Vì ở bí thị có không ít đồ tốt, như tử kim Vệ Thiên Xung cần ở đây có tới mấy quầy hàng bán, hơn nữa giá rẻ. Khối tử kim lớn chừng quả đấm ở Văn Tâm Quốc có thể bán được hơn 2000-3000 linh tiền, nếu không đừng mơ mua được. Mà ở đây, mới ra giá chỉ có 1800 linh tiền. Nếu trả giá, 800 đến 1200 là có thể mua được.
Chủ yếu do tài nguyên quý báu như tử kim, cũng không phải không bán ra ngoài, chẳng qua là đã bị đại môn phái nắm trong tay, khống chế bán ra, số lượng hữu hạn, giá cao, tự nhiên tạo thành giá cả cứ cao không hạ. Mà bí thị này nói trắng ra là chính là thị trường buôn lâu và chứa hàng lậu của Tu Tiên giới, không có những đốt trung gian, giá cả đương nhiên hạ trên phạm vi lớn.
Nói cho cùng, Tử kim tuy từ sản xuất khoáng thạch tinh luyện mà thành, bản thân không có mấy phí tổn đáng nói, 800 linh tiền đã là món lãi kếch sù.
Theo quy tắc Ác Giao bang, hàng hóa bán trong này, mỗi kiện đều thu 20% phí. Phần trích phần trăm không thấp, nhưng dù vậy, mua bán vẫn mang tới lợi nhuận rất lớn.
Vệ Thiên Xung tính tiền, lần này y mang tới tổng cộng 10.000 linh tiền, nếu dùng toàn bộ mua tài liệu rồi mang về bán ra, giá ít nhất cũng gấp đôi, lợi nhuận tương đương với 100%.
Điều này làm y hưng phấn, rốt cuộc vẫn là người xuất thân từ thế gia thương nhân, Vệ Thiên Xung như nhìn thấy con đường phát tài, níu lấy Đường Kiếp nói:
- Vụ mua bán này đáng làm, Đường Kiếp, đây chính là một vốn một lời. Nếu dùng mười vạn trăm vạn mua bán, chúng ta chẳng phải phất sao?
Đường Kiếp lạnh mắt nhìn y:
- Ngươi có trăm vạn sao?
Vệ Thiên Xung lập tức im lặng, đừng nói y không có, ngay cả Vệ phủ cũng không có.
Hơn nữa, có nhiều tiền như vậy cũng chưa chắc có thị trường lớn như vậy.
- Còn có bí thị một năm mới có một lần, đi đường độ phiêu lưu lớn, mua bán hàng hóa còn cần nhân lực, thời gian. Ta và ngươi đều phải tu luyện, căn bản không có tinh lực giải quyết vấn đề này. Thật nếu quan tâm tới chuyện này, tiền kiếm được thì tu luyện phải làm sao đây? Ngươi có nghe ai dựa vào buôn bán? Hay tìm tới một môn phái phát tài, có thể ở đâu đó ngồi mát ăn bát vàng?
Đường Kiếp bổ sung.
Vệ Thiên Xung ngượng ngùng vò đầu:
- Ta đây chẳng phải vì tiền mà buồn đâu.
Mặc dù là đại gia thiếu gia, cũng có lúc vì tiền mà phát sầu.
Sau khi Vệ Thiên Xung trở thành chân truyền, Vệ phủ không tăng tiền cho hắn, mà còn giảm bớt.
Không có cách nào, phí tài nguyên tu tiên thật quá lớn, ngay cả đại gia tộc cũng không có khả năng quanh năm suốt tháng chống đỡ sự hao hụt lớn như thế. Bởi vậy, bình thường ban đầu họ cung cấp cho con cháu rất nhiều tài nguyên, đặt cơ sở, tới lúc hậu kỳ nhất định sẽ giảm bớt đầu vào.
Nói như vậy, đám học sinh tới Linh Hải bậc, đa số đi nhận nhiệm vụ thí luyện, tự mình dựa vào mình kiếm tiền, lúc này, tiền gia tộc cho với tiền của mình là 50/50.
Khi học sinh vào Thoát Phàm, đầu vào gia tộc sẽ giảm bớt thêm nữa.
Đợi khi tới tầng cao hơn, Thoát Phàm đỉnh cao hoặc vào Thiên Tâm, chính là lúc tu giả báo đáp trả lại gia tộc.
Vì nguyên nhân này, mười ngàn linh tiền Vệ Thiên Xung cầm tới lần này kỳ thật chỉ có năm nghìn là Vệ phủ cho, còn lại năm nghìn do y tích cóp từng chút một trong suốt hai năm qua.
