Xoát!
Suối máu vẩy ra.
Một gã đệ tử Thiên Thần Cung máu tươi phun ra khốn đốn hạ đài, thân thể giật giật cũng may là còn sống. Hắn tập tễnh bước trở về vị trí của mình, đi tới quỳ xuống trước một thượng sư:
- Học sinh vô năng, không thể đánh bại đối thủ.
Thượng sư kia chỉ uhm một tiếng, cũng không xử phạt mà bảo y đi nghỉ ngơi.
Theo từng trận chiến, mọi người cũng dần hiểu ra quy tắc.
Sức không bằng người có thể thất bại, nhưng không đánh mà lui kiên quyết không được.
Đây là một loại tinh thần, tựa như sáng kiếm.
Hai đại môn phái có thể giết chết kẻ địch, có thể chết nhưng không thể chịu nhục, có thể thua nhưng không thể vứt bỏ, đây là thứ các thượng sư muốn các học sinh hiểu.
Trận chiến cuối cùng trong ngày, học sinh Thiên Thần Cung và Thất Tuyệt Môn trở thành tiêu điểm.
Máu tươi trong gạn đục khơi trong, sát ý trong tàn sát bừa bãi, thù hận phát tiết ở đó, ý chí chiến đấu được khuyến khích ở đó.
Vân Vô Cực, Mục Nghị, Tiêu Văn, Lâm Vong, Phương Thích Dã, học sinh ưu tú hai phái thay phiên gặt hái, trình diễn huy hoàng thuộc về mình. Tuy nhiên giết chóc chân chính không thuộc về bọn họ, giống như mọi người biết, chiến đấu phấn khích chỉ tồn tại ở trình độ ngang nhau, giết chóc cũng giống như vậy. Càng là thực lực ngang nhau, chém giết lại càng thêm thảm thiết, tỉ lệ tử vong càng cao.
Trong hai mươi trận đấu, hai phái Thiên thần Cung và Thất Tuyệt Môn gần như đều treo dải lụa màu trước cửa.
Trong đó Thiên Thần Cung thắng 12 trận thua 8 trận, chết 6 người, trọng thương 3 người, 5 người bị thương nhẹ. Thất Tuyệt Môn thắng 8 trận, chết 9 người, trọng thương 4 người, thương nhẹ 3 người, song phương trả giá thê thảm và nghiêm trọng. Lực thực lực, vẫn là người của Thiên Thần Cung tốt hơn.
- Cứ như vậy đã chết 15 người? Thế này là xong rồi?
Vệ Thiên Xung lẩm bẩm nói.
Tới trận đấu hôm nay y không hề chuẩn bị chút tâm lý nào, cho tới khi cảnh giết chóc xảy ra, cũng không có năng lực chống cự. Nhìn máu tươi chảy xuôi, nhìn sinh mạng từ từ mất đi, trong lòng cũng rung động.
Đường Kiếp cũng không trách y, trên thực tế những học sinh giống Vệ Thiên Xung lúc này không ít.
Bọn họ rốt cuộc vẫn chỉ là học sinh, chưa có ngày nào rời học viện, đối với hai từ "Tàn khốc" cũng chỉ là trên mặt giấy và trong tưởng tượng.
Hôm nay, bài học các thượng sư mang tới chính là làm cho họ nhìn xem cái gọi là thế giới ôn tình kia cất dấu bao nhiêu tàn nhẫn.
- Đương nhiên không để yên. Người bị chết sẽ được thay thế, kế thừa ý chí chiến đấu của người trước.
Đường Kiếp trả lời.
- Ngươi biết ta không hỏi chuyện này mà.
Vệ Thiên Xung khó nhọc nói.
Đường Kiếp cười cười bổ sung:
- À, những chuyện lặt vặt kia, học sinh thì kế thừa thù hận tiếp tục căm thù, nếu nói trước kia thù hận chỉ lưu trên giấy, vậy hiện tại, loại thù hận này đã trực tiếp gán lên bản thân.
