Buổi sáng tiếp theo, Thái Quân Dương đang ở sân luyện kiếm thì thấy Đường Kiếp đi đến:
- Quân Dương, xã lý lần này tới bao nhiêu người?

Thái Quân Dương trả lời:
- Không nhiều lắm, Bình Tĩnh Nguyệt không tới, Hồng Yên và Danh Dương đến đã tới, ngoài ra còn có mấy người Lư Vũ Hồng Ngưng.

- Gọi họ đi, tối nay cùng ăn cơm, thêm cả mấy người Bành sư huynh. Nếu đã đến đây thì cùng nhau tụ tập.

Thái Quân Dương cười nói:
- Sao lại nghĩ mời mọi người ăn cơm?

- Sắp mở Đại hội thi đấu, giờ không tụ tập, sợ sau không có cơ hội.

- Vậy cũng phải, được rồi, Thiên Hương lâu nhé?

Đường Kiếp vội khoát tay:
- Đừng, chỗ đó không nên đi lần hai. Thanh tâm tiểu trúc thế nào? Chỗ đó cũng coi như thanh nhã.

Thanh tâm tiểu trúc là hồ nhân tạo do Tiêu Dao cung mở ra.

Trên đỉnh núi, bên hồ uống rượu mua vui cũng coi như chuyện vui của đời người.

- Không thành vấn đề.
Thái Quân Dương sang sảng trả lời.

Cùng một thời gian, một người giống "Du Thiếu Phong" như đúc cũng tới gặp Long Đảo, nói với Long Đảo:
- Ngày mai Tiên Duyên Hội sẽ chính thức bắt đầu. Trước đó không bằng thiết yến khoản đãi mọi người để nâng cao sĩ khí, coi như tuyên thệ trước khi xuất quân.

Long Đảo vui vẻ đáp ứng.

Vào đêm, đám người Đường Kiếp tới trước Thanh tâm tiểu trúc.

Sớm có bồi bàn tới tiếp đón, dẫn Đường Kiếp vào trong.

Đi được một đoạn, Đường Kiếp đột nhiên dừng ở một hành lang gấp khúc. Lúc này hành lang và chia ra khác nhau, vẫn kéo dài đến giữa hồ, phía cuối là một tòa tiểu đình bát giác, dưới có một tấm bàn bát tiên lớn có thể ngồi được hơn mười người, xung quanh còn có hoa văn, thoạt nhìn thanh nhã tự nhiên.

Đường Kiếp chỉ vào hoa đình nói:
- Nơi này không tệ, chúng ta ăn ở đây đi.

Mọi người đều trầm trồ khen ngợi, dù sao cũng là Đường Kiếp mời khách, hắn bảo ăn ở đâu tốt thì là ở đó tốt.

Hầu bàn lộ vẻ khó xử:
- Mấy vị đại nhân, đình kia đã có người đặt.

- Hả?
Đường Kiếp cười cười:
- Vậy thì bảo họ nhường đi. Dù gì cũng nên cho Tẩy Nguyệt phái ta chút mặt mũi.

Giọng điệu rất khiêm tốn nhưng nội dung rất kiêu ngạo, mọi người nghe nhiều đã quen, không ai thấy có gì kỳ quái. Người Lục đại phái ở bên ngoài, trước giờ gặp chuyện gì đều dùng thái độ này, họ bình thường không cố ý đi đối phó hay ức hiếp ai, nhưng có thứ gì tốt, nhất định phải ưu tiên Lục đại phái.

Ai ngờ hầu bàn lại trả lời:
- Nhưng người bao cũng là Tẩy Nguyệt phái .

- Hả? Vậy được rồi.
Đường Kiếp không thèm để ý:
- Không phải giờ họ vẫn chưa tới sao? Chúng ta vào đó ăn trước. Đều là người một nhà, cái gì cũng dễ nói.

- Nhưng mà nhưng mà, hơn phân nửa là do Chu sư huynh bọn họ đặt, mấy tên này, bản thân đi uống hoa tửu cũng không gọi chúng ta.
Thái Quân Dương nói.

Một gã Tiêu Dao Xã học sinh tiếp lời:
- Vậy ngươi cũng không gọi bọn họ thì sao?

