Thư Danh Dương đã chết.

Trái tim bị xuyên thủng đã lấy đi sinh mạng của gã.

Nhìn thi thể nằm ngửa trên tảng đá, Đường Kiếp cũng cảm thấy đau xót.

Kỳ thực hắn và Thư Danh Dương cũng không có thù hận, nếu có thể, hắn thậm chí hắn còn có ý nghĩa biến địch thành bạn.

Nhưng mà chung quy vẫn không thể làm được.

Mọi việc bất đắc dĩ, ngay tại khi với bất cứ việc gì ngươi cũng chỉ nghĩ tới lợi ích của mình, thì nhất định phải gạt bỏ toàn bộ nhân tố tình cảm, sau đó lặng lẽ chịu đựng.

Khoảnh khắc này khi nhìn Thư Danh Dương, trái tim Đường Kiếp cũng lạnh dần.

Hắn thở dài, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu rời đi.

Đi thẳng tới nơi sâu nhất trong rừng, thấy một tiểu cô nương áo trắng đang chơi đùa, chính là Y Y.

Nàng phụ trách canh gác ở đây.

Nhìn thấy Đường Kiếp, Y Y vui mừng nhào về phía trước, nhảy vào ngực Đường Kiếp, hưng phấn nói:
- Mọi chuyện đều xong rồi chứ?

- Ừ.

- Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?

- Kế tiếp…
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
- Tất nhiên là nghỉ ngơi một chút. Hiện tại không cần hai Đường Kiếp cũng lúc xuất hiện.

Hắn nói xong, liền đi vào một khu đất trống. Nhấc tay đánh ra một quyền, mặt đất chấn động tạo thành một cái hố.

Đường Kiếp nhảy vào trong hố, lấy thạch y đắp lên trên người.

Một lượng lớn đất đá tự động trùm lên, dần dần phủ kín toàn bộ cơ thể Đường Kiếp, chỉ để lại một khe nhỏ cung cấp dưỡng khí cho Đường Kiếp.

Thạch y có thể ngăn cản thần niệm, bùn cát có thể ngăn cản linh thức và mắt thường, kể từ đó, Đường Kiếp tạm thời biến mất trên thế gian này, mặc dù là Tử Phủ Đại Năng cũng khó mà tìm được hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Y Y cười hì hì, biến thành một bông hoa màu trắng, cắm trên “nấm mồ” Đường Kiếp, đung đưa theo gió. Chỉ có tiểu hổ không có gì làm, gầm gừ vài tiếng, rồi chạy biến vào trong rừng.

———————————

Nếu đứng ở chỗ cao nhất trên Hồng Mai Lĩnh trông về phía xa, có thể nhìn thấy được một dãy núi kéo dài, nằm ẩn hiện trong mây mù, từ phía xa nhìn lại giống như một con rồng lớn, uốn lượn giữa đất trời.

Nới đó có một địa điểm nổi tiếng gọi là Thập Phương Cốc.

Thập Phương Cốc ở Tê Hà Giới là vùng đất được lưu truyền từ thời thượng cổ, được xưng tụng là Vô hồi sát địa, vùng đất chết chỉ có vào mà không có ra. Nghe nói cấp bậc dưới Tử Phủ, nếu tiến vào thì không đi ra được, ngay cả tiên đài Đại Năng, cũng chỉ có thể bảo vệ được bản thân mình, chứ nếu muốn phá vỡ là điều tuyệt đối không thể.

Vô số người, cả trẻ lẫn già đều khẳng định nơi trong truyền thuyết này là có thật, trải qua ngàn vạn năm quang âm, nhưng không người nào có thể giải được bí mật của nó.

Cho tới tận ngày hôm nay.

Phát hiện Thập Phương Cốc cũng không phải nhân vật lớn nào, mà chỉ là một kẻ tầm thường của Thiên Thần Cung. Trong một lần mạo hiểm, gã vô tình ngộ nhập Thập Phương Cốc, vốn cho là mình chỉ còn đường chết, nhưng không ngờ kỳ tích lại xảy ra, trở thành người đầu tiên trong ngàn vạn năm qua có thể đi ra khỏi Thập Phương Cốc.

Sau khi người này rời khỏi được cốc, liền báo lại tất cả mọi chuyện cho Thiên Thần Cung.

