Mười ngón tay chạm xuống đất, mang theo một chút bùn đất, từ đầu ngón tay rơi xuống.

Đường Kiếp kề mặt vào sát mặt đất, hít sâu mùi trong đó, mơ hồ ngửi thấy mùi cỏ thơm.

Ảo cảnh chân thật như vậy, thế cho nên trong nháy mắt đó, Đường Kiếp thậm chí cảm thấy có phải mình lại xuyên không lần nữa.

Tuy nhiên ý niệm chỉ thoáng hiện lên trong đầu hắn rồi biến mất, khi bùn đất từ ngón tay rơi xuống, Đường Kiếp từ trong bùn cát mơ hồ cảm giác được hơi thở pháp lực của ảo trận. Hơi thở này chạy dài về phía xa, Đường Kiếp khóa chặt phương hướng, lập tức chạy về phía đó.

Hắn chạy băng băng trên thảo nguyên rộng mênh mông của Ảo cảnh vô biên, thi thoảng hắn sẽ dừng lại, bốc một nắm đất lên, ngửi một chút, sau đó lại tiếp tục chạy, giống như một nam tử truy phong, trên thảo nguyên tùy ý bay lượn.

Tuy nhiên trong ảo cảnh không phải chỉ có một vật.

Đang lúc băng chạy trên đường, từ xa đột nhiên có một con vật to bực lao đến, là một con gấu khổng lồ, gầm lớn một tiếng với Đường Kiếp.

Tiếng gầm của nó điên cuồng, hoang dã, truyền khắp bốn phương. Duới tiếng gầm điên cuồng của nó, thân thể con gấu từ từ phát triển, nháy mắt đã to lớn như một ngọn núi.

Có thể biến thân thể trở nên to như một ngọn núi nhỏ, cho dù không phải yêu thú biến hóa thì cũng là đỉnh cao bậc Khai Trí rồi, dựa vào thực lực của Đường Kiếp, đụng phải yêu vật như vậy, chết là điều không có gì nghi ngờ.

Lúc này con gấu khổng lồ trừng mắt nhìn Đường Kiếp, bàn tay to lớn giương ra, quét một vệt ngang trời.

Đường Kiếp chỉ nhìn con gấu khổng lồ, cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn đứng yên đón nhận công kích điên cuồng của con gấu khổng lồ.

Đối mặt với chưởng phong của con gấu, Đường Kiếp thản nhiên đánh ra một quyền.

Khi hai chưởng phong giao nhau, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, thiết quyền lấn chưởng phong, con gấu khổng lồ ầm ầm tiêu tan.

Hóa ra con gấu khổng lồ này là một ảo vật trong trận.

Nhưng đúng trong khoảng khắc này, sắc mặt Đường Kiếp đột nhiên đại biến, thu hồi nắm đấm ngăn trước người, mười chiếc vuốt quét ngang người hắn.

Tiếp sau đó chỉ nghe ầm một tiếng vang dội, Đường Kiếp bị đánh bay ra ngoài.

Trên thảo nguyên lại có thể từ trong không trung sinh ra một vật.

U Minh Hồng Lang.

- Mẹ nó, cuối cùng lại bị ngươi cướp mất thời cơ.
Đường Kiếp thấp giọng chửi một tiếng.

Trong cốc có Hồng Lang, nên tất nhiên trong ảo cảnh cũng có, chẳng qua khả năng gặp phải không cao. Không ngờ U Minh Hồng Lang phá được đại trận, cũng coi như thực sự có tài, không ngờ chúng có thể lần theo sự thay đổi của linh triều mà tìm đến đây.

Chúng vốn là sinh mạng chân chính trong cốc, nên tất nhiên có thể gây ra thương tổn cho Đường Kiếp, hơn nữa theo nguyên lý của đại trận, trước khi xuất thủ sẽ không để phát hiện, bởi vậy nên một kích đã đắc thủ, đã khiến Đường Kiếp bị thương không nhẹ.

Tuy nhiên, ngay sau đó Đường Kiếp đã như một cơn gió, tay phải đè chặt con sói xuống đất, tay trái giơ lên nhanh như điện, hai ngón tay giương ra móc vào mắt của hồng lang. U Minh Hồng Lang có thể phá vỡ ảo cảnh, nên hai đôi mắt đỏ của nó là có giá trị nhất, đối với người tu luyện Phá Vọng Thiên Mục, nên tất nhiên Đường Kiếp sẽ không bỏ qua.

