- A!
Trong tiếng kêu thảm thiết, lời trả lời của Lăng tĩnh bay lên.
Lần này thay đổi nhanh quá, làm mọi người đều thất kinh, Lạc âm thất thanh kêu to:
- YY ngươi làm gì vậy?
Cô ấy muốn xông tới ngăn cản, chỉ thấy dưới chân thân cây hoa đang mọc lên, giữ ba người bọn họ tại chỗ. Trước mắt Tần Chu bóng người chợt lóe, Tay của tam phẩm hình nhân đã đặt trên vai của hắn.
Đồng thời Lăng tĩnh cũng ôm bụng mà ngã xuống đất, chỉ thấy toàn thân trên dưới đều xuất hiện một tảng băng lớn, cả người gần như bị đóng đóng băng lại, vừa kinh hãi vừa giận mà nhìn YY:
- Thế này là ý gì ?
- Còn giả bộ? xem ngươi có thể giả bộ đến bao giờ.
YY cười lạnh, Hỏa Quạ hoàn trong tay chợt lóe, một lũ Hỏa Quạ lại một lần nữa bay ra, lao thẳng về phía Lăng tĩnh.
- Không!
Tần chu và mọi người cùng kêu lên.
Lúc này Lăng tĩnh bị ảnh hưởng bởi Băng Tinh kiếm, toàn thân bị cứng lại không động đậy được, nhìn thấy chuẩn bị lũ Quạ công kích mà không thể tránh được,chỉ thấy lớp băng quanh cô ta đột nhiên ngưng kết, chỉ nháy mắt đã thành một lồng băng.
Hàng trăm Hỏa Quả đập vào lồng băng, đâm thành một vùng lửa, nhưng không cánh nào làm gì được mục tiêu.
Đúng lúc này, Bóng dáng của Đường Kiếp chợt hiện ra, thân hình ở trên mặt đất kéo thành một đường quang điện màu tím, xông đến cùng lúc, Đoạn Tráng Đao xuất hiện một mảnh ánh sáng thê lương trực tiếp vào đỉnh đầu của Lăng tĩnh, ba cái Kim Châm bay ra, đồng thời tam phẩm hình nhân cũng hướng về Lăng Tĩnh phát ra một đạo Lạc Lôi Thuật, Tiểu hổ đánh ra một Điện Quang Đao, YY phát động Mạn Thiện Hoa Vũ.
Chỉ trong nháy mắt, Đường Kiếp, YY, Tiểu hổ, Hình nhân đồng thời ra tay, hình thành một kết cục là chắc chắn chết.
Đừng nói là Lăng tĩnh, cho dù là, cho dù là Thoát phàm Linh sư như Nam Bách Thành đối với cái kết cục chắc chắn chết này, cũng khó mà thoát.
Đúng lúc này, Lăng tĩnh ngửa đầu hí một tiếng.
Cùng với tiếng gọi này, đao khí, kim chân, lôi quang, hoa vũ nhiều loại chưởng lực đều tới tấp dơi trên người của Lăng Tĩnh, không ngờ lại như đánh vào không trung, nổi lên một sóng lăn tăn.
Sau đó nghe Ba- một tiếng, như có đồ vật gì vỡ, Lăng tĩnh đầu là không nhúc nhích, sau đó chợt mãnh liệt nổ vỡ ra, hình thành vô số ánh quang hướng về bốn hướng mà phát tán, trong không trung tiêu tan xong lại gắn kết, không ngờ lại biến thành một con toàn thân tuyết trắng hồ ly.
Tần chu cùng mọi người đồng thời quát ra một tiếng:
- Huyễn Ảnh yêu Hồ!
Việc đến nước này làm cho họ làm sao có thể không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hóa ra Hồ yêu sớm đã tới rồi.
Chỉ là Lăng tĩnh không ngờ chính là Hồ yêu, thế Lăng tĩnh thật đâu rồi ?
Nghĩ đến đây, mọi người đều đồng thời thấy lạnh.
Lạc âm kêu lên:
- Hồ yêu, mày bắt Sư tỷ tao đi nơi nào rồi .
Cô ấy vẫn còn ôm một tia hi vọng, hi vong Lăng tĩnh không có chuyện gì, Hồ yêu chỉ là dấu chị ấy ở một chỗ nào đó.
Hồ yêu cười và nói:
- Thế cũng phải hỏi hả? tất nhiên là ăn rồi, bằng không giữ lại làm gì?
Nghe nói như thế, Lạc âm thân thể run lên, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cho dù cũng biết là Lăng tĩnh rất khó có thể còn sống, nhưng lúc chưa chắc vẫn có một tia hi vọng, một khi xác nhận, thì một tí hi vọng cũng không còn, trong lòng đau đớn, Lạc âm khóc nức nở:
- Sư tỷ…..