- Ngươi nói là...
Vệ Thiên Xung nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Trong những người còn sống, tương lai cũng có người sẽ trở thành trong những trụ cột môn phái, nhưng họ sẽ không quên thù hận hôm nay, càng không cho phép môn hạ đệ tử quên. Đến lúc đó, họ cũng sẽ thông qua đủ loại thủ đoạn an bài đổ máu, tiến thêm một bước để mâu thuẫn gay gắt hơn, khiến thù hận tương truyền đời đời, trừ khi một bên tuyệt chủng, không thì tuyệt đối không buông bỏ.
Vệ Thiên Xung nghe mà run rẩy:
- Đây chẳng phải là vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh? Chẳng phải là cố ý tạo thù hận?
- Đúng vậy, vốn chính là như vậy.
Đường Kiếp cười nói:
- Ngươi cho thù hận là cái gì? Thù hận là thanh kiếm sắc, nó thương tổn ngươi khiến ngươi thống khổ, nhưng nó cũng là sức mạnh cho ngươi chống đỡ, cho ngươi kiên trì, cho ngươi phấn đấu. Nó là thuốc phiện, cho ngươi khát vọng nó, ỷ lại nó, không rời khỏi nó. Nó là công cụ, một loại công cụ giá rẻ mà hữu hiệu...
Vệ Thiên Xung không hiểu thuốc phiện là gì, nhưng y cũng hiểu được hàm nghĩa trong câu Đường Kiếp nói.
Y như muốn hỏi thêm, Đường Kiếp như đã biết trước vỗ vai y:
- Đừng vờ ngớ ngẩn, hiểu được thì hiểu, có một số việc nên làm phải làm. Trở thành công cụ không phải sỉ nhục, vì đạt thành cần thiết, cho dù là ngọc môn bát cửu chuyển, khi bị lợi dụng khi cũng phải ngoan ngoãn để người lợi dụng... Chỉ cần đừng bị người ta lợi dụng cả đời là được.
Vệ Thiên Xung tò mò hóa ra thiên tài cũng chẳng đáng giá gì, cam tâm bị làm công cụ, nhưng ngẫm lại hai phái Thiên Thần Thất Tuyệt hôm nay, học sinh phái ra ai chẳng phải thiên tài bát chuyển trở lên, thế nên chẳng phản bác được.
Y không biết, lúc này thứ Đường Kiếp chỉ căn bản không phải người trên đài.
Đang nói chuyện với Vệ Thiên Xung, Đường Kiếp đứng dậy, ra sau xem cuộc chiến, Liễu Hồng Yên, Thư Danh Dương, Thị Mộng đều ngồi ở đây. Hôm nay đã thi đấu xong, mọi người đang muốn tản đi, Đường Kiếp đi tới, đứng bên hai người Liễu Thư nói:
- Danh Dương, ngươi chờ một chút, ta có việc muốn nói với ngươi.
Thư Danh Dương ngẩn người:
- Chuyện gì?
Đường Kiếp cùng y sóng vai đi, thấp giọng nói:
- Cuộc chiến hôm nay, ngươi cũng thấy đấy.
- Uhm.
- Nếu không có gì phát sinh, kế tiếp chính là Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các, Tẩy Nguyệt phái và Thú Luyện Môn cũng sẽ có một hồi sinh tử. Đây không phải trận đấu, nổi danh, là tranh đấu sinh tử.
Đường Kiếp sắc mặt nặng nề nói.
- Ta hiểu, may mà đối thủ của ngươi không quá mạnh.
Thư Danh Dương gật đầu nói.
- Ta không lo cho mình.
Đường Kiếp lắc đầu nói:
- Là Quân Dương. Đối thủ của y là Hách Liên Hổ, thực lực người kia ngươi cũng thấy đấy.
