Trên đường tới Diễn Võ Đài, Đường Kiếp vừa đi vừa trầm tư.

Y Y ôm cổ Đường Kiếp, âm thanh non nớt nói:
- Ca ca, muội cảm giác người khi nãy có vấn đề. Lúc trước còn nói 3000 tiền mới bán, thế mà khi bán cho huynh, lập tức hạ xuống 300 cũng đồng ý? Hơn nữa còn là chú giải cổ trận, đúng là chúng ta cần.

Đường Kiếp cười nói:
- Đâu chỉ là người có vấn đề, ngay cả sách cũng có vấn đề.

- A?
Y Y ngẩn người.

Đường Kiếp nói:
- Muội nghĩ cổ trận là rau cải trắng, tùy tiện đi tìm là có thể gặp hay sao? Một tu giả còn chưa ra khỏi Tê Hà Giới sao có thể liên tục đụng tới được ba cổ trận? Ngoài chưởng tôn đại nhân Tẩy Nguyệt phải, đời này hẳn chưa có ai từng gặp qua tới ba cổ trận?

Y Y nghe nói ngây ra:
- Vậy quyển sách này là giả đúng không?

- Sách nhất định là giả, nhưng nội dung chưa hẳn đã là giả. Theo văn tự ghi chép, bên trong miêu tả vô cùng chuyên nghiệp, rất nhiều thứ trải qua không phải cứ tưởng tượng là nghĩ ra được. Giống như muội đọc một quyển sách, dù có những nội dung viết rất hay nhưng muội cũng biết nó là hư cấu. Mà có chút nội dung viết hơi lộn xộn, nhưng khi xem xong muội lại có cảm giác đó mới là miêu tả chân thật.
Đường Kiếp vỗ bản chú giải cổ trận nói:
- Bản chú giải cổ trận này là như vậy, tuy sách là giả, nội dung lại là thực, phàm là người hiểu chuyện vừa nhìn là biết. Nếu ta đoán không lầm, đây là thứ do Thiên thần cung trong mấy năm gần đây sưu tập về những cổ trận tâm đắc tập hợp lại với nhau, mượn cớ tu giả biên soạn thành sách, coi như là tính toán chu toàn.

- Nói như vậy, thật sự họ đang cố ý thử của huynh? Nguy rồi nguy rồi, giờ họ nhất định hoài nghi huynh rồi!
Y Y cuống quít hô.

Đường Kiếp nghe thấy cười ha ha:
- Tiểu đồ ngốc, muội nghĩ trước đó họ không nghi ngờ ta sao?

- Nhưng giờ càng thêm hoài nghi, có thể bắt huynh rồi!

- Không, Y Y, bọn họ sớm đã có thể bắt ta rồi. Còn nhớ Cố Trường Thanh không? Lúc y xuống tay với ta, cũng không chắc trăm phần trăm ta chính là Đường Kiệt. Nếu y nắm chắc trăm phần trăm thì sao có thể phát sinh chuyện Ưng đường nội đấu sau đó? Không, Y Y, Thiên thần cung không phải người chấp pháp, bọn họ không cần có trăm phần trăm chính xác, bọn họ hoài nghi là có thể động thủ, không cần phải ... thêm một bước chứng thực.

- Vậy sao giờ họ lại làm vậy?

- Đây là vấn đề… Y Y, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, sao còn muốn thử ta? Suy nghĩ thật kỹ.
Đường Kiếp xoa đầu Y Y.

Y Y cắn ngón tay suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn dậm chân hô:
- Ai nha thật đáng ghét, không nghĩ ra được!

Đường Kiếp cười nói:
- Nha đầu ngốc, lý do rất đơn giản, bởi vì đây không phải là thử. Phải biết bản chú giải này khá tốn công sức đấy, làm mồi thì hơi xa xỉ, không ai lại tốn phí cho hàng giả cao như hàng thật.

- Vậy họ vì cái gì?

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời:
- Cố Trường Thanh từng bắt được ta, nhưng lại không lấy được Binh giám. Thiên thần cung cũng hiểu, dù có bắt được ta, họ cũng không lấy được Binh giám. Nếu vậy, họ không ngại nghĩ theo hướng khác, cho ta cơ hội, cũng là cho họ cơ hội. Ta nghĩ... Họ muốn mượn tay ta mở Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận.

- Chúng ta phải làm sao đây?

- Cái gì mà làm sao?
Đường Kiếp cười nói:
- Thập Phương Cốc vốn do Thiên thần cung canh gác, nếu họ không muốn cho ta đi thì trăm năm nữa cũng không đi được. Giờ thì tốt rồi, họ ngóng trông ta đi phá trận, đúng lúc ta cũng đang muốn vào, đôi bên cùng có lợi.

