Theo lời Minh Dạ Không, sự tình cứ như vậy kết thúc, tất cả trở lại quỹ đạo ban đầu, trận đấu vẫn tiến hành như cũ. Việc sở hữu Tiêu Dao là đại sự, ai cũng không dám quấy rầy kế hoạch và an bài, những chuyện phát sinh lúc trước cũng chỉ có thể coi là một khúc nhạc đệm.

Đương nhiên, với một số người mà nói, khúc nhạc đệm cũng cực kinh tâm động phách.

Ngồi bên cạnh Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung vỗ ngực nói:
- Tiểu tử ngươi to gan thật, dám mắng Hằng Vô Địch như vậy.

- Có gì không dám.
Đường Kiếp cười cười:
- Giờ có chuyện gì ta không dám?

- Đó là có minh sư che chở ngươi.
Thị Mộng nói:
- Nhưng ngươi công khai nhục mạ Hằng Vô Địch, Thú Luyện Môn sẽ hận ngươi, sau này nhìn thấy ngươi nhất định sẽ không khách khí.

Đường Kiếp hỏi lại:
- Ý ngươi là lần này ta không mắng y, tương lai người của Thú Luyện Môn nhìn thấy sẽ tha ta một mạng?

- ... Vậy không có khả năng, chúng ta cùng Thú Luyện Môn là tử địch mà.
Thị Mộng gãi đầu nói, nhìn gió tanh mưa máu trên khán đài, chỉ biết hai phái không có khả năng cùng tồn tại.

Đường Kiếp buông tay:
- Kia không phải kết thúc rồi sao. Đã là tử địch, hận thù đâu có chia ra ít nhiều? Chẳng lẽ lại bọn họ còn có thể giết ta một trăm lần? Nếu vậy, sao không dùng Thú Luyện Môn làm đá kê chân, nâng cao địa vị của mình trong phái?

- Quả thế.
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng liếc nhau.

Chỉ biết Đường Kiếp làm như vậy không thể không có mục đích, bây giờ nghĩ lại, Thú Luyện Môn càng thù hắn, Tẩy Nguyệt phái sẽ càng coi tọng. Mà dù Thú Luyện Môn có hận hắn bao nhiêu, đều không vượt qua một chữ "Giết", khi có lực trả thù, Đường Kiếp cũng không cần để ý cảm nhận của Thú Luyện Môn, nhưng có thể nâng cao địa vị ở Tẩy Nguyệt phái.

Một vụ mua bán không vốn vạn lời!

Đương nhiên, nói thì nói vậy, liệu có ai dám ở chỗ đông người làm nhục Hằng Vô Địch như vậy, ví như con kiến khiêu khích cự long, trong lòng sẽ run rẩy nơm nớp, có lẽ cũng chỉ có nhân tài như Đường Kiếp mới uy phong như vậy.

Những cái khác chưa nói, chỉ riêng dũng khí cũng đủ khiến Tẩy Nguyệt phái xem trọng.

- Ngươi được lắm đấy.
Diệp Thiên Thương dự thính giơ ngón cái với Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười cười, đang muốn nói gì nữa, đột nhiên đứng dậy hét với lôi đài:
- Mau lui lại!

Học sinh Tẩy Nguyệt là Chu Phụng Đạo đang quyết đấu, nghe Đường Kiếp nói liền không suy nghĩ lui nhanh ra sau, chỉ thấy học sinh Thú Luyện Môn kia khống chế một luyện thú tự nổ, uy triều thổi quét lôi đài.

Đường Kiếp hô vẫn còn có chậm, Chu Phụng Đạo vẫn bị dòng khí cuốn vào, lúc y tránh lui liền nương theo chấn lực bay ra ngoài lôi đài, cũng không cho đối thủ cơ hội bổ sung công kích, mặc dù bị trọng thương, nhưng may mắn còn sống.

Mấy học sinh Tẩy Nguyệt ôm Chu Phụng Đạo về, dọc đường đi qua Đường Kiếp, Chu Phụng Đạo cảm kích nói:
- Đa tạ sư đệ cứu mạng, nếu không có ngươi nhắc nhở, ta đã bị tặc tử kia tính kế, thật không ngờ y còn chiêu thức ấy.

Đường Kiếp vỗ vỗ y:
- Tuy chậm nhưng vẫn giữ được tính mạng, không chết là tốt rồi.

Diệp Thiên Thương đã đứng lên:
- Kế tiếp tới phiên ta.

