Vệ Thiên Xung đứng bên cạnh cũng gấp gáp hô lên: -Ai, còn có ta, ta có được học không?
Tiểu hồ ly lười biếng nói: - Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh chủ yếu nói về tâm đắc ngộ đạo, cảm ngộ pháp tắc, cũng không phải là pháp thuật, cho dù có truyền cho ngươi, lấy tài trí của ngươi hiện tại cũng như xem thiên thư, năng lực của ngươi cũng không có nâng cao được, thậm chí còn làm chậm trễ tiến độ tu luyện của ngươi.
Nghe nói như thế, Vệ Thiên Xung lập tức nổi giận.
Tâm tình và trình độ không đủ, thì tư cách học tập cũng không có.
Ngẫm lại cũng đúng, lấy thực lực bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ là tiêu chuẩn học sinh tiểu học, nếu cho hắn một cuốn giáo trình đại học, hắn nhất định là nhìn không ra.
Chỉ có điều Vệ Thiên Xung cũng không phục: -Đường Kiếp hắn có thể sao?
Tiểu hồ ly trả lời: -Nếu xét về mặt thực lực mà nói, Đường Kiếp cũng không đủ. Nhưng hắn lại có tâm tính trí tuệ, lại biết cái cần lấy cái không nên lấy, sẽ không bị lầm đường. Hơn nữa hắn cũng đã lĩnh ngộ về thiên đạo, có thể nắm được thiên cơ, nắm chắc vận mệnh, vì thế đối với hắn việc này là có ích lợi rất lớn. Dù vậy, ta cũng chỉ truyền cho hắn tầng thứ nhất Vô Thượng Tâm Kinh, nếu xem nhiều hơn, chỉ sợ hại nhiều hơn lợi.
Đường Kiếp cười nói: -Nếu như thế, vậy ta phải cảm tạ muội muội rồi.
-Muội muội? Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ.
Từ lúc hắn biết tiểu hồ ly, tiểu hồ ly vẫn luôn giữ khoảng cách không thân cận với hắn, bởi vậy hắn cũng không biết hồ ly này là đực hay cái, lúc mà nghe Đường Kiếp nói như vậy, lập tức phản ứng, hoàn toàn từ bản năng, một tay nhấc tiểu hồ ly lên muốn nhìn phía dưới.
Tiểu hồ ly liền xấu hổ, đuôi liền vung lên, quét về phía mặt của Vệ Thiên Xung, lực đạo cũng không nhỏ, một tát đánh bay hắn ra ngoài, tức giận nói: -Khốn kiếp!
Thanh âm rất là thanh thúy, có vài phần âm điệu của cô nương, đúng thật là một mẫu hồ ly.
Lúc này thấy bọn họ vui đùa ầm ĩ, Đường Kiếp cũng mỉm cười: -Thiếu gia vẫn còn nông cạn, làm việc không khỏi lỗ mãng, kính xin muội muội không phiền lòng. Đúng rồi, đến bay giờ vẫn chưa biết tên muội muội là gì?
Tiểu hồ ly hừ một tiếng: -Từ lúc có được ta tới bay giờ, cả ngày chỉ có “ngoan ngoan” kêu không ngừng, làm gì có nghĩ tới gọi ta là gì.
Đường Kiếp cũng đành lắc đầu nói: -Là do chúng ta sơ xuất, như vậy đi, không bằng ta chọn cho muội một cái tên.
-Tốt, nhưng không được dùng họ Hồ. Hồ tộc trong thiên hạ rất nhiều, hồ ly mà họ Hồ thì không thú vị chút nào.
Đường Kiếp cười nói: -Vậy thì không lấy họ Hồ. Ngươi có thể nhờ La Thiên Thần mà bắt đầu có linh trí, có thể coi như là dưỡng nữ của hắn rồi, không băng liến lấy họ La, ngươi xem thế nào?
Tiểu hồ ly ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói: -Cũng tốt, vậy kêu ta là La Nguyệt nha. Ta hiện tại ở Tẩy Nguyệt phái, liền lấy chữ Nguyệt làm tên.
Nói chuyện phiến một hồi, La Nguyệt liền đem Vô Thượng Tâm Kinh tầng thứ nhất truyền cho Đường Kiếp.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Đường Kiếp đều nghiên cứu tâm kinh.
