Bình nguyên ngàn dặm.
Nơi này là bình nguyên lớn nhất tây bộ Tê Hà Giới, diện tích lãnh thổ mở mang, địa thế bằng phẳng, khí hậu hợp lòng người. Do nơi này đi xa về phía tây chính là phong bạo hải vực, cũng gọi là Tây Hải.
Ở trung bộ ngàn dặm bình nguyên, bề rộng chừng bốn mươi dặm, từ lục địa tới biển cách một thông đạo dài gần tám trăm dặm, chia phong bạo hải thành hai nửa, ở cuối lối đi là một đảo di động lớn.
Nơi này chính là Mạc Khâu.
Nghe nói cách đây rất lâu, Mạc Khâu không hề tồn tại.
Có thượng cổ Hung Mô tác oai tác quái ở Tây Hải khiến dân chúng lầm than, đại năng Nghiễm Pháp Thiên Tôn vì dân xin lệnh tru sát giống Hung Mô này, thi thể sau khi chết hóa thành đảo, thay đổi địa hình, nối liền đảo nhỏ Tây Hải với lục địa và trở thành một bộ phận của lục địa. Diện tích lục địa cũng nhờ đó khuếch trương, tạo thành kỳ quan để hải vực xâm nhập vào sâu trong đại lục.
Người Mạc Khâu phát triển trên đảo hoang Tây Hải này sớm nhất, họ theo thông đạo tiến vào đại lục, cuối cùng đã khống chế vùng lãnh thổ ngàn dặm bình nguyên bên trong Tây Bộ.
Mạc Khâu cứ như vậy mà từ một hòn đảo đơn độc phát triển thành một quốc gia khổng lồ.
Ở sườn đông ngàn dặm bình nguyên, có một tòa núi cô linh đứng sừng sững, đó chính là Thiên thần sơn.
Tổng bộ của Thiên thần cung đặt ở đây.
Thiên thần sơn không phải núi do tự nhiên hình thành mà là do vô số pháp lực, tiêu hao, nhân lực, nhân công chế tạo ra.
Cả tòa Thiên thần sơn do ngọc thạch chế thành, cao chừng 2800 mét, bởi vì trộn lẫn nhiều kim loại hiếm, cả tòa núi dưới ánh mặt trời sẽ lóng lánh tỏa hào quang vàng rực rỡ.
Thiên thần cung màu hoàng kim này đã tồn tại như thế.
Đỉnh núi có một tòa cung điện, cũng tức là Thiên thần cung.
Tuy nhiên có rất ít người biết đỉnh núi, chỉ có một phần nhỏ Thiên thần cung lộ ra ngoài. Kỳ thật cả tòa Thiên thần sơn, đều là Thiên thần cung do —— lúc mới đầu chế tạo đã cho cung nhân xé núi từ trong ra. Toàn bộ vùng trong lòng núi là một khu kiến trúc khổng lồ, gồm có năm cung mười ba điện, nơi này mới là Thiên thần cung chân chính.
Vô niệm cung.
Trong Thiện đường, Thích Vô Niệm nhắm mắt tĩnh tọa.
Hô hấp của y ngâm nga hữu lực, khi y thở ra, trong thiền đường âm thanh ong ong trầm thấp, giống như đang khuếch trương ra ngoài. Mà khi y hít vào, thiền đường liền thu liễm, giống như lấy Thích Vô Niệm làm trung tâm, tạo thành một dòng nước xoáy nhỏ.
Cả thiền phòng không ngừng vận động theo sự hô hấp kia, cứ như một quy luật kỳ diệu, giống như trái tim con người đang đập.
Mãi đến khi bên ngoài có tiếng động:
- Ưng đường Đặng Ngọc Khánh cầu kiến đại nguyện sư.
Hô hấp dừng lại.
Thích Vô Niệm mở hai mắt:
- Vào đi.
Tay y vung lên, tĩnh thất kín mít chợt xuất hiện một cánh cửa.
