- Sao? Không hoan nghênh ta à?
Bành Diệu Long mỉm cười.
- Sao dám vậy chứ.
Đường Kiếp vội mở của mời Bành Diệu Long tiến vào.
Bành Diệu Long vừa tiến vào, vừa nhìn xung quanh một lượt, lại không ngừng gật đầu:
- Đúng là sạch sẽ gọn gàng thật, không nghĩ tới mãnh hổ Đường Kiếp lại có một mặt như vậy, khó trách lúc trước có thể đùa bỡn bọn ta như chỗ không người như thế.
- Đại sư huynh không phải đến giờ vẫn muốn tính sổ với ta đó chứ?
Đường Kiếp cười khổ.
Bành Diệu Long khoát tay nói:
- Không đáng nói! không đáng nói! Ta muốn tìm ngươi gây phiền toái, cũng không cần phải đợi đến bây giờ. Việc tranh giành chân truyền vốn là phải dựa vào bản lĩnh, ngươi có thể làm cho Vệ Thiên Xung đạt được chân truyền, thì đó chính là bản lĩnh của ngươi. Đúng rồi, Vệ Thiên Xung hiện tại ra sao?
- Hắn tốt lắm, đang trừ yêu ở Tây Phong Lĩnh, phỏng chừng sau vài ngày nữa là có thể trở về.
Từ sau khi Vệ Thiên Xung trở thành môn hạ đệ tử của Yến Trường Phong, tuy rằng hằng năm chỉ cần lên núi một lần, nhưng ở dưới núi lại không ít lần bị Yến Trường Phong đùa bỡn sai khiến. Theo như Yến Trường Phong, đệ tử nếu muốn trưởng thành, nhất định phải trải qua khảo nghiệm thực chiến. Nếu Vệ Thiên Xung đã gia nhập dưới trướng lão, thì nhất định phải mài giũa cẩn thận một phen, cho nên trong ba ngày cả sớm cả tối không có việc gì đều để cho Vệ Thiên Xung đi chấp hành các loại nhiệm vụ.
Điểm chết người chính là, Yến Trường Phong đặc biệt yêu cầu, Vệ Thiên Xung có thể mang theo bất kì ai đi cùng để hỗ trợ, chỉ là không được mang theo Đường Kiếp.
Điều này làm Vệ Thiên Xung rất tức giận, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể mang theo Thị Mộng mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi, thỉnh thoảng còn bị sư phụ, sư huynh huấn luyện bằng phương thức nghiêm khắc, đều đã không chỉ một lần kêu gào hối hận khi trở thành chân truyền.
Nhưng mặc kệ hắn có hối hận hay không, đã trở thành môn hạ của chân nhân, hắn liền không có cửa quay lại nữa. Mà trải qua hai năm rèn giũa, tâm tính của Vệ Thiên Xung cũng dần dần thành thục, cái khí chất cậu ấm quần áo là lượt trên người hắn dần biến mất, con người cũng trở nên hiểu chuyện hơn nhiều. Hơn nữa tôi luyện bên ngoài lâu dài như vậy lại không làm tiến cảnh của hắn giảm sút. Mỗi đệ tử chân truyền đều có mức trợ cấp linh dược nhất định, được bồi dưỡng bởi đại lượng linh dược, tốc độ tu luyện của Vệ Thiên Xung cũng không thua kém Đường Kiếp, hiện giờ cũng sắp đạt đến Linh Hải rồi.
Cho dù thế, trong mắt Yến Trường Phong, tốc độ như vậy chẳng khác gì rùa bò.
Về phần Đường Kiếp, nhân cơ hội này tiếp nhận không ít nhiệm vụ cống hiến trong học viện, để cho Vệ Thiên Xung hoàn thành giúp mình. Kết quả là chính hắn chân không bước khỏi nhà, chỉ đóng cửa khổ tu, lúc trước điểm cống hiến còn thiếu nợ rất nhiều, hiện giờ chỉ còn nợ sáu mươi điểm cống hiến nữa thôi.
- Thì ra là thế.
Bành Diệu Long cười cười, tự mình đi vào phòng khách ngồi xuống.
- Chuyện Tiên Duyên Hội, Đường sư đệ hẳn là đã biết rồi chứ?
Hóa ra là vì việc này sao?
Đường Kiếp gật đầu, trả lời:
- Có, ta biết, hơn nữa còn có suất tham dự của ta nữa.
- Quả nhiên!
Bành Diệu Long vỗ đùi cười ha hả, nói:
- Ta biết ngay mà, với biểu hiện của sư đệ ngươi nhất định sẽ được tiến cử.
Đường Kiếp không nhanh không chậm nói:
- Xem ra Bành sư huynh cũng có một suất.
