Đầu tiên Vệ Thiên Xung thì thào vài câu, sau đó kiềm chế không được chính mình, liền ôm lấy Đường Kiếp cười ha hả.
Không nghĩ tới vừa mới đụng vào Đường Kiếp, liền đụng Đường Kiếp té xuống đất.
-Đường Kiếp, Đường Kiếp, ngươi làm sao vậy? Vệ Thiên Xung kinh hãi.
-Không có việc gì... chỉ thoát lực một chút thôi... nghỉ ngơi... nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Đường Kiếp cười nói.
Lúc này cuối cùng hắn cũng bộc lộ sự suy yếu của mình.
Thấy một màn này Tô Hinh Nguyệt liền ngây dại.
Hóa ra tên chết tiệt khốn kiếp này thật sự không còn sức lực?
Hắn vừa rồi toàn là phô trương thanh thế!
Nếu minh sớm động thủ, thì chỉ dựa vào Y Y và tiểu Hổ thật là không thể ngăn được nàng.
Nghĩ vậy, Tô Hinh Nguyệt cũng một hồi tiếc nuối.
Đáng tiếc hiện tại Vệ Thiên Xung đã xuất hiện, cơ hội cuối cùng của nàng đã mất.
Tuy nhiên lòng dạ phụ nữ thật khó đoán, rõ ràng bị Đường Kiếp lừa gạt, Tô Hinh Nguyệt cũng không oán hận hắn, mà ngược lại còn có phần tán thưởng, thời khắc này nhìn hắn, trong ánh mắt toát lên sắc thái tán thưởng.
Bên này Vệ Thiên Xung ôm lấy Đường Kiếp nói: -Yên tâm đi, đường tiếp theo, ta mang ngươi đi.
Nói xong đã hướng Cửu Cung Tâm Hoàn mà đi.
Đúng lúc này, phía sau chợt có tiếng gào thét: -Lưu lại!
Trên Diệt Ma Đạo, lại một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện, xông thẳng hướng Vệ Thiên Xung.
Theo bản năng Vệ Thiên Xung quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đạo kiếm quang lao tới, phía sau là một thiếu niên lạnh lung bướng bỉnh kiêu ngạo.
-Lệ Vân Phàm? Vệ Thiên Xung bật thốt lên một tiếng.
Đúng là học sinh cùng đợt với nhau, ngọc môn bát chuyển Lệ Vân Phàm.
Lúc một kiếm đánh ra, mắt thấy Vệ Thiên Xung không kịp né tránh, hai mắt Đường Kiếp chợt tỏa sang, hai tay chợt đánh ra, tạo thành chữ thập, chính là đem thân kiếm kẹp ở trong lòng bàn tay.
Một chưởng này hắn đã kích phát hết tất cả lực lượng, Lệ Vân Phàm lại không thèm để tâm, khẽ quát một tiếng: -Muốn chết!
Trên mũi kiếm đột nhiên phát ra một mảng sấm sét, bùng nổ trong tay Đường Kiếp, đột nhiên tập kích vào trong cơ thể Đường Kiếp.
-Đường Kiếp! Vệ Thiên Xung kinh hãi kêu.
-Đi mau! Đường Kiếp hô to, vừa nói vừa phun ra một ngụm sương máu, che phủ tầm nhìn của Lệ Vân Phàm.
Vệ Thiên Xung ôm Đường Kiếp bỏ chạy.
Lệ Vân Phàm tranh màn sương máu, lại tiếp tục đuổi theo: -Chân truyền đệ tử là của ta!
Đúng lúc này chợt phát ra hai tiếng gào thét, Y Y và tiểu Hổ đồng thời vọt tới.
-Cút ngay! Lệ Vân Phàm xuất liên tiếp hai kiếm, bức lui Y Y và tiểu Hổ, tiếp túc xách trường kiếm đuổi theo. Tốt độ của hắn vốn đã nhanh hơn Vệ Thiên Xung, huống chi bay giờ Vệ Thiên Xung còn ôm theo một người, chỉ vài bước đã đuổi theo Vệ Thiên Xung.