Sau khi biết được việc này, Thiên Thần Cung ban đầu cũng không hề chú ý, chỉ cho rằng kẻ đó nói hươu nói vượn – Tiên đài Đại Năng cũng không có khả năng từ trong cốc thoát ra, ngươi một Thoát Phàm Cảnh nho nhỏ, làm sao có thể thoát ra được chứ?

Nhưng dưới sự kiên trì của môn hạ đệ tử, vẫn phái một người cùng đi với gã để xem xét tình hình.

Vì để chứng minh mình thực sự phát hiện ra, người đệ tử đó không để ý tới tính mạng mà tiếp tục tiến vào Thập Phương Cốc lần nữa.

Đây là điều cực kỳ nguy hiể, có thể đi ra một lần không có nghĩa là gã có thể đi ra lần thứ hai. Tuy nhiên, người này cũng thực có bản lĩnh, không ngờ nhớ kỹ được con đường mình đã đi qua. Lần theo đường đi lần trước, gã thực sự lại trở về được.

Vốn tưởng rằng không thể gặp lại kẻ tiến vào Thập Phương Cốc nữa, nên khi vừa thấy gã trở lại, người đi cùng cũng chấn động, vồi vàng gửi thư hồi âm về Thiên Thần Cung.

Lúc này đầy, cuối cùng cũng thu được sự chú ý của Thiên Thần Cung.

Sự thật chứng minh, mệnh của người phát hiện nơi này thực vô cùng tốt.

Bởi vì đợt thứ hai thứ ba kế tiếp tiến vào trong, Thiên Thần Cung tổng cộng phái ra hai lần là bảy người tiến vào cốc, kết quả toàn bộ đều ở lại trong cốc, không ai đi ra cả.

Bất đắc dĩ, Thiên Thần Cung lại phát người phát hiện cốc dẫn đường một lần nữa, nhưng lúc này đây, mệnh của người dẫn đường không còn tốt như trước nữa.

Lần thứ ba tiến vào Thập Phương Cốc, gã chỉ đi được nửa đường, rồi liền hãm thân trong cốc, biến mất không tung tích.

Cứ như vậy, người phát hiện bí địa của Binh Chủ, cuxg không thể hưởng thụ được ưu đãi, mà cái giá phải trả chính là mạng sống của bản thân.

Tuy nhiên, trước khi chết, gã vẫn lưu lại được đại khái đường đi lối lại trong cốc.

Lúc này, Thiên Thần Cung cũng đoán được một việc, đó là trong Thập Phương Cốc có đại trận, trải qua ngàn vạn năm, địa trận cũng xuất hiện những lỗ hổng.

Đệ tử Thiên Thần Cung còn sống từ Thập Phương Cốc trở về, chính là người trong lúc vô ý đã đi vào chỗ hổng của trận pháp, nên mới có thể còn sống mà đi ra đấy.

Nếu như trước kia nói, đi Thập Phương Cốc là thập đi thập tử, là nơi có đi mà không có về, thì bây giờ đi vào Thập Phương Cốc, rốt cuộc cũng có một đường sống.

Con đường sống này, khiến Thiên Thần Cung có cơ hội phá giải Thập Phương Cốc.

Từ đó trở đi, Thiên Thần Cung cũng bắt đầu đầu tư một lượng nhân lực tài lực lớn, để phá giải mê trận trong Thập Phương Cốc. Thông qua việc nghiên cứu đường đi lối lại trong cốc, lại phái ra một lượng lớn đệ tử thăm dò, sau khi bỏ ra hơn hai mươi mạng người, Thiên Thần Cung đã lấy được một con đường an toàn để tiến vào Thập Phương Cốc.

Bên ngoài Thập Phương Cốc là một ảo trận, khi thâm nhập vào trận sẽ bị lạc lối trong đó, trọn đời không tìm được lối ra, khi tìm được đường ra, cũng tương đương với việc phá giải được ảo trận.

Sau khi ảo trận bị phá, chính là Binh Giám xuất thế.

Ở trước cửa trận thứ nhất của Cửu Tuyệt Tru Tiện Trận, người của Thiên Thần Cung phát hiện ra Binh Giám, từ đó trở đi, bọn họ mới nhạn ra nơi này rất có thể là vùng đất yên nghỉ của Binh Chủ, chính là Cửu Tuyệt Tru Tiên Đại Trận – nơi mà Đại La Chân Tiên cũng có thể bị giết chết.

