Đây là lần đầu hắn có cảm giác này.

Người bán kia nói:
- Nếu công tử thích, chỉ cần hai ngàn là được.

Hai ngàn linh tiền, giá này cũng không tính là rẻ.

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp nói:
- Có thể bớt được nữa không?

Người bán trả lời:
- Thấy hai vị lúc trước mua mảnh hồn ngọc của ta, ta bớt cho ngươi hai trăm linh tiền.

Đường Kiếp hỏi:
- Một ngàn thế nào?

Người bán lắc đầu, dù cho Đường Kiếp mặc cả thế nào, nhiều nhất cũng chỉ giảm tới 1500.

1500 với Đường Kiếp đúng là con số lớn, quan trọng là ... Trong Thận Lâu Thạch rốt cuộc có cái gì, trong lòng hắn cũng không tự tin. Mắt thấy người bán không bớt thêm, Đường Kiếp suy trước tính sau, cuối cùng cắn răng quyết định đánh bạc một phen.

Hắn cũng muốn vật này liệu có thể mang lại lợi ích cho mình không, thế nên liền tìm Vệ Thiên Xung lấy tiền mua.

Vệ Thiên Xung khó hiểu:
- Ngươi mua thứ này làm gì?

Đường Kiếp cũng không giấu diếm, nói ra suy đoán của mình.

Nghe nói trong Thận Lâu Thạch có thứ gì đó huyền bí, Vệ Thiên Xung rất kích động.

Người trẻ tuổi hay nóng vội, lúc này họ không đi vơ vét những tài nguyên khác mà tìm chỗ không người nghiên cứu.

Lúc này Vệ Thiên Xung mới nghĩ đến một vấn đề:
- Đường Kiếp, ngươi nói trong này có thể có thứ gì, phải làm thế nào mới mở được?

Đường Kiếp cười khổ:
- Còn mở thế nào? Đương nhiên là đập nó ra.

Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ:
- Không phải chứ. Vừa tốn 1500 linh tiền mua thứ này, nếu chẳng may đoán sai...

Đường Kiếp chân thành nói:
- Đoán sai thì tổn thất 1500 linh tiền, thế mới nói là đánh cuộc một phen!

Nói vậy chứ trong lòng Đường Kiếp cũng chẳng tự tin.

Vì thế hắn hít sâu một hơi, tự nói với mình:
- Không sao, cùng lắm thì tổn thất 1500, dù sao cũng là tiền của thiếu gia.

Vệ Thiên Xung cau mặt:
- Đường Kiếp, có thể nói như vậy sao?

Đường Kiếp cười ha hả, đang muốn nện xuống tảng đá, ngẫm nghĩ một chút lại bất động.

Vệ Thiên Xung khó hiểu:
- Ngươi làm gì vậy?

Đường Kiếp trầm tư nói:
- Kỳ thật mấy năm nay vận khí của ta vẫn không tốt lắm. Lúc ở Dã Cốc Nguyên đang êm đẹp thì gặp mã phỉ, tan cửa nát nhà. Người tốt với ta cuối cùng đã chết. Lần đầu làm nhiệm vụ cống hiến liền gặp phải La Thiên Thần, kết quả cơ duyên không phải của ta mà là của ngươi. Thật vất vả giúp ngươi tranh thủ chân truyền, Trường Phong chân nhân lại muốn thu ta làm đồ đệ, dùng phương thức bức ta không thể từ chối... Trong tối tăm vẫn có ánh sáng, nhưng may mắn chẳng bao giờ đến với ta, ngược lại đều là vận may của ngươi, ngươi so với ta may hơn nhiều.

Nói đến đây, hắn nhét Thận Lâu Thạch vào tay Vệ Thiên Xung, nói:
- Ngươi tới đập đi.

- Ta...
Vệ Thiên Xung trừng mắt.

Đường Kiếp đã cầm lấy tay y, hung hăng vứt xuống đất.

Chợt nghe "BA" một tiếng, Thận Lâu Thạch vỡ vụn, Vệ Thiên Xung khẽ run lên, cánh tay béo mập rụt về nhanh như chớp, ánh mắt của Đường Kiếp cũng đã tập trung vào đống đá vụn kia.

