Sau khi học sinh thứ năm của Tẩy Nguyệt phái dùng phương thức giống nhau chiến bại rời sân, Thú Luyện Môn dĩ nhiên đã hoàn toàn biết được chiến thuật của Tẩy Nguyệt phái, nhất thời đều ồ lên. Cũng may kế tiếp chính là Hách Liên Hổ xuất trướng, đã có học sinh kêu lên:
- Hách Liên sư huynh đừng để trúng kế, Thái Quân Dương kia đi lên chắc chắn sẽ đoạt công trướ,c sau đó nhanh chóng rời sân cầu sinh, không thể để cho hắn chạy!

- Yên tâm đi!
Hách Liên Hổ thản nhiên lên tiếng, nhanh chóng lên trên lôi đài.

Bên này Đường Kiếp cũng vỗ vỗ phía sau lưng của Thái Quân Dương nói:
- Nhớ kỹ những lời ta đã nói với ngươi.

- Yên tâm đi!
Thái Quân Dương cười ha ha, bước lên trên lôi đài.

Đi vào trên đài, Hách Liên Hổ nhìn chằm chằm Thái Quân Dương, khóe miệng cười nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng mơ có thể chạy trốn khỏi bàn tay của Hách Liên Hổ ta.

Nói xong phía sau hắn đã xuất hiện ba yêu hổ, chính là ba yêu thú Khai Trí hạ phẩm.

Từng yêu thú này cấp bậc đều cao hơn Thái Quân Dương, số lượng cũng có ba con, không cần Hách Liên Hổ ra tay, chỉ cần phái một yêu hổ đi ra sợ cũng có thể diệt được Thái Quân Dương, bởi vậy có thể thấy được sự chênh lệch thực lực hai bên.

Thái Quân Dương lại không thèm để ý, đại kiếm trong tay vung lên, một mảnh kiếm quang đã dũng mãnh lao tới Hách Liên Hổ.

Hắn thế nhưng lại không dùng Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm.

Cái này lại nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng cho dù thế hắn vẫn nhanh chóng xuất ra một vòng bảo hộ linh khí trước người, đồng thời chỉ huy ba thú nhanh chóng phóng về hướng Thái Quân Dương, lại không vội công kích mà là vây quanh Thái Quân Dương, đoạn tuyệt đường lui của hắn.

Thái Quân Dương cũng không thèm để ý tới, một kiếm lại một kiếm vẫn chém tới hướng Hách Liên Hổ. Mặc dù Hách Liên Hổ đã nhập Thoát Phàm, nhưng tu luyện bí quyết Vạn Thú Đồng Tâm lại có một khuyết điểm chính là thân mình khống chế luyện thú cũng sẽ tiêu hao linh khí và tinh lực. Với tình huống hiện tại Hách Liên Hổ khống chế ba luyện thú, ít nhất phải chia tinh lực của hắn thành ba phần, khiến cho thực lực của hắn bị giảm xuống rất nhiều.

Thời khắc này nhìn thấy một kiếm nhanh hơn một kiếm của Thái Quân Dương công kích về phía mình, Hách Liên Hổ hừ một tiếng, tay trái của hắn bất động, chỉ có điều ba ngón tay khẽ nhúc nhích làm như đang dẫn dắt cái gì ra vậy, tay phải lại tạo ra một quyền ở trên khoảng không, nổi lên quyền phong mãnh liệt.

Khí thế của quyền phong này hùng hậu, cương mãnh vô cùng, nhắm thẳng vào đại kiếm trong tay Thái Quân Dương, chỉ một quyền đã đánh văng đại kiếm ra ngoài, đồng thời Hách Liên Hổ cũng cười dài nói:
- Cho dù không dùng luyện thú trợ chiến thì người nhất định cũng sẽ thua! Bạch Hổ Đào Tâm quyền!

Hắn liên tiếp đánh ra ba quyền, mang theo ảo ảnh cuồng hổ điên cuồng đánh về phía Thái Quân Dương, khiến Thái Quân Dương không thể không thu kiếm phòng ngự, xu thế cường công chưa triển khai đã bị Hách Liên Hổ cưỡng ép đè ép trở lại, trên lôi đài đã quanh quẩn tường cười hô hố của Hách Liên Hổ.

