Ba ngày sau, Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung còn có Thị Mộng chính thức xuất phát, đi về phía Tây đến Vạn Tuyền Thành, đi theo con đường lên núi Thiên Đô. Bởi vì mục đích là du lịch nên tốc độ của ba người không nhanh lắm, chủ yếu là đi những nơi có phong cảnh xinh đẹp, đi xem hết những ngọn núi tráng lệ, những con sông hùng vĩ, đồng thời cũng trải nghiệm phong thổ con người, vui đùa thoải mái. Đường Kiếp giống như đổi tính vậy, cũng không tu luyện, mỗi ngày chỉ cùng Vệ Xung Thiên xem hoa ngắm nước thưởng thức núi non, khiến Vệ Xung Thiên đang buồn bực cũng lập tức thay đổi. Không ngờ ở trong mắt Đường Kiếp, tất cả mọi thứ trong dân gian này, cũng thuộc về sự chuyển động của đạo, thể nghiệm cũng chính là lĩnh ngộ. Sau khi người tu đạt tới trình độ nhất định, thường sẽ rơi vào giai đoạn quan trọng, mỗi khi vào lúc này, chỉ dựa vào khổ luyện thì không có ý nghĩa, cần phải hóa phàm trần gia nhập đời, lĩnh ngộ đại đạo nhân gian, nhưng mà ít nhất là phải người tu hành từ cấp Thiên Tâm trở lên, giống như Đường Kiếp chưa tới cấp Thoát Phàm đã bắt đầu cảm thụ ngộ đạo, có thể nói là vạn năm hiếm thấy.

Đến một ngày, ba người đến thượng nguồn. Đường Kiếp chỉ ra phía trước nói:
- Qua thượng nguồn chính là Bách Chiến Lĩnh, đi đến phía trước là Thất Tuyệt Môn của Lê Quốc.

Thị Mộng nói:
- Đến đó chúng ta sẽ không còn sự bảo hộ phái Tẩy Nguyệt nữa, phàm là chuyện gì cũng phải lưu ý. Tôi thấy đến đây thì phải thay đổi áo học sinh rồi, để tránh gây ra chuyện phiền phức.

Ở Văn Tâm, áo học sinh cũng là cái dù bảo hộ của họ, sẽ không có ai dám trêu chọc bọn họ, nhưng mà ra khỏi khu vực của Văn Tâm, chiêu bài học sinh phái Tẩy Nguyệt không những không có ích mà còn có hại. Tuy là Thất Tuyệt Môn và Tẩy Nguyệt phái không phải là tử thù nhưng cũng không phải là bạn tốt gì, trong các tình huống không công khai, tin rằng Thất Tuyệt Môn vẫn rất sẵn lòng hại chết vài học sinh của Tẩy Nguyệt. Nếu không tại sao Tiêu Dao cung ngay cả chọn cũng chọn thận trọng như vậy, không đặt ở giữa núi Thiên Đô không được.

Ngồi trong xe ngựa, Vệ Thiên Xung lắc đầu:
- Hơi khó, cho dù thay đổi quần áo, chúng ta cũng không phải là người Lệ Nhân, mở miệng sẽ lộ tẩy ngay.

Hắn ngồi trong xe ngựa đến không phải là ngồi kiệu, hơn nữa bản thân làm con rối mới, chuyện điêu khắc không thể ngồi trên ngựa làm được.

Nghe Vệ Thiên Xung nói như vậy, Đường Kiếp cảm giác vô cùng hài lòng. Có thể nghĩ được điều này, nói rõ Vệ Thiên Xung đích xác đã tiến bộ hơn nhiều. Lúc này mới cười nói:
- Chỉ là giọng nói thôi mà, vấn đề không lớn. Hơn nữa lần này qua đó tuy nói là du lịch, những cũng không có nghĩa là thái bình vô sự.

- Đường Kiếp ý của ngươi là gì?
Vệ Thiên Xung cảm thấy khó hiểu.

Đường Kiếp trả lời:
- Nguyên liệu có thể mua được ở học viện Tẩy Nguyệt tính ra cũng có chút bình thường. Trong nước Lê quốc sản vật phong phú, thiếu gia muốn làm một con rối tốt có thể sẵn đường tìm kiếm tài nguyên đó.

