Phủi bùn đất, nhặt một con địa tàm từ dưới lòng đất lên.
Bóp vỡ thân thể to mọng của nó, nuốt cái chất lỏng màu lục ghê tởm ấy vào trong miệng, trong cơ thể Đường Kiếp lập tức dâng lên một luồng khí nóng. Bất chấp ghê tởm, Đường Kiếp dụng tâm cảm nhận sự tồn tại của dòng khí này, dẫn khí nhập thể, hấp thu từng chút lực lượng.
Linh khí tăng trưởng từ địa tàm trong thời gian ngắn phải được dẫn dắt hấp thụ, nếu không sẽ tiêu tán rất nhanh.
Mãi đến khi hoàn toàn hấp thu chút linh khí cuối cùng, Đường Kiếp lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lần hấp thụ này khiến linh không của hắn tăng tưởng tới gần mười giọt linh dịch, đã có thể chống đỡ được một ngày tu luyện, tuy rằng khoảng cách đến Linh Hải viên mãn vẫn còn rất xa, nhưng Đường Kiếp cũng không bởi vậy mà nhụt chí.
Mặc dù đang ở Lang Gia Phúc Địa, lại có vô số bí pháp có thể rút tinh hoa linh thực để tăng cường thực lực, nhưng những thứ phù hợp với điều kiện của hắn kì thực không phải dễ dàng có được.
Những linh thực bởi nguyên nhân có thể trực tiếp gia tăng linh khí, nên không thể tồn tại lâu dài, ngay cả ở các đại động thiên trong phúc địa cũng không dễ có, hơn nữa lại thường đông một mảnh tây một mảnh, tán loạn vô cùng. Cho dù Đường Kiếp có tìm được, cũng không thể hái sạch, mà phải lưu lại một một phận để tiếp tục sinh trưởng, cho nên một đường này thu hoạch cũng không dễ.
Dù vậy, sau thời gian một ngày, Đường Kiếp cũng cảm thấy linh khí trong cơ thể cuồn cuộn như nước, tuôn ra mãnh liệt không ngừng, Linh Hải giữa linh không hơi hiện,đã bắt đầu có hiện tượng nổi sóng mạnh mẽ.
Chỉ trong thời gian một ngày này, mức linh khí tăng trưởng của Đường Kiếp đã tương đương với hai tháng tu luyện trong quá khứ. Tuy rằng vẫn chưa đạt đến mức biến đổi về chất, nhưng tổng số lượng linh khí nâng cao, cũng khiến chiến lực của Đường Kiếp theo đó mà tăng lên một chút.
Đang giữa lúc vui sướng, ở phía xa đột nhiên có một đạo ánh sáng mờ phóng lên cao.
Đường Kiếp ngơ ngác một chút, chợt cau mày:
- Mới có bốn canh giờ, kiện bảo vật thứ nhất đã xuất thế rồi sao?
Đối với hắn, thời gian của thập bảo chi tranh trong Lang Gia Phúc Địa càng lâu thì càng tốt. Thời gian càng dài, hắn có thể nâng cao thực lực càng nhiều, càng mạnh, cơ hội cũng sẽ càng lớn hơn.
Do đó, kiện bảo vật thứ nhất xuất thế nhanh nhanh như vậy làm hắn rất không vui, mà càng khó chịu là, không biết bảo vật xuất thế có phải là Đỗ Môn Kỳ hay không, cho nên hắn phải đi xem, xác nhận một lần mới được, ngay cả quyền bỏ qua cũng đều không có.
- Ta ghét như thế này!
Đường Kiếp than thở một câu.
Cho dù không tình nguyện, Đường Kiếp vẫn phải đứng dậy, phóng về hướng cột sáng mờ phía xa.
Hướng Tây Bắc của Lang Gia Phúc Địa, Bành Diệu Long nửa thân trên để trần, tự tay xé một con yêu lang khai trí thành hai nửa, vừa lấy được nội đan, liền nhìn thấy ánh sáng mờ ngút trời phía xa. Bành Diệu Long nhếch mép mỉm cười:
- Nhanh như vậy đã có náo nhiệt rồi sao? Thực muốn giãn gân giãn cốt một chút.
Nói xong hắn dùng lực đạp mặt đất, đại địa chấn động, Bành Diệu Long đã bay vọt lên không trung, toàn thân trên dưới huyết khí ngút trời, rõ ràng là hiện tượng khí huyết song hành.
Phía Nam của phúc địa, Diệp Thiên Thương thu kiếm đứng ngạo nghễ, phía trước hắn là hai gã đệ tử của Thất Tuyệt Môn, một tên trên vai đeo dải lụa vàng, một chân bị thương nặng, đang run rẩy nhìn Diệp Thiên Thương.
