Luyện Hồn Châu trong tu giới cũng bảo vật có đại danh đỉnh đỉnh.
Nó có từ thời thượng cổ, nghe nói do một môn phái tên Hồn Tông tu tiên phát minh ra, Ngũ Thần Giáo nghe nói chính là hậu nhân của Hồn Tông này.
Hồn Tông tự ý nuôi dưỡng hồn, luyện hồn, nhiếp hồn, dời hồn thuật pháp, thuật pháp quỷ dị, nhưng lại không bị tính là tà phái.
Bọn họ nghiên cứu nuôi dưỡng hồn vì mục đích cầu trường sinh.
Tu giả dù có thể trường sinh, nhưng khó được suốt đời. Dù có tu luyện tới Tiên Đài, nhiều nhất cũng chỉ sống trên mấy ngàn năm, còn lâu mới được coi là suốt đời.
Tuy tu giới có chuyển sang kiếp khác, đoạt xá…, nhưng đều có hạn chế, hơn nữa ít nhất cũng phải từ cấp bậc Tử Phủ trở lên mới có thể sử dụng.
Nhưng chuyển sang kiếp khác cũng được, đoạt xá cũng được, đều là hủy thân thể mà giữ hồn phách.
Không có cơ thể, hồn phách trong thiên địa rất khó tồn tại lâu dài, cuối cùng hoặc tiêu tan hoặc hóa thành quỷ vật, thế nên trước khi tử vong phải tìm được nơi gửi hồn.
Nhưng người gửi hồn rất khó kiếm, nếu thân thể không phù hợp với linh hồn mình thì linh hồn sẽ tự phản kháng. Mất đi lực lượng vốn có, người đoạt xá dù có tuyệt thế cường đại cũng chưa chắc thắng được nguyên chủ. Về phần chuyển sang kiếp khác, cũng không tìm lại được ký ức lúc trước.
Bởi vậy những bí pháp này, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không chẳng ai nguyện dùng.
Vì cầu vĩnh sinh, Hồn Tông nghiên cứu đạo nuôi dưỡng hồn, di dời hồn. Chính là từ trên bí pháp chuyển sang kiếp khác đoạt xá, sáng tạo ra linh hồn Địa ngục.
Mục đích ban đầu chế tạo ra là dùng để gửi hồn phách, thế nên có tên là Ký Hồn Châu.
Thông qua Ký Hồn Châu, Hồn Tông có thể lưu giữ hồn phách người chết, từ từ tìm vật dẫn thích hợp, như vậy coi như giải quyết được vấn đề chờ đợi. Ngoài ra Ký Hồn Châu có thể tẩm bổ và giúp hồn phách lớn mạnh, tạo điều kiện tốt hơn cho đoạt xá.
Tuy nhiên Ký Hồn Châu chung vẫn thất bại, Hồn Tông tuy chế tạo ra Ký Hồn Châu, lại phát hiện vật ấy tà dị một cách lợi hại, hồn phách ở trong đó sẽ phải chịu thống khổ rất lớn, bị tra tấn giày vò lâu thì sẽ hình thành tồn tại như ác quỷ, thần trí tiêu tan, vô cùng điên cuồng. Vì nguyên nhân này, người đời sau mới gọi nó là luyện hồn Địa ngục.
Không lâu sau, Hồn Tông niêm phong vật đó vào kho, không cho bất kỳ ai sử dụng.
Vốn sự tình đến đây chấm dứt, chỉ là một tác phẩm thất bại, cũng không ai để trong lòng.
Nhưng không ngờ, trong Hồn Tông có một đệ tử phản bội, người này chính Đoạt phách Chân Quân đại danh đỉnh đỉnh.
Đương nhiên, Đoạt phách Chân Quân năm đó chỉ là một tiểu đệ tử của Hồn Tông, mới chỉ là Thoát Phàm Cảnh. Nhưng chính đệ tử Thoát Phàm đó, không ngờ trong đêm đột nhập Thiên Cơ Các, đánh cắp lượng lớn bảo vật của Hồn Tông, trong đó có Ký Hồn Châu này.
Dù Hồn Tông phái rất nhiều người đuổi giết những vẫn để tên phản nghịch kia trốn thoát, thậm chí còn sát hại mất mấy người, trong đó có một trưởng lão Thiên Tâm, Ký Hồn Châu bừng sáng rực rỡ, trở thành một kiện sát khí trong tay Đoạt Phách chân quân, cái tên Đoạt Phách chân quân cũng vì vậy mà có.
Chẳng ai ngờ Đoạt Phách chân quân lại chỉnh sửa Ký Hồn Châu, chế tạo ra Đoạt thần sát này.
