Men theo thanh âm nhìn xuống dưới lầu liền thấy dưới lầu có mấy người đang ầm ĩ.

Trong đó có một người tuổi chừng bốn mươi, quần áo vải thô, hai tay đầy vết chai, tướng mạo trung hậu, thoạt nhìn giống lão nông, lúc này đang kích động nói gì đó, đứng đối diện là mấy người trẻ tuổi, một thân kim y, không ngừng cười lạnh với lão nông.

Chỉ đưa mắt nhìn qua, đám học sinh trên lầu đã nhận ra mấy tên mặc kim y kia là ai.

Thái Quân Dương hừ lạnh:
- Mấy tên Thiên Thần cung lại ra ngoài gây chuyện rồi.

Tuy không biết chuyện đang xảy ra, nhưng lão nông kia là chủ quán, đang bày quầy hàng trên vỉa hè, lúc này đang gắt gao che chở một quyển sách trong tay, mọi người không cần hỏi cũng có thể đoán được, phân nửa vụ tranh cãi này do mua bán.

Lúc nghe Thái Quân Dương nói vậy, Bành Diệu Long bật cười ha ha, nói:
- Đám tiểu tử Thiên Thần cung, không rúc trong ổ còn chạy tới ức hiếp người lương thiện, có biết xấu hổ không?

Mấy đệ tử Thiên thần cung nghe tiếng ngẩng đầu, lúc này mới thấy tầng trên Thiên Hương lâu đều là học sinh Tẩy Nguyệt, đồng loạt biến sắc.

Người cầm đầu đám học sinh Thiên Thần xem ra có quen Bành Diệu Long, tức giận nói:
- Bành Diệu Long, việc này không liên quan tới ngươi, ngươi bớt lo chuyện người khác đi!

Bành Diệu Long ngửa mặt lên trời cười ha ha:
- Khang Quốc Nhiên, liên quan không không phải ngươi nói là được, lão tử thích quản chuyện của ngươi đấy, thế nào? Ngươi không phục, chúng ta lên Diễn Vũ Đài đánh một hiệp.

Người tên Khang Quốc Nhiên lập tức câm miệng, hiển nhiên là không dám.

Tiếp đến là Đường Kiếp nghe xong tò mò, hỏi:
- Diễn Vũ Đài?

Vệ Thiên Xung nói cho hắn biết:
- Chính là võ trường chúng ta đến lúc đó.

- Vậy bây giờ có thể dùng sao?

Vệ Thiên Xung cười ha ha nói:
- Ngươi nghĩ Tiêu Dao cung tốn nhiều công lập đại trận, còn bày nhiều khôi lỗi như vậy chỉ để bài trí sao? Đường Kiếp ngươi cũng biết mấy ngày qua, chỉ riêng các đệ tử lén giao thủ trong Hồng Mai thành đã có hơn trăm lần rồi.

- Nhiều như vậy? Đường Kiếp cũng hoảng sợ:
- Để dành khí lực tới trận đấu chính thức không tốt hơn sao?

- Vấn đề là có người không nghĩ như vậy.
Thái Quân Dương nói.

Nhờ Vệ Thiên Xung và Thái Quân Dương giải thích, giờ Đường Kiếp mới hiểu được.

Tiên Duyên Hội lần này, người chân chính tham gia kỳ thật chỉ có 120 người, Lục đại phái mỗi bên phái hai mươi người.

Nhưng bởi sự tình liên quan tới Lục đại phái tranh hùng, Tiêu Dao cung gả nữ nhi, sắc và đao vĩnh viễn là mục tiêu mọi người truy đuổi, bởi vậy hấp dẫn người xem tới ngàn vạn. Hơn nữa còn có phần lớn nô bộc, tùy tùng, thương gia nghe nói, vì vậy mà lần lượt kéo tới xem, cứ tuần hoàn như vậy, khiến Tiên Duyên Hội trở thành một trường thịnh hội khó gặp.

Thịnh hội như vậy, nguyên bản vốn là vấn đề thuộc về Tiêu Dao cung, dần dần biến thành cuộc tranh đua thực lực giữa Lục đại phái.

Lục Đại phái đến cùng ai yếu ai mạnh, trăm ngàn năm qua vẫn luôn là chủ đề tranh luận không ngớt, vì sự sinh tồn, Lục đại phái vẫn muốn làm ra hình thức đại hội luận võ tranh phong —— đối với Lục Đại phái mà nói, trở thành môn phái đứng đầu lục phái có thể mang tới cho mình rất nhiều chỗ tốt, xa xa không kịp trở thành lục phái chót nhất mang đến cho mình phiêu lưu.

