Một nghìn tám trăm năm trở lại đây, hàng năm hơn một ngàn học sinh chỉ có mười người có thể nhập môn, tùy tiện lựa chọn trong Tẩy Nguyệt phái, thiên tài đi đầy đường, cửu chuyển cũng không bằng chó, nhưng lại chưa gặp ai bị sư phụ ép buộc làm đồ đệ.
Tuy nhiên lời này của hắn chỉ có thể giấu trong đáy lòng, cuối cùng lại không giám hỏi.
Yến Trường Phong dường như vẫn còn chưa thấy đủ: -Đi thôi, nói cho hắn biết, nếu hắn chịu làm môn hạ đệ tử của ta, ta liền truyền cho hắn Nhật Diệu Cửu Biến và Phân Thần Định Tâm Pháp.
-Cái gì?
Nghe nói như thế, Nam Bách Thành hoàn toàn ngớ ngẩn.
Phong Ma Đảo.
Trong một tiểu đình ven đảo, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên ngồi đối diện nhau, nhưng không có nói lời nào, chỉ có cùng nhau nhìn cảnh biển, xem thủy triều lên xuống.
Hai tiểu tỳ đứng bên cạnh, đúng là Tiên Đào và Hồng Uyển, hai cô nương nhìn nhau, đột nhiên cùng cười thành tiếng.
-Cười cái gì? Hứa Diệu Nhiên liếc mắt nhìn hai người một cái.
Hồng Uyển liền nói: -Tiểu thư nếu cảm thấy chúng ta ở đây cảm thấy bất tiện, thì nói thẳng ra, tội gì phải ngồi giương mắt nhìn nhau!
Hứa Diệu Nhiên mặt đỏ bừng, cầm lấy cái chén ném hướng Hồng Uyển, lại bị tiểu nha đầu cười hì hì tránh thoát.
Không ngờ Đường Kiếp nói: -Hồng Uyển muội muội thật khéo hiểu lòng người, nếu như thế, Đường Kiếp xin tạ ơn.
Hồng Uyển không nghĩ tới hắn lại có ý kêu mình đi chỗ khác, không thể không trừng mắt: -Ngươi...
Tiển Đào lôi nàng một cái: -Ai nha, thiếu chút nữa thì quên còn chút việc làm chưa xong, hai vị ngồi đây, ta cùng Hồng Uyển đi một chút sẽ trở lại.
Nói xong liền lôi kéo Hồng Uyển rời đi, Hồng Uyển tức giận đứng lên: -Toàn là làm bộ làm tịch!
Nhưng vẫn bị Tiên Đào kéo lôi đi.
Xem hai người rời đi, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên cùng nhau bật cười.
Hứa Diệu Nhiên nói: -Hai nha đầu chết tiệt kia, không biết trên dưới, vô lễ đã quen, kính xin công tử chớ chê cười.
-Tình cảm chân thành, như thế nào lại chê cười. Đường Kiếp trả lời, ngẫm nghĩ một chút, lại nói: -Chuyện lần này cũng may còn có ngươi.
Hứa Diệu Nhiên thấy hắn nói chưa dứt lời liền quay mặt, lườm hắn một cái nói: - Sau khi nhận được thư của ngươi, vốn tưởng rằng con hạc giấy kia sẽ là vật kỷ niệm của ngươi, không dùng nữa, không nghĩ tới một thiếu gia nào đó đã lấy dùng rồi.
-Cũng không biết được, chỉ sau khi việc này kết thúc, thì còn cơ hội gặp lại mà. Đường Kiếp cười đáp.
-Vậy ngươi làm sao biết, ta nhất định sẽ cho ngươi thiên lý truyền tấn phù? Hứa Diệu Nhiên lại hỏi:
-Nói không chừng ta đã dùng rồi thì sao.
Người đưa thêm cho ta vài tấm để dùng, những tấm kia ngươi đưa cho ta sớm đã dùng hết rồi. Không thể, lần này ngươi đưa thêm ta vài tấm, cũng giảm đi bớt việc phải viết thư từ. Đường Kiếp không khách khí vươn tay ra.
Hứa Diệu Nhiên thấy da mặt hắn dầy như vậy, cũng không thể không cưới nói: -Thật đúng là một con khỉ nhỏ, cho ngươi cơ hội ngươi liên leo lên người à, không có!
Nói xong liền đánh vào lòng bàn tay Đường Kiếp một cái.
