- Thiên Chung Thử, Thúy Ngưng Hương, Hoàng Sinh Quả, Ngọc Hoàn Châu, Thiên Hương Thảo, Quỷ Diện Sâm…Ha ha, lại có nhiều bảo bối bên cạnh như vậy, chúng ta cũng không biết học viện thật sự lại ẩn giấu bí mật cỡ này.

Bên trong Lang Gia Phúc Địa, Đường Kiếp ngồi trên một mô đất, đang cầm một củ Quỷ Diện Sâm đặt lên trên một cái giá nướng.

Quỷ Diện Sâm này to như đùi người, ít nhất cũng phải được sáu bảy trăm năm, có linh giác nhạy bén vô cùng, Đường Kiếp muốn bắt được nó cũng phải phí một phen tay chân. Thời khắc này dùng dùng kim tuyến trói nó lại, đặt trên lò nướng, Quỷ Diện Sâm này thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít bén nhọn, lại khàn khàn thê lương, mặt quỷ bên ngoài lộ rõ vẻ thống khổ.

Đường Kiếp lại bất động, không ngừng lật đi lật cái que xiên trên bếp, mắt thấy thanh âm khàn khàn của Quỷ Diện Sâm càng lúc càng nhỏ, lúc này mới đột nhiên ra tay, nắm lấy vị trí cổ của nhân sâm, dùng sức bóp mạnh, một giọt chất lỏng màu vàng rỉ ra từ củ nhân sâm này.

Đường Kiếp không khách khí dùng miệng uống trực tiếp, vừa nuốt xuống, chợt nghe trong bụng một trận nổ vang như sấm rền, phải một lát sau mới yên tĩnh lại, Đường Kiếp lúc này mới hài lòng gật đầu, lại nhìn Quỷ Diện Sâm khô quắt trong tay giờ đã vô dụng, tùy ý ném đi.

Giọt chất lỏng mà hắn vừa ép ra, có thể nói là tinh hoa toàn thân của Quỷ Diện Sâm, quý như quỳnh tương ngọc dịch. Một giọt như vậy có thể làm ra được cả trăm giọt linh dịch, bằng với cả mười ngày luyện công, hiệu quả có thể so với một lọ Bồi Nguyên Đan.

Gốc nhân sâm mà Đường Kiếp có được có tuổi thọ sáu bảy trăm năm, mặc dù chỉ ép ra được một giọt, nhưng lại tốt hơn so với loại bình thường rất nhiều, một giọt này có thể chế ra hơn 130 giọt linh dịch, hiệu quả có thể sánh với nửa bình Chân Nguyên Đan rồi. Nếu như có tầm bảy tám chục gốc, Đường Kiếp đúng là có thể thoải mái đạt tới Linh Hải viên mãn, chỉ là Lang Gia Phúc Địa cũng không chắc có nhiều Quỷ Diện Sâm như vậy.

Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không vội, thứ tốt trong Lang Gia Phúc Địa còn nhiều, không có Quỷ Diện Sâm thì còn thứ khác. Đường Kiếp khi nhận được tin tức về nơi này từ phía Hà Xung, đã sớm quyết định nhân cơ hội này cướp sạch Tiêu Dao Cung một phen.

Hắn không biết rằng Tiêu Dao Cung là Lục Đại phái đều đang chú ý đến mình, cho dù biết thì hơn phân nửa cũng không thèm quan tâm, chỉ muốn nhân cơ hội này nhanh chóng đột phá cảnh giới Thoát Phàm, có thể ganh đua cao thấp với người khác.

Lúc này, người ầm ĩ ở bên ngoài đã tạo thành một đám hỗn loạn.

Lúc này một trung niên mỹ phụ của Tiêu Dao Cung ngồi trên cao đang chỉ vào hình ảnh Đường Kiếp:
- Tạ viện chủ, chuyện này ta muốn xin Tẩy Nguyệt Phái hãy cho chúng ta một cái công đạo.

- Đúng vậy!
Hằng Vô Địch của Thú Luyện Môn cũng đứng lên quát:
- Vì sao tên tiểu tử kia lại biết bí pháp xử lý Quỷ Diện Sâm? Tất cả tri thức về xử lý thảo dược, khi còn là đệ tử thì không thể được truyền dạy, đây là quy định cả ngàn năm rồi.

Tạ Phong Đường nhíu mày, cất giọng nói:
- Hằng trưởng lão an tâm, Tẩy Nguyệt học viện chưa bao giờ phá vỡ quy củ, cái gì không truyền thì không dạy, cái gì muốn dạy thì không giữ, không tin mọi người có thể xem những đệ tử khác của Tẩy Nguyệt học viện, đã có ai từng sử dụng bí pháp này rồi?

Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên ngoại trừ Đường Kiếp ra, những đệ tử khác của Tẩy Nguyệt học viện đều không biết loại bí pháp này.

Tạ Phong Đường lúc này mới nói:
- Tẩy Nguyệt học viện tuyệt đối không vi phạm quy định truyền thụ, về phần Đường Kiếp làm thế nào biết được, ta cũng rất kì quái, đợi sau này ta sẽ hỏi hắn.

Hằng Vô Địch cũng không hài lòng đáp:
- Đến lúc đó thì muộn rồi! Tên kia đang lợi dụng tài nguyên của phúc địa để đề cao thực lực bản thân, như vậy không công bằng.

- Đúng vậy, đúng vậy!
Đám người nhao nhao phụ họa.

Thanh âm uể oải của Minh Dạ Không vang lên:
- Không có gì là không công bằng cả, chỉ cần Tẩy Nguyệt học viện không vi phạm quy định truyền thụ thì đó không phải là lỗi của Tẩy Nguyệt học viện ta, mà chỉ là bản lĩnh của Đường Kiếp. Huống hồ…cho dù truyền thụ thì cũng chưa chắc đã có gì hay.

Hằng Vô Địch tức giận nhìn Minh Dạ Không:
- Minh Dạ Không, lời này của ngươi là có ý gì?

Minh Dạ Không mắt không chớp, lấy tay nâng cằm, đáp:
- Bí pháp xử lý nguyên sinh thảo dược, sở dĩ không truyền cho đệ tử, đơn giản là vì để bảo vệ nơi phong ấn, để tránh sau khi đệ tử nắm giữ bí pháp lại phá hoại phung phí, làm tài nguyên hao tổn vô ích, sau khi lấy được bí pháp sẽ không chịu cố gắng tự mình tu luyện, bởi vậy cái gọi là quy củ bất truyền này, chẳng qua là vì để bảo tồn lợi ích của môn phái không bị tổn hại mà thôi, không liên quan đến những phái khác.

Lời này vừa ra, mọi người đồng thời yên lặng.

Minh Dạ Không nói không sai, các đại phái sở sĩ không truyền thụ loại bí pháp này, chủ yếu vẫn là vì phòng ngừa đám đệ tử trong lúc tu luyện lại đào ngược ba tấc đất nhà mình lên, bởi vậy mới làm mọi cách để phòng ngừa. Đợi về sau khi gia nhập môn phái, đi khắp thiên hạ, đến lúc đó chính là cướp đoạt trên đất người, tự nhiên có bao nhiêu năng lực thì cứ phóng tay mà làm, các loại bí phái xử lý cũng không hề cất giữ nữa.

Cho nên tri thức về những bí pháp này, có truyền hay không là chuyện riêng của các đại phái, thật tình không liên quan đến người khác.

Đừng nói Tẩy Nguyệt học viện không dạy món này, nếu muốn dạy, cũng sẽ không ngại dạy cho người ngoài.

Hằng Vô Địch hừ lạnh:
- Nhưng vấn đề là hiện tại đang ở đất của Tiêu Dao Cung.

Minh Dạ Không không chút biểu tình, nói:
- Tẩy Nguyệt Phái bù lại chừng đó là được.

- Nhưng làm thực lực tăng lên như vậy sẽ mất tính công bằng.

- Đã nói rồi, đây là cơ duyên của mỗi người.
Tạ Phong Đường nói:
- Tạ mỗ ta có thể dùng danh nghĩa nhiều đời tổ sư của Tẩy Nguyệt Phái để cam đoan, tuyệt đối sẽ không vì cầu thắng lợi mà vi phạm quy củ truyền thụ bí pháp.

Nếu như Tạ Phong Đường đã mang cả danh dự của tổ sư ra, mọi người cũng không thể nói thêm điều gì nữa,

Diễm phụ của Thiên Tinh Tông liền nói:
- Chỉ là một gốc Quỷ Diện Sâm mà thôi, Hẳng trưởng lão đâu cần phải khó khăn như vậy?

- Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là một gốc Quỷ Diện Sâm thôi mà, cũng không cần phải tính toán như vậy.

- Đường Kiếp kia có được bí pháp này, coi như là cơ duyên của hắn đi, mà đã là cơ duyên, thì coi như cho qua vậy.

Những người khác cũng đều phụ họa.

Hằng Vô Địch còn muốn nói nữa, nhưng thấy mọi người đều nói như vậy, cuối cùng hừ một tiếng, không nói lời nào.

Nhưng mọi người rất nhanh sẽ hiểu cái gọi là “Chỉ một gốc Quỷ Diện Sâm mà thôi” lại là một chuyện đáng cười cỡ nào.

