Trong bụi cỏ um tùm giữa rừng rậm. Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung nằm úp trong đó không động đậy.

Hai ngươi nằm như vậy đã không ít thời gian.

Đối với Vệ Thiên Xung mà nói, ngồi quạnh quẻ như vậy chờ chắc chắn là chuyện cực kỳ tra tấn. Cuối cùng y có chút không nhịn được nói:
- Này, chúng ta còn phải canh bao lâu?

Đường Kiếp không để ý đến y.

Vệ Thiên Xung có chút nóng lòng, đẩy Đường Kiếp một cái:
- Nói chuyện đi, đã qua nữa ngày rồi, sao tới giờ người của Thất Tuyệt Môn vẫn không có động tĩnh?

Lúc này Đường Kiếp mới trả lời:
- Ta cũng không rõ sao vẫn chưa động thủ. Nhưng mà, trên đời này không có chuyện là chân chính nắm bắt. Mỗi người đều vì thắng lợi mà nổ lực liều mạng. Thiếu gia và ta cũng không biết Vân Vô Cực còn có thủ đoạn gì, có lẽ là gã dùng cách gì lôi kéo Thất Tuyệt Môn cũng không chừng. Nhưng mặc kệ bọn họ có cách gì, chuyện nên xảy ra cuối cùng sẽ xảy ra… nhẫn nại một chút đi.

Vệ Thiên Xung nghe không biết làm sao, đành tiếp tục nầm phục trong bụi cỏ.

Có lẽ là quá nhàm chán, Vệ Thiên Xng trở mình, lấy tay làm gối nói:
- Đường Kiếp

- Chuyện gì?

- Ngươi nói, tiểu cung chủ đó dáng vẻ thế nào hả?

Đường Kiếp nghiêng đầu nhìn Vệ Thiên Xung:
- Thế nào?

Vệ Thiên Xung nhếch miệng cười nói:
- Ta chính là đang nghĩ, nếu những người chúng ta, tranh qua tranh lại tranh tới cuối cùng, phát hiện tiểu cung chủ đó thật ra rất xấu xí, đó không phải rất thú vị sao?

Đường Kiếp nghe bậc cười nói:
- Thẩm Tình Đan tiểu cung chủ Tiêu Dao Cung, chính là mỹ nhân nổi danh, sao có thể là người xấu xí

- Vấn đề chính là ở chỗ này đấy! Vệ Thiên Xung lại nói:
- Đều nói Thẩm Tình Đan là đại mỹ nhân, nhưng hỏi ngươi ai thấy qua? Một người cũng không! Cái này không phải vô lý sao? Đại mỹ nhân người người đều biết, lại không tìm được mấy người gặp qua. Danh mỹ nhân này là làm sao truyền ra? Ta thấy, bên trong có vấn đề, tám phần là có người thêm mắm thêm muối trong đó, cố ý tạo thế.

Đường Kiếp nghe cũng nao nao, nhìn nhìn Vệ Thiên Xung:
- Được rồi thiếu gia, cả cái này ngài cũng nghĩ ra, ta thấy mấy ngày nay ngài không có chuyện gì làm thì mài mò cái này à?

Vệ Thiên Xung nói:
- Cũng không phải chỉ có một mình ta nghĩ như vậy, phải biết chẳng may Tiên Duyên Hội này ta không cẩn thận được lọt vào nhóm mười người đứng đầu, lại đúng lúc bị Tiểu Cung Chủ nhìn trúng, tới lúc đó nếu là xấu xí, há chẳng phải ta phiền phức rồi sao?

Đường Kiếp thấm thía:
- Thiếu gia, làm người phải lượng sức mới được!

- Đường Kiếp, có phải ngươi đang xem thường ta không?

Đường Kiếp ngửa mặt lên trời bật cười ha ha:
- Đâu có, đâu có.

Vệ Thiên Xung không nói nữa.

Đường Kiếp thấy y im lặng, cho là lời nói của mình châm kích tới y, nhất thời cũng hơi ngại ngùng:
- Cái đó… kỳ thật thiếu gia cũng không phải kém như vậy…

Vệ Thiên Xung lại lắc đầu:
- Ta quả thật không thể.

- Hả. Đường Kiếp ngây người.