Tiểu cung chủ Thẩm Tình Đan năm nay đã mười tám tuổi, theo như yêu cầu của Tiêu Dao Cung, đám đệ tử tham dự không thể vượt quá hai mươi ba tuổi, tuổi của đám đệ tự khi nhập học không giống nhau, cho nên thời gian học cũng bất đồng, trong số này có những người nhập học sớm, hiện đã là lão đệ tử tám, chín năm rồi, nhưng vẫn phù hợp điều kiện.
Bành Diệu Long nhập học năm mười lăm tuổi, hiện giờ đã học được tám năm, vừa lúc chạm phải giới hạn tiêu chuẩn phù hợp để tham dự.
Lấy thực lực của hắn, chiếm được một chỗ trong danh sách tham dự cũng không phải là việc khó.
- Đó là đương nhiên.
Lúc này Bành Diệu Long ngạo nghễ trả lời:
- Lần này là đại hội của đệ tử Lục Đại phái, sao có thể không tham gia chứ?
Đường Kiếp nói:
- Ta còn tưởng rằng mục đích của Đại sư huynh là ôm mỹ nhân về cơ đấy.
Bành Diệu Long trợn mắt:
- Mỹ nhân đương nhiên cũng phải ôm về chứ, bách hùng tranh mỹ, chỉ có người dũng cảm mới giành chiến thắng, có thể kế tục sự nghiệp thống nhất Tiêu Dao Cung, vừa được danh, vừa được lợi, lại còn lấy được giai nhân, còn có gì tốt hơn nữa chứ? Sao? Sư đệ không có hứng thú sao?
Đường Kiếp lắc đầu:
- Tiên duyên thịnh hội, ngàn năm khó gặp. Lần này ta đi, chỉ để tăng thêm hiểu biết, đối với cái vị trí đứng đầu đó không một chút hứng thú. Hơn nữa, Thẩm Tình Đan kia có phải mỹ nhân hay không, cũng chưa ai từng được thấy, cũng không biết được, nói không chừng lại xấu điên đảo ấy chứ.
Bành Diệu Long cười to:
- Tiêu Dao Cung sở trường về trú nhan, nuôi dưỡng dung mạo, phần lớn nữ tử trong cung, tùy tiện lấy ra một người cũng là tiểu mỹ nhân, thiên hạ đều biết. Vị tiểu cung chủ Thẩm Tình Đan kia, sao có thể xấu được?
- Cho dù như thế ta cũng không tranh được đâu. Lần này tinh anh của Lục Đại phái hội tụ, Thoát Phàm Cảnh cũng không biết có bao nhiêu, ta chỉ một Linh Đài Cảnh nhỏ bé, cũng chẳng đáng nhắc đến.
Đường Kiếp vẫn trả lời tự nhiên như trước.
Ở độ tuổi mà Tiêu Dao Cung hạn chế như vậy, kỳ thật cũng đã có không ít đệ tử Thoát Phàm Cảnh, ngược lại Linh Hải Cảnh giống như Đường Kiếp lại ít thấy. Nếu như không phải lựa chọn lần này chủ yếu là dựa vào tiến cử của các vị thượng sư, luận về cấp bậc cũng như thứ hạng thì còn lâu mới đến lượt hắn.
Bởi vậy, cho dù là Đường Kiếp cũng không dám tự cho là mình có thể tiến vào thập kiệt*, dù sao đây cũng là quyết đấu giữa các tinh anh của lục đại phái, không chỉ cảnh giới cao, mà năng lực thực chiến hơn phân nửa cũng sẽ rất mạnh.
*thập kiệt: nhóm mười người mạnh nhất, Top 10.
- Thế nếu như tranh được thì sao?
Bành Diệu Long tiếp tục hỏi.
- Thì cũng vẫn không tranh.
Đường Kiếp trả lời:
- Đại sư huynh yên tâm, ta đi lần này, thật sự chỉ vì mở mang kiến thức, không vì mục đích gì khác. Tiểu cung chủ kia cho dù là vượt qua cả Thiên Tiên, ta cũng sẽ không theo đuổi, ngay cả thập kiệt cũng không tranh giành, chỉ lên một trận, coi như góp vui mà thôi.
- Bành Diệu Long nhìn hắn như đang nhìn một loại quái thai, nhìn bộ dạng không giống giả bộ của hắn, rốt cục nhếch miệng cười nói:
- Nếu sư đệ không có hứng thú với tiểu cung chủ, vậy chẳng còn gì tốt hơn nữa rồi.
Ngay từ đầu hắn đã coi Đường Kiếp là đại địch, Đường Kiếp nói không có hứng thú, hắn cũng bỏ đi được khối đá đè nặng trong lòng bấy lâu.
Lại cùng Đường Kiếp nói chuyện một chút, Bành Diệu Long lúc này mới rời đi.
Không nghĩ tới Bành Diệu Long vừa đi, Thích Thiếu Danh lại tới nữa.