Trong Lang Gia Phúc Địa, Đường Kiếp đang không khách khí hái xuống một mảng nấm Hồng Lệ tươi tốt, dùng kim châm cẩn thận loại bỏ những chấm đỏ trên thân nấm, sau đó ném luôn vào nồi đất. Trong nồi đất kia ngoại trừ nấm Hồng Lệ, còn có hai loại linh dược đã được xử lí là Thúy Ngưng Hương và Thiên Hương Thảo, đều là bảo vật tăng trưởng linh khí, Đường Kiếp cũng thả luôn vào nồi nội đan của bạch xà và thịt một vài con yêu thú săn được.

Dưới ngọn lửa liu riu, một nồi hương dịch được hình thành, Đường Kiếp đảo tay, một đoạn ống trúc dùng Lục Ngọc Trúc chế thành bay vào trong nồi linh dược, bên trong ông trúc còn có cả Thiên Chung Thử, rồi hắn bắt đầu ăn lấy ăn để.

Ăn linh dược kiểu điên cuồng thế này, Đường Kiếp chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể ngày càng dư thừa, hắn ngồi xuống ngay tại chỗ, rất nhanh một mảng sương trắng bay ra từ đỉnh đầu.

Đây là hiện tượng linh khí thăng hoa.

Lang Gia Phúc Địa vốn là nơi tập trung linh khí, đừng nói Đường Kiếp ăn rất nhiều thiên tài địa bảo như vậy, cho dù không ăn, chỉ ở trong này tu luyện một ngày, cũng đã tương đương với ba ngày luyện công bình thường bên ngoài. Lúc này có lượng lớn thuốc bổ, lợi ích thu được càng rõ ràng hơn, linh không trong cơ thể Đường Kiếp nhanh chóng được mở rộng, từng giọt linh dịch được hợp lại trong đó, vốn giống như một cái hồ, giờ đã có xu hướng khuếch trương thành biển lớn.

Tuy nhiên đây chỉ là bắt đầu, khoảng cách tới Linh Hải đại thành chân chính còn rất xa, Đường Kiếp cũng không nóng này, vận chuyển một vòng chu thiên, sau khi ổn định tất cả linh khí mới đứng đậy đi về hướng chân núi.

- Thiên Chung Thử, Thúy Ngưng Hương, Thiên Hương Thảo, Hồng Lệ Cô… Nhìn, nhìn đi, cả đống bảo vật như thế, làm sao mà hắn biết hết toàn bộ được? Các ngươi bây giờ còn muốn nói, tiểu từ này có được bí pháp là do cơ duyên nhất thời sao?
Sắc mặt Hằng Vô Địch đã ngày càng khó coi.

Không riêng gì hắn, những người khác trong Lục Đại phái cũng nhíu mày, ngay cả Tạ Phong Đường cũng giật mình tự hỏi: “Rốt cục là ai dạy hắn những bí pháp đó vậy?”

Duy chỉ có ánh mắt của Minh Dạ Không đột nhiên sáng lên, hắn ngồi dậy, nhìn đống bừa bãi mà Đường Kiếp lưu lại trên mặt đất:
- Không đúng! Bí pháp xử lý Thúy Ngưng Hương, Thiên Hương Thảo, Hồng Lệ Cô cứ coi như vẫn thế, nhưng nội đan bạch xà và máu thịt kia là sao?

Phương pháp xử lý dược thảo của Lục Đại phái tuy rằng về cơ bản giống nhau, nhưng về chi tiết lại không hẳn như vậy.

Phương pháp xử lý Thúy Ngưng Hương, Thiên Hương Thảo, Hồng Lệ Cô coi như thực hiện theo cách truyền thống, nhưng nếu thêm vào nội đan yêu xà và máu thịt lại cực kỳ hiếm thấy.

Bởi rằng cần phải có hiểu biết sâu sắc với yêu thú, vận dụng đúng đặc tính mới có thể làm cho dược tính của các loại vật liệu không xung đột với nhau, mà trên phương diện này, không ai xuất sắc hơn Thú Luyện Môn.

Xử lý dược liệu, lấy máu thịt, nội đan yêu thú để bồi bổ vẫn luôn là sở trường của Thú Luyện Môn, không có ai quen thuộc đặc tính yêu thú và pháp môn vận dụng hơn họ được.

Minh Dạ Không vừa nói như vậy, Lục Đại phái cũng tỉnh ngộ, đều nhìn về phía Hằng Vô Địch..

Hằng Vô Địch khẩn trương:
- Đều nhìn ta làm gì? Việc này chẳng lẽ còn có thể có liên quan tới ta?

Minh Dạ Không nói:
- Ít nhất việc cho thêm máu thịt và nội đan yêu xà, Minh Dạ Không ta cũng không biết đó.

Chẳng lẽ nói Đường Kiếp là nội gián do Thú Luyện Môn phái đến Tẩy Nguyệt Phái, mọi người đồng thời nghĩ tới điều này.