Vệ Thiên Xung nói tiếp:
- Nếu không có ngươi, ta ngay cả Tiên Duyên Hội cũng không có tư cách tham gia. Ta có thể đi tới bây giờ, tham gia Tiên Duyên Hội, thậm chí còn vượt qua trận tỉ thí thứ nhất vào Lang Gia phúc địa này đều là vì ngươi. Có thể đi tới bước này, kỳ thật ta đã biết đủ rồi.

Nói xong y nhìn Đường Kiếp, trong mắt toát ra vẻ cảm kích.

Nhìn biểu tình nghiêm túc của Vệ Thiên Xung, Đường Kiếp cười nói:
- Ta cũng chỉ là muốn hoàn thành tâm ma nguyện lúc đầu mà ta thề mà thôi. Đừng quên, thiếu gia không Thoát Phàm, Đường Kiếp không thoát hầu, thiếu gia không Thiên Tâm, Đường Kiếp không thoát tịch.

Vệ Thiên Xung lại nói:
- Ngươi nên biết ta sớm đã không xem người là người hầu rồi.

Đúng vậy.

Sau khi chân truyền, kỳ thật Vệ Thiên Xung không còn xem Đường Kiếp là hầu học. Trong mắt y, Đường Kiếp từ lâu đã thành người bạn tin cậy nhất của y.

Nhưng Đường Kiếp lại cười cười:
- Loại danh phận này… cũng có ý nghĩa.

Danh phận?

Vệ Thiên Xung ngây ngốc, nghĩ ngợi một lát, y gật đầu nói:
- Như vậy nhé, thôi được, Đường Kiếp, vì ngươi, thiếu gia ta sẽ nổ lực tu luyện, sớm ngày Thoát Phàm, cũng để ngươi sớm ngày thoát khỏi thân phận người hầu.

- Vậy ta giương mắt chờ. Đường Kiếp nhẹ nhàng đập một cái lên hõm vai của y. Hai người nhìn nhau, trên mặt đồng thời tràn trề tiếu ý huynh đệ.

Đúng lúc này, xa xa trong rừng đột nhiên vang lên một mảnh kình chấn.

Đường Kiếp chấn động tinh thần:
- Đến rồi!

Trận chiến chờ đợi đã lâu cuối cùng xảy ra. Chỗ xa xa linh triều cuộn động, sóng gió gào thét, ba quỷ vân quyệt, thét ra tiếng sấm sét lôi đình. Nhìn thấy linh khí này biến hóa thì có thể biết trận chiến kịch liệt.

Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung đồng thời đã chuẩn bị sẳn sàng chiến đấu, vận sức chờ phát động.

Không lâu, thì thấy chỗ xa ba cái bóng người vọt tới bên này, chính là ba tên đệ tử của Thú Luyện Môn.

Vệ Thiên Xung thấy thế vui mừng:
- Quả nhiên là bọn họ, Đường Kiếp ngươi liệu chuyện như thần.

Đường Kiếp cũng chau mày.

Ba tên đệ tử của Thú Luyện Môn này nhìn xiêm y chỉnh tề, không giống bộ dạng đã trải qua chiến đấu. Tuy mục tiêu chính của Thất Tuyệt Môn chỉ có thể là Thiên Thần Cung, nhưng cũng không có quy định hoàn toàn bỏ qua cho Thú Luyện Môn. Chẳng lẽ Vân Vô Cực quá lợi hại, nghiêm trọng lôi kéo người của Thất Tuyệt Môn?

Tình hình cụ thể thế nào, Đường Kiếp không biết, nhưng hắn biết ba người xông đến này chủ định phải gặp xui xẻo.

Ba tên đệ tử Thú Luyên Môn một đường lao chạy, hoàn toàn không ngờ còn có người phục kích bọn họ. Lúc ba người vượt qua điểm phục kích, Đường Kiếp quát nhỏ:
- Động thủ!

Hai người đồng thời nhảy lên, Vệ Thiên Xung vung tay trái lên, bên cạnh đã bay ra một ngọn gió xoáy. Gió xoáy đó vừa tới sát người liền hóa thành một chiến tốt, phun ra một luồng khí lạnh vào mục tiêu. Chính là Âm Phong Chiến Tốt, đồng thời chiến rìu ở tay phải Vệ Thiên Xung lóe ra một đường hàn quang sấm sét, mạnh mẽ chém ra, chính là ba trảm Trường Phong Thập.