Thái Quân Dương nhìn họ:
- Vô nghĩa, không phải ta thiết yến.

Một đám người cứ như vậy ngồi xuống bên hồ, dựa vào núi ngắm nước, uống rượu thưởng trăng tới vui vẻ hòa thuận.

Trong bữa tiệc Bành Diệu Long nói:
- Ngày mai sẽ khai mạc Tiên Duyên Hội, Đường Kiếp ngươi có biết an bài cụ thể thế nào không?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Cụ thể ta cũng không biết, sợ là phải đợi đến khi chính thức bắt đầu mới biết được.

Một bên Liễu Hồng Yên hé miệng cười:
- Việc này à, ta biết được một chút.

- Hả?
Mọi người cùng nhìn về phía Liễu Hồng Yên.

Liễu Hồng Yên hắng giọng, lúc này mới nói:
- Lần Tiên Duyên Đại Hội này, ấn theo quy củ người tham gia tổng cộng 120, chia làm hai đợt khảo hạch, cuối cùng tuyển ra mười người xuất sắc. Vòng thứ nhất khảo hạch là lôi đài thi đấu.

- Lôi đài thi đấu?

- Đúng vậy.
Liễu Hồng Yên gật đầu:
- Nếu là cuộc đua giữa Lục đại phái, sao lại không có đối kháng được? Lôi đài thi đấu không phải rất bình thường sao?

- Đấu như thế nào?
Bành Diệu Long hỏi.

Liễu Hồng Yên ngẫm nghĩ một chút trả lời:
- Ta nhớ được là chia làm sáu tổ, Lục đại phái mỗi phái một tổ, mỗi tổ hai mươi người. Đều tự rút thăm từ 1 đến 20. Người có số giống nhau mỗi tổ thì giao chiến với nhau. Ví dụ Tẩy Nguyệt phái số 1 đánh với số 1 của năm phái còn lại.

- Thì ra một người đánh năm lần?
Thích Thiếu Danh hỏi.

- Uhm.
Liễu Hồng Yên gật đầu:
- Người thắng một trận được một điểm, sáu mươi cao điểm nhất tiến vào vòng tiếp theo. Xếp hạng bằng nhau thì đấu thêm một vòng.

- Thì ra loại một nửa số người.
Diệp Thiên Thương thở ra một hơi.

- Phải.
Liễu Hồng Yên trả lời.

Quy tắc của Tiên Duyên Hội đơn giản mà ác nghiệt, cái gọi là lôi đài thi đấu chính là thi đấu tính điểm, cao nhất năm điểm, thấp nhất không điểm, không đủ điểm thì bị loại.

- Vậy lượt trận thứ hai?
Có người hỏi.

Liễu Hồng Yên trả lời:
- Theo ta được biết thì đem mọi người tập trung một chỗ, tiến hành hỗn chiến. Còn nhớ mười món bảo vật Tiêu Dao cung đáp ứng không? Đó chính là căn cứ xác minh người thắng, ai có thể có được một kiện, người đó là một trong thập kiệt.

Lời này khiến Đường Kiếp nhướn mày.

Theo cách nói của Liễu Hồng Yên, bảo vật rơi vào tay ai thì người đó trở thành thập kiệt, chứng tỏ phân nửa pháp bảo cũng là đồ thưởng cho học sinh, đây chẳng phải đóng cửa lại rồi sở trường ôm báu vật sao?

Điều này đúng là gia tăng độ khó cho hắn.

- Vậy nếu được hơn một kiện thì sao?
Thư Danh Dương hỏi.

Liễu Hồng Yên hé miệng cười khẽ:
- Ta đây cũng không biết. Việc này ta cũng chỉ nghe nói, thật giả còn chưa biết, tuy nhiên ai biết, cũng có thể là thật nha.

Nàng cười nói thản nhiên, nói như mình chỉ tin đây là tin vỉa hè, nhưng Đường Kiếp biết nàng là đệ tử của Ngọc Liễu chân nhân, đệ tử thân truyền tương lai, mà Ngọc Liễu chân nhân cũng đã tới Hồng Mai thành.

Lần Tiên Duyên Hội này, Lục đại phái Tử Phủ chưa động, nhân vật Thiên Tâm cấp đã có mấy người.