Tiên Duyên Hội trong lúc vô ý mang tới một cơ hội như vậy, thông qua trận thịnh hội này có thể kiểm nghiệm thực lực học sinh song phương.

Thực lực của học sinh không có nghĩa là thực lực của môn phái, thắng bại sẽ không thương tới gân động tới cốt, bởi vậy Lục Đại phái còn có gan toàn lực ứng phó, thúc đẩy cuộc đọ sức —— càng không sợ thua, lại càng dám buông tay vật lộn.

Đây là nhân tố thượng tầng.

Trừ lần đó ra, Lục Đại phái cũng chẳng hòa thuận gì, giống như người của Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các vừa gặp mặt đã trừng mắt, Thất Tuyệt Môn và Thiên thần cung, Thú Luyện Môn và Tẩy Nguyệt phái xưa nay cũng không qua lại đấy. Đây là nhân tố cảm tình.

Phần đông học sinh sáu phái, những người không có thực lực nhưng không được tuyển chọn, khát vọng thành danh, được người tán thành, họ không thể chính thức xuất hiện trên Tiên Duyên Đại Hội thì liền ở đây tìm cơ hội. Đó là nhân tố cá nhân.

Cuối cùng chính là nhiều người, chuyện cũng nhiều, khó tránh xảy ra tranh cãi, cũng cần một con đường giải phóng và xử lý, đây là nhân tố quản lý.

Chính vì nguyên nhân này nên trước khi bắt đầu Tiên Duyên Đại Hội thì đã vô cùng náo nhiệt, trình diễn qua vô số trò hay.

Một vài học sinh mượn cơ hội này thành danh, một vài người trở thành nhân vật phong vân trong thành Hồng Mai.

Trong chuyện này ngoài Lục đại phái cũng có những môn phái nhỏ, có học sinh chính thức tham gia, cũng có học sinh chưa có tư cách tham gia.

Bành Diệu Long chính là một trong những nhân vật phong vân, mấy ngày nay hắn đã ở Diễn Võ Trường đánh vài tràng, trận nào cũng thắng lợi, trước mắt danh hiệu Top 10 Tiên Duyên Hội, y cũng là một trong số đó.

Đây chính nguyên nhân học sinh tên Khang Quốc Nhiên vừa nghe Bành Diệu Long nói liền rụt cổ lại.

Hiểu được điểm này, Đường Kiếp hỏi Thái Quân Dương:
- Vậy còn ngươi? Thành tích ở Diễn Võ Trường thế nào?

Thái Quân Dương bĩu môi trả lời:
- Ta không đi, không muốn để lộ bản thân sớm như vậy.

Trước trận đấu chính thức, đa số người dựa thi đều không tham gia, họ phải giữ lại thực lực, giữ lại quân bài chưa lật, dù sao quan trọng nhất cũng là dùng trong trận đấu chính thức.

Dù là người tham gia, thường cũng chỉ là hứng thú vui đùa một chút, dấu diếm quân bài chưa lật. Như Bành Diệu Long liên tục thắng lợi cũng chỉ là cậy vào cơ thể mạnh mẽ, cũng không ai biết sau lưng y còn cậy mạnh vào thứ gì.

Lúc này đám Đường Kiếp đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Đơn giản là lão nông đang bán một quyển chú giải trận đạo không biếtlấy từ chỗ nào, thế là bị mấy tên học sinh Thiên Thần cung vừa thấy đã muốn mua lại.

Chú giải trận đạo cũng không phải là đồ hiếm lạ, đơn giản là những tâm đắc, lý giải của tu giả đối với trận đạo.

Trên đời này có rất nhiều tu giả hiểu trận đạo hơn, nếu không phải danh gia, bình thường cũng không có giá trị.

Tuy nhiên tu giả nào cũng có những lý giải riêng thuộc về bản thân mình, dẫn chứng phong phú, không thể không có thứ gì đáng giá cần học tập, bởi vậy vẫn có giá trị tham khảo.

Hẳn mấy tên học sinh Thiên Thần cung muốn mua để tham khảo, nhưng không ngờ lão nhân kia không nể mặt, muốn đầu cơ kiếm lợi, ra giá tới 3000 linh tiền.