Hắn không ngờ thật sự không cần tam luyện hổ, chỉ cần dùng bản thể cũng có thể đánh nhau với Thái Quân Dương.

Ngay cả Bành Diệu Long thấy một màn như vậy, sắc mặt của thâm trầm:
- Hách Liên Hổ này… thật sự rất mạnh.

- Đại sư huynh, nếu ngươi so với hắn thì thế nào?
Có một học sinh đui mù hỏi mổ câu.

Bành Diệu Long cũng là rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, trả lời:
- Ta tất sẽ bại, bất quá trước khi bại ta ít nhất có thể đánh chết hai hổ của hắn, khiến cho hắn phải trả giá thê thảm. Về phần Quân Dương…

Hắn thở dài, lắc đầu, lo lắng vì vận mệnh của Thái Quân Dương.

Đường Kiếp lại cười nói:
- Đại sư huynh chớ coi thường Quân Dương, không ngại thì cứ xem tiếp đi.

Theo nói chuyện của hắn, Thái Quân Dương đang bị Bạch Hổ Đào Tâm quyền của Hách Liên Hổ ép tới mức không thể động đậy lại hét to một tiếng:
- Đừng tự cho là đúng, Hách Liên Hổ! xem kiếm đây!

Thanh âm chợt quát lên, tinh quang nhanh chóng hiện ra.

Trên lôi đài đột nhiên hiện ra một mảnh Tinh Huy mê ly, làm chói mắt người khác.

Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm!

Điểm tinh quang nhắm thẳng vào mặt Hách Liên Hổ, mỗi một điểm đều mang theo sứ mệnh đoạt hồn nhiếp phách.

Và khác với Đường Kiếp là, Thái Quân Dương chỉ biết Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm, bởi vậy hắn cũng chỉ luyện Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm.

Mà hắn nắm giữ kiếm pháp này cũng sâu tận xương tủy.

Tinh Huy rực rỡ mang thoe sức lực mãnh liệt khiến Hách Liên Hổ cũng cảm nhận được một tia nguy cơ cấp bách, hắn bất chấp hết tất cả, năm ngón tay trái mạnh mẽ khép lại, quát:
- Về!

Ba luyện hổ nguyên bản chiếm ba vị trí nhưng không xuất động lại đột nhiên đứng lên, cùng nhau nhảy tới không trung, đánh về phía Thái Quân Dương, trên hổ trảo lại long lánh quang hoa huyết sắc.

Liệt Hổ Thiên Tâm trảo!

Đây đúng là ba con yêu hổ đều có pháp thuật, dưới sự thao túng của Hách Liên Hổ đều cùng đứng lên, tuy rằng không có pháp thuật liên kết gì nhưng ba hổ cũng thi triển, cũng có thể hiểu được uy lực của nó kinh khủng tới mức nào.

Nhưng mà đây chỉ là bắt đầu, ngay lúc ba hổ cùng tới gần, trên đuôi của bọn nó cũng bắt đầu lóe ra quầng sáng linh khí.

Đuôi cọp xiềng xích!

Cái này dùng để trói buộc và phòng ngừa Thái Quân Dương chạy trốn!

Trong miệng của ba hổ lại xuất hiện một mảnh vân hoa, đây là đang ngưng kết pháp thuât, dùng để đuổi giết.

Tam hổ cửu thuật, theo trình tự áp chế chính là thủ đoạn mà Hách Liên Hổ thường dùng nhất.

Không chỉ có như thế, mà ngay cả bản thân hắn cũng không hề nhàn rỗi.

Trừ tay trái đang khống chế ba hổ, tay phải cũng đã ném ra bên ngoài một lá bùa.

Thiên địa lao ngục!

Đây là đang phong tỏa lôi đài, thêm một tầng nữa tránh việc Thái Quân Dương thoát đi.

Cùng lúc ném ra lá bùa, Hách Liên Hổ lại lấy ra một tiểu đao dài hơn một thước trong túi Giới Tử.

Bác Bì đao!

Một đao trong tay, Hách Liên Hổ đã chém về phía Thái Quân Dương, tạo nên một mảnh đao hoa hoa mắt.

Thời điểm Hách Liên Hổ hoàn thành xong tất cả, thoạt nhìn rất nhiều động tác nhưng kỳ thực chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Mà trong thời gian chớp nhoáng này, Thái Quân Dương lại chỉ làm một chuyện.

