Sáng sớm hôm sau Đường Kiếp bị kích động mà lại đây, hiến kiện chiến giáp giống như vật quý giao cho Thái Quân Dương.
Mặc dù lúc ấy Thái Quân Dương say rượu, nhưng vẫn còn nhớ rõ Đường Kiếp là thế nào đem cái chiến giáp này tới tay.
Hắn dùng ánh mắt xem thường nhìn Đường Kiếp:
- Ta thật không nghĩ ra ngươi sẽ làm ra loại sự tình này. Bình thường thoạt nhìn giống như một người khá lanh lợi, làm sao khi uống say lại hồ đồ như thế chứ?
Đường Kiếp hơi ngượng ngùng:
- Rượu cường tráng kẻ cắp đảm, ta cũng vậy sẽ nhất thời hồ đồ. Thế nhưng làm điều này cũng không thể rút lại, ngươi hãy giữ lấy nó đi, ra cũng an tâm một chút.
- Ngươi thật đúng là cảm thấy ta có thể mặc nó lên Lôi đài sao?
- Đổi lại màu sắc là được rồi.
Đường Kiếp cười nói:
- Chỉ là một kiện chiến giáp nho nhỏ mà thôi, Tiêu Dao cung sẽ không thật sự so đo đâu. Bảo vệ mạng quan trọng hơn, cho dù thật bị phát hiện, cứ nói do ta là được rồi.
Thái Quân Dương bị hắn làm cho không ngừng cảm động, ôm quyền nói với hắn::
- Ngươi nằm mơ đi, ngươi xem lão tử ta là loại người bán đứng bằng hữu sao? Tiểu tử ngươi dám đoạt, thì sao ta lại không dám mặc chứ?
Nói xong liền nhận lấy kiện chiến giáp.
Trận đấu ngày thứ ba là Thiên Thần cung đấu với Thú Luyện Môn, Thiên Tình Tông đấu với Thiên Nhai Hải Các, Tẩy Nguyệt đấu với Thất Tuyệt Môn. Không hề nghi ngờ Thiên Tình Tôn và Thiên Nhao Hải Các lại lần nữa trở thành cuộc so tài tiêu điểm.
Lên sân khấu đầu tiên chính là Thẩm Thành của Thiên Tình Tông và Vạn Tuyền của Thiên Nhai Hải Các.
Hai người này vừa mới lên sân khấu, Thẩm Thành liền ra tay đánh ra một đạo quang hoa bạch sắc, lao thẳng tới hướng Vạn Tuyền.
Thi pháp của Thiên Tình Tông mau lẹ, tu luyện tới mức cao thâm, các loại pháp thuật như Vũ lạc hạ vu thiên đối với người Thiên Tình Tông mà nói đều là chuyện bình thường.
Mặc dù Thẩm Thành còn chưa đạt tới trình độ thi thuật như mưa, nhưng một kích xuất thủ cũng không hề vô nghĩa, tiếp theo đó lại là một đạo thuật pháp được hình thành, đánh ra một hào quang kim sắc, ngay sau đó lại là một thuật pháp, liên tiếp ba thuật pháp liền mạch lưu loát xuất ra, có thể thấy được ở dưới đài đã sớm có chuẩn bị, đi lên chính là ba thủ thuật.
Vạn Tuyền kia cũng không hề có một chút hoang mang, ngay từ lúc Thẩm Thành đánh ra thuật pháp thứ nhất, hắn liền làm ra một sự kiện.
Tay lấy ra lá bùa vỗ lên trên người mình, hình thành một đạo cương diệm hộ tráo, ngăn trở công kích kia lại.
Căn cứ vào quy tắc của đại hội thi đấu, đám học sinh chỉ được phép sử dụng pháp khí thuộc về chính mình. Như khôi lỗi, luyện thú rõ ràng cũng đều thuộc về cá nhân, bởi vậy cũng có thể mang theo tham gia. Còn như tiểu Hổ của Y Y lại không có linh hồn huyết khế, không thuộc về cá nhân nên không thể tham gia. Dựa theo đạo lý này, lá bùa cũng là vật sở hữu của cá nhân không rõ ràng, bởi vậy không thể mang theo để sử dụng.
