Đường Kiếp một mình lẻ loi độc hành trên chiến trường rộng lớn. Đầu ngón tay hắn lóng lánh chút ánh sáng, đó là Binh Tự Quyết chưa kịp dùng.

Tuy nó không phát ra tiếng động đe dọa nào nhưng lại khiến toàn bộ vạn Binh xung quanh đều cực kỳ khiếp sợ.

Binh Chủ, đứng đầu vạn Binh.

Binh Tự Quyết vừa ra, vạn Binh không dám tiến lên chặn hắn.

Lúc này, nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn hồn Binh cúi đầu trên chiến trường cổ, Đường Kiếp mới có thể cảm nhận được rõ ràng sự vĩ đại của Binh Chủ, biển khí phách ngông cuồng tự đại ngập trời kia quả thật là không ai bì kịp.

Ở trước mặt vị đại nhân vật này, không có bất kỳ binh khí nào dám đâm về lồng ngực của hắn.

Mượn uy thế còn lại của Binh Chủ, Binh Tự Quyết sắc bén, Đường Kiếp lại tiếp tục đi trên chiến trường cổ, trong lúc nhất thời, không có kiện binh khí nào dám gây sự với hắn.

Diện tích của chiến trường cổ thật lớn, nhìn qua trống trải vô cùng, không biết phải đi hướng nào mới có thể thông qua trận.

Nhưng sau khi tinh thần bình ổn hơn sẽ lập tức nhận ra bốn phía chiến trường này nồng đậm linh khí. Linh triều như nước, trong lúc mơ hồ, dường như ám hợp một loại thiên địa chí lý nào đó. Toàn bộ chiến trường lại vô cùng huyền diệu, biết rõ nơi đây vẫn tuân theo trận pháp tuần hoàn, chỉ là rất khó phát hiện ra mà thôi.

Thời khắc này, Đường Kiếp căng mắt nhìn lên bầu trời, xem linh khí biến hóa trên không trung, linh triều phun trào rồi tiêu tan về khắp hướng. Linh khí như gió, tán loại khắp không trung, thoạt nhìn rất lộn xộn, khó có thể nắm lấy, nhưng Đường Kiếp vẫn hết sức chăm chú, ngón tay hơi nhúc nhích, không ngừng tính toán theo những gì quan sát được.

Cách tính toán kia giống như thầy tướng số, nhưng hắn không tính số mệnh mà là thiên lý khí cơ.

Sau khi tính theo nguyên lý một hồi lâu, rốt cuộc Đường Kiếp ngừng tay, hai mắt lóe sáng:

- Đã tìm ra nơi vạn khí quy về rồi.

Vừa dứt lời, hắn lập tức xoay người, chạy về một hướng. Không biết đã chạy bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy một đỉnh núi nhỏ phía chiến trường xa xa.

Tinh thần Đường Kiếp phấn chấn, tăng tốc chạy lên đỉnh núi phía trước. Đó chính là nơi vạn khí đại trận quy về.

Chạy lên đỉnh núi, Đường Kiếp chợt thấy năm tảng đá lớn đứng sừng sững, giữa mỗi tảng đá là vô số đường vân thần bí. Mặc dù đã trải qua ngàn vạn năm, nhưng nó vẫn mang theo nguồn lực lượng thần kỳ. Mỗi một đường vân đều có ánh sáng lưu chuyển, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy bị mê hoặc tâm thần.

Những đường vân này vắt ngang mặt đất giống như mạng nhện, mà ở chỗ trung tâm lại là một quyển sách.

Đường Kiếp lập tức hiểu ra, nơi đây chính là trạm kiếm soát Huyền Binh trận.

Nắm giữ Binh Tự Quyết ở trong tay, Đường Kiếp có thể tự do đi lại trong trận này mà không đụng phải bất kỳ lực cản gì, chỉ cần vượt qua cửa ải này là có thể tiến vào trận thứ tư. Chắc hẳn quyển sách kia chính là phần thưởng của trận thứ ba rồi.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp khẽ vẫy tay, quả nhiên trang sách trong trận đồ kia lập tức bay tới, rơi vào trong tay Đường Kiếp.

Cửu Lê Tâm Kinh.

Quả nhiên là nó.

Nhìn thấy bốn chữ Cửu Lê Tâm Kinh này, Đường Kiếp khẽ mỉm cười.

