Trong rừng chạy không được bao xa, Đường Kiếp đột nhiên dừng bước, nghiêng tai nghe ngóng.
Toàn bộ tiếng gió lọt vào tai, ánh mắt Đường Kiếp đột nhiên trở nên linh hoạt, sắc bén:
- Không ngờ vẫn đuổi theo, quả nhiên là có dũng khí.
Nắm bảo vật trong tay, nhất định sẽ gặp phải tình huống bị vây công, đối với đối thủ chủ động rời đi, đã không tìm cách tránh né mà ngược lại chủ động xuất kích, điều này làm Đường Kiếp không khỏi có chút khâm phục đối với Vân Vô Cực.
Nếu như Đường Kiếp ở vào vị trí của Vân Vô Cực, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Bởi vì ở vào vị trí của Vân Vô Cực, hắn cũng không biết đối phương có phải thật sự rời đi hay không, cũng có khả năng chỉ là thấy tình thế không ổn, tạm thời rời đi, đợi viện binh đến, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy nơi quay trở lại.
Dưới tình huống như vậy, cùng với bị động chờ đợi, không bằng chủ động xuất kích, thừa dịp đối thủ còn chưa tập kết được liền đánh tan luôn.
Bảo quang tương đương với một lệnh triệu tập, nhưng tập hợp khi nào, như thế nào cũng là cả một vấn đề.
Đám đệ tử nào tập hợp trước nhất định sẽ có được ưu thế lớn, mà Vân Vô Cực hiên nhiên là muốn phát huy loại ưu thế này đến mức tận cùng.
Hắn bắt con tin, đánh giết đệ tử đi lẻ, xây dựng cho mình đủ loại cơ hội để chiến thắng, cố gắng biểu hiện thật xuất sắc. Tuy rằng không biết nhất cử nhất động của mình đều rơi vào trong mắt của đám thượng sư và sô số tu sĩ bên ngoài, nhưng hắn cũng biết bên trong trường thi đấu này, tất cả biểu hiện cũng đều không phải là không có ý nghĩa gì hết.
Khi một cuộc tranh đấu mà chỉ có được mười người chiến thắng, như vậy kết quả cố nhiên trọng yếu, quá trình cũng đồng dạng trở nên rất quan trọng.
Ai có thể trong một trường long tranh hổ đẩu như vậy, chiếm một vị trí trong thập kiệt bằng một phương thức đẹp đẽ nhất, thì khoảng cách chiến thắng sẽ càng gần.
Đó là ý nghĩ của Vân Vô Cực, vì thể hắn tích cực, cố gắng thể hiện bản thân.
Hai tên đệ tử đuổi theo nhanh như điên chớp, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với Đường Kiếp.
Chỉ trong nháy mắt, Đường Kiếp đã đoán được thực lực của hai người này.
Đều là Thoát Phàm Cảnh!
Cho dù lấy một chọi một, Đường Kiếp hiện tại cũng không phải là đối thủ, kể cả bản thể Đường Kiếp có ở chỗ này, phải đồng thời đối phó hai người cũng rất khó có được phần thắng.
Có thể tham gia Tiên Duyên Hội, mỗi gã đệ tử cũng không phải loại hữu danh vô thực. Nếu như chỉ tính trong học viện, một đệ tử như vậy có thể quét ngang một đám đồng môn; như vậy ở Tiên Duyên Hội, muốn chiến thắng hai người liên thủ cũng không dễ dàng gì, chính bởi vậy Vân Vô Cực mới yên tâm phái hai người đuổi giết, theo hắn, cho dù gặp phải loại đối thủ như Lam Ngọc, Bành Diệu Long, hai người liên thủ cũng không phải là không có sức tự bảo vệ mình.
Hai tên đệ tử truy kích này một cầm hắc kiếm, một cầm hồng luân*, trên không trung nhanh chóng đuổi tới, xa xa phía dưới, chính là Đường Kiếp đang lướt nhanh chạy trốn.
*hồng luân: bánh xe đỏ.
Càng ép sát, hai tên đệ tử đã thấy rõ người chạy trốn trên mặt đất, tên đệ tử cầm hắc kiếm cười dài nói:
- Thì ra là Đường Kiếp của Tẩy Nguyệt Phái, ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Chạy làm gì?
