Sáng hôm sau, Tiên Duyên Hội ở Hồng Mai Lĩnh chính thức khai mở.

Trên đỉnh Hồng Mai, sớm đã quy tụ tu giả khắp nơi.

Trên Diễn Võ trường, phần lớn ngoài chủ nhân và cao tầng Tiêu Dao cung ở phía trên thì hai bên đều là nhóm chân nhân Thiên Tâm đền từ Lục đại phái.

Phụ trách chủ trì là một vị trưởng lão Tiêu Dao cung.

Sau khi mời mọi người ngồi xuống mới run run mở miệng, tiếng vang truyền động khắp nơi, hiển nhiên là dùng một pháp thuật truyền âm nào đó, nói những lời chào mừng khách tứ phương, đơn giản là Tiên Duyên Hội lần này là chuyện lớn trăm năm khó gặp của Tiêu Dao cung, cảm tạ chư phái nể mặt, vạn tiên đến tham dự thịnh hội. Vạn dài ở trong này thành vạn tiên, bán mình sẽ trở thành chúc thọ sẽ, kỹ nữ Khai Phong trước cuối cùng chào giá đồng thời cũng là trên võ đài cuối cùng huy hoàng.

Sau một loạt những lời diễn giải lê thê, trưởng lão kia rốt cục lui xuống, kế tiếp là một màn ca múa chào mừng.

Một đám tiên tử đạp mây, dẫm sương từ trên không trung rớt xuống, váy dài lay động, bầu trời ngập hoa, điệu nhảy nhẹ nhàng mang theo tình cảm thướt tha, môi đỏ khẽ hít thở thanh âm của tự nhiên.

Âm luật nhè nhẹ có thể chui vào cốt tủy, tiên vũ bồng bềnh mê đắm mắt người, ngay cả Đường Kiếp cũng có phần dao động.

Cũng may hắn chỉ mê man một chút rồi lập tức tỉnh táo lại, trong lòng biết màn ca múa này chỉ sợ không phải là ca múa bình thường, nó mang theo phương pháp mê tình loạn tâm, khó trách chỉ xem điệu múa mà khiến cho nhiều người say như mê như dại.

Lúc này nhìn quanh, chỉ thấy đa số mọi người đang ngơ ngác nhìn vũ nữ giữa sân, ánh mắt mê ly, duy có rất ít người bất động. Đường Kiếp nhìn lại, ghi nhớ những người còn có thể duy trì dáng vẻ tỉnh táo. Có thể chống đỡ được đám vũ công này, dù không phải người tâm chí kiên nghị thì dù họ có thực lực thế nào cũng phải thận trọng đối đãi.

Đương nhiên, điều này không bao gồm nhóm Thiên Tâm chân nhân. Người khác kháng cự hấp dẫn, còn cần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tĩnh tâm im miệng, tự dùng định lực chống đỡ, nhóm chân nhân ngồi trên cao, tận tình thưởng thức khúc nhạc, nói chuyện với nhau tự nhiên, mê tình chi vũ, loạn tâm chi âm trong mắt họ chỉ là một cơn gió mát, bé nhỏ không đáng kể, thậm chí còn không cần để ý tới.

Đường Kiếp cũng không lạ gì điều này, Thiên Tâm chân nhân trải qua Tâm Ma đại kiếp nạn, có thể đi đến bước này đã là người có tâm tính kiên nghị, sao có thể bị ảo vũ nho nhỏ mê hoặc.

Hắn đang quan sát người, không biết cũng có người đang quan sát hắn.

Đối với các đại nhân vật trên cao, lúc này quan sát đưa ra kết luận, có lẽ so với luyện tập võ nghệ chính thức cũng có giá trị kết luận. Bọn họ ngồi trên đài, mắt quét tám phương, trừng mắt lạnh nhìn đông đảo học sinh như đang phát ra âm thanh từ nội tâm mình.

- Kẻ này không tệ, định lực phi phàm, âm nhạc không nhập tai, người múa không nhập tâm.

