Đường Kiếp vừa dứt lời, xa xa một gào thét hướng Hà Xung lao tới.

Hà Xung vừa mới đánh giết gần trăm đồng loại, đám quỷ thi đã cùng y kết thành thù hận sống chết, bởi vậy đầu tiên là tìm tới y.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp cũng lui ra sau, hiển nhiên là muốn mượn cơ thoát đi.

- Dám hãm hại ta, ngươi muốn chết!
Hà Xung rống giận đánh một chưởng tới Đường Kiếp.

Giờ đã nhập đại trận, binh giám đã hiện, y cũng không dung tình với Đường Kiếp.

Ngay lúc y ra hết sức, Đường Kiếp lại quát:
- Ngươi không muốn biết bí mật trong Binh giám sao?

Bí mật trong Binh giám?

Nghe nói thế, trong lòng Hà Xung chấn động.

Đúng vậy, còn chuyện này chưa giải quyết xong.

Binh giám có bí mật, Hư Mộ Dương biết, Hà Xung cũng có cảm giác, nhưng làm thế nào phát hiện lại là vấn đề.

Giờ xem ra, Đường Kiếp cũng đã phá giải.

Nhất định phải hiểu bí mật này mới có thể tự do ra vào trong trận.

Nghĩ vậy, chưởng lực của Hà Xung cũng suy yếu trên phạm vi lớn, chỉ dùng ba thành lực lượng đánh ra.

Đồng thời song chưởng Đường Kiếp chồng lên nhau, tạo thành chữ thập hướng không trung nghênh đón, đồng thời kim quang trên người lóe lên.

Đòn ngăn cản này thoạt nhìn đơn giản, kỳ thật đã ngưng tụ tất cả lực lượng của hắn, chợt nghe ầm ầm vang dội, Đường Kiếp bị đập bay vào không trung, hai cánh tay chấn động tới da thịt vỡ ra, chảy từng dòng máu loãng.

Nương theo chưởng lực, Đường Kiếp bay ngược ra sau, đồng thời lên tiếng cười nói:
- Thiên Tâm chân nhân giận dữ quả nhiên không phải thứ tiểu bối ta đây có thể chống cự, Đường Kiếp không dám chống đỡ thiên uy của Chân Nhân, đi trước một bước.

- Ngươi không được đi!
Hà Xung rống giận chộp hai trảo tới.

Hai trảo này một trảo Binh giám phía xa, lúc này khói bụi tan hết, Hà Xung đã thấy chỗ của Binh giám, trảo còn lại bắt Đường Kiếp. Vì để giáo huấn, y hóa chưởng thành trảo, cũng không cho Đường Kiếp mượn lực bay ngược.

Không ngờ lúc y xuất trảo, Binh giám trên mặt đất tự động nhảy lên tránh thoát một trảo này.

Hà Xung ngẩn người, chỉ thấy một tiểu quỷ trong suốt cầm Binh giám, như con khỉ phát ra tiếng kêu xèo xèo kì quái rồi đem Binh giám bay về phía Đường Kiếp.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp tung một quyền đáp trả trảo của Hà Xung.

Một quyền này thoạt nhìn đơn giản, lấy thực lực học sinh Linh Hải đối mặt Hà Xung, một trảo của Thiên Tâm chân nhân, theo lý khó có khả năng chống đỡ.

Nhưng vào lúc này, trong mắt Đường Kiếp hơi hiện thần quang:
- Diệt Ma Quyền!

Oanh!

Một cỗ quyền kinh người theo uy thế của Đường Kiếp cuồng bạo xông ra, hình thành một quyền cực đại va chạm với trảo ảnh của Hà Xung.

Một quyền một trảo trên không trung đọng lại, Hà Xung nhìn mà kinh hãi.

Một trảo này y đã ép Đường Kiếp phải phát huy ra thực lực chân chính. Dựa vào thân phận Thiên Tâm chân nhân, cao hơn Đường Kiếp hai cảnh giới, giống vậy người khổng lồ và người lùn, Đường Kiếp sao có thể chống đỡ được.

