Một khi đã làm ra quyết định, Đường Kiếp liền cảm thấy chính mình không cần thiết phải chờ đợi nữa.

Hắn phải hành động.

Đi Thập Phương Cốc!

Đi Cửu Tuyệt Trận!

Đi làm chuyện chính mình sớm nên làm, chứ không phải tiếp tục nhàm chán ở đợi ở trên đại hội này, chờ đợi một cái cơ hội tốt hơn.

Không có cơ hội tốt hơn.

Cũng không cần cơ hội tốt hơn.

Khi Đường Kiếp quyết định đi vào sẽ không trở ra, nguyên bản việc “Thoát đi” phiền toái lớn nhất của hắn lại hoàn toàn không tồn tại.

Về phần làm thế nào để đi vào, trước mắt của không phải là một vấn đề hắn cần phải lo lắng nhiều —— Thiên Thần cung sẽ chủ động để cho hắn đi vào.

Tất cả chế ước đều đã biến mất, tất cả điều kiện đều đã có đầy đủ, nếu như thế thì chính mình còn chờ cái gì nữa chứ?

Có lẽ suy tính duy nhất hắn cần làm chính là bảo đảm mình có thể sống vô số năm trong thế giới bị ngăn cách kia.

- Nếu như thế thì trước tiên xem thử chúng ta cần phải chuẩn bị mấy thứ gì đó đi.
Đường Kiếp nói.

Bận rộn một đêm, vắt hết óc một đêm.

Cho đến khi mặt trời mọc ở hướng đông, Đường Kiếp và Y Y mới hoàn toàn phân tích xong mọi tình huống có thể gặp phải, những thứ cần chuẩn bị cũng đại khái đều biết.

- Cũng không ít tiền đâu.
Y Y có chút ưu sầu.

- Cái này có thể giải quyết được.
Đường Kiếp cười nói, nói xong Đường Kiếp nhẹ giọng nói nhỏ vài câu bên tai Y Y, ánh mắt của Y Y cư nhiên phát sáng lên, thoải mái cười to, bay một vòng quanh Đường Kiếp, dịu dàng nói:
- Chủ ý này ta thích!

Nhìn sắc trời đã sáng, Đường Kiếp trở lại trên giường ngồi xuống, khôi phục một ít tinh thần, lúc này mới đi ra ngoài sân, nhìn thấy một đám học sinh cũng đều đi ra.

Một trận chiến với Thú Luyện Môn sắp bắt đầu, mỗi người đều đã chuẩn bị kỹ càng.

Mọi người chào hỏi lẫn nhau, sắc mặt ngưng trọng đi về phía võ đài.

Đi vào vị trí của mình ngồi xuống, sau đó lẳng lặng đợi tới thời khắc cuối cùng.

Khi tiếng chuông vàng giòn vang kêu lên làm rung động thiên địa, tất cả mọi người biết rõ, lại là một ngày chém giết thảm thiết sắp bắt đầu.

Bành Diệu Long dẫn đầu đứng lên, chưa đi ra ngoài thì Đường Kiếp đã đứng lên nói:
- Bành sư huynh!

Bành Diệu Long quay đầu nhìn lại, Đường Kiếp cao giọng nói:
- Chúc Bành đại sư huynh thắng ngay từ trận đầu!

Tất cả học sinh cùng nhau đứng dậy, hô cao giọng:
- Chúc Bành đại sư huynh thắng ngay từ trận đầu!

Tiếng hô này chấn động cả toàn trường, kích khởi chiến ý dâng trào trong lòng mọi người, mà ngay cả đám người Minh Dạ Không ở phía xa trên cũng mãn ý gật đầu.

Bành Diệu Long đã cười ha ha nói:
- Cảm ơn các vị sư đệ trẻ tuổi, ta đi rồi sẽ quay trở lại.

Nói xong thân thể đã chợt lóe lên xông tới phía lôi đài.

Hắn nguyên bản cách lôi đài kia còn hơn trăm mét, lần này tiến lên cũng là giống như viên thiên thạch hướng lên bầu trời, sau đó rơi thật mạnh lên trên lôi đài, chấn động này khiến bụi mù tung tóe khắp nơi, mà ngay cả lôi đải dùng bạch diệu thạch làm cơ sở, kèm theo sự thủ hộ của đại trận cũng không kìm nổi mà lắc lư, khí thế long trời lở đất, kích thích vô số người xem phía xa cùng ủng hộ.

