Đứng ở trên đài, Lam Ngọc quay người lại căm tức.

Đường Kiếp cũng không chút khách khí nhìn lại hắn, một đám sư đệ sư muội Thiên Tình Tông bên cạnh lại cùng nhau trầm trồ khen ngợi thuyết pháp của Đường Kiếp, ban đầu khí thế vốn có chút đồi bại cũng bởi vậy mà được nâng cao lên rất nhiều.

Tẩy Nguyệt phái và Thiên Tình Tông vốn là môn phái có giao hảo với nhau, hai phái tranh giành, người Tẩy Nguyệt phái đứng ra giúp đỡ là chuyện bình thường, bên này Thất Tuyệt Môn cũng giúp đỡ Thiên Nhai Hải Các ồn ào không ngừng, khiến toàn trường trở nên hỗn loạn.

Đường Kiếp đàng hoàng nói ra đả kích tình địch, tiêu diệt uy phong của Lam Ngọc, ngươi khác không không biết lại cho là hắn đang giúp Thiên Tình Tông ngẩng đầu, một ít cô nương của Thiên Tình Tông cũng bắt đầu sinh ra hảo cảm với hắn.

Hứa Diệu Nhiên đã truyền tin tức tới nói:
- Ngươi tội gì phải trêu chọc hắn?

Đường Kiếp trả lời:
- Không phải là ta nghĩ trêu chọc hắn, mà là cho dù ta có chọc hắn hay không thì hắn cũng sẽ tới tìm ta gây phiền toái, hai ngày này ngươi không thấy ánh mắt của hắn khi nhìn ta, giống như hận không thể ăn được ta sao?

Hứa Diệu Nhiên:
- Hiện tại ngươi lại càng cho hắn thêm cái cớ.

Đường Kiếp :
- Loại vật mượn cớ này cũng chỉ đúng chỗ mới có ý nghĩa. Yên tâm đi, ta biết rõ ta đang làm cái gì.

Hứa Diệu Nhiên:
- Đã hiểu.

Đường Kiếp:
- Hai chữ đã hiểu kia thật không cần thiết để hao phí tin phù ngàn dặm như thế chứ?

Ở phía xa xa, Hứa Diệu Nhiên cho Đường Kiếp một nụ cười chúm chím.

Chém giết giữa Thiên Nhai Hải Các và Thiên Tình Tông vẫn còn tiếp tục.

Cái chết của Lý Chí Bình không thể nghi ngờ khiến người của Thiên Tình Tông cùng chung mối thù, vừa lúc trận tiếp theo chính là người xếp hạng thứ hai của Thiên Tình Tông, Mục Dư ra tay.

Người này tuyệt đối là không màng tới sự cầu xin tha thứ của đối phương, cứng rắn xé một học sinh của Thiên Nhai Hải Các ra thành mảnh nhỏ, sau đó nhìn trời rống giận:
- Chí Bình, ta sẽ báo thù cho ngươi!

Trong lòng Đường Kiếp thở dài, nghĩ thầm rằng ngươi báo thù cái rắm, người giết Lý Chí Bình chính là Lam Ngọc đấy.

Tiếp theo mấy trận tàn sát phía sau cũng là Đặng Hiểu Vũ xếp hạng thứ nhất của Thiên Tình Tông ra tay. Học sinh Thiên Nhai Hải Các kia tự biết không địch lại, mới vừa lên tràng đấu liền nhận thua khiến Đặng Hiểu Vũ muốn ra tay cũng không được.

Chỉ có điều học sinh kia vừa mới nhận thua liền thấy một gã thượng sư của Thiên Nhai Hải Các đột nhiên bay tới, đánh một chưởng về phía học sinh kia, một chưởng đánh nát sọ não của hắn, lúc này mới âm trầm nói:
- Không đánh mà lui chỉ có chết!

Một cái xuất thủ này khiến trong lòng mọi người hoảng sợ, Đường Kiếp cũng thở dài, từ từ nói:
- Trên tiên lộ có tiến chứ không lùi. Người nhìn quanh trái phải trục! Người nhìn trước ngó sau, chết!

Bành Diệu Long cũng gật đầu đồng ý:
- Đó là lý do tại sao các đại phái hay học viên được mở ra, cũng là vì cấp cho mọi người cơ hội. Dũng khí cũng là thiên phú, duy nhất chỉ những ai có gan đi thẳng trên con đường này mới có thể trở thành tu giả thật sự. Chúng ta tuy là học sinh nhưng học tập không chỉ có mỗi pháp thuật mà còn có cả đạo lý làm người, các vị có hiểu không?