Hắn thu kiếm.

Sau đó cũng lấy ra một vật trong túi Giới Tử.

Một lá bùa!

Một lá bùa chỉ có thể sử dụng một lần ở trên lôi đài, cũng là lá bùa mà Đường Kiếp đưa cho hắn.

Cầm lá bùa này, Thái Quân Dương nhấn một cái về phía mặt đất:
- Ra!

Ngay sau đó chỉ thấy quang hoa tăng vọt ở giữa lôi đài, linh quang ngút trời, đột nhiên phần phật lao về bốn phương tám hướng.

Sau đó chủ thấy ở bên trong quang triều này, thân thể của Hách Liên Hổ đột nhiên thoáng dao động, nguyên bản một đao sắc bén lại không thể đâm xuống, đồng thời ba yêu hổ đang bị khống chế kia cũng từ không trung hạ xuống, cùng nhau ngửa mặt lên trời phát ra tiếng hô cực kỳ rung động, tất cả công kích trong giờ khắc này đều bị tan thành mây khói.

- Đây là…
Mọi người đều trở nên ngơ ngẩn.

- Cấm linh bùa trận!
Minh Dạ Không thì thào lên tiếng.

- Chính là cấm linh bùa trận.
Cùng lúc đó, ở khắp nơi trong Lúc Đại phái, có một ít nhóm thượng sư có kiến thức cũng đều lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thái Quân Dương cũng lập tức vô cùng quỷ dị, nghĩ tiểu tử này làm sao có thể có được thứ này, hơn nữa không ngờ vào lúc này lại dùng đến, đúng là thời cơ thật tốt, có thể nói là vừa mới đánh trúng yếu hại của Hách Liên Hổ.

Cái gọi là bùa trận thật ra là một phương pháp sử dụng bùa cao cấp, thông qua lá bùa đánh ra hiệu quả trậ pháp. Mà cấm linh bùa trận trước mắt này thật ra hiệu quả chính là niêm phong tất cả linh khí trong trời đất ở quanh thân, khiến nơi này biến thành một mảnh không gian vô linh.

Không gian không có linh khí khiến linh khí quanh thân không thể tiếp tục vận dụng, rất nhiều pháp thuật rất khó có thể làm được.

Tuy nhiên người chịu ảnh hưởng nhiều nhất…. chính là Thoát Phàm Cảnh.

Thoát Phàm Cảnh và Linh Đài Cảnh có khác biết lớn nhất chính là, Thoát Phàm Cảnh khai thiên địa kiều, khi thi pháp có thể trích dẫn linh khí thiên địa. Mà Linh Đài Cảnh lại chỉ có thể tiêu hao linh khí chứa đựng trong cơ thể của mình.

Hai cái này là hoàn toàn bất đồng.

Nhưng khi quanh thân đều là một mảnh không gian vô linh thì như thế nào?

Thoát Phàm Cảnh và Linh Đài Cảnh cũng không có nhiều khác biệt lắm, bởi vì trong thiên địa không có kinh khí có thể mượn.

Đương nhiên, chỉ dựa vào cái này đã nghĩ đến Linh Đài có thể đối phó với Thoát Phàm Cảnh cũng không có nhiều khả năng, bởi vì cấm linh trận không có sức lực gì trói buộc thân mình, tu giả chỉ cần thoát ly khỏi mảnh không gian này là có thể tự do thi pháp.

Nhưng vấn đề là bây giờ lại ở trên lôi đài, Hách Liên Hổ có thể chạy đến nơi nào chứ?

Cái này cũng chưa tính.

Nếu chỉ có niêm phong linh khí, kỳ thật Thái Quân Dương cũng không thể nào là đối thủ của Hách Liên Hổ. Dù sao thì Thoát Phàm Cảnh cho dù không mượn dùng linh khí của thiên địa, ít nhất số lượng linh khí chứa đựng trong cơ thể mình vẫn nhiều hơn so với học sinh Linh Hải.