Cửa đầu tiên của Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận là ảo trận, bởi vì đại trận bị tổn hại, nên tự động mất đi hiệu lực, chỉ lưu lại một vách tường, phá vỡ nó là có thể tiến vào trận thứ hai.

Nhưng mà một vách tường không chút nguy hiểm như vậy, cũng đã khiến cho Thiên Thần Cung vất vả xoay xở một phen, cuối cùng phải nhờ Hư Mộ Dương đến phá vỡ.

Cửa thứ hai của Cửu Tuyệt Tru Thiên Trận là Nhược Thủy Trận. Thiên Thần Cung phải trả cái giá rất lớn ở đây, bỏ biết bao sinh mạng, cuối cùng cũng tìm được vách trận, phát hiện ra Tàng Tượng Kinh.

Đáng tiếc chính là trận thứ hai, vách trận chưa bị phá, thì Hư Mộ Dương đã rời đi, từ đó trở đi, công cuộc phá trận của Thiên Thần Cung liền bị đình chỉ, không có chút tiến triển nào nữa.

Bước chân vào trong rừng, giẫm lên cát phát ra tiếng sàn sạt.

Đường Kiếp dẫm theo những bước chân in lại tiến lên, cẩn thận đi về phía trước.

Sau khi tiến vào Thập Phương Cốc hai mươi dặm, hắn liền dừng Tử Diện Túng Thân Pháp, mà dùng tốc độ bình thường để tiến lên, tránh linh triều thay đổi, khiến người ta phát hiện ra.

Ở trong cốc Thiên Thần Cung có bố trí Linh Quang Trụ, đây là một loại pháp bảo tìm kiếm pháp thuật, thông qua linh khí dao động giám sát chung quanh, mặc dù có dùng pháp thuật ẩn thân cũng vô dụng, thậm chí ngay cả Ảo ảnh thiên biến loại thuật pháp cao nhất nó cũng có thể phá giải, tuy nhiên khoảng cách cũng phải gần mới quan sát được.

Hư Mộ Dương trước khi chết đã ghi lại những sắp xếp của Thiên Thần Cung trong Thập Phương Cốc, tất cả đều có trong Trận Đạo Chân Giải rồi giao cho Đường Kiếp, bởi vậy nên Đường Kiếp hiểu khá rõ nơi này.

Còn sau khi Hư Mộ Dương rời khỏi đây, nơi này có gì biến hóa, thì Đường Kiếp cũng không rõ.

Tuy nhiên, theo nhận định của Đường Kiếp, thì khả năng này không lớn.

Đây cũng là giới hạn của thời đại này.

Đối với cổ nhân, mọi người thường có hai loại nhận thức cực đoan. Một loại cho rằng bởi vì kiến thức cổ nhân có hạn, nên nhất định sẽ bị kẻ xuyên không đùa bỡn. Hai là cho rằng chỉ cần là đại nhân vật, tất nhiên chỉ số thông minh cực cao, thủ đoạn cao minh, không phải loại mà những kẻ nghiện máy tính có thể đối phó được.

Hai kiểu nhận thức này kỳ thật đều không chính xác.

Nhân vật cổ đại, chắc chắn là không ngu ngốc, mà có bố cục của chính bản thân họ, về mặt nhận thức, kiến thức cũng vô cùng phong phú. Bởi vậy nên luận về trí não, bọn họ thông minh, nếu ở trong trò chơi của họ đề ra, bản thân chết thế nào có khi cũng không biết. Nhưng nếu nằm bên ngoài vòng tròn họ định ra, dùng phương thức và cách nghĩ mà họ chưa bao giờ biết đến, như vậy những người này sẽ luống cuống, có thể kiến thức lúc đó của họ còn kém cả học sinh trung học. Hơn nữa, bởi vì đã trưởng thành, cách nghĩ đã tạo thành lối mòn, gần như không thể tiếp nhận được một đường lối mới, nhất là tư tưởng đi ngược với lối suy nghĩ hiện tại của họ. Những kiến thức phổ thông ở thời hiện đại, trong mắt bọn họ chính là tà thuyết dị đoan, đừng nói là học tập, ngay cả nghe một chút họ cũng cảm thấy bẩn lỗ tai.

Bởi vậy nếu muốn đối kháng với những người này, nhất định phải chạy ra khỏi vòng tròn quy tắc mà họ bày ra, rồi đọ sức với họ, chứ không phải ở trong đó mà so bì.