- Vâng thưa đại sư huynh!
Mọi người cùng nhau lên tiếng xác nhận.

Trận đấu vẫn còn đang tiến hành đến hoàng hôn mới chấm dứt, máu loãng nhuộm đỏ cả lôi đài, hơn mười mấy tính mạng cứ như vậy mà vĩnh viễn lưu lại ở trên đài.

Trận đấu ngày thứ tư là Thiên Thần cung đấu với Tẩy Nguyệt phái, Thiên Tình Tông đấu với Thú Luyện, Thiên Nhai đấu với Thất Tuyệt, trên sân khấu lúc này không có người chết khiến trên Tiên Duyên Hội xuất hiện một cảnh tượng hòa bình khó xuất hiện.

Tẩy Nguyệt phái và Thiên Thần cung mấy trăm năm trước bởi vì bản án Đường Kiệt mà bất hòa, quan hệ cũng không tính là tốt, thế nhưng mỗi người đều có kẻ thù riêng, ai cũng không hy vọng mình có thêm phiền phức nên đành kiềm chế.

Cũng bởi vì nguyên nhân này nên khi hai phái gặp nhau, xuống tay cũng không hề khách khí.

Trận đầu Bành Diệu Long vẫn không tiễn trừ đối thủ, nhưng hắn ra tay lại vô cùng độc ác, chỉ một cước đã đá gãy vài cái xương sườn của học sinh Thiên Thần cung, mặc dù không giết người nhưng lại đánh đối phương trọng thương.

Trận thứ hai Thiên Thần cung cũng lấy lại chút thể diện, do Lâm Sưởng Thụy của Thiên Thần cung tự mình xuất thủ, đánh Tương Thành Phong bị trọng thương.

Trận thứ ba là Thái Quân Dương đấu với Phùng Như Đông.

Lúc này Thái Quân Dương đã thua liền ba đợt, lần lượt là bại bởi Lam Ngọc, Lưu Cận của Thất Tuyệt Môn, trận tiếp theo là đấu với Hách Liên Hổ cũng không hi vọng, trận này cũng đã thành hy vọng thắng lợi cuối cùng của hắn.

Hắn không sợ thua, nhưng nếu là lên tới trận mà toàn bộ các trận đấu đều bại, lại chính là chuyện mà hắn không thể nào bỏ qua.

Trước khi hắn tới đây cũng được mọi người gọi là thiên tài của Tẩy Nguyệt học viện, mặc dù lần này liên tiếp bị bại nhiều lần là do có vận khí không tốt, nhưng cũng khiến hắn thật sự ý thức được trời đất bao la, cường nhân nhiều không kể xiết.

Tinh anh của Lục Đại phái hội tụ, mỗi ngày đều ở trong này trình diễn quyết đấu, bày ra kỳ môn tuyệt nghệ đến từ khắp nơi, mở mang kiến thức và tầm mắt của mọi người. Theo như Thái Quân Dương nói, đây là cơ hội hắn đi ra học viện, cũng là cơ hội hắn hiểu thêm về thiên hạ, đồng thời cũng là cơ hội để hắn lưu lại chính mình ở trong này.

Hắn có thể thua, nhưng cho dù thua cũng muốn thua ra khí thế của mình.

Bởi vậy khi vừa lên sân khấu Thái Quân Dương liền bày ra khí thế hung mãnh từ trước tới nay không hề có, toàn lực ứng phó với Phùng Như Đông, liên tiếp phát động thập tựu Thiên Tinh Kiếm, vô số ánh sao lấp lánh tràn ngập khắp không gian, kiếm thế quét ngang thiên hạ, đè đối thủ đến gần như không thể thở nổi.

Nếu như không phải Thiên Thần cung có lực phòng ngực mạnh nhất thì với một trận oanh kích điên cuồng hoang dã này, Phùng Như Đông sẽ bị hắn đánh rơi xuống đài.

Nhưng mà Phùng Như Đông vẫn khăng khăng đỡ được.

Nếu như nói Thái Quân Dương là sóng dữ biển rộng thì Phùng Như Đông chính là hải đăng trong sóng biển, mặc cho gió lốc có kịch liệt như thế nào vẫn sừng sững bất động.

Cảnh này khiến Bành Diệu Long và Đường Kiếp cùng nhíu mày.

Bành Diệu Long lẩm bẩm nói:
- Quân Dương có chút không nén được tức giận.

Đường Kiếp tiếp lời:
- Liên tiếp bại ba trận khiến áp lực trong lòng hắn rất lớn, hắn rất khát vọng có thể thắng được một trận. Đáng tiếc hắn vẫn không biết được, đôi lúc càng muốn thắng lại càng không thắng được.