Cửa mở, một nam tử trung niên râu dài tiến vào trong, hướng Thích Vô Niệm quỳ xuống nói:
- Ngọc Khánh tham kiến đại nguyện chủ, cầu mong đại nguyện chủ phúc thọ vĩnh khang, sớm nhập tiên đài.
- Ngồi xuống đi.
Thích Vô Niệm phất tay nói, trong tĩnh thất trống rỗng xuất hiện thêm một cái ghế nhỏ.
- Tiểu tử không dám ngồi trước mặt điện chủ.
Đặng Ngọc Khánh vội nói.
- Bảo ngươi ngồi thì ngồi đi, ngươi vừa đi đường vội vã cũng khổ cực.
Đặng Ngọc Khánh không dám cự tuyệt đành phải ngồi xuống.
Thích Vô Niệm lại nói:
- Bên Cẩn Du thế nào?
Đặng Ngọc Khánh vội trả lời:
- Chuyện Đại đạo đường và Thất Tuyệt môn cấu kết gần như có thể xác nhận, tuy nhiên tạm thời chưa có chứng cớ gì. Đường chủ đang tự mình theo sát họ, hơi có dị động sẽ lập tức ra tay, tuy nhiên cũng bởi vậy nên không kịp trở về, đành phải cho thuộc hạ về trước.
- Ồ.
Thích Vô Niệm không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói:
- Bên núi Thiên Đô thì sao?
- Đại khái đã có danh sách, tư liệu tương quan cũng đã lập hồ sơ, đang tiến hành sưu tập hoàn thiện.
Nói xong Đặng Ngọc Khánh lấy ra một quyển sách nhỏ đưa tới.
Thích Vô Niệm khẽ vẫy tay, sách kia tự động bay đến trước mặt y, y khẽ lẩm nhẩm, đến trang thứ bảy thì dừng lại.
Cái tên đầu tiên đập vào mắt.
Đường Kiếp!
Thích Vô Niệm nhìn chằm chằm tên này hồi lâu, mới nói:
- Người này, ngươi thấy thế nào?
- Hiềm nghi rất lớn.
Đặng Ngọc Khánh trả lời.
- Qua rất nhiều năm, mất rất nhiều công phu, đổi lại là một câu hiềm nghi rất lớn sao.
Thanh âm Thích Vô Niệm trầm thấp mà mang theo lãnh khí nặng nề.
Đặng Ngọc Khánh không chút hoang mang:
- Vâng. Chuyện ba năm trước ảnh hưởng tới Thiên thần cung quá lớn. Tuy lúc đó cảm giác là Tẩy Nguyệt phái giở trò quỷ, nhưng sau nghĩ lại có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng điểm đáng ngờ lớn nhất là, nếu Đường Kiếp do Tẩy Nguyệt phái cố ý đưa tới làm rối tầm mắt Thiên thần cung, vậy hắn cũng được coi như tử sĩ. Tử sĩ như vậy, ba năm, Tẩy Nguyệt phái không những không ngợi khen mà còn khấu trừ điểm của hắn coi như trừng phạt, cái này lại khó hiểu. Dù nói họ làm cho chúng ta xem, nhưng ngoài sáng không cho ưu đãi, thì ngầm trong tối hẳn phải có, nhưng theo tin tức chúng ta biết được, Tẩy Nguyệt phái cũng không ngầm giúp Đường Kiếp. Tiêu biểu là sự kiện tranh chấp chân truyền hai năm trước, Đường Kiếp liều mạng giúp Vệ Thiên Xung tranh thủ cơ hội, Nam Bách Thành lại có ý cản trở... Càng thấy càng không giống tử sĩ nên mới không được đãi ngộ. Nếu Tẩy Nguyệt phái đối đãi với tử sĩ kiểu đó, chỉ e tâm trí họ đã nguội lạnh.
- Ồ.
Thích Vô Niên vẫn là bất động thanh sắc:
- Sau đó thì sao?