- Có tâm chống đỡ, cuối cùng rơi xuống tầm thường. Ta thấy tiểu tử kia không tệ, nhìn vẻ mặt như đang mê tình, kì thực ánh mắt trong suốt, bất động. Đúng là phiến lá không muốn nổi bật trong vạn hoa.

- Thôi đi ông ơi..., giả vờ giả vịt, có ý gì chứ. À, ngươi xem tiểu tử kia, lúc này vẫn còn có tâm quan sát xung quanh.

- Trong hoan lạc hồng trần, có thể duy trì thanh căn tịnh tâm đã là không dễ, còn có thể trong tà âm mượn cơ hội quan sát xung quanh nhận thức mạnh yếu, đây mới là định lực phi phàm chân chính, tâm sáng như gương. Kẻ này là ai?

- Hắn tên Đường Kiếp.

- Đường Kiếp? Tên này rất quen tai.

- Hai năm trước giữa Tẩy Nguyệt phái và Thiên thần cung có một chuyện...

- Ra là thế...

Đợi khúc nhạc kết thúc, âm vũ tiêu tan, đại bộ phận người xem mới thoát ra khỏi ảo cảnh, ai nấy ướt đẫm mồ hôi trán, nhất là đám học sinh tham gia chính thức lần này, trong lòng đều biết khúc nhạc vừa rồi có chỗ mê hoặc tâm trí khiến họ thất thố, nếu để tiểu cung chủ nhìn thấy, đúng là đã để mất điểm.

Lúc này trưởng lão Tiêu Dao cung mới nói:
- Vạn hồng trần vũ của Thải Điệp Tiên Tử nổi danh thiên hạ, hôm nay hân hạnh được đón tiếp, Tiêu Dao cung thấy thật vinh quang.

Nữ tử dẫn đầu tốp múa ở trên đài đối làm duyên thi lễ với Tiêu Dao cung, sau đó mới dẫn đám vũ nữ theo sau bay vào không trung, biến mất sau tầng mây.

Quả nhiên cách rời đi cũng không giống bình thường.

Ca múa qua đi, cuối cùng đã tới chính đề.

Kia trưởng lão Tiêu Dao cung tuyên bố Tiên Duyên Hội Diễn Võ trường chính thức bắt đầu, cũng tuyên đọc quy tắc.

Hôm qua Liễu Hồng Yên nói không sai, quy tắc Tiêu Dao cung quả nhiên chia làm hai phần.

Đầu tiên do 120 học sinh tiến hành rút thăm, sau đó những thí sinh cùng số giao tranh, lôi đài quyết đấu.

Mỗi người năm trận, người nhiều điểm nhất vào sáu mươi người thắng.

Trận đấu liên tục năm ngày, từ số 1 quyết đấu đến số 20.

Tổng số trận chiến là 300, mỗi ngày đấu 60 trận, mỗi ngày mỗi phái chiến 20 trận, mỗi người chiến 1 trận.

Theo Tiêu Dao cung an bài, trận đấu năm ngày như sau:

Ngày đầu tiên: Thiên Thần đối Thiên Tình, Tẩy Nguyệt đối Thiên Nhai, Thú Luyện đối Thất Tuyệt.

Ngày hôm sau: Thiên Thần đối Thất Tuyệt, Thiên Tình đối Tẩy Nguyệt, Thiên Nhai đối Thú Luyện.

Ngày thứ ba: Thiên thần đối Thú Luyện, Thiên Tình đối Thiên Nhai, Tẩy Nguyệt đối Thất Tuyệt.

Ngày thứ tư: Thiên thần đối Tẩy Nguyệt, Thiên Tình đối thú luyện, Thiên Nhai đối Thất Tuyệt.

Ngày thứ năm: Thiên Thần đối Thiên Nhai, Thiên Tình đối Thất Tuyệt, Tẩy Nguyệt đối Thú Luyện.

Thực tế cũng là giữa các đại phái đối lập.

Sau đó, tất cả học sinh dự thi đi lên rút thăm, kết quả ngẫu nhiên sẽ trực tiếp ghi trên Kính Tâm Thạch, không thể thay đổi.