Diệp Thiên Thương cũng tiếp lời:
- Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tiếp tục nữa sẽ kiệt. Tiến đến dũng mãnh như thế, nếu không thể nhanh chóng bắt đối thủ thì kế tiếp sợ là sẽ bị đối phương phản kích lại.

Trên lôi đài kiếm khi vẫy vùng ra từng mảnh kiếm triều, tạo ra từng mảnh kim quang ở giữa sân, Phùng Như Đông cắn răng chống đỡ, ánh mắt cũng vô cùng kiên định.

Người này mặc dù không có danh tiếng lắm ở trong Thiên Thần cung, nhưng cũng không đại biểu thực lực của hắn yếu kém. Hắn có thể sống sót trong trận quyết đấu của Lưu Cận của Thất Tuyệt Môn, liền đại biểu cho thực lực của hắn không hề kém.

Nếu như nói Thái Quân Dương là dũng mãnh, như vậy thì hắn chính là cứng cỏi.

Một khi lấy dũng mãnh chống lại cứng coie, người thắng thường thường là người có thể kiên trì.

Rốt cục, theo sự tiêu hao của linh khí ngày càng tăng khiến công kích của Thái Quân Dương không còn sắc bén giống như lúc trước, công kích kiếm triều dần dần hạ thấp, thay thế vào đó chính là hải đăng màu vàng phát ra ánh sáng.

Phản kích đến từ Phùng Như Đông đột nhiên tăng mạnh, Thái Quân Dương dần dần chống đỡ hết nổi. Rốt cục Phùng Như Đông mạnh mẽ bổ một đao vào trên thân kiếm của Thái Quân Dương, một đao kia thế nhưng khiến Thái Quân Dương lùi lại phía sau mấy bước. Phùng Như Đông tiếp theo một bước muốn đá Thái Quân Dương xuống dưới lôi đài, hắn kiên trì đấu tới hiện tại, thể lực linh khí tiêu hao cũng lớn, cũng không còn nhiều khí lực để tiếp tục kiên trì, bởi vậy chỉ cầu đánh bại đối thủ chứ không cầu đối thủ bị thương nặng.

Thái Quân Dương bị một cước đá bay, lăn mấy vòng liền dừng lại ở bên bờ lôi đài, lại bấu víu ở lôi đài không chịu đi xuống.

Phùng Như Đông nhe răng cười độc ác bước lên, lại đá ra một cước:
- Đi xuống dưới cho ta.

Khi Phùng Như Đông đá ra một cước này, Thái Quân Dương đột nhiên bắt được Phùng Như Đông, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng xuống dưới cho ta!

Phùng Như Đông ngẩn ngơ, một cỗ linh khí tấn công mắt cá chân của hắn khiến hắn bay lên, ngay sau đó đã cùng Thái Quân Dương lăn lộn xuống dưới đất.

Thế hòa!

Tình thế biến hóa như vậy khiến ngay cả bọn Đường Kiếp nhìn xem cũng trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới sẽ có kết quả như thế.

Bên này Thái Quân Dương và Phùng Như Đông rơi xuống vẫn còn đang ẩu đả. Đối với hai người này mà nói, bọn họ đều đã từng đến gần với thành công, thế như lại chỉ gặp thoáng qua khiến trong lòng vô cùng mất mát, trở nên tức giận. Vậy nên thời khắc rơi xuống lôi đài cũng không buông tay, cứ ẩu đả ngươi một quyền ta một cước như vậy.

Cũng may có đệ tử duy trì trật tự đúng lúc ra tay tách hai người ra, Thái Quân Dương là cứng rắn bị mang trở lại vị trí của mình.

Vừa về tới vị trú, Thái Quân Dương mới vừa rồi còn điên cuồng giống như hổ liền bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn một đám đồng bọn đang quan tâm tới mình, hắn khổ sở nói:
- Đã khiến các ngươi thất vọng rồi, ta đúng là vẫn không thể thắng được.

Đường Kiếp trả lời:
- Sao vậy? Chỉ một thất bại nho nhỏ đã khiến cho ngươi chán ngán thất vọng sao?

Thái Quân Dương ngẩng đầu nhìn Đường Kiếp, Đường Kiếp cười nói:
- Trên tiên lộ dài đằng đẵng, đời tu giả ai lại có thể đi mãi trên con đường đấy mà không trải qua chút suy sụp cực khổ cơ chứ? Chỉ có một chút suy sụp như vậy đã khiến cho ngươi cúi đầu, Thái huynh, ngươi có lẽ đã chịu đả kích không nhỏ đâu nhỉ?

