Bóng người vừa nhảy vào trong đại trận một khắc, ở bên kia mảnh đất này, phân thân Đường Kiếp liền mở ra hai mắt.

Chui ra từ trong lớp đất mỏng, Đường Kiếp lắc người phủi đi lớp tro bụi rồi nhẹ nhàng đứng lên.

- Ca ca, mọi chuyện thế nào?

Y Y vội chạy đến, ôm cổ Đường Kiếp nũng nịu hỏi.

- Mọi chuyện đều tốt, bản thể đã tiến vào trận thứ ba.

Đường Kiếp vuốt đầu Y Y, trả lời:

- Hành tung của Đường Kiếp đã bị bại lộ, ta cũng có thể bắt tay hành động, dọn sạch hiềm nghi của mình rồi.

- Thật tốt quá!

Y Y cao hứng hô to lên, đồng thời huýt một tiếng sáo thật dài để gọi tiểu hổ trở về.

Tiểu hổ đến cũng cần mất một lát mới có thể trở về, cho nên hai người cũng không gấp, liền chậm rãi đi học theo đường cũ lên núi.

Phía trước bọn họ là nơi Thư Thanh Dương ngã xuống.

Nơi này đã không còn có một bóng người.

Hiển nhiên, các phái đã phát hiện ra xác đám người Thư Thanh Dương, Khương Khánh Phong.

Đứng ở bên cạnh mép nước, Đường Kiếp thở dài:

- Chắc hẳn lúc này ba phái đang cãi nhau ầm ĩ.

Y Y che miệng cười nói:

- Đây chẳng phải là tốt nhất sao? Về sau chúng ta có thể tự do tự tại.

Đường Kiếp cười:

- Chưa được tiêu dao đâu, ta đang muốn lợi dụng cơ hội này để phản kích đấy.

Lời nói nghe đơn giản nhưng lại ẩn chứa vài phần hung ác.

Đang nói chuyện thì đột nhiên trong lòng Đường Kiếp khẽ động, lập tức liếc nhìn Y Y, sau đó mượn thân thể che chở, chỉ chỉ về phía sau.

Y Y hiểu ra ngay tức khắc, nhanh chóng đảo mắt, cao giọng nói:

- Ca ca, ta mệt rồi, ngươi thả ta qua bên kia nghỉ ngơi chút đi.

- Ừ.

Đường Kiếp lên tiếng rồi ôm Y Y rời khỏi bờ suối, đi về phía một tảng đá lớn cách đó không xa.

Lúc đi tới gần, Đường Kiếp đột nhiên ném Y Y lên không trung, Đoạn Tràng Đao hung hăng bổ về sau một đao. Cùng lúc đó, Y Y vung tay lên, sử dụng thuật hoa trận trói buộc xuống phía dưới.

Một tiếng kinh hãi vang lên, một đạo lưu quang màu hồng nhạt hiện ra, chính là một nữ tử áo hồng.

Cô gái này vừa mới xuất hiện đã vung tay lên, duyên dáng vẩy ra một điểm sáng màu bạc.

Điểm sáng này ngưng kết ở trước người nàng, biến thành một màn hào quang rực rỡ, không ngờ có thể chặn đứng một đao mạnh mẽ của Đường Kiếp.

Ngay sau đó, thân hình nàng chợt bay lên. Đám dây leo không thể chạm tới nàng, ngược lại còn đưa cô gái áo hồng này bay lên cao, khiến cho nàng giống như tiên nữ hạ phàm giữa rừng hoa nở rộ.

Nhưng ngay sau đó, Đường Kiếp đã phi thân nhảy lên, Hỏa Ô Hoàn trên cổ tay bỗng léo sáng, Hỏa Quạ lập tức lao ra, tiến thẳng tới đối thủ.

Một đao kia chỉ là hư phách, lúc này trăm quạ công kích mới là hậu chiêu, nếu vẫn không được thì còn có thể thêm vào công kích kim tuyến.

Nhưng trong tích tắc ánh mắt của cô nương cùng Đường Kiếp gặp nhau, khuôn mặt quen thuộc kia lại làm cho lòng Đường Kiếp khẽ động, vội nói:

- Là ngươi?

Đối phương rõ ràng là cô nương mình gặp được lúc bị An Như Mộng truy đuổi đi nhầm vào tòa nhà lớn.

