Lúc này nữ trai yêu nghe Đường Kiếp nói như vậy, cũng chỉ có thể nói:
- Công tử giáo huấn phải, sau này tự sẽ cảnh giác, sẽ không dám làm như thế nữa.
Không ngờ Đường Kiếp lại lắc đầu:
- Vẫn còn ngây thơ, ngươi tưởng là bản thân còn có sau này sao? Hôm nay ta dọa người Thất Tuyệt Môn, sau này như thế nào? Việc tế hồ truyền ra ngoài, ba người trừ yêu không thành, nói không chừng sẽ đến nữa, đến lúc đó chưa chắc là “hàng” như vậy, nói không chừng sẽ là một nhân vật lợi hại nào đó. Hơn nữa ngươi đã hóa người, hơn phân nữa đã mang dị bảo, tất nhiên sẽ đưa đến cao thủ. Cảnh giác? Ngươi lấy gì mà cảnh giác?
Nói đến đây đã đủ khiến cho nữ trai yêu sợ hãi, nàng vốn là mới mở mang tâm trí, đầu óc đơn giản, dựa theo bản năng mà làm việc, vừa bị Đường Kiếp nói như vậy liền luống cuống, vội hỏi:
- Không dám gạt thượng tiên, tiểu yêu chưa từng có dị bảo gì, chỉ là gặp cơ duyên lấy được một giọt Ngọc Ki Tinh Túy …
Hóa ra nữ trai yêu này là một tiểu yêu bình thường ở Hiết Mã Hồ này, tuy luyện đến nay chẵng qua chỉ hơn mười năm, chỉ cỡ ngang bằng tuổi của Đường Kiếp bọn họ. Chỉ có điều lúc nàng tu luyện đã vô ý có được một giọt linh dịch, không ngờ lại làm nàng đột nhiên chuyển biến mạnh, không ngờ chỉ trong thời gian hai năm đã vào cấp Khai Trí, hơn nửa có thể biến hóa nửa người như vậy, sau đó nữ trai yêu kia biết bản thân lúc đó nhận được chính là Ngọc Ki Túy của giới tu luyện.
Nghe được ba chữ Ngọc Ki Túy, Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung cũng kinh hãi.
Đây quả thật là bảo bối ý nghĩa trong giới tu hành, nghe nói thời Thái Cổ, sau khi Đại Quái Quy Khư mới có bảo bối nảy, cũng chính là quái tủy được biết.
Quái, là tên gọi chung của vật thông linh không có sinh mạng, như quái vật cát, thạch quái, kim quái, …
Thái Cổ có thạch quái tên Ngọc Ki, thông linh hóa quái, là vì Ngọc Ki quái, sau khi chết ngưng nguyên hóa tủy, màu sắc giống nhau, nên là bảo vật bất thế, sau khi dùng có thể lập tức thành tiên.
Lập tức thành tiên là từ khuyếch đại, nhưng có thể nói bảo vật này giá trị vô song
Yêu tinh quỷ quái giới Tê Hà có bốn loại, yêu là chim thú, tinh là cây cỏ, quỷ là vong hồn, quái là kim thạch, trong đó linh trí của chim thú cao nhất, bởi vậy dễ thành yêu nhất, kim thạch không có sinh mạng, không thể chủ động tu luyện do vậy rất khó thông linh, cho nên thế gian này quái là ít nhất.
Đường Kiếp bọn họ tu luyện bốn năn, Vệ Xung Thiên ngoài ra có tu luyện ở ngoài hai năm, một con quái cũng chưa thấy qua. Đừng nó họ, cho dù là Tạ phong Đường hay những nhân vật Thiên Tâm cấp, cả đời chu du khắp thiên hạ cũng ít thấy quái, chớ nói chi là sự tồn tại của loại quái Ngọc Ki trong truyền thuyết này.
Không ngờ tới nữ trai yêu này lại may mắn có được một giọt Tinh Tủy của quái Ngọc Ki, chẳng trách nàng có thể biến thành nửa người rồi, nếu như là Ngọc Ki Tinh Tủy hoàn chỉnh, không chừng tạo thành một yêu quái biến hình, đỉnh cao của Khai Trí cũng không là vấn đề. Dù vậy, yêu quái này chỉ cần không chế, nó ắt sẽ có lợi cho tương lai sau này, ít nhất mãi cho đến cấp bậc biến hình cũng không tồn tại cản trở gì.
