ tan nát cõi lòng.

Nhưng chết người nhất vẫn là, cùng lúc hỏa cầu nổ trúng Lam Ngọc, còn nổ Đoạn Tràng Đao bay ra khỏi cơ thể.

Đoạn Tràng Đao không giống với vũ khí khác, tổn thương thật sự kinh khủng của nó nằm ở rút mà không phải đâm. Lúc thân đao đâm vào cơ thể, thì chính là móc câu đã móc nội tạng mục tiêu, một khi kéo ra thì sẽ tạo thành tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.

Lần này nổ bay Đoạn Tràng Đao, chỗ bụng Lam Ngọc nhất thời rách ra một dòng máu, ngay cả ruột cũng bị kéo ra.

- Ngao. Lam Ngọc phát ra tiếng thét đau đớn trước nay chưa từng có.

Nhưng thằng nhãi này cũng thật gan dạ, bị trọng thương như vậy lại có dư lực. Hai ngón tay cái chạm vào nhau, hai ngón giữa đan xen lại, tạo ra một ấn pháp. Song chưởng tương kích, liền nghe một tiếng ầm vang lên, đất bằng đột nhiên nổi cuồng phong, đã cuộn bay hai người Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung.

Cuồng phong phần phật cuộn, tất cả sương trắng liền đồng thời biến mất.

Lam Ngọc không rõ Đường Kiếp còn có Đoạt Thần Sát không, nhưng y biết nếu Đường Kiếp muốn phóng ra sương trắng, sau đó lại dám sử dụng vật này. Vậy cách tốt nhất đối phó hắn chính là lập tức xua tan sương trắng.

Nghĩ được điều này không khó, nhưng có thể trong thời gian ngắn nghĩ được, lại không dễ dàng.

Trên thực tế một chiêu này cũng quả thật trúng chỗ yếu hại của Đường Kiếp. Không có sương trắng yểm hộ, Đường Kiếp tuy còn có Đoạt Thần Sát, nhưng không dám dùng nữa.

Mà lúc cuồng phong nổi lên, Lam Ngọc cũng không có lãng phí nguồn linh khí này. Thủ ấn lại thi triển, trong không khí đã ngưng tụ ra vô số phong châm màu xanh cuộn tới hai người.

Chính là Phong Thiên Nhận.

Chỉ là uy lực Phong Thiên Nhận lần này so với trận chiến lúc đầu với Lý Chí Bình, lớn hơn rất nhiều, chi chít rậm rạp gần như phủ kín cả không gian.

Nhìn thấy hai người sắp bị đánh thành cái sàng, Đường Kiếp nâng tay lên, một đám Hỏa Quạ xông ra, đang ngăn chặn trước người hai người. Vô số phong châm xuyên qua Hỏa Quạ đánh ra một mảng khói lửa rực rỡ. Phong châm tuy nhiều, uy lực lại cực kỳ bình thường, lượng lớn phong châm cứ như vậy biến mất, còn chút lượng nhỏ không hề ảnh hưởng đến hai người.

Cùng lúc đó, một bóng người nhanh chóng xông qua đập vào Lam Ngọc, chính là rối chiến tam phẩm.

Nhưng Lam Ngọc dễ dàng tránh được rối chiến công kích. Thân hình lập tức phạn ra rất nhiều bóng ảo, trong nhất thời không phân rõ cái nào mới là y. Không giống với ảo ảnh phân thân của Thích Thiếu Danh, Phân Thân Ảo Ảnh của Thích Thiếu Danh là lấy linh khí ngưng tụ mà thành. Còn Lam Ngọc lại nhanh chóng chân chính lưu lại tàn ảnh trong thị giác, chính là Thuấn Hải Thiên Phong.

Nói tới tốc độ, Tê Hà Lục Đại phái không có ai có thể nhanh bằng Thiên Nhai Hải Cách. Cho dù là dùng lục dục tâm pháp. Thiên Tình Tông của “Hành Vô Tích” cũng chỉ là trên đoạn đường ngắn có thể cùng Thiên Nhai Hải Các quyết tranh hơn thua một trận. Bọn họ càng nhiều là lấy biến đổi quỷ dị là chính. Ở tốc độ thuần túy, không ai có thể sánh bằng Thiên Nhai Hải Các.

Chỉ là y vừa động đậy, Đường Kiếp liền quát một tiếng:
- Phá…

Vết thương ở bụng Lam Ngọc nhất thời toét ra một dòng máu, đau đớn làm Lam Ngọc rung rẩy cả người. Tốc độ giảm nhanh, trong nháy mắt Thuấn Hải Thiên Phong lại bị Đường Kiếp dễ dàng phá.