Cô nương này hiển nhiên không phải là người ở đây phục kích mình. Lúc này Đường Kiếp biết rõ là mình đã đoán sai, nhưng Hỏa Quạ đã phát động, không thể thu hồi được. Cô nương áo hồng nhìn thấy hàng trăm Hỏa Quạ lao về phía mình, kinh sợ tới mức hoa dung thất sắc.

Đường Kiếp biết rằng không tốt, lúc này hắn đã không kịp thu tay lại, chỉ có thể mãnh liệt tiến lên ôm cổ cô nương kia đẩy về phía trước.

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, đám Hỏa Quả đều đánh trúng vào lưng Đường Kiếp.

Lần này Đường Kiếp bị thương không nhẹ.

Tuy trước đó hắn đã sử dụng Vô Tướng Kim Thân nhưng uy lực của hơn trăm con Hỏa Quạ cũng không phải bình thường, một khi đã tấn công, ngay cả Vô Tướng Kim Thân cũng bị phá vỡ, trực tiếp gây thương tổn đối với bản thân Đường Kiếp.

Phải biết lúc này hắn cũng không có thể chất biến thái như bản thể kia. Thân thể của hắn lúc này cũng chỉ giống như thân thể lúc mới vào Tẩy Nguyệt phái, luyện tốt Tàng Tượng Kinh mà thôi. Nếu so với người bình thường thì dĩ nhiên vẫn là mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng so với tu giả thì lại là hữu hạn.

Một chiêu công kích Hỏa Quạ này khiến trước mắt hắn tối sầm. Cô nương áo trắng kia thấy hắn đánh tới, không biết là hắn cứu mình, theo bản năng vội vàng đánh ra một chưởng.

Một chưởng này Tinh Huy lóng lánh, lực công kích cường đại, kết hợp cùng Hỏa Quả một trước một sau đánh vào Đường Kiếp, khiến cho hắn đau đớn rên lên.

- Ca ca!

Nhìn thấy cảnh này, ở trên không trung, Y Y cũng kinh hãi kêu lên.

Đường Kiếp nhổ ra một ngụm máu, đao trong tay xoay ngang, đã gác trên cổ của cô nương kia.

Cô nương kia lại hoảng sợ kêu lên. Sau khi ra tay, nàng mới phát hiện ra Đường Kiếp cứu mình, lập tức cảm thấy hối hận, buồn bực, càng không hiểu vì sao Đường Kiếp lại kề đao ở trên cổ mình. Trong lúc nhất thời không rõ người này muốn làm gì, ở dưới đao cũng không thể động đậy, nàng chỉ có thể mở lớn đôi mắt đẹp nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp ho ra máu, nói:

- Đừng cử động, ngươi ở nơi này làm gì?

Cô nương nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi biết ta sao?

Đường Kiếp ngẩn người, thời khắc này mới nhớ ra, lần trước lúc thấy nàng, mình đang dùng bộ dáng của Du Thiếu Phong, mà hiện giờ lại là gương mặt của Đường Kiếp, khó trách cô nương này không rõ.

Trong lòng kinh ngạc, nhưng hắn cũng không biết phải giải thích thế nào. Đường Kiếp bất đắc dĩ hừ một tiếng, nói:

- Không biết, nhưng ngươi biết ta sao?

Cô nương trả lời:
- Đường Kiếp, ban ngày tức giận mắng Hằng Vô Địch của Thú Luyện Môn, phàm là ai đi qua sân đấu cũng đều chú ý đấy.

- Gặp quỷ rồi!

Đường Kiếp khẽ vỗ trán một cái.

Cô nương này không biết thân phận của Du Thiếu Phong nhưng lại biết thân phận của Đường Kiếp. Lúc nãy hắn cố tình thể hiện bộ dáng đã từng gặp nàng, trong lúc vô ý đã lộ ra sơ hở, phải nghĩ cách che giấu.

Quả nhiên cô nương kia nghi ngờ nhìn hắn, nói:

- Hình như ta đã từng nghe qua giọng nói của ngươi rồi.

Trong lòng Đường Kiếp chấn động, vội hỏi:

- Chẳng phải ngươi đã nghe thấy giọng ta lúc ta tức giận mắng Hằng Vô Địch đấy sao?

- Không phải.