- Có thể là vậy, nhưng sau đó họ sẽ bắt huynh.

- Đúng vậy, nhưng trái lại ta có thể lợi dụng họ, phá giải đại trận, đoạt bảo rời đi.

- Ca ca huynh có nắm chắc không?

- Không, nhưng ta không lo, Thiên thần cung sẽ cho ta nắm chắc.
Đường Kiếp nói xong, giơ chú giải trong tay lên.

Đây là chỗ Thiên thần cung cho hắn nắm chắc.

- Vì sao?
Y Y hỏi.

- Bởi vì trong một trận chiến, tất cả mọi người phải có hy vọng thắng lợi mới có thể đánh tiếp.

Y Y rốt cục không nói gì:
- Muội không thể giải thích vì sao, ca ca. Thế giới của người lớn...rất phức tạp.

- Nhưng rồi muội cũng sẽ lớn thôi, Y Y.
Đường Kiếp không do dự nói.

————————————

Lúc Đường Kiếp đuổi tới, trận chiến giữa Bành Diệu Long và Vân Vô Cực đã chấm dứt, người thắng là Bành Diệu Long lúc này đang đứng trong đám người cười ha ha.

Vân Vô Cực không có biểu hiện gì, chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu rời đi.

Thi đấu bây giờ không có ý nghĩa, bất kể là Bành Diệu Long hay Vân Vô Cực cũng đều có quân bài chưa lật, bởi vậy đây không phải là so thực lực, mà là ai vì nhất thời sảng khoái bộc lộ càng nhiều thì càng lộ nhiều quân bài chưa lật.

Mặc dù như vậy, có thể thắng Vân Vô Cực cũng khiến Bành Diệu Long sảng khoái, tâm tình tốt tới khi nhìn thấy Đường Kiếp, Bành Diệu Long bất mãn nói:
- Sao giờ mới đến?

Bản tính của con người là hận lúc mình ra vẻ ta đây lại không thể cho toàn thế giới nhìn thấy, bởi vậy lúc đánh Vân Vô Cực, Đường Kiếp không đuổi kịp Bành Diệu Long không thèm để ý, nhưng đánh thắng xong Đường Kiếp vừa chưa đến thì Bành Diệu Long rất để ý.

Đường Kiếp giơ túi trong tay lên:
- Đồ chưa ăn xong, bảo chủ quán gói lại.

"..."

Nếu ăn cũng đã ăn xong, đánh cũng đánh xong, mọi người tán gẫu trong chốc lát rồi tự giải tán.

Trong thời gian Tiên Duyên Hội chưa chính thức mở ra, mọi người cũng khá tự do, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.

Đường Kiếp nhàn rỗi không có chuyện gì, liền đi phường thị mua sắm.

Bởi vì Hồng Mai Lĩnh tập hợp thương gia đến từ bốn phương tám hướng, lại do Lục đại phái chủ trì, bởi vậy quy tắc Hồng Mai Lĩnh khá cao, không chỉ có chủng loại phong phú, thậm chí ngay cả những kỳ hoa dị thảo phẩm chất cao hiếm thấy, nhưng phương thuốc cổ truyền linh dược, yên đan bậc cao…nói chung cần có đều có, có thể nói là thịnh hội cấp bậc cao nhất trong phạm vi Tê Hà Giới.

Vì nguyên nhân này Đường Kiếp sau khi từ Lão Nha Lĩnh về chỉ vật liệu tẩy luyện, chế thuốc chứ không động đến những thứ khác, vì những thứ tốt chân chính đều ở đây.

Lúc đi tới, Đường Kiếp nghiêm túc chọn tài liệu mình cần, bó lớn bó nhỏ linh tiền tung ra ngoài.

Một gã nam nhân ngũ quan nhỏ bé ở phía xa thỉnh thoảng nói:
- Ba nhánh Trư Lung Thảo, hai đóa Tái Sinh Hải Đường, một cân Ô Tiêu Phấn... Gặp quỷ rồi, tiểu tử này mua đồ rất kỳ quái, không giống như tài liệu cần để phá trận... Đại nhân, ta thấy tiểu tử này có đề phòng, cố ý mua loạn đồ làm loạn tầm mắt của chúng ta...

Đường Kiếp vẫn đang mua sắm.

Thời gian qua đi, hắn đã bỏ ra mười ngàn linh tiền, mua đủ một đống đồ kỳ quái, nếu đặt ở Tẩy Nguyệt học viện, chỉ sợ đã bị đám đông xúm lấy. Nhưng nơi này là thịnh hội của Lục đại phái, có rất nhiều nhân vật lớn, những khách hàng hào phóng chi tiêu cũng không ít, mười ngàn linh tiền ở trong này chẳng thấm vào đâu, bởi vậy vẫn chưa có ai hưởng ứng.