- Thuộc hạ tra xét lại lần nữa tư liệu về Đường Kiếp, phát hiện kẻ này làm việc cẩn thận, không có tính bốc đồng của thiếu niên, thậm chí còn có phần khai phá. Tử sĩ vì lấy sinh mạng báo đáp môn phái nên tự biết sinh tử bên bờ, tính tình thường bướng bỉnh nóng nảy, ngoan độc. Bởi vậy khi thấy Đường Kiếp có tính cách không giống kẻ khác, ngược lại còn cố hết sức giúp Vệ Thiên Xung, phát huy đầy đủ năng lực bản thân. Kẻ như hắn vốn không nên là tử sĩ, cũng càng không muốn làm sĩ. Nếu vậy, sẽ rút ra một kết luận... Đại khái có thể thấy được.
Nói đến đây, Đặng Ngọc Khánh dừng một chút:
- Thuộc hạ thấy lúc trước Trường Thanh không làm gì sai, chẳng qua tiểu tử kia gian trá và hung ác ngoài dự kiến của chúng ta. Đương nhiên, điều này cũng phải trách Trường Thanh, mục đích của y là đi tìm Đường Kiệt, tìm được Binh giám, nhưng không ngờ được, tiểu tử đó lại có khả năng như vậy. Phán đoán sai lầm khiến cách thức sai lầm, đây cũng là chuyện thường xảy ra.
- Vậy bây giờ không phải đã đoán sai mục đích của hắn sao?
Đặng Ngọc Khánh cười cười:
- Đó là đương nhiên, nếu không đại nguyện sư cần gì phải đích thân khuyên nhủ Tiêu Dao cung, khuyên họ tiến hành Tiên Duyên Hội trên núi Thiên Đô.
Thích Vô Niệm gật đầu:
- Mồi đã hạ, cá cũng bắt đầu cắn câu rồi, có thể câu được cá không thì phải xem vào các ngươi.
- Chuyện này...
Đặng Ngọc Khánh cũng do dự một chút.
- Còn vấn đề gì?
Thích Vô Niệm hé mở hai mắt nhìn về phía Đặng Ngọc Khánh, tinh quang trong mắt chớp lên, trong lòng Đặng Ngọc Khánh nghiêm lại, vội chắp tay nói:
- Là thế này. Nếu kẻ đó đúng là Đường Kiệt, những cạm bẫy thiết lập trước đó đều là vì y. Nhìn thiết kế này chắc chắn sẽ không nghĩ tới chúng ta, chỉ sợ sẽ không mang binh giám trên người. Trường Thanh từng bắt Đường Kiếp, thậm chí nghiêm hình thẩm vấn, dùng phương pháp lăng trì nhưng Đường Kiếp vẫn ngậm miệng không nói. Xét qua phương diện này cũng thấy đó là kẻ có tâm chí kiên nghị, chỉ dựa vào tra khảo sợ không có hiệu quả. Hơn nữa hắn lại chống đỡ được sưu hồn bí pháp, cho dù là dùng Sưu Hồn Thuật sợ cũng không tra được gì. Nhân. Bắt người dễ, nhưng mấu chốt vẫn là tìm Binh giám về. Chỉ bắt người mà không hỏi được tung tích Binh giám, sợ là không có ý nghĩa. Cuối cùng, chỉ sợ lúc chúng ta cầm được Binh giám về, lấy tình huống hiện tại cũng chưa chắc có thể đánh để mở đại trận. Mà nếu chẳng may hắn chuẩn bị phía sau, một khi bị bắt sẽ để lộ bí mật núi Thiên Đô... Chúng ta vẫn như trước không chiếm được gì.
- Vậy ý ngươi là phải..
- Hai phương pháp. Một là chờ hắn tới, trực tiếp bắt lại khảo vấn. Tuy nhiên Đường chủ cho rằng đây là hạ sách. Chưa chắc có thể đoạt được Binh giám, chưa chắc có thể đánh mà mở đại trận, lại có khả năng làm lộ núi Thiên Đô. Phương pháp của người khác, sợ sẽ mạo hiểm chút ít...