Mục địch đến cũng giống như Bành Diệu Long, cũng hỏi Đường Kiếp có hay không tham gia Tiên Duyên Hội, có hứng thú cưới tiểu cung chủ hay không…mấy câu đại loại thế.
Đường Kiếp vẫn như cũ, chỉ có thể giải thích thêm, chính mình không ham muốn tiến vào thập kiệt, cũng không có ý định với tiểu cung chủ.
Vừa tiễn xong Thích Thiếu Danh, chẳng được bao lâu sau, Diệp Thiên Thương lại tới nữa.
Đường Kiếp cười khổ bất đắc dĩ, đành phải giao lưu với Diệp Thiên Thương một phen, lại lấy lý do như cũ để tiễn y về.
Bởi nguyên nhân hạn chế về độ tuổi, lần này tham gia về cơ bản đều là đệ tử tám năm trở lại của học viện.Nói cách khác, những người tham gia Tiên Duyên Đại Hội, cơ bản cũng toàn là những gương mặt thân quen.
Đợi tiễn Diệp Thiên Thương xong, Đường Kiếp cũng không đóng cửa, dứt khoát chờ luôn ở cửa.
Chẳng được bao lâu, liền thấy Thái Quân Dương đằng xa đang ngượng ngùng từ từ đi tới.
Đường Kiếp bất đắc dĩ cất giọng:
- Ta đích xác có tham gia Tiên Duyên Đại Hội, nhưng không có hứng thú lọt vào thập kiệt, sẽ không làm đối thủ với ngươi.
Thái Quân Dương thực sự kinh ngạc:
- Ngươi đang nói gì vậy?
- Hả?
Đường Kiếp ngẩn người:
- Chẳng lẽ ngươi không tham gia Tiên Duyên Đại Hội?
- Ta có tham gia.
Thái Quân Dương trả lời:
- Ta biết ngươi cũng tham gia, tuy nhiên như thế đâu có liên quan gì tới ta, đối thủ của chúng ta lần này là Ngũ đại phái còn lại mới đúng chứ.
- Vậy ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
Thái Quân Dương xoa xoa hai tay:
- Muốn tìm ngươi tâm sự, thuận tiện luận bàn một chút thôi.
- ...
Đường Kiếp trợn tròn mắt không nói gì.
Rốt cục cũng gặp người không có dụng tâm khác, Đường Kiếp đưa Thái Quân Dương trở về phòng, hai người vừa thông suốt mãnh liệt tán gẫu, thuận tiện cũng đánh một hồi, giao lưu luận bàn một phen.
Mãi cho đến khi hoàng hôn, Thái Quân Dương mới đứng dậy cáo từ.
Lúc gần đi, Thái Quân Dương như nhớ tới cái gì, nói với Đường Kiếp:
- Đúng rồi, khi ta tới, ngươi có nói là không có hứng với thập kiệt đúng không?
- Ừ, ta cũng không có ý định vì tiền đồ của mình mà đi cưới một nữ nhân mà mình căn bản không thích.
- Nhưng như vậy cũng đâu có liên quan đến thập kiệt?
- Vậy thì thế nào, vào thập kiệt, chính là số phận bị tiểu cung chủ lựa chọn, ta gần đây vận khí không được tốt lắm, nếu chẳng may bị chọn thì nguy to rồi.
Đường Kiếp trả lời. Nghĩ thầm rằng chỉ vì chuyện tham gia Tiên Duyên Hội mà chính hắn cũng phải giải thích ba ngày với Hứa Diệu Nhiên. Nếu không phải hắn liên tục giải thích mình đi chỉ để ngắm cảnh, không phải vì người đẹp, chỉ sợ Hứa Diệu Nhiên sớm đã không để ý đến hắn nữa rồi.
Thái Quân Dương nghe vậy thấy mụ mị hết cả đầu óc:
- Ngươi khẳng định việc bị công chúa lựa chọn đó là vận khí không tốt sao?
Đường Kiếp buông thõng tay:
- Đối với người không muốn, thì đúng là như vậy.
- Vậy thì thật đáng tiếc, ta vốn nghĩ rằng ít nhất ngươi sẽ toàn lực ứng phó tranh dành một chỗ trong thập kiệt, dù sao chỉ cẩn lọt vào trong đó cũng đã nhận được một kiện bảo vật do Tiêu Dao Cung ban tặng rồi.
- Ta không có hứng thú.
Đường Kiếp uống ngụm trà, bình tĩnh trả lời.
- Kể cả Đỗ Môn Kỳ cũng không có hứng thú sao?
- Phụt…
Một ngụm trà toàn bộ phun lên mặt Thái Quân Dương.
- Rít…
Trên cánh đồng bát ngát mênh mông, một con yêu xà cự đại thân dài chừng hơn hai mươi thước đang lướt đi rất nhanh, đôi mắt lớn giống như chuông đồng đang lập lòe ánh đỏ, lưỡi dài đang không ngừng phụt ra, dọc đường dọa chạy vô số loài thú khác.
