Gió cuốn ngược lại, sương mù lại lần nữa vây kín Thập Phương Cốc, ngoài trừ việc độ bao phủ rộng hơn trước một chút, còn lại đều khôi phục trở về nguyên dạng.

Nhưng đằng sau sự bình lặng này, Đoàn Lão Tứ hoảng sợ kêu lên:
- Không còn cảm nhận được vách trận của trận thứ nhất.

Nghe thấy vậy, Hà Xung vung tay lên, hình ảnh vách trận thứ nhất hiện ra trước mắt họ.

Thiên Thần Cung bởi vì đã phá giải tới vách trận của trận thứ hai, bởi vậy ngoại trừ ảo cảnh bên trong là họ không thể theo dõi được, nhưng đối với những phần khác thì có thể theo dõi được.

Nhưng hiện tại khi hình ảnh vách trận hiện lên, chỉ thấy sương mù mờ ảo, sau đó dần phủ kín toàn bộ mọi thứ, không tiếp tục nhìn thấy gì nữa.

Trong lòng Hà Xung kinh sợ, ngón tay chỉ ra, một cơn sóng hiện ta trước mắt.

Đây là Nhược Thủy Trận.

Nhưng ngay sau đó, sương mù màu trắng tiếp tục bay tới,giống như sương phủ trên mặt biển, giống lúc trước bao phủ toàn bộ hình ảnh, rất nhanh tầm mắt lại bị che khuất lại.

- Vách trận của trận thứ hai cũng mất đi cảm ứng…
Giọng nói khô khốc của Đoàn Lão Tứ vang lên.

Nghe thấy vậy, trong lòng Hà Xung cũng run lên.

Mấy câu này của Đoàn Lão Tứ, có nghĩa là bọn họ hoàn toàn mất đi khả năng theo dõi trận, cũng có nghĩa là bọn họ đã mất đi khả năng khống chế thế cục.

Sắc mặt Đặng Ngọc Khánh trở nên trắng bệch:
- Tại sao có thể như vậy? Điều này sao có thể xảy ra chứ?

Đường Kiếp không những phá giải được đại trận, mà thậm chí còn có thể khống chế ảo cảnh, khuếch trương ảo cảnh, khiến cho người của Thiên Thần Cung không thể nắm được hành tung của hắn nữa.

Hiện tại toàn bộ đại trận, chỉ cần là chỗ đã được phá giải, đều bị ảo trận bao phủ, toàn bộ Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận cũng biến hóa, khiến bọn họ không thể hiểu được, cũng không có cách nào đoán được điều.

Bọn họ thậm chí còn không biết tại sao lại có sự biến hóa này.

- Hắn làm sao có thể làm được điều mà ngày cả Thiên Đài Đại Năng… cũng không làm được?
Ngay cả Hà Xung cũng lắc đầu, không dám tin vào hai mắt của mình.

Đặng Ngọc Khánh nói:
- Vạm năm trôi qua, chưa có ai có thể phá được đại trận, mặc dù Thiên Thần Cung dốc toàn bộ công lực, lục soát khắp mọi thứ, cũng không làm được. Vậy mà chỉ một Đường Kiệt nho nhỏ, làm sao có thể phá vỡ nhanh như vậy? Không thể như vậy được, chẳng lẽ là đại trận này biết nhìn người, trải qua ngàn vạn năm, chính là chờ hắn đến?

Đoàn Lão Tứ giận dữ hét lên:
- Cái cứt ý, cho dù là thiên đạo luân chuyển, thì cũng không có khả năng nhìn thấu vạn năm, dựa vào cái gì để nói đại trận lưu lại cho ai chứ? Hơn nữa kẻ này tính tình giảo quyệt, không thể là chuyển thế của Binh Chủ, càng không có khả năng là người kế thừa Binh Chủ.

Lời này vừa nói ra, toàn thân Hà Xung cũng run lên:
- Hóa ra là như vậy.