Cái gọi là Đoạt thần sát, chính là hồn phách sẽ chịu đủ dày vò trong hạt châu, cuối cùng toàn bộ thần trí tiêu tan, hung ác ác sát vô cùng. Loại ác sát này một khi được phóng thích, sẽ theo bản năng công kích bất cứ sinh mạng nào ở gần, tiến hành đoạt xá.
Lúc đoạt xá vốn cần chuẩn bị cẩn thận, nhưng có Đoạt thần sát thì không cần gì, cũng không sợ gặp nguy hiểm, bởi vì Đoạt thần sát có thể mở linh hồn Địa ngục, dù có tan thành tro bụi cũng không tiếc.
Vì nguyên nhân này, đoạt xá có xác xuất thành công cực kỳ cực kỳ thấp, mấy lần không có khả năng thành công, chúng đoạt xá giống như con thiêu thân phải lao đầu vào lửa.
Nhưng trong quá trình đoạt xá, trong người chỉ cần phản kháng thì vẫn có thể kháng trụ đấy, chỉ có điều kể từ đó thì khó có thể toàn tâm chiến đấu.
Lúc này Đoạt Phách chân quân bất ngờ tập kích, thường thu được hiệu quả.
Mà nếu chẳng may đoạt xá thành công, người bị đoạt xá nhân cũng sẽ trở thành sát ma, một tồn tại khủng bố với thực lực cường đại và hung ác vô cùng, với lại vì Tiên Thiên sợ Ký Hồn Châu vô cùng, bởi vậy chỉ nghe lệnh người cầm Hồn Châu trong tay.
Từ đó trở đi, Ký Hồn Châu liền biến thành Luyện Hồn Châu, trở thành bảo vật tiếng tăm lừng lẫy hồi đó.
Tuy Đoạt Phách chân quân hung tàn, nhưng đối mặt với sự đuổi giết của Hồn Tông cũng không chống đỡ nổi, cuối cùng chết trong một trận chiến ở biển. Sau khi rơi xuống biển, mất hơn phân nửa bảo bối, Luyện Hồn Châu cũng từ đó mà không biết tung tích.
Hồn Tông trải qua dịch này nguyên khí đại thương, không lâu sau bị kẻ thù tiêu diệt, chế pháp Ký Hồn Châu cũng theo đó thất truyền.
Không ngờ hôm nay, sau ngàn vạn năm trằn trọc, không ngờ lại rơi vào tay Đường Kiếp.
Nhìn Luyện Hồn Châu trong tay, Đường Kiếp thổn thức không thôi.
Hạt châu này mang theo nhiều máu tanh và giết chóc, người cầm nó tạo gió tanh mưa máu đã sớm đã trở thành huyền thoại trong lịch sử.
Có được nó, Đường Kiếp cũng không biết là phúc hay họa.
Nhưng nói thế nào, thời điểm này hạt châu có thể mang đến cho mình sự giúp đỡ lớn. Theo nội dung hạt châu ghi lại, cách dùng Luyện Hồn Châu rất đơn giản, chỉ cần hiểu cách khống chế linh khí, vận hành mạch lạc là có thể tự nhiên vận dụng.
Vì thế Đường Kiếp cầm hạt châu vận chuyển linh lực, chỉ thấy hồn phách Miêu yêu trong Luyện Hồn Châu khóc thét, kêu gào thê lương, Đường Kiếp nhanh chóng cảm nhận bên trong hạt châu có một dòng nước ấm đang ở trào ra.
Đường Kiếp thử dẫn dòng nước ấm tiến vào yêu hồn, ngay sau đó, hông Miêu yêu không khóc thét mà dần dần bình tĩnh lại, chỉ có điều ngẫu nhiên còn rút chân ra đá vài cái, làm như đang nhắc nhở Đường Kiếp, thống khổ vẫn còn tồn tại.
Đợi một lát sau, hồn phách Miêu yêu hoàn toàn bất động, giống như bị cô đọng lại, lúc này dòng nước ấm kia còn thừa hơn một nửa, cũng không tiếp tục rót vào nữa.
Đường Kiếp đình chỉ dòng nước ấm kia, tay khẽ run lên, không ngờ hồn phách của Miêu Yêu kéo dài như keo dính chảy ra khỏi hạt châu, rơi vào trong tay Đường Kiếp. Không có vẻ hung ác, mà thoạt trông giống một con Miêu yêu bằng đồ chơi co rút trong quả cầu đông lạnh.
Đường Kiếp biết đây là một trong hai công dụng của Luyện Hồn Châu: Ngưng phách.
Sau khi Đoạt Phách chân quân cải tiến, Luyện Hồn Châu có hai năng lực căn bản là luyện hồn và ngưng phách.
Trong đó luyện hồn chính là luyện hóa hồn phách, chính là đưa yêu hồn bị giam giữ trong hạt châu lên ma hỏa tế luyện.
