Vệ Thiên Xung nhìn coi chăm chú, hỏi Đường Kiếp:
- Đây là gì vậy?

Đường Kiếp trả lời:
- Đây là một phong tục của người tộc A Y. A Y tộc là dũng sĩ trên lưng ngựa, giòi nhất là kỹ thuật cưỡi ngựa , cả tình yêu cũng phải khảo nghiệm qua kỹ thuật cưỡi ngựa. Người nam nếu thích cô gái, thì có thể ở phía sau đuổi theo cô, nói những lời trêu đùa.
- Nói những lời trêu đùa?

Vệ Thiên Xung thất thần, nói theo bản năng:
- Nói cái gì cũng có thể?

- Gần như vậy, hơn nữa cô gái không thể phản kháng.

- Vậy thì được.
Trong mắt Vệ Thiên Xung sáng lên một ngôi sao nhỏ, có thể hợp lý hợp pháp quấy rối một cô gái, việc này đối với hắn mà nói là một chuyện vui.

- Tuy nhiên là …

Đường Kiếp kéo dài ngữ điệu nói:
- Nhưng mà khi đến nơi kết thúc, lúc quay lại, chính là lúc người nữ đuổi người nam. Nếu người nữ này không thích người thanh niên này, thậm chí còn bị lời của đối phương chọc giận… vậy thì đối phương sẽ bị đánh tơi tả. Người nam đương nhên cũng không thể phản kháng, đương nhiên, cũng có thể cưỡi ngựa trốn chạy. Chỉ cần kĩ thuật cưỡi ngựa của ngươi tốt, sao cũng có thể.

Vệ Thiên Xung nhìn ra xa, chỉ thấy những cô nương kia đang điên cuồng đuổi theo, roi ngựa liên tục kêu cha… cha…, đánh những người nam đến da tróc thịt bong, trong lòng chợt rung lên:
- Hay là thôi vậy.

Ngựa của A Y tộc còn đang ở bên trong thì tiểu cô nương Thái Nhi đứng đầu, đồng thời quất hai người nam trái phải thành hình chữ cung, hai người thanh niên kia bị đánh đến cả người đầy máu.

Xem ra cô không thích hai người nam đang theo đuổi mình.

Sắp đến điểm cuối, Thái Nhi một mình đi đầu, dẫn đầu xông qua, trong đám người lập tức vang đầy tiếng hô hoan, trên mặt tểu cô nương nở nụ cười dương dương tự đắc.

- Vậy có thể sử dụng pháp thuật không?
Thị Mộng hỏi nhỏ. Nếu như có thể sử dụng pháp thuật, Thị Mộng tin những cọng dây thừng của những cô nương này sẽ không đụng được đến người mình
- Đương nhiên không thể.

Đường Kiếp cười nói:
- Cuộc sống… không chào đón phép thuật.

Sáng sớm hôm sau, từ trong lều vải bước ra, vừa đúng mặt trời mới lên.

Đường Kiếp đi đến bên hồ, tay lấy chút nước hồ uống, tiện thể rửa mặt, đúng lúc gặp Thái Nhi đang múc nước ở bên Hiết Mã hồ.

Đường Kiếp đi ra phía trước, nói:
- Thái Nhi cô nương, không biết khi nào chúng ta mời có thể lên đường?

Thái Nhi cười khanh khách trả lời:
- Đừng vội, đợi tế hồ xong là có thể lên đường rồi.

- Tế hồ

Đường Kiếp khó hiểu:
- Đó là cái gì?

- Đợt chút thấy thì sẽ biết thôi.
Thái Nhi cố ý tỏ ra thần bí không đáp.

Không bao lâu sau thì thấy người tộc A Y lần lượt từ trong lêu đi ra, sau khi rửa mặt chải tóc thì đến bên bờ hồ, nhẹ giọng tụng nhỏ gì đó.

Vài người A Y tộc mang theo giỏ dưa và trái cây tươi đi đến mép nước, Thái Nhi trang phục bình thường, lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên cầm lấy một đống hoa quả ném vào trong nước. Tiếp theo nhìn thấy vô số hoa quả rơi xuống hồ.