Từ hôm qua đến nay, Đường Kiếp đã hai lần thấy Hách Liên Hổ ra tay.
Nhất là hôm nay, Thiên Thần Cung đấu Thất Tuyệt Môn thì Thiên Nhai Hải Các và Thú Luyện Môn cũng tiến hành chiến đấu kịch liệt, mà đặc sắc nhất chính trận đấu giữa Lam Ngọc với Hách Liên Hổ.
Hai mươi trận, tuy Thiên Nhai Hải Các vẫn thắng bảy thua mười ba, nhưng trận mấu chốt nhất thiên tài tranh tài, Lam Ngọc lại đánh bại Hách Liên Hổ.
Đúng thế, Hách Liên Hổ phát huy ra thực lực của chính mình, người này xếp hạng 1 Thú Luyện Môn quả thật không phụ danh tiếng, thực lực bản thân dũng mãnh không nói, đồng thời còn có ba con luyện hổ Khai Trí hạ phẩm. Nhưng khác với Đường Kiếp Y Y và tiểu Hổ, luyện thú là bộ phận tăng thực lực của Thú Luyện Môn, bởi vậy nên có thể mang lên trường đấu giống khôi lỗi của Vệ Thiên Xung. Nhưng tiểu Hổ và Y Y lại không thể.
Lam Ngọc dù thắng nhưng cũng rất gian nan, ngay cả mình cũng bị thương.
Vì nguyên nhân này ai ở Tẩy Nguyệt phái cũng nhìn ra, Thái Quân Dương không có khả năng đánh bại Hách Liên Hổ. Chưa nói ba con hạ phẩm yêu hổ, ngay cả chiến lực bản thân y cũng đủ vượt trội hơn Thái Quân Dương.
Nghe Đường Kiếp nói vậy, Thư Danh Dương cũng thở dài:
- Đúng vậy, thực lực người này rất mạnh, Quân Dương... Hẳn không có hy vọng.
Đường Kiếp thở dài nói:
- Vấn đề là tính cách của Quân Dương rất bướng bỉnh. Ngươi cũng biết, từ trước đến nay y luôn tư tưởng thà chết cũng không đầu hàng. Tuy y không nói gì, nhưng vừa rồi ta ngồi cùng y, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt y... Y rất hưng phấn.
- Ý của ngươi là...
- Ta muốn ngươi khuyên nhủ y, bảo y đừng xúc động như vậy. Đấu với Hách Liên Hổ thua cũng không sao, cứ hết sức là được rồi. Nhưng khi phát hiện không ổn phải nhanh chóng đình chiến, tự bảo vệ mình. Từ trận chiến hôm nay có thể thấy, hai phái thù hận mãnh liệt, sẽ đuổi giết tới cùng.
- Sao lại là ta?
Thư Danh Dương ngạc nhiên.
- Có thể do trái tim bao phủ thiên hạ.
Đường Kiếp cười nói:
- Giống như ta vì cầu thượng vị mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nói cho y biết còn sống mới là đạo lý, không chừng sẽ có hiệu quả đấy. Thế nào cũng phải là ngươi xuất mã mới giúp y hiểu được, dù có bao nhiêu khát vọng đều phải còn sống mới thực hiện được, có lẽ y sẽ nghe đấy.
- Ngươi không sợ ta ủng hộ y sao?
Thư Danh Dương hỏi.
- Ngươi sẽ không.
Đường Kiếp lắc đầu.
- Hả? Vì sao?"
Thư Danh Dương tò mò hỏi.
- Bởi vì ngươi kỳ thật không phải người như vậy.
Đường Kiếp mỉm cười trả lời.
————————
Thư Danh Dương đồng ý thỉnh cầu của Đường Kiếp, hai người cùng đi gặp Thái Quân Dương.