Tẩy Nguyệt phái có Tạ Phong Đường, Ngọc Liễu chân nhân, tuy nhiên nổi danh nhất vẫn là Tẩy Nguyệt phái Minh Dạ Không trong mười chín thiên khôi.

Tẩy Nguyệt phái cực coi trọng nhân tài, theo đuổi nguyên tác chọn lựa và huấn luyện riêng rẽ. Minh Dạ Không là đường chủ tuyển đường, phụ trách chọn lựa nhân tài, bao gồm học sinh ở ngoài dốc lòng cầu tiến vào học viện, hoặc đệ tử từ môn phái đến học viện, thậm chí có vài người thăng chức đều do tuyển đường phụ trách. Kể cả những cuộc thi đấu bình thường cũng đều là do người trong nội đường đến chủ trì.

Chuyện thi đấu quan trọng như Tiên Duyên, do đích thân Minh Dạ Không phụ trách.

Cũng may đại nhân vật từ trước đến nay đều ru rú trong nhà, không dễ nhận biết, nếu không họ chỉ cần tùy ý đi đường cũng khiến đám tiểu tử sợ tới không dám thở mạnh.

- Nói vậy, nếu một mình ta chiếm được mười bảo vật, chẳng phải nói thập kiệt chỉ có một mình ta?
Lúc này có người hỏi.

- Ngươi còn muốn chiếm toàn bộ? Nằm mơ à?
Có người nhạo báng.

- Không thể nói như vậy, lần tranh chân truyền trước, không phải Đường Kiếp một mình hoàn thành cả ba nhiệm vụ sao?

- Đó là Đường Kiếp không phải ngươi. Hơn nữa, đó là thi từng lần từng lần một, lần này là mười món một lúc, ngươi có cho Đường Kiếp làm, hắn cũng chẳng lấy được một hơi mười món.

- Lấy một lúc hai kiện ta cũng chẳng làm được.
Đường Kiếp nghiêm trang trả lời.

- Đường huynh đệ sợ là không dám lấy thôi? Ta nghe nói Đường huynh đệ và Thiên Nhai Hải Các mỗ nữ có giao hảo với nhau.
Bành Diệu Long cười ha hả nói.

Lập tức có người vẻ mặt đồng tình nói:
- Chân gấu ta cũng muốn. Vây cá ta cũng muốn!

Một đám người bật cười ha ha, dùng chuyện này trêu ghẹo Đường Kiếp.

Đang vui vẻ, chợt nghe tiếng hừ lạnh:
- Các vị, các ngươi ngồi nhầm chỗ rồi, nơi này do chúng ta đặt trước.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Long Đảo đang căm tức nhìn Đường Kiếp.

Khó rút được thời gian cùng bằng hữu ra ngoài uống rượu, nhưng không ngờ gặp phải đối thủ một mất một còn chiếm vị trí của mình, nếu không phải kiêng dè đám Bành Diệu Long, chỉ e lúc này Long Đảo đã xông lên đánh người.

Đường Kiếp cũng nhíu mày:
- Hóa ra bàn do Long sư đặt. Nhưng chúng ta cũng ăn ở đây rồi, nếu mấy vị sư huynh không ngại thì chờ một chút, chờ chúng ta ăn xong rồi nói.

- Ngươi!
Long Đảo tức giận, chỉ có điều y e ngại đám Bành Diệu Long, thật sự không thích hợp động thủ, thế nhưng Đường Kiếp không nể mặt, nói chuyện khiến y tức giận, trong lúc nhất thời đã cưỡi lên lưng hổ, chẳng biết làm thế nào cho phải.

Đúng lúc này, Du Thiếu Phong bên cạnh y đột nhiên đứng ra nói:
- Chỉ sợ không phải bàn của mình, mấy vị sư huynh ăn cũng không được yên.

Nói xong hắn bước lên trước, chỉ thấy toàn bộ bát giác đình đung đưa, ầm ầm như như có động đất, phía trên rớt xuống tro bụi, cuồn cuộn phủ lên đống thức ăn trên bàn.

Chiêu thức ấy khiến mọi người trở tay không kịp, đám Bành Diệu Long, Thái Quân Dương tức thì bị nước canh bắn tung tóe lên người.

