Phóng qua vách trận, Đường Kiếp nhìn thấy trước mắt là một chiến trường rộng mênh mông.

Trên khắp chiến trường đều là thi thể, có con người, có yêu ma, cũng có những loại tộc mà Đường Kiếp chưa gặp qua bao giờ. Chúng vắt ngang trước mặt Đường Kiếp, một đường kéo dài, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, khiến cho trong lòng Đường Kiếp thầm kinh sợ.

Đây là ảo cảnh hay là hiện thực?

Nếu như là ảo cảnh thì không sao, nhưng nếu đây là chân thực thì… Chiều rộng của chiến trường này đã sớm vượt qua diện tích Thập Phương Cốc nên có, vậy nơi này vẫn là Thập Phương Cốc sao?

Vào thời khắc này, Đường Kiếp cảm thấy hơi mờ mịt.

Hắn bốc một nắm đất cát từ dưới mặt đất lên rồi thổi về không trung.

Đám đất cát trôi về phương xa, cuốn thành một đoàn cát rơi xuống một cỗ thi thể gần đó.

Đó là xác chết của một yêu vật đầu trâu thân người, cao chừng ba trượng, trong tay vẫn còn cầm một thanh búa dài, đang nhìn lên trời gào thét. Cặp mắt của nó chảy ra máu tươi, không biết trước khi chết đang tức giận gào rú đối với kẻ nào. Vết thương trí mạng của nó nằm ở phần bụng bởi trên bụng nó có một chỗ trống cực lớn, hình dạng giống như là đã bị một nắm tay đánh tới.

Đoàn cát phiêu đãng trên không trung, sắp rơi vào thi thể người đầu trâu, nhưng lúc đến gần, đột nhiên lại bị thôi đi mất.

- Nguyên linh thủ hộ…

Đường Kiếp run rẩy thốt lên.

Nguyên linh thủ hộ là một hiện tượng cực kỳ độc đáo, chỉ tồn tại ở trên tu giả từ Tử Phủ trở lên. Dưới một số hoàn cảnh và nhân tố đặc thù, một vài tu giả sau khi chết đi sẽ không hóa về thiên địa, mà thân thể vẫn lưu lại, hơn nữa vẫn có được năng lực hùng mạnh như cũ. Có người nói đây là việc chuẩn bị nghênh đón hồn phách trở về. Lúc này, thân thể tự phát ra bảo hộ tự thân, ngăn cản tất cả khả năng ăn mòn tự thân, không cho tiếp xúc với sinh vật bên ngoài cho đến khi linh hồn trở về.

Thi thể tài năng mới có thể tồn tại ngàn vạn năm mà không bị mục nát, bởi vì chỉ có thân thể hùng mạnh mới ngăn cản bất kỳ sự phân hủy và ăn mòn nào. Tuy thi thể này nằm ở đây nhưng lại tuyệt đối ngăn cách với hư vô không gian, như vậy mới chống chọi được qua sự ăn mòn của thời gian.

Nhưng quan trọng nhất là, điều này chứng tỏ đây là sự thật đấy!

Nếu là ảo cảnh thì đám cát Đường Kiếp ném ra không thể tạo thành phản ứng như vậy.

Chiến trường cổ.

Nơi này là chiến trường thượng cổ.

Một khắc này, Đường Kiếp đột nhiên hiểu ra.

Hắn quay đầu lại, không còn nhìn thấy màn ánh sáng lúc trước mình tiến vào. Lúc này chỉ có một cánh đồng rộng bát ngát cùng vô số xác chết chồng chất lên nhau, trải dài vô tận.

- Thì ra là như vậy…

Đường Kiếp thì thào nói.

Nếu như hai trận trước là để chọn ra người thừa kế, như vậy sau khi chiếm được Tàng Tượng Kinh và Binh giám, căn cứ theo pháp môn tiến vào trận thứ ba, mới mở ra cửa lớn truyền thừa cho người thừa kế chân chính. Nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất đó là nơi này lại không phải ở Thập Phương Cốc.

Thập Phương Cốc chỉ là cửa ngõ phía ngoài vùng đất truyền thừa này. Nơi Đường Kiếp đang đứng lúc này là một không gian khác thế giới kia, chỉ có điều hắn vẫn không biết rõ đây rốt cuộc là địa phương nào.

Thời khắc này, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy khắp nơi đều là xác chết.

Có thể được nguyên linh thủ hộ thì ít nhất cũng phải phải đạt tới Tử Phủ, vậy mà thi thể đã hơn ngàn vạn. Nói cách khác, trong trận chiến tranh này, chỉ tính riêng đại cao thủ từ Tử Phủ trở lên đã tới ngàn vạn người chết đi. Như vậy lại càng không thể biết được có bao nhiêu thi thể cường giả dưới Tử Phủ rồi.

