Khương Khánh Tùng vẫn đứng dưới tán cây cổ thụ.

Hắn nhìn Thư Danh Dương, ánh mắt của hắn lạnh như băng nhưng không lộ ý đe dọa, ngược lại có chút trêu cợt.

Hắn nói:
- Ta bảo Hách Liên Hổ đi về trước, ta ở lại tìm hiểu hành tung của Đường Kiếp, cho nên ngươi không cần trông chờ vào việc hắn sẽ trở lại nữa.

Thư Danh Dương hung ác mà trừng mắt Khương Khánh Tùng:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại hại ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi là kẻ nằm vùng của Tẩy Nguyệt phái ở Thú Luyện Môn?

Khương Khánh Tùng cười cười.

Ngay sau đó, trước mắt Thư Danh Dương xuất hiện một cảnh tượng làm y kinh hãi.

Chỉ trong nháy mắt, mặt mũi của Khương Khánh Tùng đã biến đổi.

Không chỉ khuôn mặt, thậm chí ngay cả tóc, màu da, chiều cao đều biến đổi.

Khương Khánh Tùng biến mất vô tung vô tích, thay vào đó là một khuôn mặt mà y rất quen thuộc – Đường Kiếp.

- Đường Kiếp!
Thư Danh Dương hét chói tai:
- Không thể nào, ta rõ ràng là nhìn thấy ngươi đi rồi…

Y rõ ràng đã nhìn thấy tận mắt Đường Kiếp thi triển Tử Điện Túng Thân Pháp rời đi, làm sao có thể chỉ trong nháy mắt lại biến thành bộ dáng của người khác đi cùng Hách Liên Hồ?

Vào giây phút này Thư Danh Dương chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình bị tắc nghẽn, dù thế nào cũng không nghĩ ra rõ ràng các manh mối trong việc này, mãi cho đến lúc y nhìn thấy khuôn mặt Đường Kiếp lại biến đổi, lần này là biến thành Du Thiếu Phong thì Thư Danh Dương mới giật thót mình, cuối cùng có phần hiểu rõ.

- Huyễn Hóa… Huyễn Hóa Thuật… Hóa ra ngươi biết Huyễn Hóa Thuật, hơn nữa còn là Huyễn Hóa Thuật cao cấp… Rốt cuộc ngươi là ai?

Khuôn mặt đối phương lại biến đổi, lần này lại biến về khuôn mặt của Đường Kiếp.

Thư Danh Dương kinh ngạc nhìn:
- Ngươi là Đường Kiếp, vậy người đi lúc trước là…

Đường Kiếp tiến lên vài bước, ngồi xuống bên cạnh Thư Danh Dương, tiếp đó nói:
- Lão Nha Lĩnh có yêu hồ, tên Huyễn Ảnh. Giết nó lấy yêu đan, dùng bí pháp luyện chế, có thể có Thân ngoại hóa thân, cũng có được khả năng biến hóa.

Chỉ ít ỏi mấy lời đã kể rõ sự việc nhân quả từ đầu đến đuôi, lúc này Thư Danh Dương mới bừng tỉnh đại ngộ:
- Hóa ra là như vậy…hóa ra là như vậy…

Y nhìn Đường Kiếp, nói:
- Chắc đây là bí mật lớn nhất của ngươi phải không? Ngươi nói nó cho ta, xem ra hôm nay ta không còn đường sống để mà trở về rồi.

Đường Kiếp thở dài:
- Ta luôn luôn cố gắng phòng tránh sự việc này xảy ra, đáng tiếc…cuối cùng lại không tránh khỏi.

- Luôn luôn cố phòng tránh?
Thư Danh Dương kinh ngạc hỏi:
- Nói vậy, ngươi đã sớm biết ta chính là Bạo Viên rồi hả?

- Đúng vậy.
Đường Kiếp gật gật đầu.

- Là Cố Trường Thanh?
Thư Danh Dương tự ngẫm lại mình làm việc cũng coi như cẩn thận, bởi vậy y nghĩ đến, khả năng duy nhất làm mình bại lộ chính là Cố Trường Thanh.

Không ngờ Đường Kiếp lại lắc đầu, nói:
- Cố Trường Thanh lúc sắp chết cũng không nói Bạo Viên là ai, nhưng y không nói, cũng không có nghĩa là ta sẽ không đoán được.