Vấn đề là Thú Luyện Môn luyện thú, thân mình cần linh khí đến để khống chế, như vậy thì mới có thể khiến luyện thú và chủ nhân phối hợp thích đáng, cũng bởi vì nguyên nhân này, khi bọn họ bắt giữ yêu thú thậm chí đã chủ động hủy diệt linh trí của yêu thú, khiến cho nó hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh.

Loại khống chế này cũng cần linh tuyến vô hình ở bên ngoài tới để thực hiện, lần này lại biến thành không gian vô linh khiến linh tuyến bị đứt đoạn.

Đây chính là nguyên nhân vì sao một phù của Thái Quân Dương lại khiến ba yêu hổ đau quặn bụng dưới, bởi vì một khắc này chúng nó cùng lúc không kiểm soát.

Cuối cùng cũng là Hách Liên Hổ phản ứng thần tôc, trước tiên là nối tiếp ba tam thú lại, lúc này mới khống chế được cục diện, nếu không sợ là ba tam thú đã sớm tạo phản. Chỉ có điều ở trong không gian vô linh, nếu muốn khống chế tam thú cần phải tiêu hao linh khí trong cơ thể hắn, một khắc này Hách Liên Hổ chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể liên tục không ngừng bị tam hổ hút ra ngoài, trong lòng liền biết không tốt.

Hắn tức giận trừng mắt nhìn Thái Quân Dương:
- Ngươi!

Thái Quân Dương cũng chỉ cười ha hả, lúc này hắn không hề đoạt công, ngược lại còn thu kiếm lui về sau, kiếm quang dày đặc không có kẽ hở, không ngờ lại là tư thế toàn lực phòng thủ.

Hách Liên Hổ lập tức hiểu rõ dụng ý của hắn, có tam luyện thú ở bên trong, cứ kéo ra mỗi giây đều khiến linh khí trong cơ thể của hắn tiêu hao. Một khi linh khí tiêu hao hầu như không còn, có thể nói Hách Liên Hổ sẽ không có chiến lực để tiếp tục. Nhưng hắn vẫn không thể buông lỏng khống chế ba hổ, đúng như lời Đường Kiếp nói, hắn chính là cực kỳ cố gắng mới có thể khống chế được ba hổ, hơi có chút thả lỏng tất yếu sẽ bị cắn trả.

Có thể nói vốn chiến lực lớn nhất của hắn chính là ba luyện thú, hiện tại lại trở thành phiền toái lớn nhất của hắn.

Lúc này hắn thật ra còn có lựa chọn, chính là thu hồi hai luyện thú, nhưng khi hắn muốn thu hồi lại phát hiện mình không thể thu về được —— không biết từ lúc nào mà trên luyện thú bài của hắn đã dày đặc linh văn, giống như mạng nhện bao phủ hết cả khối luyện thú bài.

Thiếu hải tụ lãng quyết!

Đây chính là tác dụng độc đáo của Thiếu hải tụ lãng quyết, có thể khiến không khí ngưng dính lại với nhau, khiến những người sống trong đó khó có thể hành động

Lúc trước Thái Quân Dương liên tục huy kiếm mà không sử dụng Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm, thật ra chính là đang len lén sử dụng Thiếu hải tụ lãng quyết, chỉ là mục tiêu của hắn không phải là không gian quanh thân mà là luyện thú bài trên người Hách Liên Hổ, thế cho nên trong lúc nhất thời Hách Liên Hổ cũng không thể phát hiện.

Đợi đến khi phát hiện được thì luyện thú bài này đã bị Thái Quân Dương chặn lại.

Đương nhiên nếu cho Hách Liên Hổ thời gian thì hắn có thể phá tan mảnh linh khí ngưng kết này, nhưng Thái Quân Dương hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này, Một khắc Hách Liên Hổ ý thực được điểm này, hết thảy sợ là đối phương đã sớm dự mưu tốt, hiện tại chỉ có một biện pháp, chính là phải đánh bại Thái Quân Dương trước khi linh khí của mình bị tiêu hao sạch!

Nghe vậy Hách Liên Hổ liền hét lớn một tiếng, chỉ về phía Thái Quân Dương nói:
- Đi!

Ba hổ cùng nhau nhào tới.

Về phần bản thân Hách Liên Hổ lúc này lại không dám phát ra bất kỳ công kích này, hắn phải tiết kiệm tất cả linh khí để cung cấp cho ba hổ.

