Thái Quân Dương xoay tay vung kiếm đỡ, Bành Thiếu Thanh và Tô Hinh Nguyệt cùng nhau xông lên, đồng thời ngăn hắn lại.
Thái Quan nhìn thấy phải một đánh ba, cũng không một chút sợ hãi, quát lên một tiếng: -Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm đệ tam thức, ly hợp kích!
Mười chín đạo kiếm quang hóa thành ba đạo, chia ra tấn công ba người, ba người cùng liên kết chống đỡ, nhưng lại không có lực chống đỡ, bị một kích đánh bay, trên mặt Thái Quân Dương cũng thoáng hiện khí hồng. tuy Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm uy lực rất lớn, tiêu hao cực lớn, nhưng lấy tu vi hiện tại của hắn, liên tục phóng thích cũng cực kỳ khó khăn.
Lúc phóng ra một kiếm. Thái Quân Dương lui lại, đã thấy hai hoc sinh cười lớn thoát ra, lại có ngươi phá trận, cùng nhau lao về phía thông đạo.
-Lưu lại cho ta! Thái Quân Dương một kiếm vung lên: -Thức thứ tư, biệt ly trảm!
Hai học sinh chợt tách ra, đồng thời gào thét ngã xuống.
Chỉ một chút thời gian như vậy, ba người Long Đảo đão lao tới, mọi người đánh nhau tạo thành một đám hỗn loạn, đúng là không có ai có thể tiến lên.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Bành Diệu Long léo lên hung quang, chợt quay đầu nhìn về phía Tần Lương, tiểu tử này chỉ nhìn chằm chằm vào cuộc chiến, đội mắt liên láo, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bành Diệu Long thập giọng nói: -Tiểu tử, ta biết ngươi cũng có thể phá trận, giúp ta thoát ra, ta sẽ nhờ kỹ ân tình này.
Tần Lương run lên, nhìn về phía Bành Diệu Long, Bành Diệu Long lạnh nhạt nói: -Thực lực của ngươi, nhất định không qua được, ngay cả Vệ Thiên Xung mà ngươi cũng không bằng. cho dù ngươi có là thứ nhất, chân nhân cũng tuyển chọn Vệ Thiên Xung chứ không phải là ngươi.
Tần Lương hít một hơi: -Một ngàn tệ!
-Ta lấy tâm ma thề, nếu ta thật sự trở thành đệ tử chân truyền, ta sẽ trả cho ngươi!
-Tốt! Qua nhiên sau đó Tần Lương đã thoát ra, thuận thế đem trói buộc trên người Bành Diệu Long tháo ra.
Bành Diệu Long được giải vây, lập tức kéo đứt đám dây mây trên người Mạnh Thập Tuyết, cất tiếng cười to: -Chân truyền đệ tự phải là ta! Thập Tuyết, ngươi ngăn bọn họ lại, ta đi vượt ải!
-Nghĩ hay quá nhỉ! Ngay lúc Bành Diệu Long nói xong, lại có một người phi thân tới, kiếm sáng long lanh đánh lên Bành Diệu Long.
- Diệp Thiên Thương! Bành Diệu Long giận giữ hét lên.
Hắn không nghĩ được là, Diệp Thiên Thương không tinh thông trân pháp, hắn làm sao thoát khốn?
-Cút ngay cho ta! Mắt nhìn thấy Diệp Thiên Thương đánh lén, Bành Diệu Long hét lớn một tiếng, đánh một quyền về phía Diệp Thiên Thương.
Quyền phong lạnh thấu xương, chỉ một kích đã đẩy lùi Diệp Thiên Thương.
Trong đám học sinh, Bành Diệu Long là Thoát Phàm Cảnh duy nhất.
Tuy trong thời gian ngắn ngủi, đi theo đường lối không quá mức xem trọng pháp thuật, nhưng cảnh giới thân thể lại rất cường đại. Cho dù là có một chọi một với Đường Kiếp thì hắn cũng thắng, Diệp Thiên Thương lại càng không phải là đối thủ của hắn.
Khi nhìn thấy Diệp Thiên Thương bị một kích đánh lui, Bành Diệu Long hừ một tiềng nói: -Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Nói xong liền xông về phía trước.
Không nghĩ tới Diệp Thiên Thương cười ha hả nói: -Vậy lại thêm cái này thì thế nào?
Tay hắn lại vung kiếm lên, kiếm ảnh léo lên, lại có mấy học sinh thoát ra.
Mấy học sinh thoát khốn, lập tức lao tới phía trước.
Bọn đọ đương nhiên không phải là người của Diệp Thiên Thương, sẽ không vì Diệp Thiên Thương mà gây sự với Bành Diệu Long, nhưng bọn họ cũng muốn được làm chân truyền đệ tử, cũng vì nó mà lao tới, làm cho Bành Diệu Long không thể không chủ động gây sự với họ.
Quả nhiên Bành Diệu Long trong tình huống này, không thể không quay ngươi oanh kích về phía đám học sinh đó, bức lui mọi người. Hắn cũng biết hành động này sẽ làm nhiều người tức giận, nhưng phía trước đã là Cửu Cung Tâm Hoàn, hắn lại không thiên về tốc độ, chỉ có thể ngăn lại những người có ý đồ tiến tới phía trước.