Tranh đấu cùng số ý nghĩa một chuyện, chính là chỉ cần các cao thủ đại phái không cùng số với mình, thì bản thân vẫn có cơ hội rất lớn để vào vòng tiếp theo so tài. Không được đổi số thì chính là không được lựa chọn đối thủ, chỉ có thể trông vào vận may và thực lực.

Lúc Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung cùng tiến lên rút thăm, đi tới trước ống thẻ, Đường Kiếp phất tay với Vệ Thiên Xung:
- Ngươi trước.

- Trời, loại chuyện này có gì mà phải nhường.
Vệ Thiên Xung bĩu môi, đi tới bốc một cây sâm, nhìn nói:
- Số 12, tới phiên ngươi.

Đường Kiếp tiến lên lấy ra một cây sâm, xem qua cười nói:
- Số 18.

Cầm thẻ quay về, trên mặt Kính Tâm Thạch ngay trên Diễn Võ trường bắt đầu hiện ra số do học sinh các phái bốc được, số ứng với tên học sinh, trực tiếp xếp theo thứ tự.

Trong đó Bành Diệu Long không hổ Đại sư huynh, đến số thứ tự cũng là số 1. Thích Thiếu Danh số 3, Thái Quân Dương số 6, Diệp Thiên Thương số 9, Long Đảo số 15.

Thấy được số thứ tự của các bằng hữu, Đường Kiếp liền xem học sinh năm phái còn lại có số giống với mình.

Thiên Nhai Hải Các Mẫn Đông, Thiên Tình Tông Nghiêm Bạch Băng, Thất Tuyệt Môn La Hồng, Thiên Thần cung Ngụy Tử Đỉnh, Thú Luyện Môn Khương Khánh Tùng.

Nói cách khác, năm ngày tới mình phải đánh với những người này.

Tuy nhiên năm người này cũng không quá nổi tiếng, đại khái có Thiên thần cung Ngụy Tử Đỉnh cũng có danh đứng đầu, nhưng còn xa mới được coi là một trong những người xuất sắc ở Thiên Thần cung.

Trong khoảng thời gian này, mọi người nhàn rỗi lại cùng nhau ăn cơm, cũng lê Diễn Võ Đài đánh đấm, lại thêm Lục đại phái đều có ám tử, tìm hiểu lẫn nhau, nhóm chân nhân có tâm đoạt cung, cũng sẽ dành ra tư liệu cụ thể, tư liệu dự thi của tất cả 120 người kia cơ bản ai cũng có.

Đừng nói là những người dự thi chính thức, ngay những người chưa dự thi cũng có tài liệu liên quan.

Vì nguyên nhân này, Đường Kiếp vừa thấy năm cái tên này đã biết mình vào tổ yếu.

Nói như "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn", thì dùng một bàn tay đánh, Đường Kiếp tự tin có thể vào vòng tiếp theo.

Hắn đang hài lòng với vận may của mình, Vệ Thiên Xung lại đột nhiên kêu la:
- Mẹ nó! Ta phải đánh với tên khốn Vân Vô Cực kia.

Đường Kiếp nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên Kính Tâm Thạch, Thiên thần cung số 12 quả nhiên viết tên Vân Vô Cực.

Vân Vô Cực là một trong tam kiệt Thiên thần cung phái ra lần này, hơn nữa y có dáng vẻ tuấn tú, thanh danh cực cao. Vệ Thiên Xung gặp phải y cũng coi như xui xẻo.

Đường Kiếp giúp Vệ Thiên Xung nhìn, thấy người của bốn phái còn lại cũng không phải cường thủ, chỉ là tên Thiên Nhai Hải Các Khương Bân hơi phiền toái chút, nhưng Vệ Thiên Xung toàn lực ứng phó cũng chưa chắc thua nên vỗ vai y nói:
- Đừng vội, còn có cơ hội. Cùng lắm thì thua một trận đầu.

- Uhm.
Vệ Thiên Xung hiển nhiên cũng nhìn ra, mình gặp phải Vân Vô Cực tuy cực xui xẻo, những cũng chưa xui tới mức phải về nhà.