Kỳ thực trước khi Đường Kiếp nói cái gì biến thành nữa người, cẩn thận bị truy sát, vốn dĩ đã tính lừa dối tiểu yêu này một chút, xem có lợi gì không. Chuyện giết người lấy bảo vậy thì hắn không làm rồi nhưng chuyện lừa đoạt bảo ngọc thì hắn không ngại đâu.
Tốt xấu gì bản thân cũng là người cứu đối phương một mạng, lấy chút thù lao cũng là chuyện bình thường, Đường Kiếp tự an ủi mình như thế.
Không ngờ lại có được một tin tức động trời như thế.
Lúc này Đường Kiếp không nhịn được nói:
- Vậy vật này ngươi từ đâu mà có? Bây giờ vẫn còn giữ?
Nữ trai yêu kia lắc đầu, tất nhiên là ám chỉ giọt đó.
Thì ra dưới đáy hồ Hiết Mã này chính là nơi của Ngọc Ki Quy Khư. Do linh nguyên co rút nên đều hóa quái tủy, do vậy không có hiện tượng tràn đầy linh khí, do vậy ngàn năm nay vẫn chưa có ai phát hiện, không những như vậy, do niên đại quá lâu nên Ngọc Ki Tủy cũng đã dần dần tiêu tan, lúc tiểu yêu này phát hiện vật này đã chỉ còn một giọt.
Nghe tin như thế, Vệ Thiên Xung bọn họ cùng nhau thở dài.
Hiện giờ giọt Ngọc Ki Tủy duy nhất đã bị tiểu yêu dùng, nếu muốn lợi dụng gì thì trừ phi giết tiểu yêu này đi luyện hóa, chắc có lẽ có được một ít dược lực.
Tuy nhiên bất luận là Đường Kiếp hay là Vệ Xung Thiên đều không có ý định làm việc đó.
Đường Kiếp lại khuyên giải nói:
- Chuyện Ngọc Ki Tinh Tủy không phải là chuyện nhỏ, ngươi bây giờ mới vào Khai Trí, thực lực chưa đủ mà dược lực thì còn tồn tại, nói không chừng có người sinh lòng tham, giết người luyện hóa. Cho nên sau này tốt nhất là đừng nói chuyện này cho người, nếu không khó mà tránh khỏi họa sát thân.
Tiểu yêu này tất nhiên là cảm động đến rơi nước mắt, liên tục bái tạ nói:
- Đa tạ công tử chỉ điểm, tiểu yêu ghi nhớ, bắt đầu từ hôm nay không dám tùy ý hiện thân.
- Vậy là tốt rồi.
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Đúng rồi, ngươi cũng biết thi thể của Ngọc Ki ở đâu không? Vật đó đối với chúng ta chắc có chúng tác dụng.
Vệ Thiên Xung kinh ngạc:
- Ngươi hỏi thi thể làm cái gì? Quái vật Quy Khư, chỉ có tinh tủy mới có giá trị.
Đường Kiếp tức giận trợn mắt trừng một cái:
- Ngọc Ki Thạch sau khi luyện hóa thành Nhuyễn Hương Ngọc, đây chính là nguyên liệu tử kim có giá trị, là nguyên liệu tốt nhất làm con rối đó.
Vệ Thiên Xung mới bừng tỉnh ngộ.
Ngọc Ki Thạch vốn là vật liệu hiếm thấy, dùng cái này chế tạo Nhuyễn Hương Ngọc lại càng quý giá. Dùng để chế tác con rối, ưu điểm lớn nhất là có thể ban cho nguyên liệu đá của con rối năng lực tự hồi phục. Chỉ cần không phải là hoàn toàn dập nát, bất kể bị thương nghiêm trọng đến đâu cũng có thể hấp thụ vật liệu đá mà từ từ hồi phục, giá trị của nó vô cùng quý giá. Do chất khá mềm, lại có thêm mùi hương nên được gọi là Nhuyễn Hương Ngọc.