Đây cũng là điều cấm kỵ trong so tài, nếu không thì tất cả mọi người đều mượn tới mượn lui các lá bùa, trong một cuộc tranh tài sẽ giống như là so ai nhiều tiền hơn, đến cuối cùng chính là đấu tài nguyên của các môn phái, thuộc loại tốn chi phí mà lại mang hiệu quả thấp, Lục đại phái có ngu mới làm chuyện như vậy.
Cũng bởi vì vậy nên Thư Danh Dương am hiểu phù chỉ không hề tham gia.
Cũng là vì nguyên nhân này nên các học sinh đều lựa chọn việc vận dụng lá bùa là một trong những sát chiêu, sẽ không sử dụng tùy tiện.
Thẩm Thành không nghĩ tới Vạn Tuyền vừa đi lên liền sử dụng một lá bùa. Ba búa phủ đầu gặp ngay phải vỏ rùa đen của đối phương, không nhũng tấn công nhanh không có hiệu quả mà ngược lại còn tạo cho đối phương cơ hội thi pháp.
Khi Thẩm Thành thi pháp thì Vạn Tuyền cũng luôn luôn lẩm nhẩm niệm từ, chỉ có điều pháp thuật mà y sử dụng chậm hơn nhiều so với Thẩm Thành, cho đến khi Thẩm Thành đã dùng xong ba pháp thuật rồi mà vẫn còn chưa xong. Thẩm Thành lập tức cảm thấy không ổn liền toàn lực vận dụng pháp thuật thứ tư.
Một đạo gió tiễn màu đen nhanh chóng hình thành trong lòng bàn tay của hắn, gào thét bắn về phía mặt Vạn Tuyền.
Vạn Tuyền thế nhưng chỉ cúi đầu, mượn nhờ vào vòng bảo hộ còn dư lại ngăn trở một kích này, đồng thời hai tay đẩy ra ngoài, một luồng sương mù màu tím đã bao phủ toàn bộ lôi đài lại.
- Hồng Mông Tử Khí.
Đám người Thái Quân Dương, Đường Kiếp và Diệp Thiên Thương ngồi ở dưới đã thấp giọng hô lên, mà ngay cả Bành Diệu Long đang giao thủ với học sinh Thất Tuyệt Môn ở trên đài cũng không nhịn được mà dời tầm mắt tới nơi này. Học sinh Thất Tuyệt Môn kia nắm lấy cơ hội này đá Bành Diệu Long một cước, thân thể Bành Diệu Long lay nhẹ đánh ra một quyền đẩy lui học sinh này về phía sau, tiếp tục dù bận vẫn nhàn nhìn tình trạng của Thiên Tình Tông bên này…
Hồng Mông Tử Khí xuất phát từ bí pháp Tư Tâm Ma Luyện của Thiên Nhai Hải Các, sau khi phóng ra không những có thể che lấp tầm nhìn mà còn có thể làm lẫn lộn linh khí, khiến cho phương pháp sử dụng của đối thủ sẽ càng thêm gian nan, tiêu hai cũng tăng lên rất nhiều so với bình thường.
Tuy nhiên Hồng Mông Tử Khí này thật sự nổi danh chỉ là bởi vì ban đầu nó được xuất phát từ Hồng Mông Giới. Nghe nói trong Hồng Mông Giới vô cùng cằn cỗi, là một vùng đất lạnh giá nhất thế gian, những màu sắc chủ yếu trong đó vĩnh viễn chỉ có đỏ, đen và tìm. Trong Hồng Mông Giới có một chỗ quanh năm tràn ngập Nhân Uân Tử Khí, tử khí này vô cùng kịch độc, chỉ cần hút vào một ngụm đã có thể khiến cho linh tức của người ta trở nên hỗn loạn, khó có thể vận dụng thuật pháp, là một trong những kịch độc đối với tu giả.