Đang muốn đưa kiếm đả thương Vệ Thiên Xung, xông vào Cửu Cung Tâm Hoàn, lại nghe phía sau chợt nổi kình phong. Trong lòng cả kinh, liền nhẩy lên theo bản năng, chỉ thấy một đạo hào quang léo lên xoẹt qua bàn chân.
Quay đầu nhìn lại, chính là Tô Hinh Nguyệt ngay phía sau hắn, vừa rồi rõ ràng là nàng phát ra.
Lần này Lệ Vân Phàm hoàn toàn mất cơ hội ngăn cản Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung vung tay lên, một con rối đã đánh về phía Lệ Vân Phàm, lại thêm Y Y và tiểu Hổ, liền cuốn lấy hắn không rời.
Mắt nhìn thấy Vệ Thiên Xung chạy như điên về phía trước, Lệ Vân Phàm kiềm chế không được giận giữ hết lên: -Tô Hinh Nguyệt, người có ý gì?
Từ lúc hắn tham gia khảo hạch tới giờ, đây là cơ hội gần nhất tới được vị trí đệ tử chân truyền, nhưng lại bị Tô Hinh Nguyệt phá hủy, trong lòng phẫn nộ.
-Không có gì, chính là bà cô đột nhiên thấy hắn thành đệ tử chân truyền vần tốt hơn so với ngươi! Tô Hinh Nguyệt khoan thai đáp, đảo mắt nhìn thấy Vệ Thiên Xung đã ôm Đường Kiếp nhẩy vào tâm hoàn.
Nhìn bóng lưng của hai người biến mất, trên mặt Tô Hinh Nguyệt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Trên Định Tâm Điện, nhìn bóng lưng biến mất, Cơ Vô Cửu thở dài một tiếng: -Đúng là hắn vẫn là người đứng đầu, ta đã phụ sự nhắc nhở của huynh.
Giờ khắc này, kết cục đã định, rất nhiều lời có thể thoải mái nói ra.
Hứa Diệu Nhiên chỉ có hừ nhẹ một tiếng, quả nhiên không hề nói gì cả, chỉ có một đôi mắt hung hăng nhìn vào thân ảnh Tô Hinh Nguyệt, không biết đang suy nghĩ cái gi.
Ngược lại Nam Bách Thành, sắc mặt bất động, bất ngờ là không có giận giữ gì.
Hắn thản nhiên nói: -Cừu huynh đã làm hết lực, không thành sao có thể trách Cửu huynh. Việc đã tới bước này, có lẽ là ý trời khó tránh.
-Nhưng sư tôn có...
-Sư tôn có gì, thì ta sẽ bàn giao, có chuyện gì, thì ta sẽ chịu trách nhiệm.
Nói xong đã bước đi ra khỏi Định Tâm Điện.
Nhìn thấy Nam Bách Thành rời khỏi, Cơ Vô Cừu thở dài một tiếng, cong tay búng ra, một đạn chỉ phong đánh vào ngọc khánh treo trên cao trong điện.
Khánh thanh du dương, tuyền khắp đảo, biểu thị lần tranh đoạt chân truyền này, đã kết thúc!
Núi Quan Nhật.
Xuất Vân Sơn một trong thập cửu tinh phong.
Ngọn Xuất Vân Sơn nằm ở phía đông, cao tới ba ngàn mét, thế núi dốc đứng, tứ phía toàn là vách đá, chỉ có duy nhất một hanh lang bằng đá đi thông lên đỉnh núi, rất khó đi.
Nhưng mà chính ở trên ngọn sơn phong này, lại dựng sừng sững một tòa đại điện nguy nga choáng ngợp, Tham Tinh Điện.
Nơi này là chỗ ở Yến Trường Phòng.
Dựa theo quy củ của Tẩy Nguyệt phái, thập cửu tinh phong chi chủ, bất cứ kẻ nào cũng có thể khiêu chiến, người thắng làm vua, kế thừa chủ vị. mà từ lúc Yến Trường Phong thành chi chủ, tám trăm năm qua, vị trí này vẫn chưa thấy đổi người.
Trên Tham Tinh chủ điện, giờ phút này Yến Trường Phong đứng ở trước đại điện của tổ sư, ngửa đầu ngắm nhìn.