Nhưng Đường Kiếp cố tình chặn lại.

Quyền ảnh và trảo ảnh va chạm trên không trung tỏa ra hào quang lộng lẫy, khi hào quang tan hết, quyền ảnh vỡ toang, trảo ảnh trong hư không run rẩy một chút nhưng vẫn bảo trì hình thức.

Lần này đối kháng, vẫn là Hà Xung thắng.

Đường Kiếp không hề thất vọng, ngược lại còn cười dài tăng tốc lui ra sau, trảo ảnh trên không hạ xuống trảo lên người Đường Kiếp, lại bị Vô Tướng Kim Thân cản trở rồi tan biến, vẫn chưa làm gì được Đường Kiếp.

So với lần đầu sử dụng trên Lão Nha Lĩnh, Diệt Ma Quyền lúc này của Đường Kiếp đã có kinh nghiệm phân phối sức mạnh của Diệt Ma Quyền. Sau khi phán đoán chính xác thực lực của Hà Xung, Đường Kiếp kích phát tiêu hao một phần tư thể chất, vừa vặn chặn được một trảo trí mạng, không lãng phí chút nào.

Lần này thành công ngăn cản khiến Hà Xung hoàn toàn mất đi cơ hội đuổi giết Đường Kiếp —— Đường Kiếp rơi xuống mặt đất, chưa kịp đứng dậy thì thi đàn đã xông lên.

Mắt thấy vô số thi đàn xông tới, Hà Xung bất đắc dĩ, chỉ có thể bi phẫn hô một tiếng:
- Đi!

Ba người đồng thời lui ra xa.

Bên này Đường Kiếp cũng ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.

Thi đàn như thiên quân vạn mã bước qua người hắn, mỗi bước chân nặng vô cùng, mỗi một cái giẫm lên người đều mang tới cho Đường Kiếp cảm thụ ăn đòn sâu sắc. Từ khi hắn tu thành thân thể Ngọc Thạch tới nay, còn chưa ai công kích tạo ra cho hắn cảm thụ này, bây giờ lại bị hàng trăm hàng ngàn thi thể dùng chân đạp, giẫm lên thân, xương cốt hắn như muốn rời ra từng mảnh.

Đợi khi thi triều tán đi, Đường Kiếp miễn cưỡng từ trong đất bùn đứng lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, miễn cưỡng mở hí mắt mới nhìn thấy thi triều cuồn cuộn nơi xa.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười kỳ quái.

Quay đầu nhìn lại, vẫn là tiểu quỷ trong suốt "Tiểu Tam" đang ngồi trên Binh giám lên, chỉ mình cười ngặt nghẽo.

Như cảm thấy chưa đủ, tiểu tử kia còn giơ Binh giám lên nhắm ngay Đường Kiếp.

Ánh sáng trên Binh giám lưu chuyển, trong như gương, soi rõ dáng vẻ của Đường Kiếp, cũng là một đầu heo cực lớn trong đó.

- Móa!
Đường Kiếp thấy mình biến dị không giống người, cũng không do dự chửi thề.

Cũng may hắn khôi phục sức khỏe kinh người, chút tổn thương này chưa tới nửa ngày là có thể tiêu trừ.

Tiểu quỷ vẫn còn ở chỉ vào Đường Kiếp cười hô hố, vui sướng khi người gặp họa.

Đường Kiếp nhấc nó lên, một lần nữa nhét vào Binh giám.

Binh giám không phải công cụ trữ vật, lại cố tình sử dụng để gửi hồn, bởi vậy liền biến thành chỗ tiểu quỷ ẩn thân.

Nhét tiểu quỷ vào liền thấy trên bìa Binh giám xuất hiện thêm hoa văn tiểu quỷ, vô cùng sống động. Chỉ có điều tiểu quỷ này có phần gian manh, ở trong Binh giám vẫn còn nhìn quanh.

Đường Kiếp thấy nó thú vị, cũng không để ý tới, tự đi lật Cửu Lê Tâm Kinh xem —— muốn lợi dụng Hà Xung thì phải nhanh nắm giữ Cửu Lê Tâm Kinh mới có thể giải quyết nguy cơ lần này.