Hắn bên này mới dừng bước, Diệp Thiên Thương đã thừa cơ lao lên phía trước.
Chỉ là vừa mới xông qua bên người Bành Diệu Long, chợt nghe kình phong phía sau lao tới, Diệp Thiên Thương quay lại bổ một kiếm, đã thấy một mũi tên rớt xuống, là Long Đảo ra tay. Một mũi tên bắt Diệp Thiên Thương dừng lại, Long Đảo cũng lại lao tới Cửu Cung Tâm Hoàn, nhưng mới lao tới vài bước đã bị Thái Quân Dương ngăn lại, chính mình lại bị Mạnh Thập Tuyết Sở ngăn lại.
Lại bùng nổ một hồi loạn đấu.
Mỗi người đều muốn qua Diệt Ma Đạo, lại không muốn người khác thông qua, cuộc chiến giống như chơi mạt chược, phải coi nhà trên, canh nhà dưới, còn phải đề phòng người đối diện, bên người lại có một đám người ẩn núp, theo chiều gió, quấy rối liên tục, thâm chí còn bắt bài ...
Trong đạo kiếm quang, không thể nghi ngờ Thái Quân Dương là người có khả năng nhất đoạt được thằng lợi. hặn không có bị Hấp Linh Trận hấp thu linh khí , pháp lực dư thừa, Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm lại là bí thuật cực mạnh, uy lực vô cùng.
Lúc này một minh xung phong tới trước. một kiếm xuất ra, kiếm quang đầy trời tung hoành khắp nơi, còn hắn thì lao vào Hoa Trận, lao thẳng thới Cửu Cung Tâm Hoàn.
Mắt thấy mình sắp đi tới, trong lòng Thái Quân Dương rất hưng phấn, đúng lúc này, Long Đảo từ phía sau đột nhiên gầm lên một tiềng, bên tai Thái Quân Dương như có tiềng sấm rền vang, nếu Đường Kiếp có ở đây lúc này, nhất định sẽ nhận ra, đây là chấn động đánh lén hắn lúc lên thuyền.
Thái Quân Dương toàn thân run lên, linh khí tan ra, bước chân không còn linh hoạt.
Lần công kích này khiến Thái Quân Dương phải dừng bước, mà Long Đảo cũng tím tái mặt mày, hiền nhiên lần công kích này hắn cũng chịu đả kích không ít.
Cùng lúc đó Bành Diệu Long đã lao ra, đánh một quyền mạnh mẽ vào lung Thái Quân Dương, Thái Quân Dương té nhào phun ra một ngụm máu tươi, Bành Diệu Long mạnh mẽ đánh một chưởng phong về phía mọi người, nhân cơ hội này hắn nhẩy về phía trung tâm.
Hắn cũng trong nhóm người thực lực mạnh nhất, có Cực Chiến Chân Cương hộ thể nên không sợ mọi người liên thủ, lúc này hắn mạnh mẽ chịu đòn, ngay cả Diệp Thiên Thương Cuồng Phong Kiếm Diệp Thiên Thương Cuồng Phong Kiếm cũng ngăn không được hắn.
Mắt thấy sắp vào tâm hoàn, không nghĩ tới lại nghe thấy một tiếng vang thiệt lớn, thân hình Bành Diệu Long bị bắn ngược về.
-Đây là... Bành Diệu Long ngạc nhiên.
Tuệ nhãn của Tô Hinh Nguyệt, đã nhìn ra manh mối: -Có thủ hộ phong ấn, nhất định phải phá vỡ nó mới có thể tiến vào!
-Không có nghe nói Cửu Cung Tâm Hoàn có thủ hộ phong ấn a. Một học sinh nói.
-Nhất định là do Đường Kiếp bày ra. Bành Diệu Long cắn răng nói, hắn thấy sắp thành công, lại bị ngăn ngoải của, trong lòng đầy phẫn nộ.
-Vậy phải làm sao bây giờ? Một hoc sinh hỏi.
-Còn phải hỏi, tự nhiên là phải phá nó. Tô Hinh Nguyệt nói: -Để cho ta tới, ta sẽ phá nói!
-Coi như hết, giao cho ngươi phá trận, chỉ sợ là chỉ mở ra cho mình ngươi thôi? Có người cười ha hả nói.
Tô Hinh Nguyệt chán nản, Bành Diệu Long một làn nữa lại đứng lên: -Quản là cái gì phong ấn, phá trước nói sau!
Nói xong hắn hét lớn một tiếng, vận khí vào nắm tay, một quền mạnh mẽ hướng về phong ấn vô hình mà đánh.
Chợt nghe ầm một tiếng bạo vang, phong ấn không chút sứt mẻ, nhưng ngược lại trên nắm tay Bành Diệu Long chậy ra một dòng máu tươi.
-Ta tới! Thái Quân Dương cũng tiến lên chém vào phong ấn, lại như cũ không một chút sứt mẻ.