Ánh sáng mờ vọt lên cao, Diệp Thiên Thương nhìn bầu trời xa xa, lúc này mới ác nghiệt nói:
- Tẩy Nguyệt Phái ta và Thất Tuyệt Môn cũng không có thù hận, hai người các ngươi cút đi, ta không thể giết các ngươi. Lần sau nếu còn chạm mặt, cũng đừng trách ta không khách khí.
Nói xong liền ném kiếm về hướng không trung, rồi đạp kiếm bay về hướng ánh sáng mờ.
Hai gã đệ tử Thất Tuyệt Môn kia nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ vốn trong lúc vô tình gặp Diệp Thiên Thương, thấy hắn chỉ có một người, nghĩ rằng lấy hai đánh một là nhất định có thể chiến thắng, đã muốn loại trừ một đối thủ của Tẩy Nguyệt Phái. Không nghĩ tới sau một hồi chiến đấu lại bị Diệp Thiên Thương đánh bại, nếu không có bảo vật xuất thế làm phân tán sự chú ý của Diệp Thiên Thương, chỉ sợ hai người đã chết tại chỗ. Về phần Diệp Thiên Thương nói hai phái không thù không hận nên không giết, bọn họ ngay cả nửa điểm cũng không tin.
Một tên đệ tử khổ sở nói:
- Thật không nghĩ tới tên Diệp Thiên Thương này lại ẩn dấu thực lực, Cuồng Phong Kiếm của hắn, uy lực so với lúc trên lôi đài khi trước cũng phải lợi hại hơn ba phần.
Một tên khác cũng nói:
- Diệp Thiên Thương này chỉ sợ mới chân chính là đệ nhất cao thủ của Tẩy Nguyệt Phái, ta thấy cái gì Bành Diệu Long, Đường Kiếp đều kém xa so với hắn. Không được, phải nhanh chóng đem việc này nói cho Mục sư huynh bọn họ mới được.
Nói xong liền lấy ra một vật từ túi giới tử, là một cái tinh bàn nho nhỏ, sau khi viết thư lên trên, tất cả đệ tử Thất Tuyệt Môn đều đồng thời nhận được tin tức.
Thất Tuyệt Môn về mặt thực lực tuy không theo kịp năm đại phái còn lại, nhưng về mặt bàng môn tạp học lại chẳng ai sánh bằng. Giống như loại khí cụ truyền tin đặc thù này, trong tay đệ tử Thất Tuyệt Môn, đã sớm mỗi người một cái, là thứ thiết yếu. Chính do đó, trên phương diện liên hợp lẫn nhau bọn họ cũng khá tiện lợi.
Phía Đông phúc địa, một con cự viên đang quơ một đoạn thân cây thô to, điên cuồng đập về phía Vệ Thiên Xung. Vệ Thiên Xung vừa trốn tránh vừa la lớn:
- Đừng tưởng rằng ngươi đã khai trí là ta đánh không lại ngươi, chỉ là ta không muốn so đo với ngươi.
- Ầm!!!
Một đầu thân cây bổ xuống, Vệ Thiên Xung tránh gấp, chỉ vào cự viên kêu lớn:
- Ngươi còn đánh! Ta đã nói với ngươi ta có ổ mai phục, ngươi còn đuổi nữa sẽ chết đó.
- Hống!!!!
Cự viên kia rống lớn với Vệ Thiên Xung, tiếng rống vang rừng động núi.
Vệ Thiên Xung lui thêm bước nữa, cự viên nối gót đuổi theo, ngay khi nó vung thanh gỗ lớn đập vào đầu Vệ Thiên Xung, nó đột nhiên cảm ứng được gì đó, ngước lên nhìn về phía đỉnh đầu.
Trên đỉnh đầu trong rỗng không có gì, nhưng một khắc này cự viên lại cảm thấy một mối uy hiếp đang xông đến, nó kêu to lui lại, nhưng tất cả cũng đã muộn
Tâm thần đột nhiên đau xót, nguyên bản khoảng không trước mắt đột nhiên lại có thêm một bóng người cao lớn, một cánh tay biến thành mũi khoan, cắm ngay vào giữa trán, xuyên thẳng qua đầu từ trước ra sau.
- Ngao…Đê tiện!
Cự viên gầm lên hai chữ này, nó còn muốn phản kích, nhưng tên mập mạp vẻ mặt hoảng sợ vốn đang nao núng lùi về phía sau kia bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, tràn đầy sát ý.