Chỉ có điều Cửu Lê Tâm Kinh khổng lồ pha tạp, không phải nói nắm giữ là có thể nắm giữ được.

Lúc Đường Kiếp mở sách ra, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là hàng chữ: "Cửu Lê Tâm Kinh, thiên đạo chân giải, xem căn nguyên thiên đạo, thành thế gian vạn pháp!

Xem căn nguyên thiên đạo, thành thế gian vạn pháp!

Mấy chữ khí phách huy hoàng, dù trước đó Đường Kiếp đã xem qua, nhưng khi nhìn lại lần nữa vẫn thấy tán thưởng.

Đây là Cửu Lê Tâm Kinh rồi.

Cửu Lê Binh Chủ cả đời tung hoành, tiên thể song tu, Ly Kinh là gốc rễ cường thể gốc rễ, tâm kinh là thành tiên chi nguyên.

So với Ly Kinh hống hách, bất chấp đạo lý, tâm kinh càng thêm rực rỡ, trên sánh cùng thiên đạo, kéo thẳng tới Đạo Niệm, vì vậy mới có câu "Tu tâm kinh thành vạn pháp".

Nói khoa trương, Cửu Lê Tâm Kinh không phải bí pháp giải thiên đạo trận, không trình bày toàn diện về thiên đạo, mà Thiên Đạo Pháp Luân cũng không chắc có quyển sách như vậy tồn tại, nhưng Cửu Lê Tâm Kinh bác đại tinh thâm cũng không phải, ít nhất trong lĩnh vực huyết khí chi đạo đã ở trên tu giới.

Bởi vậy tu thành thứ này, phương diện huyết khí tinh mệnh cũng kiếm được lợi ích, ít nhất sẽ tự nghĩ ra loại pháp thuật luyện thể nhẹ nhàng nhất.

Từ phương diện này mà nói, Binh Chủ tuy hào hùng cái thế nhưng cũng chẳng phải người hữu dũng vô mưu.

Điên cuồng, hoang dã chỉ là phong cách chiến đấu của y, dưới khí phách hùng phong kia chính là trí tuệ tinh thông bác đại.

Đưa mắt nhìn qua, Đường Kiếp tập trung khắc ghi từng chữ.

Hắn không có thời gian thử nghiệm, chỉ có thể đọc thuộc trước rồi nói.

Nội dung tâm kinh này không ít, dựa vào trí nhớ của hắn nhất thời không nhớ được, thế nên sai phân thân nhớ cùng, ghi chép lại.

Phân thân bản thể suy nghĩ liên thông, tương đương với có hai năng lực phân tâm, đồng thời tốc độ ghi nhớ nhanh hơn.

Hai Đường Kiếp cùng lẩm bẩm, chưa cần hiểu hay không hiểu Cửu Lê Tâm Kinh cứ phải nhớ trước nói sau. Đợi khi ghi nhớ tương đối thì cùng nhau lý giải.

Tu luyện là chuyện phức tạp mà hung hiểm, trước khi chưa hiểu hết toàn văn mà tu luyện thì đúng là tự tìm đường chết. Bởi vậy nếu ai may mắn có được một quyển tâm pháp, trước phải phân tích ý nghĩa, lý giải văn tự, thường thường phải mất cả tuần cả tháng. So sánh ra, có một giáo sư sẽ tiện hơn.

Thời gian của Đường Kiếp không nhiều lắm, lúc này chỉ thấy văn tự như nòng nọc không ngừng nhảy nhót qua lại, khiến hắn đầu choáng mắt hoa.

Càng nóng vội thì càng không thể an tâm chú giải.

Đúng lúc này, chỉ thấy xa xa khói bụi nổi lên bốn phía, cũng là thi đàn nơi xa đã trở lại, dẫn đầu là ba người Hà Xung, Đặng Ngọc Khánh, Đoàn lão tứ.

Đường Kiếp cũng không lạ gì chuyện này.