Chân nhân này nhìn qua phi thường trẻ tuồi, áo trắng bông bềnh, lưng đeo trường kiếm, nếu chỉ nhìn khuôn mặt, sẽ cảm thấy hắn chì có hơn hai mươi tuổi, diễn mạo tuấn lãng, phong độ, thoạt nhìn như không thấy phía sau lưng Nam Bách Thành đang quỳ dưới đất.
Yến Trường Phong may hơi nhíu lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Rất lâu, chân mày mới giãn ra, toàn bộ đại điện như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, trở lên sáng sủa hơn rất nhiều.
Lúc này Yến Trường Phong mới thản nhiên nói: -Nói như vậy, ta đã không còn quyền lựa chọn, phải không?
Thanh âm nhẹ nhàng, không mang nửa phần căm tức.
-Đệ tử vô năng, không thể giúp sư tôn tìm được đồ đệ tốt. Nam Bách Thành run rẩy trả lời, thân hình gần như quỳ rạp xuống mặt đất.
-Có phải đồ đệ tốt không, cũng không phải ngươi định đoạt. Yến Trường Phong thuận miệng nói: -Lấy thiên phú mà bàn về người khác, là không có hiện thực, điểm này, Tẩy Nguyệt phái ta không phải là không biết, nguyên nhân chính có thể xây dựng học viện đó là chiêu nạp hiền tài, cấp cho mọi người một cơ hội. Nếu như vậy, lấy tính tình mà nói về người, cũng không có chắc chắn là đúng. Chưa nói ngươi không có tư cách nói Vệ Thiên Xung không phải là đồ đệ tốt, cho dù là ta, cũng không có tư cách nói lời này.
Yến Trường Phong thuận miệng nói, đã xoay người lại, nhìn về phía Nam Bách Thành.
Nam Bách Thành hơi kinh ngạc: -Sư phụ có ý tứ là Vệ Thiên Xung kia còn có chỗ tốt nào?
-Hắn có chỗ tốt hay không, ta không biết. Nhưng ta biết rằng ngươi đã đem sự tình làm không tốt. Yến Trường Phong thở dài một tiếng.
Lời vừa nói ra, làm Nam Bách Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội vàng quỳ xuống đất không đám đứng dậy.
Hắn không biết vì sao Yến Trường Phong phủ nhận Vệ Thiên Xung là lựa chọn không thích hợp, rồi lại nói mình phá rối sự tình, nhưng hắn biết sư tôn nói như vậy, nhất định có đạo lý của hắn.
Quả nhiên, Yến Trường Phong nói: -Ngươi sai ở chỗ, ngươi không hi vọng Vệ Thiên Xung thành công, vậy phải toàn lực ngăn cản, nếu là ngươi tự mình ra tay, thì Đường Kiếp kia có năng lực thông thiên, cũng không có làm gì được ngươi. Rõ ràng là đã ra tay can thiệp, nhưng lại bó chân bó tay, làm một chút cũng không thoải mái. Cho nên lỗi của ngươi, không phải là do ngươi ngăn cản hắn, mà ở chỗ người không có thành công.
Nói đến đây, Yến Trường Phong thở dài một tiếng: -Ta đã từng nói, môn hạ của Yến Trường Phong ta, có thể vô năng, nhưng không thể rụt rè. Ngươi cảm thấy Vệ Thiên Xung tính tình không đủ, rụt rè nhát gan, chính ngươi không phải sợ môn quy của Tẩy Nguyệt phái, mà sợ thế của Hứa Diệu Nhiên. Nếu ngươi thật muốn làm, thì có người nào làm gì được ngươi? Cũng là ngươi cảm thấy làm lớn sự tình, thì làm cho ta phiến toái?
Nam Bách Thành hô lớn: -Đệ tử biết sai!
-Nếu biết sai, quay lại tự lĩnh trăm roi đi. Yến Trường Phong phát tay nói.
-Vâng! Nghe như thế, Nam Bách Thành không hoảng hốt mà còn vui mừng, hắn biết Yến Trường Phong có trách phạt hắn thì sư phụ vẫn không mất đi mong đợi ở hắn.
Sau khi tuyên bố trách phạt, Yến Trường Phong lại không nói gì, cúi đầu suy nghĩ, làm như đang tự hỏi cái gì đó.