Đoàn Lão Tứ và Đặng Ngọc Khánh đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Hà Xung toàn thân đang run rẩy, ánh mắt lóe lên, miệng run run:
- Cơ duyên cũng là cạm bẫy, cho nên từ lúc bắt đầu các ngươi đã đi đường vòng… Chẳng trách… Chẳng trách… Đúng thế, lẽ ra phải nghĩ ra từ lâu mới phải.

Nói xong Hà Xung đột nhiên đấm vào ngực mình một cái, điên cuồng gào lên:
- Sai rồi, toàn bộ chúng ta đều sai rồi.

- Chân Nhân?
Đoàn Lão Tứ và Đặng Ngọc Khánh đều đồng thời hô lên.

Hà Xung ngồi bệt xuống đất, hai tay vỗ mặt đất gào khóc:
- Chuyện đơn giản như vậy, tại sao ta không nghĩ ra sớm một chút chứ?

Đặng Ngọc Khánh đỡ Hà Xung dậy nói:
- Chân Nhân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Hà Xung đường đường là một Thiên Tâm Chân Nhân, nhưng lúc này mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi.

Không phải gã khóc vì đại trận bị phá, mà khóc vì bản thân quá “ngu ngốc”. Lúc này được Đặng Ngọc Khánh đỡ dậy, vừa góc vừa hô lên:
- Chúng ta sai rồi… trận pháp kia… vốn không nên phá như vậy…. không nên phá như vậy.

Trận nào cơ?
Đặng Ngọc Khánh ngơ ngác hỏi.

Hà Xung ngồi ở đỉnh núi, ngón tay run run chỉ xuống dưới:
- Ảo cảnh vô biên… con đường an toàn… tất cả đều sai rồi…. Đây không phải là con đường đúng… ngay từ khi mới bắt đầu, chúng ta đã không đi đúng đường… Đại trận căn bản không cần phải phá.

Lời này khiến Đặng Ngọc Khánh và Đoàn Lão Tứ hiểu ra.

Thiên Thần Cung có thể tiến vào trận thứ hai, dựa vào con đường an toàn kia, mà cũng chính là nơi mà đại trận bị tổn hại, còn Đường Kiếp không đi con đường đó, mà tự mình tìm cách phá trận.

Chẳng lẽ, tự mình tìm cách phá trận mới là đường đúng?

Nhưng nếu là như vậy, thì ngàn vạn năm qua, chả lẽ chưa từng có ai phá giải Ảo cảnh vô biên sao?

Hai người đều không hiểu được.

Hà Xung liền hét lên:
- Bởi vì đây mới là người kế thừa.

—————————

Kế thừa!

Hà Xung cuối cùng cũng hiểu ra.

Vùng đất bí mật của Binh Chủ, ngay từ đầu là lưu lại cho người có tâm.

Là vùng đất kế thừa, đặc điểm lớn nhất của nó chính là phù hợp với điều kiện, thì có thể đi vào, chứ không phải cứng rắn xông vào.

Phải phù hợp với điều kiện nào thì Hà Xung không biết, nhưng ít nhất gã cũng biết một chuyên đó là: phải làm từ đầu.

Vấn đề của Thiên Thần Cung chính là họ không làm theo trình tự.

Đại trận bị tổn hại, khiến Thiên Thần Cung ngay bước đầu tiên đã không đi chính xác.

Bọn họ đã nhảy qua bước đầu tiên.

Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận bị tổn hại khiến cho Thiên Thần Cung có cơ hội nắm giữ tiên cảnh, nhưng cũng khiến cho bọn họ bị lạc lối.

- Nhưng Chân Nhân, Ảo cảnh vô biên hung hiểm khó lường, không ai có thể phá giải, nếu có thể cũng phải dựa vào trận đồ để phá giải, hiện tại chúng ta ngay cả vách trận của trận đầu tiên cũng không đạt được.
Đặng Ngọc Khánh vội nói.