Mắt thấy ba hổ đánh tới, Thái Quân Dương đang muốn nghênh chiến, hắn cũng biết mấu chốt thành bại của trận chiến này là ngay bây giờ, đang muốn toàn lực cứng rắn chống đỡ, lại nghe Đường Kiếp ở phía dưới bỗng nhiên hô:
- Thối lui đến góc lôi đài!

Thái Quân Dương ngẩn người, bất quá bản năng tin tưởng Đường Kiếp đã khiến hắn lập tức nghe theo, trực tiếp thôi lui đến một góc lôi đài.

Lần này lui tới một góc trên lôi đài, chỉ cần ba luyện hổ tiến lên va chạm mạnh là có thể đẩy ngã hắn xuống lôi đài, không nghĩ tới Thái Quân Dương vừa mới đến góc, lại cảm thấy trên lưng chắc nịch, giống như có bức tường để cho mình dựa vào.

Đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền tỉnh ngộ, đây chính là thiên địa tù lung mà lúc trước Hách Liên Hổ đã thả ra.

Cấm linh bùa trận của Thái Quân Dương lấy lôi đài làm biên giới, cho khiến cho không gian bên trong lôi đài trở thành không gian vô linh, mà thiên địa tù lung của Hách Liên Hổ hoàn toàn cũng lấy lôi đài làm biên giới, ngưng linh thành thực, không được trốn thoát, hoàn toàn dẫm nát lên đường biên nên không chịu ảnh hưởng bởi cấm linh bùa trận.

Tựa lưng vào lồng giam, đứng trong một góc, ưu thế địa hình lập tức được phát huy, bởi vì có quan hệ với vị trí nên ba hổ không thể đồng thời công kích hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể hai, vả lại rất chật vật mới có thể phát huy ra.

Ngược lại Thái Quân Dương lại thả ra một vòng bảo hộ, tận lực bồi tiếp cự kiếm mở rộng lá chắn ra lớn hơn, liều chết chống cự, cũng không để ý tới linh khí bị tiêu hao. Dù linh khí của hắn có nhanh thế nào, cũng không thể nhanh hơn so với linh khí mà ba luyện thú này đòi Hách Liên Hổ.

Lần này Hách Liên Hổ cũng trở nên gấp gáp, hắn không nghĩ tới đối phương thậm chí ngay cả thiên địa tù lung mình ném ra cũng có thể lợi dụng, mắt thấy một luyện hổ vẫn không thể chen chúc đi vào, mặc dù chỉ dựa vào hai luyện hổ cũng có thể đánh Thái Quân Dương, nhưng tiểu tử này có chuẩn bị mà tới, toàn lực tử thủ, lập tức bắt lấy hắn không hề dễ dàng, mà linh khí trong cơ thể mình lại điên cuồng xuất ra giống như hồng thủy.

Trong lòng lo lắng, chỉ huy luyện hổ không thể chen chúc đi vào lui về phía sau mấy bước, đứng ở xa xa, trong miệng bắt đầu ngưng tụ đám mấy, hiển nhiên là muốn khởi xướng viến trình pháp thuật oanh kích. Trong cơ thể Yêu hổ cũng có pháp thuật, Hách Liên Hổ lại hoàn toàn không xem trọng.

Ngay tại thời khắc hắn phải ra tay, Đường Kiếp ở phía dưới lại đột nhiên quát lên:’
- Dùng Phách Ngạn thủ với Hách Liên Hổ đi.

Thái Quân Dương không cần suy nghĩ, tay ra vỗ ra một phách ngạn chụp về hướng Hách Liên Hổ.

Hách Liên Hổ không nghĩ tới lúc này Thái Quân Dương vẫn phản kích, hắn vì tiết kiệm linh khí nên một chút pháp thuật phòng hộ đều không có, cũng may là hắn phản ứng rất nhanh, túm một yêu hổ đang đứng không cản thay mình một chút, chỉ có điều đến lúc này khí tức pháp thuật của yêu hổ kia cũng chịu thua.

- Tiếp tục! Không ngừng công kích hắn!
Đường Kiếp tiếp tục hô.

Thái Quân Dương liền phải một Phách Ngạn thủ, trái một Phách Ngạn thủ cùng đánh tới hướng Hách Liên Hổ, đồng thời kiếm trong tay cũng đưa lên chắn tiến công của hai hổ, trên người liên tục sáng lên, vòng bảo hộ trước vừa bị nát thì sau đó lại tiếp cái khác.

Hách Liên Hổ bị Phách Ngạn thủ của hắn vỗ, không có cách nào chỉ có thể phủ lên trên mình một tầng pháp thuật phòng hộ.

Đây cũng chính là điều Đường Kiếp muốn thấy.

Hắn chính là muốn tốc độ tiêu hao linh khí của Hách Liên Hổ gia tăng.

Bàn về thực lực, Hách Liên Hổ hơn xa Thái Quân Dương, nhưng luận về tiêu hao thì Thái Quân Dương lại thua xa Hách Liên Hổ.

Trận chiến này, nếu so sánh lại thì Thái Quân Dương có thể chống đỡ được đến khi linh khí của Hách Liên Hổ bị hao hết.

Vì thế cho dù lúc này Thái Quân Dương xuất ra mười Phách Ngạn thủ, công thêm một lồng hộ thân cũng đều có giá trị.

Hách Liên Hổ hiển nhiên cũng ý thức được điểm đó, Thái Quân Dương lần lượt đánh Phách Ngạn thủ tới, bức hắn không thể không sử dụng pháp thuật hoặc tránh né, hoặc cứng rắn chống đỡ, làm tiêu hao thêm linh khí có hạn của mình.

- Vô sỉ, đê tiện!
Bị chiến thuật ghê tởm này kích thích khiến Hách Liên Hổ gần như phát điên, hắn tức giận cao giọng hô lên, trong mắt liên tục chớp động vẻ hung ác:
- Ngươi muốn làm tiêu hao linh khí của lão tử đúng không, đã vậy thì lão tử liền tiêu hao chi ngươi xem! Sống hay chết là một kích lúc này!

Nói xong hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, Bác Bì đao trong tay đưa lên cao, lộ ra một mảnh quang hoa hoa mắt.

- Vi địa bác bì, vi thiên chế y, thiên y đao!

Theo tiếng rít gào phẫn nộ của Hách Liên Hổ, Bác Bì đao đã đánh xuống một đòn về phía Thái Quân Dương.

Một kích hung ác này ngay cả một đám thượng sư đều biến sắc, Hách Liên Hổ hiển nhiên đã dùng toàn lực ra tay, không còn để ý tới gì nữa.

Trận chiến này thành hay bại đều tùy thuộc vào một đao này.

Vào lúc đó, thanh âm chán ghét của Đường Kiếp lại lần nữa vang lên:
- Ôm đầu ngồi xổm xuống!

Thái Quân Dương ôm đầu ngồi xổm xuống.

Hai luyện hổ nhìn thấy có cơ hội liền theo bản năng nhào tới, cùng nhau cắn vào trên người Thái Quân Dương.

Răng hổ sắc bén đánh nát vòng bảo hộ, đánh thẳng vào trên lưng Thái Quân Dương, kéo rơi cả một mảng thịt lớn trên người hắn.

Nhưng mà cùng lúc đó, trước mắt Hách Liên Hổ cũng mất đi mục tiêu.

- Không!
Hắn phẫn nộ kêu lên.

Một đao tuyệt mệnh tập trung hết tất cả sức lực của hắn rốt cục nên làm cái gì bây giờ?

Hắn đã không kịp rút luyện hổ về.

Một khắc này trong mắt của hắn hiện ra vẻ hung ác.

Luyện hổ không có, có thể bắt nữa, nhưng nếu trận chiến này bại thì thanh danh sẽ mất sạch.

Chỉ có điều trong khoảng khắc do dư, một đao tập trung hết tất cả sức lực của hắn vẫn phải chém xuống.

Trước tiên là trảm vào trên người hai luyên hổ, nổ tung sinh ra một màn mưa máu.

Trong tiếng rít gào thê lương, đao thế hung hăng đâm về phía Thái Quân Dương.

- Liều mạng với hắn!
Một thanh âm điên cuồng vang lên, quanh quẩn giữa sân.

Trên lôi đài tinh quang bùng nổ, kiếm quang đón ánh đao mà lên, phát ra sắc thái lóe sáng nhất trong trận chiến này.