Đám học sinh Thú Luyện Môn đang muốn lên sàn bị khí thế kia làm cho chấn kinh, trong lúc nhất thời sợ tới mức run rẩy nhưng lại không dám lên đài.

Kỳ thật trận chiến này, mỗi người đều biết mình không có khả năng thắng Bành Diệu Long, cũng không cầu hắn chiến thắng, chỉ cần hắn có thể ứng phó là được. Nhưng hiện tại Đường Kiếp cường tráng, Bành Diệu Long lớn tiếng dọa người, lập tức khiến Tẩy Nguyệt phái khí thế phóng đại. Thú Luyện Môn tự nhiên cũng không khoan nhượng dưới tình huống như vậy, học sinh phe mình chùn bước khiến Hách Liên Hổ đã ra tay trước, bắt lấy học sinh đang muốn lên sàn, mạnh mẽ ném hắn về phía lôi đài.

Một cái xuất thủ này trực tiếp tung học sinh này ra trăm mét, cho thấy sức lực mãnh liệt làm người ta líu lưỡi.

Học sinh kia khoa chân múa tay ở trên không trung bay về phía lôi đài, trong lúc nhất thời khó có thể điều khiển thân thể, chỉ thấy Bành Diệu Long đưa một tay chụp qua, trong lòng liền kêu thảm một tiếng:
- Mạng của ta xong rồi!

Đúng là đã nhắm mắt chờ chết.

Không nghĩ tới thân thể của hắn khẽ chuyển một cái trên không trung, cư nhiên lại an ổn hạ xuống mặt đất.

Hóa ra một chưởng này của Bành Diệu Long không phải giết hắn mà là hóa giải xung lực cho hắn, trợ giúp hắn đáp xuống dưới mặt đất.

Học sinh kia thấy chính mình vô sự, lúc này trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.

Bành Diệu Long đã nói:
- Luyện thú của ngươi vẫn chưa thả ra mà đã đánh chết thì không khác gì thắng mà không sử dụng võ.

Hắn là muốn đường hoàng chiến thắng mình sao?

Việc đã đến nước này, học sinh kia ngược lại cũng không hề sợ hãi, dưới uy áp của Bành Diệu Long đã dần dần tỉnh táo lại.

Hắn lui về phía sau một bước, chắp tay nói:
- Tiền Hàn Nguyên của Thú Luyện Môn, đa tạ Bành sư huynh thủ hạ lưu tình.

Vừa nói xong, bài luyện thú trong tay liên tục chuyển động hai cái, một đầu cự gấu và Thiết Bối Thương Lang xuất hiện ở trước đầi.

Thú Luyện Môn giỏi nhất là khống chế thú, cấp bậc thú bọn họ khống chế bình thường không cao hơn cấp bậc bản thân, nhưng số lượng thú không chế được lại quyết định bởi thực lực bản thân.

Học sinh này có thể khống chế hai thú cùng cấp, chứng tỏ bí quyết vạn thú đồng tâm của hắn đã tu luyện tới tầng thứ hai, về phần Hách Liên Hổ kia có thể điều khiển ba con, nói lên hắn đã tu luyện tới tầng thứ ba.

Bí quyết Vạn Thú Đồng Tâm của Thú Luyện Môn là pháp môn mạnh nhất của bọn họ, nghe nói có tất cả mười ba tầng, cực kỳ khó luyện. Một khi tu luyện tới đỉnh cao liền có thể khống chế mười ba thú đồng cấp, có thể nghĩ được hùng mạnh tới mức nào.

Ở Thú Luyện Môn, muốn nắm giữ đến tầng thứ hai trong thời gian ngắn ngủi mấy năm cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu không so sánh với Bành Diệu Long thì Tiền Hàn Nguyên này cũng được coi là một nhân tài. Trên thực tế tham ngộ Tiên Duyên Hội này thì có ai yếu chứ?

Thời khắc này nhìn thấy Tiền Hàn Nguyên bày ra song thú, Bành Diệu Long cười ha hả một tiếng:
- Được, vậy thì lão tử cũng không khách khí. Xem đây!

Nói xong hai quyền của hắn cùng nhau xuất ra, khi khoảng không chấn động, đánh ra một trận tạo nên tiếng vang lớn, hai cánh tay cũng hiện ra một rồng một hổ giống hư không.

Long Hổ Kinh Thần quyền!