Ba người đó cũng phản ứng nhanh, vừa nghe gió nổi lên lập tức biết không ổn, đồng thời muốn lui sang hai bên tránh né, nhưng vẫn chậm một bước. Gã đệ tử Thú Luyện Môn dẫn đầu trong số đó bị âm phong của Âm Phong Chiến Tốt thổi trúng, cả người cứng đờ. Sau đó đuổi chém của Vệ Thiên Xung đã nối gót chém lên, chính là chém vào phía sau lưng đệ tử đó.

Đệ tử đó “a” một tiếng phun ra máu, lại ngoài dự liệu bị bổ ra thành hai đường. Kỹ lưỡng nhìn phía sau y, một chút quang kim lóe hiện, lại là Thiên Thần Giáp.

Đệ tử Thú Luyện Môn cũng không biết Thiên Thần Giáp ở đâu ra, dựa vào món bảo vật này không ngờ cản được cường công của Vệ Thiên Xung. Nhưng uy lực ba trảm Trường Phong Thập vẫn không giảm, khí kình vẫn thấu vào người, vẫn làm đệ tử đó bị thương không nhẹ.

Gã đang định lướt ngang lui lại tránh, lại thấy chân trời lấp lánh ánh sáng. Một đường quang đao đã chém lên cổ của gã, cả đầu của gã bay văng ra. Chính là Đường Kiếp.

Đồng thời một kích đắc thủ, Đường Kiếp cũng thầm than một tiếng đáng tiếc.

Theo kế hoạch ban đầu, đối phó ba người này chỉ cần đánh úp thích hợp, không cần phí lực thổi bụi cũng giết sạch. Không ngờ một Thiên Thần Giáp làm Vệ Thiên Xung bất ngờ thất bại, cũng xem là có chút bất trắc.

Cuối cùng bất trắc này cũng không chí mạng, nhiều nhất chính là thêm chút phiền toái mà thôi.

Lúc này hai gã đệ tử Thú Luyện Môn cũng thừa cơ xông ra, thấy thế hoảng hốt, co chân bỏ chạy. Chỉ là vừa chạy ra không mấy bước, trong không khí khúc xạ ra một đường quang hồ lấp lánh, chính là đánh lên đầu của một người trong đó. Đầu của đệ tử đó như trái dưa hấu nhất thời vỡ vụn, nổ ra mảng lớn trắng có, đỏ có.

Người đánh lén lúc này mới lộ nguyên hình, chính là con rối chiến tam phẩm, lúc này lại đứng ở phía trước, đang ngặn đường thoát của tên đệ tử.

Đệ tử thứ ba nhìn không thoát được nữa, tuyệt vọng nói với Đường Kiếp:
- Tha cho ta, ta có thể cho các ngài tất cả những thứ mà ta có, rút khỏi trận đấu.

- Thật có lỗi, hai phái Tẩy Nguyệt Thú Luyện, không tồn tại khả năng hòa giải. Đường Kiếp trước tiên thu vũ khí của hai người đã chết vào túi Giới Tử, sau đó mới lắc đầu trả lời.

Nếu đổi là người khác, còn có thể tha cho họ một con đường sống, nhưng địch sinh tử thì hoàn toàn không thể.

Trong mắt đệ tử Thú Luyện Môn đó lóe ra tia tuyệt vọng.

- Nhưng nếu ngươi nói cho bọn ta biết, vừa nãy bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Có lẽ ta có thể suy nghĩ cho ngươi một đường sống. Đường Kiếp lại nói.

Cuối cùng hắn có chút nghi ngờ chuyện Thất Tuyệt Môn chậm trễ nữa ngày. Hơn nữa người của Thú Luyện Môn thoạt nhìn không có bị tổn thương gì, do vậy có lòng muốn biết.

Nghe nói như vậy, đệ tử đó lập tức do dự.

Gã ngược lại không phải thà chết không khuất phục, chỉ là đang lo lắng Đường Kiếp gạt gã, đang lúc suy nghĩ, chỗ xa xa đột nhiên vang lên tiếng huýt gió.

Tiếng huýt này to rõ có lực, Đường Kiếp lại càng quen tai, đã quát nhỏ:
- Là Lam Ngọc!

