Bàn tay vừa xuất hiện, Đường Kiếp dùng sức đạp một cái, mượn lực bay ngược, đồng thời xuất chưởng nghênh đón.

Hai bàn tay đụng vào nhau, thân hình Đường Kiếp chấn động, ở trên không trung lui ra sau rất nhanh, nháy mắt đã lướt qua tường vây bay ngược ra sau.

Chỉ có điều hắn chưa rơi xuống đất, từ xa đã có thân ảnh màu trắng bay lên đuổi theo mình, đúng là An Như Mộng.

Thân trên không trung, An Như Mộng từ xa chỉ tay vào Đường Kiếp, một cỗ uy áp mạnh mẽ áp xuống Đường Kiếp.

Đường Kiếp hừ một tiếng, nỗ lực nghiêng người né tránh.

Giờ hắn đã thay đổi diện mạo, không sợ đối phương nhận ra mình, nhưng cũng vì phương diện này mà chịu thiệt. Vì nguyên nhân này, hắn không dám sử dụng Vô Tướng Kim Thân, Ngưng Thủy tráo, nếu không chẳng khác nào tự vạch trần thân phận.

Lúc này hắn chỉ biết miễn cưỡng trốn tránh, ứng biến không kịp, chỉ phong An Như Mộng đã tới vai Đường Kiếp, một dòng máu chảy ra, Đường Kiếp kêu rên ngã bay ra ngoài.

An Như Mộng như bóng với hình đuổi theo, cô gái này tốc độ cực nhanh, chỉ vài lượt tung mình đã rút ngắn khoảng cách trong phạm vi lớn. Đường Kiếp biết nếu cứ giằng co với nàng ta, thân phận mình khó tránh bị bại lộ, chỉ có thể bấm tay đánh ra một đám chỉ phong.

Nguyên Khí Châm!

Đây là môn pháp thuật cơ bản của Tẩy Nguyệt học viện.

Dù vậy, An Như Mộng vẫn kinh sợ ồ lên một tiếng, hiển nhiên nhận ra lai lịch của nó. Trong lúc kinh ngạc, tốc độ cũng nhanh hơn, nháy mắt đã tới gần Đường Kiếp, đá ra một cước.

Phanh!

Mũi chân đá vào cằm Đường Kiếp nâng đầu hắn lên, để lộ một gương mặt quen thuộc, An Như Mộng như bị kiềm hãm, lộ ra vẻ mặt không dám tin:
- Du Thiếu Phong, sao lại là ngươi?

Dưới bóng đêm, gương mặt trẻ tuổi lộ vẻ thất kinh kia không phải người luôn hãm hại Đường Kiếp, Du Thiếu Phong thì còn là ai?

Thời khắc bị An Như Mộng nhìn thấy, giống như bản năng, "Du Thiếu Phong" khẽ giật mình, quay người lao tới một tiểu lâu cách đó không xa.

Tòa lầu kia đèn đuốc sáng trưng, âm thanh cười nói không ngừng, hiển nhiên là một kỹ viện nào đó, Đường Kiếp nhanh chóng bước vào lẫn trong đám người, chỉ hai ba bước đã biến mất không thấy gì nữa.

An Như Mộng biết đã cho hắn cơ hội chạy trốn, vội tăng tốc, vung tay lên:
- Mở!

Tiểu lâu ầm một tiếng, bùng nổ sóng khí kinh người khiến tất cả bị chấn động bay ngược.

Chỉ có điều này Hồng Mai thành cũng không phải là thành thị thông thường, tùy tiện kéo một người trên đường cũng là tu giả Thoát Phàm Cảnh, lập tức có người cả giận nói:
- Ai dám đến hoa lầu quấy rối.

Ầm ầm, trong lâu có ít nhất bảy tám đạo khí tức cường đại quét qua An Như Mộng.

An Như Mộng không dám ương ngạnh, bất đắc dĩ đành lui ra sau.

Chỉ thấy phía xa có một bóng người xuất hiện, nhảy ra phía sau, đúng là "Du Thiếu Phong" kia.

An Như Mộng đang muốn đuổi theo, chỉ có điều mấy tu giả bị quấy rầy mộng đẹp lại không buông tha nàng, trong lúc nhất thời vô số pháp bảo đều tế lên, đánh tới An Như Mộng khiến nàng phải lui ra sau lần nữa.

Đường Kiếp nhân cơ hội liên tục tạo ra khoảng cách.

Hắn biết với tốc độ của mình, dù có Tử Điện Túng Thân Pháp cũng kém hơn An Như Mộng, nên sau khi tạo ra một khoảng cách liền nương trong đêm tối, nhảy vào một tòa nhà gần đó.