Vệ Thiên Xung nghe được lắc đầu liên tục:
- Vậy cũng không đồng nghĩa thí luyện trong nơi của Thất Tuyệt Môn? Chưa được cho phép, một khi bị phát hiện thì không phải là chuyện nhỏ đâu.

Phân định địa bàn không phải chỉ là hô ngoài miệng, vốn là do chia tài nguyên. Mặc kệ ngươi có xuất thân ghê gớm như thế nào, chạy đến đất của một nước khác kiếm cái ngon thì tương đương xâm phạm lợi ích của phái người ta. Cái gọi là du hiệp, động kiếm trừ yêu … Haha, trừ yêu thì có thể nhưng bảo bối thì phải để lại! Cho nên đi khắp thiên hạ trong truyền thuyết, tìm kiếm cơ duyên, ở đất Tê Hà Giới này là không làm được, ít nhất trên đạo lý là không thể thực hiện được.
Tuy nhiên Đường Kiếp đối với chuyện này cảm thấy không có gì cả, lúc này chỉ nói:
- Người tu luyện nếu có thành tựu, thì chung quy là phải đến nơi giữa trời và đất tranh đọat một phen mới đúng. Dù sao chuyện này chúng ta không khoa trương, ai biết chứ?

Vệ Thiên Xung đã có chút hiểu ra:
- A… Ta nói tên tiểu tử Đường Kiếp ngươi sao đột nhiên chợt có ý nghĩ đề ra ý định xuất phá, thì ra ngươi sớm đã có ý muốn đến nước khác đi săn? Nói, Đường Kiếp, ngươi có phải là muốn lấy chút lợi ích gì không?

Đường Kiếp ngửa mặt lên trời bật cười ha hả:
- Giả bộ hồ đồ, thiếu gia!

Nhưng mà trong lòng chấp nhận bản thân đã có ý đồ riêng. Lần này hành trình đi đến núi Thiên Đô, hắn đã có kế hoạch của chính mình, mà phải hoàn thành kế hoạch, cho dù là khó khăn trùng trùng. Vì thế Đường Kiếp không thể không nghĩ cách chuẩn bị trước gì đó, có những thứ chuẩn bị không thể nào hoàn thành trong học viện, cũng chỉ đành để chú ý đến đất đai đã đi qua ven đường.

Lúc này Đường Kiếp chỉ nói:
- Đi thôi, có chuyện gì đợi qua biên giới rồi hãy nói!

Nói xong giơ roi giục ngựa, Thị Mộng phía sau cưỡi ngựa đi vội theo.

Sau một ngày, ba người đã đi qua Bách Chiến Lĩnh, đi vào một vùng bình nguyên rộng lớn. Chỉ thấy ở đây bầu trời trong vắt, rừng cây trùng điệp xanh mướt, phóng tầm mắt xuống bãi cỏ xanh mướt, trời xanh cỏ xanh, phong cảnh như tranh. Lúc này đáng ra là mùa đông, là thời của băng tuyết mù sương, nhưng không ngờ ở đây đang là lại đang mùa xuân hoa nở. Đây đúng là thảo nguyên Thường Thanh có tiếng của Lê Quốc rồi.

- Từ lâu đã nghe nói thảo nguyên Thường Thanh bốn mùa đều như mùa xuân, phong cảnh tuyệt mỹ, hiện tại quả nhiên đúng là danh bất hư truyền.

Bởi vì lời khen của vẻ đẹp trước mặt, Vệ Xung Thiên cũng từ trong xe ngựa chui ra.

- Đường Kiếp, kế tiếp chúng ta nên đi nơi nào?
Thị Mộng hỏi.

- Đi Thủ Vọng Xuyên. Ở đó có mạch nước khoáng tử kim, chuyên cung cấp cho Thất Tuyệt Môn, chúng ta đi xem thử coi có thể mua được chút không.

