Dốc nhỏ Lĩnh tây, khi đánh xong đạo cấm chế cuối cùng lên Đoạn Tràng Đao, Đường Kiếp thu đao đứng thẳng, lẳng lặng nhìn về phía xa.
Những thứ nên làm đã làm, có thể chuẩn bị đã chuẩn bị, thứ còn chính là dũng cảm đối mặt.
Xa xa có tiếng gió cuốn như rồng, gào thét đánh úp lại, bão cát đầy trời mang theo mùi huyết tinh nồng nặc của yêu khí.
Y Y ở trên một cái cây nhảy xuống sau lưng, ôm cổ Đường Kiếp, một đôi mắt to chăm chú nhìn tới trước.
Phong yêu càng lúc càng gần, mơ hồ còn thấy bên trong có vô số yêu vật, bộ mặt dữ tợn, hình dạng đáng sợ.
Đợi tới gần phong ma mới hóa thành một chùm sương ngút khỏi tán đi, gió cuốn qua, chỉ thấy vô số yêu vật hiện thân.
Trong đó còn có năm nhân loại, đúng là đám người Tần Chu.
Nhìn thấy Đường Kiếp, ánh mắt Tần Chu sáng ngời, sau đó lại lập tức ảm đạm.
Ngược lại Y Y gọi:
- Lạc Âm tỷ tỷ!
Tiểu cô nương Lạc Âm nhìn thấy Y Y, dùng hết sức hô:
- Các ngươi còn ở đây làm gì, chạy mau!
Y Y kêu to:
- Chúng ta không chạy, Lạc Âm tỷ tỷ đừng vội, chúng ta giết hết lũ bại hoại này cứu mọi người ra.
Đám yêu vật kia như nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười nên cùng nhau cười ha ha, sư tử tóc vàng cầm đầu cười nói:
- Tiểu tinh vật thú vị, bắt nàng ta, bên người cũng có thêm một tiểu tỳ!
Nói xong hé miệng, từ trong miệng phun ra bạch khí giống dây thừng quấn tới Y Y.
- Đáng ghét!
Y Y quát lên, vung tay huy dây Lục Ngạc nghênh đón khói trắng, một xanh một trắng như hai đầu rắn chiến đấu trên không trung.
Y Y thực lực không bằng Sư yêu, nhưng Sư yêu chỉ mới dùng một phần sức, cũng không tính đánh thật, nên không ngờ lần này đấu ngang tay.
Thanh Lang yêu bên cạnh nói:
- Nhị đại vương cẩn thận, ta ngửi được trên người tiểu tử kia mùi của Hồng Ưng, sợ Hồng Ưng đã chết trong tay hắn rồi, tiểu tử này không đơn giản.
Sư yêu rụt mắt lại, chăm chú nhìn Đường Kiếp:
- Có thể giết hai vị tướng động Hương Tích cũng coi như có bản lĩnh, chúng tiểu nhân, lên!
Sư yêu vung tay lên, gần trăm con yêu thú đồng thời lao ra.
Đám yêu thú thực lực bình thường, nhưng dù sao số lượng quá đông, cho dù tu giả Thoát Phàm Cảnh thấy cũng phải bỏ chạy. Nhưng khi thấy đàn thú chạy tới, Đường Kiếp chỉ hừ một tiếng, hơn nữa còn chủ động tiếp đón.
Đoạn Tràng Đao xẹt qua bùng nổ màu đỏ kinh người hướng vào chúng thú, chợt nghe sóng khí oanh bốn phía, hai yêu thú thông linh trung phẩm và ba hạ phẩm xông lên đầu tiên đã bị Đường Kiếp một đao chém bay ra ngoài.
Một kích này uy lực kinh người, mà ngay cả sư yêu cũng không khỏi rung động, bật thốt:
- Khí lực lớn thật, chẳng lẽ là người dốc lòng luyện thể?
Nhưng ngay sau đó nó phát hiện mình sai rồi.
