Chạy

Liều mạng chạy!

Ở phía trước, Đường Kiếp ra sức chạy như điên, ở đằng sau là vô số quỷ thi gắt gao đuổi theo.

Tốc độ quỷ thi không nhanh, Đường Kiếp lẽ ra phải chạy thoát được bọn chúng mới đúng. Nhưng không biết đám quỷ thi này có cách gì, cho dù Đường Kiếp đã chạy đi rất xa, chúng vẫn có thể đuổi theo. Thường thường, Đường Kiếp chạy đi một đoạn đường thật xa, quay đầu nhìn lại không còn thấy bóng dáng quỷ thi nữa. Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lại thấy một đám quỷ thi lớn xuất hiện ở phía xa, Đường Kiếp chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy thục mạng.

Trong khoảng thời gian ngắn này, Đường Kiếp chưa thể tính toán được cái gì. Đường Kiếp muốn nghỉ ngơi cũng không thể nghỉ ngơi, e rằng cuối cùng sẽ phải chết mệt ở chỗ này rồi.

Nghĩ đến đây, Đường Kiếp hận không thể cho mình hai cái bạt tai.

Hắn đã quá đắc ý vênh váo rồi.

Đường Kiếp vốn nghĩ Linh Đài Cảnh có thể vượt qua trận thứ tư, nhưng lại quên mất " Điều kiện phù hợp Linh Đài Cảnh " đấy.

Nếu điều kiện không phù hợp, thật xin lỗi, Tiên Đài ngươi cũng không thể qua được.

Binh Chủ để lại truyền thừa, kỳ thật mỗi một món đồ đều cần người thừa kế phải mất một thời gian ngắn để học tập và nắm giữ, sau đó mới có thể tiếp tục.

Bất luận là Ly Kinh, Binh Tự Quyết, Tàng Tượng Kinh cũng đều như thế.

Ở hai trận trước, những vật đó Đường Kiếp đều đã học qua, cho nên trực tiếp qua cửa, không cần dừng lại.

Nhưng hắn chưa học qua Cửu Lê Tâm Kinh của trận thứ ba này. Vốn tưởng thông qua Cửu Lê Tâm Kinh tiến vào Linh Đài cũng giống như dùng những phương pháp khác tiến vào Linh Đài, nhưng sự thật đã chứng minh, đường rẽ này khiến hắn rơi vào trong hiểm cảnh.

Cửu Lê Tâm Kinh là tuyệt học của Binh Chủ, khí thế hào hùng, vô cùng rộng lớn. Nếu như tu luyện Cửu Lê Tâm Kinh, ngay cả Linh Đài Cảnh cũng có thể đạt được lượng khí cơ khổng lồ, lúc bật hơi, phát ra âm thanh chấn động đất trời. Phối hợp với thân thể Ngọc Thạch, chỉ cần rống to vài tiếng là có thể bức bách những quỷ vật kia ra khỏi thân thể, khiến cho tình thế nguy hiểm này lập tức sụp đổ.

Nhưng hiện tại hắn chưa học được Cửu Lê Tâm Kinh, cho nên âm thanh chấn động này cũng không thể phát ra ngoài.

Thời khắc này, nhìn đám âm hồn không tiêu tan, Đường Kiếp vừa chạy trốn lại vừa lấy Cửu Lê Tâm Kinh ra đọc.

Chỉ có điều, Cửu Lê Tâm Kinh huyền ảo dị thường. Ngay cả khi ở trong hoàn cảnh bình thường, cho dù đốt hương tắm rửa, tĩnh tâm nghiên cứu, cũng chưa chắc đã có thể nhập môn, huống hồ, bây giờ hắn lại rơi vào trong tình cảnh nước tới chân mới nhảy, bỏ mạng chạy như điên thế này.

Đường Kiếp nhận ra, cho dù có cố gắng như thế nào thì cũng đều không thể đọc được. Đúng lúc này, vài bóng người bỗng xuất hiện ở phía xa xa.

- Đuổi theo!

Trong tích tắc Hà Xung nhìn thấy Đường Kiếp công kích vách trận thứ hai, y lập tức biết rõ đây chính là thời cơ mà Thiên Thần cung luôn mong ước tha thiết.