Đại kiếp nạn Hồng Mông năm đó, còn có rất nhiều ma quỷ mang theo Hồng Mông Tử Khí tiến vào trong Tinh La Đại Thiên Chết, hại chết vô số tu giả. Sau kiếp nạn Hồng Mông, có tiên gia đã lấy được một ít Hồng Mông Tử Khí để tiến hành nghiên cứu.
Bí pháp Tử Tâm Ma Luyện chính là một trong những bí pháp do Thiên Nhai Hải Các dùng Hồng Mông Tử Khí đạt được năm đó nghiên cứu khai sáng ra.
Mặc dù tử khí do bí pháp này chế tạo ra không khủng bố như Hồng Mông Tử Khí nhưng cũng có thể khiến cho tu giả gặp khó khăn khi thi pháp. Đối với rất nhiều tu giả mà nói, tác dụng lớn hơn nữa của loại bí pháp này là khiến người khác cảm nhận được một ít sức lực Hồng Mông Giới trước tiên để dần dần thích ứng.
Bởi vậy Tử Tâm Ma Luyện pháp cũng được mọi người cho phép sử dụng.
Thời khắc này Thái Quân Dương lại hỏi Đường Kiếp:
- Ngươi nghĩ ai có thể thắng?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút trả lời:
- Luận về thực lực thì Thẩm Thành mạnh hơn một chút, nhưng bí pháp Tử Tâm Ma Luyện của Vạn Tuyền lại có thể khách chế Thiên Tình Tông. Trận chiến này tỷ lệ thắng của Thiên Nhai Hải Các vẫn rất cao.
Thiên Tình Tông dùng thi pháp mau lẹ là chủ yếu, nhưng cái này vẫn không thể bằng, liền giống với tuấn mã đang lao đi với tốc độ cao sẽ càng dễ gặp chuyện không may hơn.
Nếu dung Hồng Mông Tử Khí để đối phó với những phái khác, tuy rằng cũng có hiệu quả nhưng sức uy hiếp khẳng định không lớn như vậy, duy nhất chỉ có dùng trên người Thiên Tình Tông là có hiệu quả tốt nhất, nếu như không khắc chế tốc độ của đối phương, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị cắn trả.
Nghe nói Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các kết duyên cũng có quan hệ với bí pháp này.
Đương nhiên có rất nhiều chuyện một khi đã phát sinh thì cuối cùng chung quy cũng sẽ luôn tìm được vô số lý do, đó là chuyện thường thấy nhất.
Bởi thế cũng không phải là không quan trọng, mà quan trọng …. Đây thật sự là một môn thuật pháp mà Thiên Tình Tông vô cùng căm hận và chán ghét.
Thời khắc này Vạn Tuyền sử dụng Hồng Mông Tử Khí khiến hô hấp của Thẩm Thành trở nên không thoải mái, mà ngay cả hành khí bên trong cơ thể của hắn cũng cảm thấy vô cùng gian nan. Hắn liền biết không ổn, cắn chặt răng cưỡng ép thi pháp, chỉ có điều vẫn chưa xuất ra thuật pháp đã cảm thấy giữa ngực và bụng đột nhiên đau xót.
Trong lòng của hắn kinh hãi, chỉ thấy Vạn Tuyền kia đã nhanh chóng vọt tới đánh một chưởng về phía Thẩm Thành, bàn tay như đao chém vào trên vai của Thẩm Thành, nếu như Thẩm Thành kia không tức thời nghiêng đầu thì một chưởng này đã chặt rớt đầu hắn rồi.