- Khốn khiếp!
Bành Diệu Long gầm lên.

Y vốn không định quản chuyện này, chẳng qua nếu Đường Kiếp đã mời y đi ăn thì cũng không nên kéo Đường Kiếp xuống đài, bởi vậy y mới không nói lời nào. Không ngờ tên Du Thiếu Phong lại đáng giận như thế, không ngờ lấy pháp thuật chấn động đình đài, khiến tất cả mọi người không có cách nào ăn cơm.

Thời khắc này trong lòng bừng bừng tức giận, giơ tay chộp tới Du Thiếu Phong.

Ngay lúc y ra tay, Du Thiếu Phong cười nói:
- Chúng ta đã đặt chỗ ở đây, Bành sư huynh còn muốn đuổi người, làm việc kiểu này không khỏi hống hách!

Nói xong hắn không lùi mà tiến tới, đón lấy thủ trảo của Bành Diệu Long, đưa khuỷu tay qua.

Lần này khuỷu trảo đụng nhau, chợt nghe ầm một tiếng, Bành Diệu Long bị chấn động ngược trở về, lập tức khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Dù nói Bành Diệu Long chỉ tiện tay đánh ra chiêu này, phỏng chừng chỉ dùng bốn thành lực đạo, nhưng bốn thành lực này không phải người bình thường có thể đối phó. Không ngờ Du Thiếu Phong chống được một trảo này, hơn nữa còn ép Bành Diệu Long trở về.

Lần này bật ngược về khiến Bành Diệu Long đỏ mặt tía tai, y đang muốn ra tay, Đường Kiếp đã quát:
- Khốn khiếp!

Lấy tay vỗ mặt bàn, một đĩa đồ ăn bay về phía Du Thiếu Phong.

Du Thiếu Phong bắt lấy đĩa thức ăn, cười lạnh nói:
- Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Nói xong ném đĩa đồ ăn tập kích Đường Kiếp, Đường Kiếp nghiêng người né tránh, đĩa đồ ăn vòng một vòng trên không, không ngờ lại quay vòng về, lần thứ hai đánh vào cánh tay Bành Diệu Long, Bành Diệu Long dùng một trảo kia chưa bắt được Du Thiếu Phong, cũng nắm lấy đĩa đồ ăn, mạnh mẽ phát lực, đĩa đồ ăn bị y BA một tiếng nát bấy, ngay sau đó y cũng không hề thất thần.

Lần này dùng sức khéo léo, trước sau hóa giải Đường Kiếp và Bành Diệu Long liên kết giáp công, học sinh nhìn xem ai cũng thầm tán thưởng một tiếng hay.

Không ngờ tiểu tử Du Thiếu Phong bình thường bất hiện sơn, bất lộ thủy, vào lúc này lại lộ ra năng lực khác thường, quả nhiên ai cũng giấu chút tài năng, không phải ai cũng giấu dốt đấy sao?

Trong lòng mơ màng, Thái Quân Dương cười dài:
- Không ngờ đã xem thường Du huynh, cũng tiếp một kiếm của ta thử xem!

Du Thiếu Phong cười ha ha, quang hoa trong tay chợt lóe, một thanh trường kiếm đã hiện ra trong tay, xoát xoát xoát liên tiếp bổ ra ba kiếm, phân biệt đâm về phía Thái Quân Dương, Bành Diệu Long và Đường Kiếp.

Kiếm quang bùng lên, chợt nghe ba tiếng vang dội liên tiếp, Du Thiếu Phong cố nhiên bị Bành Diệu Long vỗ một chưởng vào vai, bay ngược ra sau, mà trên vai Đường Kiếp cũng xuất hiện một vết thương thật sâu.

Lần này khiến tất cả mọi người chấn kinh.

Lấy một đối ba, Du Thiếu Phong vừa đối kháng với cả ba người vừa có thể gây tổn thương cho một người trong đó, thực lực này phóng mắt khắp Tẩy Nguyệt học viện cũng không có bao nhiêu người làm được?

Không ngờ tên này ẩn giấu sâu như thế.

Tuy nhiên ngay sau đó Du Thiếu Phong đột nhiên hừ một tiếng quỳ ngã xuống, đỡ lấy đầu vai vẻ mặt thống khổ, giống như không có lực tái chiến.