Lần này rơi vào tay Đường Kiếp, Đường Kiếp liền ra tay túm lại, vừa lúc nắm lấy tay nàng, hai tay chạm nhau, chỉ cảm thấy mềm trơn bóng ấm áp vô cùng, mềm mại thoải mái.
Hứa Diệu Nhiên nhất thời ngớ ngẩn, hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Sau đó Hứa Diệu Nhiên đỏ mặt, mạnh mẽ rút tay về, hạ giọng nói: -Vô lễ.
-Chỉ là ngẫu nhiên chạm vào tiên nhan, rất khó tự kiềm chế. Đường Kiếp cười hì hì trả lời.
Hắn đi tới thề giới này, một lòng cầu tiên duyên, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào để đi lên, như thề nào đột phá, như thế nào đối phó cường địch, nhưng chỉ có lúc này, cái gì cũng không có nghĩ tới, chỉ cần cười vui vẻ, cảm thấy tâm tình thả lỏng vô cùng. Mà nói đến chuyện nữ nhi, lại có bao nhiêu người ở thể giới này vượt qua hắn?
Hứa Diệu Nhiên bị hắn trêu đùa tới mức mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn nói: -Miệng lưỡi trơn tru, cũng không biết đã nói với bao nhiêu người.
-Tuyệt đối không có. Đường Kiếp nghiêm nghị trả lời, bổ sung thêm một câu: -Cần ta phát lời thề tâm ma không?
Câu trước hắn còn nói trịnh trọng, câu sau thì lại nghiêm nghị, chọc cho Hứa Diệu Nhiên không thể không bật cười.
Tuy nhiên vẫn thấy có gì đó không đúng, đôi tay nhỏ bé liền chống nạnh, nói: -Vậy chưa chắc à, ta xem cô Tô Hinh Nguyệt kia cũng là một cô gái tốt a, rõ ràng vì ngươi mà ngăn cản, càng về sau càng chủ động ra tay giúp ngươi, người ta đối với ngưới có tình ý đó, có cần ta giúp ngươi làm mai mối không?
-Tốt. Đường Kiếp trả lới.
Một câu khiến Hứa Diệu Nhiên trầm xuống.
Đường Kiếp lại nói: -Tuy nhiên nàng chính là để ý thiếu gia nhà ta, ta xem nàng tám phần là coi trong tư thế oai hùng phi phàm của thiếu gia nhà ta. Thiếu gia nhà ta da mặt mỏng, cần có người hỗ trợ.
Hứa Diệu Nhiên rốt cuộc không thể khống chế được cười ra tiếng, cũng phụng phịu nói: -Là hắn? Đầu ngươi là não heo, ai coi trọng hắn.
-Này, nói lời như vậy à, bàn tử ta cũng có tôn nghiêm a! Đường Kiếp lập tức phản bác lại.
-Đúng thế, người hầu học cũng có tôn nghiêm à!
-Đâu chỉ có tôn nghiêm đâu, xem các người làm của ngươi, cũng cưỡi lên đầu tiểu thư.
-Ngươi...
-Ta...
Hai người ngươi một lời ta một câu, cứ như vậy chêu chọc nhau mà cười, bờ biển như của riêng hai người.
Tiên Đào và Hồng Uyển trốn ở một góc, vụng trộm rình xem hai người nói chuyện, trong mắt Hồng Uyển léo sáng: -Oa, xem ra tiểu thư thực sự thích người này a, chưa từng thấy nàng cùng ai nói chuyện vui vẻ như vậy.
-Vậy cũng chưa chắc à. Trên sách nói, khiến cho một nữ nhân cười thì cũng không tính là gi, nhưng làm cho nàng khóc, mới là vần đề.
Hồng Uyển lấy làm kỳ lạ: -Quyển sách nào nói?"
Mặt Tiên Đào đỏ lên, nhẹ nhàng nói cho Hồng Uyển một cái tên, Hồng Uyển kinh hãi: -Tốt, ngươi không ngờ lại coi loại sách này, nhất định phải nói cho lão gia và tiểu thư.
- Câm miệng lại, nha đầu chết tiệt kia.
Thế là trong một góc nhỏ trên đảo, một đôi nha hoàn cũng bắt đầu huyên náo.
Bóng đêm kéo tới, mây đen che phủ bầu trời.
Xa xa truyền đến tiếng gọi Đường Kiếp của Vệ Thiên Xung, trên Phong Ma Đảo, Tiên thuyền lại lần nữa lăng không, phát tín hiệu kêu gọi tất cả học sinh trở về.