Một hạt châu nhỏ màu đen nằm trong đống đá vụn.

Hạt châu này thoạt nhìn rất bình thường, vừa đen vừa nhỏ, nhưng lúc Đường Kiếp nhìn thấy nó, không ngờ tim lại đập rộn lên.

Lúc nó nằm trong Thận Lâu Thạch, Đường Kiếp không nhìn thấu được nó.

Giờ nó xuất hiện, Đường Kiếp vẫn chẳng thể nhìn thấu nó.

Đường Kiếp nhặt hạt châu kia lên, một luồng băng hàn âm u theo ngón tay lan khắp toàn thân Đường Kiếp khiến cơ thể hắn run lên, suýt nữa đá ném hạt châu ra ngoài.

Điều khiến người ta kinh ngạc là hàn ý này như có tác dụng sâu trong linh hồn chứ không phải là thực chất, bởi vậy xung quanh không bị ảnh hưởng, ít nhất thì Vệ Thiên Xung đứng bên cũng không có cảm giác gì.

Nhưng vào lúc đó, Vệ Thiên Xung lại chỉ vào Đường Kiếp như nhìn thấy quỷ, run run:
- Ngươi... Ngươi...

- Ta làm sao?
Đường Kiếp kinh ngạc hỏi.

- Mặt ngươi...
Vệ Thiên Xung run rẩy nói, giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trên đời.

Trong lòng thoáng động, Đường Kiếp vội vọt ao nước cách đó không xa. Lúc nhìn xuống nước, chỉ thấy trên mặt xuất hiện một luồng hắc khí nồng đậm không rõ lúc nào. Nhưng điều khiến người ta kinh hãi là trong màn hắc khí kia, gương mặt Đường Kiếp không ngừng vặn vẹo, thống khổ khóc lóc, giống như đang chịu một cuộc sống thống khổ nhất.

Nhưng rõ ràng Đường Kiếp không hề làm vậy.

- Gặp quỷ!
Đường Kiếp hoảng sợ, theo bản năng ném hạt châu xuống.

Ngay sau đó, hồ nước phản chiếu một Đường Kiếp hoàn toàn bình thường.

Đường Kiếp chạm vào mặt mình, xác nhận không có chuyện gì mới thở dài một hơi.

Quay đầu nhìn lại hạt châu kia, Đường Kiếp không do dự lau mồ hôi trên trán:
- Vật này tà khí quỷ dị, chỉ sợ là ma vật.

- Vậy làm sao bây giờ?
Vệ Thiên Xung thấy Đường Kiếp như vậy thì cũng chẳng dám tới nhặt hạt châu kia lên.

Đường Kiếp lấy một tấm vải bọc ngoài, thử chạm vào hạt châu kia, băng hàn chỉ hơi giảm. Đường Kiếp nhìn Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung nói:
- Lại tới nữa!

Chẳng lẽ vải dệt cũng không ngăn nổi hạt châu này xâm nhập?

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hắc châu lúc ở trong Thận Lâu Thạch không xảy ra tình huống này, có lẽ vật liệu đá có thể ngăn cản nó xâm nhập.

Trong tay Đường Kiếp giờ không có hộp đá, tuy nhiên cũng may còn có Nhuyễn Hương Ngọc.

Nhuyễn Hương Ngọc tính chất mềm mại, tuy là đá nhưng lại bông.

Đường Kiếp lấy một mảnh nhuyễn ngọc, bao hắc châu vào trong, rồi dùng Nhuyễn Hương Ngọc bóp nhẹ thì có cảm giác như bóp phải bánh trôi, bề ngoài không thấy gì khác thường.

Quả nhiên, lúc này hắc châu chẳng toát chút hàn ý nào.

Làm xong chuyện này, hai người mới thầm thở ra.

Đường Kiếp nhắc nhở Vệ Thiên Xung:
- Việc này tốt nhất đừng nói ra.