Có một số việc không đơn giản như vậy.

Thiên Thần Cung chưa chắc đã không nghĩ ra chuyện có người kế thừa, nhưng vấn đề là phải bắt đầu từ bước đầu tiên.

Phải biết trong bước đầu tiên, đã có bao nhiêu sinh mạng bỏ vào trong đó.

Hà Xung đấm vào ngực mình nói:
- Cho nên ở mặt này nhất định có vấn đề, có vấn đề. Đáng tiếc là ta không biết.

Nói xong gã cúi xuống dưới cốc hét to:
- Đường Kiệt, ngươi làm thế nào mà biết được vậy?

Khi gã hỏi câu này, cũng không hi vọng Đường Kiệt trả lời gã.

Nhưng không ngờ sương mù trong cốc biến đổi, một lát sau giọng nói của Đường Kiếp truyền đến:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, tác dụng đích thực của Tàng Tượng Kinh là tấn công ngọc môn đấy. Phần còn lại, thì ngươi tự mình tìm hiểu đi.

Hà Xung ngây người:
- Tấn công ngọc môn?

Gã ngồi bệt dưới đất, bắt đầ mân mê cằm tự hỏi, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được điều gì.

Ngược lại Đặng Ngọc Khánh lại nhíu mày lại:
- Thứ tìm thấy được ở vách trận của trận thứ hai, chính là phương pháp tấn công ngọc môn, đây không phải là quá lợi hay sao? Ảo cảnh vô biên cũng tốt, mà Nhược thủy trận cũng được, không phải chúng ta phải hao hết tâm tư mới qua được. Chỉ là phương pháp tấn công ngọc môn, có gì đáng nói chứ?

Không ngờ vừa nghe xong mấy lời này, toàn thân Hà Xung chấn động, hét lên:
- Hóa ra là vậy.

- Chân Nhân?
Đoàn Lão Tứ và Đặng Ngọc Khánh cùng nhau nhìn Hà Xung.

Hà Xung đã kêu lên:
- Nghĩ một chút đi, nghĩ lại xem. Vách trận của trận đầu tiên tìm được Binh Giám, đó chính là chìa khóa. Vách trận của trận thứ hai tìm được Tàng Tượng Kinh, chính là phương pháp tấn công ngọc môn. Chuyện này nói lên điều gì? Ngẫm nghĩ rồi tiến hàng theo trình tự, dùng cho đúng tác dụng.

Sắc mặt Đặng Ngọc Khánh đại biến:
- Dùng cho đúng tác dụng, tiến hành theo trình tự… Chẳng lẽ theo như sắp xếp của Binh Chủ, thì chỉ cần một phàm nhân là có thể vượt qua Nhược thủy trận?

- Đúng thế.
Hà Xung ôm đầu khóc rống lên:
- Không phá được trận, không phải bởi vì chúng ta không đủ mạnh, mà vì chúng ta không đủ yếu.

————————————————�� �———

Hung hữu hạo nhiên khí
Lục hải phục quỷ triều
Bích hải đạp ngân ba
Ngã tự thừa phong khứ.

Trên đại dương bao la, một chiếc thuyền rồng cực lớn đang vượt sóng lướt đi. Bốn bề đều là hải yêu, chen chúc lao tới, công kích vào chiếc thuyền rồn, nhưng lại chỉ kích khởi được linh triều, chứ không thấy thuyền rồng bị chút hao tổn nào.

Đường Kiếp ôm đầu gối, ngồi ở mũi thuyền, cao giọng hát bài thơ mình tự làm, chỉ cảm thấy hắn đang vô cùng vui vẻ.

Thuyền rồng là vật mà Đường Kiếp dùng năng lực của Ảo cảnh vô biên biến ra, đưa vào trận thứ hia, mượn nó để tiến quân thần tốc, dễ dàng đột phá Nhược thủy trận, tới được vách trận của trận thứ hai. Đây chính là nơi đại trận bảo hộ “kẻ yếu”.