Một con dê đang kinh hoàng chạy nhầm đường, mắt thấy đại xa kia đang trườn tới phía mình, trong mắt đã tràn ngập sợ hãi, phát ra tiếng kêu be be vô vọng, không nghĩ tới đại xa kia dường như cũng không để ý tới, trực tiếp trườn qua bên người nó, nhanh chóng lướt đi.
Lúc này mới có thể thấy rõ lân giáp tinh mịn trên toàn thân đại xà hiện giờ đã xuất hiện đầy vết thương.
- Yêu xà, đừng hòng chạy thoát!
Một tiếng hét trung khí mười phần từ phía xa truyền đến.
Cùng với tiếng thét này, thân ảnh Vệ Thiên Xung hiện ra, đứng cách đó không xa, nhìn đại xà đang hốt hoảng chạy trốn, đột nhiên hừ một tiếng, hai tay bắt ấn, đưa mạnh về phía trước:
- Thiên Hỏa Chú!
Chỉ thấy một viên sao băng cự đại từ trên trời giáng xuống, nện ầm ầm trên người yêu xà, nó đau đến mức rít dài thê lương rồi đột nhiên lao về hướng dòng song nhỏ bên kia.
Vệ Thiên Xung cười ha ha nói:
- Thị Mộng, ngăn nó lại.
Một thân ảnh chợt lóe lên, xuất hiện ở bờ sông, cây sáo trong tay đảo qua một vòng, đặt trên môi, dùng sức thổi, theo tiếng sáo, đại xa liền giống như bị thôi miên, tốc độ chậm lại hẳn.
- Thiếu gia, thấy Vô Đông Thôi Hồn Khúc của ta thế nào?
Thị Mộng buông cây sáo xuống, cười nói.
- Không tệ, có vài phần hỏa hầu.
Vệ Thiên Xung cười lớn, giơ ngón tay cái lên.
Đúng lúc này, đại xà vốn đã bắt đầu chậm lại đột nhiên giật mình, chợt chồm lên, đánh mạnh về phía Thị Mộng
Vệ Thiên Xung sắc mặt đại biến:
- Thị Mộng cẩn thận!
Thời khắc nguy cấp, Thị Mộng giơ ngang ống sáo chắn trước người, bỗng nghe ầm một tiếng, đại xà kia đã đánh bay Thị Mộng ra xa.Ngay khi nó muốn lợi dụng thời điểm này để trốn xuống nước, Vệ Thiên Xung chỉ một tay về hướng không trung.
Một thân ảnh chợt trồi lên từ dưới đất, chính là khôi lỗi của hắn, bắt lấy đại xà đang trốn chạy, ầm một tiếng ném đại xà văng ra xa.
- Ti…
Đại xa phát ra âm thanh kinh sợ, lưỡi dài giống như thiểm điện đâm về phía khôi lỗi.
Con rết trăm chân, chết vẫn không ngã. Đại xà này khi bị dồn đến chân tường quả không tầm thường chút nào.
Nhưng ngay lúc nó thè lưỡi dài ra, một mũi tên lóe lên, đánh thẳng lên lưỡi rắn, cắt nó làm hai đoạn. Một tiểu hồ trắng muốt hiện ra.
Lần này đại xà quả thực bị thương năng, toàn bộ thân hình điên cuồng giãy dụa, liều mạng rít gào, làm bùng nổ cả một phiến đất.
Vệ Thiên Xung tách hai tay ra, quát lớn:
- Hắc Thủy Ký Hồn, cắt!
Chỉ thấy từ mắt khôi lỗi phóng ra ánh sáng kì lạ, xoay mình xông về phía trước, cánh tay phải bỗng hóa thành một thanh trường đao sắc bén.
Xoạt!
Một đao chém rụng!
Đại xa kia bị chém từ phần cổ, phân thành hai đoạn.
Trong mắt nó lộ vẻ dữ tợn cùng không cam lòng, khi đầu rắn bay lên, ánh mắt vẫn không rời tiểu hồ ly, như muốn ăn tươi nuốt sống. Tiểu hồ ly nhanh chóng biến lớn, ầm ầm lao tới, đánh bay đầu rắn về phía Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung nhảy lên, hô lớn, chiến phủ trong tay phát ra từng dải quang hoa rực rỡ:
- Trường Phong Thập Tam Thức, Ngịch Phong Trảm.
Ánh sáng lóe lên, đầu đại xà nổ tung, máu tươi bắn tung tóe lên thân Vệ Thiên Xung.
Yêu xà đã chết!
- Ha ha ha!
Đáp xuống mặt đất, Vệ Thiên Xung phát ra tiếng cười đắc ý.