Đám Hà Xung bị thi đàn bức lui, khẳng định không cam lòng. Chỉ cần quỷ thi không bùng nổ, tốc độ của họ nhanh hơn quỷ thi nhiều, đương nhiên sẽ lợi dụng tốc độ quay lại gây sự với Đường Kiếp.

Tính toán thời gian, cũng không sai biệt lắm.

Thấy ba người chạy tới, Đường Kiếp thu hồi tâm kinh, lui về phía sau mấy bước, đồng thời lớn tiếng nói:
- Hà chân nhân, ta thừa nhận ngài pháp lực thông thiên, tiểu tử ta không phải là đối thủ của ngài, bất quá ta cũng có thể khiến mình không còn sống mà rơi vào tay ngài!

Nói xong hắn vung nắm tay, ảo ảnh Diệt Ma Quyền lần nữa hiện ra.

Đương nhiên lần này không phải công kích thật, lực lượng tiêu hao ít.

Hà Xung ngưng mắt nhìn.

Đối với một quyền kia của Đường Kiếp, y đã khắc sâu ấn tượng, đường đường một học sinh Linh Đài lại có thể đánh mình, quả thực giống như một con chuột đá một cước vào sư tử.

Y hừ nói:
- Ta không tin ngươi còn có thể tung ra thêm một quyền như vậy!

Tuy không biết pháp thuật kia của Đường Kiếp tiêu hao thể chất ở mức cao nhất, nhưng lấy kinh nghiệm của Hà Xung vẫn có thể đoán Đường Kiếp sử dụng một kích này không dễ.

Đường Kiếp cười nói:
- Vì sao không thể? Đây là Binh Chủ thần thuật Toái Tinh Quyền viết trong Binh giám, mạnh tới có thể phá sao lấy trăng. Ta công lực mỏng chỉ có thể đánh được như vậy, mà đánh ra một quyền này cũng phải tu dưỡng nửa ngày. May mà sau khi thi quần hoàn công, ta cũng chỉ cần một quyền, chỉ cần vào thi triều, ngươi sẽ không làm gì được ta.

Thứ Binh Chủ giấu trong Binh giám rốt cuộc là gì, hiện giờ ngoài Đường Kiếp không ai biết, hắn nói cái gì chính là cái đó, Hà Xung không dám phản bác. Lấy khả năng của Binh Chủ, tiêu dao đứng đầu vạn giới, phá sao lấy trăng chưa chắc đã là vấn đề. Nếu y có được pháp thuật trong Binh giám..., vậy uy lực cũng vượt xa lúc trước.

Đường Kiếp thật thật giả giả khiến Hà Xung ngây ra.

Đường Kiếp đi sang một bên, vừa chạy vừa nói:
- Tuy dù Toái Tinh quyền có thể ngăn ngài bắt ta, nhưng không ngăn được thi triều công kích. Hà chân nhân mà chết, thi triều tất sẽ tiếp tục đuổi giết ta, cho nên nếu chân nhân không ngại, không bằng ta và ngươi liên kết, trước cùng đối phó thi triều thế nào?

Hà Xung bị hắn làm tức giận tới bật cười:
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn liên kết cùng ta?

- Cũng không thể nói như vậy. Chân nhân đã tiến vào thì hiểu chỗ kế thừa trận này, chỉ có đạt được kế thừa mới có thể tự do thông hành. Lúc trước ta quá nóng vội, lúc đạt được kế thừa đệ tam trận mà không chịu tu luyện đã tiến vào đệ tứ trận nên mới bị vây khốn. Chỉ cần chân nhân giúp ta tranh thủ thời gian, để cho ta nắm giữ thứ Binh Chủ lưu lại, đương nhiên là có thể giải trừ mối nguy này.

Lúc nói chuyện, Đường Kiếp hơi lui ra đứng song song với Hà Xung, chỉ có điều khoảng cách vẫn cách nhau khá xa, đồng thời tay trái Đường Kiếp tỏa ánh sáng, chuẩn bị xuất quyền bất kỳ lúc nào.

Nếu Hà Xung còn muốn bắt hắn, hắn tất nhiên sẽ dùng Diệt Ma Quyền thoát thân, tái diễn cục diện lúc trước.