Kiếm quang bùng lên, bao phủ toàn bộ cự viên, yêu viên này chịu giáp công cả trước cả sau, chết ngay tại trận.
Thu kiếm, Vệ Thiên Xung cười ha ha nói:
- Đã nói là có người mai phục, ngươi lại không tin cơ.
Nói xong liền ồ lên một tiếng, nhìn về phía xa, nơi đó, ánh sáng mở vọt lên.
Vệ Thiên Xung gãi gãi đầu:
- Kiện bảo vật thứ nhất xuất thế rồi, nên đi hay không đây? Được rồi, được rồi, mặc kệ như thế nào, đi xem qua rồi nói, nếu tình thế không ổn, ta cũng sẽ không liều mạng.
Phía Bắc của phúc địa, Lam Ngọc ngự kiếm bay một khu rừng nhỏ, ánh mắt tuần tra một lượt nhưng tìm khắp nơi không thấy, không khỏi nhíu máy, rồi đột nhiên quát:
- Thích Thiếu Danh, đi ra cho ta! Ngươi không phải được xưng là cửu chuyển thiên tài của Tẩy Nguyệt học viện sao? Cứ trốn tránh như vậy, sao có thể xứng với cái danh thiên tài?
Tiếng quát hùng hồn quanh quẩn trong khu rừng, nhưng không có nửa điểm đáp lại, trong lòng Lam Ngọc vô cùng phẫn nộ.
Từ sau khi bị Đường Kiếp châm chọc, hắn đều không có chút cảm tình nào với toàn bộ Tẩy Nguyệt Phái, kìm nén bực bội, muốn trong trường thi đấu này gây sự với Tẩy Nguyệt Phái. Không tìm được Đường Kiếp, lại gặp Thích Thiếu Danh, nên muốn giết hắn trước để lập uy.
Vốn tưởng rằng đối phó với một Thích Thiếu Danh chưa tiến vào Thoát Phàm là một chuyện dễ dàng, không nghĩ tới vẫn để hắn chạy mất.
Sở dĩ như thế là bởi Hàn Quang Phân Ảnh Trảm của Thích Thiếu Danh chẳng biết tại sao đột nhiên lại như kì tích kéo dài thêm nửa giây. Chính một chút tính toán sai lầm này, khiến cho trong nửa giây cuối cùng Lam Ngọc vẫn chưa trốn tránh, kết quả bị chín ảo ảnh của Thích Thiếu Danh vây công, nếu không phải nhờ thực lực hắn dũng mãnh, lần vây công này rất có khả năng đã khiến cho hắn thân tử đạo tiêu, như vậy mới gọi là chết oan uổng.
Biến hóa này làm cho Lam Ngọc không kịp trở tay, nhất thời không dám tiến bừa, kết quả là để lại cơ hội chạy trốn cho Thích Thiếu Danh.
Khi hắn phục hồi tinh thần tiếp tục truy đuổi, cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giết chết Thích Thiếu Danh.
Hiện nay giữa chốn rừng xanh tươi rậm rạp, cây cỏ tươi tốt thế này, cũng không biết Thích Thiếu Danh đang trốn chỗ nào, hay thấy tình thế không ổn đã dùng ngọc bài chạy xa rồi.
Đang lưỡng lự một lúc, lại nhìn đến cột sáng mờ phía xa, Lam Ngọc hừ một tiếng, nói vọng xuống phía dưới:
- Coi như ngươi may mắn.
Lúc này mới chuyển hướng bay đi.
Hắn rời đi một hồi lâu, trong rừng mới xuất hiện một bóng người, đúng là Thích Thiếu Danh.
Hắn lúc này đã không còn hình tượng phong thần như ngọc của lúc ban đầu nữa, cả người trông rất chật vật, trên áo bào tuyết trắng dính đầy vết máu, một cánh tay rủ xuống dưới, không nhấc lên nổi, bên khóe môi còn một tia máu chưa kịp lau.
Mặc dù như thế, ánh mắt của Thích Thiếu Danh chăm chú, tự tin như cũ.
Tuy rằng không địch lại Lam Ngọc, nhưng có thể trong nháy mắt chạy trốn trước sự truy đuổi toàn lực của Lam Ngọc, như vậy cũng đã là một loại vinh quang rồi.
Nhìn hướng Lam Ngọc rời đi, Thích Thiếu Danh lẩm bẩm:
- Lam Ngọc…Sớm muộn gì cũng có một ngày ta đích thân đánh bại ngươi.
Bảo quang như một lệnh tập kết.