Chìa khóa trận thứ nhất là Binh giám, trận thứ hai là Tàng Tượng Kinh, trận thứ ba dĩ nhiên là công pháp sau khi mở ra Ngọc Môn tu luyện.

Cách sắp xếp của Binh chủ theo trình tự tăng dần. Như vậy, dựa theo tình huống trước mắt, Linh Đài cảnh vẫn có thể vượt qua được trận thứ tư.

Trận pháp một và hai của Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận là trận cho người phàm, trận ba, bốn là dành cho Linh Đài. Nếu suy luận theo hướng này, trận năm, sáu là Thoát Phàm, bảy, tám là Thiên Tâm, trận thứ chín là Tử Phủ. Nói cách khác, vì yêu cầu thực lực, cho nên bắt buộc phải đạt tới Tử Phủ mới có thể mở ra đại trận, đạt được truyền thừa.

Vừa nghĩ tới chuyện phải tài năng như Tử Phủ mới có thể đạt được toàn bộ truyền thừa, trong lòng Đường Kiếp cũng không khỏi kinh hãi.

Chẳng lẽ ở trong mắt Binh chủ, ít nhất thực lực cũng phải là Tử Phủ thì mới có tư cách làm đồ đệ hay sao?

Thời khắc này, Đường Kiếp mở Cửu Lê Tâm Kinh ra, quả nhiên đây là một quyển sách tu đạo tâm pháp.

Đọc thoáng qua Cửu Lê Tâm Kinh một lượt, trong lòng Đường Kiếp đã hiểu ra nhiều điều.

Cửu Lê Tâm Kinh này không hổ là bảo vật của Binh chủ, khí thế hào hùng, một khí tu luyên thành công sẽ có được uy lực vô hạn. Nhưng muốn tu luyện được thì cần phải có một lượng khí lực hùng mạnh, nếu không sẽ làm tổn thương tới bản thân.

Chẳng trách ba cửa đầu Binh Chủ phải đưa ra Binh giám và Tàng Tượng Kinh. Trước khi trở thành tu giả, Binh Chủ cần người thừa kế có khí lực vượt qua người bình thường, đây cũng là sự khác biệt giữa Binh Chủ là thường dân.

Trước tiên là thể phách, sau đó mới tu!

Là tuyệt học thượng cổ truyền thừa xuống, Cửu Tâm Lê Kinh vô cùng phong phú, khí thế hùng hồn. Nhưng cũng chính bởi vì vậy mà nó không dễ dàng tu luyện chút nào, hơn nữa, đặc tính biểu hiện ra lại khá bình thường.

Nó tồn tại dũng mãnh giống như biển lớn tĩnh lặng, nhưng bởi vì mọi thứ đều cường đại cho nên lại không thể biểu hiện ra một phương diện hay tính năng độc đáo nào khác. Thậm chí, nếu xét về phương diện vận dụng linh khí linh hoạt, nó còn không bằng Thiếu Hải Động Kim Quyết.

Hiểu rõ điểm này, Đường Kiếp đã quyết định lấy Cửu Lê Tâm Kinh là việc chính, Thiếu Hải Động Kim Quyết làm phụ, sắp xếp lại việc tu luyện của mình. Dù sao thì hiện tại hắn cũng đang ở bên trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, nơi này nồng đậm linh khí, rất thích hợp cho việc tu luyện Cửu Lê Tâm Kinh.

Thật ra phân thân bên kia cũng có thể tu luyện Cửu Lê Tâm Kinh, nhưng trừ khi là có rất nhiều tài nguyên bổ sung, nếu không, Cửu Lê Tâm Kinh chỉ thích hợp dùng để bổ sung phần thiếu hụt mà thôi, ngược lại còn khiến cho tu luyện tự thân trở nên chậm trễ.

Thời khắc này, sau khi cất kỹ Cửu Lê Tâm Kinh đi, Đường Kiếp liền nhìn vào năm cột đá. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra năm cột đá này được bố trí theo phương thức ngũ hành, chỉ cần tìm đúng phương vị là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ là có thể mở ra cơ quan, tiến vào trạn tiếp theo.

Nếu Linh Đài Cảnh cũng có thể vượt qua cửa ải này, Đường Kiếp đương nhiên sẽ không do dự.

Tuy chiến trường này hoang vu nhưng cũng không phải là không có cái gì. Hơn nữa, một vùng phía xa xa kia xanh um, chứng tỏ ở đây còn có một rừng cây lớn, trên chiến trường cũng có một số cây nhỏ sinh sống, cho nên Đường Kiếp rất nhanh đã gộp đủ vật ngũ hành cần thiết.