- Đệ tam trận... Thì ra là thế.
Hà Xung lập tức hiểu rõ. Nếu nói lúc trước y khó phân biệt thật giả, thì ít ra vào lúc này, Đường Kiếp không thể nói dối, y có thể nghe ra được.

Hà Xung cười hắc hắc:
- Nếu vậy, không phải ta giết ngươi là được sao, cần gì ngươi tới...

Không chờ y nói xong, Đường Kiếp đã nói:
- Thứ nhất, ngươi giết không được ta, ta có Toái Tinh quyền có thể thoát thân. Thứ hai, tu luyện bí pháp Binh Chủ cần phải có người ngăn cản thi đàn cung cấp nơi và thời gian tu luyện. Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất...

Đường Kiếp khẽ mỉm cười.

Nụ cười này rơi vào trong mắt Hà Xung khiến y nhảy dựng.

Đường Kiếp đã lấy ra Cửu Lê Tâm Kinh quơ quơ:
- Thấy rõ chưa, đây là Cửu Lê Tâm Kinh Binh Chủ lưu lại ở đệ tam trận, đáng tiếc ngài không có cơ hội chạm vào nó.

Bốn chữ Cửu Lê Tâm Kinh hiện lên trong mắt Hà Xung và mắt ba người, Đặng Ngọc Khánh dẫn đầu kêu lên:
- Không!

Chỉ thấy tay Đường Kiếp chấn động, linh khí bùng nổ, quyển sách chấn động thành bột mịn.

- Khốn khiếp!
Đoàn lão tứ hét lên giận dữ:
- Ngươi điên rồi, không có kinh thư, giải quyết mối nguy này thế nào?

- Đương nhiên là dựa vào vãn bối rồi.
Đường Kiếp chỉ vào đầu mình.

- Ta không tin, thời gian ngắn như vậy ngươi chưa thuộc được!
Hà Xung kêu lên.

- Tốt nhất ngài nên tin.
Đường Kiếp cười to.

- Thì ra là thế, không ngờ ngươi còn có bản lĩnh tinh thông tốc ký, đọc qua rồi nhớ nhưng chỉ e là không lâu? Ngươi không sợ quên đi, từ nay về sau bí pháp sẽ biến mất sao?
Đặng Ngọc Khánh hừ nói.

Tốc kí sợ nhất chính là thời gian, trí nhớ có mạnh đến đâu, kéo thời gian dài cũng sẽ quên đi.

- Nên tốt nhất các ngài nên chấp nhận đề nghị của ta, nếu chẳng may ta có quên đi, mọi người cùng chết trong tay đám thi thể kia.
Đường Kiếp cười nói.

Nói thì nói vậy, trong Địch Kiếm Viên trên Hồng Mai Lĩnh, phân thân Đường Kiếp đang ở trong phòng vung bút viết như điên, vừa viết vừa hô:
- Khí hạ cửu đốc, xung túc ngũ lý, ki môn hữu phục, huyết hải uy dương...

Bên cạnh là Y Y toát mồ hôi nhắc lại những chữ Đường Kiếp nói, chỉ sợ nói sai nửa câu.

Bên này Hà Xung thấy kinh thư bị hủy, biết không có hy vọng, chỉ có thể nói:
- Đường Kiếp, sao ta có thể tin sau khi ngươi tu thành tâm pháp sẽ không lợi dụng thi đàn xử lý chúng ta, chỉ bảo vệ chính mình?

- Ta có thể lập Tâm Ma thề, khi tu thành phương pháp giải quyết thi đàn sẽ lập tức ra tay giải cứu các ngươi.
Đường Kiếp không chút do dự trả lời.

- Thế này không đủ, giờ ngươi mới là Linh Đài, chỉ cần cuộc đời này không nhập Thiên Tâm, Tâm Ma thề cũng không làm gì được ngươi.
Đoàn lão tứ lập tức nói.