Rốt cuộc kế hoạch lớn bắt lấy Đường Kiếp, thu hồi Binh giám cũng có hy vọng rồi. Nếu lại để cho Đường Kiếp chạy thoát, như vậy mọi công sức sẽ đổ hết ra sông ra biển.

Ống tay áo giãn ra, Hà Xung ném ra một con thuyền nhỏ.

Thuyền nhỏ kia lướt nhẹ trong gió, nháy mắt đã có kích cỡ tương đương với thuyền thật. Hà Xung nhanh chóng kéo hai người Đặng Đoàn nhảy lên. Thuyền nhỏ bay trên không trung, nhanh như chớp lao tới hướng vách trận.

Nhưng cho dù tốc độ của nó nhanh đến mức nào đi nữa thì cũng không thể so sánh được với tốc độ Đường Kiếp phá vách trận.

Nhìn thấy Đường Kiếp điên cuồng giống như hổ dữ, phá một lỗ thủng lớn trên linh bích, xé rách màn ánh sáng, phá vách tường mà đi.

Đoàn lão tứ kêu lên:

- Hắn phá vách tường rồi!

- Đừng hòng.

Hà Xung hừ lạnh một tiếng rồi chỉ tay về phía bóng lưng Đường Kiếp.

Một điểm sáng lập tức đuổi theo Đường Kiếp, chỉ có điều, nó không đánh trúng hắn, mà là nhanh chóng lấp đầy phía trên vách trận.

- Vách trận tự động sửa chữa sao?

Đặng Ngọc Khánh kinh hãi hô lên.

Trước tình cảnh này, cả ba người bọn họ đều không dừng tay, liên tục đánh ra các loại pháp thuật lên vách trận đã tổn hại kia.

Nhưng không biết vách trận này được tạo thành như thế nào mà gần như toàn bộ pháp thuật đều không hiệu quả. Nó vẫn kiên cường tự động khâu lại như trước.

Hà Xung càng lúc càng khẩn trương, liền kêu lớn một tiếng, nhanh chóng ném ra một vật giống như đồng tiền.

Đồng tiền kia quay tròn, phồng lớn lên tại không trung, nhắm về lỗ hổng trên vách trận. Trong lúc nhất thời, lỗ hổng trên vách trận không thể tiếp tục khép lại.

- Vô Định Thông Bảo.

Đặng Ngọc Khánh kinh sợ kêu lên:

- Chân nhân, đây là bảo bối cứu mạng ngài mà.

- Ít nói nhảm đi.

Hà Xung quát lớn:

- Không lấy được Binh giám thì mọi việc đều là vô nghĩa.

Dứt lời, y vỗ lên thân thuyền, con thuyền nhỏ lại tăng tốc, phá không tập kích.

Cũng không biết đồng tiền kia được chế tạo từ vật gì mà vô cùng chắc chắn. Vách trận này cứ như vậy bị đồng tiền cứng rắn ngăn cản, vẫn tạo ra một chỗ hổng. Ở bên trong ánh sáng lưu chuyển, đồng tiền kia dần dần biến hình, vặn vẹo không còn hình dáng.

Chiếc thuyền nhỏ bay càng lúc càng gần.

Hà Xung nắm lấy hai người Đặng Ngọc Khánh và Đoàn lão tứ, hô lên:

- Đi!

Trong nháy mắt, thân hình của ba người đã hóa thành ba sợi khói xanh, bay qua lỗ hổng do đồng tiền ánh sáng kia tạo thành.

Lúc ba người bay qua, chợt có tiếng ầm ầm vang vọng. Đồng tiền đã nổ tung do bị vách trận chèn ép, hóa thành vô số mảnh vỡ, phát tán ra bốn phía.

Ba người vừa rơi xuống đất đã nhận ra chính mình đang ở trên chiến trường, quay đầu lại, không còn nhìn thấy vách trận nữa.

- Đại nhân.

Đoàn lão tứ hoảng sợ kêu lên.

Hà Xung hít một hơi dài, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Thì ra là như vậy. Đại trận thật sự không ở Thập Phương Cốc, Thập Phương Cốc chỉ là một con đường đi tới tiên cảnh mà thôi.

- Vậy chúng ta đang ở đâu?

Đặng Ngọc Khánh vội hỏi.