Nếu như không phá giải được bí mật của Ảo cảnh vô biên, thì nhất định không có khả năng có được thuyền rồng. Từ đó cũng không thể phá giải Nhược thủy trận theo đúng cách, kết quả chính là mắc lỗi lần nữa, chỉ có thể cứng rắn xông vào.

Tuy nhiên, điều chân chính khiến tâm tình của hắn vui vẻ chính là vật ở dưới chân.

Dưới chân hắn hiện tại đang có một con vật nằm sấp, nhìn kỹ là một con quỷ nhỏ, toàn thân trong suốt, chỉ cao một thước, lúc này đang run rẩy rúc dưới chân hắn.

Nhìn tiểu quỷ, Đường Kiếp cũng không khỏi thổn thức:
- Ai có thể ngờ được, phương pháp thoát ra khỏi ảo cảnh không ngờ chính là ngươi… Vật liệu cái thế của Binh Chủ, quả là danh bất hư truyền.

Trên thảo nguyên bách quỷ dạ hành, chúng đuổi theo d, tới tận khi Đường Kiếp đi đến cuối đường.

Tuy nhiên khi đó, thần trí của hắn lại càng thanh tỉnh.

Đối mặt với đám quỷ, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Đường Kiếp chính là: Nhiều quỷ như vậy, tại sao không hề gây ảnh hưởng tới việc vận hành linh khí của đại trận?

Ý nghĩ thứ hai lóe lên chính là: Không hề nghi ngờ gì cả, trận này ngay từ khi mới bắt đầu vận hành đa có quỷ vật tồn tại, do đó khi bày trận liền áp dụng phương pháp lần tránh.

Ý nghĩ thứ ba trong đầu là: Nếu nơi này thực sự phàm nhân cũng có thể qua, vậy thì phải làm thế nào mới qua được?

Sau đó hắn liền nhìn tới con quỷ nhập vào U Minh Hồng Lang.

U Minh Hồng Lang sau kh bị quỷ vật nhập vào, thì tất cả quỷ vật sẽ không công kích nó, dường như coi nó cũng là một thành viên trong đám quỷ.

Tuy rằng ngay sau đó nó bị Đường Kiếp đánh nát, nhưng trong đầu Đường Kiếp chợt thoáng hiện lên một đoạn ký ức.

Đó là khi hắn phát hiện bí mật của Binh Giám, có mang theo dư âm của Sưu Hồn Thuật, mới có thể tiến vào Binh Giám.

Ngay lập tức, Đường Kiếp đã nghĩ tới một việc.

Nếu Binh Giám là chìa khóa, vậy tại sao chìa khóa lại đặt ở trong ảo cảnh?

Nếu Cửu Tuyệt Tru Tiên trận mỗi một tầng bố trí đều có dụng ý, thì Tàng Tượng Kinh dùng để luyện thể, Binh Giám là chìa khóa trận, như vậy Ảo cảnh vô biên ngoài tác dụng là tấm lá chắn, thì còn có ý nghĩa nào khác nữa?

Đường Kiếp vẫn không biết.

Nhưng tới bây giờ, khi hồi tưởng lại quá trình mình nắm giữ Binh Giám, rốt cuộc hắn mới nhận ra rằng, có lễ ngoài tác dụng là tấm lá chắn, đích xác còn có môt tác dụng nữa, đó chính là giúp ngươi biết cách nắm giữ Binh Giám.

Nói một cách khác, bà việc là đi ra khỏi ảo cảnh, đoạt được Binh Giám, và phàm nhân kế thừa, là tương thông với nhau.

Nếu như ở dưới tình huống bình thường, Đường Kiếp ở giữa ba việc này sẽ không tìm được điểm chung giữa chúng.

Nhưng sau khi bách quỷ dạ hành, tiếng rít của con quỷ sói, khiến Đường Kiếp thấy được một điểm tương đồng.