- Thối lắm!
Đường Kiếp mắng:
- Lão tử cực khổ vào đại trận, chẳng lẽ chính là vì cuộc đời này không nhập Thiên Tâm sao? Nếu vậy, ta đem bán Binh giám cho Thiên thần cung, ưu đãi kiếm được chắc cũng chả đủ vàoThiên Tâm?

Lời này nói ra làm ba kẻ ngây ngố.

Đường Kiếp lại nói:
- Ngược lại là mấy người các ngươi, sau khi ta cứu các ngươi rồi, các ngươi cam đoan không hại ta mới là vấn đề.

Hà Xung âm trầm trả lời:
- Chúng ta cũng có thể lập lời thề Tâm Ma.

- Thôi đi, Hà Xung Hà chân nhân.
Đường Kiếp cười nói:
- Ngươi cho ta không nhìn ra sao, ngươi đã qua Tâm Ma kỳ, tiến vào Hóa hồn kỳ rồi. Uy lực Tâm Ma giảm đi, chỉ cần ngài tu một loại pháp thuật thảnh thơi, lấy chân thành hộ Thiên Tâm, tâm niệm bất động, Tâm Ma khó xâm, thì dù ngươi giết ta một trăm lần, Tâm Ma cũng không làm gì được ngươi.

Hà Xung mặt già đỏ lên:
- Ngươi biết cũng không ít.

Đường Kiếp cười nói:
- Phải đối nghịch với các ngươi không có chút tâm nhãn sao được. Có quãng thời gian ta đều mơ thấy mạng của mình bị các ngươi giằng co.

- Vậy ngươi muốn chúng ta làm thế nào?
Hà Xung hỏi.

- Đơn giản, ta muốn ngươi huyết hồn tế Thiên Tâm, hạ Vô Vọng Thiên Tâm Chú pháp, lấy mạng ta nối mạng ngươi, nếu ta chết ngươi cũng phải chết, vậy là được.
Đường Kiếp cười hì hì nói:
- Ngươi dám giết ta, ngươi sẽ chết. Ngươi dám bắt ta, ta sẽ tự sát.

- Cái gì? Đây chẳng phải bảo lão tử cả đời đồng sinh cộng tử với ngươi?
Hà Xung giận dữ:
- Ngươi đừng có mơ!

- Đừng đánh trống lảng, thiên hạ chú pháp không có vĩnh hằng, trừ khi cố ý duy trì, nếu không tự sụp đổ. Thực lực của ta kém ngươi hai cảnh giới, muốn chủ động duy trì cũng không được, chỉ cần ngươi không gắn bó, nhiều nhất là hai tháng Vô Vọng Thiên Tâm Chú sẽ tự động tiêu trừ. Ngươi chỉ đồng sinh cộng tử với ta có hai tháng, ở đâu ra cả đời.
Đường Kiếp lại bóc mẽ y lần nữa, Hà Xung mặt già đỏ lên, nhưng trong lòng thì mừng thầm, quả nhiên tiểu tử ngươi vẫn có chỗ không biết.

Vô Vọng Thiên Tâm Chú không có người duy trì, đích xác chỉ có thể kéo dài hai tháng, nhưng không có nghĩa là không rút ngắn trước. Thủ đoạn này bản thân không thể thi triển, nhưng có thể do người đồng hành thi triển.

Đường Kiếp có để ý tới, nhưng rốt cuộc thời gian học tập của hắn hơi ngắn, cho dù có học cũng không thể nắm hết tất cả tri thức, thế nên cũng không hiểu rõ chuyện này. Có Đoàn lão tứ và Đặng Ngọc Khánh ở đây, Hà Xung nắm chắc trong mười lăm ngày sẽ giải trừ lời nguyền này.

Đến lúc đó muốn chém giết muốn róc thịt Đường Kiếp dễ như trở bàn tay.

Nghĩ vậy, y làm ra vẻ không cam lòng, bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Được rồi, ta đồng ý!

Nói xong đưa tay ra, đầu ngón tay nhập tim, trong miệng lẩm bẩm, một lát sau đầu ngón tay vung ra, một giọt máu đỏ tươi bay về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp tiếp nhận, nhìn huyết châu trong suốt như bảo thạch, rơi vào tay nhưng không thấy nửa vết máu, biết cũng là huyết tinh hoa bèn cười ha hả:
- Vậy đa tạ Hà chân nhân.

