- Giảo.
Vệ Thiên Xung vùng vẫy trong không trung, rồi té thẳng xuống đất.
Con rối tóm lấy vòi con voi, toàn thân bộc phát ra một mảnh quang triều, tất cả pháp trận trên người đồng thời vận chuyển, tập trung sức lực nhấc bổng con voi lên rồi ném nó đi. Con voi cũng giống như Vệ Thiên Xung, ngã chổng vó trên mặt đất.
Cơ thể con voi rất nặng, cú ngã này khiến nó đau đớn tru lên.
Vệ Thiên Xung lăn người xông đến, chiếc rìu trong tay vung lên bổ vào đầu con voi.
Con voi đau đớn kêu lên, mạnh mẽ hất đầu, đôi ngà sắc nhọn đâm về phía ngực Vệ Thiên Xung.
Không ngờ Vệ Thiên Xung lại không tránh né, trong tay trái lóe lên một quả cầu lửa, nhét vào trong miệng con voi:
- Chết đi.
Chỉ nghe ầm một tiếng, đầu con voi bị nổ tung, chiếc ngà của nó cũng đâm lên người Vệ Thiên Xung. Chỉ thấy âm thanh bụp bụp vang lên, giống như đâm rách khí cầu, người Vệ Thiên Xung lóe lên quang hoa sau đó biến mất, tiếp theo ngà voi đã đâm vào cơ thể gã, nhưng chỉ đâm vào ba phân liền dừng lại.
Thấy con voi khổng lồ đã chết, Vệ Thiên Xung mới ngã ngồi trên mặt đất. Cố nén đau đớn, rút ngà voi ra, đồng thời thống khổ than một tiếng:
- Trung phẩm… Phong Tráo chỉ có thể chịu đựng được ba lần… lần sau nhớ kỹ rồi…
Vừa rồi con voi kai công kích, Phong Tráo của gã không ngăn cản được toàn bộ. Nếu không phải con voi đã bị chết, sức lực giảm bớt thì chỉ sợ lần này nó có thể xuyên thủng lồng ngực Vệ Thiên Xung.
Không có Đường Kiếp ở bên cạnh, Vệ Thiên Xung chỉ có thể tự mình tổng kết kinh nghiệm, nhớ kỹ những điểm quan trọng. Nguyên bản một tên béo mơ mơ hồ hồ, hiện tại không có ai giúp đỡ, cuối cùng bắt đầu trưởng thành dần lên.
Một người sau khi trải qua quá trình chiến đấu, và tổng kết kinh nghiệm, thì sẽ quên đi kết quả chiến đấu… Gã đã quên chính mình vừa giết chết một con voi yêu thú trung phẩm.
Dựa vào chính gã, sức lực của một mình gã.
Nếu như là trước kia, nếu đạt được thành tích như vậy, chắc hẳn Vệ Thiên Xung chỉ sợ sớm đã mừng như điên rồi.
Nhưng khi thực sự đi tới bước này, Vệ Thiên Xung mới hiểu được, hóa ra kết quả không hề quan trọng.
Đối với những người thực sự cố gắng mà nói, bọn họ không chú ý tới kết quả, bởi vì họ biết, kết quả tự nhiên sẽ sinh ra theo quá trình cố gắng, chỉ cần làm tốt quá trình, dĩ nhiên là có kết quả tốt.
Trước kia Vệ Thiên Xung không rõ đạo lý này, gã chỉ ảo tưởng về việc mình sẽ đột phá, ý chí hăng hái, thiên hạ không có địch thủ, nghĩ mọi người đều ở phía dưới, ảo tưởng mình giẫm trên thi thể của đại yêu thú, ngửa mặt lên trời cười ha hả, phía dưới là vô số ánh mắt ngưỡng mộ của mỹ nhân.
Nhưng khi gã chân chính làm được, hắn lại nhận ra những thứ đó đều không quan trọng.
Quan trọng là… còn sống, quan tọng là không phụ lòng kỳ vọng, quan trọng là.. thoát ra khỏi nhà giam chết tiệt này.
Nằm trên mặt đất, Vệ Thiên Xung há miệng thở hổn hển, nhìn vô số cánh cửa ánh sáng trên đỉnh đầu.
Những cánh cửa chết tiệt này, sao vẫn còn nhiều vậy.
Chúng Sinh Khổ Lao không biết bởi vì nguyên nhân gì, số cánh cửa đã giảm đi một nửa, khiến cho Vệ Thiên Xung tràn đầy hy vọng, sung mãn chiến ý và ý chí.
Nhưng sự thật thì, vận khí của gã không tốt, mở nhiều cánh cửa như vây, nhưng vẫn không tìm được lối đi chính xác, chỉ còn cách chiến đấu và chém giết.