Uy lực của Tứ Cửu Chân Ngôn tuy không lớn, nhưng lúc này Đường Kiếp lại trực tiếp gây thương tích cho cho Lam Ngọc. Mặc dù Lam Ngọc tu luyện cường đại thế nào nữa, chỉ cần không phải cơ thể ngọc thạch giống như bản thể Đường Kiếp, vết thương này sẽ làm cho yếu ớt. Cho dù nhẹ nhàng chỉ một cái cũng có thể làm y khó mà chịu nổi. Mà Thuấn Hải Thiên Phong tuy mạnh, nhưng Lam Ngọc phải tập trung tất cả sức lực để duy trì, hơi có chút sơ suất lập tức thất bại. Vì vậy lúc này Phá Tự Quyết uy lực rất yếu, nhưng dễ dàng phá Thuấn Hải Thiên Phong của Lam Ngọc.

Thân hình Lam Ngọc lay động một cái, đã ngã xuống khỏi không trung. Rối chiến liền đuổi theo giết Lam Ngọc. Lam Ngọc nhìn thấy không tránh được, chỉ có thể vỗ một cái lên người. Một đường quang hoa chợt lóe, lại tăng thêm linh quang bao phủ cho mình. Ngay sau đó quyền tráo đụng nhau, gây ra ánh sáng xông thiên.

Mượn cơ hội ngăn cản này, Lam Ngọc tái khởi, đơn thủ liên ấn, mỗi lần ấn xuống đều là một mảng tường phong xuất hiện, chen chúc kéo tới Đường Kiếp. Pháp thuật này vốn dùng để phòng thủ được y đánh ra hiệu quả công kích, có thể thấy kinh nghiệm chiến đấu này cũng không giống bình thường.

- Thiếu gia phá tường! Đường Kiếp hô một tiếng, dùng tay vẫy Đoạn Tràng Đao đã trở về tới tay, ra sức bổ xuống. Một ngọn lửa màu xanh lam lan ra khỏi thân đao, chạy thẳng tới Lam Ngọc. Đồng thời Vệ Thiên Xung cũng đập đại hỏa cầu tới. Pháp thuật cấp thấp này ở trong tay Vệ Thiên Xung quả nhiên phát huy ra uy lực không gì sánh bằng, ngay cả Đường Kiếp cũng kinh ngạc Vệ Thiên Xung lúc nào luyện Hỏa Cầu Thuật tới bước này.

Dưới hai người liên thủ, khí thế lại tăng, càng là một mạch dễ dàng đập tới, ầm ầm liên tiếp phá ba chắn tường phong, chạy thẳng tới bên cạnh Lam Ngọc.

Lam Ngọc cũng biết lúc này là thời cơ quan trọng, trong mắt lóe ra quang mang. Một luồng gió xoáy đột nhiên sinh ra từ tay y, trong nháy mắt hóa thành một tiểu kiếm màu xanh, mũi kiếp chỉ thẳng Vệ Thiên Xung.

Tiểu kiếm này dài chừng một tấc ba phân, sau chuôi kiếm còn quấn mảnh lụa màu xanh, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ. Nhưng lúc này vừa xuất hiện, Hứa Diệu Nhiên vẫn đang khẩn trương xem chiến đã kinh ngạc đứng dậy, quát to ra tiếng:
- Sư huynh đừng!

Nhìn thấy Lam Ngọc xuất kiếm trong tay, Đường Kiếp cũng chợt căng thẳng trong lòng.

Từ khi Tiên Duyên Hội bắt đầu cho tới nay, Đường Kiếp cũng thấy qua Lam Ngọc chiến đấu mấy lần, nhưng trước giờ chưa thấy y sử dụng qua vũ khí. Nhiều là song thủ dùng pháp thuật, lợi dụng cao nhanh nhẹ thoải mái giành phần thắng. Cho dù là đối chiến Hách Liên Hổ, y cũng không dùng qua vũ khí gì.

Nhưng bây giờ, trong tay Lam Ngọc lại xuất hiện vũ khí, Đường Kiếp biết không ổn.

Mục tiêu Lam Ngọc chọn là Vệ Thiên Xung.

Luận thực lực, Đường Kiếp bây giờ kỳ thật vẫn không bằng Vệ Thiên Xung. Dù sao Vệ Thiên Xung không chỉ tự mình có thể chiến đấu, còn có con rối phụ trợ, cho nên trước tiên y lựa chọn chính là giết Vệ Thiên Xung.

Lúc này tiểu kiếm màu xanh trong tay Lam Ngọc đã chỉ về phía trước. Trước tiên đánh lên hỏa cầu của Vệ Thiên Xung phát ra. Dưới cái chỉ nhẹ nhàng, hỏa cầu cực lớn lại chát một tiếng nổ thành vô số đóm lửa, giống như pháo hoa biến mất. Kiếm quag không bén, cắt ra một cái khe rất sâu trên mặt đất, một đường chạy thẳng tới trước.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp giống như sử dụng toàn bộ sức lực đập ra, Huyết Luyện Thần Thuật và Tử Điện Túng Thân Pháp phát huy tới cực điểm, ôm Vệ Thiên Xung lăn qua một bên.