Lúc này Thái Quân Dương đang ở trong một tửu quán Hồng Mai thành uống rượu, nhìn thấy hai người tiến vào, cất giọng nói:
- Nếu khuyên ta buông tha thì câm miệng luôn đi.
Còn chưa nói đã bị Thái Quân Dương ngăn cản, hai người không khỏi lắc đầu cười khổ.
Đường Kiếp tức giận:
- Ta nói tiểu tử ngươi sao lại có tính bướng bỉnh chết tiệt này? Người sinh có thắng có bại, thua một trận thì chết à?
Thái Quân Dương lắc đầu:
- Thua, ta không không có gì để thua. Nhưng không thể dốc toàn lực đã thua, ta không làm được! Hách Liên Hổ cường thịnh như vậy, nhưng muốn ta quăng kiếm đầu hàng ta không làm được.
Nói xong y vỗ ngực:
- Đường Kiếp, ta biết ngươi có ý tốt. Nhưng ngươi còn nhớ hôm qua ta chiến đấu với Lam Ngọc không? Người kia vì hại ta, không tiếc lấy cảnh giới uy áp làm ta kinh sợ, nếu lúc đó không có ngươi nhắc nhở, ta chỉ sợ tâm trí đã sớm bị chiếm đoạt, từ nay về sau khó thể tỉnh táo lại. Giờ không ai đè ép, sao ta phải tự đè ép mình? Trận chiến này, Thái Quân Dương ta có thể thua, thậm chí có thể chết, nhưng không thể chủ động buông tay!
Nói xong Thái Quân Dương vỗ bàn, chấn động làm rươu vẩy ra bàn.
- Được, trong lòng ngươi hiểu hơn ai hết, xem ra chúng ta nói gì cũng không được.
Đường Kiếp lắc đầu thở dài.
Thái Quân Dương nói:
- Các ngươi không khuyên giải ta, chúng ta vẫn là bạn tốt.
- Được, đi nhìn ngươi chết.
Thư Danh Dương cũng tức giận trả lời.
- Bây giờ nói mấy chuyện đó làm gì, nếu không khuyên được, vậy không khuyên nữa, uống rượu!
Đường Kiếp cũng dễ buông tha, tay cầm bát rượu quát.
- Đúng đấy, đây mới là hảo huynh đệ!
Thái Quân Dương cười ha ha giơ bát rượu lên.
Ba người cứ như vậy uống rượu.
Rượu càng uống càng nhiều, không khí lại càng uống càng ương ngạnh.
Thời gian trôi qua, ba người đều đỏ mặt, cả đám đều hơi nghiêng ngả, ai cũng có tâm sự của mình.
Rốt cục, Đường Kiếp không nhịn được đứng lên, vỗ bàn nói:
- Hách Liên Hổ mạnh thì chẳng lẽ không có cơ hội thắng y sao? Lão tử không tin, ta sẽ giúp Quân Dương trận chiến này!
Nói xong hắn quay người đi nhanh ra ngoài.
- Ngươi đi đâu vậy?
Thư Danh Dương hỏi.
- Các ngươi đừng quản ta, uống đi, ta đi một chút sẽ trở lại!
Đường Kiếp sải bước xuống lầu.
Thư Danh Dương vội vàng đứng lên nói:
- Ta thấy hắn uống nhiều quá, Quân Dương chúng ta đi xem hắn, đừng để hắn gây chuyện cực đoan.
Thái Quân Dương say lờ đờ, mắt nhập nhèm trả lời:
- Hắn có thể gây ra chuyện gì chứ...
Nhưng lại bị Thư Danh Dương kéo đi, đuổi theo Đường Kiếp.
Hai người lao ra tửu quán, nhìn thấy Đường Kiếp đi vào một ngõ nhỏ.
Thư Danh Dương hô hai tiếng, Đường Kiếp không để ý đến y, Thư Danh Dương chỉ có thể dắt Thái Quân Dương đuổi theo.