Nói xong liền bắn ra một chỉ, một đạo kiếm khí từ không trung đánh xuống, rơi thắng hướng đỉnh đầu Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không quay đầu lại, giống như không hề biết chuyện phát sinh phía sau, đùi phải đạp mạnh một cái vào thân cây bên cạnh, thân hình đang chạy như điên chợt biến hướng lao qua một bên, chợt nghe ấm một tiếng vang dội, đạo kiếm khí kia đã bổ vào trên cành cây, đánh cho thân cây rạn nứt.
Tên đệ tử kia một kích thất bại, mặt đỏ lên, tên còn lại cười khẩy một tiếng, cũng phát ra một đạo kiếm chỉ về phía Đường Kiếp. Đường Kiếp trùng hẳn người xuống, chỉ phong xẹt qua gần như sát đỉnh đầu hắn, nhưng vẫn không làm tổn thương được hắn một chút nào.
Hai tên kia đồng thời ngây ra một lúc, trong lòng cực kì tức giận, cùng nhau cấp tốc đuổi theo, hai tay đồng thời liên tục huy động, chỉ thấy một đạo lại một đạo quang hoa hiện lên, kiếm khí chỉ phong liên tiếp đánh tới, đuổi theo phía sau Đường Kiếp, làm ra một mảng quang hoa xán lạn.
Phía trước Đường Kiếp vẫn đang cắm đầu chạy như điên, lợi dụng địa hình để yểm hộ, khi thì lên cây chạy trốn, khi thì nhảy vào bụi cỏ che lấp thân hình, khi thì mượn cây để di chuyển vị trí, lúc thì lợi dụng đại thụ để yểm hộ cho chính mình.
Hắn giống như một con chuột đang chạy chết, thoăn thoắt chạy trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không thèm ngoái lại, luôn kịp thời né tránh đại bộ phận công kích từ phía sau, ngẫu nhiên có tránh không được, cũng dùng Vô Tướng Kim Thân và Ngưng Thủy Tráo để cứng rắn chống đỡ, mà theo hắn một đường chạy trốn như điên, trong rừng chốc chốc lại vang lên tiếng nổ mạnh, cùng với đó là từng mảng đất đá bay tán loạn, giống như đang đánh bom liều chết.
Nhưng tình hình chung cũng có chỗ bất đồng, Đường Kiếp cũng không phải chỉ là bị động chịu đánh.
Vừa chạy như điên, Đường Kiếp mắt nhìn phía trước, thỉnh thoảng cũng sẽ hét ra một tiếng.
Hoặc chấn động, hoặc lui, hoặc ly, hoặc tán, mỗi khi phát ra một tiếng, người truy kích phía sau cũng sẽ bị ngưng trệ một chút, khiến cho khoảng cách giữa Đường Kiếp với bọn họ lại được kéo dãn ra một chút.
Điều này làm hai tên đệ tự truy kích cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
- Đường Kiếp, đừng có nhu nhược, chỉ chạy không đánh như vậy!
Tên đệ tử cầm hắc kiếm phẫn nộ quát.
Đường Kiếp cũng không để ý tới hắn, chỉ tiếp tục chạy như điên, chạy lòng vòng khắp nơi trong rừng, lưu lại dấu chân của mình khắp rừng cây rậm rạp, phát ra thanh âm của mình.
Đệ tử cầm hắc kiếm kia phẫn nộ, kiếm trong tay chỉ ra, một luồng lãnh khí âm trầm toát ra từ thân kiếm, nhanh chóng bao trùm không gian xung quanh, bước chân của Đường Kiếp lại run lên, chậm lại.
Cùng lúc đó, tên đệ tử cầm hồng luân kia cũng niệm chú ngữ, thủ ấn liên tục biến hóa, trong không trung đã hiện ra vô số linh lưu, xoáy tròn lại hội tụ bên cạnh hắn, hồng luân trong tay hắn đột nhiên phát ra ánh sáng bén nhọn.
Sau đó tên đệ tử cầm hồng luân đẩy về phía trước:
- Đi!
Hồng luân kia lập tức hóa thành một hỏa cầu khổng lồ, hung hăng đánh về phía Đường Kiếp.