Thẩm Thành gào rít giận dữ lui ra phía sau, rút lá bùa đưa ra trước người, một vũ hạc màu trắng đột nhiên hiện ra hí dài một tiếng trong khoảng không, mạnh mẽ vươn mỏ dài mổ về phía Vạn Tuyền. Một trận mổ này vô cùng hu ác, Vạn Tuyền kia không nghĩ đến Thẩm Thành còn có chiêu này liền khóc thét thối lui, đồng thời đao trong tay lại lần nữa chém ngược tới.
Một bao kia bổ vào trên người Thẩm Thành, gần như bổ đôi hắn ra, cả người bay lên không trung ngã về bên ngoài đài.
Vạn Tuyền kia chỉ sợ hắn không chết, liều mạng bị bạch hạc kia mổ mà không đợi Thẩm Thành rơi xuống mặt đất liền nhảy lên đánh ra một quyền về phía Thẩm Thành, quyền phong kịch liệt đánh thẳng lên trên người Thẩm Thành khiến hắn rơi xa hơn mấy chục thước. Lúc rơi xuống mặt đất, một thanh âm vang lên, sau đó lại không thấy có bất kỳ động tĩnh nào, hẳn là đã chết.
Lúc này Vạn Tuyền mới hưng phấn hô lên:
- Ta thắng rồi!
Người của Thiên Nhai Hải Các cùng nhau hoan hô, dường như đánh thắng một hồi giống như đánh thắng một trận lớn vậy.
Còn người của Thiên Tình Tông bên kia lại mang sắc mặt lo lắng, nhưng tầm mắt lại hung hăng trừng về phía Thiên Nhai Hải Các.
Nhìn bộ dạng như vậy, đám người Đường Kiếp cũng thở dài một hơi:
- Lại là một cuộc sống giết chóc.
Đối mặt với tình huống như thế, ai cũng không hề trông cậy còn có thể hòa bình.
Quả nhiên, hai phái kế tiếp mỗi lần một đôi học sinh đều là một hồi đại hội đấu giữa sự sống và cái chết.
Hai phái này đều là môn phái âm thịnh dương suy, cùng đều là nhưng môn phái bởi vì Tiên Duyên Hội mà suy yếu, bởi vậy thực lực đối lập cũng không sai biệt lắm, bởi vậy một đường đánh tiếp đều có trận thắng và tử vong.
Đợi đến trận đấu thứ sau đã trở thành một trận quyết đấu cao trào.
Đệ nhất nhân Lam Ngọc của Thiên Nhai Hải Các đấu với học sinh Lý Chí Bình xếp hạng thứ tư trong Thiên Tình Tông.
Đối với nhiều người mà nói, mấu chốt của trận chiến này không phải ai thắng ai thua, mà là Lý Chí Bình có thể còn sống sót hay không mà thôi.
Thời khắc này khi Lam Ngọc dẫn đầu lên sân khấu, hắn đứng ở trên đài vẫn phong độ bình tĩnh như cũ, mà Lý Chí Bình kia cũng là đi từng bước một lên, nhịp bước chầm chậm, thoạt nhìn giống như có vài phần sợ hãi.
Đây là một tiểu tử có diện mạo thoạt nhìn có chút ngây ngô, nếu như không phải đã biết danh tiếng của hắn từ trước, khả năng có thể còn tưởng là tiểu hậu sinh của nhà ai đó.
Thời khác này khi đi đứng vào một góc của lôi đài, Lý Chí Bình lại chắp tay nói với Lam Ngọc:
- Lý Chí Bình bái kiến Lam sư huynh.
Lam Ngọc thản nhiên đáp lại nói:
- Hiện tại ngươi nhận thua, còn có thể sống sót mà xuống dưới, một khi trận chiến đấu bắt đầu mà còn muốn nhận thua rời đi tất nhiên sẽ không dễ dàng.
Lý Chí Bình chắp tay cười nói:
- Đời học sinh của ta có thể bại, có thể chết nhưng không thể chưa đánh mà đã e sợ. Ý tốt của Lam sư huynh Chí Bình bạo gan đắc tội.