Điều này làm cho Đường Kiếp cực kỳ choáng váng.

Rốt cuộc là dạng chiến tranh nào mới có thể tạo thành cảnh tượng như vậy?

Mặc dù những tồn tại đó đã chết đi từ vạn năm trước, nhưng vẫn tỏa ra nguồn khí thế hùng hồn vô biên. Đường Kiếp run rẩy tâm thần một trận rồi chợt nhận thấy, ở trên mảnh đất rộng lớn kia có vô số bảo vật rơi rụng.

Các pháp bảo này không ngừng nhấp nháy rực rỡ ở trên mặt đất, cũng đều được nguyên linh thủ hộ.

Những đồ vật này làm đôi mắt của Đường Kiếp lập tức tỏa sáng.

Chỉ bằng những pháp bảo này thôi cũng đủ giúp cho người ta phát tài rồi.

Vừa vặn ở ngay trước người hắn có cắm một thanh trường thương. Trường thương kia dài chừng bốn mét, thân thương được quấn đầy lân phẩm màu vàng, thoạt nhìn giống như thân rồng, chỉ nhìn qua cũng biết ngay đây không phải là vật tầm thường.

Đường Kiếp chộp tới thanh trường thương kia, một điểm linh quang bỗng tạo thành bức tường ngăn cản Đường Kiếp.

Nhưng Đường Kiếp cũng không phải là đám cát, một chút nguyên linh thủ hộ này làm sao có thể ngăn cản hắn. Hắn chỉ cần hơi dùng sức đã đâm rách được vách tường linh quang, nhanh chóng chộp tới trường thường.

Đúng lúc này, thanh trường thương kia chợt phát ra một tiếng giòn vang.

Một mảnh kim quang lóng lánh chợt xuất hiện trên trường thương, sau đó, thân thương bỗng hiện ra hình bóng một con rồng màu vàng, phóng vụt về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp kinh hãi vội vàng thúc giục phòng ngự Vô Tướng Kim Thân, đồng thời cũng lùi nhanh về phía sau. Ầm một tiếng, long ảnh đã đụng vào Đường Kiếp, làm cho hắn ngã bay ra ngoài.

Lần va chạm này đã khiến Vô Tương Kim Thân đã vỡ vụn, thậm chí xương sườn của thân thể Ngọc Thạch thiếu chút nữa cũng bị bẻ gẫy.

Đường Kiếp cực kỳ hoảng sợ. Long ảnh kia cũng không đuổi theo mà dạo một vòng quanh thân thương, tức giận gào thét một tiếng.

Theo tiếng rít gào này, chỉ thấy vô số pháp khí tiên gia bay lên, tạo thành các loại ảo ảnh, người có, yêu có, đủ các màu sắc. Chúng đồng loạt hò reo. Vô số âm thanh gầm thét vang vọng khắp đất trời này, khiến Đường Kiếp cũng cảm thấy vô cùng rung động.

Tất cả chúng đều là khí linh!

Những khí linh này vừa xuất hiện đã lập tức rít gào điên cuồng đối với Đường Kiếp, nhìn dáng vẻ xem ra hoàn toàn không thể kết nối.

Nhưng thê thảm hơn chính là có người tính tình dữ dằn, lại gào thét lao về phía Đường Kiếp.

Ảo ảnh kim long lúc trước đã trở về bên trong thân thương. Ngay sau đó, thanh trường thương đã bay lên trên không trung, đầu mũi thương thoáng hiện ra một tia kim quang, lập tức đâm tới Đường Kiếp.

- Mẹ nó!

Đường Kiếp hoảng sợ kêu lên.

Uy lực của Long thương cực kỳ cường đại, hắn không dám chống đỡ, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.

Long thương màu vàng kia điên cuồng đuổi theo, chợt lướt đi một đạo quang ảnh màu vàng ở phía chân trời, trong khoảnh khắc đó bỗng tăng tốc, nhắm thẳng vào sau lưng Đường Kiếp.

Đường Kiếp giật mình khiếp sợ, không ngờ trận thứ ba này lại hung hiển như thế. Hắn vung tay lên, một kiếm ảnh đánh vào mũi thương. Hai nguồn lực lượng khổng lồ va chạm, đánh bay Đường Kiếp ra ngoài, trong lúc nhất thời đã kéo dài khoảng cách giữa hắn với thanh Long thương kia.

Lần này hắn vào dùng pháp bảo Thanh Quang Kiếm mới có thể ngăn cản được. Đây cũng là bảo vật duy nhất hắn mang vào trận. Dù sao pháp này cũng là của Hư Mộ Dương, giữ ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì, trái lại còn thu hút sự chú ý của Thiên Thần cung.

Không ngờ lần này nó đã cứu mạng Đường Kiếp.