Tòa nhà kia thật lớn, vẻn vẹn có mấy chục nhà kề bên. Đường Kiếp xoay tròn trên không rơi xuống trước một gian phòng, hắn tiện tay đánh văng cửa sổ, đột nhập vào phòng. Vừa mới bước vào đã nghe trong phòng có tiếng hét "A" kinh hãi, nghe thanh âm đúng là nữ tử.

Đường Kiếp cũng giật mình kinh hãi, lúc hắn tới thấy mấy phòng khác đều sáng đèn, chỉ có nơi này không có ánh sáng, đương nhiên nghĩ trong phòng không có ai nên tới gian phòng này, không ngờ bên trong lại có người.

Đường Kiếp nhanh lao tới che miệng người kia.

Không ngờ người kia phản ứng nhanh, đầu quay đi né tránh Đường Kiếp bịt miệng, đồng thời phản thủ đâm vào trán Đường Kiếp. Đường Kiếp cũng không ngờ cô nương này ứng biến nhanh nhẹn như vậy, nghiêng đầu né tránh, đồng thời bước lên dùng khuỷu tay đánh vào đầu nữ tử.

Nàng kia cúi đầu tránh thoát, đồng thời quỳ gối nâng tới bụng Đường Kiếp, đầu gối Đường Kiếp nghênh đón, hai người cùng bị đụng phải hừ một tiếng, cô nương kia tất nhiên giật mình, Đường Kiếp cũng thầm khiếp sợ khí lực đối phương.

Tuy thân thể này chỉ là phân thân, cường độ không bằng bản thể, không có thảo dược phụ trợ nhưng vẫn mạnh hơn tu giả bình thường, nhưng không ngờ ở phương diện khí lực cô nương này lại không kém mình chút nào, hai tướng đụng nhau, ai cũng không chiếm được tiện nghi.

Trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người lại đánh giáp lá cà, không kịp sử dụng pháp thuật, chỉ có thể từng chiêu đoạt công, tuy là con đường bình thường nhưng từng chiêu hung ác chỉ đánh vào chỗ yếu hại, thật muốn đánh một kích toàn lực khiến đối phương xụi lơ. Nhưng cả hai đều là cao thủ cận chiến, trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu nhưng không ai làm gì được ai.

Điều làm người ta kinh ngạc là họ công kích trong im lặng, ai cũng không lên tiếng, hiển nhiên ai cũng không muốn kinh động đến những người khác, thế nên sau một lần đối chưởng thì cùng dừng tay, nhìn về phía đối phương.

Trong bóng đêm không thấy rõ mặt, Đường Kiếp và nàng kia đều là một thân áo đen, thời khắc này duy chỉ có đôi mắt lóe sáng như sao, nhìn nhau chăm chú, hiển nhiên đều ý thức đã có hiểu lầm.

Đường Kiếp đang muốn nói gì, chợt nghe ngoài phòng truyền tới một thanh âm:
- Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi, ta muốn đợi thêm chốc lát.

Sau đó có tiếng bước chân tới gần.

Đường Kiếp và nàng kia cùng căng thẳng nhìn nhau, nhìn nhau, sau đó nàng kia lui ra trốn phía sau cửa, Đường Kiếp nhìn hai bên, trốn lên xà nhà.

Trong tiếng kẽo kẹt, cửa mở ra.

Một cô nương tiến vào trong, nương theo ánh đèn dầu mờ ngoài phòng, mơ hồ thấy cô nương này tuổi không lớn lắm, trên người mặc một bộ lụa mỏng màu hồng nhạt, trên đầu còn đính búi tóc.

Phấn sa cô nương vừa đi vào trong, đang muốn đốt đèn, chợt thân thể run lên, trầm giọng nói:
- Người nào? Đi ra!

Từ câu nói kia có thể thấy cô nương này chưa có kinh nghiệm, lúc gặp tình huống này không nhanh lui ra ngoài, ngược lại còn quát người ra.

Cô gái áo đen sau cửa đột nhiên ra tay, lao tới chụp vào vai phấn sa cô nương.

Cô nương đánh ngược lại một chưởng.

Chỉ có điều nàng ta ra tay cũng không mạnh như với Đường Kiếp, nữ tử áo đen như có điều e dè, bàn tay vươn ra, tinh quang bùng nổ hiện ra một đám sương mù.

Nữ tử áo đen nữ không dùng pháp lực đối chưởng, chỉ có thể cúi người né tránh.

