Trận thứ năm, Thiên Nhai Hải Các rốt cục hòa nhau một ván.

Trận thứ sáu, Lam Ngọc vs Thái Quân Dương.

Chỉ thấy lam ảnh chợt lóe, Lam Ngọc đã ra xuất hiện trên đài, chắp hai tay sau lưng, hiên ngang đứng thẳng, thoạt nhìn có phong thái như một ngọn núi nhỏ. Ngay cả Đường Kiếp cũng không kìm được muốn giơ ngón cái, nói
- Bề ngoài cũng giống một tay hảo hán.

Dưới đài tiếng hoan hô vang lên như sấm, xem ra Lam Ngọc trong lòng mọi người cũng có phần được hoan nghênh.

So sánh với Lam Ngọc, bên Tẩy Nguyệt phái đều nói với Thái Quân Dương:
- Cẩn thận một chút, đánh không lại đừng cố gắng gượng.

Thái Quân Dương hừ một tiếng:
- Không cần khinh người như vậy? Thắng hay bại, chung quy phải đánh mới biết được.

Nói xong, người đã nhảy lên đài.

Một tiếng keng giòn tan, trận đấu bắt đầu.

Thái Quân Dương phát động đầu tiên, linh triều dốc xuống, không khí xung quanh như keo dính lại, Thái Quân Dương như một con cá bơi lội, bay vụt tới Lam Ngọc, trên kiếm nổi lên từng mảnh ngân hoa, đúng là Lãng phong chiến pháp sở trường của y.

Nhưng Lam Ngọc chỉ khẽ cười, tiện tay nhấn xuống dưới một cái:
- PHÁ...!

Chỉ thấy dưới cái nhấn này, linh triều keo dính kia chợt biến mất tăm mất tích, giống như thuỷ triều rút xuống.

Chiêu thức ấy khiến Thái Quân Dương chấn động dữ dội.

Cảnh giới uy áp!

Cái gọi là cảnh giới uy áp, chính là khi cảnh giới cao thể hiện sự mạnh mẽ, nghiền ép, có thể làm tu giả cảnh giới thấp khi đối mặt với mình, có rất nhiều pháp thuật không có đất dụng võ. Khi cảnh giới uy áp tồn tại, vậy không thể dùng số lượng bù đắp được chênh lệch, hoặc phải nói không phải số lượng bình thường có thể bù lại chênh lệch.

Nhưng cảnh giới uy áp bình thường chỉ tồn tại trong cao cảnh, vì nguyên nhân này mà đẳng cấp càng cao thì càng khó xuất hiện khiêu chiến nhảy bậc. Còn ngược lại trong cảnh giới thấp, cảnh giới uy áp cực kỳ hiếm thấy, cho nên Linh Hải thắng Thoát Phàm ở đâu cũng có.

Đây là vấn đề nắm giữ lực lượng, giống như học sinh cấp ba với học sinh trung học, thường dùng một ánh mắt là có thể giải quyết vấn đề. Chứ như đứa nhỏ với mẫu giáo, có trừng mắt thế nào cũng vô dụng.

Không ngờ Lam Ngọc đã có được cảnh giới uy áp, chỉ riêng cái này, Thái Quân Dương nhận ra mình không có khả năng thắng.

Nhưng tính y cứng cỏi, không dễ dàng nhận thua, ngay lúc linh triều bị phá, đại kiếm vung lên, Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm rực rỡ tinh quang bay tới Lam Ngọc.

Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm là do Tiêu Biệt Hàn mới sáng chế, sau đó trải qua mấy lần cải tiến, uy lực khổng lồ, thay đổi thất thường, dù Lam Ngọc có được cảnh giới uy áp cũng không dám lấy thân chống đỡ, chỉ có thể giơ tay lên ấn vào không trung.

Một chưởng chụp vào không trung, một tấm lá chắn màu xanh xuất hiện trong tay.

Thanh quang thuẫn là một pháp thuật cực kỳ bình thường, đại phái nào cũng có.

Nhưng không ngờ một Thanh quang thuẫn bình thường có thể ngăn được Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm của Thái Quân Dương. Mươi chín điểm tinh quang bùng nổ trên Thanh quang thuẫn, ánh sao tiêu tán, ánh sáng màu xanh vẫn như trước.