Cô nương lắc đầu. Lưỡi đao đang đặt tại cổ nàng, lúc này bị lay động đã khiến trên làn da nhẵn nhụi của nàng xuất hiện một đường tơ máu. Đường Kiếp hạ mũi đao, trầm giọng nói:

- Thôi bỏ qua đi, ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi đến nơi này làm cái gì?

Cô nương kia vội trả lời:

- Ta chỉ tiện đường đi qua nơi này thôi.

- Tiện đường?

- Đúng, tiện đường.

Cô nương kia quả quyết trả lời:

- Mặc kệ ngươi tin hay không, sự thật vẫn là như thế đấy.

Đường Kiếp do dự trong chốc lát.

Cô nương đã nói tiếp:

- Này, ngươi muốn đè lên ta tới khi nào?

Lúc này Đường Kiếp mới để ý rằng mình đang đè ép trên người nàng.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc thu đao, nói:

- Thật có lỗi, đã đắc tội rồi. Ngươi cũng biết ta là Đường Kiếp, từng đắc tội với khá nhiều người, cho nên có một số phản ứng hơi quá khích.

Cô nương áo hồng thản nhiên đứng lên, nhìn Đường Kiếp nói:

- Đã là hiểu lầm thì thôi vậy.

Sóng mắt nàng lưu chuyển trên người Đường Kiếp, nghĩ về sự việc hi hữu vừa rồi, lại càng cảm thấy mới mẻ cùng cổ quái.

Đường Kiếp bị nàng nhìn chăm chú, trong lòng hơi sợ hãi, cũng không dám ở lại chỗ này, liền nhanh chóng xin lỗi rồi mang theo Y Y rời đi.

Cô nương kia nhìn theo bóng hắn rời đi, ánh mắt hồ nghi, cảm giác được mình đã từng gặp đối phương ở chỗ nào rồi. Đột nhiên, nàng kêu lên một tiếng:

- Ta biết ngươi là ai rồi.

Thân thể Đường Kiếp khẽ run lên, chậm rãi xoay người, hỏi:

- Ngươi nói sao?

- Không có gì.

Cô nương kia nhoẻn miệng cười, nói:

- Ta nói ta biết ngươi là Đường Kiếp, nhưng ngươi lại không biết tên của ta.

Đường Kiếp thuận miệng, nói:

- Tương phùng hà tất từng quen biết, không biết cũng được.

Nói xong liền rời đi.

Nhìn hắn cứ như vậy đi mất, cô nương kia mỉm cười:

- Vừa phát hiện có người ở bên đã lập tức tập kích bất ngờ, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng của ta lại lập tức thu tay lại. Người như thế này, khẩu khí này, hiển nhiên đã từng gặp ta. Rõ ràng bị thương nặng như vậy mà lại làm như không sao, hơn nữa phản ứng kia tuyệt đối là trong lòng có quỷ. Tương phùng hà tất từng quen biết… Hừ! Nực cười!

Cô nương áo hồng xem ra, những câu nói sau cùng của Đường Kiếp lại càng chứng minh trong lòng của hắn có quỷ.

Có bao nhiêu tu giả thiếu niên, sau khi nhìn thấy mình sẽ nói rằng "Tương phùng hà tất từng quen biết"? Bình thường sẽ nói những lời đại loại như "gặp lại là có duyên, đường chân trời ở ngay gần" đấy.

Nếu Đường Kiếp biết cô nương này nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ lập tức kêu oan. Hắn thật sự không hề có sắc tâm gì đối với cô nương này, không ngờ điều đó lại có thể trở thành căn cứ chứng minh trong lòng hắn có quỷ. Nhưng nếu đặt mình vào tình huống của cô gái, cũng không hẳn là không có đạo lý.

Thời khắc này, sau khi nói một mình về Đường Kiếp, cô nương kia không rời đi mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, thì thào tự hỏi:

- Thư Danh Dương chết ở chỗ này, Đường Kiếp lại ở đây vào lúc này, là trùng hợp hay còn có nguyên nhân gì khác?

Trong lòng bàn tay nàng bỗng lóe lên một điểm ánh bạc, nhanh chóng chiếu sáng toàn bộ phiến không gian này. Ngân hỏa dịu dàng chiếu lên rõ ràng tất cả những dấu vết còn lại tại đây.

Một đường thoải mái bước đi, Đường Kiếp đã trở lại thành Hồng Mai, tiến vào Địch Kiếm Viên.

Thủ vệ học sinh Tẩy Nguyệt nhìn thấy Đường Kiếp, liền ngạc nhiên, vui mừng nói:

- Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện. Viện chủ đã tìm ngươi khắp nơi.