Chỉ có điều, sau khi thả đủ vật ngũ hành, trận pháp lại không khởi động. Điều này khiến Đường Kiếp cảm thấy hơi kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết còn thiếu cái gì.

Sau khi suy nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt của hắn sáng ngời, dường như đã nhận ra điều gì đó.

Hắn lại đi lên đỉnh núi, đi xung quanh chiến trường, cẩn thận tìm kiếm. Rốt cuộc hơn nửa ngày, hắn cũng tìm ra một kiện pháp bảo bị chôn vùi một nửa dưới lớp đất cát.

Pháp bảo này là một thanh đao, xem ra cùng đẳng cấp với Thanh Quang Kiếm, thậm chí còn có vẻ không bằng. Chủ nhân của nó đoán chừng là Thiên Tâm cảnh, sau khi chết đi chỉ còn lại tàn binh bị chôn ở trong đất cát, nhờ phúc của các đại năng chi sĩ khác mà có thể tồn tại đến ngày nay, bởi trên binh khí này cũng không có hồn khí.

Đường Kiếp khẽ búng tay lên thân đao, một tiếng kêu trầm thấp lập tức vang lên.

Đường Kiếp cười nói:

- Không biết còn dùng được không.

Nói rồi, hắn tiện tay chỉ một cái lên thanh đao kia, thanh đao nổ lớn một tiếng rồi vỡ vụn, một điểm kim quang chợt rơi vào trong tay Đường Kiếp.

Mang theo hạt cát vàng này, Đường Kiếp quay trở lại chỗ năm cây cột đá.

Sau khi thả hạt cát vàng xuống cột đá hệ Kim, cột đá kia bỗng sáng lên, nhưng vẫn bất động như cũ.

- Xem ra vẫn không đủ.

Nhìn thấy ánh sáng rực rỡ, Đường Kiếp càng tin tưởng phương pháp này không sai.

Có Binh Tự Quyết rong tay, Đường Kiếp có thể tự do đi lại ở trong trận mà không bị thương tổn gì. Lại dùng Binh Tự Quyết để phá vỡ Binh, được cát vàng, dùng nó để mở ra thông đạo tiến vào trận thứ tư.

Từng bước của trận pháp này được thiết kế chặt chẽ, nếu không phải là người thừa kế Binh Chủ thì đừng nghĩ tới việc sẽ có một chút cơ hội.

Hiểu rõ điều này, Đường Kiếp lại xuống núi tìm kiếm binh khí có thể vỡ vụn. Với thực lực của hắn bây giờ, làm vỡ một kiến pháp bảo bậc thấp sẽ khiến thể lực của hắn tiêu hao hơn một nửa. Bởi vậy, đối với pháp bảo từ trung cấp trở lên, Đường Kiếp chính là không thèm liếc mắt nhìn một cái đấy.

Nhưng nơi này cái gì cũng có, chỉ trừ pháp khí bậc thấp là không có. Đường Kiếp loanh quanh nửa ngày mới tìm ra được vài món pháp bảo cấp thấp, nhất thời cũng khóc không ra nước mắt.

Đường Kiếp lại mất thêm nửa ngày để đập nát mấy kiện pháp bảo bậc thấp này.

Lúc đặt năm hạt cát vàng lên cây cột hành Kim, rốt cuộc năm cây cột đá cũng đồng loạt phát sáng.

Sau đó, toàn bộ chiến trường ầm ầm vang vọng. Lấy đỉnh núi làm trung tâm, dưới nền đất của toàn bộ chiến trường bỗng bốc lên một làn sương khói.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Giờ phút này, Đường Kiếp vô cùng kinh ngạc bởi bản thân mình không hề bị truyền tống tới một chỗ khác, mà chiến trường này lại đột nhiên xảy ra biến hóa.

Sau khi ngây ra một lúc, Đường Kiếp liền hiểu ra, e rằng trận thứ tư vẫn là chiến trường thượng cổ này, chỉ có điều, một số nguy cơ vốn ẩn núp, giờ khắc này đã được mở ra.

Theo sương mù cuốn lên, Đường Kiếp nhìn thấy dường như có vật gì đó đang kêu gào trong làn sương khói, nhìn kỹ lại, quả đúng là có chút quỷ vật đang tung bay ngược xuôi.

- Ta còn tưởng là cái gì, hóa ra chỉ là vài quỷ vật.