Hà Xung nhìn lên bầu trời, chỉ thấy không trung cực kỳ mờ mịt, không thấy rõ cái gì.

Y lắc đầu trả lời:

- Ta cũng không rõ lắm. Mặc dù linh khí nơi này nồng đậm nhưng di chuyển lại khá chậm chạp. Nhìn những thi thể này vạn năm trôi qua mà không mục nát, tuy nói là có nguyên linh bảo vệ nhưng nơi đây vô cùng khép kín. Xem ra, rất có thể chúng ta đã không còn ở Tê Hà Giới.

- Không ở Tê Hà Giới?

Đặng Ngọc Khánh và Đoàn lão tứ cùng kinh hãi hô lên:

- Chuyện này sao có thể?

- Không có gì là không thể.

Hà Xung cười nói:

- Tuy nói chỉ có Tiên Đài đại năng mới có thể chống đỡ được gió lớn hộ giới, mới có được năng lực phá giới. Nhưng trên đời này, cũng không phải chỉ có duy nhất Tiên Đài mới có thể phá giới, lại càng không phải chỉ có một loại phương pháp này. Binh Chủ là tôn sư cái thế, vô cùng hùng mạnh, cho nên ngài bày đại trận ở khe giới cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

- Khe giới? Ý của chân nhân là Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận này không nằm ở bất kỳ thế giới nào, mà là ở trong khe giới sao?

- Ừ, các ngươi nhìn bầu trời này xem, dưới lớp mờ mịt kia ẩn hiện kim quang, chính là quang cảnh mà chỉ hư không ngoại giới mới có được. Chỉ khi nào thân ở hư không, gần với biên giới, mới có thể nhìn thấy cảnh này. Hơn nữa, mặc dù nơi này không phải Thập Phương Cốc nhưng lại có thông đạo liên kết với Thập Phương Cốc. Linh khí tiêu tán bên ngoài Thập Phương Cốc, chứng tỏ hai nơi này tương thông, như vậy linh khí mới có thể liên hệ với nhau.

Hà Xung là Thiên Tâm chân nhân, lại là người hiểu trận pháp nhất trong Thiên Thần cung. Có một số việc không nghĩ ra thì cũng thôi, nhưng có rất nhiều chuyện sẽ không lừa được y đấy. Với kiến thức của y, Đường Kiếp còn rất xa mới có thể sánh bằng.

Mặc dù vừa tới nơi này, nhưng y chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được đại khái tình huống tại đây.

Trong lúc nói chuyện, Đoàn lão tứ chợt nhìn thấy vô số bảo bối rơi đầy trên mặt đất, liền mừng rỡ như điên, vội vàng đi lên nhặt.

Lòng tham của y lớn hơn Đường Kiếp, ánh mắt cũng tinh tường hơn. Vừa liếc mắt một cái, y đã nhìn trúng một kiện bảo vật phía xa xa, là Chu Tước Hoàn.

Y xông lên muốn cướp đoạt, đột nhiên nghe thấy ầm một tiếng, trên Chu Tước Hoàn bỗng hiện ra một con chim lửa.

Uy thế của con chim lửa này mạnh mẽ hơn Kim Long lúc trước. Trong tích tắc xuất hiện, nó lập tức thổi ra biển lửa cuồn cuộn về phía ba người.

Cùng lúc đó, vô số pháp bảo từ bốn phương tám hương cũng đồng thời réo vang. Các loại kỳ trân đồng loạt phát uy, rung động khắp đất trời.

Cho dù ba người này gồm một Thiên Tâm, hai Thoát Phàm, cũng đều bị cảnh tượng này dọa tới mức bỏ chạy.

Tuy ba người này không có Binh Tự Quyết giống như Đường Kiếp, nhưng thực lực bản thân cũng không phải hạng tầm thường. Sau khi nhìn thấy chỉ có Chu Tước Hoàn đuổi theo mình, Hà Xung quyết định quay người lại, chiến đấu với Chu Tước Hoàn một phen.

Mặc dù Chu Tước Hoàn này là tiên binh thượng cổ, nhưng dù sao cũng đã ngủ say vạn năm, lực lượng đã tiêu hao quá nhiều. Rốt cuộc nó vẫn bị thua dưới trận chiến kia, bị Hà Xung thu phục.