Vệ Thiên Xung gật đầu, hạt châu quỷ dị như vậy, y cũng biết một khi bại lộ chỉ e sẽ đưa tới phiền toái.

Ngẫm nghĩ một chút, Vệ Thiên Xung hỏi:
- Vậy là lỗ hay lãi?

Đường Kiếp cười khổ:
- Ta cũng không biết. Lúc đập tảng đá này ta nghĩ xui xẻo nhất là tổn thất 1500 linh tiền. Giờ ta mới nhớ trong toán học, ngoại trừ số dương và số không... thì còn có một cái khái niệm gọi là số âm.

Nói xong đã đi thẳng về phía trước.

Vệ Thiên Xung nghe không ra, gãi đầu tự nói:
- Phó thuật? Thuật pháp còn có phân chính phó? Không hiểu ra sao cả.

Trở lại bí thị, hai người tiếp tục vơ vét tài liệu khác.

Đợi khi sắc trời dần sáng, bí thị chấm dứt, Vệ Thiên Xung cũng đã soát đủ tài liệu, mọi người cùng rời khỏi đây.

Đi khỏi thôn trang chưa được bao xa, liền thấy một người đi ngược tới, chính là kẻ mập lùn bị Vệ Thiên Xung gọi là cóc kia.

Người này nhìn chằm chằm Vệ Thiên Xung, khặc khặc cười nói:
- Tiểu tử, ngươi rốt cục ra rồi.

Nói xong mập lùn kia đã xông tới hai người Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung.

Đường Kiếp vung tay bổ ra một đạo chưởng phong, tên mập lùn tuy có nọc độc hung mãnh, nhưng lại không có lực xuyên thấu, bị Đường Kiếp dùng một chưởng đánh bay, đồng thời Đường Kiếp nói:
- Ngươi đủ chưa? Chỉ là tranh chấp võ mồm mà khiến ngươi ghi hận tới giờ sao?

Mập lùn dữ tợn cười:
- Dám sỉ nhục người ngũ độc tán ta, là ai cũng phải chết!

Nói xong y vung tay lên, một con bò cạp độc bay ra.

Con bò cạp độc toàn thân đen thui, lớn cỡ nắm tay, có cái đuôi vừa đen vừa sáng, bay vào không trung đâm tới cổ Đường Kiếp.

Vệ Thiên Xung Thị Mộng đang muốn ra tay, Đường Kiếp đã nói:
- Không cần, để ta. Làm nhục ngươi thì phải chết chết? Ngươi là chân mệnh thiên tử hay sao?

Nửa câu sau đúng là ngũ độc tán nhân kia nói.

Đồng thời Đường Kiếp đánh thẳng ra Nguyên Khí Châm vào bò cạp độc, lại chỉ nghe "Khanh" một tiếng giòn vang, nhưng không xuyên thủng con bọ cạp kia mà đánh ngược nó về.

Lúc này, đám người chưa ra khỏi trang viên, ánh mắt náo loạn, người xung quanh vội tản ra, không một ai ngẩng đầu.

Cũng có người nhạo báng:
- Cũng không biết là đại thiếu gia nơi nào không biết tốt xấu, lại chọc tới người ngũ độc, thế này đúng là chết chắc rồi.

Con bọ cạp lượn trên không trung một vòng, lại bay về phía Đường Kiếp lần nữa, Nguyên Khí Châm thi triển đánh cho con bọ cạp kia đau đớn hét dài, không cho nó cơ hội tới gần.

Ngũ độc tán nhân kia cười lạnh:
- Chút năng lực đó cũng dám khiêu chiến với lão tử sao?

Nói xong trường bào vung lên, lại vẩy ra một bầy độc trùng.

Ngũ độc tán nhân tuy mới bước vào Thoát Phàm nhưng một thân độc vật lại khá phiền toái, ở vùng này cũng có chút danh tiếng. Ba đầu y cũng không phải thế này, chỉ do trường kỳ luyện độc không lo xử lý, bị độc khí cắn trả mới biến thành người đầy nhọt độc, hận nhất người khác mắng y là con cóc. Vệ Thiên Xung chạm phải chỗ kiêng kị của y, bản thân y lòng dạ nhỏ mọn, bởi vậy không giết Vệ Thiên Xung không được.