Lúc này, Đường Kiếp mới thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại, hắn đã có Tiểu Tam, cho nên không hề sợ hãi mấy thứ quỷ quái này.

Nhưng ngay sau đó, Đường Kiếp chợt nhận thấy đám quỷ vật bồng bềnh trôi nổi này không tới gây sự với mình mà lại phiêu du về bốn phía, tựa như đang tìm kiếm cái gì.

Một quỷ vật khẽ dạo vòng qua một cỗ thi thể, muốn vọt vào bên trong nhưng lại không thể xông vào nổi, lập tức rít dài một tiếng.

Vừa thấy cảnh tượng này, sắc mặt Đường Kiếp liền biến đổi kịch liệt:

- Hỏng rồi, không tốt.

Một luồng khí lạnh lẽo từ trong đáy lòng Đường Kiếp bỗng dâng lên.

Đúng lúc này, một quỷ vật nơi xa dường như đã tìm được mục tiêu của mình, đột nhiên gào to lên rồi nhào vào trong thi thể của một tu sĩ nhân loại.

Trong chớp mắt, xác chết tu sĩ kia rung lên, bắt đầu chuyển động. Đôi mắt của người này nhìn thẳng vào Đường Kiếp, trong mắt bắn ra một tia sáng lạnh lẽo tới thấu xương.

- Mẹ kiếp!

Đường Kiếp rên rỉ một tiếng, biết lần này gặp phải phiền toái rồi.

Quỷ vật trời sinh đã có khả năng gửi thể. Trên chiến trường thượng cổ này có vô số thi thể được bảo tồn hoàn hảo, không ngờ lại có thể bị quỷ vật lợi dụng. Phải biết rằng tu giả đạt tới cấp bậc Tử Phủ mới có thể lưu lại thi thể, mỗi một xác chết đều có uy lực phi phàm.

Thời khắc này, nhìn thấy cỗ thi thể kia bị quỷ vật thao túng đang đi về phía mình, Đường Kiếp vội vàng lùi về sau mấy bước rồi quay đầu bỏ chạy.

Thi thể bị quỷ vật thao túng kia chợt giơ một bàn tay lên. Đột nhiên, một lực hút từ trong lòng bàn tay đó phun ra, hút Đường Kiếp quay ngược trở lại. Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, Đường Kiếp cũng không thể né tránh được. Xác chết kia một phát đã bắt được ngực Đường Kiếp, nó há to mồm, chuẩn bị cắn vào cổ Đường Kiếp.

Dưới tình thế cấp bách, Đường Kiếp chỉ biết giơ tay lên chặn trước miệng quỷ thi. Miệng quỷ thi ngậm lại, đã xé được một miếng thịt từ trên cánh tay Đường Kiếp. Ở trong miệng thi thể này, thân thể cứng rắn của Đường Kiếp chỉ giống như miếng đậu hũ mà thôi.

Nhưng tranh thủ cơ hội này, Đường Kiếp cũng đá được một cước vào ngực quỷ thi kia, khiến thi thể đó phải lùi lại mấy bước.

Sau đó, Đường Kiếp nện một quyền vào mặt quỷ thi, làm cho nó ngã phịch xuống đất.

- Hóa ra ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi.

Đường Kiếp một kích đắc thủ, liền thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù quỷ vật có thể khống chế thi thể Tử Phủ, nhưng lại không thể phát huy ra được thực lực mà Tử Phủ nên có.

Tử Phủ có khả năng đọc thông thế giới.

Hiện giờ, Tử Phủ đã chết, thần niệm không còn.

Cho dù quỷ vật kia đã khống chế được thi thể thì nhiều nhất cũng chỉ có thể lợi dụng được một ít linh khí còn sót lại để tung ra một vài pháp thuật mà thôi. Hơn nữa, bởi vì kinh mạch của thi thể đã xơ cứng, cho nên uy lực cũng giảm đi rất nhiều.

Bởi vậy, một chiêu Long Thủ Sử kia tung ra, khó khăn lắm mới hút được Đường Kiếp quay trở lại. Nếu là uy lực bình thường, dưới một chiêu thức này, kết cục của tu giả thường là toàn thân nổ tung mà chết.

Sau khi biết rõ điều này, Đường Kiếp không còn e ngại gì nữa. Nhìn thấy xác chết kia muốn đứng lên, hắn lại nhảy lên, đá về phía trước một cước.