Chỉ có điều dáng vẻ đó lại khiến mọi người khinh miệt, nghĩ thầm cũng không phải cuộc chiến sinh tử, Bành Diệu Long vẫn chưa xuất toàn lực, sao có thể dùng một chưởng đã khiến ngươi thành ra như vậy? Nếu ngươi không đỡ được thật thì dựa vào cái gì dùng một kiếm chém bị thương Đường Kiếp?

Phải biết Đường Kiếp kia nổi danh về phòng ngự.

Có thể một kiếm chém tổn thương Đường Kiếp lại không ngăn được một chưởng của Bành Diệu Long, có thể chứng minh thằng này đang giả bộ, qua màn kinh diễm vừa rồi, mọi người cũng không còn tin hắn nữa.

Dù vậy, sắc mặt đám Đường Kiếp, Bành Diệu Long cũng biến hóa, kết quả ba đánh một thành ra như vậy, ai cũng không nghĩ tới. Lực lượng của Du Thiếu Phong càng khiến mọi người cảnh giác, cũng đồng thời nhắc nhở họ, vĩnh viễn không được coi thường bất kỳ ai, ngươi vĩnh viễn không biết ai có thể đột nhiên phát uy, thể hiện ra sở trường ngươi chưa bao giờ chứng kiến.

Có lẽ ngươi nghĩ mình đã rất hiểu về ai đó, nhưng kỳ thật cho đến giờ, ngươi vẫn chưa thể hiểu họ.

Các loại ý niệm dần xuất hiện trong đầu mọi người, khiến họ im lặng không nói.

Nhưng Đường Kiếp vẫn phẫn nộ nói một câu:
- Du huynh hảo thân thủ, khâm phục! Dù thế nào, bàn này cũng là do Long sư huynh đặt, chúng ta chiếm bàn chích xác cũng không hợp lý. Thôi vậy, ăn đến lúc này cũng coi như xong, các vị thấy thế nào?

Hắn nhìn đám Bành Diệu Long.

Người đầu tiên vẫn còn nhìn Du Thiếu Phong đầy thâm ý là Diệp Thiên Thương cười dài nói:
- Đúng vậy, cơm nước no nê, cũng nên đi rồi. Không ngờ hôm nay có phúc, có thể thấy được thân thủ của Du sư đệ, Tẩy Nguyệt phái ta nhân tài đông đúc thật sự đáng mừng. Đáng tiếc Du sư đệ không tham gia Tiên Duyên Hội, nếu không lấy thân thủ của Du sư đệ, nói không chừng cũng có thể đạt được một trong danh hiệu thập kiệt.

Du Thiếu Phong chỉ hừ một tiếng:
- Diệp sư huynh hay nói giỡn, ta ngay cả một chưởng của Bành sư huynh cũng không chịu được, đâu có tư cách tham gia Tiên Duyên Hội.

Chỉ có điều hắn càng nói mọi người càng không tin hắn, ngược lại một đám người rời đi, trả bàn lại cho Long Đảo.

Chính lúc này, phía xa lao tới một bóng người, cũng là An Như Mộng.

Cô nương này chẳng biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, mắt phượng đảo qua, đúng là nhìn vào Du Thiếu Phong.

Nhìn thấy Du Thiếu Phong, ánh mắt An Như Mộng sáng ngời, nhẹ nhàng bước qua nói:
- Du Thiếu Phong, ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đồng thời thất thần.

An Như Mộng ở Tẩy Nguyệt học viện nổi tiếng lạnh lùng diễm lệ cao ngạo, nhan sắc cũng không tồi, nhưng sao lúc này lại đột nhiên gọi Du Thiếu Phong ra nói chuyện.

Lại nghĩ tới chuyện Du Thiếu Phong vừa làm lúc trước, mọi người thầm giật mình, quả nhiên tiểu tử này luôn giả chết bắt quạ, tẩm ngẩm tầm ngầm mà cấu kết với cả An Như Mộng. Nếu nói hắn không có bản lĩnh thì sao loại nữ nhân như An Như Mộng lại có vài phần kính trọng hắn.

Lúc này, có không biết bao nhiêu người dồn lực chú ý vào Du Thiếu Phong.