Bởi vì mấy yêu thú vừa ngã xuống đất, miệng vết thương hiện ra màu xanh đen, là dấu hiệu trúng độc. Mà khi Đường Kiếp chém đao kia ra, một đao hóa thành ngàn vạn quang ảnh, trong nháy mắt che kín không gian quanh người Đường Kiếp, đúng là hiện tượng khi Thần Đình Thiên Biến phát động.
Chỉ có điều so với trước, Thần Đình Thiên Biến bây giờ đã có uy lực mạnh hơn nhiều, chỉ một đao chém ra lạnh thấu xương, ngọn lửa trên Đoạn Tràng Đao được Thần Đình Thiên Biến ủng hộ, ngọn lửa tăng vọt trong nháy mắt lại sinh ra một con Hồng Ưng bay lên trời.
Cảnh tượng này khiến Sư, Sói, Ngưu ngạc nhiên, ngay sau đó Đường Kiếp dùng tay trái trảo vào khoảng không, hỏa ưng hình thành trên đó bùng nổ, tạo thành một luồng lũ lửa ầm ầm quét qua đàn thú, lập tức đánh đàn yêu thú đau tới khóc thét.
Đây là chiến pháp Đường Kiếp căn cứ theo tình hình chế ra, dùng Thần Đình Thiên Biến kích phát độc hỏa trên Đoạn Tràng Đao, hình thành công kích diện tích lớn. Hắn không cầu một kích giết chết đối thủ, nhưng ít ra có thể nương theo độc hỏa phun vào đối phương.
Quả nhiên một kích thành công, trên trăm yêu thú có hơn phân nửa bị độc hỏa phun phải, thê thanh khóc thét. Số vô sự cũng bị một đao trời long đất lở của Đường Kiếp chấn kinh, nhất thời không dám tiến lên.
Tần Chu Lạc Âm…. si ngốc, từ khi nào một học sinh Linh Đài có thể sử dụng pháp thuật có uy lực lớn như thế?
Thực tế ngay cả Đường Kiếp cũng không ngờ một đao kia có uy lực lớn như thế, theo hắn tính, một đao kia có thể gây tổn thương một phần ba yêu thú đã là cao rồi, nhưng không ngờ uy lực còn lớn gấp đôi hắn dự tính.
Một đao đại thành, Đường Kiếp vui sướng.
Nhưng ngay sau đó, chợt nghe Hắc Ngưu hừ một tiếng:
- Chỉ là độc hỏa, cũng dám khoe khoang.
Sau đó chỉ thấy nó há miệng, một vật từ trong miệng nó bay ra, bay đến giữa không trung quay tròn lóe ra quang hoa. Chỗ quang hoa chiếu rọi, những yêu thú trúng độc hỏa tự hồi phục lại, ngay cả Đường Kiếp nhìn cũng không khỏi ngây người.
Tuy độc hỏa này do lúc trước tinh luyện tiện tay hấp thu nên độc tính khá bình thường, nhưng ngươi cũng đừng giải độc nhẹ nhàng như vậy chứ?
Ngay sau đó Hắc Ngưu kia đã cười hô hố:
- Ngươi dựa vào chiêu thức ấy giết Hồng Ưng và Sơn Miêu sao? Đáng tiếc, có bản tướng quân ở đây, độc của ngươi vô dụng!
Nói xong nó khẽ vẫy tay, vật trên không quay chậm lại, là một khối Ngưu Hoàng, lại bị nó nuốt trở về.
Đường Kiếp nhún nhún vai:
- Ta vốn cũng không dựa vào thứ này.
Người đã lùi về phía sau.
- Muốn chạy?
Hắc Ngưu yêu cười to:
- Vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì hơn, tiểu tử!
Nói xong Hắc Ngưu yêu đã tiến lên trước một bước, hai tay đập mạnh xuống đất, đại địa lập tức chấn động, chỉ thấy mặt đất phía sau Đường Kiếp nhanh chóng dâng lên mười cái gò đất, trong nháy mắt đã tạo thành mười chiến binh mặc khôi giáp, cầm trường đao.
Tay Ngưu yêu vung lên:
- Đi!
Hơn mười tượng đất cùng nhau đánh tới Đường Kiếp, cả trăm yêu thú cũng hình thành thế đầu đuôi giáp công.