Mắt thấy lượng lớn độc trùng bay ra, Đường Kiếp cũng không kinh hoảng, một bên dùng chưởng phong không cho chúng tới gần, một bên cao giọng hỏi:
- Có phải ra ngoài bí thị, giết người sẽ không có ai quản?

Một đám người nhìn lại không nói lời nào.

Ngũ độc tán nhân kia tưởng hắn sợ, cười ha hả nói:
- Ta xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu!

Chưởng phong có thể ngăn độc trùng không tiến lại gần, nhưng liên tục tiêu hao linh khí, chung quy cũng không phải kế lâu dài, mà ngũ độc tán nhân lại tiếp tục phóng thích độc vật, chỉ thấy sâu độc bay ngập trời, thân hình nguyên bản vốn mập mạp lập tức gầy yếu rất nhiều, thì ra y giấu độc trùng trong cơ thể, chứ thân hình vốn không phải mập mạp.

Đường Kiếp không thèm để ý, chỉ nghiêng đầu quan sát:
- Xem ra quả thật không ai quản.

Nói xong hắn thu tay lại, đúng là không để ý tới đám độc trùng này, lao thẳng về phía ngũ độc tán nhân. Toàn bộ độc trùng lập tức rơi xuống người Đường Kiếp rồi bám chặt lấy, mọi người như đã nhìn thấy Đường Kiếp bị vạn trùng chui vào thân thể cắn chết. Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy toàn thân Đường Kiếp lóe lên kim quang, độc trùng trực tiếp bị văng ra, Đường Kiếp đã xông tới bên ngũ độc tán nhân, đánh ra một quyền.

Ngũ độc tán nhân nhe răng cười độc ác, đánh ra một chưởng.

Đây là Vạn độc thủ y đắc ý nhất, người ngoài dính vào một chút cũng sẽ lập tức trúng độc, chỉ cần một lát độc dậy thì vong, đúng là độc thuật y đắc ý nhất.

Quyền chưởng va chạm, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, ngũ độc tán nhân đã bị Đường Kiếp dùng một quyền đánh bay, "BA" một tiếng giòn vang, một cánh tay của ngũ độc tán nhân đã bị chấn đoạn.

Cảnh tượng này khiến mọi người nhìn mà giật mình.

Ngũ độc tán nhân bị đẩy lui không có gì lạ, nhưng tên này luyện độc nhiều năm, thân thể đã sớm không tốt, rốt cuộc cũng là Thoát Phàm Cảnh, một quyền cụt tay y cũng không hề đơn giản.

Ngũ độc tán nhân thấy tay mình bị hủy vừa sợ vừa giận, không ngờ tiểu tử này lại có khí lực lớn như vậy, chỉ có thể nhịn đau quát:
- Tiểu tử thối, dám đối chưởng với ta, ngươi nhất định phải chết!

- Vậy sao?
Đường Kiếp cười nói:
- Độc của ngươi mất bao lâu mới độc chết được người?

Ngũ độc tán nhân ngẩn người, chỉ thấy Đường Kiếp xòe tay ra.

Bàn tay thon dài có lực, nào có dấu hiệu trúng độc.

- Sao có thể?
Ngũ độc tán nhân không dám tin kinh hô.

- Độc công của ngươi luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn.
Đường Kiếp lạnh lùng nói, thân hình chợt lóe đã lấn đến gần ngũ độc tán nhân, tùy tay đánh ra một quyền, đánh thẳng vào bụng khiến ngũ độc tán nhân đau đến quỳ xuống.

Đường Kiếp dùng tay đè lên ót ngũ độc tán nhân khiến y hoảng hốt kêu lên:
- Đừng giết ta!

Đường Kiếp lạnh lùng nói:
- Kỳ thật thiếu gia nhà ta nói không sai... Ngươi chính là một con cóc.

Chưởng kình ngầm đánh, khí kình xông thẳng vào đầu ngũ độc tán nhân, trực tiếp đánh chết đối phương.