Người này rốt cuộc đến rồi, vừa đến thì biểu hiện ra khí phách cường đại. Phát ra tiếng huýt gió không nói, càng là tiến quân thần tốc đến chỗ bảo quang.

Đệ tử Thú Luyện Môn còn sống đó nghe thấy âm thanh này, thì xoay người chạy nhanh tới phía tiếng huýt gió.

Rất rõ ràng lúc này, ân oán cố hữu của hai phái làm gã lựa chọn từ bỏ tín nhiệm Đường Kiếp, ngược lại định lợi dụng đi đến của Lam Ngọc lập tức tháo chạy. Đường Kiếp công khai châm biếm Lam Ngọc, chuyện này mọi người đều biết. Do đó đệ tử này rất rõ, chỉ cần Lam Ngọc đến, nhất định sẽ kiếm chuyện với Đường Kiếp, có lẽ mình có thể thoát mạng.

- Muốn chạy? Vệ Thiên Xung hét to một tiếng, cách xa xa chỉ đệ tử đó. Trong đôi mắt con rối chiến tam phẩm đột nhiên hiện lên điện quang, một đường phích lịch đánh lên người đệ tử đó, đánh làm gã rung rẩy bay lên.

Đường Kiếp vừa xông lên cùng Vệ Thiên Xung, vừa đánh ra một luồng Tê Lợi Chỉ Phong. Trên người đệ tử đó nhất thời xuất hiện hai vết máu. Đệ tử này ngược lại cũng ngoan cường, cố nhịn đau gia tăng phòng họ cho mình. Tiếp theo song chưởng đánh lên trước, trong phong triều cuồn cuộc, một cái đầu hổ cực lớn hiện ra gầm thét cắn tới hai người.

Đây là Bạch Hổ Khiếu Phong sở trường của đệ tử đó.

Đây là một môn pháp thuật khá hay, nếu có đủ thời gian thi pháp, hình dạng còn có thể lớn thêm gấp ba. Nếu bị vồ lấy, người tu bình thường khó mà đỡ nổi.

Chỉ là bây giờ gã vội vàng thực hiện, nào có thời gian nâng uy lực của pháp thuật này tới cao nhất. Chỉ có thể dùng cái này đe dọa kẻ địch trước, chỉ cầu thoát khỏi nạn sát thân rồi hãy nói.

Nói đến chuyện này cũng có chút kỳ quái. Ba gã đệ tử Thú Luyện Môn này không ngờ một người cũng không có phóng ra Thú Luyện. Hai gã trước có lẽ còn có thể nói không kịp, người thứ ba đã có thời gian phóng thích, lại không có lựa chọn phóng thú, ngược lại dùng pháp thuật đối chiến.

Lúc này nhìn thấy mãnh hổ ập tới, Đường Kiếp chỉ là cười lạnh một tiếng, chỉ thấy Vệ Thiên Xung chỉ ra một tay, rối chiến đó đã nghênh đón mãnh hổ xông đến, mang theo uy thế kinh khủng. Chỉ một lát thì đánh bóng hổ tan biến, tiếp theo lại đánh lên người đệ tử đó, đánh gã gần như gân đứt xương nứt, bay ngược lên.

Vệ Thiên Xung hư không một trảo, quát:
- Đâm!

Cánh tay trái rối chiến đó đã biến hình, chợt duỗi dài thành hình trường thương, mạnh mẽ kéo dài ra trong không trung, một kích đâm vào bụng đệ tử đó. Chỉ nghe “rắc” một tiếng giòn vang, trên người đệ tử đó cũng có Thiên Thần Giáp.

Lần này lại mất sát cơ, đệ tử đó lộn trên không trung rơi lên tán cây, đã thừa dịp trốn lên không trung.

Cùng lúc đó, chỗ xa xa một bóng người xuất hiện, bất thình lình chính là Lam Ngọc.

Xa xa y nhìn thấy trận chiến bên này, nhìn thấy Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung, trong mắt hiện ra tia sát ý:
- Đường Kiếp, cuối cùng tìm được ngươi rồi!

- Không rảnh quản ngươi! Đường Kiếp chỉ lên trời, một cây Nguyên Khí Châm chỉ lên trời, liền mạnh mẽ ép đệ tử từ không trung xuống.