Đi được vài bước, lại thấy phía trước có một người đi tới, đúng là Du Thiếu Phong.
Đường Kiếp hùng hục đi qua, đụng vào Du Thiếu Phong.
Thư Danh Dương lập tức biết không tốt.
Du Thiếu Phong và Đường Kiếp trước nay đều không qua lại, đây là chuyện mọi người đều biết, giờ Đường Kiếp uống say đụng phải y, chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt.
Không ngờ cảnh tượng kế tiếp khiến Thư Danh Dương sợ ngây người.
Du Thiếu Phong không những không đánh Đường Kiếp, ngược lại còn đỡ hắn lên.
Ngay sau đó y thu tay, buông Đường Kiếp ra, nhưng y cũng không tặng Đường Kiếp một quyền, ngược lại còn khẩn trương nhìn quanh như sợ ai phát hiện ra.
Trong lòng Thư Danh Dương chấn động, đỡ Thái Quân Dương trốn qua một bên, Du Thiếu Phong nhìn quanh không có ai, ngay sau đó còn làm một chuyện khiến Thư Danh Dương mở rộng tầm mắt.
Chính là đỡ Đường Kiếp dậy, kéo hắn vào một góc âm u, hai người bắt đầu nói chuyện.
Điều này sao có thể?
Tròng mắt Thư Danh Dương như muốn rớt ra.
Bọn họ không phải tử địch sao?
Một lát sau, Du Thiếu Phong rời đi, Đường Kiếp tiếp tục đi về phía trước.
Hắn tập tễnh đi tới, Thư Danh Dương và Thái Quân Dương theo sau, đi thẳng tới một hẻm nhỏ gần thành.
Ngõ nhỏ âm u sâu thẳm, không có ai qua lại, lúc này sắc trời đã tối, lại có vẻ tĩnh mịch, duy có một khôi lỗi mặc áo giáp đen canh giữ trong góc.
Đường Kiếp đi vào ngõ, nhìn quanh không thấy ai liền lấy Đoạn Tràng Đao trong túi Giới Tử ra.
Ánh mắt vốn đục ngầu vì say rượu lại sáng ngời trong đêm, hắn chậm rãi giơ đao lên, chém mạnh một đao vào khôi lỗi mặc giáp đen.
Khôi lỗi mặc giáp đen vốn phụ trách trị an trong thành Hồng Mai, không có việc gì sẽ không chủ động công kích người. Nhưng vì nguyên nhân này, chẳng ai ngờ sẽ có người to gan lớn mật đến chủ động công kích khôi lỗi.
Nhưng khôi lỗi này cũng rất cứng rắn, Đường Kiếp toàn lực bổ ra một đao chém vào khôi lỗi kia cũng chỉ tạo ra một vết xước, chỉ dựa vào điều này cũng có thể thấy năng lực của khôi lỗi này vượt xa khôi lỗi của Vệ Thiên Xung.
Khôi lỗi không có sinh mệnh, chỉ cần cơ cấu và pháp trận không bị phá hư, thì dù chịu tổn thương nặng đến đâu cũng không ảnh hưởng đến nó. Bởi vậy nếu đổi lại là người ngoài bị tập kích, có thể nói là một đao trí mạng, nhưng đối với khôi lỗi chỉ là một đòn công kích bình thường thôi.
Dù vậy, cơ chế tự bảo vệ của khôi lỗi bắt đầu phát huy tác dụng, khôi lỗi đã răng rắc quay người lại, chiến đao giơ lên, bổ mạnh tới Đường Kiếp.
Đường Kiếp vung đao ngăn lại, đại đao chém vào Đoạn Tràng Đao, sức lực khổng lồ nên Đường Kiếp như hồ lô lăn trên đất. Khí lực của Đường Kiếp vốn không kém tới mức này, hơn phân nửa là do uống quá nhiều rượu, bước chân cũng không vững.