Cũng bởi vậy, lúc người theo dõi nói "Đường Kiếp mua loạn đồ làm loạn tầm nhìn" thì không để ý đến một chuyện, đó là lấy thực lực của Đường Kiếp, dù lẫn lộn tầm mắt cũng không thể vung bút mua mù một khoản như thế.

Giống khi trước Đường Kiếp nói, không ai sẽ trả giá cho hàng giả cao như hàng thật.

Đường Kiếp sở dĩ dám quang minh chính đại mua tài liệu, chủ yếu là do thứ hắn muốn làm, Thiên thần cung căn bản không biết.

Thân ngoại hóa thân!

Ngay cả Thoát Phàm cũng chưa có thân ngoại hóa thân.

Đây là bí thuật của Ngũ Thần Giáo, nhưng trong Ngũ Thần Giáo bây giờ đã thất truyền.

Bởi vậy đừng nói Thiên thần cung không nhìn ra, ngay cả giáo đồ Ngũ Thần Giáo ở chỗ này cũng không thể từ tài liệu nhìn ra Đường Kiếp muốn làm gì.

Lúc này Đường Kiếp đang dạo quanh, bỗng có một vật hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Đó là một khối thịt tuyết trắng, thoạt nhìn ước chừng to cỡ đầu người, trên bề mặt sinh ra những con mắt, thoạt nhìn có vẻ quỷ dị.

- Nhãn nhục?
Trong lòng Đường Kiếp đập mạnh.

Nhãn nhục là một loại linh vật vô cùng hiếm thấy, sinh ra giữa thiên địa, có ngũ hành, không phải yêu không phải tinh, không phải quỷ không phải quái. Nhục này không phải thịt lấy từ người yêu thú mà là do thiên địa tự nhiên tạo ra, mỗi trăm năm sinh một mắt, được xưng Nhãn nhục.

Vật này là tài liệu tốt dùng để tu luyện nhãn hệ phát thuật.

Mà Đường Kiếp biết chắc, Nhãn nhục là tài liệu tốt nhất chế tác thân ngoại hóa thân.

Không có một trong!

Khối Nhãn nhục trước mắt đã sinh ra chín mắt, ý là nó đã có chín trăm năm tuổi, ngay cả niên hạn cũng là hàng tốt. Nếu có thể dùng Nhãn nhục làm tài nguyên, luyện chế ra thân ngoại hóa thân có thể tu luyện. Tuy rằng sự tu luyện này khẳng định khó khăn hơn với bản thể, nhưng ít ra cũng không phải loại vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở Linh Đài Cảnh "phế vật".

Phải biết nếu có thể có được một phân thân tu luyện, với bản thân có ý nghĩa trọng đại thế nào.

Lúc này trên mi tâm Đường Kiếp thoáng hiện ánh sáng, nhìn kỹ lại Nhãn nhục kia, xem xét một hồi xác nhận đây là hàng thật liền hỏi người bán:
- Vật này bao nhiêu?

Người bán chậm rãi giờ một bàn tay:
- Năm vạn.

Đường Kiếp bị này giá này làm hoảng sợ:
- Giá này đắt quá!

Hắn ở học viện Tẩy Nguyệt mấy năm nay, cũng coi như đi qua nhiều khu chợ, nhưng chưa thấy tài liệu nào bán với giá hơn vạn cả.

Như Nhuyễn Hương Ngọc cũng coi là thạch linh quý hiếm, một mảnh đã bốn năm nghìn, tử kim tuy có ba bốn nghìn, Nhãn nhục này lại một lần hét tới năm vạn tiền, quả nhiên nghe rợn cả người.

Người bán lại hừ một tiếng:
- Vật lấy hiếm làm quý, Nhãn nhục chín trăm năm, ngươi làm như dễ có lắm vậy?

Như Nhuyễn Hương Ngọc, tử kim, dù hiếm có tới đâu thì vẫn còn mạch khoáng tồn tại, nhưng Nhãn nhục lại do thiên địa tự nhiên tạo ra, muốn nuôi dưỡng cũng chẳng nuôi được, bởi vậy cực kỳ hiếm có, bỏ qua khối này, có lẽ mấy trăm năm nữa cũng chẳng gặp được khối nào khác.

Nguyên nhân chính giá của Nhãn nhục trước giờ luôn lớn hơn nhiều giá trị thực dụng của nó.

Tuy nhiên đấy là với người không biết sử dụng Nhãn nhục mà nói, đối với Đường Kiếp, có thể sử dụng Nhãn nhục chế tạo thân ngoại hóa thân, chỉ riêng giá trị cũng vượt xa năm vạn linh tiền.