- Vậy ta phải đi gặp viện chủ đây.

Đường Kiếp cười nói. Hắn biết rõ vì sao Tạ Phong Đường tìm hắn.

Băng qua Địch Kiếm viên, Đường Kiếp tiến vào chỗ ở của thượng sư, đã thấy Tạ Phong Đường đang ở trong sân chờ mình.

Đường Kiếp dừng lại ở bên người Tạ Phong Đường, nói:

- Học sinh Đường Kiếp bái kiến viện chủ.

- Ừ.

Tạ Phong Đường cũng không quay sang nhìn hắn, nói:

- Thư Danh Dương chết rồi, ngươi đã biết chưa?

- Thật sao?

Đường Kiếp do dự một chút, giọng điệu hơi thổn thức, khẽ nói:

- Hắn quả nhiên đã chết rồi… Là ta hại hắn.

- Hả? Ngươi nói vậy là sao?

Tạ Phong Đường đột nhiên xoay người nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp thở dài nói:

- Lúc sáng, sau khi cuộc tranh tài kết thúc, ta liền đi dạo xung quanh. Lúc đi ra khỏi thành đã gặp được Danh Dương.

- Lúc ra khỏi thành, ngươi có biết Thú Luyện Môn kìm nén tức giận, muốn tìm cơ hội giết ngươi không?

- Học sinh biết rõ, nhưng chính bởi vậy, học sinh mới muổn ra khỏi thành. Thú Luyện Môn muốn giết ta, làm sao ta không nghĩ tới việc giết bọn chúng?

Đường Kiếp thản nhiên nói:

- Giết người của Thú Luyện Môn sẽ đạt được điểm cống hiến. Viện chủ đừng quên, bây giờ ta vẫn còn thiếu học viện điểm cống hiến đây này.

Giết môn phái đối địch sẽ có được điểm cống hiến, chỉ qua điều này cũng đủ để chứng minh, thù hận giữa hai bên sâu sắc tới mức nào. Nếu không bị ràng buộc bởi ước hẹn sáu phái rằng không được nội đấu trên hội thi đấu, e rằng đã sớm xảy ra một cuộc chiến long rời lở đất rồi.

Nghe Đường Kiếp trả lời, Tạ Phong Đường cũng nheo mắt lại, hỏi:

- Nói như vậy có nghĩa là ngươi cố tình dẫn Thú Luyện Môn ra tay sao?

Đường Kiếp thở dài, nói:

- Vâng, chỉ là học sinh không ngờ lúc ấy lại gặp phải Thư Danh Dương, làm hại tới hắn.

- Là ai đuổi giết các ngươi?

- Hách Liên Hổ và Khương Khánh Phong.

- Quả nhiên là hai người bọn họ.

Tạ Phong Đường tiếp tục hỏi:

- Chúng ta đã tìm ra thi thể của Khương Khánh Phong ở trong núi, là ngươi giết sao?

- Vâng. Lúc ấy Hách Liên Hổ và Khương Khánh Phong cùng ra tay công kích ta, ta tranh thủ được thời cơ chạy trốn. Thấy vậy, Khương Khánh Phong một mình đuổi theo, đã bị ta giết chết. Nhưng bản thân ta cũng bị thương, nhất thời khó có thể đứng dậy, chỉ có thể đi tìm một nơi bí mật chữa thương, mãi cho đến lúc này thương thế tốt hơn mới có thể trở về. Trên đường trở về, ta đã đoán Danh Dương huynh đệ e là lành ít dữ nhiều, không ngờ…

Đường Kiếp hối hận nói.

Tạ Phong Đường bỗng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đúng vậy, không ngờ Thư Danh Dương lại là ám tử của Thiên Thần cung, bị giết chết cũng tốt!

- Cái gì?

Vẻ mặt Đường Kiếp cực kỳ khiếp sợ, nhìn về phía Tạ Phong Đường.

Tạ Phong Đường cũng không thèm để ý tới phản ứng của hắn, mà là cầm lấy tay Đường Kiếp, đưa vào một luồng khí, tiến hành kiểm tra thương thế.

Sau một lát, ông ta cau mày, nói:

- Quả nhiên thương tổn không nhẹ, ám kình quanh quẩn ảnh hưởng tới lục phủ ngụ tạng, đã tạo thành ám thương.