Hồ yêu lại không thèm để ý:
-Làm bộ làm tịch, con người các ngươi trong tay đã dính biết bao nhiêu máu của Yêu tộc bọn ta, bây giờ loài này giết loài khác, chẳng lẽ nào chỉ có mạng của các ngươi mới là mạng, mạng của Yêu tộc bọn ta không phải mạng, sống chết đã có số, chết thì chết, có gì đáng khóc !
Nói đến đây Bạch hồ trừng mắt nhìn về Đường Kiếp, giọng the thé nói:
-Nói, Ngươi làm thế nào nhìn thấu ảo hình thuật của ta ?
Đối với Huyễn Ảnh Yêu mà nói, nó quan tâm nhất vẫn là tại sao đường kiếp nhìn ra thân phận đích thực của nó. Phải biết rằng thuật Ảo Hình của Huyễn Ảnh Hồ yêu không phải những pháp thuật bình thường, mà Thần ảo vô cùng, cùng đẳng cấp pháp thuật bình thường căn bản không thể phá giải được, kể cả Phá Vọng Thiên Mục cũng khó có thể nhìn thấu.
Đường Kiếp tuy rằng đã lĩnh ngộ một chút Động Sát Chi Đạo, nhưng vì hắn chủ xem xét chỗ yếu của địch, đối với Động Hư phá Ngông phương diện không phải là nổi bật. vì thế cũng không có cách nào nhìn thấu Huyễn Ảnh Yêu hồ.
Lúc này thấy Hồ ly tự hỏi mình, Đường Kiếp bĩm môi nói:
- Nhìn không ra, thì không thể đoán sao ? ngươi thân là Hương Tích động đại Vương, ở đây đánh đến trời đất mù mịt đều không hiện ra, vốn là không hợp lý, huống chi yêu thú nên trốn lại không trốn, tất nhiên có thể đoán ngươi ở gần đây.
Hồ yêu liền nói:
- Thế cũng chỉ có thể đoán được ta ở gần thôi, làm sao lại có thể biết ta biến thành hình người rồi hả? có thể ta căn bản không biến thành hình người, chỉ ẩn nấp ở chỗ khác.
Đường Kiếp cười nói:
- Bởi vì chúng tôi luôn dùng thủ đoạn mà mình quen dùng. Huyễn Ảnh Yêu Hồ thiên bẩm rất nhiều, bỏ thuật Ảo hình thiên biến không dùng, chỉ nú ở một chỗ, ngươi thấy hợp lý không ?
Hồ yêu kia ngẩn ngơ, cuối cùng ôm bụng cười to nói:
- Nói rất hay, đạo lý đơn giản thế, sao ta không nghĩ tới, thế sao ngươi biết ta biến thành Lăng tĩnh.
Đường Kiếp trả lời:
- Ảo hình thiên biến tuy ảo diệu vô cùng, có thể Ảo nhưng cuối cùng cũng chỉ là bề ngoài, đệ tử Thương Sơn phái quen biết lẫn nhau, nói năng mà không cẩn thận có thể lộ ra, cho nên phải tìm một mục tiêu ít nói, mới có thể không dễ bị phát hiện, Lăng cô nương tính cánh chầm, không thích nói chuyện, chính là chọn lựa thích hợp nhất.
Huyễn Ảnh Yêu Hồ cười lạnh:
-Chỉ như thế sao? Nói thì nói thế, nhưng chỉ toàn là suy luận, không có tí bằng chứng nào, chỉ dựa vào đoán, mà dám hạ sát người của mình, ngươi không sợ chẳng may nhầm thì sao ?
Đường kiếp hỏi ngược lại:
- Có gì đáng sợ ? đối diện với cường địch, vốn là không từ thủ đoạn, toàn lực dành thắng lợi, mới có thể dành được cơ hội chiến thắng. nếu nhìn trước ngó sau, sợ này sợ nọ, lúc nào cũng muốn chính xác, vô cùng xác thực mới hạ thủ, chỉ sợ ngươi đã có chuẩn bị, thì sao mà đánh lén được?
Muốn hắn như Connan thông qua đề ra nghi vận, lừa gạt một loạt thủ pháp chứng minh Lăng tĩnh có thật là Yêu hồ không, cũng không phải là không được, vấn đề là làm như thế , đồng thời cũng làm cho đối phương cảnh giác, đánh lén khó mà có kết quả.
Cuộc chiến sinh tử, chiến thắng làm đầu, vì mục đích lớn, các mặt khác đều phải sang một bên, vì thế Đường Kiếp tình nguyện chưa chứng minh đã ra tay, dù cho có sai, cũng chỉ là làm bị thương một người thực lực có hạn, nếu là đúng, có thể làm bị thương nặng Hồ yêu.