Nói xong, Đường Kiếp đột nhiên mỉm cười:
- Thực ra, có một số việc nếu suy nghĩ ở một góc độ khác thì sẽ rất đơn giản để cho ra kết luận đấy.Thí dụ như là kẻ nằm vùng quan trọng đến thế nào mới có thể làm cho một vị Ưng đường chủ ở trong tình huống như vậy còn không quên giữ kín bí mật đâu? Tất nhiên thì phải là loại nằm vùng có triển vọng lớn, không dễ có được.

Sắc mặt của Thư Danh Dương lập tức cứng đờ.

Y không nghĩ đến còn có nguyên nhân như thế.

Trong cuộc chiến giữa Đường Kiếp và Cố Trường Thanh trước đó, đúng là Cố Trường Thanh chưa từng nói ra Bạo Viên là ai, nhưng dù thế nào Cố Trường Thanh cũng không lường được, y “chết cũng không nói” lại tiết lộ cho Đường Kiếp: Bạo Viên là một nằm vùng không dễ để có được, có tiền đồ rộng lớn, nếu không cũng không có khả năng làm Cố Trường Thanh quý trọng như vậy.

Thế nào là không dễ có được, tiền đồ rộng lớn?

Tư chất Thượng phẩm, Ngọc Môn thất chuyển trở lên.

Dựa theo quy định của Tẩy Nguyệt học viện, tư chất Thượng phẩm có thể vào học mà không cần danh ngạch, điều này cũng có nghĩa là, những học sinh có thiên phú cực cao của Văn Tâm Quốc không cần bán đứng Tẩy Nguyệt phái để đoạt được cơ hội tiến vào học viện.

Chính vì nguyên nhân này mà Thiên Thần Cung có thể mời chào nhân sự mà chính mình cần từ tầng lớp học sinh cấp thấp một cách dễ dàng, nhưng muốn thu mua được một tay sai trong số những thiên tài kia thì lại cực kỳ khó.

Mà được một người như vậy, trong tương lai rất có khả năng sẽ trở thành lực lượng nòng cốt của Tẩy Nguyệt phái.

Chính vì nguyên nhân này mà Bạo Viên khác với tất cả các nằm vùng còn lại, thực ra ý nghĩa của sự tồn tại của y không chỉ để đối phó Đường Kiếp, còn để ẩn nấp lâu dài, tương lai trở thành thành phần trung kiên của Tẩy Nguyệt, cho nên mới không thể cho bại lộ một cách dễ dàng.

Tất cả các nhiệm vụ mà Thiên Thần Cung giao cho Thư Danh Dương đều là theo dõi, quan sát, báo cáo, nhưng lại không có hoạt động cụ thể nào, chính là để bảo vệ y.

Cho y tham gia vào hoạt động chỉ vì để cho y thích ứng, quen loại công việc này. Dù sao thì cái gọi là ẩn nấp mấy chục năm, chỉ vì một chốc tấn công, thực ra là một hành vi không đáng tin nhất. Đa số những tên ẩn nấp hơn trăm năm, một khi ngồi trên chức vị cao thì mẹ nó đã sớm làm phản từ lâu rồi.

Chỉ có làm cho nằm vùng vẫn duy trì trạng thái hoạt động, hình thành thói quen trường kỳ, mới có thể bảo đảm lòng trung thành, ý nghĩa của việc để cho Thư Danh Dương hành động cũng vì như thế.

Nhưng chính vì việc bảo hộ quá độ này đã làm cho Đường Kiếp ý thức được tầm quan trọng của Bạo Viên, dễ dàng liền đoán ra Bạo Viên rất có thể là những học sinh có tư chất cực cao, Ngọc Môn thất, bát chuyển trở lên.

Cho nên Đường Kiếp chỉ cần một câu “Tiền đồ rộng lớn, không dễ có được” liền nhìn thủng thân phận thật của Thư Danh Dương, Thư Danh Dương cũng lập tức hiểu ra.

Nhưng mà y còn chưa chịu phục, nói:
- Nhưng có Ngọc Môn thất chuyển trở lên cũng không chỉ riêng ta, làm sao mà ngươi lại có thể xác định là ta?