Thái Quân Dương cả giận nói:
- Ai nói ta không chịu được thất bại nên bị đả kích chứ? Lần này tới đây ta cũng không có ý định nhất định phải đứng vào top 10, chẳng qua là cũng không muốn thua thảm như vậy. Ai có thể nghĩ đến khi đi lý tưởng hào hùng, lại chưa thắng một hồi mà đã mặt xám mày tro trở về cơ chứ!

Đường Kiếp cười nói:
- Thất bại nếu như có kế hoạch thì còn có thể gọi là thất bại sao?

Thái Quân Dương ngẩn ngơ, Đường Kiếp lại tiếp tục nói:
- Tiểu tổ sư thập thí vô công, Mông Phi Tinh cửu ngổ vô duyên, Trương Thư Hàn điệt mạo tu đạo, Thiên Cơ Tử tự hủy tiên linh…. Nếu như so sánh với bọn họ thì ngươi là cái gì cơ chứ?

Đường Kiếp nói ra đều là những người nổi danh Tê Hà Giới ngày xưa.

Vị gọi là Tiểu tổ sư chính là Tiêu Biệt Hàn, nghe nói năm xưa khi Tiêu Biệt Hàn du ngoạn thiên hạ, đã từng gặp một đồng tử ra một đề thi cho hắn, nói nếu Tiêu Biệt Hàn có thể thông qua sẽ cho hắn một lọ tiên đan, còn nếu không thể lại muốn hắn dập đầu ba cái.

Tiêu Biệt Hàn tự nghĩ lúc ấy mình đã rất có thực lực liền đáp ứng. Không nghĩ tới khi đáp ứng lại thử mười lần nhưng vẫn có một kết cục, đó là phải dập đầu với đồng tử kia ba mươi lần.

Mười lần thử này Tiêu Biệt Hàn mất mười năm, cũng là những năm tháng u ám nhất.

Nhưng Tiêu Biệt Hàn vẫn gắng gượng sống qua.

Hắn mặt dày, dường như không có việc gì mà tiếp tục tu luyện, đứng vững trong tất cả mọi lời đồn đại.

Khi hắn đi đến trước mặt đồng tử lần thứ mười một, khi yêu cầu thử lại lần nữa, đồng tử kia lại nói:
- Ngươi được thông qua.

Sau đó đồng tử kia liền thật sự cho hắn một lọ tiên đan.

Về phần Mộng Phi Tinh cửu ngộ vô duyên cũng lại là một chuyện xưa thú vị.

Mộng Phi Tinh hiện giờ là một gã tử phủ đại năng ở Tê Hà Giới…. trước kia cũng chỉ là một gã tán tu của Tê Hà Giới mà thôi. Nghe nói có một lần hắn nằm mơ gặp tiên duyên, liền căn cứ theo manh mối trong mộng mà tìm kiếm, trong lúc này cũng đã trải qua không ít gian nan nguy hiểm, đi tới khắp mọi nơi sơn thủy ở Tê Hà Giới, cuối cùng hắn đã tìm được một nơi tạo nên thành tựu của bản thân. Cái gọi là cửu ngộ vô duyên thật ra không phải nói hắn đã trải qua chín lần thất bại, mà là số chín cực điểm, dùng cái này để hình dung ra gian nan hiểm trở lúc trước hắn gặp rất nhiều.

Về phần Trương Thư Hàn trên bảy mươi tuổi tu đạo thành tiên, cũng là một chuyện xưa mà tất cả mọi người quen thuộc.

Nếu như nói Top 3 chuyện xưa này mang ý tức dốc hết sức mình, vậy thì chuyện thứ tư lại hoàn toàn ngược lại.

Tiên Cơ Tử là một vị tiên sư nổi danh hai ngàn năm trước ở Tê Hà Giới, nghe nói hắn rất am hiểm sao tính, có thể biết trước, có khả năng Nghịch Thiên Cải Mệnh, cả đời làm thầy tướng số vô số lần vẫn chưa lần nào lỡ tay. Nhưng vào thời điểm đỉnh phong nhất của hắn, có một người tìm tới hắn nói rằng thế gian vốn không có số mệnh, chưa người nào có thể biết trước, cái gọi là sao tính chỉ là mánh khóe bịp người mà thôi.

Thiên Cơ Tử giận dữ giằng co với hắn, còn nói nếu như mình tính toán không đúng thì sẽ tự hủy tiên linh, cũng chính là đạo cơ Tiên Đài của hắn.

Kết quả cuộc tỷ thí này là Thiên Cơ Tử thất bại, tự hủy tiên linh, sau khi chết đi cũng trở thành chuyện cười cho người khác.