Trong Lang Gia Phúc Địa, đám đệ tử từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Ánh sáng mở kia đều không phải cố định một chỗ mà lại chợt nam chợt bắc không ngừng di động, nhưng mặc kệ nó di động như thế nào, cũng như huỳnh hỏa trong đêm tối, hấp dẫn ước mơ của đám người tham lam.
Đường Kiếp tiến tới vùng phụ cận của hào quang, một đường lặng lẽ chậm rãi tiến lên, từ phía xa đã thấy hai đám đệ tử đang đối chiến, đao quang kiếm ảnh bao phủ không trung.
Trong đó một bên là Thiên Thần Cung cùng Thú Luyện Môn liên thủ, tổng cộng bảy người, cầm đầu là Vân Vô Cực, những người khác dưới sự dẫn dắt của Vân Vô Cực vừa đánh vừa lui.
Một bên còn lại là do các phải Thiên Tinh Tông, Tẩy Nguyệt Phái, Thiên Nhai Hải Các phối hợp với nhau tạo thành, có khoảng mười người, trực diện từng bước ép sát đám người Thiên Thần Cung.
Phía sau Vân Vô Cực, một tên đệ tử đang cầm một cái chén nhỏ màu xanh ngọc trong tay, ánh sáng bảo khí mờ ảo chính là được phát ra từ chén ngọc này.
- Hóa ra là Thái Ất Thanh Huyền Bôi.
Thấy vật ấy, Đường Kiếp nhẹ nhàng thở ra.
Thái Ất Thanh Huyền Bôi này có thể coi như là một bảo vật rất có giá trị, nghe nói dùng cái chén này để hứng lấy sương mai, mỗi ngày được một ly, uống vào sẽ có hiệu quả hồi linh bổ huyết, là một bảo bối để hồi khí chữa thương rất tốt, hiện giờ bên trong Thái Ất Thanh Huyền Bôi kia còn có nửa chén thanh lộ đang nhẹ nhàng lắc lư.
Nhìn tình hình này, Đường Kiếp liền biết một bên Thiên Thần Cung, Thú Luyện Môn tuy nhân số ít, nhưng chưa thực sự đến mức đường cùng, ngược lại một phương hợp tác chiến đấu còn lại, đều có tư tâm, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, bây giờ nhìn nhân số thì chiếm ưu thế, nhưng càng đánh lâu sẽ càng bất lợi.
Như vậy cũng khó trách, Thiên Tinh Tông và Thiên Nhai Hải Các vốn là tử địch, gặp mặt nhau có thể kề vai chiến đấu mà không đánh lộn đã là hi hữu rồi, nhưng nếu kề vai chiến đấu thì có thể phát huy đươc bao nhiêu thực lực cùng còn khó nói, có khi ba phần thực lực, có lẽ chỉ dùng một để công kích kẻ thù, hai phần còn lại để phòng bị người bên cạnh cũng nên. Hai gã đệ tử Tẩy Nguyệt Phái kia thật ra lại không có chỗ nào cố kỵ, toàn lực công kích, tuy nhiên, chỉ dựa vào sức của hai người bọn họ thì cũng không thể thay đổi được cục diện.
Lúc này bảy người bên Thiên Thần Cung bị chúng nhân vây công đang liên tiếp bại lui, có vẻ như sắp không chống đỡ nổi thì Vân Vô Cực đột nhiên cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vừa thu lại, tay trái bắt kiếm quyết chỉ về phía trước, đồng thời ba gã đệ tử Thiên Thần Cung ở phía sau cùng đánh chưởng vào sau lưng hắn.
Sau đó chỉ thấy nơi mà Vân Vô Cực chỉ kiếm quyết đột nhiên bộc phát ra một luồng sóng khí mãnh liệt, cuốn tất cả một đám đệ tử đang vây công vào trong.
Dưới công kích mãnh liệt như hải triểu, đám đệ tử đều không thể chống đỡ, vòng bảo hộ đều vỡ nát, bị đánh bay lên không trung.
Đồng thời ba tên đệ tử của Thú Luyện Môn cũng nhảy bổ vào đám người. Bọn họ tuy chỉ có ba người, nhưng mỗi người lại có thêm hai luyện thú, tương đương với chín người cùng ra tay, cùng liều chết xông lên, hơn mười tên đệ tử kia vốn bị thương nên không chống đỡ nổi, bị đánh đến tơi bời.
Đường Kiếp đang muốn ra tay, lại thấy mấy người kia dường như cũng không có ý giết người nên lại nấp vào chỗ tối, chỉ thấy ba gã đệ tử Thú Luyện Môn vừa đánh đấm điên cuồng, đã hoàn toàn phân tán được đám đệ tử đang liên thủ, bên này bốn gã đệ tử Thiên Thần Cung liền dùng dây trói tiên, trói cả đám đệ tử bị thương kia lại.