Đáng tiếc rằng hắn nghĩ đúng, nhưng Hồ yêu thực lực lại vượt qua dự tính của hắn, đối diện với thủ đoạn của Đường Kiếp, Hồ yêu không ngờ đã đỡ được, mục đích làm cho yêu hồ bị thương nặng không thành, chỉ làm bị thương nhẹ đối phương.
Lúc này yêu hồ nghe xong, cũng giật mình, cuối cùng cười to:
- Tốt, tốt , rất là quyết đoán, vì có cơ hội thắng mà liều lĩnh, nếu ra không có Ảnh Độn Chi Pháp, chỉ sợ một đòn lúc nãy cũng làm ta chết trong tay ngươi rồi. Hung ác như thế , hèn chi Kim Sư bọn chúng chết dưới tay ngươi !
Tần chu không kìm nổi nói:
- Ngươi đã đến từ sớm, vì sao còn để thủ hạ của ngươi chết ?
Huyễn Ảnh Yêu Hồ không trả lời, Chỉ nhìn về Đường Kiếp:
-Không bằng ngươi đoán xem như thế nào ?
Đường Kiếp cười nói:
-Ngươi muốn mượn cơ hội này khôi phục vết thương, chúng tôi cũng đúng lúc mượn cơ hội này nghỉ một chút, đã như thế nói thêm vài câu vô nghĩa cũng được.Ngươi bảo ta đoán , ta cũng đoán thử cho ngươi nghe, có nơi nào nói không đúng, cũng mong ngươi chỉ điểm. Theo ta thấy, ngươi không cứu Kim Sư Hắc Ngưu bọn chúng, thực ra là ngươi căn bản muốn chúng chết… con Sư tử sắp thượng phẩm rồi đúng không ?
Con Hồ yêu nghe xong, lập tức cười to :
-cũng đoán ngươi sẽ đoán thế. Theo ý của ngươi, ta muốn trừ khử chúng, đơn giản chỉ vì sợ Kim sư đoạt chức đại vương của ta? Nhưng nếu thế, ta cần gì phải để tất cả thuộc hạ chết?
Đường Kiếp nói:
- Đúng là như thế, điểm này ta cũng không nghĩ ra, đáng tiếc tạm thời ta không tìm được đáp án nào tốt hơn.
- Đó là vì ngươi không phải là ta
Huyễn Ảnh Hồ yêu cũng than thở dài một tiếng;
-Đường tuyên, nếu ta không đoán nhầm, ngươi lần này đến, là nhằm ta mà tới ?
Đường Kiếp đợi một lúc, cuối cùng gật đầu:
- Đúng
Nghe thấy mục đích từ đầu của Đường Kiếp là Ảo Ảnh Yêu Hồ, Tần chu và mọi người sợ hết hồn.
Duy chỉ có Hồ yêu là không bất ngờ, chỉ thở dài:
- Ba mươi năm rồi, ta ở Lão Nha Lĩnh sống cũng đã ba mươi năm rồi. ba mươi năm nay, ngươi có biết ta đã trải qua tham vọng của bao nhiêu người? trải qua bao nhiêu trận chiến đấu?
- Chắc là không ít
Đường Kiếp trả lời
- Một trăm ba mươi tám trận, trong đó vô tình trải qua có bốn mươi lăm trận, lẻn vào trộm có năm mươi chín trận, vì giết ta mà đến có ba mươi tư trận.
- Nghe ngươi cũng rất bận nhỉ.
Đường kiếp cười cười.
Hồ yêu lại nói:
-Thế ngươi có biết,nguy hiểm nhất là loại nào không?
- Chắc là phía sau à, Nếu là tìm ngươi, ít nhất phải có chút chắc chắn mới đúng
- Đúng là như thế.
Hồ yêu cười:
- Một trăm ba mươi tám trận chiến đấu, Hương tích động của ta thắng một trăm linh tám trận, thua ba mươi trận, trong ba mươi trận này, có hai mươi tám trận, là do người tu luyện tìm đến ta. Chính vì thế ta chạy trốn suốt hai mươi tám lần, cũng may Huyễn Ảnh Hồ tộc bọn ta, trời phú thiên biến, có lợi cho bỏ chạy, mới có thể sống đến nay, nếu không lần đầu bị đuổi giết, Đại vương này đã thành yêu tỳ cho người tu luyện rồi.
Nói đến đây, Huyễn Ảnh Yêu hồ cũng chở nên linh hoạt sắc bén lên.
Đường Kiếp cũng hiểu một chút, hắn gật gật đầu nói:
- Nổi danh làm gì cho mệt… Danh tiếng của Ảo Ảnh Yêu Hồ truyền ra ngoài, tự nhiên cũng đưa đến không ít người có ý đồ.