Trước đây họ bị Ngọc Ki Tinh Túy hấp dẫn mà bỏ quên giá trị vốn có của Ngọc Ki Thạch, đến lúc này thì mới được Đường Kiếp nhắc nhở, quả nhiên thế gian này không sợ không có bảo bối, chỉ sợ không có con mắt phát hiện bảo bối thôi.
Tiểu yêu kia không dấu diếm, vội nói:
- Chính là giữa hồ dưới đáy sông cách nơi đây ba dặm, nhìn thấy thai thạch màu xanh chính là nó.
Nói xong đã lấy ra một hạt châu giao cho Đường Kiếp:
- Đây là một viên ngọc trai tiểu yêu tu luyện đã lâu, có thể tránh nước lửa, xin công tử nhận cho, cũng coi như tiểu yêu cám ơn công tử đã cứu tiểu yêu một mạng.
Ngọc trai này có thể tránh nước lửa, cũng coi như là một bảo vật, ở giới tu hành gọi là hợp châu. Hợp châu cao cấp không những có thể tránh nước lửa mà phát thuật đồng loại cũng có thể chống cự. Tiểu yêu này biết có ơn phải báo, bản thân không có gì quý giá, không ngờ đem cái này tặng cho Đường Kiếp, hắn không khách khí liền nhận lấy.
Thấy Đường Kiếp nhận, nữ trai yêu mới bưới đi xuống nước, biến mất không thấy nữa.
Đường Kiếp nhìn nàng rời đi, cười nói:
- Đi thôi, chúng ta đi tìm bảo bối.
Vệ Thiên Xung đang muốn hưởng ứng, đột nhiên ý thức được gì, thất thanh kêu:
- Đợi một chút, Thị Mộng lúc nãy ngươi nghe nàng ấy mới nói gì? Người hầu? Sao ta trở thành người hầu rồi vậy?
Thị Mộng vẫy tay:
- Không để ý.
Đường Kiếp thì không thèm để ý y tiếp tục đi lên trước thì phía sau nghe Vệ Thiên Xung nhảy lên kêu to:
- Ta không phải là người hầu… Ta là thiếu gia…. Ta mới là thiếu gia đó …
Hợp châu hơi phát sáng, Đường Kiếp bọn họ đi trên vũng bùn ở dưới đáy hồ, Thị Mộng thêm thuật làm một lớp cách cho mọi người, để cho không bị dính bùn dưới đất, đạp lên đầm lầy như là đi trên đất bằng.
Đi không bao xa thì thấy một hòn đá xanh ở phía xa xa, theo lời nữ trai yêu nói thì đó chính là Ngọc Ki Thạch rồi.
Đường Kiếp đi qua đó đang định xem rõ ràng thì thấy đám rêu xanh đó xoay mình bắn ra một ánh sáng màu xanh về Đường Kiếp, Đường Kiếp nhất thời không chú ý, không ngờ bị đánh trúng lui một bước.
Vệ Thiên Xung giật mình kinh hãi, cho là có cơ quan, đang muốn thi pháp, vẫn là Đường Kiếp ngăn cản nói:
- Không sao, chỉ là rêu xanh trên đá đã thông linh, tự chống cự mà thôi.
Ngọc Ki Thạch vốn màu trắng, chỉ có điều ngâm trong nước lâu năm, mọc lên râu xanh, cho nên hiện lên ra màu xanh. Rêu xanh nhờ ngọc mà thành, cũng không phải là phàm vật, cũng có chút linh tính.
Đường Kiếp cẩn thận đi tới, lấy ra một cây dao nhỏ, cẩn thận cạo hết rêu xuống, trong lòng khẽ động, nói:
- Rêu xanh này đã có linh tính, có thể cho vào thuốc, ta lấy vậy.
Nói xong đã lấy những rêu xanh bỏ vào trong túi Giới Tử.
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng không chú ý đến, sức chú ý của họ đã bị đá ngọc sau khi bị tró rêu xanh kia ra hấp dẫn, chỉ thấy viên ngọc đá kia tỏa ánh sáng, ngọc kia có đường vân, ẩn hiện hình khuôn mặt người, không nghi ngờ gì nữa đây chính là Ngọc Ki quái biến thành, trong lòng mừng thầm.