So sánh với hai năm trước, Long Hổ Kinh Thần quyền của Bành Diệu Long đã cường đại hơn rất nhiều. Đường Kiếp có thể cảm nhận được trong Long Hổ Kinh Thần quyền không chỉ chất chứa năng lực bản thân Bành Diệu Long, mà còn ẩn chứa sức mạnh của thiên địa. Nhìn kỹ lại, Đường Kiếp dường như có thể nhìn thấy vô số linh khí linh kết với tinh thần và thể xác của Bành Diệu Long, cung cấp sức lực dư thừa cho hắn.

Hôm nay Bành Diệu Long đã không giống hai năm trước, đã hoàn toàn nắm giữ sức lực Thoát Phàm của tu giả, có thể hóa sức mạnh của thiên địa thành sức lực của mình, tăng cường tự thân vô hạn.

Hiện giờ nếu Đường Kiếp và Bành Diệu Long lại đối chiến, hắn tuyệt không có tự tin có thể chống đỡ được năm mươi hiệp.

Hống!

Nướng theo một tiếng gầm rú, hai đấm của Bành Diệu Long đã cùng nhau đánh tới hướng Tiền Hàn Nguyên, một rồng một hổ hư không giống như thực chất rít gào tấn công tới.

Tiền Hàn Nguyên kinh hãi lui về phía sau, hai tay phân hợp nắn động thủ ấn, Thiết Bối Thương Lang phía sau đã dẫn đần đón nhận, rít gào phun ra một đạo Thanh Quang Chiến Lưỡi về phía Bành Diệu Long, đồng thời cự gấu cũng che ở trước người Tiền Hàn Nguyên, đánh ra bàn chân gấu về phía Bành Diệu Long.

Hai luyện thú này một công một thủ, khi hợp lại với nhau khiến sức mạnh càng tăng lên, bản thân Tiền Hàn Nguyên lại làm thêm cho một một vòng bảo hộ băng giáp ở đằng trướ,c hiển nhiên là quyết tâm phải phòng thủ chính mình, chỉ cần vượt qua một lớp tiến công này liền lập tức nhận thua rời sân.

Thế nhưng Bành Diệu Long cũng chỉ cười dài một tiếng
- Vô dụng!

Hắn tùy ý để Thanh Quang Chiến Lưỡi của Thiết Bối Thương Lang đánh vào người, nhưng chỉ lưu lại một dấu ấn màu trắng ở trên người Bành Diệu Long, đồng thời quyền phong hùng hồn đã tiến quân thần tốc đánh thẳng lên trên người cự gấu kia. Thân thể cự gấu cường tráng, cho dù là Đoạn Trường Đao của Đường Kiếp cũng chưa hẳn có thể bổ ra, khi đối mặt với một quyền điên cuồng hoang dã này lại không chịu nổi mà thống khổ khóc thét ra, ảo ảnh Long Hổ lần lượt thay đổi xen kẽ vào nhau, tạo ra từng cái động lớn trên người cự gấu kia, xuyên qua cự gấu va cham vào trên người Tiền Hàn Nguyên, chỉ một kích liền khiến hắn chấn động bay lên trời.

- Không!
Tiền Hàn Nguyên hoảng sợ kêu to.

Hắn nghĩ muốn nhận thua.

Bành Diệu Long cũng ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, tiếng cười che lấp tiếng nói của Tiền Hàn Nguyên, đồng thời Bành Diệu Long cũng đánh một quyền vào trên mặt đất.

Sức lực lớn dọc theo mặt đất truyền qua, oanh một chút liền vô cùng chính xác mà nổ tung dưới chân Tiền Hàn Nguyên, khiến hắn bay nổ vào trên không trung.

Đây là thuật đạo lực, mượn dùng mặt đất truyền tới khiến công kích của tu giả càng thêm quỷ dị, khó có thể ngăn cản, tuy nhiên cũng vì vậy mà làm cho lực sát thương bị giảm đi.

Bành Diệu Long đối với cái này lại không hề để ý, ngay thời điểm Tiền Hàn Nguyên bay lên, cánh tay phải của hắn lại hướng lên trời, một cỗ quyền phong mãnh liệt lại lần nữa đánh về phía thân thể Tiền Hàn Nguyên, ngay sau đó chợt nghe ba một tiếng.

Suối máu tuôn rơi!

Tiền Hàn Nguyên đã bị một quyền của Bành Diệu Long đánh dập nát, hài cốt không còn.

Đường đường là học sinh tinh anh của Thú Luyện Môn, cư nhiên không thể thoát khỏi một chưởng của Bành Diệu Long, thủ pháp giết người khủng bố khiến tất cả mọi người quan sát đều lâm vào run sợ.