Chu Phụng Đạo vội nói:
- Ngươi cũng nên cẩn thận, Cảnh Thiên Chiếu ở Thú Luyện Môn xếp hạng thứ ba, cũng không dễ đối phó.

Diệp Thiên Thương trả lời:
- Có Đường Kiếp ở đây, ta có lòng tin chiến thắng.

Liên tiếp bảy tám trận đều có chỉ điểm của Đường Kiếp. Hắn tuy là học sinh, nhưng đối với cục diện chiến đấu nắm chắc, khiến học sinh Tẩy Nguyệt khâm phục vô cùng. Giờ hắn như đang giáo luyện, dặn dò từng học sinh lên đài, những người khác nhau đề nghị khác nhau, hoặc toàn lực giành thắng lợi, hoặc toàn lực tự bảo vệ mình.

Nhờ hắn, Tẩy Nguyệt phái giờ chưa có ai chết, thậm chí còn sáng tạo ra kỳ tích Thái Quân Dương chiến thắng Hách Liên Hổ.

Diệp Thiên Thương và Thú Luyện Môn Thiên Chiếu đều xếp hạng thứ ba, thực lực gần nhau, tuy nhiên có Đường Kiếp ở đây, Diệp Thiên Thương niềm tin chiến thắng.

Vô tình, Đường Kiếp đã thành Định Hải thần châm trong lòng mọi người, địa vị này cũng đổi bằng không ít trận chiến.

Nghe Diệp Thiên Thương nói như vậy, Đường Kiếp cũng chỉ là cười cười:
- Diệp huynh khách khí, tiểu đệ cũng chỉ là tận sức. Cảnh Thiên Chiếu tính tình trầm ổn, chủ công Sương Nguyệt Lang, Huyền Thủy Quy, công thủ đều có, không có gì nhược điểm rõ ràng, tuy nhiên cũng không có ưu điểm rõ ràng. Nếu không thể tìm ra nhược điểm đối phương thì hãy phát huy ưu điểm của mình. Diệp sư huynh có khoái công vô song, chỉ cần đánh theo tiết tấu của ngươi cũng đủ làm Cảnh Thiên Chiếu phòng ngự mệt mỏi, trận chiến này muốn thắng thì phải cẩn thận y tập kích trong bóng tối, nhớ kỹ Cảnh Thiên Chiếu tính dai bền bỉ, cho nên đừng nóng vội cho cầu thành, cho dù dùng khoái kiếm, cũng phải kéo dài thời gian.

- Hiểu rồi.
Diệp Thiên Thương cười lớn nhảy lên lôi đài.

Lúc Đường Kiếp chỉ điểm, Cuồng Phong Kiếm tùy ý triển khai, quả nhiên áp chế được Cảnh Thiên Chiếu. Kẻ này cũng coi như thiên tài trong Thú Luyện Môn, đối mặt với công kích của Diệp Thiên Thương mạnh mẽ, cứng rắn mà vẫn có thể gắt gao chống đỡ, thỉnh thoảng còn phản kích. Nhưng Diệp Thiên Thương nhớ kỹ lời Đường Kiếp nói, lấy đại thế làm chủ, mỗi một lần quyết đấu đều tranh thủ ưu thế, tranh thủ chủ động, cục diện liền nghiêng về Diệp Thiên Thương.

Người sáng suốt vừa thấy liền biết, nếu đánh tiếp, sớm muộn gì Diệp Thiên Thương cũng thắng.

Điều này làm các đại nhân vật tán thưởng, hâm mộ Tẩy Nguyệt phái có được Đường Kiếp.

Chính nhờ yêu nghiệt chỉ điểm, Tẩy Nguyệt phái hoặc thắng hoặc trốn thoát kết cục tử trận, thế cho nên chiến đấu quá bán, Tẩy Nguyệt phái chưa có ai chết, thậm chí cả tỷ số thắng luôn là 50-50, Thú Luyện Môn vẫn chiếm được ưu thế.

- Ánh mắt như vậy, tương lai tất thành bảo vật!
Thiên Tâm Thất Tuyệt Môn tán thưởng.

Tiếp theo là Thiên Nhai Hải Các Hà phu nhân cũng gật đầu nói:
- Ánh mắt không tệ, chủ là tâm khí cao ngạo, không biết giấu dốt.

Có người tán thưởng, tự nhiên cũng có người phẫn hận.