Cho dù là vậy vẫn chậm một chút, kiếm quang sát qua mông của Đường Kiếp, hung hăng cắt ra một lớp da thịt rất to ở phần mông hắn, lộ ra xương trắng tinh. Thậm chí Vô Tướng Kim Thân cũng không thể làm giảm một chút uy lực. Thế kiếm tiếp tục xông lên, một đường lao tới, thì chợt thấy vô số cây đại thụ ầm ầm ngã xuống, mãi tới trên đất nứt ra một cái khe rất lớn dài chừng ba trăm thước mới dừng lại.

Đánh ra một kiếm này, sắc mặt Lam Ngọc cũng trắng bệch, rõ ràng một kiếm này làm y tiêu hao không ít.

Mặc dù như vậy, nhìn thấy Đường Kiếp bị thương, Lam Ngọc vẫn hừ một tiếng, lộ ra nụ cười đắc ý. Một kiếm này tuy không thể giết chết Vệ Thiên Xung, đả thường Đường Kiếp cũng tốt rồi. Hai lần bị trọng thương, lại làm Đường Kiếp bị thương thêm lần nữa, hành động càng thấy gian nan.

Lam Ngọc tin rằng một kiếm sau nhất định có thể trực tiếp giết chết Đường Kiếp, lại giơ tiểu kiêm lên lần nữa.

Chỉ là lúc y giơ kiếm lên, cánh tay béo của Vệ Thiên Xung vỗ vào đất:
- Lên!

Rối chiến vốn cồng kềnh đuổi cùng không đuổi kịp Lam Ngọc đó bỗng nhiên tăng tốc, không ngờ trong nháy mắt tăng tới tốc độ cả Lam Ngọc cũng không ngờ bổ thẳng tới. Một vai chạm lên người Lam Ngọc, đánh y ngã ngược ra. Kiếm thứ hai tất nhiên cũng mất đi chuẩn xác, bổ lên khoảng đất trống cách bọn Đường Kiếp ngoài mấy thước.

Lam Ngọc đang muốn phát kiếm nữa, Đường Kiếp đã quay người phất tay vào Lam Ngọc.

Phất tay này thoạt nhìn không có gì, nhưng Lam Ngọc nhạy bén cảm nhận được uy hiếp cực lớn, vội vàng lách người tránh né.

Ngay sau đó Lam Ngọc cảm thấy có thứ gì đó xuyên qua cánh tay y, một trận đau nhất mãnh liệt truyền ra. Cánh tay y đã không còn lực nhấc kiếm, tay buông xuôi, tiểu kiếm màu xanh lại rơi khỏi không trung.

Lam Ngọc vội vàng đi nhặt, chỉ là lúc y cúi người, hỏa cầu của Vệ Thiên Xung đã tới, mãnh liệt đánh tới Lam Ngọc.

Cho dù Lam Ngọc linh quang hộ thể, xông đánh mạnh mẽ vẫn chấn động làm y bay ngược ra. Cùng lúc này con rối đó đã lấy được tiểu kiếm.

- Không ổn! Lần này Lam Ngọc đại biến

Thanh Ti Kiếm này là bảo bối quý hiếm trong tất cả bảo vật y có, tuyệt không dễ mất, liền vội vàng nắm giữ kiếm quyết, chỉ vào kiếm, muốn khống chế nó trở lại.

- Đoạt kiếm! Đường Kiếp kêu lên

Trong mắt con rối lóe lên mang quang, một đường điện lôi hung hăng đánh lên người Lam Ngọc. Điện lôi này ảnh hưởng có hạn đối với Lam Ngọc, nhưng làm hành động thu kiếm của Lam Ngọc trì trệ.

Đồng thời Đường Kiếp vung tay, kim châm lại bay ra, nhắm thẳng vào yết hầu Lam Ngọc.

Không ngờ Lam Ngọc vừa ngẩng đầu lên, kim châm lại bay sát qua mặt y. Đường Kiếp ngẩn người, nghĩ mình đã dùng Vô Quang Thuận che đi kim quang sao y vẫn có thể phát hiện. Lại nhìn kim châm, lập tức hiểu rõ, thì ra trên kim châm không biết khi nào lại dính mấy giọt máu tươi, chính là giọt máu này, làm Lam Ngọc phát hiện công kích yếu mạng này.

Nhưng lần tránh né này cũng cho Vệ Thiên Xung thời gian, y đã bắt lấy tiểu kiếm, bắt đầu chuẩn bị lau sạch khống chế pháp môn lưu lại trên kiếm.