- Đường Kiếp, ngươi trốn không thoát đâu!
Tên đệ tử cầm hồng luân dữ tợn cười rộ lên.
Chiếu Nhật Luân này của hắn là một pháp thuật hỏa hệ rất lợi hại, vừa rồi là hắn dẫn dắt tụ tập dương hỏa, toàn lực thi triển, thời khắc này hỏa cầu kia lao đi, xoay vòng trên không trung, phát ra quang mang rực rỡ, phảng phất như một mặt trời đỏ từ từ dâng lên, uy lực của nó vượt xa tưởng tượng, cho dù một tảng đá lớn mấy trượng có lẽ cũng bị một kích thành phấn, chính là uy lực của “Pháp”.
Mắt thấy hỏa cầu kia ầm ầm lao đến, Đường Kiếp bỗng nhiên xoay người, tay trái giơ lên, hàng trăm con hỏa nha từ Hỏa Nha Hoàn đồng thời xuất hiện, cùng nhau vọt tới hỏa cầu kia.
Trên bầu trời lập tức bùng nổ, phát ra mảng lớn hoa lửa, lần va chạm này không phải là nhỏ, trên trăm hỏa nha lao vào chiếu nhật hỏa cầu như thiêu thân lao vào ngọn lửa, hỏa diễm mạnh mẽ không thể hoàn toàn tiêu diệt chúng, lực lượng hùng hồn trong nháy mắt cũng làm hàng trăm hỏa nha tiêu tán thành vô số điểm sáng trong không trung.
Lực lượng to lớn như vậy, nên đám hỏa nha gần như trong nháy mắt liền toàn quân bị diệt, trên Hỏa Nha Hoàn lại phát ra một tiếng vang rất khẽ, trên vòng tay màu hỏa hồng đã nứt ra một khe hở rất nhỏ.
Tuy nhiên trên trăm hỏa nha va chạm vào cũng khiến cho chiếu nhật hỏa cầu bị kiềm hãm, thế lao đi của hỏa cầu rõ ràng bị giảm bớt, thậm chí quang diễm cũng dần biến diến nhỏ lại.
Cùng lúc đó, Đường Kiếp đã vung đao bổ xuống.
Lúc này cũng là lúc hắn phát động tất cả lực lượng, Vô Tướng Kim Thân phát động, mạnh mẽ bổ xuống hỏa cầu kia, trên thân đao lại lóe lên một luồng thanh hỏa, hình thành một con hùng ưng đang giương cánh.
Ầm!!!!!
Lại một lần nữa va chạm kịch liệt, Đường Kiếp cố nhiên là bị chấn động, toàn thân run lên, Đoạn Trường Đao rời tay bay ra, Chiếu Nhật Hồng Luân kia cũng bị một đao bổ chúng, bị đánh bay đi.
- Chiếu Nhật Luân của ta!!!
Tên đệ tử cầm hồng luân đau lòng hét lớn, cú va chạm vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng, Chiếu Nhật Luân của mình bị một đao của Đường Kiếp chém nứt một vết to.
- Hồn khí?
Tên đệ tử cầm hắc kiếm nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay Đường Kiếp, trong mắt lóe lên vẻ tham lam, thèm khát.
Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, hùng ưng giương cánh, thanh hỏa bí dương, thanh đao trong tay Đường Kiếp này không ngờ lại là hồn khí.
Nếu không phải như vậy, cho dù có Hỏa Nha Hoàn làm suy yếu uy lực của Chiếu Nhật Luân, Đường Kiếp hắn cũng không thể lấy thuật kháng pháp, cứng rắn ngăn trở uy lực của một kích cường đại này.
Hiện giờ trải qua một phen giao phong, Đoạn Trường Đao không chút tổn hao, Chiếu Nhật Luân lại xuất hiện tổn hại, càng có thể thấy được uy lực của Đoạn Trường Đao. Mặc dù chỉ là thuật khí, nhưng đợi về sau thăng cấp lên pháp bảo, uy lực khẳng định sẽ rất bất phàm.
Trong khoảnh khắc đó, hai người này bởi lí do đó đã đưa ra một quyết định hoàn toàn trái ngược.