Học sinh sao có thể chấp nhận được giá đó, nhưng cũng không muốn buông tha, thế nên liền bắt đầu tranh luận. Họ vốn trẻ tuổi khí thịnh, nói chuyện cũng hăng, hơn nữa xuất thân cao quý, trong lúc vô ý hữu ý đều lộ vẻ uy hiếp. Nhưng không ngờ lão nông không sợ chết, kết quả là loạn hết lên, đồng thời cũng kéo cả đám học sinh Tẩy Nguyệt đang ăn cơm ra.

Nói việc này sai thì không hoàn toàn là người của Thiên Thần cung đi bắt nạt một lão già lũng đoạn thị trường, mà lão nông kia phản ứng cũng có phần mẫn cảm, chỉ là đám Bành Diệu Long sao suy xét tới. Ba năm trước đây, chuyện của Cố Trường Thanh vốn đã khiến quan hệ giữa Tẩy Nguyệt phái và Thiên thần chuyển tiếp đột ngột, giờ có cơ hội bắt bớ, Bành Diệu Long lại càng không đồng ý buông tha, cười lạnh nói:
- Thế nào? Người của Thiên thần cung chỉ biết ức hiếp bình dân, động đến là rụt cổ?

Khang Quốc Nhiên xanh mặt, lộ vẻ bị Bành Diệu Long làm tức giận vô cùng, chỉ có điều tài nghệ không bằng người, cũng chỉ có thể cắn răng chịu khổ.

Chính lúc này, lại nghe xa xa một thanh âm vang lên:
- Nếu nói Thiên thần cung ta chỉ biết ức hiếp bình dân, vậy Bành Đại sư huynh người khiêu chiến với kẻ yếu hơn mình thì tính là thứ gì? Muốn lên Diễn Võ Đài? Được, ta đi cùng ngươi!

Lời vừa nói ra, đám học sinh Tẩy Nguyệt đồng thời biến sắc, duy có đám người Thiên thần cung hưng phấn quay lại, cùng nhau kêu thành tiếng:
- Vân sư huynh!

Chỉ thấy xa xa có đoàn người bước vào, người dẫn đầu tay cầm quyển sách, thứ mặc trên người không phải kim y của Thiên thần cung mà là trường bào màu trắng, thoạt nhìn phong thần như ngọc, giống như bạch diện thư sinh.

Người này vừa xuất hiện, sắc mặt Bành Diệu Long trầm xuống:
- Vân Vô Cực!

Đường Kiếp quay lại nhìn Vệ Thiên Xung, hắn mới đến, nhiều tình huống còn chưa rõ. Vệ Thiên Xung giải thích cho hắn:
- Học sinh Thiên Thần học viện năm bảy tên Vân Vô Cực, là một trong các thí sinh chính thức của Thiên thần cung, thiên tài của Thiên Thần học viện, đã cùng Bành sư huynh đánh qua hai trận, hai người mỗi người thắng một. Y cũng người được xưng có hi vọng được tiểu cung chủ lựa chọn nhất... Lớn lên đẹp trai mà.

Thái Quân Dương vung tay lên trán, ra vẻ tự nhiên, phóng khoáng:
- Công tử bột có gì hiếm lạ. Làm nam nhân phải có tư vị nam nhân, nội liễm mà phóng túng chứ đừng biến mình vừa giống gấu chó, cũng đừng biến mình thành ẻo lả!

Thích Thiếu Danh nói:
- Nói vậy, ta cảm thấy ta rất phù hợp.

Thái Quân Dương tiếng hừ lạnh:
- Lệch về âm nhu rồi.

Diệp Thiên Thương hỏi:
- Vậy ta thì sao?

- Lệch dương cương rồi.

- .. Vậy ngươi tốt.
Thích Thiếu Danh và Diệp Thiên Thương cùng nhau lườm hắn.

Thái Quân Dương cười ha ha:
"Nào có nào có, ý của ta là như Đường Kiếp thì thích hợp nhất.

Đường Kiếp ho một tiếng:
- Nơi này không có chuyện của ta, các ngươi nói chuyện đừng có kéo ta xuống nước.

Bên này vang lên tiếng đàm tiếu của họ, Bành Diệu Long và Vân Vô Cực vẫn trừng mắt lẫn nhau, không khí nhất thời trang nghiêm, khẩn trương tới cực điểm.

Hai người cứ trừng mắt nhìn đối phương như vậy một lúc lâu, Bành Diệu Long đã trừng tới mắt to như mắt lừa, Vân Vô Cực kia cũng nghiêm túc khoanh tay đứng thẳng, không nhượng bộ nhìn đối phương, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ e hai người đã sớm chém đối phương thành trăm ngàn mảnh.