- Tất nhiên là ta căn cứ vào biểu hiện thường ngày.
Đường Kiếp cười cười:
- Thực ra lúc đầu ta nghi ngờ ngươi, trước cả lúc giết chết Cố Trường Thanh.

- Trước lúc đó?
Thư Danh Dương khiếp sợ.

- Đúng vậy.
Đường Kiếp gật đầu:
- Ngươi còn nhớ có một lần ta gặp ngươi ở Linh Đài Các không?

- Lần nào?

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Chính là lần ta mới có được Đoạn Tràng Đao, định đi lịch lãm rèn luyện ở Hổ Khiếu Cốc, đúng lúc ở Linh Đài Các thì gặp ngươi.

Thư Danh Dương ngẫm nghĩ một lúc, rốt cục nhớ được:
- Ta nhớ ra rồi, ngày đó ta đến Linh Đài bán lá bùa, tình cờ gặp ngươi. Lúc ấy ngươi còn tìm ta để mua ít lá bùa.

- Không sai.

- Chẳng lẽ lần đó ta đã lộ ra dấu vết gì?
Thư Danh Dương chưa nghĩ ra rốt cuộc mình đã phạm vào lỗi gì mà để cho Đương Kiếp nhìn thủng thân phận.

Đường Kiếp cười cười:
- Chuyện này xảy ra sau khi Lâm gia mời ta đi dự tiệc. Nếu ta không nói sai thì lúc đó, việc Lâm Đông Thăng mời dự tiệc chắc hẳn là do ngươi làm chủ phía sau màn này, đúng không?

Thư Danh Dương thở dài một tiếng:
- Đúng. Ta vâng mệnh Cố Trường Thanh, điều động các nằm vùng trong học viện. Việc dụ ngươi ra học viện chính là nhiệm vụ mà Cố Trường Thanh lệnh cho ta, để bảo vệ mình, ta tất nhiên sẽ không ra mặt làm việc này mà giao cho Lâm Đông Thăng phụ trách. Việc đó thì có quan hệ gì đến Linh Đài Các?

- Không có gì, chính là trước lúc đó, khi ta xông Thiên Ngự Điện, lập kỷ lục mới, liền mượn việc này làm cớ bảo Thái Quân Dương tìm Lâm Đông Thăng nói chuyện, bắt y phải thêm tiền cho ta thì ta mới bằng lòng dự tiệc.

- Việc này ta cũng biết.

- Nhưng sau đó, ta liền đi Đoán Kim Đài, ở luôn đó vẫn chưa đi ra. Lâm Đông Thăng trả lời Quân Dương, Quân Dương liền tìm ta báo tin lại tìm khắp nơi mà không được, mãi cho đến khi ta trở về từ Hổ Khiếu Cốc thì mới tìm được ta, báo cho ta biết chuyện này. Ngươi có biết lúc ấy y đã nói gì không?

Đường Kiếp nhìn Thư Danh Dương, nói rõ ràng từng chữ một:
- Hắn nói: Lâm gia đã sớm đáp ứng thêm tiền từ vài ngày trước, tuy nhiên mấy ngày nay ngươi đều chui vào Đoán Kim Đài không ra ngoài, ta tìm vài lần đều không tìm được ngươi, làm hại ta hô hoán mọi người báo tin cho ngươi, kết quả chưa ai báo được, làm cho Lâm Đông Thăng lo chết. Vậy mà vừa hay tin ngươi đi ra, ngươi liền làm thịt được một con cọp cái, quả nhiên đúng ngươi!

Thư Danh Dương thân mình chấn động:
- Thì ra là thế!

Lúc ấy Thái Quân Dương tìm Đường Kiếp khắp nơi mà không được, chỉ có thể nhờ người khác nhìn thấy Đường Kiếp liền báo tin cho hắn. Nhưng trong quãng thời gian Đường Kiếp đi ra từ Đoán Kim Đài, tiến vào Hổ Khiếu Cốc, người duy nhất gặp qua Đường Kiếp chính là Thư Danh Dương.

Thế mà y lại không hề nói gì cả!