Theo như lời La Nguyệt, Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh chủ yếu lấy con đường cảm ngộ làm gốc rễ, tu luyện từ đầu tới giờ, hơn phân nửa cuốn tâm pháp đều miêu tả về lĩnh ngộ, trong đó thì phương diện thần niệm và linh thức là nhiều nhất, Hắc Thủy Ký Hồn Thuật cũng dựa trên cơ sở này mà tạo ra.
Thần niệm là vần đề rất lớn mà những tu sĩ bậc cao phải đối mặt, như Tâm Ma cắn trả cũng là một loại trong đó, năm đó Ngũ Thần Giáo xưng bá một phương, dựa vào tu luyện thần niệm mà vượt xa các thường nhân. Về phương diện này Đường Kiếp cũng không hiểu nhiều làm, hiện giờ được xem, chợt cảm thấy mình được lợi không ít.
Tuy nhiên bởi vì tu vi hiện tại của hắn có hữu hạn, tạm thời vẫn không thể tu luyện thần niệm, bởi vậy thực lực của hắn tăng lên là không rõ ràng, chỉ có tể mơ hồ nhận thức, xét tới trong tương lai, đúng là sau này trợ giúp rất lớn.
Nhưng ở phương diện khác, Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh cho hắn lợi ích lớn nhất, thì phải là về trận đạo.
Sau những gì học được không ngờ cũng có chút phân tích về tri thức trận đạo, chỉ có điều nó lại bất đồng với Hư Mộ Dương Trận Đạo, chủ yếu là tiên hành trên góc độ lý luận, cũng không phải là kiến thức tự giác ngộ của bản thân.
Đối với việc Đường Kiếp đã học tập trận đạo nhiều năm mà nói, tri thức lý luận về trận đạo càng thêm phong phú, khiến hắn hiểu rõ những vần đề ngày trước chưa hiểu.
Vì thề trong thời gian tiếp theo, mỗi ngày Đường Kiếp đều khổ tu, ngoại trừ tu luyện nâng cao cảnh giới và tu luyện pháp thuật, hắn càng cố gắng nghiên cứu Tâm Kinh. Trong lúc này Vệ Thiên Xung có tới tìm Đường Kiếp một lần, tặng hắn năm nghìn linh tệ.
Năm ngàn linh tệ này là do thái thái cho, xem như khen thưởng hắn đã giúp đỡ Vệ Thiên Xung được vị trí chân truyền đệ tử.
Trên thực tế, khi kết thúc tranh đoạt chân truyền đệ tử, tin tức đã rất nhanh truyền về Thương Long Phủ.
Vệ gia có một đệ tử chân truyền, làm cho cả Vệ gia hãnh diện, uy danh đại chấn, so sánh với những gì Vệ gia có được thì năm nghìn linh tệ này không có thấm vào đâu.
Trừ lần đó ra, Trương Khất Nan cũng tới tìm Đường Kiếp một lần, là yêu cầu Phiên Thiên Ấn.
Pháp bảo Phiên Thiên Ấn, Đường Kiếp cũng chưa có năng lực sử dụng, lưu lại trong tay cũng rất lãng phí. Đương nhiên hắn cũng không đơn giản như vậy mà trả lại cho Trương Khất Nan, hai người cò kè mặc cả một phen, cuối cùng lấy tám ngàn linh tệ mà giao dịch.
Có số tiền này, Đường Kiếp tu luyện càng thêm thoải mái, phòng chừng trong vòng hai năm tiến nhập Linh Hải cũng không phải là vấn đề.
Long Đảo cũng đến tìm Đường Kiếp, muốn lấy lại phá trận tử, đáng tiếc nó tuy là pháp bảo, lại không có hạn chế sử dụng, hơn nữa khi Đường Kiếp xông Cửu Cung Mê Thiên Trận, càng có nhiều cảm ngộ hơn, sau khi đọc qua Thiên Bảo thì thấy minh sắp đột phá, phỏng chúng rất nhanh sẽ nắm được tứ phẩm linh trận, bợi như vậy mà thế nào cũng không chịu đưa ra.
Long Đảo không lấy được, chỉ có thể thả vài lời độc ác mà rời khỏi.
Hôm nay Đường Kiếp đứng ở trong sân, trong tay cầm hạc vũ bút, tập trung tinh thần mà nhìn dưới chân.