Hồng luân đệ tử cố nhiên là nhằm hướng Đường Kiếp toàn lực ứng phó, tên đệ tử cầm hắc kiếm lại thối lui, phóng về hướng Đoạn Trường Đao.
Hắn muốn cướp lấy thanh Đoạn Trường Đao kia.
Mắt thấy hai người tách ra, trong mắt Đường Kiếp vụt hiện qua nét cười, thở nhẹ một tiếng:
- Biến!
Thanh chiến đao liền đột ngột biến mất vô ảnh vô tung trước mặt tên đệ tử cầm hắc kiếm đang lao tới.
Đao đâu rồi? Hắc kiếm đệ tử ngây ngốc.
Quay đầu nhìn lại, cũng không thấy bóng dáng của Đường Kiếp và hồng luân đệ tử đâu nữa.
Hắn thì vẫn như cũ thân ở trong mảnh rừng này, bốn phía khắp nơi đều là cây cối cao lớn, bụi cây thấp bé, ngẫu nhiên còn có một chút linh thực quý hiếm, duy nhất chỉ có mục tiêu truy đuổi lại hoàn toàn không thấy đâu.
- Ảo trận…
Hắc kiếm đệ tử cắn răng hô nhỏ, giờ phút này hắn đã biết mình trúng kế Đường Kiếp, đã rơi vào ảo trận.
Chỉ có điều hắn không nghĩ ra, Đường Kiếp trong tình huống chạy trối chết như vậy, làm sao có thể thong dong mà bày trận được?
Mãi cho đến khi nghĩ đến những tiếng hô của Đường Kiếp khi cắm đầu chạy kia, hắc kiếm đệ tử mới chợt bừng tỉnh:
- Hóa ra là như vậy, không ngờ lợi dụng chân ngôn chi pháp để đánh lừa người khác, nói như vậy đây không phải ảo trận mà là ảo thuật sao? Đã là ảo thuật, vậy cần có mấu chốt để thi triển, đúng rồi, cây đao kia…
Rốt cục là xuất thân đại phái, hắc kiếm đệ tử kia đã nghĩ ra phương pháp phá giải ảo thuật, chỉ cần tìm được Đoạn Trường Đao kia, thì ảo thuật sẽ tự giải. Thanh đao kia ở gần nơi này, chỉ có điều ảo thuật làm loạn tâm thần, không thể cảm nhận được, nhưng nếu cảm ứng linh khí có khả năng sẽ tìm được, cho nên ảo thuật này nhiều nhất cũng chỉ có thể mê hoặc hắn trong thời gian nửa phút.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn bình tĩnh lại, hắn có phần tin tưởng đối với thực lực của tên hồng luân đệ tử kia, tự cho rằng trong thời gian nửa phút này cũng sẽ không có hậu quả gì được.
Cùng lúc đó, tại chiến trường bên kia.
Tên hồng luân đệ tử và Đường Kiếp đều tay không vũ khí, giờ phút này hắn toàn lực vọt về phía trước, một tay nắm kiếm quyết, phát ra kiếm khí về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không né tránh, thi triển Vô Tướng Kim Thân, đồng thời lật tay, lấy Nguyên Khí Châm ra.
Kiếm khí chỉ uy lực càng lớn, phòng ngự của Vô Tướng Kim Thân cũng càng mạnh.
Phốc phốc hai tiếng vang nhỏ, chỉ phong của hai người đều đánh vào trên người đối phương, chấn động vòng bảo hộ, làm bắn ra quang hoa rực rỡ.
Hai bên cước bộ không ngừng, lại tiếp tục nhằm vào đối phương, lao vào nhau ầm ầm, quyết một trận sống mái.
- Hỏa Diệm Đao!
- Thiên Biến Thủ!
- Chết đi, ta tu luyện tám năm, khổ luyện lên Thoát Phàm, trong đám đồng môn cũng thuộc loại tinh anh, ngươi một tên Linh Hải nho nhoi mà cũng dám đối đầu với ta sao?
Tên hồng luân đệ tử rống giận, lại hung hăng bổ ra một chiêu Hỏa Diệm Đao.
- Đánh thì đánh, phí lời như thế làm gì?
Câu trả lời của Đường Kiếp lại càng thêm ngắn gọn.