Hằng Vô Địch mắt lạnh nhìn Đường Kiếp, mắt hiện thần quang.

Sau đó kêu rên lui ra một bước, miệng mũi đầy huyết, đồng dạng chính là Minh Dạ Không, thân thể cũng hơi đung đưa.

Vào lúc này hai người lại ngầm giao thủ.

Tuy nhiên ngay sau đó, Tạ Phong Đường giơ tay lên, một khối ngọc bội bay đến tay Đường Kiếp, đồng thời bên tai Đường Kiếp vang lên tiếng của Tạ Phong Đường:
- Hằng Vô Địch vừa rồi đã phát thần niệm công kích với ngươi nhưng bị minh sư ngăn cản. Có minh sư ở đây, y sẽ không dùng thần niệm công kích ngươi nữa, nhưng sau này khó mà nói. Vật này là Thủ Thần Ngọc, có thể kháng cự ba lượt thần niệm công kích, ngươi cẩn thận cất giữ.

Đường Kiếp cũng không nói gì, yên lặng nhận lấy, chắp tay tỏ vẻ mình đã hiểu.

Hằng Vô Địch thấy vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu tay lại. Giờ y còn dùng thần niệm công kích, Đường Kiếp có Thủ Thần Ngọc bảo hộ sẽ không bị thương, Minh Dạ Không có thể thừa dịp nhảy vào xúc phạm y.

Thần niệm công kích hung hiểm, Thiên Tâm đỉnh cao cũng chỉ lần đầu trải qua, Hằng Vô Địch cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Đại nhân vật ở phía trên hoặc tán thưởng hoặc ám đấu, đám học sinh bên dưới đều ăn mừng.

Từng trận thắng lợi khiến ánh mắt mọi người nhìn Đường Kiếp khác đi.

Cá nhân chiến lực cường thịnh thì cũng chỉ hưởng được một mình; có thể mang lại lực lượng cho người khác mới đáng giá được những người khác săn đón, hâm mộ thậm chí còn cúng bái.

Giờ khắc này, Đường Kiếp và ánh mắt phi phàm của y đã lấy được đa số sự kính trọng và ngưỡng mộ.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.

Long Đảo lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh nói về Đường Kiếp rồi hừ một tiếng, khinh thường quay đầu đi, chỉ có điều bàn tay do nắm quá lực mà trắng bệch.

- Công tử vì Đường Kiếp kia mà ưu phiền?
Một thanh âm lúc này vang lên.

Long Đảo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Du Thiếu Phong đang đứng ở bên cười hì hì nhìn mình.

Long Đảo hừ một tiếng:
- Chỉ không quen nhìn tên tiểu nhân kia đắc chí thôi.

Du Thiếu Phong thở dài:
- Nhưng bất kể thế nào, chỉ điểm của hắn rất có tác dụng. Đáng tiếc hắn và công tử không hòa thuận, hơn phân nửa là không muốn chỉ điểm cho công tử.

Long Đảo bị hắn nói một câu trúng tâm sự, cũng không phẫn nộ.

Hai phái chiến đấu sinh tử, giờ những người khác đều được Đường Kiếp chỉ điểm gặp dữ hóa lành, Long Đảo đương nhiên cũng là muốn thỉnh giáo một phen. Vấn đề là quan hệ của y và Đường Kiếp thật sự quá tệ, cho dù y đồng ý cầu tình, Đường Kiếp chưa chắc nguyện giúp y.

Du Thiếu Phong lại nói:
- Kỳ thật dù hắn đồng ý chỉ điểm, ai biết sau lưng có âm mưu gì muốn ám hại công tử không?

Long Đảo nghe được biến sắc, y chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng ngẫm lại lại cũng có khả năng.

Không khỏi hừ một tiếng:
- Ta vốn không có ý định tìm hắn hỗ trợ.

Du Thiếu Phong nói:
- Vấn đề trận chiến này công tử phải đối phó với Diệp Hắc Tử. Diệp Hắc Tử xếp hạng hai Thú Luyện Môn, thực lực mạnh hơn Cảnh Thiên Chiếu. Hách Liên Hổ chiến bại, Thú Luyện Môn chỉ hy vọng vào y, công tử đi lên, muốn toàn thân trở ra e là rất khó.

Sắc mặt Long Đảo âm trầm, nếu không thì y cần gì phải lo âu?