Huyễn Ảnh Yêu hồ Thiên phú thiên biến, cấp độ biến hóa lại cao, vì thế không ít người tu luyện đều muốn bắt đường Hồ Yêu, chỉ là Hồ yêu cẩn thận, chỉ cần gặp địch mạnh là chạy, mới có thể sống đến bây giờ.
Tuy nhiên dần dần, nó cũng cảm nhận được sự đau khổ của nổi danh, trong lòng biết nếu cứ tiếp tục canh giữ Lão Nha Lĩnh, tuy có thể có sự giúp đỡ của vô số yêu thú, mở rộng thực lực, nhưng cũng làm nó thành mục tiêu, vĩnh viễn không thoát khỏi thành mơ ước của những người tu luyện mạnh.
- Huyễn Ảnh Yêu hồ, Thiên phú thiên biến, vốn cũng không nên chỉ ở một chỗ, mà nên trà trộn phố xá, núp trong đám người, ẩn nấp vào phố, mới là Vương đạo. đây cũng là đạo lý giúp Huyễn Ảnh Yêu hồ tồn tại cho đến nay. Chỉ là ẩn náu trong phố, cần phải chăm chỉ, giữ kín cái kiêu ngạo,thời gian dài làm việc hành động giống con người, quá mức là gian khổ, Yêu tộc bọn ta thiên tính không tập trung, tự do hành động, ta không chịu được sự khuôn phép, do vậy đi ngược với đạo lý sinh tồn của hồ tộc, đến nơi hang dã này , tự do tu hành, gọi bạn gọi bè, khai phủ lập động, tự do tự tại, há lại không vui ?
- Nhưng cũng bởi vậy mà đón lấy hết trận này đến trận khác.
Đường kiếp cười nói:
- Hai mươi tám lần chạy thoát, chắc ngươi cũng mệt rồi ?
Tiếng Hồ yêu lập tức trở nên buồn bã:
- Đúng vậy, mệt rồi, sao có thể không mệt ? Nhưng đến một ngày ngươi muốn đổi một kiểu sống thì ngươi lai phát hiện có rất nhiều việc đã không phải ngươi có thể quyết định được rồi.
Đường Kiếp gật đầu:
- Đúng vậy, ngươi dù sao cũng không phải chỉ có một mình, ngươi đã Khai phủ lập động , cũng có rất nhiều bộ hạ theo ngươi, chúng vì ngươi che gió che mưa, chịu ngươi chỉ huy, cũng là ràng buộc ngươi thoát ly.
Hồ yêu liên tục gật đầu:
-Thông linh còn được, thật sự phiền toái là mấy con khai trí khốn kiếp, nếu để chúng biết ta muốn đi,là tuyệt sẽ không đồng ý, mấy năm nay, chúng nó cố nhiên vì ta làm rất nhiều việc, tiếng tăm của ta cũng giúp chúng giải quết được rất nhiều phiền toái? Ngoài ra ngươi nói ta lo lắng Kim Sư chuẩn bị thành Thượng phẩm, thực ra cũng không sai, nếu nó thực sự đến thượng phẩm, sức lực ở trên ta, đến lúc đó sợ lại là một tai nạn khác, nội lo thêm ngoại xâm, thực ra ta đã sớm muốn dời khỏi đây, chỉ là đang đợi một thời cơ thích hợp.
- Ta đến, đối với ngươi là cơ hội ?
- Vốn nghĩ chỉ là một lần trộm nho nhỏ, lúc đầu thật sự là không để ý. Nhưng sau khi mèo rừng chết, ta cảm giác có gì không đúng, thực ra Hồng Ưng chết, càng làm ta cảm nhận ngươi có chuyển bị , cho nên khi ta bắt giữ mấy đệ tự Thương Sơn phái, đã đổi cô gái này, xem ngươi có thể đi đến mức nào, không ngời đến, ngươi dùng trận pháp, giết tất cả bọn chúng rồi, cũng là giúp ta một việc lớn!
Nói đến đây, Huyễn Ảnh Hồ Yêu cười to:
- Bây giờ không có lũ ngốc đó , ta có thể rời khỏi nơi đây rồi, tự do tự tại, ta vốn không muốn giết ngươi, tuy nhiên ngươi đã vạch trần thân phận của ta, lại đánh lén ta, vậy cũng đừng trách đại vương ta vô tình !
Nói rồi hồ yêu ngẩng đầu gào một tiếng, một luồng khí kinh người tràn ngập khắp nơi. Đã bao phủ Đường Kiếp và bốn gã Thương Sơn đệ tử.
-Xem ra ngươi đã bình phục vết thương.
Đường kiếp cười cười:
- Đúng lúc ta cũng nghỉ đủ rồi.