Nói xong hai tay của hắn tách ra, một vòng bảo hộ đã xuất hiện ra trên người. Sau khi hắn vừa mới nói xong đã hoàn thành một ấn ký.
Đây cũng là một trong những thủ thuật che mắt tương đối cao minh của tu giả, mượn dùng thời gian nói chuyện với nhau, thông qua một ít động tác phụ trợ nhìn như không có ý định mà hoàn thành thi pháp. Vòng bảo hộ này vô quang vô sắc, khó có thể phát hiện, nếu như đám người Lam Ngọc không có cảm ứng nhạy ben đối với biến hóa của linh khí cũng chưa chắc có thể phát hiện ra, dù vậy đại đa số người đang xem cuộc chiến ở giữa sân cũng có không ít người không phát hiện ra Lý Chí Bình đã tạo nên một vòng bảo hộ cho mình.
Đối mặt với cảnh này, Lam Ngọc cũng khinh thường không thèm để ý:
- Kỹ xảo quỷ dị, cũng chỉ có thể này mà thôi.
Nói xong liền vung tay lên, ống tay áo huy động, một luồng gió đã mạnh mẽ cuốn tới hướng Lý Chí Bình.
Thiện Phong Đạo đứng đấu Thiên Nhai Hải Các.
Phong chi đạo trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm mà có mặt ở khắp nơi.
Cũng bởi vì nguyên nhân chính này nên học sinh của Thiên Nhai Hải Các từ trước đến nay đều am hiểu hai loại chiến thuật. Một loại là chiến thuật của kẻ yếu, nếu như đối phương mạnh hơn mình thì có thể lợi dụng thuật pháp phong hệ để gia tốc tự thân, lấy du đấu để chiến. Còn một loại khác chính là chiến thuật cường nhân, nếu như đối phương yếu hơn mình liền điều động phong triều mạnh mẽ, cứng rắn thổi quét qua, dùng thái độ nghiền ép để xông tới.
Lam Ngọc tuyệt đối là tồn tại cường thế nhất giữa đám học sinh Lục Đại phái, bởi vậy vừa ra tay chính là đấu pháp mạnh mẽ, cứng rắn. Bản thận đứng bất động, ống tay áo vung lên, phong triều đã cuồn cuộn nổi lên từng mảng lớn theo bốn phương tám hướng đè về phía Lý Chí Bình.
Đây đúng là thuật pháp tường gió của Thiên Nhai Hải Các, chẳng qua là do Lam Ngọc thi triển ra nên tường gió mới có ở khắp mọi nơi, tầng tầng đè ép không có chỗ dung thân, không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với tường gió bình thường.
Một ít tu gia luôn luôn quan sát lúc thấy tường gió này liền thán phục sát đất:
- Đây mới chính là tiêu chuẩn thực sự của Lục Đại phái, nghĩ đến lão phu cả đời khổ tu đều đã tới Cửu Chuyên kỳ nhưng cũng không thể xuất ra tường gió thuật như thế. Nếu như chống lại Lam Ngọc kia sợ là chỉ vài hiệp là sẽ bại trận.
Bên cạnh cũng có người cười lại:
- Ngươi làm gì có tư cách mà đấu với Lam Ngọc cơ chứ, sợ là ngay cả Lý Chí Bình cũng không bằng.
- Chớ ầm ĩ, chớ ầm ĩ, mau nhìn thử Lý Chí Bình làm sao để phá giải kia.
Dưới áp lực của tường gió, Lý Chí Bình giống như cây nhỏ lắc lư ở trong trận cuồng phong, thế như cây nhỏ này lại giống như cắm rễ đại địa, căn cơ vững chắc, căn bản không hề bị đẩy ngã. Không những thế, hắn lại dùng ra vài đạo pháp thuật, trên người của hắn xuất ra một tầng lại một tầng quầng sáng, người này chính là đang liều mạng xuất ra thuật pháp phòng ngự khiến mọi người nhìn xem cũng đều trở nên ngây ngốc.