Rốt cục, Bành Diệu Long hít sâu một hơi nói:
- Được, được, rất tốt! Vân Vô Cực, ngươi muốn đánh, vậy thì đánh!

Nói xong y vung tay áo, người bay ra ngoài như một viên đạn về phía xa, chạy vội tới võ trường, Vân Vô Cực hừ một tiếng, thân hình chợt lóe rồi giẫm lên Ngân Kiếm đuổi theo Bành Diệu Long, hai người một trước một sau, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Học sinh còn lại cũng chạy theo về hướng Diễn Võ Trường, nên vì sư huynh nhà mình ủng hộ, tiếp sức.

- Đi, Đường Kiếp, chúng ta cũng đi.
Vệ Thiên Xung kéo Đường Kiếp nói.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Các ngươi đi trước, lát nữa ta mới đến.

Nói xong đã tự xuống lầu, đi tới chỗ lão nông bán sách.

Đi tới gần bên lão nông, Đường Kiếp chỉ quyển sách của lão nói:
- Bản Chú giải trận đạo của lão, có thể cho ta xem một chút không?

Đại khái lão nông nhận ra Đường Kiếp là người từng lên tiếng giúp ông ta giải vây, bởi vậy vội hỏi:
- Công tử muốn xem, đương nhiên có thể. Nếu không có công tử và bằng hữu trượng nghĩa nói ra, sợ lão nhân đã bị đám bại hoại Thiên Thần cung cường đoạt bảo bối.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Có phải bảo bối không thì phải xem qua mới biết được.

Nói xong tiện tay lật vài trang sách, mấy chữ vừa lọt vào tầm mắt đã khiến trái tim Đường Kiếp run lên bần bật.

- Cổ trận tham bí tâm đắc.

Cổ trận tham bí? Không ngờ là một quyển chú giải cổ trận tham bí tâm đắc?

Đường Kiếp lập tức hiểu sao mấy tên đệ tử Thiên thần cung lại có hứng thú với quyển sách này.

Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận chính là thượng cổ đại trận!

Tê Hà Giới tu tiên cho tới nay đã có mấy vạn năm. Trong mấy vạn năm này, theo lịch sử phát triển, hoàn cảnh thay đổi, rất nhiều tiên pháp tiên thuật đã sớm biến dạng. Như Thể tu nghe nói lưu hành nhất thời thái cổ giờ đã gần như khó thấy bóng dáng. Người như Đường Kiếp, Bành Diệu Long cũng có thể coi như Thể Tu, nhưng nếu đặt vào thời Thái cổ, chỉ e còn chẳng bằng đứa trẻ sơ sinh.

Thượng cổ đại trận so với trận pháp bây giờ có sự khác biệt rất lớn, đó là vì những nguyên lý, ảo diệu, ý nghĩ có nhiều chỗ khác biệt, thế cho nên có rất nhiều cao nhân trận đạo cũng rất khó phá giải cổ trận. Bởi vì trước cổ trận, rất nhiều học thức của họ đều không sử dụng được.

Theo lý mà nói, nếu như có thể lý giải huyền bí của cổ trận, nắm giữ nguyên lý vận chuyển, hiểu được phương pháp phá giải thì có hay không có Binh giám cũng chẳng sao.

Không có chìa ta liền phá cửa, đập không ra ta liền nạy cửa.

Vì nguyên nhân này, những năm gần Thiên thần cung luôn sưu tập các tri thức về cổ trận và nguyên lý vận hành. Giờ có quyển sách nói về lý giải cổ trận, ngay cả Thất Tuyệt Môn cũng chưa chắc hiểu biết hơn họ.

Qua điều này có thể hiểu được mấy tên đệ tử Thiên thần cung đệ tử tại sao phải mua loại bản cổ trận tâm khó hiểu này. Chỉ là nếu họ tiện đường phát hiện thì sẽ không mang theo nhiều tiền như vậy, càng không nghĩ đối phương sẽ ra giá cao như vậy.

Lúc này Đường Kiếp mở ra nhìn kỹ, chỉ thấy phía trên ghi chép tổng cộng có ba cổ trận, cả quyển sách cũng vì thế chia làm ba phần, mỗi phần đều là quá trình và cảm xúc khi phá giải cổ trận.

Tuy trong ba cổ trận kia, tu giả chỉ phá được trận đầu, còn hai trận lại thất bại mà chấm dứt, nhưng cũng ghi chép tình huống lúc đó, phá giải đến mức nào, vì nguyên nhân nào mà thất bại.