Đường Kiếp từ từ nói:
- Lúc ấy nghe Quân Dương nói, ta thật là đã ngây ra rồi. Vì sao? Vì sao ngươi biết rõ Thái Quân Dương đang tìm ta mà gặp được ta lại nửa câu cũng không buồn nhắc đến? Ngươi đã quên? Không có khả năng! Ta phá kỷ lục của Thiên Ngự Điện, giá trị con người tăng vọt, trong học viện việc này bị coi là nhỏ. Mặc dù là mấy trăm linh tiền, nhưng đối với chúng ta cũng không thể bỏ qua…

- Ta không nói, là vì ta muốn hết sức rời xa…
Thư Danh Dương lẩm bẩm nói.

- Đúng vậy. Đó là một thói quen, thói quen tách mình ra khỏi vòng xoáy, thói quen mặc kệ chuyện gì xảy ra đều cố gắng không cho can hệ đến mình, bảo vệ chính mình. Đột ngột tăng giá vốn không phải là chuyện gì tốt, ta cố ý làm như vậy chính là muốn để kẻ chủ mưu xuất hiện. Vì kế an toàn, ngươi tất nhiên sẽ không dính dáng vào chuyện này, nhưng cũng bởi vậy mà không để ý đến việc Thái Quân Dương nhờ vả… Cái này gọi là giấu đầu hở đuôi!

Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, chỉ vì lý do này liền kết luận ngươi là Bạo Viên thì cũng có phần võ đoán. Tuy nhiên một khi lưu ý thì tự nhiên sẽ chú ý đến rất nhiều đầu mối. Thí dụ như lúc trước, khi Cố Trường Thanh bắt được ta, vì sao lại không giết các ngươi? Y muốn dùng các ngươi ép ta giao Binh Giám ra, ta lại cố ý không cầu y tha mạng các ngươi, kết quả ngược lại để ta xác định được, Bạo Viên nằm trong số bốn người các ngươi. Trong lúc tranh giành Chân truyền, ta phát hiện Liễu Như Yên là người của Luật Đường, Bình Tĩnh Nguyệt là người của Thiên Tình Tông, mặc dù thân phận của họ đều có vấn đề nhưng không can hệ gì tới Bạo Viên. Còn lại kẻ khả nghi nhất là ngươi và Quân Dương, sau khi Cố Trường Thanh chết, ngươi tạm thời mất người chỉ huy, ẩn nấp không làm gì qua hai năm, thật ra trong quãng thời gian đó ngươi đối với ta khá là xa cách, chỉ là chính ngươi chưa ý thức được thôi., ngược lại Thái Quân Dương vẫn cư xử như cũ. Mà đến sau khi Tiên Duyên Hội bắt đầu, ngươi lại hoạt động tiếp, lập tức trở nên thường xuyên tìm ta hơn… Việc ngươi tiếp xúc ta dường như là xảy đến cùng với sự chú ý của Thiên Thần Cung đối với ta.

Nói đến đây, Đường Kiếp cười nói:
- Ta không có bất cứ chứng cớ gì có thể chứng minh ngươi chính là Bạo Viên, nhưng có các chứng cớ gián tiếp cộng thêm dấu vết để lại, cũng khó mà không đoán ra là ngươi. Nhân tiện, Thiên Thần Cung cũng không phải vì thế mới phán đoán ra ta sao? Chẳng qua ta chuẩn bị cho bọn họ chứng cứ mới, phá tan phán đoán của bọn họ. Ngươi lại khuyết thiếu thủ đoạn giống thế để phá vỡ phá đoán của ta.

- Hóa ra… Hóa ra là như vậy…
Nằm trên mặt đất, Thư Danh Dương vô lực mà nhìn bầu trời:
- Ngươi đã sớm biết ta chính là Bạo Viên rồi, vì sao không giết ta?

Đường Kiếp do dự một lúc mới chậm rãi trả lời:
- Ngươi có Ngọc Môn bát chuyển, cho dù không có Thiên Thần Cung âm thầm cung cấp tài nguyên, chỉ cần cố gắng tu luyện, tương lai sẽ có tiền đồ rộng mở ở Tẩy Nguyệt phái… Ngươi gia nhập Thiên Thần Cung, tính phiêu lưu quá lớn, nếu ngươi không có lý do bất đắc dĩ thì chắc cũng không việc này chứ?

Trên mặt Thư Danh Dương rốt cục lộ ra chút ý cười:
- Ngươi muốn biết vì sao không?

- Chẳng qua là ta cảm thấy, ngươi chắc phải có lý do bất đắc dĩ nào đấy.

Thư Danh Dương thở dài.