Đặng Ngọc Khánh không nói tiếp, Thích Vô Niệm cũng đã hiểu được ý của y.
Y khẽ gật đầu:
- Nếu Đường Kiếp là Đường Kiệt, vậy lần này tới đây, Thập Phương Cốc mới là mục đích thực sự của hắn. Mà muốn phá Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, nhất định phải có Binh giám. Thế nên chờ tới chỗ đó, Đường Kiếp không thể giấu binh tướng tiếp rồi.
- Đúng là như thế.
- Tuy nhiên làm vậy cũng có phần phiêu lưu, một khi chúng ta bắt được Đường Kiếp trước lúc hắn nhập trận, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn trận than thở.
- Đúng vậy, đây là chỗ mạo hiểm. Tuy nhiên thuộc hạ thấy điều này cũng không có gì.
- Hả? Vì sao?
Thích Vô Niệm hỏi.
Đặng Ngọc Khánh trả lời:
- Bởi vì bây giờ Đường Kiếp còn chưa tới Linh Hải giai, dù có Binh giám trong tay, có Hư Mộ Dương dạy bảo, dựa vào thực lực bây giờ mà muốn phá tiên trận thì vẫn chưa đủ. Nhưng lúc phá tầng thứ nhất của Tàng Tượng Kinh lúc trước mới phát hiện, đại trận này rất có thể là tầng tầng bố trí, phá tầng nào cũng đều có thu hoạch. Nếu chỉ có vậy, hắn chỉ cần phá vỡ tầng thứ hai có thể có được thứ mình muốn. Thế nên ta nghĩ nếu Đường Kiếp đến, vậy mục đích thật sự của hắn không phải là tiến vào Quy Khư mà là tới thử một phen, nhiều nhất có thể phá vỡ tầng thứ hai. Nhưng dù vậy, để hắn vào trong trận, tổn thất của chúng ta cũng có hạn.
Thích Vô Niệm nghe mà liên tục gật đầu:
- Có lý.
- Trên thực tế, thuộc hạ còn có kế hoạch mạo hiểm hơn.
- Nói.
Đặng Ngọc Khánh nói:
- Chuyện Binh chủ di bảo, thuộc hạ thấy đây chính là một trận chiến. Mấu chốt thắng bại của trận chiến này kỳ thật không ở chỗ Đường Kiệt, thậm chí không ở chỗ Binh giám, mà là ai có thể đạt được di bảo vào phút cuối, mọi thắng bại trước đó đều không đáng nói. Dù sao chúng ta từng có Binh giám nhưng cũng không vào được đến Binh Chủ di bảo. Thuộc hạ cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể thả rộng phạm vị cho Đường Kiếp, trước lúc hắn tiến vào trung tâm thì không cần động thủ với hắn, nếu cần thiết có thể bí mật bố trí cao thủ trận đạo tiếp cận hắn, chỉ điểm hắn, để hắn phá vỡ nhiều tầng hơn, mà chúng ta thì có thể nương theo Đường Kiếp phá trận, quan sát ảo diệu bên trong.
Đề nghị của Đặng Ngọc Khánh đúng là khá hơn, theo ý này thì không được ngăn Đường Kiếp phá trận, ngược lại còn phải giúp hắn phá trận, mượn tay Đường Kiếp mở Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận ra. Dù không mở được hoàn toàn cũng có thể nhờ Đường Kiếp phá giải bí mật của trận pháp.
Đương nhiên, độ mạo hiểm của chuyện này không nói cũng biết, ngay cả Thích Vô Niệm cũng không khỏi nhíu mày:
- Chuyện này cũng quá mạo hiểm. Trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận rốt cuộc bố trí thứ gì, có cơ duyên gì, tất cả chúng ta đều không biết. Nếu chẳng may bên trong có cơ quan gì có thể ngăn chúng ta, hay là có thiên tài địa bảo bị Đường Kiếp lấy đi trước, dù chúng ta có bắt được hắn thì cũng chẳng có cơ hội gì.