Sau lần kiểm tra này, Tạ Phong Đường đã biết Đường Kiếp tuyệt đối không thể nào tự mình làm ra thương thế kia, hơn nữa thương tổn không hề nhẹ chút nào.

Nhưng ông ta vẫn nhíu mày, nói:

- Thú Luyện Môn không am hiểu về ám kình. Thương thế kia thoạt nhìn lại giống như Ám Tinh Thủ của Tiêu Dao cung.

- Ám Tinh Thủ của Tiêu Dao cung?

Trong lòng Đường Kiếp chấn động:

- Đây không phải là công pháp truyền phái bí mật của Tiêu Dao cung sao?

- Đúng vậy, ta cũng chưa từng thấy qua. Ta chỉ nghe nói công pháp này hoàn toàn là ám kình, uy lực hùng mạnh, khiến cho người nhìn bề ngoài vô sự, nhưng bên trong lại chia năm xẻ bảy. Ngươi còn sống, như vậy chắc hẳn không phải là trúng Ám Tinh Thủ, hơn nữa vẫn là một loại pháp thuật của Thú Luyện Môn.

Trong thiên hạ có vô số loại pháo thuật, cũng không phải chỉ duy nhất Ám Tinh Thủ là dùng ám kình. Thú Luyện Môn là đại phái đương thời, cho dù không am hiểu nhưng cũng không có chuyện không biết một vài pháp thuật sử dụng ám kình. Bởi vậy, Tạ Đường Phong cũng không tiếp tục nghi ngờ chuyện này nữa.

Giờ khắ này, rốt cuộc Đường Kiếp mới ý thức được người mình gặp phải là ai.

Hắn có thể sống thoải mái thế này, không phải là vì Ám Tinh Thủ vô dụng mà là do đối phương luyện pháp thuật vẫn chưa đến nơi đến chốn.

Ám Tinh thuật là bí mật bất truyền của Tiêu Dao cung, trong Tiêu Dao cung chỉ có bốn người biết được. Một vị là cung chủ đương nhiệm, tuyệt đối sẽ không có chuyện không tu luyện tới nơi tới chốn đấy. Một vị là phụ thân của tiểu cung chủ dương nhiệm, cũng là nam tử. Người thứ ba là một vị lão tiền bối trong Tiêu Dao cung, cũng không thể nào là tiểu cô nương kia.

Cho nên Đường Kiếp đã biết rõ thân phận của cô nương áo hồng kia rồi.

Chính là tiểu cung chủ Tiêu Dao cung, Thẩm Tình Đan!

Đã biết được đối phương, trong lòng Đường Kiếp cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này, Tạ Phong Đường lại bắt mạch Đường Kiếp, đưa một nguồn pháp lực chân nguyên vào trong cơ thể Đường Kiếp. Luồng khí tức lưu chuyển lên các nơi bị ám thương, chỉ sau một lát, các vết thương bên trong cơ thể Đường Kiếp đã được chữa khỏi.

Mượn cơ hội này, Đường Kiếp liền hỏi thăm Tạ Phong Đường về chuyện phát hiện thi thể của Thư Thanh Dương và Khương Khánh Phong.

Quả nhiên, sau khi bọn hắn rời đi, Tẩy Nguyệt phái và Thú Luyện Môn đều phát hiện ra học sinh biến mất, lập tức phái người đi tìm kiếm.

Trên thực tế, trước khi phát hiện ra hai cỗ thi thể này, hai phái đã lại chiến đấu một lần, chẳng qua đã khắc chế lẫn nhau, hai bên không đều không có cảnh đầu rơi máu chảy.

Lúc phát hiện ra thi thể của Thư Danh Dương và Khương Khánh Phong, ha bên đều cực kỳ kích động cùng phẫn nộ.

Hai người này đều là thiên chi kiều tử tại mỗi môn phái. Thư Danh Dương là Ngọc Môn bát chuyển, Khương Khánh Phong được tham gia Tiên Duyên Hội, hiển nhiên cũng là hạt giống tốt của Thú Luyện Môn.

Nhìn thấy xác của hai người này, hai bên đang định ra tay đánh đập tàn nhẫn đối phương ngay tại chỗ, thì lại nhìn thấy tấm ám tử bài trên người Thư Danh Dương.

Mọi chuyện vì thế lại càng thêm phức tạp.