Vệ Thiên Xung Xung bọn họ kinh ngạc xem, hỏi Đường Kiếp:
- Đang làm gì vậy?

- Không biết, nói là đang tế hồ, lần đầu tiên nhìn thấy dùng hoa quả tươi để tế hồ đó.
Đường Kiếp giang tay ra trả lời, việc tế hồ này cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói.

- Hồ này có gì để tế chứ?
Thị Mộng hỏi.

- Có lẽ là tế thần hồ.
Đường Kiếp trả lời.

Vệ Thiên Xung bĩu môi:
- Thế gian này làm gì có hồ thần, hồ yêu thì có.

Nói cái gì đến cái đó.

Ngay lúc Vệ Xung Thiên nói ra lời đó, chợt đột nhiên nghe có một tiếng phát ra từ trong hồ nước rồi dâng lên thành cơn sóng lớn. Con sóng thẳng hướng lên không trung, cao đến mấy chục thước, trên đỉnh ngọn sống thoáng thấy một con trai lớn đang chìm nổi theo cơn sóng, con trai lớn như một căn phòng, lúc vỏ trai khép mở thì thấy nhưng giỏ trái cây và dưa đều đã nằm ở trong.

- Yêu quái!
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đồng thời kêu lên, hai người theo bản năng nghĩ cách đối phó với quái vật.

Cũng may còn có mấy người A Y tộc đứng bên cạnh, trong số đó có một vị thanh niên nói:
- Ba vị chớ để kinh hoàng, đây không phải là yêu quái hại người.

- Ngươi nói cái gì?
Ba người đồng thời ngẩn người.

Thấy những ngọn sóng kia không đi, vỏ sò hơi mở, trong đó không ngờ lại là một người con gái, không có quần áo trên người, chỉ có những nơi quan trọng được che bằng vài cành cây cỏ, cô vô cùng xinh đẹp, đứng đối diện người A Y tộc đang ở ven bên hồ, khẽ mỉm cười gật đầu, giống như cảm ơn họ đã cho mình rất nhiều đồ ăn ngon.

- Hóa… đại yêu hóa hình.
Thị Mộng kinh sợ đến run rẩy cả người.

- Không, không đúng.
Đường Kiếp lắc đầu, vừa nhìn đã biết đây không phải là đại yêu biến hình.

Yêu quái biến hóa, vậy thì không khác với người thường, nếu như thật sự là yêu quái biến hình, không có lý nào còn giữ vỏ trai lại, hơn nữa yêu quái tuy là lúc xuất hiện thanh thế không yếu nhưng theo quan sát của Đường Kiếp, thực lực thật của yêu quái này chỉ mới là vừa khai trí mà thôi.

Yêu quái trong thiên hạ chủng loại rất nhiều, đặc điểm khác nhau, vốn không phải có thể dễ dàng có bao quát phân bậc, luôn có một số quái vật do vô số nguyên nhân mà có thể biến hóa, thậm chí một số quái vật có huyết thống hùng mạnh bản thân có thể biến hóa trước, trước mắt chỉ nghỉ được như thế, không biết vì lý do gì mà chỉ hóa thân nửa người.

Lúc người tộc A Y thấy yêu quái trong con trai này xuất hiện, không những không sợ mà ngược lại còn mừng, cùng nhau hoan hô.

Chỉ thấy nữ yêu quái này cười vẫy tay với phía trước, vẩy ra một làn mưa, rơi lên đầu mọi người, Đường Kiếp chỉ cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều rất thoải mái.

- Đó là Linh Vũ.
Đường Kiếp hơi kinh ngạc.

Chiêu thức ngưng tụ khí thành mưa không được coi là pháp thuật kinh người gì, nhưng đối với người phàm mà nói thì có rất nhiều lợi ích. Người thường do ngọc môn chưa mở, chưa thể tu luyện, tương đương như bản thân đang giữ núi bảo vật mà không cách nào lấy được bảo vật. Ngưng tụ thành mưa khiến cho linh khí trực tiếp đi vào cơ thể phàm trần của con người, làm cho người thường cảm nhận được, tuy không thể lâu dài nhưng lợi ích nhất thời cũng có thể giúp cường thân kiện thể, trừ bệnh thêm tuổi, nếu cơ duyên tốt, nói không chừng có thể dựa vào cái này để giải khai ngọc môn, bước vào con đường tu luyện.