Tử Kim là nguyên liệu chế tạo con rối thượng hạng, chỉ cần hòa vào một khối nhỏ thì có thể nâng cao phẩm chất của con rối. Thứ này ở Lê Quốc thuộc về loại tài nguyên quản chế, không cho phép không được bán ra ngoài. Nhưng mà nơi nào có ánh sáng thì nơi đó có bóng, nơi có chính sách thì sẽ có đối sách, ở khu khoáng sản luôn có một số thợ mỏ can đảm trộm một ít Tử Kim đem ra ngoài bán. Chỉ cần một khối Tử Kim to bằng nắm tay thì có thể thay đổi số mệnh cả một nhà, đủ để rất nhiều người vì nó mà mạo hiểm. Đường Kiếp biết rằng ở gần khu Thủ Vọng Xuyên thì sẽ có chợ đen, ở đó chuyên bán những nguyên liệu tu luyện không để người ta biết được, ngoài trừ nguyên liệu từ phường trộm cắp săn trộm, một số hàng có từ những tên giết người cướp của cũng luôn luôn được bán ở đó, đặc biệt là ở biên giới hai nước, những thứ này một khi đã ra khỏi biên giới thì một là khó mà truy xét, hai là lợi nhuận càng cao, do vậy nơi này tương đối náo nhiệt.

Nhưng mà ba người mới đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, trong lúc mù mờ thì thấy đoàn xe từ phương xa đến.Đội xe kia có khoảng hai mươi chiếc xe lớn, mỗi chiếc xe đều chất đầy hàng hóa, hai bên trái phải còn có một số hệ vệ, xem ra là thương đội. Nhìn thấy Đường Kiếp ba người bọn họ, đoàn xe bên kia giống như là có người đang bàn gì đó, một lát sau đó, có ba người cưỡi ngựa từ trong đoàn thương đội đi ra, chạy về phía Đường Kiếp. Người đứng đầu rõ ràng là một cô nương chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, ăn mặc đồ của vùng biên giới, phái sau chải hơn mười bím tóc, phía trên còn điểm lên đầy các đồ trang sức. Người này cứ chạy vội đến chỗ gần đến mới dừng lại, vị cô nương này nói:
- Này, các người là người Văn Tâm Quốc sao?

Đường Kiếp ba người họ nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Ai biết lúc này ừ một tiếng có khiến cho đối phương nổi cơn giết người không. Họ thì không sợ đánh nhau rồi nhưng mà đang ở nước khác, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Cô nương kia nhìn ra sự e dè của bọn họ, phì một tiếng cười nói:
- Không trả lời, phân nửa là đúng rồi. Không cần sợ, chúng ta là người A Y tộc, rất là hiếu khách, nếu như đã gặp nhau thì nghĩa là đã có duyên, mọi người có thể qua đây cùng uống chén rượu sữa ngựa. Đương nhiên, các ngươi nếu đến đây buôn bán, chỉ cần có hàng chúng ta cần, chúng ta có thể trao đổi với các ngươi.

Đường Kiếp bọn họ giờ mới hiểu, bởi vì có cảm tình với việc họ lái xe ngựa cho nên đối phương coi họ là thương nhân. Người buôn bán hàng hóa nhìn thấy thương đội luôn luôn muốn cùng nhau, chỉ cần có lợi, làm ăn như thế nào cũng được. Đương nhiên điều này cũng phải xem tình hình, bọn Đường Kiếp quần áo đẹp đẽ, người lại ít, vừa nhìn là biết không phải là trộm cướp, đối phương lúc này mới chủ động kết bạn. Nếu đổi lại là đội người ngựa lớn, lại không đem theo xe hàng hóa, đối phương sợ là sẽ không chủ động như vậy.
- Nếu như thế vậy thì không phiền.

Đường Kiếp cũng không khách khí, cùng đối phương tìm hiểu phong thổ con người ở xung quanh đây. Đi theo cô nương kia qua đó, ba người nhìn thấy đoàn xe quản sự, người đàn ông trung niên cũng chính là cha của cô nương Thái Nhi người A Y tộc. Người A Y tộc không phải là nhiều, nhưng mà phân bố rộng khắp Tê Hà Giới, nơi nào cũng có dân tộc của họ, đa số là buôn hàng hóa và du mục là chủ yếu, thường được gọi là dân tộc sống trên lưng ngựa.