Mọi người nhìn mà hoảng sợ.

Đây là kết quả của cảnh giới uy áp sao?

Rõ ràng là dưới cảnh giới uy áp, dưới pháp thuật mạnh như vậy chỉ cần dùng Thanh quang thuẫn cũng có thể phá.

- Điều này... Điều này sao có thể?
Thái Quân Dương không dám tin nhìn thanh kiếm trong tay.

Bại bởi Lam Ngọc, kỳ thật y không có khúc mắc gì. Dù sao người ta cũng là đệ nhất thiên tài Thiên Nhai Hải Các, lại tu luyện nhiều năm, bất kể thiên phú hay thời gian tu luyện đều vượt xa mình, thua bởi tên đó cũng không tính là chuyện mất mặt. Nhưng thua thì thua, ít nhất cũng phải đánh tới phấn khích, đánh ra khí thế bản thân, đánh ra kiêu ngạo và tôn nghiêm của bản thân.

Thế lên trước lúc bước lên đài, y đã chuẩn bị cho công tác toàn lực ứng phó, nhưng không ngờ lại bị Lam Ngọc hóa giải dễ dàng như vậy, khoảng cách sai biệt còn vượt xa tưởng tượng của y. Thế cho nên vào giờ khắc này, lòng tin của Thái Quân Dương đã bị đả kích.

Lam Ngọc hiển nhiên không có tâm tình, tùy tay đánh ra một chưởng vào ngực y.

Mắt thấy Thái Quân Dương đần độn sẽ bị đánh trúng, lúc này bên tai Thái Quân Dương chợt vang lên một thanh âm:
- Đánh ngược chiều kim đồng hồ!

Hoàn toàn là bản năng, Thái Quân Dương tránh sang trái, đồng thời đánh ra trước, kiếm trong tay từ thấp tới cao vẽ ra một kiếm khí hình bán nguyệt, bay về phía Lam Ngọc.

Lần này phản kích bất ngờ, Lam Ngọc hiển nhiên cũng không ngờ Thái Quân Dương bị mình kích động tâm tình vẫn có thể phản kích, dưới sự kinh hãi tay trái vội chụp lấy, một cỗ khí lang nghênh đón kiếm khí của Thái Quân Dương, lần này lại không có cảnh giới áp chế, hai bên va chạm nhau, chưởng phong và kiếm khí đồng thời triệt tiêu, Lam Ngọc hốt hoảng ra tay nên một chưởng này không thể chiếm cứ bất kỳ ưu thế nào.

Đồng thời Thái Quân Dương đã vững tâm lại, đại kiếm tăng lực, mãnh lực bổ xuống.

Lại là một lần Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm.

Lúc này Lam Ngọc không dám dùng Thanh quang thuẫn như trước, thân hình mau lui, đồng thời hai tay cùng thi ấn pháp, từng ánh trăng bạc bay ra, chắn Thiên Tinh kiếm của Thái Quân Dương.

Chợt nghe những tiếng rầm rầm rầm chấn động liên tiếp, ánh trăng và ánh sao đan xen, bùng nổ trời hoa, Thái Quân Dương như mãnh hổ không chút cố kỵ lao tới phía trước, cự kiếm quét một vòng rộng, Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm liên tục phát động, không ngừng trảm ra tinh quang chói mắt.

Đối với Thái Quân Dương mà nói, đây có lẽ là cơ hội duy nhất y có thể đánh bại Lam Ngọc, nếu như có thể nắm chặt thế công thao thao bất tuyệt này, có lẽ sẽ hạ được Lam Ngọc xuống lôi đài, vì thế y không còn quý trọng linh khí trong cơ thể mà dốc tận khả năng bạo phát chúng, hình thành một màn gió lốc rực rỡ.

Trong màn sao chói mắt, Lam Ngọc lại như hải yến trong gió lốc, tự do bay lượn, theo gió vượt sóng, khiến người xem rung động.

Nhưng dù gió lốc mãnh liệt thế nào, cuối cùng cũng không làm gì nổi cánh hải yến kia, ngược lại gió lốc cũng có lúc dừng lại.

Rốt cục, màn gió lốc rực rỡ của Thái Quân Dương tạo ra xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, lỗ hổng là do linh lực của Thái Quân Dương không còn sức biểu hiện.