Hai người trong cùng một lúc đã đối nhau mấy đòn pháp thuật, đang dây dưa lẫn nhau, ai cũng không thể tránh né, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Thần Đình Thiên Biến của Đường Kiếp làm đối thủ dính đòn nghiêm trọng, Hỏa Diệm Đao của gã hồng luân đệ tử cũng chém vào trước ngực của Đường Kiếp, một hồi giao chiến, trên thân hai người đồng thời đột ngột quang hoa bạo phát, vòng bảo hộ của hai người lúc này cũng rốt cục không duy trì nổi nữa, cùng lúc vỡ vụn.
Gã hồng liên đệ tử kia vội vàng tăng cường một vòng bảo hộ phía trước mình, đây cũng là bản năng phản ứng sau nhiều năm tu luyện của hắn, theo như cách nhìn của hắn. Đường Kiếp tất nhiên cũng sẽ hành động như vậy.
Nhưng đồng thời khi hắn thi thuật, đã thấy Đường Kiếp đang hung hăng đánh tới, hoàn toàn có ý định tự bảo vệ mình.
Cho dù tên đệ tử này đã tùy cơ ứng biến, dùng thuật phòng ngự với tốc độ nhanh nhất, nhưng chung quy cũng không thể sánh được sự đơn giản, linh hoạt và sắc bén của tay đao Đường Kiếp. Ngay khi vòng bảo hộ sắp được hiện ra, Đường Kiếp đã đánh một kích vào sống mũi đối phương, làm hắn choáng váng, thuật phòng ngự này lại không thể dùng được nữa.
Đồng thời Đường Kiếp lại lên gối vào bụng gã hồng luân đệ tử, tên này lập tức đau đến mức không đứng thẳng được.
Nhưng nói chúng sau khi hắn lên đến Thoát Phàm, tố chất thân thể đã vượt xa quá khứ, hai đòn nghiêm trọng này không ngờ lại không gây cho hắn vết thương chí mạng nào, giờ phút này hắn cố nén đau đớn, quay ngược khuỷu tay nện vào mặt Đường Kiếp, đánh cho thân thể Đường Kiếp cũng phải run lên.
Luận tố chất thân thể, Đường Kiếp tuy không hề có ngọc thạch chi thể, nhưng tốt xấu gì cũng có hiệu quả luyện thể do Tàng Tượng Kinh mang lại, so với người bình thường vẫn mạnh hơn không ít, mà đệ tử kia cũng có thân thể Thoát Phàm bách luyện, về phương diện này, hai người coi như đánh ngang tay.
Chiến đấu lúc này, ngươi một đấm, ta một cùi chỏ, không ai kịp thi triển pháp thuật nữa, bởi vậy mà cuộc chiến lại mang một phương thức hết sức du côn vô lại.
Chiến đấu như vậy, chính là so bì sự ngoan độc, gã đệ tử kia tuy đã tu luyện nhiều năm nhưng so với Đường Kiếp vẫn còn kém một chút.
Hai người điên cuồng đối chiến, máu tươi đầm đìa, tên đệ tử kia rốt cục luống cuống.
Hắn không thể chịu nổi kiểu chiến đấu như vậy, một tay chụp vào túi giới tử bên cạnh, nắm lấy một tấm phù bên trong đó.
- Chết đi!
Gã đệ tử kia hét lên dữ tợn, liền muốn mang lá bùa ra, hung hăng đập lên người Đường Kiếp.
Trong tình huống không kịp thi pháp, đây là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng khi lá bùa sắp rút ra, tay của hắn đột nhiên cứng đờ, chỉ thấy tay phải của Đường Kiếp đã bắt được cánh tay trái của hắn, không ngờ gắt gao giữ chặt tay hắn trong túi giới tử, không cho rút ra.
Đường Kiếp nhìn thẳng vào hắn, khẽ cười nói:
- Luận thực lực, ta không bằng ngươi, nhưng luận giết người, ngươi không bằng ta.
Con ngươi tên đệ tử kia chợt phát lớn.
Hắn thấy Đường Kiếp cúi đầu, va mạnh vào mặt của hắn.