Không ngờ sau trận chiến này lại đạt được một kiện tiên binh, Hà Xung vô cùng vui mừng. Y thầm nghĩ, Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận này quả nhiên không giống bình thường, tùy tiện ra tay đã có được loại bảo vật cường đại như Chu Tước Hoàn. Tuy ở trong không gian này, nó đã bị phong ấn, không phải là Chu Tước chân chính, nhưng nhìn vào uy thế này, chắc chắn có được huyết mạch thần điểu Chu Tước chân chính.

Thời khắc này, tuy rất hưng phấn, nhưng ba người bọn họ nhất thời cũng không dám đi trêu chọc chiến trường đầy bảo bối này.

Bọn họ đang ra sức tìm kiếm Đường Kiếp, đột nhiên cảm thấy cả vùng đất bắt đầu run rẩy.

- Hà Xung!

Nhìn tới ba bóng người phía xa xa, ánh mắt của Đường Kiếp đã khóa chặt vào người Hà Xung.

Chính kẻ này đã bôn ba ngàn dặm đuổi giết Hư Mộ Dương, khiến cho hắn bị trọng thương. Cũng chính kẻ này đã dẫn Thích Vô Niệm tới, hại chết Hư Mộ Dương.

Nếu như không có y, có lẽ chính mình sẽ không bao giờ có cơ hội được tiếp xúc Hư Mộ Dương, không có cơ hội đứng ở chỗ này. Đối với phần "trợ giúp" này của y, việc duy nhất Đường Kiếp có thể làm chính là giết chết y, báo thù rửa hận cho Hư Mộ Dương.

Lúc này, nhìn thấy kẻ thù đuổi theo mình vào trong trận, Đường Kiếp không kinh sợ mà còn cảm thấy vui mừng. Hắn cười dài một tiếng, trong nháy mắt, thân hình đã hóa thành một tia sáng màu tím, điên cuồng lao về phía ba người Hà Xung, đồng thời liên tục đánh ra mấy quyền. Quyền phong rơi xuống mặt đất, tạo thành một mảnh bụi mù.

Cát bụi che khuất tầm mắt của ba người, chỉ thấy khói bụi từ phía xa cuốn tới càng lúc càng nhanh, giống như có người đang chạy như điên, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy hình dáng.

Thời gian dần trôi qua, rốt cuộc thân ảnh Đường Kiếp cũng hiện ra rõ ràng. Đoàn lão tứ vội hô lên:

- Là Đường Kiệt!

Bà người cực kỳ vui mừng, lao đi nghênh đón Đường Kiếp.

Nhìn thấy ba người vọt tới, Đường Kiếp cười nói:

- Đến thật tốt.

Hắn lại liên tục đánh ra vài cú đấm mạnh, khiến cho toàn bộ bão cát trong phạm vi vài trăm thước nổi lên như gió lốc, đồng thời cũng xông về phía trước.

Hà Xung lại tưởng rằng đây là hắn muốn mượn cơ hội để chạy trốn, liền hừ lạnh một tiếng:

- Thủ đoạn thấp kém. Nếu hôm nay để cho ngươi chạy thoát, ta cũng xấu hổ vì là Thiên Tâm.

Dứt lời, y duỗi tay ra, một trảo ảnh cực lớn đã phá không chụp tới Đường Kiếp.

Đúng lúc này, Thanh Kiếm Quang bạo phát quang hoa đón nhận. Trảo kiếm tương giao, một tiếng nổ lớn lập tức vang lên, trong nháy mắt, Đường Kiếp đã như diều đứt dây, bay ngược về sau.

Hà Xung quát lớn:

- Mau giao Binh giám ra đây.

- Muốn Binh giám sao?

Đường Kiếp cười ha hả rồi lấy ra Binh giám từ trong lồng ngực, nói:

- Ý ngươi là cái này hả?

- Binh giám!

Ánh mắt của ba người Hà Xung đồng thời tỏa sáng.

Hà Xung lập tức ra tay chụp lấy Binh giám.

Chỉ có điều, mặc dù y nhanh nhưng lại không thể nhanh bằng Đường Kiếp.

Cổ tay của Đường Kiếp khẽ động, nói:

- Đừng hòng.

Đột nhiên, Binh giám bay vèo về phía sau.