Thực tế xã hội cho ta thấy được, cho dù là người thông minh, nếu tiến vào một vùng đất mà mình không hiểu biết, cũng sẽ bị những người với chỉ số thông minh thấp hơn mình đùa bỡn.

Gia Cát Lượng có lẽ mưu trí vô song, nhưng ông ta vĩnh viễn không thể chơi tài chính với bất kỳ học sinh tốt nghiệp khoa tài chính nào cả, ở mặt này, ông ta chính là một kẻ ngu ngốc.

Tê Hà Giới cũng như vậy, người ở đây tuy rằng cũng có suy nghĩ, cũng có quy tắc, nhưng trong phương diện ày dù sao vận dụng vẫn kém hơn thời đại Đường Kiếp đã từng ở, nên dùng ánh mắt hiện đại để nhìn Tê Hà Giới, thật không thực tế, càng không thể dựa vào.

Ví dụ như Thiên Thần Cung tuy có ám tử tồn tại như gián điệp thời hiện đại, nhưng ở cách quản lý, bồi dưỡng đều kém xa hiện đại. Ở phương diện này, bọn họ không có bất cứ cái gì gọi là tính chuyên nghiệp trong bồi dưỡng, tất cả những gì họ làm cũng chỉ là: Tìm một người đồng ý phục vụ cho mình, đưa người đó vào trong khu vực của địch nhân, rồi sau đó đảm nhận nhiệm vụ cung cấp thông tin.

Đối với mật mã chuyên dụng, tiếng lóng, cách giữ bí mật và nhận thức… những thứ này đã là gì chứ?

Nhưng thật ra tất cả những thứ này đều là không có chuẩn bị đấy.

Có thể làm được chỉ là một người, không liên quan gì tới hệ thống bồi dưỡng cả.

Thư Danh Dương mặc dù là ám tử có giá trị nhất, nhưng giá trị này chỉ liên quan tới thiên phú của gã, có liên quan tới tiền đồ của gã, nhưng lại không có liên quan một chút nào tới “thành tích học tập” của gã. Trên thực tế, Ưng Đường của Thiên Thần Cung cũng chẳng có chút nào gọi là tính chuyên nghiệp cả.

Đây cũng là lý do vì sao Thư Danh Dương không có tính chuyện nghiệp… bởi vì vốn tính chuyên nghiệp không hề tồn tại.

Những sắp xếp trong Thập Phương Cốc cũng giống như vậy.

Bởi vì có thể do lỗ hổng của trận pháp, nên phải bố trí canh phòng trên diện rộng, nên đối với Thiên Thần Cung mà nói, thay đổi là điều cực kỳ phiền toái.

Đương nhiên, còn có lý do quan trọng hơn, đó chính là hiện tại, Thiên Thần Cung cũng muốn Đường Kiếp đi vào, mở đường cho bọn họ. Cho nên đừng nói là nọn họ không nghĩ ra, mà là cho dù nghĩ ra họ cũng sẽ không thay đổi, thậm chí những thứ đã từng thay đổi họ còn phải sắp xếp lại như cũ.

Cố tình ung dung, cũng không thể tỏ ra rằng mình rất ung dung, không thể để đệ tử phụ trách canh gác Thập Phương Cốc vừa nhìn thấy Đường Kiếp, liền tự động nhường đường cho hắn.

Tóm lại, cho dù là diễn kịch, thì cũng muốn đối phương có tài hát kịch mới được.

Lúc này Đường Kiếp đi thẳng về phía trước, canae thận tránh các loại cạm bẫy cơ quan có khả năng tồn tại, đi tới một gốc cây đại thụ, Đường Kiếp liền dừng lại.

Trước mặt hắn, chính là lối vào Thập Phương Cốc.

Diện tích cửa cốc không rộng, chỉ khoảng năm mươi mét, trong cốc hơi nước màu trắng cuồn cuộn, như sóng biển tung trào, nhưng lại không hề vượt ra khỏi cốc, chỉ thi thoảng có chút hơi nước tràn ra khỏi cốc, giống như mây như sương, sau khi thoát khỏi cốc vài mét, liền dần dần tản ra rồi tan biến không thấy gì nữa, sương khói bịt kín cửa cốc, tạo thành một tầng lụa màu trắng bạc mờ ảo.