Nói xong đồng dạng chọc thủng ngực, nhét hạt huyết châu vào trong cơ thể.

Huyết châu chuyển động trong cơ thể Đường Kiếp, cuối cùng hóa thành linh lực tràn đầy thể xác và tinh thần, hai mắt Đường Kiếp lấp lánh hào quang, trên người tỏa ra huyết sắc quang hoa.

Cảnh tượng này khiến Hà Xung ngẩn ngơ:
- Hảo tiểu tử, khó trách đưa ra đề nghị này, không ngờ đang mượn cơ hội nhìn trộm tâm huyết cả đời của ta... Ngươi đã sơ ngộ Động sát chi đạo?

Tâm huyết tinh hoa là tinh hoa tu luyện cả đời Hà Xung, bao hàm cả ngộ tu luyện thể, trừ phi chính y giao ra, người ngoài căn bản không thể có được.

Hà Xung không ngờ Đường Kiếp đã sơ ngộ Động sát chi đạo, không ngờ có thể mượn vật ấy phân tích bản thân.

Kể từ đó, Đường Kiếp đã có được rất nhiều kinh nghiệm tu luyện và nhận thức tâm đắc của Hà Xung, thậm chí còn cả cảm ngộ Đạo Niệm.

Đương nhiên, bởi vì tâm huyết tinh hoa hữu hạn, Đường Kiếp lấy được cũng hữu hạn, nhưng dù vậy, Hà Xung tu luyện mấy trăm năm, Đường Kiếp có thể được vài năm thậm chí mười mấy năm kinh nghiệm cũng có thể nói lợi ích không tệ.

Đây chẳng phải chuyện tốt gì, có lẽ lúc trước y bày ra kinh nghiệm "Đặng đoạn hai người trợ giúp giải trừ chú pháp" đã có thể bị Đường Kiếp lấy được.

Cuối cùng thấy dáng vẻ thỏa mãn của Đường Kiếp, đắm chìm trong thu hoạch nhưng không kinh sợ và bất an, hiển nhiên là không thể chấp nhận được tin tức này, Hà Xung cũng theo đó mà yên lòng, quát:
- Hiện tại có thể đi chưa?

- Uhm, có thể. Các ngươi dẫn thi đàn đi, cho ta ba ngày sẽ giải quyết vấn đề.
Sau khi ngộ ra phần lớn kinh nghiệm tu luyện của Hà Xung, Đường Kiếp có cảm giác thu hoạch lớn.

Vừa lúc lúc này, phân thân cũng đã chép gần xong Cửu Lê Tâm Kinh, Đường Kiếp liền đem tất cả cảm ngộ trực tiếp truyền cho phân thân, cho nó hưởng thụ ưu đãi mình lấy được.

Đây cũng là ưu đãi khi có hai Đường Kiếp, một liên quan tới tâm đắc, kinh nghiệm tri thức, cũng có thể trong nháy mắt một người học , hai người lợi.

- Ba ngày?
Hà Xung cười lạnh:
- Binh Chủ to lớn , dữ dội huyền ảo, giải thích ý nghĩa e là dăm bữa nửa tháng cũng không xong, ba ngày... Ngươi đủ thời gian sao?

- Đánh cuộc thế nào đây?
Đường Kiếp cười lạnh:
- Nếu ta làm được, từ nay các ngươi do ta sai sử, làm nô bộc cho ta, thế nào?

- Không thể nào!
Hà Xung cũng không bị Đường Kiếp lừa.

- Vậy đổi vật đánh cuộc. Nếu ta làm được, các ngươi giúp ta làm một chuyện. Nếu làm không được, ta sẽ giao Binh giám cho các ngươi.

- Chuyện gì?

- Đến lúc đó rồi nói sau. Dù sao việc này không có cách nào khác trói buộc , nếu làm khó dễ quá thì xấu lắm.
Đường Kiếp cười hì hì trả lời.