Y nhìn bầu trời trên đầu, im lặng không nói, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói:

- Ta là người Mạnh Môn Câu. Mạnh Môn Câu là một thôn nhỏ ở Linh Châu, thuộc vùng trị vì của Dương Môn huyện, thôn không tính rất giàu, cũng không phải quá nghèo. Thôn có người tu ở, hàng năm mưa thuận gió hòa, không phải chịu thiên tai, dù thuế má hơi cao nhưng vẫn có thể sống qua ngày.

Đường Kiếp lẳng lặng nghe.

Thư Danh Dương tiếp tục nói:
- Bên cạnh Mạnh Môn Câu có con sông gọi là sông Ma, khi còn bé, chúng ta thích nhất đi ra bờ sông chơi. Năm ta chín tuổi, sông Ma đến ở một con Thuồng luồng yêu, con Thuồng luồng yêu này hô phong gọi gió, gây ra lũ lụt. Chỉ trong một đêm, nước sông tăng lên mấy chục thước, ngập mất một lượng lớn hoa mầu. Thôn dân phái người đến huyện xin giúp đỡ, nào ngờ người tu đóng ở đó lấy lý do đêm tối hành động bất tiện, không chịu đi, cứ thế hoãn đến ngày hôm sau mới đến.

Đường Kiếp cau mày:
- Đây là không làm tròn trách nhiệm!

Thư Danh Dương lại cười ha ha, nói:
- Vậy thì tính sao? Ngươi thật cho rằng trên đời này mỗi người đều giữ tròn bổn phận? Chúng ta thân ở học viện, được dạy phải giữ quy củ như thế nào, cho nên lễ pháp to như trời. Nhưng đi ra khỏi chỗ nhỏ bé này, đi về hướng thế gian bao la, những thế giới ta chưa biết, các môn phái nhiều không kể xiết, cũng chắc chắn sẽ có rất nhiều hắc ám. Không làm tròn trách nhiệm? Đó cũng không là gì, chỉ là việc thường, việc nhỏ thôi. Nhưng chính là vì việc nhỏ đấy mà làm cho Mạnh Môn Câu có hơn phân nửa ruộng tốt bị ngập, mười sáu người bị nước sộng cuốn trôi. Vốn đến đây thì thôi, người dân Mạnh Môn Câu chúng ta chịu thiên tai này cũng không dám chỉ trích thượng sư. Chỉ cần thượng sư đó báo cáo quan trên, nói rõ sự thật, giảm thuế má năm đó cho thôn ta liền được. Ai ngờ được…

Giọng nói của Thư Danh Dương đột nhiên trở nên âm hàn:
- Tên khốn kia không biết đã thu được thứ tốt gì từ chỗ Thuồng luồng yêu, vì tránh phải giao nộp mà không muốn báo lên, vì vậy lại giấu diếm việc lũ lụt sông Ma. Kết quả triều đình phái người thu thuế, thôn ta lấy đâu ra gì để mà giao thuế. Hai bên tranh chấp dẫn tới cãi nhau, dẫn tới đánh nhau, triều đình liền lấy tội danh mưu phản, giết luôn 248 người thôn ta.

Nói đến đây, Thư Đanh Dương trợn trừng mắt, hai mắt biến thành màu đỏ, tuôn ra vô tận giận dữ.

Ngay cả Đường Kiếp cũng không kìm nổi thở dài:
- Quả thực đáng giận! Tên khốn kiếp đó gọi là gì?

- Bạch Tham Trinh.

Đường Kiếp gật đầu:
- Ta nhớ kỹ rồi, nếu tương lai có cơ hội, ta nhất định sẽ giết y báo thù cho ngươi.

Nghe hắn nói vậy, trên mặt Thư Danh Dương lộ ra ý cười:
- Cảm ơn!

Lúc này Đường Kiếp mới nói:
- Sau khi việc này xảy ra, ngươi liền gia nhập Thiên Thần Cung?