Bởi vì Luyện Hồn Châu đã được Đoạt Phách chân quân cải tạo qua, nơi này với linh hồn Địa ngục còn kinh khủng hơn nhiều, chỉ cần cho đầy đủ linh khí có thể sinh ra vô tận ma hỏa, dung luyện hồn phách.
Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày dung luyện, hồn phách hoặc hóa thành hồn dịch hoặc gắng gượng vượt qua trở thành hung thần.
Người trước là tài liệu trân quý khó gặp, người sau lại có tiếng tăm lừng lẫy tạo ra Đoạt thần sát!
Ngưng phách thì hoàn toàn ngược lại, là hấp thu tài liệu nhập hồn phách, chế tạo ra một vài thứ kỳ quái, tác dụng cụ thể được quyết định bởi hấp thu tài liệu và luyện hóa hồn phách.
Lúc trước Luyện Hồn Châu hấp thu hết mảnh Nhuyễn Hương Ngọc, chính là hồn phách phù hợp, vừa rồi Đường Kiếp cảm giác được dòng nước ấm do hấp thu Nhuyễn Hương Ngọc, bởi vậy Đường Kiếp chỉ làm ví dụ, hồn phách Miêu yêu cũng theo đó là đông cứng lại.
Chỉ có điều kế tiếp nên dùng cách nào ngưng kết yêu phách, trong hạt châu không ghi, Đường Kiếp cũng không biết. Nhưng dù hắn đùa nghịch thế nào, con miêu này vẫn bất động, Đường Kiếp giằng co nửa ngày cũng không tìm ra công dụng của nó.
Ngược lại sau khi hạt châu mất đi hồn phách lại trở về trạng thái chấn nhiếp tâm hồn con người làm tâm hồn Đường Kiếp chấn động, may lần này đã có chuẩn bị, nhanh chóng lấy ra hộp ngọc thu hồi hạt châu.
Vừa mới cất kỹ Luyện Hồn Châu, trong lòng vang lên tiếng của Y Y:
- Ca ca, yêu hồ đến rồi!
Tiểu tử kia sau khi tự tới khe núi thả Kinh Môn Kỳ vẫn ẩn ở gần đó, phụ trách giám thị động Hương Tích.
Bên Đường Kiếp chiến đấu náo nhiệt, bên động Hương Tích nhận được tin ắt phải chạy tới.
Nghe nói như vậy, Đường Kiếp hỏi:
- Bao nhiêu?
- Dường như ba yêu tướng đều đã tới, nhưng không thấy hồ ly.
- Đã biết.
Đường Kiếp quay người đi.
Lúc này, cuộc chiến giữa đám người Tần Chu yêu thú đã kết thúc.
Tuy đám yêu thú số lượng không ít, nhưng những người ở đây ai cũng dũng mãnh, thêm vào Tần Chu đã là Thoát Phàm Cảnh và tiểu Hổ hung mãnh, sau trận khổ chiến đã tiêu diệt hết đàn tiểu yêu.
Sau trận chiến, ai cũng tiêu hao không ít, Trần Diêu đứng không vững, đặt mông ngồi dưới đất.
Trương Thừa Vân đã quát:
- Mau rời khỏi đây, nếu Miêu yêu kia trở về, chúng ta muốn chạy cũng không được.
Lăng Tĩnh giật mình kinh hãi:
- Kia Đường Tuyên phải làm sao?
Trương Thừa Vân trả lời:
- Hắn đối kháng với Miêu yêu, chỉ e giờ đã chết, còn quản hắn làm gì.
- Không được!
Lạc Âm lớn tiếng phản đối:
- Hắn giúp chúng ta dụ Miêu yêu, chúng ta không thể mặc kệ như vậy, chúng ta nên đi tìm hắn!
- Ngươi điên rồi, chiến tranh bắt đầu, động Hương Tích có thể nhận được tin tới đây bất cứ lúc nào, giờ không đi, chậm nữa sợ có biến!
Trương Thừa Vân cuống quít.
- Vậy thì cứ mặc kệ Đường Tuyên sao?
Lăng Tĩnh chất vấn:
- Đại sư huynh, đừng quên hắn đã cứu chúng ta.
Tần Chu lập ngây ra, y cũng biết nếu Đường Kiếp không dụ Miêu yêu đi, chỉ e mọi người sớm đã chết. Nhưng việc quay lại cứu người quá nguy hiểm, làm thế nào cho phải cũng thật khó xử.
Đang do dự, rừng cây phía xa đã truyền tới tiếng gió loạt xoạt.
Mọi người đồng thời biến sắc, trong lòng hơn phân nửa tưởng là Miêu yêu, lần bỏ trốn này, dựa vào tốc độ Miêu yêu, tất mọi người chạy không thoát. Trong lúc tuyệt vọng, duy chỉ có tiểu Hổ hưng phấn lao tới.
Chỉ thấy bóng dáng Đường Kiếp từ xa xuất hiện, vững bước đi đến.