Hà Xung bắt hụt, trong lòng tức giận nói:

- Khốn khiếp!

Y đang chuẩn bị đi tìm Binh giám thì chợt nghe thấy âm thanh đại địa chấn động.

Y ngây người, dùng hết sức nhìn vào hướng xa xa. Chỉ thấy những bóng đen lắc lư ở bên trong màn khói bụi, nhất thời cũng không biết là vật gì đang ẩn núp ở đó.

Hà Xung hừ một tiếng, nói:

- Thì ra là thế, đây là vật ngươi dựa vào sao? Hừ, chỉ bằng đám ma quỷ mà cũng dám tới đây đe dọa.

Y sớm biết rõ, nhất định Đường Kiếp sẽ dẫn theo vật gì tới đây. Sau khi cẩn thận suy xét, lúc trước y chưa để ý tới, nhưng nếu lúc này Đường Kiếp đã đưa ra Binh giám, vậy cho dù y không muốn thì cũng phải để ý rồi.

Dù sao thì Đường Kiếp cũng chỉ biết chạy trốn, không phải là hạng người lợi hại gì. Nếu Đường Kiếp có thể tránh được việc đuổi giết, vậy thì chắc chắn Hà Xung hắn cũng có thể.

Điểm này, Hà Xung nghĩ không sai.

Quỷ thi không đuổi kịp Đường Kiếp, dĩ nhiên lại càng không đuổi kịp Hà Xung.

Chỉ có điều, Đường Kiếp cũng không phải là muốn đuổi theo.

Say một khắc, Hà Xung đã ném bảo vật Chu Tước Hoàn mà y mới có được về phía trước. Con chim lửa từ trong Chu Tước Hoàn bay ra, lập tức phun ra đám lửa lớn. Đám lửa này như dòng nước lũ, cuồn cuồn tiến lên phía trước.

Sau đó là những tiếng khóc thê lương bén nhọn vang lên. Ngọn lửa này thiêu đốt trên thân xác quỷ thi, tuy máu thịt ở trong ngọn lửa nhưng hành động của chúng vẫn không dừng lại chút nào.

Những xác chết bị thiêu đốt vẫn tiếp tục lao ra từ trong biển lửa, tức giận nhảy vọt tới phía Hà Xung.

Những quỷ thi này không có linh trí gì, suy nghĩ rất đơn giản. Ai công kích chúng nó thì chúng nó sẽ công kích lại.

Lúc trước, chúng nó công kích Đường Kiếp bởi vì lúc ấy, Đường Kiếp là người sống duy nhất. Hiện tại, Hà Xung đột nhiên xông ra, lại chủ động công kích một đám lớn quỷ thi. Cho nên chúng lập tức chuyển hướng mục tiêu thù hận, đồng loạt tiến về phía ba người Hà Xung, không còn để ý tới Đường Kiếp nữa.

Mà ngay cả Đường Kiếp cũng không nghĩ một lần ra tay của Hà Xung sẽ có được uy lực lớn như vậy, nhất thời cũng ngây ra nhìn một lúc, rồi giơ ngón tay cái lên, nói:

- Đầy nghĩa khí.

Một lần y ra tay này đã giúp Đường Kiếp dụ được hầu hết đám quỷ thi đi.

Lúc này, đám người Hà Xung vẫn không ý thực được những thứ đang đuổi theo mình này đáng sợ tới mức nào. Nhìn thấy quỷ thi vọt tới, hai người Đoàn lão tứ và Đặng Ngọc Khánh cũng đồng loạt ra tay. Bởi vì đối thủ rất đông cho nên bọn họ đều dùng pháp thuật công kích quần thể. Chỉ thấy vô số hào quang rơi lên xác chết, khiến những quỷ thi này liên tục gào thét đau đớn.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp không kìm nổi liền lấy tay che mắt:

- Đây là tự gây nghiệt đấy.

Ngay sau đó, giữa đám thi thể bỗng bùng nổ những tiếng hô cực kỳ tực giận.

Từng đạo pháp thuật loang loáng xuất hiện ở trong đám quỷ thi, đồng thời càng lúc lại càng có nhiều quỷ thi lao đến, tốc độ cũng nhanh hơn trước.