Giết chết con sói, Đường Kiếp thuận tay ném nó ra, tiếp tục chạy về phía trước.

Hắn tuy chạy như điên, nhưng không phải không hề có mục đích, mà kỳ thực trước mỗi một lần bắt đầu chạy, đều tìm kiếm linh khí vận hành trong trận, dựa vào nó để hiểu về biến hóa của đại trận. Đối với hắn mà nói, lần phá trận này chỉ là thử nghiệm mà thôi.

Nếu có thể phá trận thì cũng rất tốt, nếu không phá được thì lại trở về con đường an toàn, đi thẳng đến nơi vượt qua là được.

Dù sao, trước khi hắn phá vách trận của trận thứ hai, thì Thiên Thần Cung cũng sẽ chưa làm gì hắn, nếu như vậy, thì cần gì phải gấp gáp chứ.

Bởi vậy, đối với Ảo trận vô biên này, hắn không hề có ý định phá trận, mà chủ yếu lại là học tập nghiên cứu. Trên đường đi, hắn giành phần lớn thời gian để học tập, lý giải, quan sát.

Ảo cảnh vô biên cũng không biết rộng lớn thế nào, nếu là đi theo con đường chính xác, tất nhiên chỉ một lát là có thể ra khỏi trận, nhưng nếu không đi theo con đường đó, dù có chạy cả đời cũng vẫn lạc đường không ra được.

Nhưng Đường Kiếp cũng không quan tâm.

Hắn cứ tiếp tục chạy, tiếp tục quan sát, học tập, từ sáng sớm tới hoàng hôn… hoàn toàn không thèm để ý tới mấy người ngoài trận.

————————

Sắc mặt của Đường Ngọc Khánh càng ngày càng khó coi.

Diễn biến mọi chuyện ngay từ ban đầu đã không khống chế được, Thiên Thần Cung cũng đã nghĩ tới nhiều khả năng khác nhau.

Nghĩ tới việc Đường Kiếp xông vào đại trận bị bắt giữ, nghĩ tới Đường Kiếp căn bản không tới, nghĩ Đường Kiếp có khả năng đưa người Tẩy Nguyệt phái đi cùng, nhưng không hề nghĩ tới việc Đường Kiếp một mình tiến vào trận, xong biến mất tăm không thấy tung tích thế này.

Sự tình phát triển như vậy khiến cho gã phiền muộn, từ khi vừa mới bắt đầu, đã không thể khống chế. Mục tiêu rõ ràng ở trong trận, nhưng Đặng Ngọc Khánh lại không cảm thấy chút tia sáng thắng lợi nào cả.

Điều này khiến cho tâm trạng của gã càng lúc càng bực bội.

- Tên khốn khiếp này, rốt cuộc hắn đang làm gì trong trận chứ?
Đoàn Lão Tứ cũng nổi giận, mặt đỏ gay lên, đó là dấu hiệu khí huyết dồn lên mặt khi gã quá tức giận:
- Chẳng lẽ kẻ này chết ở trong trận rồi sao?

Đặng Ngọc Khánh cũng nhíu mày.

Ảo cảnh không phải sát trận, tuy rằng đa số những người đi vào đều bị vây hãm trong đó, nhưng là bị vây hãm rồi chết trong đó chứ không phải bị giết chết.

Đường Kiếp vừa mới đi vào đó một ngày, còn lâu mới tới lúc bị giam cầm mà chết.

Tuy nhiên trong ảo cảnh cuxg không phải không có nguy hiểm, tuy nguy hiểm không lớn, nhưng… tóm lại là vẫn có.

Ngay lúc này một tiếng nói phủ định vang lên:
- Không, hắn nhất định còn sống.

Giọng nói vừa truyền đến, Đoàn Lão Tứ và Đặng Ngọc Khánh đều đồng thời chấn động, vội vã quỳ xuống:
- Bái kiến Hà Chân Nhân.

Trên bầu trời có một bóng người đang bay tới, chớp mắt đã đứng trước mặt hai người, chính là Hà Xung.