Trên mặt đất trống rỗng không có gì cả, nhưng ở trong mắt Đường Kiếp, mảnh đất này mỗi ngõ ngách đều có ý nghĩ riêng, hắn như bị thôi miên nhìn xuống, trước mắt hắn mảnh không gian nhỏ này dường như biến thành các điểm được liên kết với nhau, linh khí thoáng hiện trên mặt đất và không trung, che kín toàn bộ không gian.
Mà trong này lại có chút ý nghĩa sâu xa khác nữa.
Vì thế tay của Đường Kiếp bắt đầu chuyển động.
Hắn nhẹ nhàng đưa bút, trong không giản xuất hiện một điểm, linh khí từ bút phát ra, làm cả không gian nỏi nên gợn song. Ngay sau đó Đường Kiếp từ điểm này mà kéo bút, một đường linh tuyến thẳng tắp xẹt qua, biết mất, ẩn giấu không còn giấu vết, nhung trong mắt Đường Kiếp thì nó vẫn còn tồn tại không có biến mất, nếu không có lực lượng ủng hộ thì chỉ có thể tồn tại ba giây thời gian, nhưng nhờ hạc vũ bút liền đem thời gian tăng lên năm giây.
Tiếp theo Đường Kiếp múa bút liên tục, liên tục họa ra mười hai Đạo Linh tuyến, cấu thành tiểu Thiên vị bố cục, khiến thời gian hiện hữu của nó được kéo dài.
- Thiên vị tại tốn, kỳ chúc vi phong! Đường Kiếp khẽ quát, tay trái liên tục đánh ra mấy đạo pháp ấn, đem thiên vị tinh cố định, đồng thời tay trái đưa bút, vẽ trực tiếp xuống mặt đất, vẽ ra ngũ liên tinh đồ.
- Địa vị tại chấn, kỳ chúc vi thổ!
Đường Kiếp tiếp tục ra tay, hai tay huy động thật nhanh, ở trong không gian bố trí vài đạo linh tuyến. đám linh khí liền tụ thành một đám phù văn dần dần vững trắc, toàn bộ không gian léo lên quang ảnh, giống như phác họa lên tờ giấy trắng, đang dần dần hiện ra ý đồ của người vẽ. những ký hiệu vô số kia mang rất nhiều ý nghĩa, đại diện vô số chỉ lệnh, cũng nhau tổ hợp, hình thành một có pháp trận hùng mạnh.
Trong lúc này, thủ pháp của Đường Kiếp càng ngày càng nhanh, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cho dù là tranh đấu với Bành Diệu Long, cũng chưa thấy hắn cẩn thận như vậy.
Hô hấp của Đường Kiếp càng ngày càng gấp, linh khí tiêu hao càng ngày càng nhiều, chỉ trong thời gian ngắn, linh khí của hắn cũng không chống đỡ được sự tiêu hao linh khí như thế, làm Y Y đứng bên cạnh phải khần trương đưa cho Đường Kiếp một viên Hồi Linh Đan.
Tới thời khắc cuối cùng, hai tay Đường Kiếp như ảo ảnh không ngừng điểm hoặc vẽ các nơi, tạo ra một đám tán ảnh, đúng lúc này, Đường Kiếp quát một tiếng: - Thượng câu hạ liên, lôi đình bất động, ngũ khí hối nguyên, tụ thế hoàng đình!
Hạc Vũ Bút đánh ra như điện, đánh lên trung tâm của phiến không gian.
Khi bút hạ xuống, trong phiến không gian này liền tràn gập linh khí, rồi léo sang một cái, rồi từ từ mờ đi, giống như chưa có gì phát sinh, Đường Kiếp liền phun ra một ngụm máu.
Tuy Đường Kiếp phun ra một ngụm máu nhưng hắn lại lộ lên sự vui sướng tươi cười: -Cực Viên Liệt Ngục Trận, thành!
Cực Viên Liệt Ngục Trận, tứ phẩm linh trận!
Khi linh trận tứ phẩm được hoàn thành, năng lực trận đạo của Đường Kiếp cũng đã đột phá.