-Ngươi muốn đi. Hứa Diệu Nhiên từ từ nói.
-Ân, phải đi đấy rồi. Đường Kiếp trả lời.
-Lần này từ biệt, lại chẳng biết lúc nào có thể gặp lại nhau. Hứa Diệu Nhiên thở dài.
- Sẽ có cơ hội đấy, lần trước không phải nói khó gặp lại, kết quả là vẫn gặp lại nhau mà.
- Cũng là bản cô nương ngàn dặm xa xôi chạy tới đấy. Hứa Diệu Nhiên đá hắn một cước.
Đường Kiếp cười cười, lại lần nữa vươn tay.
Hứa Diệu Nhiên biết ý, mặt hơi ửng đỏ đỏ, đã từ trong túi lấy ra một đám hạc giấy giao vào tay hắn: -Đều ở trong đây, không cần phải tiết kiệm, dùng hết thì nói cho ta biết... Ta gửi thêm cho ngươi.
Khi nói ra lời này, nàng đỏ ửng lên tới mang tai.
Đường Kiếp cười gật đầu.
Hứa Diệu Nhiên nhìn hắn cười mà run sợ, đẩy hắn một cái nói: -Còn không mau đi, cẩn thận đem ngươi bỏ mặc nơi đây bay giờ.
-Càng hay ở nơi đây có ngươi mà. Đường Kiếp nói.
Hứa Diệu Nhiên xấu hổ, liền đẩy hắn vài cái: -Đi thôi đi thôi!
Đường Kiếp lúc này mới cất bước đi.
Đi không được bao xa, liền nghe tiêng hô của Hứa Diệu Nhiên: -Cách xa Tô Hinh Nguyệt một chút!
-Biết rồi! Đường Kiếp cao giọng đáp lại.
Hai người nhìn nhau lần cuối, Đường Kiếp lúc này mới quay đầu rời đi.
- Nói như vậy, ngươi lần này có thể đi ra, ngoại trừ nguyên nhân uy lực Chúng Sinh Khổ Lao suy yếu, còn có tiểu hồ ly này giúp ngươi một tay?
Vườn Tĩnh Tâm, Đường Kiếp ngồi trên ghế đá, tay cầm chén trà nóng hổi.
Sau khi nhiệm vụ Phong Ma Đảo kết thúc, trận chiến chân truyền đệ tử chấm dứt.
Bởi vì Nam Bách Thành còn muốn về núi Quan Nhật báo cáo, cho nên việc thu đồ đệ sẽ không tiến hành lập tức, nên đám học sinh cùng nhau về học viện trước.
Khôi phục cuộc sống yên tĩnh ngày xưa, Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung mới có thời gian nói chuyện với nhau. Về chuyện Hứa Diệu Nhiên, Đường Kiếp cũng không giấu diếm Vệ Thiên Xung, dẫn tới Vệ Thiên Xung hâm mộ một trận, cũng vui mừng chính mình lại có vận may này.
- Đúng vậy a, nếu nó không dạy ta Ngũ Thần Giáo bí thuật, ta cũng không khả năng ra khỏi Khổ Lao nhanh như vậy. Vệ Thiên Xung ngồi xổm trong phòng khách, đem một chậu thịt cho tiểu hồ ly, giọng điệu cực kỳ cưng chiều: -Tới đây, đây chính là ta tư làm đó nha.
- Hả? Bí thuật gì? Đối với sự thông minh của tiểu hồ ly này hắn cũng không thấy kỳ quái, lúc trước thì nghiệm thực lực của nó, Đường Kiếp phát hiện tiểu hồ ly này không phải là yêu thú bình thường, chỉ có điều không nghĩ tới nó đã hoàn toàn khai mở linh trí, có thể mở miệng nói chuyện rồi.
- Hắc Thủy Ký Hồn thuật.
- Hắc Thủy Ký Hồn? Nghe tên, Đường Kiếp hoảng sợ, trực tiếp đứng lên: -Một trong ngũ đại bí pháp của Ngũ Thần Giáo?
Ngũ Thần Giáo sở dĩ kêu Ngũ Thần Giáo, là vì vậy giáo phái có năm loại bí pháp nhất độc môn nổi danh, thâm ảo vô cùng, Hắc Thủy Ký Hồn thuật là một cái trong số đó.
Phương pháp này huyền diệu nhất ở chỗ, có thể đem mốt tia ý niệm đưa vào trong vật thể, thì liền có thể ngự sử vật thể một cách tự nhiên.