Lúc này ánh mắt Hà Xung hơi dừng lại một chút, thở dài nói:
- Không thể ngờ được ta chỉ tới muộn một chút, mà sự tình đã biến hóa thành thế này. Linh triều trong Ảo cảnh vô biên thay đổi liên tục, phong vân dao động tứ phía, chứng tỏ đang có kẻ gây sóng gió trong đó, cho nên chắc chắn hắn không có việc gì hết.

Ở Thiên Thần Cung thì Hà Xung được xem là một trong những người am hiểu trận đạo nhất, với ánh mắt của gã, tất nhiên là có thể nhìn thấu tình hình của trận đạo.

- Vậy Hà thượng sư cảm thấy, tiểu tử này đang làm gì trong đó vậy?
Đặng Ngọc Khánh cẩn thận hỏi.

Hà Xung hừ một tiếng:
- Ta thấy, đa phần là hắn không muốn đi con đường an toàn, đang tự mình phá ảo trận.

- Một mình phá ảo cảnh? Điều này làm sao có thể chứ?
Đặng Ngọc Khánh và Đoàn Lão Tứ đồng thanh thốt lên.

Đặng Ngọc Khánh lại nói:
- Đây chính là đại trận thượng cổ, vô số Tiên Đài Đại Năng đều không có khả năng phá giải, hắn dựa vào cái gì mà phá trận chứ?

Thập Phương Cốc đứng vững ngàn vạn năm nay, nếu dễ dàng phá giải, thì cũng đã không cần phải đợi Đường Kiếp đến đây.

- Có thể hắn cảm thấy, ở đây có đường lui, nên muốn tự mình thử phá trận, đây cũng là một lựa chọn hay.
Hà Xung cười nói. Gã cũng là người hiểu trận đạo, bởi vậy nên đối với tâm tư của Đường Kiếp, nên cũng có thể đoán ra vài phần, thực sự gã đã đúng trúng ý nghĩ hiện tại của Đường Kiếp.

Nghe thấy vậy, Đặng Ngọc Khánh và Đoàn Lão Tứ mới hiểu ra.

Đoàn Lão Tứ cười lạnh nói:
- Vậy thì nghĩ là, phải đợi tới khi hắn đầu rơi máu chảy, hiểu được rằng đại trận thượng cổ không phải một tiểu bối không biết gì có thể cuồng ngôn phá giải được, đến lúc đó hắn mới chịu đi ra sao?

- Đa phần là như vậy.
Đặng Ngọc Khánh gật đầu nói.

- Vậy phải đợi tới bao giờ?
Đoàn Lão Tứ nổi giận nói.

- Ai mà biết được, còn phải xem tiểu tử này ương bướng tới mức nào nữa… Thôi thôi, bao nhiêu năm qua còn chờ được, huống hồ chỉ chút thời gian này cũng không chờ được sao.
Hà Xung chậm rãi nói.

Đoàn Lão Tứ nói:
- Chân Nhân nói rất đúng, nếu chỉ có vậy, thì ta nghĩ muộn nhất là rạng sáng mai hắn sẽ rời khỏi trận.

- Tại sao lại là ngày mai?
Đặng Ngọc Khánh hỏi.

Đoàn Lão Tứ cười nói:
- Đặng huynh, huynh ko thường xuyên ở đây nên không biết cũng phải thôi. Kỳ thật Ảo cảnh vô biên nguy hiểm nhất là vào buổi tối. Tiểu tử kia đại khái là nghĩ ảo cảnh không có gì nguy hiểm, nhưng lại quên rằng đây là một ảo cảnh đã tồn tại cả ngàn vạn năm, những ảo trận bình thường sao có thể sánh bằng chứ. Chờ hắn đêm nay nếm mùi đau khổ, tất nhiên sau đó sẽ muốn rời đi.

—————————————

Bóng đêm trùm xuống.

Trong ảo cảnh cũng là một khoảng không u tối.

Đường Kiếp vẫn chạy trên thảo nguyên như cũ, chi là tốc độ chậm đi nhiều.

Một cơn gió thổi qua, phía sau Đường Kiếp có một cỗ hàn ý bật tới.