Bành Diệu Long lại không để ý tới suy nghĩ của mọi người, xoay người đi xuống lôi đài.

Hắn ngồi ở vị trí của mình:
- Kế tiếp nhìn các ngươi là được rồi.

Người sắp vị trí thứ hai Thành Phong Sơn đã đứng lên.

Hắn không có thực lực mạnh giống như Bành Diệu Long, cũng không có sự tin tưởng lớn như vậy. Hắn biết rằng đây là một trận chiến sinh tử, vì vậy sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.

Ngay lúc đang muốn lên đài, Đường Kiếp đột nhiên nói:
- Thành sư huynh, xin đợi một chút.

- Hả? Có chuyện gì?
Thành Phong Sơn nhìn về phía hắn.

Đường Kiếp trả lời:
- Thú Luyện Môn chuyên về dùng thú, bởi vậy sở trường cũng là đánh nhau. Tuy nhiên cũng bởi vì nguyên nhân này mà bọn họ lại thua xa chúng ta về phương diện pháp thuật bạo phát.

- Vậy thì sao?
Thành Phong Sơn khó hiểu nói.

Đường Kiếp cười cười:
- Nếu cùng đánh mà yếu hơn bùng độ, có nghĩa là năng lực giết địch không đủ, nếu như thế thì sao không kiên quyết đoạt công, toàn lực ứng phó, nếu như có chút thua thì cứ nhận thua là được.

Trong ánh mắt của Thành Phong Sơn chợt lóe ánh sao.

Hắn lập tức hiểu rõ ý tứ của Đường Kiếp.

Đường Kiếp đây là muốn hắn lên sân khấu đừng nương tay, trước tiếp tam bản phủ cường công Thú Luyện Môn. Hoặc là mạnh mẽ, cứng rắn nghiền ép đối thủ, hoặc là ngay lập tức nhận thua rời sân. Thú Luyện Môn mạnh hơn về năng lực cùng đánh nhưng lại yếu hơn về bạo phát, năng lực đuổi giết của bọn họ còn kém xa so với Tẩy Nguyệt phái, vậy nên năng lực sinh tồn của học sinh Tẩy Nguyệt có thể tăng lên rất nhiều.

Thành Phong Sơn và Đường Kiếp vốn dĩ không có giao tính gì, nhưng thời khắc nghe xong lời nói của Đường Kiếp, trong lòng liền ngộ đạo, không ngừng gật đầu tỏ vẻ cảm tạ với hắn, sau đó xoay người bước lên đài.

Trận đấu kế tiếp, Thành Phong Sơn quả nhiên chính là xuất thủ toàn lực, dùng hết toàn bộ pháp thuật mà mình học được đánh tới hướng đối phương, hoàn toàn không suy xét đến sau chiến đấu sẽ như thế nào.

Học sinh Thú Luyện Môn kia không nghĩ tới học sinh Tẩy Nguyệt phái sẽ điên cuồng như thế, bị Thành Phong Sơn đánh khiến tay chân trở nên luống cuống.

Thực lực của hắn và Thành Phong Sơn vốn là sàn sàn như nhau, lần này chiến thuật Thất Lợi lập tức mất đi ưu thế, đã bị một cỗ tác khí của Thành Phong Sơn đánh bay ra khỏi lôi đài. Tuy nhiên do Thành Phong Sơn nỗ lực giành thắng lợi nên cũng vô lực đuổi giết đối phương, chỉ có thể để đối thủ còn sống mà rời sân.

Theo như quy cú nội bộ của Lục Đái phái, đánh chết địch là học sinh của môn phái khác có thể đạt được năm nghìn linh tiền.

Khoản tiền này Thành Phong Sơn hẳn là không có được, chẳng qua đối với hắn mà nói, có thể thắng trận chiến này, có năng lực bảo tồn tính mạng đã rất tốt rồi.

Người thu hoạch tiếp theo chính là Thích Thiếu Danh, cũng là dựa theo lời nói của Thành Phong Sơn mà toàn lực đoạt công.

Tuy nhiên lúc này học sinh của Thú Luyện Môn cũng đã có chuẩn bị, Thích Thiếu Danh đoạt công không thể nào tiếp tục đoạt công không mệt mỏi, bị Thú Luyện Môn xoay thế cục đánh ngược lại. Cũng may là thân pháp Thích Thiếu Danh chỉ lướt qua nhưng năng lực chạy lại rất mạnh, mà sở trường của Thú Luyện Môn không phải là đuổi giết, hơn nữa còn bị một trận mưa rền gió dữ của Thích Thiếu Danh dồn sức đánh, vừa mới xoay ngược lại vẫn chưa hàn toàn nắm giữ thế cục, kết quả chính là mặc dù Thích Thiếu Danh bại nhưng vẫn còn sống, ngay cả chút bị thương ngoài dã vẫn không có, ngược lại học sinh Thú Luyện Môn kia tuy thắng lợi nhưng đầu người đều là tổn thương, chật vật không ngừng.