Cô nương mặc áo hồng phấn đang hóa chưởng muốn ép xuống, chỉ thấy trên xà nhà lại xuất hiện thêm một bóng người, một kích đánh vào tay phải nàng khiến nàng đau đến la lớn, chỉ là tay kia cũng đã chặn miệng nàng, đồng thời tay phải duỗi ra đặt lên mí mắt cô ta, hiển nhiên chỉ cần cô nương kia dám động, hắn liền dùng hai ngón tay kéo tròng mắt nàng ra.

Cô nương áo hồng phấn nhận ra tình thế không ổn, không ngờ trong phòng còn có người thứ hai, trong lòng hoảng sợ, chỉ hận mình quá mức sơ suất.

Nữ tử áo đen thấy thế mừng rỡ, trong tay xuất hiện một con dao găm, đâm xuống cô nương hồng phấn.

Không ngờ Đường Kiếp lại chuyển động, đưa lưng mình cho nữ tử áo đen.

Dao găm đâm vào, chỉ thấy trên lưng Đường Kiếp xuất hiện kim quang, đúng là Vô Tướng Kim Thân đã chặn một đao kia.

Nữ tử áo đen nữ cũng không ngờ Đường Kiếp đột nhiên giúp đối phương, không khỏi thất thần, ngay sau đó chợt nghe Đường Kiếp thở dài một tiếng.

Âm thanh này khiến hai nữ tử đồng thời ngẩn người, chợt nghe ngoài phòng có tiếng tay áo vang lên, lại có người đã rơi trên nóc nhà này.

Chợt nghe người trong tòa nhà nói:
- Là ai tự tiện xông vào nhà người khác?

Một tiếng hừ nhẹ vang lên, đúng là âm thanh của An Như Mộng.

Nàng cất tiếng nói:
- Họ Du kia, ta biết ngươi đang ở gần đây, ngươi trốn không thoát đâu. Nếu thức thời, ngươi biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!

Nói xong nàng phất tay áo, người cũng rút lui.

Nữ tử áo đen chỉ lên trên đầu, ý chỉ Đường Kiếp người kia tới tìm ngươi.

Đường Kiếp gật gật đầu.

Áo đen chỉ hồng phấn rồi chỉ chỉ vào mình, ý đem nàng nhường cho ta.

Đường Kiếp kiên quyết lắc đầu, lộ vẻ không đồng ý.

Áo đen khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì nữa, bay thẳng ra cửa sổ, ẩn vào bóng tối, cứ như vậy mà biến mất.

Đường Kiếp thì giữ lấy hồng phấn bất động kia.

Qua một hồi lâu, hồng phấn mới nói:
- Mọi người đi rồi, ngươi còn không buông ta ra?

- Thật có lỗi. Chỉ là đến đây trốn nạn, không cùng đường với người kia, càng không có ý thương tổn cô nương, xin hãy tha lỗi, ngươi không cần hô, ta lập tức đi.
Nói xong Đường Kiếp buông tay, lui ra sau.

Hồng phấn quay đầu lại nhìn về phía hắn, tuy trong đêm đen không thấy rõ gì, đôi mắt sáng của nàng vẫn chăm chú nhìn Đường Kiếp, cũng không kêu la, cho đến khi Đường Kiếp hoàn toàn lui ra ngoài phòng, thần quang trong mắt mới dần dần tiêu tan.

Sau đó nàng đột nhiên cất giọng nói:
- Lưu mụ!

Một màn khói đen dâng lên trong phòng, đợi khói đen tiêu tan, một phụ nhân mặc cung trang hiện thân.

Phụ nhân kia mới xuất hiện, liền phát hiện không đúng, nhìn quanh một chút biến sắc nói:
- Tiểu cung chủ, vừa rồi nơi này...

- Là tiện nhân Vương Vân kia, hừ, một ngày nào đó ta sẽ đích thân lột da các nàng!
Người được xưng là tiểu cung chủ hừ nói:
- Xú nữ nhân này liên tục đi theo phá chuyện của chúng ta, quấy rối chúng ta, có huynh muội nàng ta, ta đừng mơ an bình ở Tiêu Dao cung. Nơi đây đã không còn an toàn, chúng ta rời đi trước rồi nói.

———————————

Ra khỏi sân, Đường Kiếp vội vàng rời đi, xác nhận không có bất kỳ truy binh nào mới khôi phục bộ dạng thiếu niên thuần phác lúc trước.

Đây là lần đầu Đường Kiếp dùng phân thân hành động, không ngờ lại thu được bất ngờ.

Tuy hắn dùng dáng vẻ Du Thiếu Phong che đậy thân phận, nhưng giờ nghỉ lại, cảm giác lúc đó mình vẫn hành động thiếu cân nhắc.

Phải biết Du Thiếu Phong lần này cũng tới Hồng Mai thành, hơn nữa còn theo chân đám người Long Đảo.