Hắn vội vã quay người lại, mạnh mẽ đánh ra phía sau một quyền.

Nguyên bản khoảng không trống trải phía sau, một ảo ảnh màu trắng thoáng hiện trong hư không, cất tiếng gầm rú như xoáy vào tâm trí người ta.

Đường Kiếp trừng mắt nhìn ảo cảnh màu trắng, đồng thời mở to miệng, giận dữ gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm giận dữ này vận dụng Huyết Luyện Thần Thuật, huyết khí dâng lên, sôi trào trong biển máu. Ảo cảnh màu trắng bị huyết khí đánh tới, trong nháy mắt tiêu tan, hóa thành linh quang rồi biến mất không hư vô.

Đường Kiếp hít sâu một hơi, tiếp tục cẩn thận đi về phía trước.

Qủy vật vừa mới xuất hiện, không phải con đầu tiên mà Đường Kiếp gặp phải.

Trời vừa tờ mờ tối, Đường Kiếp đã liên tiếp đụng phải quỷ vật, trời tối hẳn, thì quỷ vật càng lúc càng nhiều.

Dưới bóng đen của màn đêm, không còn cảnh đẹp của ban ngày nữa, chỉ có quỷ khí dầy đặc bao trùm cả không gian.

Ảo cảnh vô biên vốn không có quỷ vật.

Ảo trận chính là ảo trận, mục đích chính vẫn là giữ chân kẻ địch, chứ không phải giết người.

Nhưng chung quy thì vẫn có một ít sinh vât, trong quá trình hình thành với đủ loại nguyên nhân khác nhau mà tạo thành hiệu quả khác nhau.

Cũng giống như ảo trận này, bị giam cầm trong đó lâu, cũng có thể giữ chân người ta tới chết đấy.

Ảo cảnh vô biên cũng như vậy.

Đât là một ảo trận tồn tại cả ngàn vạn năm, cũng chính bởi vì nó, mọi người mới biết được một ảo trận sau khi tồn tại cả ngàn vạn năm sẽ có rất nhiều biến hóa.

Qủy vật.

Ngàn vạn năm qua, vô số sinh mạng đã ngã xuống, bị đại trận trói buộc, sau khi linh hồn bất diệt, khả năng hóa thành quỷ vật là rất lớn.

Ban đầu đám quỷ vật này cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng thời gian dần trôi qua, số lượng cũng dần gia tăng, chúng cắn nuốt lẫn nhau, nên thực lực cũng tăng dần lên. Ngàn vạn năm quang âm trôi qua, chúng trở nên vô cùng hung ác, kinh khủng khó mà lường trước được.

Chúng nó không phải là thứ mà người sáng tạo muốn, nhưng trong quá trình phát triển thì tất nhiên sẽ tồn tại. Chúng giống như các sản phẩm công nghiệp phụ ngoài thị trường vậy, sau một thời gian thì bề mặt kim loại bị rỉ sét, đồ ăn hỏng, tạo thành rác rưởi trong thành phố, mặc dù khiến cho người ta chán ghét, nhưng chúng vẫn tồn tại.

Mà Ảo cảnh vô biên sau khi trải qua ngàn vạn năm, kết quả là chút “rác rưởi” đã xếp thành núi, gần như chật ních cả ảo cảnh.

Lúc ban ngày, chúng nó ngủ đông không ra, màn đêm vừa buông xuống, liền như ong vỡ tổ.

Từ lúc mới bắt đầu phá trận, từng người của Thiên Thần cung lần lượt bị hại, có không ít người tu không phải bị chết vì bị trói buộc trong này, mà bị chết dưới tay của quỷ vật. Thẳng cho tới tận khi hiểu được quy luật hoạt động của chúng, sau đó ban đêm không vào trận nữa, mới tránh né được đám quỷ vật này.

Sau khi tìm được con đường an toàn, những hung quỷ ác quỷ quỷ vương Linh Trí, đều thông qua khe hở của đại trận chạy ra ngoài. Nên quỷ vật hùng mạnh trong trận hầu như không còn, phần đông đều là quỷ vật cấp trung bình cứ ùn ùn kéo tới.