Loại pháp định giống như Thanh Ti Kiếm, đã không còn là thuật khí bình thường, cho dù trong pháp bảo cũng rất có giá trị. Bởi vì trân quý, người tu hành thường cũng sẽ không tiết số tiền lớn có thêm một số pháp môn đặc biệt. Để thuận tiện khống chế, kể từ đó cho dù lâm trận bị đoạt cũng có thể kịp thời đoạt lại.

Lúc này Vệ Thiên Xung phải làm chính là lau sạch pháp môn, cướp đi quyền khống chế tiểu kiếm.

Nhưng khi Vệ Thiên Xung có được tiểu kiếm trong tay, thì lại ngây ra.

Y ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Kiếp:
- Làm sao lau?

- Không phải thiếu gia chứ? Đường Kiếp kinh sợ hỏi:
- Thượng sư có dạy rồi.

Vệ Thiên Xung đầy mặt ủy khuất:
- Ta không có nghe, ngươi quên rằng ta khảo hạch đều dựa vào ngươi giúp ta gian lận mới qua à.

Trước mặt Đường Kiếp tối sầm một mảnh.

Đám người vây xem cùng kinh hô:
- Cả cái này cũng không biết?

Minh Dạ Không nhìn Tạ Phong Đường, Tạ Phong Đường vỗ trán một cái, tức giận:
- Lần sau khảo hạch, mức độ giám thị phải tăng mười lần.

Nhưng đới với Lam Ngọc mà nói, đây lại là niềm vui bất ngờ, cười dài một tiếng chỉ vào Thanh Ti Kiếm:
- Trở về với ta.

Thanh Ti Kiếm xoạt qua lòng bàn tay Vệ Thiên Xung, bay về phía Lam Ngọc. Trong mắt Lam Ngọc lại xuất hiện sát cơ hung hiểm, đợi tiểu kiếm quay về tay y, trận chiến này vẫn là y thắng cuộc.

Lúc này Đường Kiếp nhìn Lam Ngọc, hai mắt dữ tợn, trầm giọng nói:
- Ngươi lấy lại không được!

Hắn đột nhiên xông ra, nhảy tới Lam Ngọc

Lúc này như dừng lại, trong lòng mỗi người đứng ngoài xem cố định ra một bức tranh vĩnh hằng.

Trong bức tranh này, trong không trung Thanh Ti Tiểu Kiếm vẽ ra thanh quang như trước.

Lúc mũi kiếm xoẹt qua Đường Kiếp làm bị thương cơ thể hắn, mang theo một chút huyết hoa màu đỏ tươi.

Trên mặt Lam Ngọc lộ ra nụ cười đắc ý.

Vệ Thiên Xung trợn mắt há họng nhìn vào khoảng không.

Mà ở chính giữa của bức hình, Đường Kiếp đang phát động tấn công quyết không lùi bước.

Hắn xung phong, xông tới trước người Lam Ngọc, mạnh mẽ đánh một quyền vào tay của y.

Cùng lúc này, Thanh Ti Tiểu Kiếm bay ngược trở lại, giống như thời gian chảy ngược, chuôi kiếm đưa vào lòng tay Lam Ngọc.

Một lát sau, thiết quyền đập lên Thanh Ti Tiểu Kiếm.

Lam Ngọc nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp mà y sinh ra tới giờ chưa từng thấy.

Thanh Ti Kiếm vỡ rồi.

Mảnh vỡ nhỏ chi chít trong nháy mắt tràn ngập không trung, che lấp tầm nhìn của Lam Ngọc, cũng làm rung động linh hồn của y.

Tâm tình trong nháy mắt rơi vào đáy cốc.

Y lẩm bẩm nói:
- Không, không, sao có thể?

Y nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng đang nhìn y, trong cái ngưng nhìn, mục quang vẫn thâm trầm như trước.

Lam Ngọc hoảng hốt

Từ khi xuất chiến tới giờ, đã trải qua vô số trận chiến, cho tới giờ đều là mọi chuyện đều thuận lợi với y. Lúc này cuối cùng hoảng hốt.

Tất cả lòng tin theo vỡ vụn của Thanh Ti Kiếm, biến mất hư không.

Y bay ngược lại sau mấy bước, đột nhiên hét to một tiếng, xoay người bay lại phía sau, tốc độ cực nhanh.

Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ, nhìn Đường Kiếp trong không trung:
- Y chạy rồi? Chúng ta thắng rồi?

Đường đường đệ nhất thiên tài được sáu đại phái công nhận, cứ như vậy bị y và Đường Kiếp liên thủ đánh thắng, cho dù là Vệ Thiên Xung cũng cảm thấy có chút khó tin.

Đường Kiếp mỉm cười, gật đầu:
- Phải… thắng rồi.

Ngay sau đó, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, phun ra một ngụm máu rất to, rơi khỏi không trung.