Đường Kiếp cười dài:
- Ta muốn đi, các ngươi ngăn thế nào được.
Hắn vừa dứt lời, Y Y vung tay, từng bụi dây gai mọc trên đất, rậm rạp quấn lấy đám yêu thú truy kích. Đông yêu thú như thế chỉ dựa vào mình nàng tất không chống đỡ được, nhưng chỉ cần trong giây lát, Đường Kiếp có thể kéo dài khoảng cách.
Quả nhiên ngay sau đó, Đường Kiếp đã phát động Tử Điện Túng Thân Pháp, thân thể trong nháy mắt kéo thành ảo ảnh, lao qua đám tượng đất, hoàn toàn không thấy đám tượng đất đó đuổi chém, sau khi đánh bay chúng liền bỏ chạy.
- Làm càn!
Sư yêu giận quát một tiếng, phong trào đánh về phía Đường Kiếp.
Đồng thời Thanh Lang Yêu trên đất lướt nhanh thành một đạo thanh quang, dùng tốc độ nhanh hơn lao tới Đường Kiếp.
Trong nháy mắt, ba yêu vật Khai Trí và trên trăm yêu thú cùng đánh tới Đường Kiếp, khí thế hung dữ, dù có là Thoát Phàm đỉnh cao cũng không dám làm vậy.
Trong lòng Đường Kiếp vẫn thản nhiên.
Đối mặt với đám dã thú điên cuồng, hung mãnh, trong lòng hắn không ngừng hét lên: Tới gần một ít, lại gần một ít...
Phàm là pháp trận, một khi bố trí, giữa đất trời tất có biến hóa, bất kể là linh khí thay đổi, sự vật quanh thân thay đổi, hoặc giả có một ít pháp trận chỉ tồn tại dấu hiệu của người đặt trên, đều hình thành dấu hiệu báo trước.
Chỉ cần có trí khôn, tu giả cũng được, yêu thú cũng được, dù không hiểu trận đạo cũng có thể cảm nhận được biến hóa này, do đó phát hiện khác thường.
Vì nguyên nhân này, sau khi bày xong trận pháp cũng không có nghĩa là dễ dàng lừa được người khác, nhất là tình huống như hiện nay, muốn đối phó với mục tiêu hơn mình, khả năng phát hiện còn lớn hơn nữa. Mà nếu muốn dẫn địch nhập hộc, hoặc tăng mạnh cửa vào, nâng cao ẩn núp năng lực, hoặc thông qua thủ đoạn như của hắn đi mê hoặc đối phương, phân tán chú ý.
Điều Đường Kiếp có thể làm bây giờ, có thể lừa được bao nhiêu yêu thú tiến vào đại trận là mấu chốt thắng bại của trận chiến này.
Giờ hắn chỉ hy vọng mấy con yêu thú như hắn phán đoán lúc đầu, không hiểu trận pháp, động Hương Tích sở dĩ xây dựng ở đó là do trung hợp. Nói như vậy, lấy chỉ số thông minh của chúng, cho dù phát hiện ra vấn đề cũng chưa chắc kịp phản ứng.
Chỉ cần tất cả vào trận, vậy sinh tử sẽ do hắn nắm trong tay!
Thời khắc này hắn nhanh lui về phía sau, lũ yêu điên cuồng đuổi theo, cách đó không xa có một bụi hoa màu xanh uốn lượn, mà ánh mắt của Đường Kiếp đang chăm chú vào đó.
Hắn tăng tốc, lướt qua đám cây cỏ!
Ngay lúc này, trong nháy mắt không gian ong lên một tiếng, thời không như ngưng lại, khôi phục sự bình tĩnh.
Thân ảnh Đường Kiếp lóe lên trong hư không như ảo ảnh, khiến cho tất cả yêu vật trước mắt đều như một bông hoa. Đối với này yêu vật chưa Khai Trí, chúng nó không biết gì, chỉ tiếp tục lao tới, một người lại một người phóng qua hàng cây cỏ.
Dù đã Khai Trí như Sư, Sói, Ngưu cũng chỉ ngây ra một lúc, nhưng không nhận thấy điều gì.