Thư Danh Dương trả lời:
- Đúng. Lúc xảy ra chuyện này, Ngọc Môn của ta chưa mở, cho nên không ai để ý đến thôn nhỏ. Mà Thiên Thần Cung cần nằm vùng, bọn họ thích nhất tuyển chọn chính là di dân từ những loại địa phương này. Sau chuyện này, Thiên Thần Cung tìm được ta, mở Ngọc Môn cho ta, sau khi phát hiện ta có Ngọc Môn bát chuyển thì bọn họ mừng rỡ như nhặt được chí bảo, dùng một số lớn nhân lực mở đường cho ta. Ta vốn là người Văn Tâm, xuất thân trong sạch, bọn họ lại chủ động hỗ trợ, xóa đi hết thảy dấu vết về sự việc xảy ra ở Mạnh Môn Câu. Hiện giờ, trừ ta ra, sợ là không còn nhiều người biết những gì đã xảy ra ở Mạnh Môn Câu nữa.
Thư Danh Dương trả lời.

Y nhìn Đường Kiếp, nói gằn từng chữ một:
- Khi ta biết mình có bát chuyển, ta đã dùng Tâm Ma thề, sinh thời muốn giết hết hạng người làm ác, trả cho thế đạo càn khôn lồng lộng! Mặc dù ta thân làm nằm vùng của Thiên Thần Cung, nhưng tấm lòng phục vụ chính nghĩa là thiên địa chứng giám!

Đường Kiếp thở dài:
- Cuối cùng chỉ để viện cớ cho chính mình thôi.

- Ngươi nói cái gì?
Thư Danh Dương ngẩn ngơ.

Đường Kiếp nói:
- Trên thế gian có nơi nào trong sạch không nhuốm bụi trần đâu? Ở Văn Tâm có kẻ ác, ở Mạc Khâu cũng có. Ngươi có thể giết người của Tẩy Nguyệt Phái, chẳng lẽ còn có thể giết người Mạc Khâu nữa hay sao? Vì thù riêng ngươi gia nhập Thiên Thần Cung thì thôi, cần gì phải tự lấy cớ vì chính nghĩa.

Thư Danh Dương hừ một tiếng, vẫn không phục. Mặc dù y gia nhập Thiên Thần Cung, nhưng trong lòng y vẫn cho rằng mình thuộc phe chính nghĩa. Giờ đây Đường Kiếp nói y chỉ vì thù riêng mà không vì chính nghĩa, y tất nhiên là thầm không phục.

Y có ý cãi lại, Đường Kiếp lại chuyển sang nói chuyện khác:
- Tuy rằng như thế, hoàn cảnh của ngươi vẫn rất đáng thông cảm. Lúc trước ta ngờ đến ngươi có khả năng chính là Bạo Viên, liền đoán được chắc hẳn ngươi đã phải qua chuyện gì mới có thể làm ngươi bán mạng cho Thiên Thần Cung. Xét đến điều này, ta cũng không muốn đối phó ngươi, hôm nay nghe ngươi nói vậy, xác thực đúng với điều ta đã nghĩ.

- Nhưng cuối cùng ngươi vẫn quyết định giết ta.
Thư Danh Dương nói.

- Đúng vậy, bởi vì bây giờ giết ngươi thì mới càng có lợi cho ta.
Đường Kiếp thở dài trả lời:
- Cho nên mới có câu nói, là người thì nên ít tự viện cớ cho mình đi. Chúng ta đều là loài vật tham lam, sở dĩ lương tâm còn có thể phát huy tác dụng, chỉ là vì mồi nhử dùng để thử thách nó còn chưa đủ mà thôi.

- Như vậy thì mồi nhử và lợi ích gì đã làm ngươi quyết định vứt bỏ lương tâm đi giết ta?
Thư Danh Dương hỏi.

Đường Kiếp mỉm cười:
- Ngươi nghĩ sai một chuyện rồi, giết ngươi không trái với lương tâm của ta, dù sao thì bao nhiêu năm qua, tất cả những việc mà ngươi đã làm đều nhằm gây phiền toái cho ta, thậm chí có thể nói là dồn ta vào chỗ chết. Ta không giết ngươi là do ta rộng lượng, hiện giờ chẳng qua là ta rút lại sự rộng lượng của trong những năm qua. Còn ích lợi thì…

Đường Kiếp đưa mắt về phía Thư Danh Dương:
- Ngươi đánh một trận với Hách Liên Hổ, Hách Liên Hổ vừa rời đi, ngươi liền chết…

Mắt Thư Danh Dương tóe ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp.