Thực lực của bọn chúng tuy rằng bình thường, nhưng không kém phần quỷ dị. Qủy vật vốn là dạng tồn tại quỷ dị khó lường nhất trên đời, ảo cảnh cũng tương tự chúng không kém phần quỷ dị, hai thứ này kết hợp với nhau, khiến cho đám quỷ có thể phát huy thực lực cực hạn của chúng. Mượn linh khí tạo thành ảo trận, trong đại trận quỷ vật có thể đột phá hạn chế, ký sinh trên bất cứ vật thể nào.

Bởi vậy mà trong ảo trận chỉ cần có một trận gió, một chiếc lá, một bông hoa, đều có thể trở thành nơi cư trú cho quỷ vật. Đây là thứ khủng bố nhất vào ban đêm trong Ảo cảnh vô biên, công kích có thể đến từ mọi phía, khó mà phòng bị được.

Hơn nữa bởi vì quỷ vật sinh sôi này nở trong trận, nên hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của ảo trận, chúng đi lại như gió, muốn giết được chúng rất khó. Đáng tiếc là linh trí chúng quá thấp, bản tính hung ác, không chịu khống chế, nếu không chỉ cần bắt được một quỷ vật là có thể dễ dàng phá trận rồi.

Chính vì nguyên nhân này, nên Thiên Thần Cung cũng không có cách nào đối với đám quỷ vật này cả, sau khi quét sạch một lần, lại phát hiện chúng vẫn sinh sôi không dứt, tiêu hao quá lớn, nên cũng từ bỏ việc này.

Nói cho cùng, không ai thích đi quét rác cả.

Nhưng chính những thứ rác rưởi này, hiện giờ lại tạo thành phiền toái lớn cho Đường Kiếp.

Qủy vật ùn ùn kéo đến, dùng những phương pháp mà ngươi không ngờ tới để tấn công đối phó với ngươi, qua lại mơ hồ, khó mà đề phòng được.

Điểm chết người chính là, thứ Đường Kiếp thiếu chính là phương pháp giết quỷ vật.

Nếu dùng các phương pháp thồng thường rất khó có thể giết chết đám quỷ vật này, mà lần này hắn đến đây vốn có ý định ở đây lâu dài, ngoại trừ Thanh Quang Kiếm, Đường Kiếp cơ bản không mang theo bảo vật nào cả, dù sao mang vào thì cũng không mang ra được.

Huyết Luyện Thần Thuật là khắc tinh của quỷ vật, huyết khí hùn mạnh có thể khiến quỷ vật tan biến thành tro bụi. Vấn đề là Huyết Luyện Thần Thuật tiêu hao linh khí cực lớn, mặc dù với thể chất của Đường Kiếp, nhưng sau khi sử dụng nhiều lần, cũng khiến hắn cảm thấy sắp không chống đỡ nổi. Nên hắn chỉ có thể dùng pháp thuật này để bảo vệ mình, chứ không dám dùng để diệt quỷ.

Nhưng dù như vậy, thì nếu đám Hà Xung nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải giật mình.

Phải biết rằng dưới sự tập kích của hàng ngàn vạn con quỷ, ban đêm Thiên Thần Cung cũng chỉ dám đốt đuốc, dùng lửa phòng thủ, chưa không dám giống như Đường Kiếp, tiếp tục tiến về phía trước.

Hắn đuổi theo gió, đuổi theo luồng linh khí biến hóa, không biết mệt mỏi tiến lên từng bước, huyết khí trên người tạo thành luồng khí màu đỏ bao quanh thân thể, khiến cho quỷ vật không dám tới gần hắn, chỉ có thể bay chung quanh hắn, thỉnh thoảng phát ra tiếng gào rít thê lương.

Có khi còn trực tiếp hành động.

Ví dụ như một cục đá trên mặt đất đột nhiên bay lên, toét miệng cười với Đường Kiếp; hay là mấy cây cỏ bám vào nhau, lững lờ bay trong không trung; cũng có quỷ vật mượn gió hiện hình, trên không trung hiện ra một khuôn mặt vô cùng đau khổ - tên này thì đen đủi rồi, dám chặn đường Đường Kiếp, kết quả là bị Huyết Luyện Thần Quyền đánh tan.