Biến hóa này xuất hiện là do mức độ thù hận đã tăng lên. Đám quỷ thi này có năng lực sử dụng pháp thuật, chỉ có điều, uy lực của pháp thuật sẽ bị giảm đi rất nhiều, điểm này Đường Kiếp đã sớm được lĩnh giáo qua. Nhưng ngoại trừ loại Cầm Long thuật ra, dưới tình huống không đủ thù hận, bọn chúng cũng không thể dễ dàng thi pháp.

Nhưng nếu có người thật sự chọc giận chúng, chúng sẽ bộc phát ra năng lực mà từ trước tới nay chưa có, thậm chí tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Tốc độ này đến từ pháp thuật, tuy không thể dùng để đuổi giết nhưng nếu dùng để tiến lên thì đương nhiên thừa sức đấy.

Thời khắc này, một quỷ thi ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, dẫn đầu lao ra. Thân hình nó vừa lóe lên một cái, đã xuất hiện ở bên người Đoàn lão tứ, nhanh chóng đưa ra một trảo, chụp tới Đoàn lão tứ.

Đoàn lão tứ cười lạnh, nói:

- Cút ngay!

Một chưởng đánh ra đụng vào tay quỷ thi kia. Tay của quỷ thi kia lập tức rung động, nhưng tay của Đoàn lão tứ cũng bị Quỷ Trảo xuyên thủng, tạo thành năm lỗ máu.

Quá bất ngờ, Đoàn lão tứ ngây người ra một lúc, sau đó mới phát ra tiếng kêu đau đớn thê lương.

Ngay sau đó, quỷ thi kia lại chụp tới hai mắt của Đoàn lão tứ.

Đúng lúc này, Đặng Ngọc Khánh đá văng quỷ thi ra. Nhưng phản lực của một cước này lại khiến cho mắt cá chân của y đau đớn. Y cực kỳ hoảng sợ, không hiểu sao thứ này lại cứng rắn như thế.

Càng nhiều quỷ thi lao tới.

Chúng nó từ trong biển lửa và bão cát đi ra, tức giận đánh tới ba người Hà Xung. Trong nháy mắt, không gian vốn xơ xác, tiêu điều này đã biến thành một nguồn thủy triều kinh khủng.

Luồng uy áp chấn động này khiến sắc mặt của Hà Xung cũng trở nên trắng bệch.

Cho đến lúc này, rốt cuộc y cũng biết những tồn tại này là cái gì.

Đây rõ ràng là những nhân vật thượng cổ đã sớm chết trên chiến trường. Vào thời khắc này, giống như vương giả trở về!

Càng nhiều quỷ thi như biển triều lao tới mãnh liệt.

Hà Xung đưa ra một chưởng, đánh bay một quỷ thi, sau đó lại nhìn thấy quỷ thi kia xoay người đứng lên, dường như không bị ảnh hưởng gì, lại rung đùi đắc ý tiếp tục vọt tới.

- Thập Phương Hỏa, Thiên Địa Khô, Vô Động Thực Viêm!

Hai tay Hà Xung liền thi triển ấn quyết. Một ngọn lửa lớn màu xanh lam bỗng bay ra từ trong lòng bàn tay của y, bám lên trên những thi thể. Mùi thịt cháy lập tức tỏa ra.

Cùng lúc đó, con chim lửa trên Chu Tước Hoàn lại xuất hiện, phun ra một ngọn lửa về phía dưới.

Bị hai tầng lửa đồng thời trùng kích, rốt cuộc đám quỷ thi này cũng không chịu nổi, sau khi lảo đảo vài bước trong biển lửa, cuối cùng ngã xuống đất biến thành tàn tro.

Nhìn thấy vậy, lúc này Đặng Ngọc Khánh và Đoàn lão tứ mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh nói:

- Vô Động Thực Viêm của Hà chân nhân quả thật là uy lực vô song.

Hà Xung hơi mỉm cười, xem như đã đón nhận lời khen tặng của hai người này, nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn.

Hắn mất năm mươi năm mới tích lũy được một chút Vô Động Thực Viêm. Một kích vừa rồi đã làm tiêu hao mất một phần hai mươi, tương đương với hai năm rưỡi gop góp lại.