Vì tiền đường đi qua, thân lại là tu giả có túi Giới Tử, vận chuyển vừa an toàn vừa có phí tổn cực thấp, do đó mới có lợi nhuận này. Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói đây cũng không phải lợi nhuận, chỉ là tiết kiệm chi, muốn đổi thành lợi nhuận, còn phải trở lại quốc nội tiêu thụ mới được.
Như một thương đội, trăm phần trăm lợi nhuận rơi vào phần lớn nhân lực, vật lực, phí tổn cùng khả năng tổn thất trong lúc phiêu lưu, chia đều mỗi chuyến có thể được hai ba phần lợi nhuận cũng đã là không tệ.
Nếu xui xẻo liên tục bị cướp vài lần, táng gia bại sản cũng không nói làm gì.
Tuy nhiên nói thì nói vậy, Đường Kiếp vẫn là giải thích:
- Chúng ta không thể làm, Vệ phủ vẫn có thể làm đấy. Lúc trở về, ngươi có thể nói qua tình huống với thái thái, để Vệ phủ làm vụ mua bán này, hẳn không vấn đề gì.
- Chủ ý này không tồi.
Thị Mộng cũng ủng hộ.
Giúp Vệ phủ có thể mở thêm một nguồn tài nguyên thì cũng là tự mình kiếm thêm được một ít tài nguyên tu luyện.
Trong lúc nói chuyện ba người cũng không quên chính sự, Vệ Thiên Xung đã mua một khối tử kim, đang tìm kiếm tài liệu khác.
Đường Kiếp cũng đi lại quanh đó, tìm kiếm thứ mình cần.
Đang đi, Đường Kiếp nhìn thấy trên quầy hàng cách đó không xa bày một vật phẩm.
Đó là một bó củi màu đen, dài chừng một thước, cả vật thể rất tròn, bên trên quấn quít những hoa văn màu đỏ.
Nhìn thấy món đồ này Đường Kiếp đi qua nói:
- Ta có thể cầm lên xem không?
Người trung niên mở quầy bán hàng nghe nói thì dùng âm thanh thô ráp trả lời:
- Đây là Huyết Văn Mộc mộc tâm ngàn năm, giá mười ngàn tiền, giá mười khối linh ngọc, tùy ngươi xem.
- Ta dùng thứ này bảo đảm.
Đường Kiếp lấy ra hai mảnh Nhuyễn Hương Ngọc đặt trên đài. Người trung niên thấy là Nhuyễn Hương Ngọc, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng.
Đường Kiếp tự cầm mộc tâm quan sát kỹ.
Huyết Văn Mộc là một loại linh vật của tu giới, bất kể là chế tác khôi lỗi, bày trận, thậm chí luyện khí cũng có tác dụng.
Mặt hàng ngàn năm không dễ kiếm nên Đường Kiếp cũng không để hai chữ "Ngàn năm" kia trong lòng, nghĩ có thể có được hàng trăm năm cũng không tệ rồi. Nhưng cầm Huyết Văn Mộc trong tay, Đường Kiếp phát hiện người trung niên này không phải thổi phồng.
Huyết Văn Mộc là loại gỗ rất nặng, niên hạn càng lớn khối lượng càng nặng. Khối Huyết Văn Mộc đang cầm trong tay, ít nhất cũng phải hơn trăm cân, chỉ sợ đúng là hơn một ngàn năm, cũng không biết ông ta lấy ở chỗ nào.
Nếu thực vậy, mười ngàn tiền thật đúng là không đắt, tuy nhiên vì nguyên nhân này, trong lòng Đường Kiếp lại nảy sinh nghi ngờ.
Đường Kiếp nhìn kỹ lại, rốt cuộc phát hiện ra vấn đề.
Huyết Văn Mộc tâm thoạt nhìn như một chỉnh thể, nhưng nhìn kỹ, lại có thể phát hiện mơ hồ có vết rách tồn tại.
Ý là thứ này rất có thể đã bị người mở ra, chẳng qua Huyết Văn Mộc có đặc tính tự nhiên là tự khép lại, dần dần bù vào chỗ đó, chỉ để lại một khe hở rất nhỏ.