Tuy nhiên nghĩ đến khi trước Hằng Vô Địch bị Đường Kiếp chửi bới thậm tệ, liền cùng nhau phủ định ý nghĩ này, bởi không có tên nội ứng nào dám làm như vậy cả.

Nhưng chính vì vậy, nguồn gốc của bí pháp mà Đường Kiếp sử dụng lại càng thêm thần bí, ai cũng không biết hắn rốt cục lấy đâu ra được bí pháp này.

Ngược lại, Hằng Vô Địch đầu tiên ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ nói:
- Thiên Thần Cung, ĐCMN, lão tử hiểu rồi, nhất định là Thiên Thần Cung dạy hắn, nhất định là Cố Trường Thanh.

Hai phái Thú Luyện và Thiên Thần vốn thân thiết, Thiên Thần Cung có biết một ít bí pháp của Thú Luyện Môn cũng không có gì là lạ.

Năm đó chuyện Cố Trường Thanh bắt Đường Kiếp đi cũng có không ít người biết, Đường Kiếp một đường đi theo Cố Trường Thanh, bị Tẩy Nguyệt Phái đuổi giết trốn đông núp tây, nếu như trong khoảng thời gian này mà học được một vài tri thức đặc biệt thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Trong lúc vô tình, Hằng Vô Địch lại tìm được một phần đáp án cho Đường Kiếp.

Nghe như vậy, Tạ Phong Đường cũng hừ một tiếng:
- Thì ra là đại lễ mà bằng hữu Thiên Thần Cung đưa cho Tẩy Nguyệt Phái ta, trách không được tiểu tử này biết những kỹ xảo đó.

Một câu đơn giản của lão, dễ dàng đem mọi trách nhiệm úp lên đầu Thiên Thần Cung, kim bào lão giả của Thiên Thần Cung giận tím mặt, trong lòng mắng to Hằng Vô Địch ngu ngốc, không có việc lại nói những lời này làm gì?

Trước đó vài ngày, cái chết của Thư Danh Dương đã khiến Thiên Thần Cung rất tức giận với Thú Luyện Môn, cũng đã từng tìm Thú Luyện Môn đòi công đạo. Hách Liên Hổ đối với việc này cũng thề thốt phủ nhận, chỉ thừa nhận chính mình đi tìm Thư Danh Dương gây phiền thoái, nhưng tuyệt đối không giết chết hắn

Vì để tránh tội ngộ sát, ngay cả một kích trí mạnh vào ngực Thư Danh Dương cũng đều phủ nhận.

Hắn mặc dù cực lực phủ nhận, nhưng ngay từ đầu phủ nhận không triệt để nên ai nấy đều nghi ngờ hắn, sau khi đối chất thì ánh mắt láo liên, nghĩ một đằng nói một nẻo, hiển nhiên là dấu hiệu nói dối, do đó càng làm Thiên Thần Cung hoài nghi.

Làm cho bọn họ điên tiết nhất chính là, Hách Liên Hổ thừa nhận biết thân phận ngầm của Thư Danh Dương.

Điều này làm cho bọn họ càng thêm nghi ngờ Hách Liên Hổ, muốn mang về tra hỏi cẩn thận, nhưng Thú Luyện Môn lại bất kể thế nào cũng không đáp ứng.

Xét đến đại cục hợp tác của hai phái, kim bào lão giả của Thiên Thần Cung đè cục tức này xuống, trong lòng cực kỳ bất mãn với Hằng Vô Địch, không nghĩ tới hôm nay Hằng Vô Địch lại ra chiêu này, đem hết trách nhiệm đổ lên người họ, đành phải cười gượng:
- Như lời Minh huynh đã nói, chỉ cần không phải do môn phái truyền thụ thì là cơ duyên. Mà đã là cơ duyên thì quản hắn làm gì? Hay là bỏ qua đi.

- Kha lão nhi, ngươi con mẹ nó muốn thọc gậy bánh xe hả?
Hằng Vô Địch căm tức nhìn kim bào lão giả.

Nhưng lão chỉ trả lời:
- Chỉ là không muốn xảy ra nhiều chuyện thôi. Thi đấu Tiên Duyên vừa mới bắt đầu, đệ tử các phải đang tranh đấu, các vị sao lại để mắt tới một tên nhãi ngay cả Thoát Phàm còn chưa đến này? Cho dù hắn có được cơ duyên, nhưng nhờ ngoại lực, thì có đi được bao xa…? Thập bảo chi tranh, đã bắt đầu rồi!

Bên trong Lang Gia Phúc Địa, một đạo hào quang đột nhiên xông thẳng lên trời.

Tiến vào phúc địa được bốn canh giờ, kiện bảo vật đầu tiên xuất thế!