Để quỷ nhập thân.

Đúng thế.

Để quỷ nhập thân.

Chỉ có quỷ vật mới thực sự quen thuộc với thế giới này, cũng chỉ có chúng mới có khả năng đưa ngươi ra khỏi nơi đây.

Cũng giống như vây, quỷ vật cũng chi có tthể chiếm được thân thể của người phàm trần, người tu thì thà chết cũng sẽ không để cho chúng làm được điều này.

Cuối cùng, sau khi bị quỷ vật nhập thân, muosn thoát khỏi quỷ vật, thì phải dùng tới Binh Giám.

Dựa vào Sưu Hồn Thuật dùng Binh Giám, kỳ thực chính là hồn niệm Binh Giám tiến vào trong cơ thể. Bởi vậy bản thân Binh Giám chính là một bảo vật có linh hồn với những tác dụng cực lớn. Một khi bị quỷ vật nhập thân, khi đi tới chỗ Binh Giám, rất có thể chính là quỷ hồn thay thế hồn niệm tiến vào Binh Giám, như vậy vừa có thể thoát khỏi nguy cơ bị quỷ vật bám thân, đồng thời cũng hoàn thành được cách nắm giữ Binh Giám.

Đương nhiên, lúc đó, hết thảy mọi thứ đều chỉ là suy đoán của Đường Kiếp.

Nếu ý tưởng này có chút sai lầm, thì đời Đường Kiếp coi như là xong.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Đường Kiếp vẫn quyết định phải mạo hiểm một lần.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả các quỷ vật đều nhập thân được, vì thế Đường Kiếp cũng tìm kiếm rất lâu, hắn cảm giác, chắc chắn Binh Chủ sẽ có chuẩn bị chu toàn.

Cho đến khi tiểu quỷ trong suốt này hiện ra trước mặt hắn.

Đây là một quỷ vật hắn chưa từng thấy bao giờ, ngay khi Đường Kiếp nhìn thấy nó, trong nội tâm dấy lên một loại cảm giác kỳ lạ.

Dường như nó mới là thứ mấu chốt quyết định hết thảy mọi việc ở đây.

Bởi vậy khi tiểu quỷ hướng về phía hắn, hắn chợt thu vòng bảo hộ lại, mặc cho quỷ vật kia leo lên người mình, nhìn nó… chui vào trái tim mình.

Trong nháy mắt, có một loại cảm giác không thể nói thành lời, tràn ngập toàn thân hắn.

Thứ chân chính khiến hắn khiếp sợ chính là, khi quỷ vật tiến vào thân thể hắn, hắn phát hiện thân thể của mình vẫn chưa mất đi khống chế, thâm chí suy nghĩ vẫn là của mình, chỉ là tầm nhìn trước mắt chợt biến thành hai màu trắng và đen, bước đi có cảm giác bồng bềnh như đang bay.

Cúi đầu nhìn xuống, Đường Kiếp không ngờ có thể nhìn thấy nội tạng trong cơ thể mình, máu đang chuyển động trong động mạch, mỗi cơ bắp đều nhìn thấy rõ ràng, thực sự khiến hắn hoảng sợ.

Mà trong đầu hắn cũng có thêm một phần trí nhớ, đó là cảm nhận du đãng trong thế giới này ngàn vạn năm, sự cô đơn khiến nước mắt Đường Kiếp rơi lã chã.

Ngoại trừ sự cô đơn như biển rộng, thì cũng chỉ có hai từ thâm trầm để hình dung thế giới này.

Khoảnh khắc đó, Đường Kiếp cuối cùng cũng hiểu được rõ được cái thế giới hai màu đen trắng mà mình nhìn thấy có nghĩa là gì.

Đó là linh hồn của hắn.

Phiêu đãng trong thân thể này, thậm chí là trôi nổi bồng bềnh ra khỏi cơ thể.