Đường Kiếp biết rằng, đây chính là biểu hiện của đại trận bị tổn hại, nguyên bản vốn là tuyệt đối cách ly, bây giờ lại thành giao hòa lẫn nhau.

Chính dựa vào điểm này, Thiên Thần Cung mới có thể tiến nhập vào trong cốc nghiên cứu cách phá trận, nếu không ngay cả ảo trận ở mãi tận bên ngoài, bọn họ cũng không qua được.

Nhớ lại năm đó, ở cửa cốc không biết tụ tập bao nhiêu người tu, cuối cùng không ai có thể phá trận, cũng có vô số người đã ngã xuống ở đây.

Cái tên tuyệt địa, chính là dùng sức mạnh và vô số sinh mạng mà thành đấy.

Hiện tại, Thập Phương Cốc đã trở thành nơi không người nào có hứng thú lại gần cả, chính vì vậy Thiên Thần cung mới dốc sức để nghiên cứu cách phá giải đại trận.

Nhưng tại nơi hẻo lánh này, cũng vẫn không thể tránh được việc có người mò đến.

Thiên Thần Cung nhất thời có thể ở đây, nhưng chung quy lại không canh giữ ở đây cả đời được, hơn nữa nơi này cũng không phải địa bàn của họ.

Chính vì nguyên nhân này, Thiên Thần cung mới sốt ruột tìm lại Binh Giám, cứ mỗi một ngày bị kéo dài, thì khả năng bị phát hiện lại tăng thêm.

Đến thời điểm hiện tại, sau vài năm canh giữ, đã có người nhận thấy cách làm này không hợp lý lắm.

Lúc này Đường Kiếp căng mắt nhìn vào trong cốc, đáng tiếc Phá Vọng Thiên Mục của hắn không thể phá ảo ảnh được, mà Mê ảo trận của Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận lại không nhỏ, bởi vậy dù có trừng hai mắt đến nhức mỏi, Đường Kiếp cũng chỉ thấy trong sương mù mơ hồ có ánh dáng màu đỏ ẩn hiện.

Đường Kiếp biết rằng, đó chính là U Minh Hồng Lang.

U Minh Hồng Lang không phải là vật trong cốc, mà là dó Thú Luyện Môn sinh ra. U Minh Hồng Lang trời sinh u mục, ngông cuồng bừa bãi, am hiểu nhất là phá yêu thú mê trận. Ngày trước, Thiên Thần Cung vì muốn phá trận, nên từng mua một đám U Minh Hồng Lang của Thú Luyện Môn đưa vào trong cốc. Đáng tiếc, mê trận của Cửu Tuyệt Tru Tiện Trận không hề dễ dàng phá vỡ, ngược lại tự thân bị kìm hãm ở trong đó.

U Minh Hồng Lang không giống với con người, thức ăn của nó là linh, bởi vậy, tuy rằng bị giam trong trận nhưng cũng không chết, ngược lại trở thành một sinh mạng của ảo trận, khiến ảo trận tăng thêm mấy phần sát khí. Tuy nhiên, mặc cho chúng có năng lực thế nào, chúng cũng sẽ giống với những sinh mạng trong cốc, một thân yêu lực hóa thành linh khí, quay trở về với đất trời.

Có U Minh Hồng Lang ẩn hiện, Đường Kiếp biết rằng cửa cốc tạm thời không có người canh gác.

Bây giờ nghĩ lại, sau khi Du Thiếu Phong “mất tích”, Thiên Thần Cung cũng có chuẩn bị, điều toàn bộ đệ tử canh gác đi, cho Đường Kiếp cơ hội nhập cốc. Đương nhiên, để tránh làm quá lộ liễu, bọn họ lại dùng biện pháp hấp dẫn một ít U Minh Hồng Lang ở phụ cận tới tuần tra, thoạt nhìn thì giống như Thiên Thần Cung lười biếng trốn việc, lợi dụng những con sói này để ngăn cản người khác tiến vào cốc.

Đường Kiếp cũng từng nghĩ tới vô số lần, phải làm thế nào mới phá vỡ được tuyến canh gác của Thiên Thần Cung, tiến vào trong cốc.

Không ngờ tới khi thực sự đi vào rồi, tất cả những lo lắng lúc trước chỉ là dư thừa.

Lúc này, Đường Kiếp có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.

Hắn cười cười, nắm chặt quần áo trên người, sau đó cứ như vậy, công khai tiến vào trong cốc.