Một khi An Như Mộng tìm tới y, hai bên đối chất sẽ rất dễ tra ra chân tướng, đến lúc đó, ngược lại sẽ để lộ chuyện có học sinh Tẩy Nguyệt có sở trường về biến hóa.

Nếu để Thiên thần cung biết Tẩy Nguyệt học viện có người biết chiêu thức kia, điều đó sẽ mang đến phiền toái cho mình.

Pháp thuật như ảo ảnh thiên biến không có cách nào nhìn thấu, bởi vậy cũng chỉ ở những tình huống không biết mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.

Năng lực ảo ảnh thiên biến cũng là lần đầu có được, trước đó chưa từng chuẩn bị tâm lý, cho nên chuẩn bị vẫn chưa đủ.

Nhưng trải qua chuyện tối nay, hắn chân chính ý thức được tác dụng của ảo ảnh thiên biến. Theo kế hoạch ban đầu, hắn chỉ tính mượn dùng thân ngoại hóa thân giải quyết vấn đề ở Thập Phương Cốc, nhưng sau khi phân thân có ảo ảnh thiên biến, hắn bắt đầu cảm thấy có lẽ mình có thể làm được tốt hơn, hoàn mỹ hơn.

Nghĩ tới đây, trong lúc hành tẩu, trong đầu Đường Kiếp xuất hiện vô số ý niệm.

Che dấu chuyện hôm nay thế nào, lợi dụng ảo ảnh thiên biến thế nào, đối phó với Thiên thần cung thế nào, lấy thứ mình muốn thế nào... Lần lượt từng kế hoạch hiện ra trong đầu Đường Kiếp, vô số bóng dáng không ngừng lướt qua.

Mới đầu, kế hoạch rất rối ren, hỗn loạn không rõ ràng. Thời gian trôi qua, sau khi bài trừ tất cả quấy nhiễu, trước mắt Đường Kiếp xuất hiện một con đường mới.

Con đường này dẫn hắn tới một con đường chính, cũng vì hắn mà dẹp hết gian nan và trở ngại.

Mắt của hắn cũng theo đó sáng lên.

Địch Kiếm Viên.

Đường Kiếp bản thể đang vùi đầu trong chú giải cổ trận cũng hơi ngẩng đầu lên.

Hắn buông sách, đi ra bên ngoài nhìn lên trời.

- Xảy ra chuyện gì sao? Ca ca?
Y Y nhìn ra tâm tình của Đường Kiếp.

- À. Đường Kiếp trả lời:
- Phân thân vừa mới có kế hoạch mới, kế hoạch này có thể giúp chúng ta thêm an toàn, cũng nắm chắc có được Binh Chủ di bảo hơn.

- Vậy không phải rất tốt sao?

- Chỉ có điều kế hoạch này có thể sẽ hại chết một số người.

- Là người xấu sao?

- Không thể nói rõ là tốt hay xấu, chỉ là có chút chán ghét, nhưng chưa tới mức phải chết, tuy nhiên vì bản thân mình, cũng chỉ có thể tiễn kẻ đó lên đường.

Nói xong, hắn đi ra sân, đi về một phía Địch Kiếm Viên, xuyên qua một hành lang thật dài, đi qua đường mòn sâu thẳm, tới trước một căn phòng, Đường Kiếp đập cửa.

Cửa mở, hiện ra một gương mặt trẻ tuổi.

Là Du Thiếu Phong.

- Sao lại là ngươi?
Du Thiếu Phong ngây cả người:
- Ngươi tới làm gì?

- Muốn cùng ngươi tâm sự.

Du Thiếu Phong hừ một tiếng:
- Giữa chúng ta không có gì để nói.

Hắn nói xong định đóng cửa.

Đường Kiếp vung chân, chắn ở cửa phòng.

- Ngươi!
Du Thiếu Phong căm tức nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi có ý gì?

Đường Kiếp khẽ thở dài.

Hắn cũng không nói gì, chỉ vung tay lên, một đám kim mang bay vùn vụt.

Giữa mi tâm Du Thiếu Phong chợt hiện lên huyết hoa.

Cả người y cứng lại, không dám tin nhìn Đường Kiếp, gian nan cất tiếng:
- Ngươi... Dám...

Đường Kiếp giơ tay, đỡ lấy thân hình lảo đảo của y:
- Tuy ngươi liên tiếp tìm ta gây phiền toái, nhưng ta chưa bao giờ để ý . Giết ngươi... không liên quan tới tình cảm riêng tư.

Tùy tay vỗ vào đầu của Du Thiếu Phong.

Một chưởng này hoàn toàn đoạn tuyệt sức sống của y.