Phải biết rằng Ngũ Thần Giáo thân ngoại hóa thân sở dĩ vẫn chưa thể tu luyện, cũng bởi khó có được Nhãn nhục, thế nên chỉ có thể dùng tài liệu khác thay thế, thời gian còn dài, ngay cả Ngũ Thần Giáo cũng cảm thấy thân thể họ không thể thân ngoại hóa thân, cuối cùng vứt bỏ, tiêu thất thế gian.

Bởi vậy với Đường Kiếp mà nói, hắn muốn Nhãn nhục, chỉ là cái giá này.

Thời lúc này hắn nói:
- Dù nói thế nào, nó cũng chỉ là tài liệu phụ trợ dùng để tu luyện nhãn thuật, một tài liệu phụ trợ tài bán năm vạn, điều này cũng quá điên cuồng, bảo nó năm nghìn cũng không đáng.

Người bán lại không để ý tới, chỉ không kiên nhẫn khua tay:
- Không mua nổi cút ngay, đừng có ở đây cản trở lão tử.

Y một lòng đầu cơ kiếm lợi, một lòng ôm cây đợi thỏ, bởi vậy không thèm để ý tới Đường Kiếp.

Nhìn đến cảnh này, sắc mặt Đường Kiếp chìm xuống.

Không phải hắn không lấy được năm vạn, nhưng lấy ra lần nữa hắn sẽ hoàn nghèo, mà có Nhãn nhục thì vẫn cần phối hợp với những tài liệu cao cấp khác mới có thể phát huy tác dụng chân chính, nếu không mua cũng uổng phí.

Đường Kiếp xem qua đại khái, hắn không thể trả hơn hai vạn cho Nhãn nhục này, giá tiền quá cao, những tài liệu khác không theo kịp, hắn mua cũng không có ý nghĩa.

Nhưng bảo hắn bỏ qua như vậy, hắn cũng không chấp nhận được.

Phải biết Nhãn nhục hiếm có, hôm nay có thể gặp được đã là tiểu kỳ ngộ trăm năm khó gặp.

Đúng lúc này, Y Y ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói:
- Có tên khốn Thiên Thần cung vẫn còn theo sau theo dõi chúng ta.

Hả?

Thiên Thần cung?

Đường Kiếp đột nhiên nhận ra điều gì, trong lòng xuất hiện ý giảo hoạt.

Sau đó hắn nói:
- 10.000, bán cho ta thế nào?

Người bán trừng mắt:
- Cút! 10.000 tiền cũng muốn mua Nhãn nhục của ta, người si nói mộng! Cút, cút, cút, chớ đến phiền ta!

Đường Kiếp vừa tức vừa giận, quát to:
- Ngươi quá tham lam? Nhãn nhục này tuy quý hiếm nhưng chung quy chỉ là tài liệu phụ trợ nâng cao phát thuật nhãn hệ, chỉ là tăng cường năng lực Động Hư phá vọng, phá giải mê cảnh thôi, giá trị không hơn 5000, ngươi lại chào giá gấp đôi. Nếu không phải ta vừa lúc cần đến nhãn thuật Động Hư phá vọng, ai sẽ trả cho ngươi cái giá mười ngàn chứ?

- Không liên quan tới ta.
Người bán vẫn bướng bỉnh.

Đường Kiếp tức đến chạy loạn quanh sạp của y, lộ vẻ muốn mua nhưng lại mua không nổi, cuối cùng hận đến dậm chân mấy cái, phẫn nộ rời đi, vừa đi vừa quay lại chăm chú nhìn, hiển nhiên là không cam lòng bỏ qua Nhãn nhục kia.

Không quá lâu, tin tức liền truyền đến tai một gã kim y nam tử.

Người này đúng là Đặng Ngọc Khánh.

Đứng ở chỗ cao, Đặng Ngọc Khánh trông về phường thị phía xa, nhìn bóng lưng Đường Kiếp, trong miệng thì thào:
- Động Hư phá vọng, phá giải mê cảnh... Chẳng lẽ nói là vì Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận? Nhưng Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận không có ảo trận. Đúng rồi, cho dù không có ảo trận, Động Hư pháp nhãn cũng có khảo nghiệm linh văn, tìm cửa phá trận, luôn có tác dụng. Tiểu tử này thực lực không đủ, muốn phá trận thì không thể khinh suất, vừa tìm hiểu toàn trận, lại vừa tìm kiếm cơ hội.

Nghĩ vậy, Đặng Ngọc Khánh nói:
- Người bán nhãn nhục là người phương nào?

- Thứ đại nhân, một kẻ tán tu.
Trong bóng đêm truyền tới một thanh âm, lại không thấy rõ bóng dáng.

- Đi nói với tán tu kia, mười ngàn tiền bán cho Đường Kiếp, chúng ta thêm cho y hai vạn... Thêm mười ngàn đi.

- Vâng!