Nếu như là dưới tình huống bình thường, linh hồn rời khỏi cơ thể, chị sợ đã sớm bị ánh mặt trời đánh cho hồn bay phách tán.

Nhưng giữa đêm đen, là thế giới của quỷ vật, nên Đường Kiếp không có chút lo lắng nào.

Linh hồn của hắn đu đưa, một nửa vẫn ở trong cơ thể chỉ huy cơ thể đi về phía trước như cương thi, còn một nửa lại trôi nổi trong không trung, cảm thụ sương mù trong không khí.

Hắn cảm thấy hắn có thể bắt được chúng, có thể dung nhập chúng, có thể chỉ huy chúng.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất, chính là trong Ảo cảnh vô biên, hồn phách của hắn lại vẫn có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng tối tăm.

Lực lượng này tiến vào linh hồn hắn, nhưng lại khiến cảm giác của hắn càng nhanh nhạy.

Hắn mừng rỡ, nhanh chóng hấp thu, cùng lúc đó, vô số quỷ vật cũng đuổi theo, giống như nhìn Vương của bọn chúng vậy. Thứ chờ đợi Đường Kiếp không còn là thức ăn cho đám quỷ, mà ngược lại trở thành quỷ tông được vạn quỷ bái lạy.

Thân thể hắn vẫn như cũ, tiếp tục bước đi, linh hồn thì mạnh mẽ bay lên biển mây.

Linh niệm bay nhanh, càng lúc càng hiểu rõ Ảo cảnh vô biên.

Nơi này là nơi kế thừa.

Học tập và nghiên cứu mới là trách nhiệm của người tiến vào.

Tất cả mọi biện pháp cứng rắn tiến vào, phá hư, đều được coi là kẻ ngoại lai xâm nhập.

Ý niệm vang lên trong đầu Đường Kiếp, lập tức bị thay thế bởi mây mù sôi trào, tiếng rít gào của người khổng lồ…

————————————

Tâm trí của hắn bay tới tận nơi nào đó, cho tới khi nhìn thấy phía xa có quanh ảnh hiện lên, Đường Kiếp mới dừng lại.

Thuyền rồng lướt tới gần.

Quang ảnh cũng càng lúc càng rõ ràng.

Lúc này mới có thể nhìn thấy, đó là một vách trận.

Vách trận của trận thứ hai.

Nói là vách trận, thực ra chính là một tấm linh màng.

Chỉ có điều linh màng này chắc chắn như tường đồng vách sắt vậy, Thiên Thần Cung bỏ ra mấy chục năm cũng không phá nổi.

Thuyền rồng lướt thẳng về phía linh màng, không có ý muốn dừng lại.

Đường Kiếp chậm rãi đứng dậy, túm lấy tiểu quỷ nhét vào trong Binh Giám, cười nói:
- Được rồi, gặp nhau tức là có duyên, về sau ngươi hãy đi theo ta, Binh Giám này chính là nhà của ngươi.

- Chít chít!
Tiểu quỷ giống như khỉ kêu lên vài tiếng.

Đường Kiếp cũng thu Binh Giám lại:
- Ít nói nhảm đi, ta có hai bạn đồng hành rồi, một là yêu hổ hai là một cây cỏ tinh, ngươi là người thứ ba, lại là một quỷ vật, vậy gọi người là tiểu Tam đi. Thiên hạ nhiều điều kỳ dị, ha ha yêu tinh quỷ quái, nhìn xem ta làm thế nào thể thu thập các ngươi. Nếu thực sự muốn thu thập đủ, sau này phải tới Hồng Mông Giới một chuyến, vơ vét ma vật ở đó mới được.

Nói xong hắn nhảy xuống khỏi thuyền rồng, từ trên không trung bay thành một vòng cung hạ xuống trước linh màng, cánh tay phải đột nhiên biến thành khổng lồ, cơ bắp nổi lên, đánh ra một cỗ lực lượng kinh người.