Thì ra lại như vậy, là đánh mà có tính toán cả.
Thấy một màn như vậy, Đường Kiếp cũng hiểu ý tứ của bọn họ.
Bảo vật xuất thế, hào quang đầy trời, tất nhiên dẫn dụ nhiều người đến vây công, dưới tình huống như vậy nếu muốn bảo vệ cho bảo vật trong sáu canh giờ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đồng thời với lúc lựa chọn liên hợp, cách tốt hơn chính là bắt sống một số người của đối phương.
Những đệ tử từ đến từ cùng một môn phái luôn có mối quan hệ thân bằng hảo hữu, gần gũi gắn bó, chỉ cần khống chế một bộ phận, thường cũng có thể khống chế được những người khác.
Đám người Vân Vô Cực lúc trước cố ý yếu thế, thận trọng từng bước, chính là để giờ phút này toàn lực ra tay.
Bị đánh úp bất ngờ, mười tên đệ tử trong nháy mắt đã bị trói lại một nửa, đám đệ tử còn dư lại thấy không ổn, đồng thời lui lại về phía sau.
Thấy bọn họ muốn chạy, Vân Vô Cực cười lạnh một tiếng:
- Chạy đi đâu!
Hai tay đánh ra hai luồng chưởng phong sắc bén, lại lưu lại được hai tên nữa, chỉ còn lại ba tên đang hốt hoảng vội vàng thoát đi, đám người còn lại đều bị bắt giữ.
Vài tên đệ tử Thiên Thần Cung cùng ba gã đệ tử Thú Luyện Môn cùng nhau chúc mừng:
- Chúc mừng Vân sư huynh, bắt con tin thành công, như vậy có thể trì hoãn thời gian rồi.
Vân Vô Cực cười ha ha, tiếp nhận Thái Ất Thanh Huyền Bôi trên tay tên đệ tử phía sau, rồi mới lên tiếng:
- Cũng nhờ có các sư đệ tương trợ, mới có thể đoạt được, vẫn phải cảm tạ vài vị sư đệ Thú Luyện Môn đã trượng nghĩa ra tay.
Một gã đệ tử Thú Luyện Môn nói:
- Chỉ cần Vân sư huynh không quên chỗ tốt đã đáp ứng với chúng ta là được.
- Đó là đương nhiên.
Vân Vô Cực cười nói, nói xong sắc mặt hắn đột nhiên trắng nhợt, đặt mông ngồi dưới đất.
Hai gã đệ tử Thiên Thần Cung vội vàng đỡ lấy hắn:
- Vân sư huynh, làm sao vậy?
- Không sao cả.
Vân Vô Cực lắc đầu nói:
- Chỉ là phản chấn của đòn liên kích khi nãy có chút hơi lớn, nhất thời có chút không chịu nổi, đợi ta điều tức một lát là ổn thôi. Mấy người các ngươi coi chừng những người đó đi, không cần để ý tới ta.
Nói xong liền đi qua một bên, tìm mơi yên tĩnh để điều tức, Thái Ất Thanh Huyền Bôi kia nằm trong lòng bàn tay hắn, phát ra hào quang động lòng người.
Bởi những đệ tử khác đang trông chừng con tin, lúc này bên cạnh Vân Vô Cực cũng không có người ngoài, nếu đi đường vòng tiếp cận, tập kích bất ngờ, rất có thể nhất kích đắc thủ.
Ánh mắt Đường Kiếp nhìn chằm chằm chén ngọc kia, nước thánh trong chén đang nhẹ nhàng lắc lư.
Sau đó hắn cúi đầu mỉm cười:
- Đã phát hiện ta sao? Có ý tứ.
Nói xong hắn lui về sau mấy bước, rồi quay đầu đi thẳng.
Đang điều tức trên mặt đất, Vân Vô Cực đột nhiên trừng mắt, nhìn về phía xa, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ lại không mắc mưu…Tỉnh táo như vậy, chỉ sợ sẽ là một nhân vật phiền toái, liệu có nên nhân dịp này để diệt trừ đối phương trước hay không?
Sát ý trong mắt đã chợt lóe lên.
- Sư huynh.
Vài tên đệ tử thấy Vân Vô Cực mở mắt, cùng nhau tiến về phía hắn.
Vân Vô Cực liền nói:
- Có người nhìn trộm trong rừng, hai người các ngươi đi xem, có thể bắt thì trói lại, nếu không thể bắt…thì giết ngay tại chỗ đi!