Chỉ có điều, với lực lượng bây giờ của hắn, một cước này lẽ ra phải khiến thi thể kia thương nặng mới đúng. Không ngờ quỷ thi kia chỉ hơi lắc lắc đầu rồi lại đứng lên, toàn bộ không hề bị ảnh hưởng.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp cũng hơi ngây ra.

Lúc này hắn mới hiểu được, dưới thời gian vạn năm, thi thể Tử Phủ vẫn còn tồn tại, linh khí trong cơ thể không có chỗ để đi, liền chuyển thành máu thịt nội phủ. Năm rộng tháng dài trôi qua, thân thể này đã sớm trở nên vô cùng cứng rắn.

Chúng nó dĩ nhiên muốn giết chết Đường Kiếp, nhưng Đường Kiếp lại khó có thể hủy diệt được bọn chúng.

- Nếu như thế, vậy thì hãy nếm thử một kiếm này đi.

Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng, Thanh Quang Kiếm trong tay chợt phát ra một ánh sáng chói mắt, chém vụt vào gáy quỷ thi.

Hắn dùng toàn bộ lực lượng của mình vào một kiếm này. Thân mình chính là thân thể Ngọc Thạch, lại lấy pháp bảo Thanh Quang Kiếm đưa ra Trảm Phong, uy lực vô cùng. Lúc chạm tới phần cổ quỷ thi kia, một tiếng keng thật lớn lập tức vang lên, tạo thành một đám hoa lửa.

Một kiếm mạnh mẽ như vậy mà chỉ chém vào được ba phần, vẫn không thể chém đứt được cổ xác chết kia.

Trong lòng Đường Kiếp rung động một trận, ngơ ngác nhìn thân thể cứng rắn kia.

Xem bộ dáng như vậy, nếu xét theo cấp bậc của Ly Kinh, chắc hẳn nó đã đạt tới thân thể Kim Cương rồi.

- Ta không tin.

Thời khắc này, Đường Kiếp hừ một tiếng. Biết quỷ thi này hành động chậm chạp, Đường Kiếp nhanh chóng nhảy mạnh lên, giơ cao Thanh Quang Kiếm trong tay, vận hành Thiếu Hải Động Kim Quyết đến mức tận cùng, lại chém một kiếm về phía thi thể kia.

Cường lực va chạm khiến cánh tay của Đường Kiếp cũng bị chấn động run lên. Hắn tiếp tục bổ xuống nhát kiếm thứ ba.

Ba kiếm liên tiếp chém vào cùng một vị trí trên người quỷ thi, rốt cuộc cũng khiến cho cổ quỷ thi kia chỉ còn lại một ít tơ máu liên kết.

Quỷ thi kia chợt nhào tới, ôm vào đùi Đường Kiếp, trong chớp mắt đã lại xé rách một miếng thịt từ trên đùi hắn. Cùng lúc này, Đường Kiếp cũng phi cước đá vào đầu quỷ thi, một ít tơ máu liên kết cuối cùng rốt cuộc cũng bị đứt gãy.

Khoang sọ kia cũng không phun máu, chỉ có thi thể không đầu vẫn đứng yên chỗ cũ. Một lát sau, thân thể đột nhiên dao động, rồi ầm ầm ngã xuống.

Đường Kiếp giơ tay lau mồ hôi trên trán, lúc này mới tức giận nói:

- Ta không tin không trị được ngươi.

Ba kiếm vừa rồi đã làm cho linh khí của hắn tiêu hao hết sạch. Lúc này hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Vừa dứt lời, Đường Kiếp bỗng nghe thấy tiếng vang sột soạt đến từ phía sau.

Sắc mặt của Đường Kiếp hơi biến đổi.

Hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy vô số thi thể đang lắc la lắc lư, tựa như bắt đầu sống lại.

- Con mẹ nó, gặp quỷ rồi!

Đường Kiếp trợn mắt há hốc mồm chửi một câu cực kỳ hợp với tình hình.

Đám thi thể đông đúc thi nhau đứng lên, kéo dài tới tận chân trời. Trong tích tắc này, Đường Kiếp thật sự là đã được cọ rửa tầm mắt.

Đường Kiếp vốn không sợ trời, không sợ đất, nhưng vào lúc này, trong lòng hắn cũng không ngừng run rẩy.

Hắn không do dự nữa, vội vàng xoay người chạy bán sống bán chết. Ở phía sau, những tiếng hô tức giận của vô số Quỷ Hồn đã vang lên rung trời chuyển đất.