Cũng vào lúc này, Lam Ngọc ra tay.

Y lao tới lỗ hổng của màn tinh quang kia.

Cửu cửu quy chân chỉ!

Ngay sau đó, bầu trời tinh quang chợt tiêu tan, một đầu ngón tay đã điểm trước ngực Thái Quân Dương, chỉ phong xuyên qua thân thể Thái Quân Dương, bên người cũng xuất hiện một ngón tay giống như vậy.

Thái Quân Dương kêu "A" một tiếng bay ra sau, rơi xuống lôi đài.

- Quân Dương!
Một đám người nhào lên trước, ôm lấy Thái Quân Dương.

Miệng Thái Quân Dương chảy đầy máu tươi, cho thấy chỉ này khiến y bị thương không nhẹ, tuy vậy y vẫn cười nói:
- Ta không sao... Không chết được... Vừa rồi... Là ai nhắc nhở ta...

- Là ta.
Đường Kiếp nói. Trên đầu gối hắn còn có Hứa Diệu Nhiên nên không có cách nào lao ra ôm Thái Quân Dương, chỉ có thể nói:
- Cái vẻ ngoài kia, không giả tiếp nổi rồi.

Cảnh giới uy áp của Lam Ngọc hiển nhiên mới nắm giữ bước đầu, cần phải có những điều kiện nhất định mới có thể phát huy tác dụng.

Điều kiện này là trước bất động như núi, khí thế như hoa.

Vậy cũng tốt hơn so với mấy người cố bày kiểu cách nhà quan để có quan uy, còn đại nhân vật chân chính thì chẳng cần kiểu cách nhà qua cũng uy nghiêm tự tại.

Đáng tiếc ở trước mặt Đường Kiếp, mẽ ngoài của y cũng chẳng lừa nổi ai.

Thái Quân Dương được Đường Kiếp nhắc nhở, dốc sức phản kích, tuy chỉ là một kiếm bình thường nhưng lại khiến tâm thần y bị loạn, trực tiếp phá vỡ cảnh giới uy áp, ngược lại còn bị Thái Quân Dương liên tiếp đánh cho một trận. Bằng không nếu dựa vào thực lực của hai bên, Thái Quân Dương còn thua khó coi hơn.

- Tuy nhiên cũng vì vậy mới khiến ngươi bị thương.
Đường Kiếp bổ sung.

- Bị thương tính là gì.
Thái Quân Dương chửi thề với mặt đất:
- Tam quân không thể đoạt ý chí. Vừa rồi cảnh giới uy áp của y làm ta sợ hãi. Nếu không nhờ ngươi kịp thời nhắc nhở ta phản kích, ta sẽ bị hắn hạ đài, khả năng cả đời sẽ có tâm lý oán hận. Từ nay về sau, tâm thần bị chiếm đoạt, tu vi khó thể tinh tiến, dù thấy y, chỉ sợ cũng không hứng dậy nổi tâm tư chiến đấu... Lam Ngọc này, tâm tư rất ác độc!

Thái Quân Dương cũng không phải người ngu, chỉ cần nghĩ một chút đã hiểu được lý do Lam Ngọc dùng thủ đoạn này đối phó mình.

Y muốn hại mình!

- Hẳn là vì quan hệ với Diệu Nhiên.
Đường Kiếp thở dài:
- Người này cũng có chút thủ đoạn. Đổi là người khác sợ đã sớm hô đánh hô giết, hoặc hạ độc thủ trả thù. Nhưng chiêu thức của y bí mật, khiến người ta khó phát hiện. Khó trách y chẳng chờ đợi đã vội vàng ra tay. Nếu y chờ ngươi hao hết linh khí mới ra tay thì không thể khiến ngươi trọng thương. Mà vào lúc linh khí sắp hết y mới ra tay, cũng có cớ dốc toàn lực... Cuối cùng là ta hại ngươi.

- Cũng là ngươi đã cứu ta, chúng ta huề nhau.
Thái Quân Dương không để ý tới, đã có người tới đưa y đi chữa thương.

Lúc Lam Ngọc đánh bay Thái Quân Dương, cũng thêm vào cho Thiên Nhai Hải Các thắng trận thứ hai, đạt được sự ủng hộ của người xem, nhưng tay phải y cũng bị tổn thương, trên tay đều là vết thương do kiếm quang, là do Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm làm tổn thương.