Nói cách khác, khối Huyết Văn Mộc bị người ta làm giả, hơn phân nửa là nhét kim loại cứng bên trong làm tăng trọng lượng. Người làm giả cũng tốn chút tâm tư tâm, làm giả Huyết Văn Mộc để gia tăng niên hạn giá cũng không tính là thấp, nhưng kim loại dùng để tăng trọng cũng là linh vật có cấp bậc. Nếu không phải là Đường Kiếp sở trường thấy rõ chi đạo, thì cũng không dễ phát hiện.
- Đáng tiếc...
Đường Kiếp thở dài, nói nhỏ:
- Để chế tạo một khối Huyết Văn Mộc tâm giả, mà dám chà đạp một khối Huyết Văn Mộc tâm chân chính.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Người trung niên nghe vậy biến sắc, căm tức nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp lắc đầu định buông, đang muốn thu đồ của mình, người trung niên đã đặt tay lên tay Đường Kiếp:
- Tiểu tử, ngươi không mua thì không mua, nói lời hủy hoại người khác làm gì? Hôm nay ngươi không nói rõ thì đừng học lấy vật bảo đảm đi!
- Thế nào? Nhìn trúng bảo bối của ta rồi hả?
Đường Kiếp cười cười. Hắn tiến lại gần người trung niên thấp giọng nói:
- Nhân lúc giờ đang không có ai, mọi người ai đi đường nấy. Nếu làm loạn lên thật, sinh ý sẽ không tốt lắm.
Người trung niên hắc hắc mỉm cười:
- Ngươi dọa ta sao? Ngươi cũng xem đây là nơi nào. Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi không nói rõ với lão tử, lão tử thực không thể để cho ngươi đi.
Đường Kiếp thở dài.
Muốn chứng minh Huyết Văn Mộc của đối phương là giả cũng rất đơn giản, trực tiếp cầm lên đập nát là được, tuy nhiên việc này tương đương với trực tiếp đập vỡ bát cơm đối phương, dù sao chuyện cũng làm tổn thất không ít phí tổn và công sức.
Đoạn đường phát tài cũng như giết chết cha mẹ người khác, hắn không muốn nhiều chuyện, cũng cầm lấy Huyết Văn Mộc. Vốn định giả vờ xem lại, thừa nhận mình nhìn nhầm rồi là được, đúng lúc này, trong lòng đột nhiên động một cái, ngưng đủ thị lực nhìn Huyết Văn Mộc, mơ hồ lại có cảm giác xuyên qua tầng gỗ.
Trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ, ngưng thần tĩnh khí nhìn chằm chằm vào Huyết Văn Mộc, cảm giác như mình vừa tiến vào một thế giới mới.
Hoa văn Huyết Văn Mộc không ngừng phóng đại trước mắt hắn, dần dần tràn ngập toàn bộ tầm nhìn, thay thế vào đó là một thế giới mộc kỳ quái, mỗi một sợi, từng cái khí khổng đều được phóng đại, giống như dưới kính hiển vi, thậm chí còn đang thẩm thấu vào trong không ngừng.
Rốt cục, ánh mắt xuyên qua tầng gỗ da, hiện ra một mảnh kim loại sáng bóng màu đen, dường như giam cầm hắc ám không gian...
- Này, tiểu tử ngươi mau nói đi!
Tiếng hô của người trung niên nổ vang bên tai Đường Kiếp.
Đường Kiếp không có cách nào tiếp tục gắn kết lực chú ý, cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, dường như lập tức từ thế giới thần bí tối đen kia trở lại nhân thế.
Đường Kiếp thở dài, mỉm cười nói:
- Hóa ra là Hắc tinh thiết, khó trách nặng như vậy.
Nghe những lời này, người trung niên toàn thân run lên.
Làm sao hắn biết trong Huyết Văn Mộc lại có Hắc tinh thiết?
Nhìn biểu hiện của đối phương, Đường Kiếp biết mình không nói sai.
Điều này khiến hắn rất hưng phấn, hắn không ngờ khi mình thấy rõ chi đạo lại có thể phát huy tác dụng trên phương diện này, nếu chỉ có vậy, sau này mình đi tìm kiếm tài liệu chẳng phải giống như cá gặp nước, không sợ bị lừa hay bỏ qua đồ tốt.
Đè nén vui sướng trong lòng, Đường Kiếp lạnh lùng nhìn người trung niên:
- Buông tay!
Trên trung niên kia không dám ngăn cản Đường Kiếp, chỉ có thể nhìn hắn thu hồi đồ vật.
Đường Kiếp cười nói:
- Ba trăm linh tiền, mua ta câm miệng, bằng không thứ này của ngươi cũng đừng mơ bán nữa.