Hai người bọn hắn hai tay giằng co, Đường Kiếp cứ một chút lại dùng đầu đập vào mặt đối thủ, giống như hoàn toàn không muốn sống nữa.
- Chỉ bằng vài ngón này sao? Ngươi quá coi thường tu sĩ Thoát Phàm Cảnh rồi, Chiếu Nhật Luân, ra cho ta!
Tên đệ tử kia hét lớn, trong mắt đột nhiên đổi lên một tia quang hoa màu trắng.
Theo quang hoa này nổi lên, Chiếu Nhật Luân rơi ở phía xa đột nhiên bay lên, kêu ô ô trên không trung, vọt tới hướng Đường Kiếp, phát ra hoa lửa kinh người.
Hồng luân đệ tử đã cười lớn quát:
- Còn không chết đi!
Ngay khoảnh khắc mà Chiếu Nhật Luân cắt vào đầu Đường Kiếp, một tia quang hoa chợt lóe lên.
Ngay tức khắc, thời gian như bị đình chỉ.
Đường Kiếp và cả gã hồng luân đệ tử kia đột nhiên bất động, ngay cả Chiếu Nhật Luân đang bay vùn vụt kia, cũng đột ngột dừng lại, vô lực rơi vào trong bụi cỏ.
Gã hồng luân đệ tử mở to mắt, một mảnh máu tươi tóe ra từ người hắn, giống như mực nước màu đỏ rơi trên mặt giấy Tuyên Thành, nhuộm hồng cả toàn bộ sau lưng, tạo thành một phông nền màu đỏ cự đại.
Kim mang lặng yên không một tiếng động bị thu hồi.
Cho đến chết, tên đệ tử này cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hắn không biết mình đã chết như thế nào, cũng không hiểu đồng bọn của mình đã đi đâu? Vì sao chỉ còn lại một mình hắn chém giết cùng Đường Kiếp.
Bên ngoài phúc địa, Tạ Phong Đường nhíu mày.
Lão thấp giọng nói với Minh Dạ Không:
- Minh Đường, ngài có thấy rõ khi nãy Đường Kiếp giết người thế nào không?
Minh Dạ Không gắt gao nhìn chằm chằm thi thể tên đệ tử, một hồi lâu mới nói:
- Nhìn máu kia kìa.
- Hả?
Tạ Phong Đường khó hiểu.
Minh Dạ Không chậm rãi nói:
- Chảy rất nhiều máu, hơn nữa lấy phía sau lưng làm trung tâm, tản ra bốn phía…Tâm trạng bị tấn công, tổn thương ở phía sau lưng.
Tâm thần Tạ Phong Đường lập tức chấn động.
Đệ tử Thiên Thần Cung, mỗi người đều có Thiên Thần Giáp, trừ khi gặp phải công kích pháp thuật cường độ cao, nếu không công kích bình thường mà tới, Thiên Thần Cung không sợ chính là tấn công vào ngực và lưng, cũng chính bởi vậy, những phái khác khi chiến đấu với người Thiên Thần Cung, gần như chuyên tấn công vào đầu và tứ chi, kiểu chết thường thấy ở người của Thiên Thần Cung chính là rơi đầu, bởi vậy bọn họ phòng ngự bộ phận này rất chu đáo, chặt chẽ.
Nhưng hiện tại, một gã đệ tử Thiên Thần Cung, không ngờ trong tình huống Thiên Thần Giáp chưa bị phá vỡ, lại chết do tâm tạng bị vỡ nát.
Việc này quả là hiếm thấy,
Tạ Phong Đường nói nhỏ:
- Nói như vậy, ngoại trừ Đoạn Trường Đao, trên tay tên tiểu tử này ít nhất còn có một loại vũ khí nữa…Một loại vũ khí có thể xuyên thủng Thiên Thần Giáp.
Minh Dạ Không tiếp lời:
- Thể tích cũng sẽ không quá lớn, dễ dấu kín, là đòn sát thủ không dễ dùng đến, cho dù ở tình huống ban nãy, cũng cố sức hạ thủ từ phía sau, tránh cho bị bại lộ.
- Đúng là như thế!
- Tuy nhiên có chuyện rất kỳ quái.
Minh Dạ Không chần chờ một chút, lại nói.
- Sao?
- Khí lực của hắn yếu đi nhiều.