Như Đường Kiếp nói, y vốn có thể chờ một chút, chờ khi tiêu hao Thái Quân Dương lớn hơn chút nữa, sơ hở nhiều hơn nữa mới ra tay thì cũng chẳng cần phải bị thương.

Nhưng y cố tình làm vậy, vì đó chính là giờ khắc nguy hiểm!

Chỉ có như vậy, y có thể bị thương nặng, thậm chí còn có thể giết chết Thái Quân Dương!

Nghĩ vậy, Đường Kiếp nhìn về phía Lam Ngọc, đối phương cũng đang lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt toát ra sát ý không chút che dấu.

Đường Kiếp cũng không do dự nói:
- Diệu Nhiên, sư huynh của nàng, thủ đoạn thật âm độc.

- Haiz, thế nên ta không thích.
Vẫn gối trên đùi Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên mơ hồ trả lời, chẳng có gì là ngạc nhiên.

- Kỳ thật có nhiều lúc, thủ đoạn của ta cũng rất âm...
Đường Kiếp trả lời.

- Haiz, không giống...
Hứa Diệu Nhiên từ từ nhắm hai mắt nói.

- Như thế nào không giống?

- ... Đáng ghét, không giống chính là không giống.
Hứa Diệu Nhiên đỏ mặt đá hắn:
- Không được hỏi lại.

Đường Kiếp ngửa mặt lên trời cười ha ha, màn nhu tình mật ý với Hứa Diệu Nhiên lọt vào mắt Lam Ngọc, sự oán độc cũng sâu thêm.

Đáng tiếc, kế đó y không có cơ hội đánh với người của Tẩy Nguyệt phái.

Trên thực tế, trong bảy trận đầu Thiên Nhai Hải Các bại.

Thực lực mỗi cá nhân trong Thiên Nhai Hải Các kỳ thật từ trước tới nay đều đứng đầu Lục đại phái, chỉ có điều nhân số ít, bàng môn không chuyên. Vì nguyên nhân này, nếu chỉ tuyển học sinh trẻ từ năm ba trở xuống thì e không ai tranh được với Thiên Nhai Hải Các. Nhưng giờ lấy hai mươi người làm tiêu chuẩn, lại hạn định giới tính nam khiến Thiên Nhai Hải Các thành phái yếu nhất.

Ngoài Lam Ngọc có thể chiến thắng dễ dàng, những học sinh Thiên Nhai khác đối mặt với học sinh Tẩy Nguyệt, tuyệt đại đa số đều lấy thua chấm dứt.

Lôi đài mười một trận đầu, Tẩy Nguyệt phái thắng tám trận, Thiên Nhai Hải Các thắng ba trận.

Trận thứ 12 đúng là Vệ Thiên Xung xuất binh, nghênh chiến Thiên Nhai Hải Các Chu Vĩ Hiểu.

- Chu sư huynh sở trường Phá Phong Thần môn quyết, chiến pháp sắc bén, thế công dũng mãnh, trong số các học sinh Thiên Nhai cũng là mãnh tướng hiếm có, xếp hạng thứ chín, Vệ tiểu đệ của chàng sợ không qua được cửa này.
Hứa Diệu Nhiên ngủ trong chốc lát tỉnh lại, ở dưới đài chỉ trỏ nói.

- Vậy cũng chưa chắc đâu.
Đường Kiếp trả lời:
- Theo ta thấy, Vệ thiếu vẫn có hy vọng thắng lớn đấy.

- Thôi đi, Tẩy Nguyệt hạng thứ 19.
Hứa Diệu Nhiên bĩu môi:
- Cho dù Thiên Nhai Hải Các có yếu thế nào, cũng không thể người đứng thứ 9 lại bại bởi người thứ 19 bên chàng được.

Đường Kiếp chậm rãi trả lời:
- Xếp hạng này. Có chỗ tin, có chỗ không thể hoàn toàn tin.