Vừa trải qua một cuộc chiến khiến trên người hắn cũng dính vài vết máu, nhưng hắn kích động mà vẫn thong dong bình tĩnh như vừa làm thịt con gà, giết con dê.
Năm người kinh ngạc mở to mắt, thật không tin vào điều mình thấy.
- Là hắn... Hắn vẫn còn sống?
Tần Chu lẩm bẩm.
- Miêu yêu kia đâu? Miêu yêu ở đâu?
Trần Diêu hỏi.
- Thực ngốc, còn phải hỏi?
Lạc Âm bĩu môi:
- Ngươi nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không phải dáng vẻ bị Miêu yêu đuổi giết, nếu vậy dĩ nhiên Miêu yêu kia đã chết.
- Điều này sao có thể? Đây là Khai Trí kỳ yêu vật, ngay Tần sư huynh chưa chắc địch được!
Nhưng mặc kệ bọn họ tin hay không, sự thật đã bày ra trước mắt.
Nhìn Đường Kiếp thản nhiên đi tới, Tần Chu khổ sở nói:
- Đúng là vẫn xem thường người ta, hoá ra chúng ta mới là kẻ không biết tự lượng sức mình!
Y tự hỏi nếu bản thân một chọi một với Miêu yêu, dù có thắng cũng là thẳng thảm chứ hoàn toàn không thể thoái mái như Đường Kiếp được.
Thời khắc này Đường Kiếp đi tới, tiện tay ném Bạch phục cho Tần Chu.
- Đây là ý gì?
Tần Chu ngây ra một lúc.
- Một mạng, hai viên.
Đường Kiếp trả lời.
Tần Chu ngạc nhiên, hắn rốt cuộc hiểu rõ ý của Đường Kiếp.
Rất hiển nhiên, Đường Kiếp muốn thu ơn báo đáp.
Khó trách lúc trước Đường Kiếp nói vậy, phí bảo hộ không phải Thương Sơn Phái đòi hắn, mà là hắn đòi Thương Sơn Phái.
Hiểu ý Đường Kiếp, Tần Chu cũng thầm than việc này là mọi người tự làm tự chịu, đành phải gật đầu nói:
- Được, Bạch phục đổi ba viên, Đường huynh đệ đã cứu tính mạng năm người chúng ta... Tính mười viên.
Nói xong y lấy trong lòng ra một bình dược ném cho Đường Kiếp:
- Trong bình này có năm viên Hợp Khí Phá Chướng Đan, còn tám viên phải đợi quay về phái mới đưa cho ngươi được.
Đường Kiếp nói:
- Năm viên là đủ dùng rồi, bốn viên của Lạc Âm và Lăng Tĩnh hủy bỏ, còn lại bốn viên, các ngươi dùng vật khác trao đổi ngang giá đi.
Hắn nói những lời này, Tần Chu biết chỉ sợ cuộc đối thoại của họ lúc trước, bao gồm Trương Thừa Vân vứt bỏ, bản thân do dự, còn có Lạc Âm kiên trì, đối phương chắc đều đã biết, thế nên mới hủy bỏ phần của Lạc Âm và Lăng Tĩnh.
Hiểu được điều này, Tần Chu không khỏi thở dài.
Y bình sinh hào hiệp, hào hùng trượng nghĩa, nghĩ lại chuyện hôm nay lại thấy vừa không trượng nghĩa mà cũng chẳng hào hùng, còn không quả quyết bằng một tiểu cô nương, thời khắc này chỉ thấy hổ thẹn vô cùng, cũng không nói nhiều, lại ném ra mấy bình đan dược giao cho Đường Kiếp:
- Đa tạ Đường công tử trượng nghĩa, lúc trước là chúng ta có mắt không tròng, hy vọng không mạo phạm.
- Chỉ là học sinh, sao nói là mạo phạm.
Đường Kiếp thản nhiên nói.
- Ngươi thật sự chỉ là học sinh?
Tần Chu nghe thấy ngạc nhiên.
- Uhm.
Đường Kiếp gật đầu, mấy tên đệ tử Thương Sơn nhìn nhau không nói gì.
Đường Kiếp nói:
- Yêu vật động Hương Tích đã tới, các ngươi còn không đi, định kiếm thêm phí bảo hộ sao.
Nói xong, đám người Tần Chu cũng hoảng sợ, không dám kéo dài, cùng nhau quay người bỏ chạy.
Đi được vài bước, Lạc Âm quay lại nhìn Đường Kiếp vẫn còn đứng đó.
Nàng lớn tiếng hô:
- Đường Tuyên ngươi không đi à?
- Ta đi đường khác.
Đường Kiếp trả lời:
- Như vậy sẽ dễ trốn hơn.
Mọi người không nghi ngờ, nhanh chóng rời khỏi.