Huyết khí sôi trào giống như ngọn đèn trong không gian rộng lớn, khiến quỷ vật sợ hãi, đồng thời cũng hấp dẫn quỷ vật – khi Huyết Luyện Thần Thuật không thể tiếp tục được nữa, thì người tu có được huyết khí cường đại như vậy, sẽ trở thành thực phẩm cực kỳ bổ dưỡng đối với quỷ vật.

Cảnh này khiến cho quỷ vật vây chung quanh Đường Kiếp càng lúc càng nhiều, vây đầy quanh người hắn. Đường Kiếp chỉ cảm thấy những tiếng rít gào càng lúc càng mãnh liệt, bốn phía không biết có bao nhiêu quỷ vật vây tụ, thậm chí còn có U Minh Hồng Lang đi tới góp vui.

Nó rất xui xẻo bị một con quỷ bám vào người, trực tiếp biến thành quỷ sói công kích Đường Kiếp, cho tới khi bị một quyền của Đường Kiếp đánh cho nát vụn.

Nhưng mà càng ngày càng có nhiều quỷ vật chạy đến, Đường Kiếp càng lúc càng cảm thấy khó tiến lên phía trước. Một vài quỷ vật hùng mạnh thông qua quỷ khí hình thành âm phong, không ngừng ngăn cản bước chân Đường Kiếp.

Gió xoáy quanh bốn phía Đường Kiếp, đánh vào huyết khí của Đường Kiếp.

Tình hình này khiến đám người Hà Xung Đặng Ngọc Khánh ở ngoài trận cũng có thể nhận ra được.

Trong cốc mây mù quay cuồng, cuộn trào mãnh liệt, mơ hồ có tiếng quỷ khàn khàn truyền ra.

- Bách quỷ dạ hành?
Giọng nói Hà Xung trở nên kinh hãi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Sắc mặt Đặng Ngọc Khánh cũng biến đổi:
- Tiểu tử này rốt cuộc là làm gì trong trận vậy? Không ngờ khiến Bách quỷ dạ hành, chẳng lẽ trên người hắn có thứ đồ vật gì hấp dẫn quỷ vật?

Đoàn Lão Tứ lạnh lùng nói:
- Qủy vật hút dương khí, người này đích thị là huyết khí tràn đầy hơn người, mới có khả năng hấp dẫn vạn quỷ tới gần.

Đặng Ngọc Khánh cũng gật đầu:
- Đúng vậy, Đường Kiếp luyện thể, thân thể dũng mãnh, hiên tại xem ra đã vượt xa dự đoán của chúng ta. Có thể kích thích bách quỷ đi theo, đây cũng không phải là huyết khí của người thường có thể đạt được, chẳng lẽ…

Hà Xung lạnh lùng tiếp lời:
- Binh Chủ… Năm đó ta cũng đoán được trên Binh Giám có bí mật, hiện tại xem ra quả là như vậy. Thân thể Binh Chủ bách chiến, chỉ có kế thừa tiên pháp của ông ta, mới có thể có được khả năng này.

Vậy cũng coi như đánh bậy đánh bạ.

Huyết Luyện Thần Thuật huyết khí tràn ra ngoài, quỷ vật ngửi được mới có thể kích thích bách quỷ lần đến. Tương tự như vậy, nếu như không có Ly Kinh mang đến khí lực dũng mãnh, Đường Kiếp cũng không thể kiên trì dùng Huyết Luyện Thần Thuật thời gian dài như vậy.

Hai loại pháp thuật hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể tạo được hiệu quả như vậy, ngược lại khiến đám Hà Xung nghĩ lung tung nghĩ ra một số thứ.

Đáng tiếc, suy nghĩ nhiều hơn nữa, ở tình huống hiện tại cũng không có tác dụng gì.

Lúc này trong đại trận, vạn quỷ tập hợp, Đường Kiếp trong lúc vô ý đã lâm vào hiểm địa, cho dù hiện tại muốn tìm con đường an toàn mà đi, chưa hẳn đã có đủ thời gian.

- Mẹ nó, lần này thì phiền phức rồi, tiểu tử này ngàn vạn lần đừng có chế trong trận đấy.
Đặng Ngọc Khánh nắm chặt nắm đấm nói.