Đường Kiếp từ từ nói:
- Cho nên mọi người đều sẽ biết, ngươi bị Hách Liên Hổ giết chết. Tuy nhiên điều này còn không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là trước khi chết, ngươi đã nói rõ thân phận của mình cho Hách Liên Hổ biết. Hách Liên Hổ biết rõ ngươi là nằm vùng của Thiên Thần Cung những vẫn giết ngươi, chỉ bởi vì… ngươi tham gia vào việc chế tạo Cấm linh phù.

Nói xong, Đường Kiếp liền lấy tấm bài chứng minh thân phận là Thiên Thần Cung nằm vùng của Thư Danh Dương ra, đặt ở dưới người y.

- Đây là vật chứng.
Hắn nói:
- Trừ nó ra còn có nhân chứng chính là ta. Hách Liên Hổ và Khương Khánh Tùng cùng đuổi giết ngươi, ngươi bị Hách Liên Hổ giết, mà Khương Khánh Tùng thì lại bị ta giết.

Thư Danh Dường trừng mắt nhìn Đường Kiếp, nói:
- Hách Liên Hổ sẽ không thừa nhận.

- Đương nhiên, nhưng bất kể y phủ nhận thế nào thì cũng không thể giải thích được vết thương ở trên người ngươi. Nơi chiến đấu này là dấu vết còn lại của cuộc chiến giữa ngươi và Hách Liên Hổ, vết thương của ngươi toàn là vết móng vuốt hổ. Sở dĩ ta dùng thuốc bẫy ngươi, không phải vì ta không đánh thắng được ngươi khi ngươi còn bị thương, mà vì tránh cho việc chiến đấu sẽ phá hỏng cái hiện trường tự nhiên và chân thực nhất này. Bất kể là Thú Luyện Môn hay Thiên Thần Cung nếu tới đây, thì sẽ chỉ nhìn đến dấu vết của trận chiến giữa ngươi và Hách Liên Hổ… Hoàn toàn chân thực, không có một tí ngụy trang, giả dối nào. Tất nhiên, cái chết của ngươi cũng là như thế.

Hắn búng tay một cái, xa xa hổ con Bảo Nhi thong thả đi tới.

Đường Kiếp nói tiếp:
- Tiếc là, mặc cho bọn họ có con mắt sắc sảo như thế nào đi chẳng nữa, cuối cùng cũng không thể phân biệt rõ các dấu vết của từng Hổ yêu khác nhau.

Hổ con đi tới, vươn ra móng vuốt.

Đường Kiếp nắm chân trước của nó, cẩn thận để lên theo vết cào trên người Thư Danh Dương.

- Xoẹt!

Móng vuốt hổ duỗi ra, đâm vào ngực Thư Danh Dương dọc theo dấu vết ban đầu, toàn thân Thư Danh Dương run lên, từ người y lại một lần nữa chảy ra máu loãng.

Lần này, móng vuốt đâm xuyên qua trái tim y.

Đường Kiếp khẽ nhấc lên chân trước của hổ, hổ con đập cánh, bay ra khỏi chỗ.

Lúc này Đường Kiếp mới tiếp tục nói:
- Giờ đây chứng cớ đã đầy đủ, Hách Liên Hổ dù tranh cãi thế nào thì cũng không thể xóa đi sự thật là y đã giết người. Thậm chí, ngay cả y cũng sẽ tự nghi ngờ mình rằng, có phải lúc ấy y đã nặng tay, làm ngươi bị thương nặng không thể cứu chữa được, dẫn đến cai chết của ngươi. Nhưng mặc kệ chân tướng rốt cuộc như thế nào, y là thiên tài có tiền đồ nhất trong lớp người trẻ tuổi tương lai của Thú Luyện Môn, Thú Luyện Môn cũng khó có khả năng giao y ra. Đó cũng là điều mà ta muốn.

Thân mình Thư Danh Dương khẽ run.

Đó là sự run rẩy lúc sắp chết, cũng là sự run rẩy khi y khiếp sợ với kế hoạch của Đường Kiếp.

Đường Kiếp ác nghiệt nói:
- Kẻ nằm vùng quý giá nhất, có tiềm lực lớn nhất của Thiên Thần Cung lại không giết bởi tay của người Tẩy Nguyệt Phái giết, mà bị giết bởi tay đồng minh thân nhất của mình… Sự thù hận giữa Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn, chính từ hôm nay, vì ngươi mà sinh ra!