Ngay sau đó một đám học sinh không ngừng chém vào phong ấn, chỉ nghe tiếng va chạm của kim loại, hoa lửa tung téo, chỉ có điều không biết phong ấn kia được dựng lên thế nào, mà không có chút dấu hiệu sụp đổ.
-Phong ấn thật mạnh? Làm sao Đường Kiếp có thề bầy ra được? Tô Hinh Nguyệt cũng phải hoảng sợ.
Nàng không nghĩ Đường Kiếp dựa vào cái gì mà có thể bố trí phong ấn mạnh mẽ như vậy, phong ấn mạnh như vậy nếu muốn bầy ra được, cần tài liệu không phải là ít.
Đường Kiếp không nên có nhiều tài liệu như vậy?
Nghĩ như thế, Tô Hinh Nguyệt liến quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ lúc trước Đường Kiếp nằm nay đã trống không, làm sao không còn thấy thân ảnh của hắn.
Một cỗ hàn ý lanh lẽo dâng lên sống lưng Tô Hinh Nguyệt.
Không thấy!
Không ngờ là không thấy hắn!
Lúc này đám người Bành Diệu Long và Long Đảo xuất thủ bài trừ phong ấn, xem ra tước khi phá được phong ấn, bọn họ tạm thời không đánh nhau. Tô Hinh Nguyệt càng nghì càng kinh hãi, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn chố nào.
-không đúng... Không đúng... Tô Hinh Nguyệt lắc đầu liên tục, nàng từng bước lui về sau: -Nhất định có vần đề!
Nàng cúi đầu, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Trong đầu từng bức ảnh xẹt qua, sự xuất hiện của Thái Quân Dương, Đường Kiếp ngã xuống, phá vỡ Hấp Linh Trận...
Đợi đã nào...!
Hấp Linh Trận?
Sắt mặt Tô Hinh Nguyệt trợi lạnh ngắt, trong đầu hiện lại từng lời nói với Bành Diệu Long: -Chúng ta hiện tại đang trong liên hoàn trận, ta chỉ có thể nhận ra hai trận, một là Hấp Linh Trận còn lại là Hoang Huyễn Linh Trận, thì ra vây khống đại gia chính là cái trận pháp kia...
- Hoang Huyễn Linh Trận!
Tô Hinh Nguyệt bật thốt lên.
Đúng vậy, bọn họ thoát khỏi Hấp Linh Trận, nhưng Hoang Huyễn Linh Trận ở nơi nào?
Vì sao nó không có phát huy tác dụng ngăn cản đại gia?
Hay là... Nó đã phát huy tác dụng?
Con ngươi của Tô Hinh Nguyệt đột nhiên phóng đại, cả thể xác và tinh thần đều run lên.
Có thể nói như vậy, vậy chẳng phải là tâm huyễn sao?
Không, không có khả năng, Đường Kiếp không có trình độ cao về trận đạo như vậy được, hắn tuyệt đối không bố trí được tâm huyển ảo trận!
Trong lòng Tô Hinh Nguyệt phủ định ý tưởng này.
Nếu đúng là như vậy. thì chuyện gì đã xẩy ra? Cái phong ấn kia là gì?
Tô Hinh Nguyệt càng nghĩ càng không rõ, dười tình thế cấp bách, hai tay ân pháp liên tục: -Tâm trí kiên định, không gì không thấy!
Hai mắt phát ra thần quang, Tô Hinh Nguyệt nhìn về bốn phía.
Muốn phá trận thì phải hiểu được trận pháp, đây cũng là một loại thuật pháp phá trận, tuy rằng nếu dùng đối phó trận pháp cao cấp là không có khả năng, nhưng với trận pháp bình thường thì vẫn có hiệu quả.
Lúc này dưới tác dụng của thuật pháp, mắt của Tô Hinh Nguyệt có thể nhìn thấy tất cả, tất cả mọi thứ đều bị nhìn thấu, những gì nàng phóng mắt nhìn qua, đều thấy chỗ nào cũng là chân thật.
Điều này là sao?
Chẳng lẽ đây không phải là ảo trận?
Hay là ảo trận của Đường Kiếp đã đến trình độ pháp thuật này không thể phá giải?
Không!
Hắn không có khả năng đạt tới mức này được.
Đám người phía trước vẫn tiếp tục công kích, thình thoảng hào quang thoáng hiện, xen lên tiếng leng keng của sắt théo, lúc đó có người hô: -Phong ấn suy yếu rồi, ta nghe thấy thanh âm chấn đông!
Mọi người cùng nhau hoan hô, mọi người càng ra sức phát lực.
Thanh âm chấn động?
Tô Hinh Nguyệt ngẩn người.
Sao phong ấn lại chấn động?
Không đúng!
Tô Hinh Nguyệt đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng nhớ rõ là lúc mình tới, có môt khối đá lớn màu vàng ở trên Diệt Ma Đạo.
Đó là Phiên Thiên Ấn!
Nhưng Phiên Thiên Ấn ở chỗ nào?
Đảo mắt nhìn quanh, làm sao có thể nhin thấy bóng của Phiên Thiên Ấn.
-Không tốt!
Tô Hinh Nguyệt có chút minh bạch.