Lúc nói chuyện, hắn thầm dùng sức, biến vết rạn trên Huyết Văn Mộc rõ ràng hơn, nếu người này chế tạo hàng giả mưu đồ với mình, hắn cũng không ngại xảo trá một phen, đồng thời cho đối phương hố chơi.
Kế tiếp, Đường Kiếp rẽ sang con đường khác, dùng Động sát chi nhãn cảm ngộ, khảo nghiệm khắp nơi.
Hắn nhanh chóng phát hiện, không phải loại tài liệu này Động sát chi nhãn cũng có tác dụng, càng là vật phẩm chất lượng cao, Chi nhãn càng khó có thể xuyên thấu. Ngoài ra có một ít tài liệu cao cấp, bản thân có linh tính rất mạnh, Động sát chi nhãn cũng không thế thấy được bộ phận trong đó.
Giống như Nhuyễn Hương Ngọc lại không được.
Nhưng nói thế nào, bí thị này có ít nhất bảy phần hàng hóa đã mất đi bí mật trong mắt Đường Kiếp, rất nhiều đồ hắn chỉ cần liếc qua là có thể biết thật giả tốt xấu, nhưng đáng tiếc là không phát hiện được bí bảo gì.
Thời khắc này Đường Kiếp quay người, chỉ thấy Vệ Thiên Xung đột nhiên chen chúc đi qua, vẫy Đường Kiếp:
- Đường Kiếp ngươi đến xem này.
Chỉ thấy Vệ Thiên Xung cầm một khối ngọc vỡ ngoắc ngoắc mình.
Đường Kiếp nhận lấy nhìn kỹ lại, ồ lên một tiếng:
- Đây là mảnh vỡ hồn ngọc? Ngươi phát hiện ở đâu?
Hồn ngọc là một linh vật cực kỳ trân quý hi hữu, có thể ký thác thần hồn, đào tạo thần niệm, là bảo bối trong mắt tu giả bậc cao. Đáng tiếc trong tay Vệ Thiên Xung chỉ là mảnh vỡ, hiệu quả hao tổn nhiều, nếu không cũng chẳng có khả năng xuất hiện ở bí thị.
- Là quầy hàng bên, chỉ cần 800 tiền, không tồi chứ?
Vệ Thiên Xung đắc ý nói.
- Đúng vậy, là hàng thật.
Đường Kiếp cảm thán nói.
Nếu khảm thứ này lên khôi lỗi thì có thể tăng cường hiệu quả thuật Hắc Thủy Ký Hồn.
- Còn không?
Đường Kiếp hỏi.
- Dường như còn có một khối.
Đường Kiếp vội đi qua, quả nhiên thấy trên quầy hàng còn có một mảnh vụn, sau khi điều tra phát hiện là hàng thật, Đường Kiếp liền bảo Vệ Thiên Xung mua giúp hắn.
Vệ Thiên Xung buồn bực:
- Ngươi không phải Hắc Thủy Ký Hồn, cần nó làm gì?
- Ta tự có chỗ ta dùng.
Đường Kiếp cười nói.
Lần này hắn vốn định tới đây mua thứ gì có thể ký thác hồn niệm, lục soát một vòng cũng không phát hiện thấy, không ngờ toàn tìm được đồ cho Vệ Thiên Xung.
Theo thói quen quét một vòng, Đường Kiếp đang định rời đi, đột nhiên dừng bước lại nhìn về một khối Thận Lâu Thạch trên quầy hàng.
Thận Lâu Thạch xuất phát từ một chủng cự thú tên Thận thú (*con trai) trong biển, có công hiệu truyền ảnh, lúc trước Cơ Vô Cừu trên Phong Ma Đảo nắm Cửu Cung Mê Thiên Trận trong tay đúng là dùng thứ này.
Thứ trước mắt Đường Kiếp so với trên Phong Ma Đảo nhỏ hơn nhiều, thể tích chỉ bằng một phần trăm Phong Ma Đảo, hơn nữa còn là nguyên thạch chưa mài, phẩm chất cũng bình thường.
Chân chính khiến Đường Kiếp để ý chính là khối Thận Lâu Thạch vừa rồi, đã quen cẩn thận quan sát nên phát hiện trong Thận Lâu Thạch lờ mờ như có vật gì đó.
Đường Kiếp cầm Thận Lâu Thạch nhìn kỹ, đáng tiếc dù hắn vận đủ thị lực, nhưng vẫn không nhìn rõ thứ bên trong, thị lực xâm nhập vào trong như bị thứ gì cắn trả khiến Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc.