Kỳ thật linh tính tiêu tan chỉ là một nguyên nhân nhỏ. Linh tính thạch quái khó tụ cũng khó tiêu. Nguyên nhân chính chính là ngọc thạch lớn nhất này đã ngưng kết thạch y, tất cả tinh hoa đều bị hút hết, căn bản không thể luyện ra Nhuyễn Hương Ngọc nữa, bỏ đi khối lớn nhất này, những khối còn lại đều nhỏ quá, bản thân luyện hóa hao tổn rất nhiều, cho nên số lượng Nhuyễn Hương Ngọc tất nhiên giảm xuống.

- Vậy cũng không tệ rồi. Một phương cũng đã năm nghìn tiền rồi, bốn phương là hai vạn.
Vệ Thiên Xung xoa xoa tay nói:
- Những thứ này rối gỗ của ta có thể vô địch rồi!
Hắn cười ha hả nói, đã bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng chính mình dẫn theo con rối càn quét bốn phương.

Đường Kiếp tức giận nói:
- Ngươi còn muốn dùng hết? Một phương năm nghìn đó! Ngươi tổng cộng làm một con rối tam phẩm dùng nửa khối ta còn nói nhiều. Phần còn lại để dành, ta có chỗ hữu dụng khác để dùng.

Vệ Thiên Xung nóng nảy:
- Làm gì chỉ cho ta nửa khối, tốt xấu gì cũng cho ta nguyên khối, cùng lắm ta cho ngươi tiền là được rồi.

Đường Kiếp nói:
- Không phải ta luyến tiếc cho ngươi, chỉ có điều Nhuyễn Hương Ngọc chính là vật liệu thượng phẩm, cho dù là con rối thất bát phẩm đều dùng được, để ở một con rối tam phẩm thì lãng phí quá, để dành một ít tương lai dùng tốt hơn, hơn nữa Nhuyễn Hương Ngọc bản thân mềm mại, dùng nhiều quá chỉ làm giảm sự chắc chắn của con rối.

- Vậy thì được.
Nghe Đường Kiếp nói như vậy, Vệ Thiên Xung cũng chỉ có đồng ý.

Thị Mộng lên tiếng nói:
- Còn ta nữa?

Xem bộ dạng làm lơ của y, Đường Kiếp cũng cười:
- La Nguyệt dạy ngươi Tam Thi Bí Pháp, ngươi tu luyện thế nào rồi?

- Bí pháp kia khó luyện quá, hơn nữa phương pháp này hại bạn thân, tác dụng không lớn, ta không thích.

- Cũng cho ngươi nửa phương, tuy nhiên ngươi phải tu luyện Tam Thi Bí Pháp, qua ít ngày nữa ta cần ngươi giúp một việc.

- Hỗ trợ gì chứ?

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Nói chuyện một hồi, ba người đã cất Ngọc Ki Thạch, sau đó mới trở lại Hiết Mã hồ, trở về với người tộc A Y.

Bởi vì thấy bản lĩnh họ trước đó nên bây giờ người A Y tộc vô cùng kính trọng ba người Đường Kiếp, có một số người A Y tộc chủ động dâng lễ vật để biểu thị tấm lòng. Đường Kiếp bọn họ cũng không khách sáo, chính mình không đoạt nhưng có chỗ tốt cũng không thể đẩy ra ngoài. Dựa vào đồ cung phụng, bọn họ trước khi đến Thủ Vọng Xuyên đã mập lên một chút, tiền bạc cũng dư dả nhiều.

Theo mọi người cùng xuất phát đến Thủ Vọng Xuyên.

Đoàn xe đi về hướng phía Tây, qua Hiết Mã hồ không lâu thì đến một trấn nhỏ, nơi đây chính là Vọng Xuyên trấn.

Qua Vọng Xuyên trấn đi lên phía trước nữa là Ngật Đáp Sơn, cũng chính là nơi sản sinh ra mạch khoáng Tử Kim.

Ngật đáp sơn vốn là một khu hoang vu, cằn cỗi đến nổi cây cối không mọc được, thứ có duy nhất chính là đất cho nên nổi danh là vì vậy. Mãi cho đến sau này tìm ra được mạch khoáng Tử Kim, núi Ngật Đáp mới bắt đầu nhộn nhịp. Do một lượng lớn thợ mỏ đến nên thôn Xuyên Vọng vốn chỉ là một thôn bình thường nay cũng trở nên phát trển, trở thành Vọng Xuyên trấn.

Sự phát hiện của mạch khoáng Tử Kim đã đồng thời đem lại sự giàu có cho mảnh đất này, nhưng nó cũng mang đến sự đổ máy và giết chóc.

Ngật Đáp sơn vốn là một mảnh đất của một phái nhỏ tên Tiểu Nguyên Tông trong phạm vi nước Lê, chứ không phải thuộc về Thất Tuyệt Môn. Dù sao Lục Đại phái tuy trị khắp thiên hạ, nhưng chung quy không thể không để cho các môn phái nhỏ không có một miếng đất cắm dùi, thực ra họ chỉ chiếm những nơi có tài nguyên tốt nhất, đa số các bộ phận vẫn là phân cho các phái nhỏ, sau đó các trung và tiểu môn phái quản lý, tiến cống hàng năm.

Bởi vì ganh tị nơi mạch khoáng Tử Kim phong phú nhưng lại trở ngại quy tắc mà sáu đại phái đã tự đặt ra, Thất Tuyệt Môn âm thầm giật dây các môn phái nhỏ khác tập kích Tiểu Nguyên Tông, đánh cướp của cải, ở đây diễn ra màn kịch giết chóc. Tiểu Nguyên Tông cuối cùng không thể phản khách được áp lực cực lớn này, trần tình với Thất Tuyệt Môn, nguyện đem mạch khoáng giao cho Thất Tuyệt Môn, hàng năm chỉ lấy nửa phần tiền lời.

Cũng chính vì nửa phần tiền lời này, Tiểu Nguyên Tông hàng năm phái người quản giáo, hoặc là cũng chính vì như vậy nên Tiểu Tông Nguyên quản lý không nghiêm, hàng năm mới có một nguồn tử kim nhất định chảy ra.

Đây cũng chính là chuyện thường làm của các đại phái, rất nhiều chuyện hắc ám bản thân không tiện nói ra thì để người khác làm. Như Thiên Diệt Tông vai trò chính là vai diễn này, nếu không Tẩy Nguyệt sao có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ đến bây giờ.

Khi đoàn xe đi vào trấn, do kỳ đại thị, ngựa xe như nước nên có phần náo nhiệt, nhưng Đường Kiếp bọn họ không có quan tâm, thị trường công khai không phải là thứ Đường Kiếp muốn, chỉ có chợ đen mới có Tử Kim.

Mà nếu muốn vào chợ đen thì cuối cùng vẫn là phải đợi người của thương đội.

Lúc đến, Đường Kiếp đã chào hỏi qua với những người quản lý thương đội, được biết là chợ đen khoảng chiều mới mở. Do vậy cũng không gấp, ban ngày đi dạo quanh trấn, sẵn tiện tìm nơi luyện hóa Ngọc Ki Thạch.

Theo ý của Đường Kiếp, trực tiếp bán nguyên thạch tốt hơn là đã luyện, dù sao khối đá to nhất kì thật cũng không còn luyện hóa được gì nữa. Nhưng mà nghĩ đến việc mượn thân phận của A Y tộc tham gia chợ đen, lừa người như vậy chỉ mang đến phiền toái cho người A Y cho nên cuối cùng cũng không làm.

Luyện hóa nguyên thạch cũng không phức tạp, thuộc về tài liệu tinh luyện khí đạo, Đường Kiếp ở đài rèn kim ba năm, chuyện gì cũng không làm chỉ xách nguyên liệu, bởi vì luyện hóa nguyên thạch đối với hắn dễ như một bữa ăn sáng. Sau hai canh giờ, tất cả Ngọc Ki Thạch đã được luyện xong, đạt được hơn mười khối Nhuyễn Hương Ngọc lớn nhỏ khác nhau, Đường Kiếp đánh giá một chút chắc có khoảng 4.2 phương.

Nhuyễn Hương Ngọc này màu trắng, nhìn vào rất mêm không giống như thạch ngọc mà giống bùn trắng hơn, không giống các nguyên lệu khác còn có thể dùng lửa luyện hóa, chỉ cần để cùng nhau, tự sẽ có thể dung hợp.

Loại này đối vối ngọc thạch có tính hấp thụ rất nhiều, do vậy không thể dùng hộp ngọc đừng được mà chỉ có thể để trong hộp kim loại. Đây là khuyết điểm lớn nhất của nó, chỉ hấp thụ được loại đá. Chính vì nguyên nhân này tuy nó có năng lựa khôi phục rất lớn nhưng năng lực phòng ngự lại thấp, chỉ thích hợp với con rối loại đá mà thôi.

Đương nhiên, nếu không như vậy, giá trị của nó không chỉ dừng lại ở năm nghìn.

Con rối lần này của Vệ Thiên Xung là lấy bạch diệu thạch làm chủ yếu. Bạch diệu thạch là nguyên liệu đá cứng cáp hơn so với Tử Sa, độ cứng ngang bằng với sắt thép, trọng lượng lại nhẹ hơn, có ý nghĩa là vậy càng mạnh về phòng thủ và càng ít tiêu hao, chỉ là thông linh tính của Tử Sa hơi kém. Kết quả của thông linh kém là khó phát huy uy lực luyện trận, đồng thời yêu cầu đối với người dùng càng cao.

Nhưng hai cái khuyết điểm này đối với Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung không là vấn đề. Thứ nhất có Đường Kiếp đã đạt đến trận đạo tứ phẩm, chế tại một con rối chiến cấp ba có thể nói là không vấn đề gì, thứ hai có có Hắc Thủy Ký Hồn thuật, Vệ Thiên Xung có đầy đủ năng lực khống chế.

Tinh luyện hoàn thành, Đường Kiếp lấy ra nửa phương giao cho Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung vui mừng vô cùng, chỉ cần có Tử Kim, con rối tam phẩm này sẽ mạnh nhất từ trước đến nay chưa từng có.

Bóng đêm dần buông, chợ đen của Đường Kiếp Vệ Thiên Xung cuối cùng đã đến.

Điều khiến Đường Kiếp không ngờ tới đó chính là chợ bí mật kì thật không ở trong trấn mà là ở một trang viên bên ngoài trấn. Nơi đây là sản nghiệp của bọn ác bang thuồng luồng, cả chợ đen thật ra chính là do bọn ác bang thuồng luồng khống chế.

Đường Kiếp bọn họ đi theo vài vị quản sự của A Y tộc đi vào trong làng, nơi đây đã đèn đuốc sáng trưng, cửa trang viên còn có hai gã cường tráng đứng hai bên, tuy là nhìn vào rất hình tượng rất là uy mãnh, kỳ thật chỉ là phàm nhân. Tuy phía sau bề ngoài bình thường, Đường Kiếp vẫn cảm thấy bên trong lúc có lúc không linh khí dao động và bị nhìn trộm. Đây cũng là chuyện bình thường, chợ đen vốn là nơi bán hàng cấm, mà đa số là hàng cấm, kỳ thật đều có liên quan đến tài nguyên tu luyện. Bang Độc Long có thể mở chợ đen ở đây nếu nói không có người tu tiên thì sau khi chắc chắn không tin.

Sau khi vào, Đường Kiếp và mọi người mới phát hiện trong đó lại có động thiên khác. Diện tích trang viên vô cùng lớn, khắp nơi đều bày đầy quầy hàng. Ngày bình thường những hàng không quang minh chính đại thì ở đây đều công khai bày ra, niêm yết giá công khai, nhiều người chung quanh tới lui xem, tìm vật mà mình muốn.

Người A Y tộc có đồ của mình cần mua, ba người Đường Kiếp tách ra khỏi họ, tự mình đi khắp nơi trong chợ, trên đường đi nhìn thấy không ít chuyện mới lạ, thú vị.

- Đường Kiếp ngươi xem.
Thị Mộng chỉ chỉ một người đi qua cách đó không xa.

Người tu hành kia có gương mặt âm dương, lấy mũi làm trung tâm thì bên trái có màu chàm, bên phải mặt có màu đỏ tía, thoạt đầu nhìn vào có chút kinh hãi.

Đường Kiếp thấp giọng nói:
- Đừng chỉ, không lễ phép. Đó là Tán Tu.

Ở chợ đen này ngoài trừ thương đội ra, nhiều nhất là Tán Tu.

Tán tu không môn không phái, bình thường đều dựa vào những phương pháp tu hành tự tu hành không biết ở đâu ra, hơi không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma, may mắn không chết cũng thường để lại các vết sẹo, do nguyên nhân này nên trong Tán Tu quái nhân gì cũng có.

Co người trên năm mươi mới vào Linh Tuyền, có nhiều ngưởi vai rộng eo to giống như vũ phu hơn là tu sĩ, có người tu luyện dị dạng đến mất hình tượng vô cùng quỷ dị khủng bố; đương nhiên cũng có người thương nhân cũng là tu sĩ áo hoa lệ, bụng phệ…

Thị Mộng bọn họ ở học viện bốn năm, gần như không cơ hội gì giao tiếp với Tán Tu, lần này còn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều Tán Tu như vậy, rất nhiều thứ làm đảo lộn hoàn toàn khái niệm trước đây của họ, trong lúc nhất thời gì cũng kinh ngạc.

Vệ Thiên Xung mắt thấy, xa xa nhìn thấy một gã người tu, chỉ vào nói:
- Đường Kiếp ngươi xem, đến con cóc!

Nhìn theo ngón tay của Vệ Thiên Xung, chỉ thấy một người xa xa đi tới, thân hình béo lùn, trên mặt đúng là sinh đầy nhọt độc, thoạt nhìn ghê tởm đến cực điểm, khó trách Vệ Thiên Xung lại gọi là cóc.

Tuy nhiên thanh âm của Vệ Thiên Xung hiển nhiên hơi lớn, người mập lùn kia tất nhiên nghe thấy.

Thời khắc này ngẩng đầu nhìn Vệ Thiên Xung, quát khẽ nói:
- Muốn chết!

Nói xong tay chỉ ra, một đạo dịch xanh đã bắn vào Vệ Thiên Xung. Vệ Thiên Xung định chặn lại, Đường Kiếp đã kéo mạnh hắn sang bân cạnh, đạo dịch xanh đó chợt rơi xuống đất, chỉ nghe một thanh âm vang lên “xì …” sàn gỗ cứng chắc đã bị đục một lỗ.

- Có độc?
Vệ Thiên Xung sắc mặt thay đổi một chút.

Đường Kiếp đã nói:
- Vị đạo hữu này, thiếu gia nhà ta vừa rồi đã nói ra lời vô lễ, đây là do cậu ấy không đúng, nhưng mà có một chút mà phóng độc thủ, cũng có chút hơi quá đáng? Thiếu gia nhà chúng tôi gây ra chuyện trước, tôi không tính toán với ngài, việc này hay là cho qua vậy. Ở đây là địa bàn của bang thuồng luồng, nếu như đánh nhau thì ai cũng không tốt.

Tên mập lùn hiển nhiên cũng e dè thế lực bang thuồng luồng hung ác, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung liếc một cái, lúc này mới vung tay áo rời khỏi.

Vệ Thiên Xung bĩu môi:
- Thần khí cái gì chứ!

- Câm miệng.
Đường Kiếp tức giận quát:
- Vừa nãy đã gây ra chuyện!

Vệ Thiên Xung biết rằng mình làm không đúng, chỉ có thể thầm nói:
- Này, tốt xấu gì ta cũng là thiếu gia của ngươi, có thể nói với thiếu gia như vậy sao.

Đường Kiếp không để ý tới hắn, đã đi đến quầy khác tìm vật mình cần tìm.