Minh Dạ Không trả lời.
So sánh với Tạ Phong Đường, Tạ Phong Đường vẫn còn đang mù mờ, Minh Dạ Không lại liếc mắt một cái liền nhìn ra, thực lực của Đường Kiếp thật sự đã giảm sút một mảng lớn.
Cũng may mặc dù hắn tuệ nhãn như đuốc, cũng không thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai Đường Kiếp. Nếu ngồi chỗ này chính là một vị Tử Phủ Chân Quân, chỉ cần nhìn qua hai tên Đường Kiếp, liền có thể nhìn ra ngay được vấn đề.
- Việc này thật kì quái, có lẽ là do tu luyện một loại bí pháp nào đó, cũng có thể chính là nguyên nhân có thể xuyên thủng được Thiên Thần Giáp. Chỉ cần không phản bội sư môn thì cứ để mặc hắn, người nào cũng có một chút bí mật của riêng mình.
Vốn yêu thích Đường Kiếp, Tạ Phong Đường chủ động tìm một cái lí do cho Đường Kiếp, khiến một nghi vấn trở thành đáp án cho một câu hỏi khác, đồng thời hóa giải hai vấn đề.
- Ừ.
Minh Dạ Không gật đầu, xem như chấp nhận lợi Tạ Phong Đường.
- Tiếp tục đánh, có lẽ nhìn sẽ nhìn ra được thủ đoạn của hăn, tuy nhiên xem tình hình hiện tại của Đường Kiếp, muốn thắng cũng không dễ dàng…Gặp quỷ rồi, hắn đang làm gì thế kia?
Minh Dạ Không đột nhiên ngồi dậy, không dám tin nhìn Đường Kiếp.
Trong phúc địa, sau khi thở dốc một trận, Đường Kiếp một lần nữa ngồi dậy.
Việc đầu tiên hắn làm chính là, cầm hồng luân rơi trên mặt đất lên, nhét vào tay tên đệ tử vừa bỏ mạng, tiếp theo cầm tay tên đó, dùng sức đánh mạnh vào ngực mình.
Máu tươi từ cơ thể hắn ồ ồ chảy ra, Đường Kiếp lung lay, rồi hoàn toàn ngã gục trong vũng máu, cùng sóng vai nằm một chỗ với tên hồng luân đệ tử đã chết, thoạt nhìn qua giống như hai cỗ tử thi.
Ngay khi mọi người đứng ngoài quan sát đang kinh ngạc, một tiếng hô lớn trong rừng vang lên.
- Ta ra ngoài rồi!
Trong rừng, một thân ảnh lao ra rất nhanh, đích thị là tên đệ tử cầm hắc kiếm.
Tay phải cầm hắc kiếm, tay trái cầm thanh Đoạn Trường Đao của Đường Kiếp, vừa chạy vừa quát lớn:
- Đường Kiếp, chỉ bằng chút ảo thuật đó mà cũng muốn vây khốn ta sao…Cái này, đây là chuyện gì vậy?
Nhìn hồng luân đệ tử và Đường Kiếp nằm gục trong vũng máu, hắc kiếm đệ tử hoàn toàn kinh sợ.
Ở trong lòng hắn, chính mình phá giải ảo trận của Đường Kiếp trước sau chỉ tốn không đến thời gian nửa phút, trong thời gian ngắn như vậy, đáng lẽ ra không nên xuất hiện một kết quả như vậy chứ.
Xem tình hình này, trong khoảng thời gian rất ngắn tại đây, hai người họ cư nhiên lại đồng quy vu tận.
- Phí sư đệ!
Hắn hô một tiếng đi thẳng về phía trước, giờ phút này mọi người đồng thời ý thức được chuyện gì sắp sửa phát sinh.
Kha trưởng lão của Thiên Thần Cung khẩn trương, đứng dậy quát:
- Ngu ngốc, tên kia đang giả chết!
Nhưng mặc cho lão có to mồm cỡ nào, hắc kiếm đệ tử cũng không thể nào nghe thấy được.
Hắn đi đến bên người hồng luân đệ tử, ngồi xổm xuống xem thử hô hấp của hắn.
Phía sau hắn, Đường Kiếp mở trừng mắt…