Trên mặt Lam Ngọc sát khí tất hiện:
- Hung đồ càn rỡ, còn muốn giết người trước mặt ta?

Y không có ấn tượng gì với người của Thú Luyện Môn, càng không có hứng thú với chủ trì chính nghĩa, nhưng tuyệt đối không ngại bày ra một chút phong phạm trước mặt Đường Kiếp, vung múa lá cờ đạo đức một chút, thuận tiện phá hỏng chuyện tốt của đối phương.

Lúc này y vẫn đang bay, đã chỉ vào Đường Kiếp ở xa xa, một luồng Tê Lợi Chỉ Phong bay về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp vung đao ngăn chặn, thì nghe chát một tiếng giòn vang. Luồng chỉ phong này của Lam Ngọc đánh lên Đoạn Tràng Đao, giống như châm thép đánh lên thân đao.

Đường Kiếp cười ha ha nói:
- Được Thất Tuyệt Môn nhờ vả, bất cứ người nào cũng không thể tới gần chỗ này. Lam sư huynh mời trở về!

Lời này vừa ra, đám người bên ngoài chú ý đến Đường Kiếp, không khỏi cùng nhau quát mắng Đường Kiếp vô sĩ.

Khó trách họ muốn thả Lam Ngọc vào trận, hóa ra là lại lần nữa giá họa và châm ngòi ly gián.

Nhưng rõ ràng Lam Ngọc cũng không phải dễ dàng mắc mưu. Trên thực tế sự quan tâm bây giờ của y đối với bảo ngọc hơn xa bản thân Đường Kiếp, lúc này lại trực tiếp bay thẳng đến Đường Kiếp.

Đường Kiếp đánh ra Nguyên Khí Châm, quát:
- Để ta ngăn chận tên đáng ghét này, thiếu gia mau xử ý gã nhé.

- Được! Vệ Thiên Xung quát gân cổ, chỉ tên đệ tử đó. Chỉ thấy trong không trung âm phong cuồng cuộn, vô số tiểu quỷ đầu trâu mặt ngưạ xông ra, bất thình lình chính là Câu Tà Âm Binh của Vệ Thiên Xung.

Những tiểu vật này vừa hiện, lần lượt nhảy vồ tới đệ tử đó, cuốn chặc làm gã không động đậy được.

Đồng thời rối chiến tam phẩm đó đã sải bước đánh tới.

Rối chiến này chân chính uy mãnh chính là sức mạnh. Chỉ lấy lực mà nói, vẫn thắng bản thân Đường Kiếp. bị nó đập một cái, vậy chẳng khác nào bị mấy chục cái búa đá đập, người bình thường cũng không chịu nổi.

Lam Ngọc mắt lộ hàn quang:
- To gan!

Theo cùng tiếng quát của y, một luồng khí thế hùng hồn đã xông ra khỏi người y, chính là đến từ Cảnh Giới Uy Áp của Lam Ngọc.

Có thể trẻ tuổi tu luyện ra Cảnh Giới Uy Áp, Lam Ngọc cũng xem là có chút bản lĩnh.

Đáng tiếc nếu lần đầu tiên y dùng còn may, sau khi sử dụng qua trên lôi đài, Đường Kiếp đã có chú ý với Cảnh Giới Uy Áp này, nào còn dễ dàng trúng chiêu. Cùng lúc Lam Ngọc thực hiện, Đường Kiếp cũng hừ thấp một tiếng, phun nhẹ một chữ:
- Sương!

Theo chữ này phun ra, xung quanh Đường Kiếp đột nhiên bốc lên từng mảnh sương trắng, lan ngập bốn phía.

Đây chính là Vụ Tự Quyết trong Tứ Cửu Chân Ngôn, có thể ảo sinh sương mù, che đậy tầm mắt. Tuy uy lực rất bình thường, ưu điểm chính là thi pháp cực nhanh.

Nhưng Vụ Tự Quyết không phải cách hắn dùng để chống cự Cảnh Giới Uy Áp, chỉ là hắn dùng để che đậy thủ đoạn bí mật. Không biết tại sao, Đường Kiếp càng ngày càng có cảm giác thập thò lấp ló, cái này làm hắn không thể không cẩn thận để ý.

Cùng lúc sương trắng bốc lên, trên người Đường Kiếp huyết quang bạo hiện.