Bên này Đường Kiếp còn đang nói chuyện với Thái Quân Dương:
- Quân Dương, ngươi có chú ý tới tất cả học sinh Thú Luyện Môn luyện thú gần như là đều khác nhau.

- Ân, đúng vậy. Cái này cũng không có gì kỳ quái mà.
Thái Quân Dương sờ sờ đầu trả lời:
- Chủng loại khác nhau thì năng lực cũng khác nhau, khi hợp lại phối hợp có công có thủ, sẽ khiến uy lực càng thêm mạnh.

- Nhưng nếu như vậy thì vì sao ba con luyện thú của Hách Liên Hổ đều là yêu hổ chứ?

- Ôi chao! Đúng vậy!
Thái Quân Dương ngẩn ngơ:
- Ta cũng không nghĩ tới điểm này, Đường Kiếp ngươi nói đây là vì sao?

- Ta nghĩ nguyên nhân chỉ có hai. Hoặc là ba con yêu hổ này có năng lực liên kết, bởi vậy nguyên tốt số lượng càng nhiều thì uy lực sẽ càng lớn. Bất quá cá nhân ta không cho rằng là như thế, bởi vì lúc trước khi hắn và Lam Ngọc chiến đấu, đấu đến khi thất bại cũng không thấy hắn sử dụng qua pháp thuật liên kết gì cả. Vậy thì cũng chỉ có lý do thứ hai, bí quyết Vạn Thú Đồng Tâm tầng thứ ba của hắn, rất có thể cũng chỉ là miễn cưỡng nắm giữ mà thôi.

Nói đến đây Đường Kiếp liền cười cười:
- Ta không học qua bí quyết Vạn Thú nên cũng không hiểu rõ lắm về môn công pháp này. Nhưng ta tin tưởng cùng là khống chế yêu thú, vậy thì khống chế luyện thú có chủng loại khác nhau chắc chắn phải gian nan hơn rất nhiều so với khống chế luyện thú cùng loại. Cũng bởi vì nguyên nhân này, không phải Hách Liên Hổ không nghĩ tới việc khống chết ba luyện thú khác nhau…. Mà là hắn không thể làm được!

- Vậy thì thế nào?
Thái Quân Dương khó hiểu.

- Cái này có nghĩa là sự thao túng của hắn có nhược điểm, nếu như ngươi có thể hung hăng đả kích với chỗ yếu này, cho dù không thể thắng cũng có thể cho hắn một bài học. Nếu may mắn thì nói không chừng còn có thể thắng được hắn.
Nói xong Đường Kiếp nói nhỏ vài câu bên tai Thái Quân Dương, Thái Quân Dương nghe xong trong mắt liền tục chớp động thần quang.

Ngẫm nghĩ một chút hắn nói:
- Đúng là chú ý này… nhưng ta không có…

Đường Kiếp đã đưa qua một vật:
- Ta đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi.

Cầm đồ vật kia lên, trong lòng Thái Quân Dương cũng run rẩy:
- Huynh đệ….

Đường Kiếp cười hì hì nói:
- Đừng có nói lời khách khí với ta, người nếu phải giống như anh hùng đi chiến đấu, vậy thì người làm huynh đệ có thể nào cũng phải tìm cách giúp ngươi giải quyết vấn đề. Trận chiến này ngươi có thể thắng hay không thì ta vẫn không dám cam đoan, nhưng nếu ngươi chết trong tay Hách Liên Hổ kia thì ta cũng chỉ có thể nói là vì ngươi vô dụng nên mới chết.

Thái Quân Dương cười ha hả:
- Yên tâm đi, lúc này ta có thế nào cũng phải khiến Hách Liên Hổ kia đẹp mặt!

Bọn họ nói chuyện bên này, cuộc tranh tai thứ tư cũng đã có kết quả.

Thú Luyện Môn lại lần nữa thắng lợi, đáng tiếc là bọn họ cũng không thể đánh chết học sinh Tẩy Nguyệt phái như ước muốn.

Một khi học sinh kia toàn lực đoạt công kiệt sức, lập tức lui thân ngay khi mình còn chiếm ưu thế, làm sao để có thể xâm lược như lửa, tiến công như gió là được. Giống như Thích Thiếu Danh vậy, kẻ thua không tổn thương còn người thắng lại chật vật.

Kết quả chính là mặc dù thua, nhưng lại có không ít người vỗ tay nói “ làm tốt lắm” với kết cục của học sinh Tẩy Nguyệt phái kia

Học sinh kia cười đáp:
- Vẫn là nhờ Đường sư huynh cho ra ý kiến hay, nếu không thì ta chưa chắc có thể thoải mái vượt qua một cửa ải sinh tử này.

Hắn đã sớm không thèm để ý tới thắng bại, chỉ cầu có thể vượt qua cửa ải sinh tử là được rồi, bởi vậy tất nhiên là vô cùng cảm kích với chiến thuật của Đường Kiếp.

Bành Diệu Long cũng cười nói:
- Nói đến ý đồ xấu thì không có mấy người bì kịp hắn.

Diệp Thiên Thương cũng có chút lo lắng:
- Tuy nhiên cứ tiếp tục như vậy, Thú Luyện Môn rõ ràng đã phát hiện ra. Bọn họ nhất định sẽ gia tăng phòng bị, nếu còn tiếp tục chiến thuật như thế này thì e rằng tỷ số thẳng bên tay không được tốt.

Sau khi Thú Luyện Môn nắm giữ đấu pháp của Tẩy Nguyệt phái, tất nhiên sẽ có bố trí, đến lúc đó học sinh Tẩy Nguyệt phái muốn thắng lợi đã không còn dễ.

Đường Kiếp cũng mỉm cười trả lời:
- Trên đời này làm gì có chuyện tốt chỉ chiếm tiện nghi mà không chịu thiệt thòi cơ chứ? Diệp sư huynh nói không sai, chiến pháp như thế, sau khi đối phương có phòng bị thì tỷ số thắng bên tay tất nhiên sẽ giảm xuống, nhưng cái này cũng không có nghĩa là bọn họ có biện pháp đuổi giết chúng ta. Người khác thấy thế nào ta cũng mạc kệ, dù sao ta chỉ biết không có gì quan trọng hơn việc còn sống cả.

Diệp Thiên Thương nghe được liền cảm thấy cả kinh:
- Ngươi đây là đang muốn mọi người tặng thắng lợi cho Thú Luyện Môn sao?

- Đúng vậy!
Đường Kiếp trả lời.

- Nhóm thượng sư sẽ không chấp nhận, đây là cuộc chiến sinh tử, Tẩy Nguyệt phái chúng ta nhất định phải toàn lực thắng lợi!
Có học sinh lập tức nói.

- Không!
Đường Kiếp nghiêm mặt trả lời:
- Đây là cuộc chiến sinh tử của đám học sinh, nhưng cũng chỉ là cuộc tranh khí phách của đám người thượng sư mà thôi.

- Cuộc tranh giành khí phách sao?

Đường Kiếp trả lời như đinh đóng cột:
- Đúng vậy! người tranh đấu khí thế không quan trọng thắng thua, cảm giác mới là chủ yếu. Một ngày so tài thắng bại, căn bản không có nhiều ảnh hưởng tới đại cục. Mà Tẩy Nguyệt quyết đấu với Thú Luyện Môn, Tẩy Nguyệt phái lại không chết, vậy ai chịu thiệt ai chiếm tiện nghi vừa xem liền hiểu. Tin tưởng ta, nhóm thượng sư chắc hẳn sẽ vừa lòng với kết cục này. Đối với bọn họ mà nói, đây đúng là một cơ hội tốt nhất để trào phóng công kích của Thú Luyện Môn vô lực, không giết được người.

Nghe nói như thế, trên mặt đám học sinh đều lộ ra ý cười.

Đường Kiếp đã tiếp tục nói:
- Đương nhiên, ở mặt ngoài sư môn vẫn trách cứ chúng ta, thế nhưng chuyện này thì có sao chứ? Có thể còn sống là được rồi.

Nói xong hắn nhìn về phía mọi người:
- Trận chiến này, người đánh thắng được tất nhiên phải dùng toàn lực giành thắng lợi; còn nếu đánh không thắng thì phải toàn lực bảo vệ tính mạng… để cho Thú Luyện Môn đạt được thắng loại, Tẩy Nguyệt phái đạt được sinh mạng, đây không phải là rất tốt sao?