Có những bảo bối không phải để trên người, dựa vào tính huống của Binh Chủ Quy Khư mà xét, linh quả tiên thảo tồn tại trên vạn năm nào phải chuyện đơn giản. Mấy thứ này đã tuyệt chủng ở Tê Hà Giới, nếu để Đường Kiếp ở đó ăn nó, Thiên thần cung có muốn cũng chẳng tìm được chỗ khóc.
- Nhưng cũng là một cách để chúng ta giải quyết việc này. Nguyện chủ, gần đây người của chúng ta hoạt động nhiều gần núi Thiên Đô đã khiến Thiên Nhai Hải Các và Thiên Tình Tông hoài nghi.
Thích Vô Niệm vẫn lắc đầu:
- Không được, không được, quá mạo hiểm.
- Vậy điều hòa một chút. Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận tổng cộng phân chín tầng, đợi Đường Kiếp phá từng tầng như vậy cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm. Không bằng trước âm thầm giúp hắn, phá vỡ đến tầng thứ năm. Theo tình trạng linh khí của Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, năm tầng đầu không có tiên quả vạn năm, đồ tốt đều nằm trong năm tầng sau. Chúng ta trước nhìn hắn phá trận, chúng ta có thể quan sát, nắm được vấn đề rồi sẽ ra tay bắt.
- Không có tiên quả vạn năm, còn không có linh quả vạn năm sao?
Thích Vô Niệm tức giận nói:
- Nhiều nhất là ba tầng, sau đó nhất định phải bắt Đường Kiếp!
- Vâng.
Đặng Ngọc Khánh thở dài trong lòng.
Trong mắt Thích Vô Niệ, những thứ trong Binh Chủ Quy Khư đều là của Thiên thần cung, chỉ cần Đường Kiếp được chút lợi ích cũng đủ khiến y đau lòng, tức giận, thống khổ.
Chuyện này cũng khó trách, dù là linh thảo bình thường nhưng đều có vạn năm tu hành, sao y có thể cho không Đường Kiếp được.
Nhưng cũng bởi vậy, Đặng Ngọc Khánh mới cho rằng phải nhanh mở nó ra.
Binh Chủ Quy Khư lớn như vậy, dù cho Đường Kiếp thoải mái ăn thì hắn cũng ăn được bao nhiêu chứ?
Chỉ cần mở đại trận ra, những thứ còn lại không phải của Thiên thần cung hay sao?
Kỳ thật cũng không phải Thích Vô Niệm keo kiệt.
Mà là y đang chướng mắt Đường Kiếp.
Một tiểu tử còn chưa phải Thoát Phàm, còn chưa có tư cách gọi là đối thủ.
Đặng Ngọc Khánh so sánh như vậy, cũng như so sánh một trận chiến.
Một bên là quốc gia hùng mạnh, một bên chỉ là thôn xóm nhỏ.
Ngươi nói với quốc vương, muốn đánh bại thôn này cần một trăm ngàn bạc chuẩn bị, quốc vương sẽ nghĩ ngươi bị điên rồi.
Khinh thường đối thủ, cũng sẽ không đầu tư quá nhiều vào kẻ đó, có thể sử dụng một trăm lượng bạc giải quyết đối thủ, ngươi lại muốn dùng một ngàn lượng đi giải quyết, điều đó chỉ chứng minh sự vô năng và thất bại của bản thân.
Bởi vậy Thích Vô Niệm không thể tính sai, có thể giúp Đường Kiếp phá hai tầng đại trận đã là coi trọng hắn. Còn phương pháp của Đặng Ngọc Khánh quá mức mạo hiểm. Người trẻ tuổi vì muốn lập công luôn nóng lòng cầu thành, Thích Vô Niệm hoàn toàn không tiếp nhận được.