Lúc này Du Thiếu Phong mới nói:
- Kỳ thật ta có chủ ý. Diệp Hắc Tử muốn giết công tử nhất định sẽ làm theo Hách Liên Hổ, lấy lá bùa phong ấn không gian lôi đài không cho công tử đường sống. Nhưng lá bùa phong ấn cũng có cực hạn, ngũ hành độn pháp có thể phá. Chỉ cần có một tấm ngũ hành độn phù, sẽ có thể làm phù bảo mệnh, bảo đảm không chết.

Long Đảo nhíu nhíu mày:
- Đây chính là nhị phẩm pháp phù, không đổi được, đại hội quy định chỉ có tới cửu chuyển kỳ mới cho phép sử dụng, ở đây không thể dùng!

- Đây đúng là điều ta muốn nói với công tử. Hôm qua ta ở khu thương mại thấy có người bán ngũ hành độn phù. Trong khoảng cách ngắn chỉ chạy được vài trăm thước, nhưng dùng trong trường hợp như thế này cũng là đủ rồi.

Long Đảo nghe thấy mừng rỡ:
- Còn có chuyện này sao? Vậy ngươi còn không mua lại?

Du Thiếu Phong vẻ mặt đau khổ trả lời:
- Ta muốn mua nhưng nó đắt quá. Tên bán là gian thương, đại khái biết ta muốn cùng Thú Luyện Môn đổ máu nên công phu sư tử ngoạm, riêng một tấm phù giá hai ngàn tiền, còn pháp khí phối hợp và những thứ đi kèm tổng cộng chào giá năm nghìn linh tiền, biến thành không ai mua được. Công tử cũng biết, ta sao có được số tiền này.

Long Đảo vừa nghe, vội hỏi:
- Ta xuất tiền, giờ ngươi đi tìm người kia? Lập tức giúp ta mua thứ đó lại!

Nói xong đã lấy trong túi Giới Tử ra năm nghìn tiền giao cho Du Thiếu Phong. Du Thiếu Phong nhận tiền, cũng không vội rời đi mà nhìn túi Giới Tử cười hì hì nói:
- Tiểu nhân làm tùy tùng cho công tử, công tử không thưởng thêm sao?

Long Đảo chỉ vào hắn mắng:
- Ngươi cũng là thiếu gia gia đình giàu có, sao nói chuyện như một tên nô bộc không biết xấu hổ. Thôi thôi, ở chỗ này ta còn còn mấy trăm tiền, cho ngươi hết, mau hành sự cho ta.

Du Thiếu Phong cầm tiền, lúc này mới cười hì hì chui vào trong đám người biến mất.

Long Đảo khổ sở đợi Du Thiếu Phong trở về, trên lôi đài trôi qua từng trận rồi lại từng trận.

Dựa vào Tam phẩm khôi lỗi chiến hùng mạnh, Vệ Thiên Xung lần nữa đánh bại đối thủ.

Tẩy Nguyệt phái và Thú Luyện Môn thắng bại luân phiên, Đường Kiếp thì toàn lực bày mưu tính kế bảo vệ học sinh bản phái.

Đá đánh tới trận thứ mười ba mà Du Thiếu Phong còn chưa trở về, Long Đảo bắt đầu đứng ngồi không yên.

Ba mươi chín trận đầu, Du Thiếu Phong vẫn chưa xuất hiện, Long Đảo đã như kiến bò trên chảo nóng, tâm ý phiền loạn.

Trận tiếp theo là lúc y lên đài, Du Thiếu Phong giờ vẫn chưa đến, thế nghĩa là sao?

Một ý nghĩ không thể tin được xuất hiện.

Trận so tài chung kết thứ bốn mươi, khi tiếng chuông bắt đầu gõ vang, mọi người cùng nhau nhìn sang Long Đảo.

Long Đảo cả kinh run rẩy.

Không thấy bóng dáng Du Thiếu Phong, hi vọng cuối cùng của y đã tan biến.

Tuyệt vọng, hoảng sợ còn có phẫn nộ khiến y liều lĩnh quát to lên:
- Du Thiếu Phong, ngươi đi ra cho ta! Lăn ra đây!

Tiếng hô trùng trùng điệp điệp, truyền qua trời xanh, rơi vào tai mỗi người.

Nghe vậy, Đường Kiếp phải cố nén ý cười.

Nhất định phải thừa nhận, biểu hiện của Long Đảo tốt hơn so với hắn tưởng tượng.

Hiện tại tất cả mọi người đều không thấy Du Thiếu Phong!