Từ góc độ tham khảo, quyển sách này có ý nghĩa trợ giúp rất lớn trong việc Đường Kiếp phá giải Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, dù sao hắn cũng không biết sau khi vào Thập Phương Cốc sẽ gặp phải tình huống gì.

Không ngờ mới tới Hồng Mai thành đã gặp được chuyện tốt, Đường Kiếp khẽ nở nụ cười.

Thăm dò hay là kỳ ngộ?

Trùng hợp hay là âm mưu?

Đường Kiếp không biết.

Nhưng hắn biết nếu đó là mồi, như vậy ít nhất mồi này rất thơm, rất thơm, thơm đến hắn cũng không thể không động tâm.

Cầm trên tay, một hồi lâu Đường Kiếp mới nói:
- Vật này không tệ, đáng tiếc không trọn vẹn. Ta cũng có hứng thú với trận pháp, nhưng giá 3000 linh tiền thì không có khả năng.

Lão nông cười ha ha nói:
- 3000 linh tiền cũng chỉ là ra giá, nếu công tử muốn, lão nhân có thể bớt cho ngươi, thu ngươi 2500 thế nào?

Đường Kiếp cười nói:
- Ngươi thật sự muốn tiền tới điên rồi. Cổ trận tham bí tâm đắc, ngươi cho trên đời này còn mấy cái cổ trận? Hơn nữa, nếu có thật, cầm thứ này thì có thể phá được sao? Cũng chưa chắc. Nghiên cứu nó lại chẳng có tác dụng gì với trận pháp đương thời. 2500... Ta thấy ngươi cũng chẳng khác đồ gà mờ lắm.

Lão nông cũng nóng nảy:
- Công tử sao lại nói như vậy, dù sao trên đó cũng có tới ba cổ trận tham bí tâm đắc. Như lời công tử nói, cổ trận khó kiếm, người bình thường cả đời chưa chắc đã đụng được tới cổ trận, huống chi là ba cái.

Hắn cũng nóng nảy, vì xúc tiến tiêu thụ cái gì cũng nói, Đường Kiếp nghe mà chớp mắt liên tục.

Hắn cười ha hả nói:
- Nếu vậy một cổ trận 100 linh tiền. Ta cho ngươi 300 linh tiền, nếu ngươi đồng ý thì bán, không chịu bán, ta đi.

Nói xong liền làm bộ rời đi.

Lão nông thấy thế khẩn trương:
- Bán, bán, bán cho ngươi là được!

Đường Kiếp liền bỏ lại 300 linh tiền, lấy sách bước đi.

Nhìn Đường Kiếp cầm sách rời đi, lão nông vốn đang có vẻ mặt lo lắng dần an định lại, dường như đang lẩm bẩm nói:
- Hắn mua sách cầm đi rồi, nhưng dường như có chút hoài nghi. Hắn dùng ba trăm linh tiền là muốn thử ta, nếu ta đúng là người bán hàng thì không nên chấp nhận giá thấp như vậy. Nhất là lúc trước còn vì 3000 linh tiền mà cùng đệ tử Thiên Thần cung ầm ĩ một trận lớn, giờ hạ xuống chỉ còn 300, thế quá bất hợp lý! Đại nhân, ta cảm giác, cảm thấy vừa rồi người đáp ứng quá nhanh, chỉ e đã làm hắn hoài nghi.

- Có hoài nghi là được, có hoài nghi mới là chuyện tốt.
Một giọng nữ vang lên:
- Nếu hắn vô tội thì cần gì hoài nghi? Duy chỉ khi trong lòng có quỷ, tất sẽ nghi thần nghi quỷ. Thế nên nói hắn có khả năng là Đường Kiệt, ban đầu chỉ chắc tám phần, giờ xem ra đã là chín phần chín!

Lão nông kia bừng tỉnh đại ngộ:
- Hóa ra là như vậy, đại nhân anh minh! Đường Kiếp kia tuyệt sẽ không nghĩ tới, chúng ta đang hoài nghi hắn.

- Không. Hắn mắc mưu hay không đều không quan trọng, quan trọng là ... hắn có gan đi làm chuyện hắn muốn làm. Giờ xem ra, ít nhất dũng khí người này còn rất lớn. Chẳng sợ biết rõ là mồi, hắn cũng dám nuốt... Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt!

- Kia giờ chúng ta...

- Cho hắn nhiều cơ hội hơn nữa.