Khôi lỗi nhanh chóng đuổi theo, lao tới bổ lấy Đường Kiếp.
Đường Kiếp quay người chạy trốn, kim tuyến trong tay bay lên, theo đường màu trắng lúc trước, cuốn lấy cổ khôi lỗi kéo mạnh, lúc thu kim tuyến về, lại bị đè nén đi vào một phần ba, cũng không thể tiến thêm.
Hoá ra không có gì kim tuyến này không làm được, mọi thứ đều có thể trói buộc. Khôi lỗi vô cùng rắn roit, kim tuyến dù sắc bén, nhưng chịu lực hữu hạn, chung không thể cắt toàn bộ.
Tuy nhiên bị Đường Kiếp lôi kéo, khôi lỗi cũng cong người lên.
Sau đó Đường Kiếp làm một chuyện khiến Thư Danh Dương suýt ngã.
Không ngờ hắn đi lột chiến giáp của khôi lỗi!
Lúc này Thư Danh Dương lập tức hiểu Đường Kiếp muốn làm gì rồi.
Hắn vì Thái Quân Dương mà muốn bộ chiến giáp này.
Chiến giáp mà Tam phẩm khôi lỗi mặc chính là Thiên Thần giáp do Thiên Thần Cung chế tạo, tuy bề ngoài che giấu khéo khó nhận ra, nhưng giáp này có phẩm chất tốt, chỉ cần thử qua là biết.
Nếu Thái Quân Dương mặc giáp này vào, chính xác là có thể nâng cao tỷ lệ sinh tồn.
Vấn đề là... ngươi cứ cứng đầu muốn lột áo khôi lỗi có phải chủ ý hay?
Chỉ thấy một tay Đường Kiếp ghì lấy khôi lỗi, một chân đá vào bụng, khôi lỗi kia cũng không buông tay, trường đao mãnh liệt đâm tới Đường Kiếp, Đường Kiếp liên tục né tránh nhưng vẫn bị đâm vài nhát, máu trên người ứa ra.
Dù vậy, Đường Kiếp vẫn không buông tay, tiếp tục muốn lột chiến giáp kia xuống.
Hai người này, một là khôi lỗi không đầu óc, một cái tên uống rượu say không dùng được đầu óc, thế nên đánh nhau chẳng khác gì trẻ con, hoàn toàn không có kết cấu.
Thư Danh Dương biết cứ tiếp tục kiểu đó, Đường Kiếp sớm muộn gì cũng bị khôi lỗi đánh chết.
Ngay lúc y chuẩn bị ra tay, chợt trong ngõ có thanh quang hiện lên.
Một bóng người xuất hiện, kiếm quang bổ về phía trước, trực tiếp trảm vào phần cổ khôi lỗi.
Kiếm quang xẹt qua, đầu khôi lỗi vốn rất kiên cố đột nhiên lung lay, sau đó rơi xuống đập vào người Đường Kiếp, đau mới mức khiến hắn rên thành tiếng.
Chỉnh khôi lỗi hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Lúc này Thư Danh Dương mới nhìn thấy người xuất hiện kia, đúng là Du Thiếu Phong.
Một kiếm này bổ ra, Du Thiếu Phong như dốc hết sức, thở dốc một lát, mới đá Đường Kiếp đang nằm trên đất không dậy nổi, mắng:
- Lúc cuối cùng, đừng gây phiền toái cho ta!
Nói xong chiến giáp, vũ khí trên người khôi lôi lột hết ra, cõng Đường Kiếp lên rồi biến mất trong đêm tối.
Thấy màn này, Thư Danh Dương rốt cục ý thức được gì, lẩm bẩm nói:
- Hoá ra các ngươi không phải địch nhân...
Trong đầu xuất hiện ý niệm, Thư Danh Dương như ý thức được gì, thất thanh kêu lên:
- Thanh kiếm kia!
Y lập tức hiểu ra toàn bộ.