Vào lúc này Đường Kiếp lại nói tiếp:
- Ta đưa ra bốn ví dụ này để cho Thái Quân Dương nhà ngươi biết, đừng lấy thất bại và danh dự nhất thời ra làm đại sư. Các đại nhân vật thời cổ chí kim lại có mấy người không gặp trở ngại cơ chứ. Có ít người năm xưa đã từng gặp khó khăn, còn có cơ hội ngóc đầu trở lại. Có ít người tới chỗ cao lại gặp trở ngại, ngay cả cơ hội ngóc đầu trở dậy cũng không có, cả đời cứ như vậy là xong. Thái Quân Dương nhà ngươi hiện tại chỉ là một nhân vật nhỏ, thua mấy trận quyết đấu thì coi là gì chứ? Đừng qúa để ý mình, thành tựu của ngươi người khác căn bản không quan tâm. Chớ nói đến việc ngươi vẫn còn hòa một trận, cho dù thua toàn bộ thì người khác cũng sẽ không để ý. Cũng đừng quá khinh thường chính mình, hôm nay ngươi thua cũng không phải thua trận nhân sinh, đây bất quá chỉ là một điểm dừng chân nhỏ bé không đáng kể trong đời mà thôi.

- Đừng quá để ý mình, cùng đừng quá khinh thường mình sao?
Thái Quân Dương nghe xong rất ngạc nhiên.

Đạo lý này nếu đặt ở thế giới kia của Đường Kiếp đều là những chuyện nghe nhiều nên thuộc, nhưng đặt ở thế giới này lại khiến đám người Diệp Thiên Thương cùng Bành Diệu Long liên tục gật đầu tán thưởng, khen Đường Kiếp nói rất tốt.

Diệp Thiên Thương lại dựng thẳng ngón cái nói:
- Đường Kiếp, những cái khác ta không phục ngươi, nhưng nói tới đạo làm người thì Diệp Thiên Thương ta lại rất phục ngươi.

Không riêng gì hắn mà ngay cả thượng sư ngẫu nhiên nghe được cũng cảm thấy kẻ này có trí tuệ, lời nói có lý, tiến thoái có độ, địch thật là một người tài.

Trên đài cao, Minh Dạ Không nhìn chăm chú vào Đường Kiếp, trên khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện mỉm cười:
- Phong Đường, học sinh này của ngươi thật sự cũng có chút ý tứ đấy.

Tạ Phong Đường bên cạnh cũng cười nói:
- Đường Kiếp này nói hắn biết điều cũng thật là biết điều, có thể nói ra lời nói có chút đạo lý. Nói hắn không hiểu chuyện cũng đúng, có khi cũng sẽ làm ra một ít chuyện không ra gì, làm cho người khác cảm thấy tức giận.

- Ngươi là đang nói đến chuyện lúc trước hắn giả mạo Đường Kiệt phải không?

- Còn có chân truyền chi tranh kia nữa, nếu như không phải Yến Đường rộng lượng thì ta cũng không biết phải giao phó với hắn như thế nào nữa. Không chỉ thế. Mấy ngày hôm trước vẫn công khai ngồi cùng một chỗ với yêu nữ của Thiên Nhai Hải Các. Nếu như không nể mặt Hứa Quang Hoa thì ta đã sớm đuổi yêu nữ kia trở về rồi. Tiểu tử này cả ngày chỉ biết gây phiền toái cho ta.
Tạ Phong Đường luôn mồm nói Đường Kiếp không ra gì, nổi giận với bộ dạng thiếu sót của hắn nhưng trong giọng nói vẫn ẩn giấu chút bảo vệ.

Minh Dạ Không chỉ nhẹ nhàng người:
- Người tài ba không giống với người thường, có thể làm được những việc mà người thường không làm được, thật thần kỳ. Ta thấy người này tương lai sẽ thành người tai!

- Xem ra Minh Đường chủ ngươi rất là thưởng thức tiểu tử này, nếu như vậy thì có thể cấp cho tiểu tử kia một ít cơ hội chứ?
Tạ Phong Đường cười nói.

Minh Dạ Không ngây cả người, cuối cùng lại lắc đầu cười nói:
- Phong Đường ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, làm sao lại còn suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Ngươi đến là nhân cơ hội vì học sinh mà tìm ưu đãi chứ không phải là bộ dạng gánh vác như vậy. Thôi thôi, nếu ngươi đã nói thế thì ta làm sao có thể từ chối chứ.

Nói xong Minh Dạ Không liền trở tay, một quyền sách mỏng manh nhỏ đã ở trong tay:
- Đưa cái này cho Đường Kiếp đi, xem như là một chút tâm ý của ta.