Thái Quân Dương bên kia hoàn toàn sa sầm:
- Con mẹ nó chứ.

Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung cùng nhìn hàng số 6.

Thiên Nhai Hải Các Lam Ngọc, Thiên Tình Tông Lý Chí Bình, Thất Tuyệt Môn Lưu Cận, Thiên thần cung Phùng Như Đông, Thú Luyện Môn Hách Liên Hổ.

Nhìn thấy năm cái tên này, Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung đầu tiên ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được cười ha ha.

Không riêng Vệ Thiên Xung, Thái Quân Dương này cũng quá xui xẻo.

Học sinh đứng đầu Lam Ngọc, Thiên Nhai Hải Các, hơn nữa còn là xếp thứ nhất trong môn phải, nam sinh Thiên Nhai Hải Các còn được xưng là đệ nhất thiên tài gần trăm năm nay của Thiên Nhai Hải Các, Thoát Phàm Cảnh bách luyện kỳ.

Hách Liên Hổ, học sinh xếp thứ nhất Thú Luyện Môn, Thoát Phàm Cảnh bách luyện kỳ.

Lý Chí Bình, xếp thứ ba Thiên Tình Tông. Dù chỉ xếp thứ ba, nhưng thực lực cũng không tầm thường, mới vừa vào Thoát Phàm.

Lưu Cận, Thất Tuyệt Môn xếp hạng thứ bốn, mới vừa vào Thoát Phàm không lâu.

Người yếu duy nhất là Thiên thần Cung Phùng Như Đông, Linh Hải cảnh.

Năm đối thủ, hai xếp hàng thứ nhất, một xếp hạng thứ ba, một xếp hạng thứ bốn, đây là tổ tử vong điển hình.

Thái Quân Dương đúng là xui xẻo mới bị phân vào tổ này, cơ hội thắng gần như vô vọng khiến Đường Kiếp Vệ Thiên Xung không thể nhịn cười.

Thái Quân Dương nghiêm mặt hỏi:
- Lão tử không vào được vòng tiếp theo, các ngươi rất vui sao?

Đường Kiếp vỗ vai y:
- Nào có, nào có, chẳng qua có tới 120 học sinh, tổng cộng chỉ lấy mười người. Luận thực lực, Quân Dương, ngươi cảm thấy mình có hi vọng sao?

Thái Quân Dương ngẩn ngơ, rốt cuộc lắc đầu.

Luận thực lực, dù có Thần Tiêu bí pháp, đích xác vẫn chưa đủ tư cách tiến vào thập kiệt Lục đại phái.

- Sao lại không được, dù sao cũng không vào được, ngươi không biết là bại bởi Lam Ngọc Hách Liên Hổ vẫn còn giữ được thể diện không?

Thái Quân Dương vừa nghe thấy cũng có lý, đang muốn gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy có gì không đúng, cả giận nói:
- Con mẹ nó, ngươi dựa vào cái gì nói ta nhất định sẽ thua? Nói không chừng tên Lam Ngọc kia hữu danh vô thực, là bao cỏ thêu hoa, lão tử dùng Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm đánh y bay thì sao?

- Người si nói mộng.
Một thanh âm lúc này đột nhiên vang lên.

Đường Kiếp và Thái Quân Dương cùng quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa có một nam tử thấp bé đen gầy đang khinh thường nhìn bọn họ.

Thái Quân Dương giận dữ:
- Ngươi mới nói gì?

- Ta nói ngươi đang nằm mơ đó.
Nam tử thấp bé cũng không khách sao nói:
- Ngươi có biết Lam Ngọc hai năm trước từng đánh với yêu vật Khai Trí, khi đó hắn vẫn chưa Thoát Phàm, chỉ là Linh Hải đỉnh cao, lấy một chọi hai giết chết hai Khai Trí hạ phẩm, ngươi có thể làm được không?

Thái Quân Dương khựng lại, lấy thực lực hiện giờ, một con Khai Trí hạ phẩm có lẽ còn có thể ứng phó, nhưng đồng thời đối phó hai con tất bại, huống chi đây lại là thực lực từ hai năm trước.