Trong hai mươi học sinh đứng đầu Tẩy Nguyệt phái, hạng 1 là Bành Diệu Long, bây giờ là Thoát Phàm bách luyện, hai năm khổ tu thực lực tinh tiến, hoàn toàn xứng đáng thứ nhất. Đường Kiếp từng so đấu với y, dưới tình huống chưa vận dụng kim tuyến và Diệt Ma Quyền, vẫn thua trong vòng năm mươi chiêu.

Người thứ hai là Đường Kiếp. Trận tranh giành chân truyền khiến danh tiếng của Đường Kiếp tăng lên rất nhiều, trên Diệt Ma Đạo một người giữ ải đã có không ít người nghe thấy, bởi vậy tuy mới chỉ là Linh Hải cảnh, nhưng vẫn được xếp thứ 2.

Xếp hạng 3 là Diệp Thiên Thương, y cũng là Thoát Phàm bách luyện kỳ. Đường Kiếp từng giao chiến với y, song phương thế lực ngang nhau, bất phân thắng bại.

Theo phương diện này mà nói, xếp hạng tổng thể vẫn đáng tin cậy.

Nhưng cũng có vài người ngoại lệ.

Vệ Thiên Xung chính là ngoại lệ.

Về thực lực của Vệ Thiên Xung, trước lúc y vào Hồng Mai thành đã có không ít người nhắc đến. Vì Vệ Thiên Xung trọng yếu nhất là chiến lực, lúc đó Tam phẩm khôi lỗi vẫn ở chỗ Đường Kiếp, bởi vậy thực lực của y bị đè ép. Nhưng dù vậy, y đấu cùng người trong top 10 cũng không bị đánh thành cặn bã, có thể thấy năng lực cá nhân đã có tiến bộ lớn.

Mà Tam phẩm khôi lỗi là gì?

Đó là tồn tại tương đương với Thoát Phàm Cảnh cửu chuyển.

Nếu không xét về tiêu hao linh thạch, có thể so được với tồn tại như Bành Diệu Long.

Trong tình huống không dùng sát chiêu, dù là Đường Kiếp cũng không dám nói mình có thể thắng được khôi lỗi của Vệ Thiên Xung.

Chu Vĩ Hiểu đương nhiên không biết điều này, lúc thấy Vệ Thiên Xung lên đài chỉ khinh thường nói:
- Một thiếu gia chỉ biết dựa vào người hầu học, khuyên ngươi nên xuống đài nhận thua sớm đi.

Vệ Thiên Xung cũng không trả lời, chỉ thả khôi lỗi ra.

Khôi lỗi vừa xuất hiện đã ầm ầm bước đi, lao tới đấm một quyền tới Chu Vĩ Hiểu.

Chu Vĩ Hiểu vung kiếm ngăn cản, chỉ thấy nguồn lực mạnh mẽ lao tới, toàn thân chấn động bay ra lập tức biết không ổn. Cuối cùng y phản ứng nhanh, thân hình lộn vòng trên không, hạ xuống đài lần nữa, thầm nghĩ lực đạo của khôi lỗi lớn thật.

Ý niệm trong đầu chưa qua, chỉ thấy trên mình khôi lỗi quang hoa chợt lóe, lần nữa xông tới chỗ y.

Chu Vĩ Hiểu tay trái dẫn kiếm quyết, tay kia chỉ vào khôi lỗi, muốn dùng Dẫn tự quyết làm chệch hướng khôi lỗi, đồng thời chém một kiếm về phía Vệ Thiên Xung. Nhưng không ngờ Dẫn tự quyết không làm khôi lỗi dừng bước, ngược lại còn khiến điện quang trong mắt lóe lên, một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống bổ vào người Chu Vĩ Hiểu.

Không tốt!

Chu Vĩ chỉ mới nghĩ tới đây, đã bị ăn một đạo lôi điện.

Cuối cùng trước khi lên đài y đã cất kỹ vòng bảo hộ trước, không để mình bị thương quá lớn, nhưng lần này vẫn khiến y bị tê dại.

Chỉ là chút tê dại do, Vệ Thiên Xung tay phải cầm kiếm chém ra một đạo kiếm quang mãnh liệt.

- Trường phong thập tam thức, nghênh phong trảm!

Kiếm quang thê lương phối hợp với quyền điên cuồng, hoang dã đánh vào người Chu Vĩ Hiểu, ánh sáng kích động một khu, cũng dự báo ra kết cục trận chiến...