Dưới dòng xoáy lực lượng, không có bất kỳ chút linh khí nào dao động, chỉ có sự điên cuồng, hoang dã, thô bạo. Cỗ lực lượng khởi động, một cách nguyên thủy nhất cũng dã man nhất nện xuống.

Rầm.

Dưới sức tấn công cực lớn, Đường Kiếp như một thiên thạch nên xuống quang màng. Thiết quyền đánh lên trên vách trận, chỉ thấy quang màng như thủy tinh, sau đó nhẹ nhàng nứt ra, mắt thường cũng có thể nhìn thấy một cái khe nhỏ.

Chính ở chỗ xuất hiện vết nứt này, quang màng rung động vài cái, sau đó liền khép lại như cũ.

- Ha ha, có tác dụng là được rồi.
Đường Kiếp cũng không ngại, cất tiếng cười to rồi lại đánh tiếp một quyền.

Ngay sau đó, hắn điên cuồng đấm lên vách trận, chỉ thầy toàn bộ vách trận dưới cơn mưa nấm đấm của hắn, chấn động như một cơn sóng.

Cơn sóng gợn tới tận phía chân trời, mặc dù ở xa cũng có thể nhìn thấy được.

Sắc mặt Đòan Lão Tứ đại biến, thất thanh kêu lên:
- Không ổn, hắn đang công kích vách trận của trận thứ hai… vách trận đã bị tổn hại.

- Sao có thể như vậy?
Đặng Ngọc Khánh kinh hãi kêu lên.

Vách trận của Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, cho dù là Tiên Đài Đại Năng cũng… không thể đánh vỡ được.

- Nếu như là lực lượng mà Binh Chủ yêu cầu, sợ là có thể đấy.
Hà Xung khô khốc nói.

- Vậy còn chờ gì ữa? Đuổi theo, giết chết Đường Kiếp, đoạt lại Binh Giám.
Đặng Ngọc Khánh hô to.

Lúc này đây, kỳ thực kế hoạch Đặng Ngọc Khánh dùng Đường Kiếp để phá trận đã thành công rồi.

Thông qua cách làm của Đường Kiếp, Thiên Thần Cung cũng đã nhận ra vấn đề của mình nằm ở nơi nào.

Cho nên kế tiếp, chỉ cần đoạt lại Binh Giám, dựa theo những gì đã biết, phá trận cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Ba bóng người cùng vọt ra, bay về phía vách trận của trận thứ hai.

Cùng lúc đó, thiết quyền của Đường Kiếp càng thêm điên cuồng nện xuống tấm linh màng.

Linh màng nhìn có vẻ mềm mại nhưng lưc phản kích không hề nhe.

Sau khi điên cuồng đấm xuống, hai tay của Đường Kiếp cũng bầm dập, chảy cả máu.

Máu lưu lại trên quang màng, từng điểm sáng bị hấp thu, sau đó có thể nhìn thấy rõ, tốc độ lành lại của quang màng chậm đi nhiều.

Đường Kiếp tiến lên cười ha hả:
- Ta lấy thân phận chủ nhân Binh Giám, người thừa kế Ly Kinh. Đã luyện thành Tàng Tượng Kinh, Ly Kinh đạt tới thân thể Ngọc Thạch, phù hợp với cả ba điều kiện. Hiện tại ngươi mốn khí lực ta cho ngươi khí lực, ngươi muốn máu ta cũng cho ngươi máu, còn không mau mở trận?

Nói xong hắn lại đấm xuống hai phát, sau khi cú đấm nện xuống, vết nứt trên quang màng lập tức phóng đại, tiếng xẹt xẹt chói tai vang lên.

Hai tay Đường Kiếp đặt hai bên vết nứt, xe rách quang màng như xé giấy vậy, xé ra một khe hở lớn, đủ để một người đi qua.

Hắn nhảy vào trong, tiến vào thế giới bên trong vách trận.