Đừng nói Thái Quân Dương, ngay cả Đường Kiếp nghe thấy cũng nhăn mày.

Tuy hắn từng giết chết Khai Trí thượng phẩm yêu hồ, nhưng hắn cũng chưa từng trực tiếp đấu với Khai Trí yêu vật. Như Hắc Ngưu Yêu kia cũng là Khai Trí hạ phẩm, nếu giờ để mình gặp một lúc hai con, dưới tình huống được trợ giúp, hắn cũng không dám nói tất thắng.

Lam Ngọc có thể lấy một chọi hai, nếu thắng loại hạ phẩm như Sơn Miêu thì cũng không có gì, nhưng nếu là trình độ như Hắc Ngưu, vậy thật khiến người ta sợ hãi. Đương nhiên, cũng có thể là trình độ như Hồng Ưng hoặc Thanh Lang.

Tuy nhiên, lúc này hắn càng quan tâm tới người đen gầy trước mắt.

Chẳng hiểu sao, hắn có cảm giác người này có vài phần quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nói ra được.

Lúc này nam nhân đen gầy kia cười lạnh:
- Còn hiện tại, trước đó không lâu Lam Ngọc thân phó Đoạn Hồn Sơn, lấy thân bách luyện chiến Khai Trí thượng phẩm Mị Ảnh Thiên Lang, chiến thắng, không biết ngươi thế nào?

Mị Ảnh Thiên Lang?

Trong lòng Đường Kiếp khẽ động, yêu thú này cùng một loại với Huyễn Ảnh Yêu Hồ, kỳ thật không am hiểu chiến đấu, so với yêu thú cùng giai thì khá yếu.

Lam Ngọc vượt cấp mà chiến, lựa chọn cũng là kẻ yếu, bởi vậy có thể thấy hắn cũng không nắm chắc có thể chiến thắng Khai Trí thượng phẩm chân chính.

Đương nhiên, khẳng định thực lực của Lam Ngọc mạnh hơn mình, dù sao lúc mình thắng yêu hồ là dựa vào quần ẩu, thậm chí ngay cả Diệt Ma Quyền cũng dùng tới, hai người không thể đánh đồng.

Liên tiếp hai câu hỏi làm Thái Quân Dương không nói được gì.

Rõ ràng y rất xấu hồ, rõ ràng y cũng không cãi lại được, chỉ có thể chỉ vào nam tử đen gầy:
- Ngươi là ai? Đến chỗ Tẩy Nguyệt phái chúng ta làm gì?

Nam tử đen gầy hếch mặt lên trời không thèm để ý tới y.

Động tác có phần ẻo lả này làm Đường Kiếp ngẩn ra, giống như nhìn thấy hình ảnh quen thuộc.

Nhìn kỹ lại yết hầu người kia, lại nhìn kỹ gương đen gầy kia, hắn như nhận ra điều gì, nhếch môi khẽ mỉm cười.

Hắn nói:
- Vậy còn ngươi? So với Lam sư huynh của ngươi thì sao?

- Hả?
Nam tử đen gầy hơi ngây ra, theo bản năng lui ra sau một bước, đôi mắt sáng mở to nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười ha ha tới gần:
- Còn thích giả vờ sẽ đánh mông nàng!

Nói xong, bàn tay to lớn đã chụp lấy tay tiểu tử đen gầy, kéo vào trong lòng mình.

Nam tử đen gầy xấu hổ, thất thanh hét ầm lên:
- Đáng ghét, buông ra!

Đường Kiếp lại không buông tay, chỉ cười nói:
- Rõ ràng đã tới từ sớm còn không tới gặp ta, còn dám trêu ghẹo, đáng phạt!

Mấy học sinh Tẩy Nguyệt phái bị cảnh nam nam ôm nhau mà giật mình tới há hốc miệng, thầm nghĩ hóa ra Đường Kiếp thích kiểu dáng này.

Vẫn là Vệ Thiên Xung ý thức được điều gì, dậm chân nhảy dựng lên:
- Hứa Diệu Nhiên, ngươi là Hứa Diệu Nhiên?