Lại không biết Đường Kiếp lúc này càng ngạc nhiên mừng rỡ.
Lúc trước hắn không phát hiện, đợi đến lúc tróc ra mới phát hiện toàn bộ rêu xanh là một tấm hoàn chỉnh, ngưng kết thành một thể, trong đó linh quang chớp động, rõ ràng đã ngưng tụ thành thạch y.
Nếu chỉ là lớp rêu xanh bình thường thì cũng không sao, kết lại thành thạch y thì tính chất thay đổi rồi.
Vậy này có hiệu quả phi phàm, công dụng rất nhiều, trong đó ưu điểm lớn nhất chính là che chắn thần niệm.
Dùng vật này làm thành áo choàng có thể chắn thần niệm rõ ràng, cho dù là nhân vật có khả năng lớn thế nào thì khó mà phát hiện bản thân, có thể nói là bảo bối ẩn nấp tốt nhất. Tuy nhiên vật này chỉ có thể che chắn thần niệm, không che chắn linh thức, bởi vậy cấp bậc thấp hơn thuật trinh sát thì có hiệu quả, mà bản thân thì không có năng lực phòng ngự.
Dù vậy, đây cũng là một bảo bối tốt thật sự.
Lần này Đường Kiếp đến núi Thiên Đô, muốn tiến vào đại trận thì phải che được ánh mắt của Thiên thần cung, bởi vậy vẫn luôn tìm tất cả bảo vật có thể che dấu tung tích, chính vì vậy mới đi khắp nơi du lịch, tìm kiếm thiên tài địa bảo, không ngờ đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, mà thấy ở ngay Hiết Mã Hồ này, nhưng mà chuyện này hắn cũng không định nói.
Bên này Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đang cẩn thận quan sát hài cốt Ngọc Ki.
Có lẽ là do niên đại đã lâu, sau khi quái Ngọc Ki kia chết, thi thể sớm đã bị phân ra thành vô số hòn đá, phân tán ở khắp nơi dưới đáy hồ. Đường Kiếp được khối thạch y này là một trong những hòn đá lớn nhất, ước chừng phạm vi ba bốn trượng. Có lẽ là phần thân thể của yêu quái. Ngoài ra còn có các mảnh Ngọc Ki Thạch ở khắp nơi, cũng là Vô Thạch y ngưng tụ thành. Nếu có thể đem các miếng ngọc hợp lại, xem chừng phải là người khổng lồ cao ít nhất bảy tám trượng.
Mà trong đó có một hòn đá hình thù đầu lâu, Đường Kiếp bọn họ nhìn thấy phía dưới trong hốc miệng đã bị nắng gió của thời gian ăn mòn xuất hiện một cái lỗ nhỏ, trong đó có một án ngọc lưu chuyển.
Nơi này chắc là nơi Ngọc Tủy chảy ra, năm đó nữ trai yêu chính là lấy được giọt ngọc ở nơi đây.
Ngọc cơ tinh túy vốn không hòa tan vào nước nhưng trải qua ngàn năm cuối cùng vẫn là tiêu tan hết, nay đã không còn sót lại chút gì, chỉ là một cơ thể trống trơn.
Mặc dù như thế, nhìn thấy Ngọc Ki Thạch khắp mọi nơi, mọi người cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
- Vậy thì phát đạt rồi.
Thị Mộng đã thầm tán thưởng nói:
- Nhiều Ngọc Ki Thạch như vậy, ít nhất cũng có thể luyện được mười mấy phương Nhuyễn Hương Ngọc.
Tê Hà Giới đối với tài nguyên các loại ngọc lấy phương làm đơn vị, mỗi một phương ước chừng cỡ một khối gạch xanh bình thường.
Nhuyễn Hương Ngọc ở Tê Hà Giới cũng là nguyên liệu quý giá, công dụng rất nhiều, quan trọng nhất là khó có, một phương có giá hơn năm ngàn linh tiền, mười phương Nhuyễn Hương Ngọc đã gần một trăm ngàn.
Đường Kiếp lắc đầu nói:
- Đó là hoàn chỉnh kìa, đáng tiếc là quái vật này sau khi chết bị vỡ vụn, linh tính tiêu tan, chỉ có thể luyện ba năm phương là không tệ rồi.