Cái nay với thuật khống vật bình thường có khác biệt, vần đề là thuật khống vật bình thường sẽ tiêu hao linh khí, còn có giới hạn khoảng cách, số lượng hạn chế. Như Vệ Thiên Xung dùng không thuật ngự sử con rối, lấy thực lực của hắn bay giờ, chỉ có thể khống chế tối đa hai con rối không thể hơn, khoảng cách cũng không xa, còn phải không ngừng tiêu hao linh khí.
Hắc Thủy Ký Hồn lại không có mấy vấn đề này, nó chân chính đem ý thức người tu tiên gửi lên vật, khống chế cực kỳ dễ dàng, linh hoạt vô cùng, nghe nói tu tới cảnh giới thần thông, có thể ngự vật ngàn vạn dặm, thậm chí còn có thể không chế điều khiển con người, tuyệt đối là pháp thuật tối cao dùng để thao túng con rối.
Chúng Sinh Khổ Lao Lý, Vệ Thiên Xung chính là dựa vào Hắc Thủy Ký Hồn Thuật, chỉ huy con rối đại phát thần uy, lúc này mới thành công đột phá ra ngoài.
- Thế nào, Đường Kiếp, nếu như ngươi muốn, ta có thể dạy ngươi a. Thời khắc này Vệ Thiên Xung dương dương đắc ý nói.
Không nghĩ tới Đường Kiếp lại lắc lắc đầu nói: - Không cần. Thần công bí pháp mặc dù tốt, nhưng lại cần chăm chỉ khổ luyện mới có thành tựu, Tẩy Nguyệt phài chính tông huy hoàng, bản lĩnh của nhà mình còn không học đến đâu, bí pháp của Ngũ Thần Giáo ta sợ là không có tinh lực để học rồi.
Hắn nói lời này không phải khiêm tốn, hắn thác ấn trên trăm loại bí thuật, đến hiện tại chân chính nắm giữ mới có bốn loại, càng nhiều công pháp nữa chỉ có thể nhìn. Hắc Thủy Ký Hồn tuy rằng thần diệu, hắn lại cũng không là quá mức để ý.
- Tại sao giọng điệu giống tiểu hồ ly a. Vệ Thiên Xung nghe được thở dài.
Đường Kiếp cười nói: -Thiên hạ vốn cũng không có bí pháp vô địch, chỉ có tu giả vô địch.
Lời này vừa ra, Vệ Thiên Xung và tiểu hồ ly đồng thời ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về phía Đường Kiếp, lộ vẻ không thể tưởng được Đường Kiếp sẽ nói ra lời nói thâm sâu đến vậy.
Kỳ thật lời này trong kiếp trước của Đường Kiếp là không có người chơi vô địch, nhưng ở thế giới này, lại là một nhận thức độc đáo, không thể là một học sinh bình thường có thể lý giải được, một khắc này trong mắt tiểu hồ ly lóe ra hào quang khác thường.
Nó trong Chúng Sinh Khổ Lao không nói một lời nào nữa, mặc kệ Vệ Thiên Xung có khiêu khích thế nào cũng không được, lúc này rốt cuộc cũng chủ động mở miệng: -Vậy nếu là Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh thì sao?
- Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh? Nghe được cái tên này, tâm thần Đường Kiếp cũng phải kịch chấn.
Cái Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh lại không phải là thuật pháp bình thường, mà là phương pháp căn bản của Ngũ Thần Giáo, địa vị ngang hàng với Tử Ngọc Tâm Pháp của Tẩy Nguyệt phái.
Thuật pháp vì bề ngoài, lấy đạo lý làm gốc.
Thiên hạ đại phái đối với thiên đạo lý giải không giống nhau, bởi vậy thuật pháp cũng khác nhau.
Theo góc độ pháp thuật mà xem, Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm là phương pháp giết người, Trảm Phong là phương pháp giết người, loại nào cũng không trọng yếu, quan trọng là ... sau lưng thuật pháp chất chứa đạo lý khác nhau.
Tẩy Nguyệt phái bí pháp, tuyệt đại đa số đều là căn nguyên cho Tử Ngọc Tâm Pháp.
Căn nguyên bí pháp của Ngũ Thần Giáo thì chính là "Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh ".
Nghe giọng điệu tiểu hồ ly, đúng là muốn truyền vô thượng tâm kinh cho Đường Kiếp, mà ngay cả Đường Kiếp cũng do dự hít một hơi lãnh khí.
Đây chính là Ngũ Thần Giáo trấn giáo chi bảo a!