Không biết vì sao những thân thể này lại cứng rắn như thế. Nếu không phải là có loại lửa Bắc Đẩu, Vô Động Thực Viêm này, e rằng rất khó có thể giết chết bọn chúng.

Phải trả một cái giá lớn, Hà Xung đau lòng không thôi, thời khắc này hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp cách đó không xa.

Lúc này, Đường Kiếp đã bỏ nón tre đi, lộ ra hình dáng ban đầu.

Hà Xung hừ nhẹ, nói:

- Đường Kiếp, khổ công lúc trước ngươi còn phải giả mạo Du Thiếu Phong. Bây giờ ta…

Y còn chưa nói dứt lời thì Đường Kiếp đã phất tay nói:

- Này, này, ngươi đang nghĩ rằng đến đây đã kết thúc tất cả mọi chuyện hả? Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, trận sau nguy hiểm hơn trước, đạo lý này ngươi không hiểu sao? Ta đã mở ra trận thứ tư này, quỷ thi chính là thủ hộ của trận thứ tư. Ngươi nghĩ rằng chỉ một mình Thiên Tâm chân nhân ngươi là có thể chống đỡ được trận thứ tư sao?

Hà Xung ngẩn người, Đường Kiếp đã nói:

- Những thi thể này có thể sống dạy như vậy là vì có quỷ vật tiến nhập thi thể. Ngươi nghĩ xem những quỷ vật này đến từ nơi nào?

Hà Xung ngơ ngác, nói:

- Chẳng lẽ… là âm hồn người chết sao?

Đường Kiếp gật đầu:

- Tại Vô Biên Ảo Cảnh có thể có âm hồn bất diệt, sau khi chết đi liền hóa quỷ, vậy vì sao chiến trường thượng cổ lại không thể? Nhưng khác ở chỗ là khi nào những quỷ vật này còn sống thì thi thể vẫn còn tồn tại.

Nghe xong lời này, sắc mặt Hà Xung biến đổi kịch liệt, y mơ hồ hiểu được Đường Kiếp muốn nói gì rồi.

Quả nhiên Đường Kiếp nói tiếp:

- Ta tận mắt nhìn thấy chúng trôi nổi trên không trung, không phải là bất kỳ thi thể nào cũng có thể chui vào, mà phải tìm kiếm một phen đấy. Ta nghĩ rằng chúng nó muốn tìm thi thể của mình. Nhưng bởi vì thiếu hụt linh trí, cho nên hầu hết chúng nó không tìm thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác để đi tìm. Hầu hết chúng nó đã tìm sai, chỉ tìm được thi thể có vài phần tương tự thân thể của mình khi còn sống. Nhưng có vô số thi thể cho nên nếu luôn luôn đánh bậy đánh bạ như vậy, chúng rất có khả năng tìm được vị trí của mình.

Thân thể Hà Xung thoáng run lên.

Đường Kiếp chập rãi nói:

- Trong số những thi thể này, phàn lớn lúc còn sống đều đạt tới Tử Phủ. Một khi âm hồn trở về chân thân, cho dù không thể phát huy ra tất cả thực lực khi còn sống, nhưng tiêu diệt Thiên Tâm hẳn không phải là vấn đề.

Trong lúc Đường Kiếp nói chuyện, khói bụi đã tiêu tan.

Xa xa lại xuất hiện một đám quỷ thi.

So với lúc trước, những thi thể này có vẻ linh động hơn.

Chúng nó đứng ở nơi đó như người bình thường, hai mắt hơi lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Hà Xung. Có hai cỗ thi thể trong đó mở lớn miệng rộng, lộ ra nguyên hàm răng trắng.

Đó là uy hiếp, đe dọa và cảnh cáo.

Ở nơi xa, vẫn có rất nhiều quỷ thi đang từ bốn phương tám hướng tới gần, tập hợp phía sau bọn nó. Số lượng quỷ thi quá khổng lồ, làm cho người ta líu lưỡi, không nói nên lời.

Mấy chục quỷ thi bị Hà Xung tiêu diệt lúc trước chỉ là một đội quân nho nhỏ dẫn dầu mà thôi.

Nhìn thấy cảnh này, ba người Hà Xung ngây ra như bị đóng băng.

Đường Kiếp thừa cơ lùi về phía sau mấy bước, nói:

- Chúc các ngươi may mắn!