Chỉ có pháp bảo tài năng mới có thể đối kháng pháp bảo. Tuy cấp bậc của Thanh Quang Kiếm kém hơn Long thương, nhưng ít ra Thanh Quang Kiếm là có người thao túng đấy.

Dù vậy, hai bên đụng nhau, Đường Kiếp vẫn bị đánh bay ra ngoài, qua đó có thể thấy được cấp bậc của thanh Long thương này cao tới mức nào rồi. Cho dù nó không phải là tiên bảo nhưng cũng là pháp bảo đỉnh cao.

Mà vì một kiếm này, Đường Kiếp cũng bị hút đi một phần ba pháp lực. Nói cách khác, với cấp bậc linh khí Linh Hải của hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể huy động Thanh Quang Kiếm ba lần mà thôi.

Thời khắc này, sau khi bị Thanh Quang Kiếm cản trở, Long thương lại tiếp tục nhào tới, không ngừng đuổi theo Đường Kiếp.

- Tiên sư nó, đúng là âm hồn không tiêu tan.

Đường Kiếp tức giận mắng.

Khí linh vốn là linh hồn, lấy pháp khí làm vật trung gian tồn tại, cho nên gọi là âm hồn cũng không sai.

Thời khắc này, Long thương vẫn đang điên cuồng đuổi theo Đường Kiếp.

Bị một kiện pháp bảo vô chủ đuổi giết, cho dù Đường Kiếp chạy lên trời hay xuống đất cũng không thể thoát được. Cho tới lúc này, Đường Kiếp mới cảm nhận được sự khác biệt to lớn giữa hai bên. Đừng nói là mình không thể nghĩ cách, ngay cả người của Thiên Thần cung đến đây cũng chưa chắc đã có thể trốn chạy khỏi ngàn vạn hồn binh đuổi giết tại chiến trường thượng cổ này.

Đây mới là trận thứ ba.

Trận thứ ba đã khủng bố như vậy, trận phía sau phải xử lý thế nào?

Không đúng!

Đột nhiên đầu óc Đường Kiếp tỉnh táo lại.

Cửu Tuyệt Tru Tiên trận khó khắn và nguy hiểm, xưa nay đều là nhằm vào người không phải truyền thừa đấy.

Với thực lực của Thiên Thần cung, tại Vô Biên Ảo Cảnh và Nhược Thủy trận cũng phải trả giá bằng cả mạng sống.

Nhưng đối với người nắm giữ phương pháp thì thật ra lại rất đơn giản. Chỉ trừ vách trận trận thứ hai là cần phải tu luyện qua Tàng Tượng Kinh và Ly Kinh mới có thể mở ra.

Mà căn cứ theo thứ tự thực lực của Cửu Tuyệt Tru Tiên trận, trận thứ nhất chính là cho chìa quá, trận thứ hai là xông cửa, vách trận là tu thành Ly Kinh, như vậy chỉ cần là Linh Đài Cảnh là có thể vượt qua được.

Chỉ cần có phương pháp chính xác, khẳng định Linh Đài cảnh cũng có thể qua.

Nếu thật sự Linh Đài Cảnh có thể, như vậy, với thực lực của Đường Kiếp bây giờ đúng là có thể dễ dàng vượt qua rồi.

Nếu hắn cảm thấy khó khăn, chứng tỏ đây không phái là cách thức chính xác.

Long thương màu vàng vẫn không ngừng đuổi theo khiến Đường Kiếp chạy như điên, thúc giục Tử Điện Túng Thân Pháp đến mực tận cùng. Mặc dù lúc này hắn vẫn cảm thấy hơi kinh hoảng, nhưng tâm tình đã dần dần bình tĩnh lại. Đường Kiếp nhắm hai mắt định thần, đại não chuyển động ngày càng nhanh.

Lại nói tiếp, hắn phải dựa vào tiểu quỷ để qua ảo cảnh thứ nhất, đây là trận pháp tự mình bố trí. Vách trận trận thứ nhất đã sớm được Thiên Thần cung mở ra, hắn không phải ra tay, nhưng dựa theo lời nói của Hư Mộ Dương thì Binh giám chính là chìa khóa.

Tại trận thứ hai, Đường Kiếp là dựa vào ảo cảnh tạo ra thuyền rồng, thoải mái vượt qua Nhược Thủy trận.

Vách trận là dựa vào Ly Kinh Luyện Thể.

Nói theo phương diện này, vậy cách thông qua trận pháp ít nhiều cũng sẽ liên quan tới cách bố trí tại mỗi trận.

Bởi vì không thể nào bố trí từ bên ngoài, cho nên ngoại trừ Vô Biên Ảo Cảnh là không có cách gì ra, bắt đầu từ vách trận chính là phải thận trọng từng bước, tất cả đều liên hệ lẫn nhau.