Nghe nói thời kì trước thượng cổ, thiên hạ cũng như thế, thời đại đó linh khí dư thừa, hội tụ thành mưa, những người chưa bao giờ tu luyện qua cũng vì thế nhận được lợi ích, từ từ bước vào điện phủ của giới tu luyện.

Nhưng mà trải qua hàng ngàn năm biến hóa, cùng với các lợi ích như việc thành lập bang phái, các nơi ngày càng có nhiều động tiên, linh khí cũng từ từ giảm dần, người thường cũng vì vậy mà cách biệt với người tu luyện, trừ phi đi vào con đường môn phá, nếu không cũng khó mà tu luyện.

Từ đó đại số tài nguyên tu luyện nằm trong tay số ít người có quyền lực, chia thế giới thành các cấp bậc khác nhau.

Chẳng trách nào người tộc A Y không sợ yêu quái trai sông này, thì ra yêu quái này không những không hại người mà còn vui vẻ giúp người.

Yêu quái trong thiên hạ rất nhiều, đặc điểm khác nhau, quái vật gì cũng có, tuy là nói đa số hại người nhưng cũng có yêu quái bản tính lương thiện, vui vè giúp người.

Lúc nhìn thấy yêu quái này làm phép giúp người, tinh thần của không ít người A Y tộc đã trở nên phấn chấn trong cơn mưa Linh Vũ, ba người Đường Kiếp cùng nhìn nhau người, bỏ đi vệc muốn trừ yêu, ngược lại còn chắp tay đối với yêu quái đó.

Lúc này đại đa số người A Y tộc cũng đã quỳ xuống bái tạ, chỉ có ba người họ đứng, giống như là hạc đứng giữa bầy gà. Yêu quái kia nhìn thấy, trên gương mặt xinh đẹp hiển nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên nhìn ra ba người đó chính là kẻ tu hành.

Tuy nhiên thấy ba người kia chắp tay với mình, cười hì hì giống như không có lòng muốn trừ yêu, cũng yên lòng, ở phía xa gật đầu chào ba người.

Sau cơn Linh Vũ, cơn sóng chìm xuống, yêu quái đó vẫy tay chào mọi người, nhìn như có vẻ muốn rời khỏi.

Tất cả nhìn theo lưu luyến không nỡ, có vẻ rất lưu luyến.

Đúng lúc này, phương xa đột nhiên hiện ra một đạo hồng quang.

Đạo hồng quang kia đến vô cùng nhanh, càng ngày càng gần, mơ hồ có thể biết ba người đang ngồi một chiếc thuyền hình con thoi màu bạc đang đi trong không trung mà đến.

Ánh mắt sắc của Đường Kiếp đã thấy trên con thuyền đang đứng ba người, ba người này sau lưng có trường kiếm, áo xanh, trước ngực còn có những họa tiết của Thất Diệp Liên, tuổi tác không lớn lắm, xem chừng cũng chỉ là học sinh.

- Là người của Thất Tuyệt Môn.
Hắn trầm giọng nói.

Thất Tuyệt Môn có màu xanh, Thất Diệp Liên là kí hiệu của bọn họ.

Nghe người của Thất Tuyệt Môn đến, Vệ Xung Thiên ngẩn ngơ:
- Bọn họ tới làm gì?

Không đợi Đường Kiếp trả lời, yêu quái kia đã thấy con thuyền ở xa xa, mặt vội biến sắc, đóng nhanh vỏ sò, chìm vội xuống hồ.

Nhưng vào lúc này, con thuyền phía xa kia đã vang lên một giọng quát:
- Đi được sao?

Một hào quang trắng như tuyết được thả từ trong thuyền ra, rơi trên mặt hồ, chỉ thấy trong phút chốc Hiết Mã hồ đọng lại thành băng, yêu quái kia đúng là vào nước không có cửa ra.