Hắn không nói lời nào, Nam Bách Thành cũng không dám tiếp lời, chỉ có thể quỳ ở nơi đó chở đợi.
Một hồi lâu, Yến Trường Phong mới nói: -Đường Kiếp kia... ngươi thấy thế nào?
Nam Bách Thành lấy lại bình tĩnh trả lời: -Đường Kiếp người này, hữu dũng hữu mưu, thực lực cũng mạnh. Hắn lúc trước giả mạo Đường Kiếp, từ Tẩy Nguyệt phái lấy được chỗ tốt rất lớn, coi như là có chút tài sản, thực lực đột tiến, coi như là môt nhân vật. Đáng tiếc lần này hắn không tự tranh thủ, lại vì thiếu gia của hắn mà tranh thủ, nếu không đệ tử dám chắc chắn, tương lai kẻ này nhất định thành môn hạ sư tôn, không hém hơn sư huynh.
Nhiệm vụ của hắn không có làm tốt, đại bộ phận nguyên nhân cũng là do Đường Kiếp, thời khắc này nói như vậy, kỳ thật chính là ám chỉ không phải đệ tử vô năng, thật sự là đối thủ rất giảo hoạt!
Nguyên nhân chính là như vậy mới mở mồm khen Đường Kiếp.
Tuy nhiên nói gì thì nói, lấy biểu hiện của Đường Kiếp, cũng có khả năng nhận được lời khen này.
- Giả mạo Đường Kiệt sao... Lại cũng không chắc a... Yến Trường Phong thì thào nói, trên mặt phát ra một nụ cười: -Có thể liện tục ba lần bắt lấy đầu danh, vẫn là cố gắng giành cho thiếu gia, đích thật là nhân tài, hơn nữa lại có tình có nghĩa, đáng giá bồi dưỡng. Nếu là chân nhân mới... Bách Thành, ngươi quay lại hỏi Đường Kiếp, xem hắn có nguyện ý làm môn hạ đệ tử của ta hay không.
-A? Nam Bách Thành kinh ngạc.
Yến Trường Phong đã từ từ nói: -Thu một cũng là thu, thu hai cũng là thu, coi như lần này thu Đường Kiếp làm đệ tử, thì Vệ Thiên Xung kia cùng vào thì cũng không tốt sao?
Đến bay giờ đơn giản là, mua một tặng một.
Nam Bách Thành ngẫm nghĩ một chút, trả lời: -Nhưng sư tôn, Đường Kiếp nếu lúc trước đã buông tha chân truyền, ta sợ hắn... Nếu chẳng may...
Hắn không dám nói ra, ý tứ cũng đã hiểu được.
Nếu lúc trước Đường Kiếp không tranh giành vị trí chân truyền, liền thuyết minh vị trí chân truyền này đối với hắn hơn phân nửa là không có nhiều lực hấp dẫn, nếu chẳng may hắn cự tuyệt, mặt mũi của Yến Trường Phong đã có thể ném đi được rồi.
Chân truyền đệ tử mà không tranh giành là một việc, người ta đưa cho ngươi ngươi lại không muốn, thì lại là chuyện khác.
Tuyệt đối Yến Trường Phong sẽ bởi vì việc này mà thành trò cười thiên hạ.
Yến Trường Phong cũng là mỉm cười: -Hắn không đần như vậy, đừng quên hắn còn đem thiếu gia hắn cứng rắn nhét đưa cho ta đâu.
Nam Bách Thành lúc này mới tỉnh ngộ, có Vệ Thiên Xung nơi tay, Đường Kiếp là tuyệt đối không dám đắc tội Yến Trường Phong đấy.
Tuy nhiên Yến Trường Phong đúng là không tiếc uy hiếp, cũng phải đem Đường Kiếp thu được môn hạ, việc này Nam Bách Thành nghĩ như thế nào đều cảm thấy cũng không đúng.
Chỉ nghe tiếng người xin tới cửa làm đồ đệ đấy, không có nghe nói giáo sư buộc thu đồ đệ đó a.
Muốn nói nhân tài, Đường Kiếp có lẽ là nhân tài, thể nhưng Tẩy Nguyệt phái ngàn năm thu đệ tử, quảng chiêu môn nhân, người nào không phải người tài?