Nếu đã như vậy, e rằng phải dựa vào những thứ thu hoạch từ hai trận trước mới có thể vượt qua trận thứ ba này.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp nhìn về phía Long thương đang đuổi theo kia, trong lòng khẽ động.

Binh Tự Quyết!

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu hắn đúng lúc Long thương màu vàng kia đuổi tới, lại sắp đâm vào sau lưng Đường Kiếp lần nữa.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Đường Kiếp cắn chặt răng, không dùng Thanh Kiếm Quang mà là xoay tay chỉ về phía Long thương màu vàng.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng pháp bảo Binh Tự Quyết, hơn nữa vừa dùng đã là một pháp bảo bậc cao như vậy, do đó hắn không biết sẽ xảy ra hậu quả gì. Liệu binh khí có thể vỡ vụ hay không, hay quá hùng mạnh tới mức sẽ bị hút mình thành người khô? Giờ phút này, Đường Kiếp cũng không có suy nghĩ nhiều, đành đánh liều một phen.

Trong tích tắc, đầu ngón tay của hắn đã chạm vào mũi thương.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, Long thương và ngón tay của Đường Kiếp đồng thời dừng lại ở trên không trung.

Ngay sau đó, chỉ thấy chỗ tiếp xúc giữa thương và ngón tay bỗng phát ra một luồng sáng khổng lồ, uỳnh một tiếng, đã đánh bay Đường Kiếp cùng Long thương.

Một ngọn gió lốc bao bọc Đường Kiếp bay ngược về sau, nguồn lực lượng cường đại từ đầu ngón tay chạy dọc theo mạch lạc tới thân thể của hắn. Giống như dung nham bắt đầu khởi động ở trong cơ thể, trong nháy mắt này, các lỗ chân lông của Đường Kiếp phụt ra vô số tơ máu, mang theo luồng hơi thở sôi trào, nóng bỏng, tạo thành một màn sương máu.

- A!

Đường Kiếp hét dài một tiếng thê lương, ngã xuống giữa màn mưa màu.

Mặc dù khí lực của hắn hùng mạnh nhưng cũng không thể chịu nổi lần va chạm khủng bố nghịch lưu này.

Nhưng hắn lại cảm thấy rất ngạc nhiên bởi vì đây không phải là lực lượng áp bức.

Kết quả sử dụng Binh Tự Quyết lần đầu hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng, thoạt nhìn càng giống như bị cắn trả sau khi dùng pháp thuật thất bại.

Bị cắn trả sau khi pháp thuật thất bại?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Đường Kiếp.

Hắn nằm trên mặt đất, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Chỉ thấy sau khi màn sương máu mờ đi, lộ ra màu vàng rực chói mắt.

Chuôi Long thương màu vàng này rõ ràng là vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, không hề tổn hại chút nào.

Binh Tự Quyết không có hiệu quả!

Đây là lần đầu tiên Đường Kiếp đối mặt với loại tình huống này.

Hắn kinh ngạc nhìn Long thương. Lúc này, chỉ cần Long thương lại cho hắn một kích, chắc chắn hắn sẽ chết ngay tức khắc.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên thanh Long thương kia bắt đầu hơi run rẩy.

Dùng từ run rẩy có lẽ hơi kỳ quái một chút, bởi dù sao nó cũng chỉ là một thanh thương mà thôi.

Nhưng thật sự Đường Kiếp cảm nhận được rõ ràng, đối phương đang run rẩy đấy.

Run rẩy sinh ra do sợ hãi.

Nó không tiếp tục đâm tới Đường Kiếp nữa mà lùi bước về phía sau.

Đường Kiếp dường như nhìn được hình bóng con rồng ẩn núp trong thân thương này đang rón rén từng bước lui về sau, vẻ mặt của nó rất sợ hãi, rụt cả cổ lại.

Giống như mọc thêm chân, từng điểm từng điểm bước trên không trung rồi nhanh chóng rời đi. Dường như trong không gian tối tăm có đồ vật gì đó đang chăm chú nhìn vào Đường Kiếp.

Đường Kiếp mỉm cười.

- Cón muốn tới nữa không?

Hắn nói.

Hắn dùng cánh tay nâng người đứng lên, sau đó lại giơ tay lên chỉ vào Long thương.

Long thương màu vàng đột nhiên trở nên trắng nhợt, một tiếng rít lớn bỗng vang lên ở sâu trong linh hồn Đường Kiếp.

Sau đó, Long thương kia mãnh liệt quay đầu chạy cực nhanh về phía xa, nháy mắt đã bay mất tăm mất tích.

Thấy cảnh này, Đường Kiếp cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Hắn thu tay lại, lắc đầu cười khổ nói:

- Xem ra chúng cũng biết sợ rồi.