Đường Kiếp thấy rõ ràng, ánh sáng màu tuyết phát ra từ gã học sinh đứng đầu Thất Tuyệt Môn, trong tay hắn cầm một cái kính nhỏ, đang hướng cái kính về cái hồ đóng băng.

Cùng lúc đó, con thuyền hình thoi đã bay nhanh đến phía trên, một vị học sinh quát:
- Sớm nghe nói Hiết Mã hồ này có yêu nghiệt quấy phá, quả nhiên, yêu nghiệt còn không mau mau bó tay chịu trói!

Nói xong đã từ trong không trung lấy ra một miếng lưới, trùm hướng vào con yêu quái kia.

Thấy được như vậy, tất cả mọi người tộc A Y đều đồng thanh la lên, hoảng sợ chạy trốn, cũng có người hô to “đừng mà”, xin cho yêu quái kia.

Mắt thấy lưới sắp từ trên trời rơi xuống, vỏ trai của yêu quái mở ra, người nữ phía trong lại hiện ra, thổi một luồng khí vào cái lưới.

Ngọn gió thổi ra, thổi cho cái lưới biến mất bay đến không thấy tung tích.

Nữ trai yêu kia cao giọng lên tiếng:
- Ta mặc dù là yêu quái nhưng chưa bao giờ có hành vi hại người, chư vị sao phải bức hại!

Một người trên thuyền con thoi hừ một tiếng cười lạnh:
- Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, trừ yêu là mệnh, còn không chịu chết!

Nói xong rút thanh trường kiếm phía sau ra, chém xuống phía dưới, một đạo kiếm quang cuộn trào bay xuống.

Nữ trai yêu kia thấy bất đắc dĩ, đôi mắt xinh đẹp trợn lên, hai đạo ánh sáng từ trong mắt này bay ra, đón là ánh sáng của kiếm, đã biến đạo kiếm quan kia thành vô hình.

Ngay sau đó chỉ thấy con thuyền kia bay ra vô số vật, một cái chung, một cái kính, một viên đá xanh, Quang Hoa đồng phương, hình thành một trận lũ đè xuống dưới.

Nữ yêu quá kia không sợ, vỏ trai mở ra, đồng thời hai đạo ánh sáng đón trên đỉnh, đang trở thành cục diện không nhân nhượng nhau.

Mọi người phía dưới thấy kinh hãi, duy chỉ có ba người Đường Kiếp vẫn ung dung.

Thị Mộng tán thưởng nói:
- Đây mới là đấu pháp thực sự!

Đấu pháp thuật thật sự, vốn là phải như thế, đâu giống như đấu pháp trước đây của họ, trước giờ đều là quyền cước qua lại, đao đến kiếm đi.

Tuy nhiên Đường Kiếp đối với việc này thì coi thường không thèm để ý, chỉ khẽ cười nói:
- Cứng nhắc.

Cứng nhắc, đây chính là miêu tả trận đấu trước mắt hắn.
Trong mắt hắn, loại pháp thuật ngươi một chút ta một chút là cứng nhắc thật sự, giống như hai gã gà mờ chơi trò chơi, không chịu bạo bnh đến mức cao nhất mới chịu giết. Cao thủ chân chính quyết đấu vốn là bắt cơ hội mỗi giây để chiếm ưu tiên trước, phải cho bản thân cơ hộ thi pháp còn phải phá hoại cơ hội thi pháp của đối phương.

Khó trách Thất Tuyệt Môn ở sáu đại phái được gọi là yếu nhất, chỉ nhìn phương thức chiến đấu của họ là biết, họ thật sự mạnh vẫn là tạp học bàng môn, đan dược trận khí đều hơi tinh thông.

Tuy nhiên nói thì nói như thế, Thất Tuyệt Môn có thể trở thành một trong Lục Đại phái cũng không phải là không có đạo lý của nó. Người đến từ Thất Tuyệt Môn mà đánh nhau thì có lẽ thực lực tương đối bình thường nhưng các loại bảo bối thì không phải là ít.