Đoàn Lão Tứ hừ lạnh nói:
- Chết trong đó cũng chẳng sao cả. Qủy vật chỉ ăn máu thịt, không ăn kim loại, cùng lắm thì phái một người vào trong trận đi tìm Binh Giám là được.

- Vấn đề là kế hoạch mượn tay Đường Kiếp mở đường đã thất bại.
Đặng Ngọc Khánh nói.

- Đó cũng là chuyện không có cách nào khác.
Hà Xung thở dài nói:
- Với cục diện hiện tại, Đường Kiếp muốn thoát ly khỏi đám quỷ vật vây quanh, cũng không có khả năng. Tên ngu ngốc này, không ngờ dám vọng tưởng một mình phá thượng cổ tuyệt trận, quả thực là… ý? Đó là cái gì?

Khi gã đang tức giận chửi bới, phía dưới cốc chợt thay đổi.

Nguyên bản cả một cốc tràn đầy sương mù, hiện tại có một hồi gió lốc lớn, điên cuồng thổi tung trong cốc, như vòi rồng, múa may trong không gian.

Một lượng lớn sương mù còn lao ra cửa cốc, mãnh liệt dâng lên, khiến một đám đệ tử Thiên Thần Cung thủ vệ bên ngoài cốc thất điên bát đảo.

Cơn cuồng phong tiếp tục thổi cuồn cuộn, lao ra khỏi cóc vài trăm thước rồi lại quay trở về, cuốn mọi thứ bay lên, tạo thành một hình người khổng lồ.

Nhưng trong đêm tối, nên mọi người không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một người khổng lồ, trên đầu có đội một chiếc nón tre khổng lồ.

- Đường… Đường Kiệt?
Đặng Ngọc Khánh thấp giọng hô lên.

Hình dáng người khổng lồ càng lúc càng rõ ràng, chính là hình ảnh lúc Đường Kiệt vào cốc, cũng chiếc nón tre to đó, thực khiến cho người ta kinh ngạc.

Khi nghe được giọng nói của Đặng Ngọc Khánh, đám mây hình người khẽ nhấc tay lên, lộ ra một khuôn mặt mơ hồ, thoạt nhìn có vẻ khá trẻ trung.

- Du… Thiếu… Phong.
Đặng Ngọc Khánh lại thốt lên lần nữa mấy chữ.

Lúc này khuôn mặt người khổng lồ trở nên rõ ràng, chính là Du Thiếu Phong.

Người khổng lồ khẽ mỉm cười, ngón tay đột nhiên nâng lên, chỉ vào ngọn núi mà mọi người đang đứng.

Hà Xung hú lên một tiếng quái dị, tay nấn động ấn pháp, mạnh mẽ đẩy về phía trước. Trên không trung lập tức xuất hiện một ngón tay khổng lồ, nghênh đỡ người khổng lồ.

Ầm.

Hai ngón tay chạm vào nhau.

Hà Xung rên lên một tiếng, ngón tay người khổng lồ cũng biến thành mây khói tan biến đi, gió cuốn đám mây mù quay trở về cốc, hình ảnh người khổng lồ biến mất, không gian lại trở về như cũ.

Đỡ một kích này, Hà Xung không khắc chế nổi kinh hãi trong lòng, điên cuồng hét lên:
- Hắn đã khống chế được Ảo cảnh vô biên.

- Làm sao có thế chứ?
Đặng Ngọc Khánh và Đoàn Lão Tứ đồng thời hô lên.

Ngay cả Tiên Đài Đại Năng cũng… không thể phá thượng cổ đại trận, vậy mà đột nhiên, dùng một phương thức mà người ta không thể ngờ đến, đại trận thượng cổ cứ như vậy mà bị Đường Kiếp khống chế, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Phía dưới Thập Phương Cốc, khuôn mặt của Du Thiếu Phong lại hiện ra, thanh âm lạnh lùng của Đường Kiếp truyền tới:
- Thì ra là thế… quả thực là như vậy… may mắn như vậy… ha ha, ha ha. Kỳ thực từ lúc mới bắt đầu, các ngươi đã sai rồi… Cơ duyên, có khi cũng là cạm bẫy, khiến các ngươi vừa mới bắt đầu đã đi đường vòng.