Dựa theo phân cấp của linh trận, tứ phẩm linh trận tương đương với Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Nói cách khác, trên lý luận thì tứ phẩm linh trận có thể đối phó một đám Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Đương nhiên, bởi vì Đường Kiếp không dùng vật liệu gì quý giá để bố trận, nên uy lực của nó phát ra chỉ được có một phần mười thực tế.
Bất quá với Đường Kiếp mà nói, có thể hoàn thành là tốt rồi, dù sao cũng là đột phá cảnh giới, đột phá thực lực.
Lại nói tiếp, Đường Kiếp phát triển có vài phần không cân bằng.
Hắn mạnh nhất bay giờ là trận đạo, đã có thể bố trí linh trận tứ phẩm, tương đương với thoát phàm cảnh đỉnh phong, tiếp theo đó là khí lực cũng là Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, nhưng nếu so với chuyên tu luyện thể thì vẫn kém hơn chút ít. Kém nhất lại là cảnh giới, chỉ có ở cảnh giới Linh Hải. Cho dù có nắm giữ thần thông bí thuật, thì nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay với học sinh Linh Hải bình thường, mà nếu so với Linh Hải đỉnh phong thì cũng không thể nào.
Cuối cùng thì cảnh giới vẫn là căn bản, chẳng qua việc này có muốn gấp cũng không được. Hắn chính thức tu luyện tới này mới có hai năm, thời gian sau này còn dài.
Nếu có thể, Đường Kiếp hy vọng sau này sẽ có thời gian khoảng tám năm an ổn mà tu luyện, tạm thời đừng có nhiều chuyện như vầy. Dù sao lấy cơ sở hiện tại của hắn, cho dù không có tiêu hao bất cứ tư nguyên nào, thì trước khi tốt nghiệp hắn vẫn tiến nhập vào Thoát Phàm Cảnh.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Đường Kiếp không biết là ai tại tìm đến mình lúc này, nhưng vẫn là vội vàng đem cực viêm luyện ngục trận xóa bỏ, lúc này mới đi ra mở cửa.
Mở cửa nhìn ra, đứng ở cửa là Nam Bách Thành.
Đường Kiếp vội hỏi: -Không biết nam sư phụ đến tìm, không có từ xa tiếp đón, kính xin nam sư phụ thứ tội.
Nam Bách Thành hừ một tiếng: -Ngươi ngoài miệng nói khách khí, trong lòng nghĩ là ta tới có phải hay không đến tìm ngươi làm phiền a?
Đường Kiếp vội cười nói: -Nam sư phụ nói quá lời, học sinh sao dám?
- Vậy còn không mời ta đi vào ngồi?
Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể mời Nam Bách Thành tiến vào.
Hai người vào phòng khách ngồi xuống, Nam Bách Thành nhìn sân, gật đầu nói: -Thu thập coi như không tệ.
Hắn không vội mà nói vào chuyện chính, Đường Kiếp cũng không gấp, cứ như vậy vì Nam Bách Thành châm trà rót nước.
Nam Bách Thành không nhanh không chậm uống ngụm trà, lúc này mới chậm rãi nói: - Chân truyền chi tranh lần này, là ngươi thắng. Đường Kiếp, nói thực ra trong lòng ngươi có hay không hận ta?
Đường Kiếp không nghĩ tới hắn sẽ nói trắng ra như vậy, ngây cả người, mới nói:
-Nam sư phụ có nỗi khổ riêng, học sinh hiểu được. Muốn nói hận, nam sư phụ không hận học sinh, ta đã cảm ơn thật nhiều rồi, tại sao ta lại oán hận Nam sư phụ được.
Trên mặt của Nam Bách Thành cuối cùng cũng hiện nên một nụ cười: -Ngươi có thể hiểu đạo lý này là tốt rồi. Lần khảo hạch này, vốn sư tôn phải tự mình xuống núi lựa chọn một người. Ngươi đã giúp Vệ Thiên Xung đoạt được danh đầu, nên sư tôn cũng không cần đích thân tới nửa. Sư tôn có lệnh, từ hôm này trở đi, Vệ Thiên Xung chính là đệ tử chận truyền thứ tám. Hàng năm có thể lên Nhất Quan Phong một lần, thời gian là một tháng, sẽ do sư tôn tự mình chỉ điểm. Mười năm sau, vì Tẩy Nguyệt phái mà xuống núi, đến lúc đó xử lý như thế nào, thì phải xem biểu hiện của hắn như thế nào.