Huyết Luyện Thần Thuật!

Cái này có được từ thần thuật của Vương Phá Quan. Sau khi kích phát huyết khí, sức mạnh tăng vọt, ngay cả Sưu Hồn Thuật cũng có thể chống đỡ. Kỳ thật có thể nói là pháp thuật mạnh nhất trong tay Đường Kiếp. Chỉ là cách này chịu hạn chế khí lực, Đường Kiếp vẫn chưa thể chân chính phát huy tác dụng của nó. Sau khi đổi thành phân thân, thể chất giảm sút, Đường Kiếp càng không dùng tới nói.

Nhưng lúc này, ứng phó Cảnh Giới Uy Áp của Lam Ngọc, không có gì tốt hơn cái này.

Trong huyết quang tăng vọt, Đường Kiếp đã nghênh đón Lam Ngọc xông lên, Đoạn Trường Đao kình trảm Lam Ngọc.

Lam Ngọc không ngờ Cảnh Giới Uy Áp của mình lại không có chút hữu dụng với Đường Kiếp, liền không hỏi kinh ngạc, hừ một tiếng, mục quang như điện, tay trái khẽ nâng đã chỉ vào Đường Kiếp.

Một chỉ này vừa ra, ở đầu ngón tay ánh sáng phóng to rực rỡ, thoạt nhìn giống như một tiên triệu tụ tập năng lượng cao độ nào đó.

Cửu Cửu Quy Thực Chỉ!

Đây là một trong những pháp thuật mạnh nhất của Lam Ngọc

Hoàn toàn là căm thù Đường Kiếp. Lúc này vừa đập lên, Lam Ngọc liền tiến lên thi triển sát thủ. Rõ ràng tuyệt không muốn cho Đường Kiếp một chút cơ hội.

Ngay lúc một chỉ này sắp đánh ra, đột nhiên Đường Kiếp mắt phóng kỳ quang.

Hắn thu đao vội lui.

Tay phải mò trong túi Giới Tử, cũng không biết lấy vật gì, thủ thế thành quyền.

Sau đó tay trái xoẹt qua lòng tay phải, giống như có vật gì từ tay phải chuyển vào tay trái, nhưng làm người ta nhìn không rõ. Càng thêm sương trắng quanh người, càng phát khó có thể khống chế.

Lúc này Cửu Cửu Quy Chân Chỉ của Lam Ngọc đã quang hoa đại thịnh, mạnh mẽ đâm một cái tới Đường Kiếp, trào ra một mảnh sát ý mãnh liệt.

Lúc đó ngay cả Vệ Thiên Xung cũng cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khủng chỉ lên trời, biến sắc la lên:
- Không!

Đường Kiếp lại hoàn toàn không sợ, nghênh đón một chỉ này. Tay trái đột nhiên giương lên, trong lòng bàn tay đã xông ra một luồng khói đen.

Đám khói đen này rất kỳ quái, như có thực chất giãy dụa trên không trung, lại mơ hồ mang tiếng gào rít thê lương. Nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể nhìn thấy trong khói đen có hình mặt thú, uốn éo dữ tợn, kinh khủng vô cùng.

Đoạt Thần Sát!

Đây chính là một trong những hung vật nổi danh nhất thiên hạ mà Đường Kiếp dùng Luyện Hồn Châu Luyện chế luyện ra, Đoạt Thần Sát.

Bởi vì vật này hung danh vô cùng, Đường Kiếp không dám tùy tiện sử dụng. Do đó tuy luyện thành cũng vẫn bỏ không đụng tới, mãi tới lúc này gặp được Lam Ngọc.

Hắn rất rõ thực lực của Lam Ngọc, thật sự đánh với y, đừng nói mình bây giờ đã hoàn toàn không có phần thắng, cho dù tu tới Thoát Phàm bản lĩnh hơn nữa cũng khó thắng y.

Nhưng trong tay hắn chí ít còn có đoàn sát thủ Đoạt Thần Sát.

Sương mù dày đặc đó muốn che đậy kỳ thật không chỉ là Huyết Luyện Thần Thuật càng có Đoạt Thần Sát.

Lúc hai người gặp nhau, lại là cùng một thời gian, cùng nhau đánh ra thủ đoạn mạnh nhất của mình.