Bọn người kia tuy hung ác nhưng kiến thức hữu hạn, dù thấy được vấn đề thì cũng không thể giải thích được vì sao.
Vì thế ba tên cứ xông về phía đại trận.
30m!
20m!
Mười thước!
Đường Kiếp gần như nhìn không chớp mắt vào ba con yêu vật này, những tiểu yêu khác không quan trọng, quan trọng là ba tên này phải bị vây lại.
Sư Sói Ngưu hoàn toàn không biết gì xông về phía trước, không ngừng tới gần Đường Kiếp.
Tên thứ nhất vào trận là Thanh Lang, tên Thanh Lang này cũng sở trường về tốc độ, so với Sư yêu thì nhanh hơn, dẫn đầu vượt qua đám cây cỏ ranh giới, sau đó nó cảm thấy hoa mắt, cảnh sắc xung quanh dường như thay đổi, không thấy Đường Kiếp, thậm chí ngay cả yêu thú cũng ít đi nhiều, cứ như trời đất vừa rộng ra vậy.
- Đây là chuyện gì?
Lang yêu hoảng sợ.
Nó đang buồn bực, Sư yêu đã chạy như điên tới.
Như cảm nhận được sự quỷ dị của Thanh Lang, ngay lúc chuẩn bị bước vào trận, nó lại dừng bước nhìn quanh bốn phía.
Không tốt!
Đường Kiếp lập tức biết không ổn, xem ra Sư yêu này có chút kiến thức, đúng là đã phát hiện.
Hắn vội lao ra khỏi trận, hướng Sư yêu đánh ra một Nguyên Khí Châm, Sư yêu kia không kịp đề phòng, bị hắn châm đau hét lớn một tiếng, kim qua chùy ném ra, đồng thời rống lên:
- Hắc Ngưu đừng có tới đây, nơi này có dấu ám trận...
- Rống!
Đường Kiếp rít gào một tiếng vang dội rồi trực tiếp bao trùm lời Sư yêu nói, đồng thời vung đao bổ xuống, chém ra một lửa cháy kinh người.
Dù hắn đã rống lên ngăn lại, song Hắc Ngưu cũng như nhận ra điều gì, cuồng cuồng ngừng chân nhưng lại không kịp hãm quán tính, hùng hục ngã ra trước, gần như đạp tới sát hàng cây cỏ ranh giới mới dừng lại được.
- Hô! May mà dừng lại.
Nhìn bụi cỏ trên mặt đất quang hoa chợt lóe rồi biến mất, Hắc Ngưu yêu hiển nhiên cũng ý thức được đây là cái gì, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Chỉ có điều nó vừa mới dừng lại, phía đối diện lại có một dây leo duỗi tới quấn lấy chân nó rồi thu về. Không chờ Hắc Ngưu yêu kịp phản ứng đã kéo nó vào trong trận.
- Không!
Sư yêu tóc vàng rống giận ra tiếng.
Đường Kiếp ác nghiệt nói:
- Ngươi cũng đừng nghĩ mình tốt đẹp gì!
- Muốn chết!
Sư yêu hô to , một trảo đánh ra thăm dò hướng ngực Đường Kiếp, nó phải móc tim Đường Kiếp ra. Đường Kiếp cũng lập tức vung hai tay, mạnh mẽ ôm lấy Sư tử tóc vàng lăn vào trận.
Lần này Đường Kiếp đã kích phát khí lực toàn thân, khiến Sư yêu tóc vàng không thể chống cự. Trong lòng nó biết không tốt, mắt thấy vào không thể tránh việc lăn vào trận, trong mắt liền lộ sát ý, quát:
- Chết!
Tay phải cầm Kim qua chùy nện xuống đầu Đường Kiếp.
Nếu đập trúng, dựa vào thực lực Khai Trí bậc trung, cho dù thân thể Đường Kiếp có là ngọc thạch thì cũng bị đập thành thịt vụn. Nhưng ngay sau đó, Đường Kiếp tung chưởng ấn mạnh xuống đất:
- Khởi!
Ất Mộc Thiên Thanh Trận phát động!