Sau khi nói chuyện một hồi, Đường Kiếp mới biết hóa ra thương đội A Y tộc này đang đi Thủ Vọng Xuyên làm ăn. Bởi vì mạch ngầm Thủ Vọng Xuyên, lại gần Văn Tâm cho nên thị trường tương đối nhộn nhịp, Văn Tâm cũng được, Lê Quốc cũng không sao, thật ra mỗi năm đều có một lượng người buôn bán hàng hóa tới lui, đội thương nhân lớn đội thương nhân nhỏ cứ nối tiếp không ngớt. Bởi vì lần này phải tìm chút tài nguyên bản thân cần, Đường Kiếp cũng đem theo một số đặc sản của Văn Tâm, chỉ là thân là người tu hành, nhưng đặc sản này không cần giống người bình thường để trong đoàn xe vận chuyển, mà để thẳng trong túi Giới Tử là được. Đương nhiên, từ góc độ khác mà nói, đặt được trong xe thì là những vật đó đa số cũng không có giá trị.

Quả nhiên sau khi hỏi, Đường Kiếp phát hiện đối phương vốn không có nguyên liệu gì quá quý giá, cũng không thèm để ý, đã thuận miệng hỏi phong thổ con người nơi này. Người A Y tộc đi nam xuống bắc, thấy nhiều trông rộng, lúc nói chuyện cũng rất thú vị. Lúc cùng họ nói chuyện, đối với ba học sinh mới ra đời quả là lợi ích vô cùng. Cứ như vậy vừa đi vừa nói chuyện, trên đường đi gặp không ít đoàn xe. Sau khi hỏi mới hiểu thì ra đây là lúc họp chợ của Thủ Vọng Xuyên. Cái gọi là họp chợ chính là mỗi năm họp chợ một lần của Thủ Vọng Xuyên, lúc này mỗi năm thương đội các nơi đếu đến đây giao dịch, hình thành một đỉnh cao giao dịch mỗi năm. Vì thế quy mô đoàn xe cũng càng ngày càng lớn, không bao lâu sau, đoàn xe từ một chiếc biến thành bốn chiếc, hợp lại cũng thành cả trăm người, thanh thế cũng khá lớn, hơn nữa gần như đều là đoàn xe của A Y tộc. Theo lời Thái Nhi nói, đây là thói quen của người A Y tộc, như vậy cũng để có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu như đụng phải kẻ cắp, có thể cùng nhau chống cự.

Hoàng hôn của ngày hôm sau, bọn họ đến trước một hồ nước. Hồ nước trong veo, cây cỏ um tùm. Đỉnh núi ở phía xa nơi chân trời trắng xóa một màu tuyết, nhìn vào thì giống như chỗ của hai chị em mùa xuân và đông ở gần nhau vậy.
- Đây là Hiết Mã Hồ, qua Hiết Mã Hồ là Thủ Vọng Xuyên rồi, hôm nay chúng ta nghỉ chân ở đây trước, dưỡng đủ tinh thần rồi ngày mai chúng ta ra phố.
Thái Nhi vô cùng hưng phấn nói với Đường Kiếp.

Có lẽ là do nhiều năm theo cha mẹ đi buôn bán, khó mà có bạn bè cùng trang lứa làm bạn, hơn nữa Đường Kiếp họ xuất thân từ học phủ, khiêm tốn hữu lễ, tiểu cô nương vô cùng vui lòng kết bạn với Đường Kiếp bọn họ.

Đêm hôm đó, đại đội dựng trại nghỉ ngơi ở ven hồ Hiết Mã, người A Y tộc nhóm lửa nấu ăn. Sau bữa ăn tối liền vây quanh lửa trại vừa múa vừa hát, tiếng ca vang khắp mọi nơi, ngọt ngào lại say đắm lòng người. Vừa ca múa còn có không ít tiết mục giải trí.

Trong đám người đi ra hai mười người cưỡi ngựa, nam có nữ có, vừa cười vừa nói với nhau, đến một vạch trắng đã được vẽ trước. Sau đó thì nghe thấy tiếng lệnh, hơn hai mươi người cũng nhau chạy đi, phía sau của từng người nữ đều theo một nài ngựa nam. Nài ngựa nam này ở phía sau không ngừng nói gì đó, người nữ này không thèm quan tâm đến, chỉ lo giục roi ngựa. Đợi đến khi vẫn luôn xông thẳng đến hướng chỉ định, nhóm nài ngựa này quay đầu lại, lần này đến lượt các nài ngựa nữ đuổi theo các nài ngựa nam, nhưng lại giơ tay lên quật roi, đánh vào đối phương, nài ngựa nam giục ngựa chạy nhanh như điên, nhưng không dám trả đòn, người quan sát hai bên thì kêu la hưởng ứng.