Thiên Thần Cung cũng bị liên lụy vào.

Tẩy Nguyệt phái phát hiện Thư Danh Dương là ám tử của Thiên Thần cung, lập tức không còn thấy tức giận vì cái chết của y, thay vào đó là cảm thấy vô cùng may mắn. Thiên Thần cung lúc này như kẻ câm ăn phải thuốc đắng, đau khổ mà không nói được. Bọn họ không thừa nhận chuyện Thư Danh Dương là ám tử, mặt khác lại phái người chất vấn Hách Liên Hổ, tại sao phải giết Thư Danh Dương.

Trong lúc tranh chấp căng thẳng này, mối thù hận giữa Tẩy Nguyệt phái và Thú Luyện Môn đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Hai bên đều sẽ không tìm cơ hội chém giết đối phương, mà không khí giữa Thiên Thần cung và Thú Luyện Môn lại trở nên cực kỳ quỷ dị.

Cho đến lúc này, hai đại phái Thiên Thần cung và Thú Luyện Môn đã ngồi cùng một chỗ nói chuyện nửa ngày, nhưng rốt cuộc vẫn như ngọn đèn dầu trong hành lang, mịt mờ vô cùng.

Không cần hỏi cũng biết bọn họ đang giành tranh chấp mang Hách Liên Hổ đi.

Đối với Thú Luyện Môn, đây là chuyện không thể nào chấp nhận.

- Hiện tại ngươi đã trở lại, chuyện này lại càng có thêm căn cứ xác thực, có lẽ Thú Luyện Môn sẽ đến làm phiền. Việc này huyên náo, thú vị đây!

Tạ Phong Đường vuốt râu cười ha hả nói.

- Quả là rất thú vị.

Đường Kiếp cũng mỉm cười nói:

- Trận thi đấu thứ hai sắp bắt đầu, là thi đấu hỗn hợp tự do, tổng cộng sáu mươi học sinh đều ra sân thi đấu, thử tài cao thấp. Bình thường hai phái kia sẽ liên hợp, nhưng xem ra đã không còn có chuyện đó rồi.

- Ngươi thật là, tầm nhìn quá hạn hẹp, việc nhỏ như thế thì tính toán cái gì.

Tạ Phong Đường cười mắng:

- Nếu liên hợp giữa hai phái kia bị đánh tan, đó chính là đại sự ảnh hưởng tới vận mệnh của toàn bộ Tê Hà tu giới.

Đường Kiếp cười hì hì nói:

- Chính bởi vì đó là đại sự ảnh hưởng đến vận mệnh Tê Hà giới, cho nên học sinh cảm thấy chuyện như vậy không có khả năng xảy ra. Dù Thiên Thần Cung có oan ức như thế nào, chắc hẳn cũng sẽ phải nhịn xuống. Chỉ có điều, thi đấu chỉ là việc nhỏ, như vậy cũng không cần nhẫn nhịn, có thể đánh trả Thú Luyện Môn một chút.

Tạ Phong Đường nghe hắn nói ngây cả người, một lát sau khẽ nói:

- Ngươi nói vậy cũng có chút đạo lý.

- Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn không hòa thuận, khó có thể hợp sức. Thiên Nhai Thiên Tình bị ảnh hưởng, không thể phát huy được hết toàn bộ thực lực. Trong sáu phái, Thất Tuyệt Môn là môn phái có vũ lực yếu kém nhất, cho nên trong đại hội lần này, Tẩy Nguyệt phái ta có thể trở thành người thắng lớn nhất. Đương nhiên, có phải là người chiến thắng cuối cùng không thì lại là chuyện khác.

Đường Kiếp nói.

- Người thắng lớn nhất và người thắng cuối cùng có gì khác nhau?

Tạ Phong Đường hỏi.

- Người thắng lớn nhất là trong top 10 người tiến vào vòng trong có nhiều học sinh môn phái ta nhất, như vậy có thể chứng tỏ thực lực và địa vị của Tẩy Nguyệt phái. Người chiến thắng cuối cùng thì dĩ nhiên phải dựa vào tiểu cung chủ rồi, không phải là do chúng ta quyết định.

- Lời này có lý đấy.

Tạ Phong Đường gật gật đầu, nói:

- Ngươi có cách nào để giúp Tẩy Nguyệt phái ta trở thành người thắng cuối cùng không?

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:

- Có, là tiêu diệt tên đẹp trai nhất!