Thời gian trôi qua, thể lực dần bị tiêu hao, cũng xói mòn ý chí chiến đấu của gã.
Trong đầu Vệ Thiên Xung lại lần nữa ức chế vì không thoát ra được khỏi địa phương ma quỷ này, trong đầu hiện lên ý nghĩ: “Bỏ cuộc thôi… Bây giờ thoát được ra ngoài cũng đã chậm… Đường Kiếp không có khả năng chống đỡ lâu như vậy…”
Tiểu hồ kỳ lẳng lặng nhìn gã, không nói gì.
Nó biết rằng, không bao lâu nữa, gã sẽ lại tỉnh táo.
Đây là thói quen của gã.
Sự tuyệt vọng giống như âm hồn bất tán, luôn đi sau đeo đẳng gã, gã đuổi nó đi một thời gian sau nó lại quay về, lại đuổi đi, rồi lại trở về.
Sau mỗi lần đánh bại một con quái vật, Vệ Thiên Xung sẽ lại tuyệt vọng một lần, sau đó lại tỉnh táo lại, sau đó lại tuyệt vọng…
Hiện tại tâm trạng gã đang trong vòng tuần hoàn, lặp đi lặp lại.
Điều này cũng không thể trách gã, Đường Kiếp đang lâm vào khổ chiến, lẽ nào Vệ Thiên Xung thì không như vậy? Thơi gian dần trôi qua, không biết phía trước là gì đợi mình, giày vò tinh thần, có thể kiên trì được tới bây giờ, thực sự gã đã vượt xa mong muốn của Đường Kiếp.
Thực sự đối với Đường Kiếp mà nói, nếu biết biểu hiện hiện tại của Vệ Thiên Xung, dù cho nhiệm vụ thất bại hắn cũng cảm thấy đáng giá.
Nhưng mà thú vị chính là, bọn họ đều không biết đối phương giờ thế nào, cũng không biết đối phương đang chờ đợi mình, vì thế đều cùng nhau cố gắng kiên trì.
Đối với Đường Kiếp mà nói, thứ mà hắn phải kiên trì chính là thể lực.
Đối với Vệ Thiên Xung mà nói, thứ mà gã phải kiên trì là ý chí.
Tuy nhiên lúc này đây, sau khi Vệ Thiên Xung nằm vật ra đất, tựa hồ không có ý nghĩ muốn đứng dậy.
Ánh mắt của gã có chút mê man, cả người thừ ra.
Tiểu hồ ly cắn gã, gã vẫn không động đậy, chỉ vẫy tay nói:
- Không được… lần này thực sự không được nữa rồi…
Tiểu hồ ly vẫn cắn gã không buông, Vệ Thiên Xung cũng chỉ lắc lắc đầu.
Gã nhìn tiểu hồ ly cười khổ:
- Ngươi cũng không muốn ta từ bỏ phải không? Đáng tiếc, ta thật sự không làm nổi. Thời gian trôi qua lâu lắm rồi… có lẽ bên kia…
- Đường Kiếp có thể không trụ nổi, đó là chuyện của Đường Kiếp. Vấn đề hiện tại là ngươi… thực sự cứ định như vậy mà từ bỏ sao?
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
- Không từ bỏ thì phải làm thế nào, ta…
Vệ Thiên Xung bất đắc dĩ trả lời, sau đó ánh mắt gã đột nhiên trợn lên, ngồi bật dậy, nhìn chunh quanh:
- Ai? Ai vừa nói chuyện với ta?
- Ít nhất ngươi vẫn còn sức ngồi dậy.
Giọng nói thần bí lại tiếp tục vang lên.
Cả người Vệ Thiên Xung run lên, tiếp tục nhìn ra xung quanh, nhưng trong không gian này, ngoài những cánh cổng ánh sáng, làm gì còn có sự sống tồn tại?
- Đồ ngốc, ta ở ngay trước mắt ngươi, ngươi nhìn đi đâu vậy? Thực không hiểu tại sao La Thiên Thần lại để cho ta đi theo một phế vật như ngươi chứ.
Giọng nói có chút phẫn nộ, nghe kỹ thì có vẻ yếu ớt như giọng của trr con, giống như đứa trẻ chưa lớn đang nói chuyện.
Nghe thấy vậy, Vệ Thiên Xung đầu tiên ngẩn người, sau đó lập tức tỉnh ngọ, nhìn về phía tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly cũng nhìn gã, đôi mắt xanh mượt trong veo đang lóe sáng.
- Ngươi…
Vệ Thiên Xung chỉ chỉ vào tiểu hồ ly:
- Ngươi có thể nói chuyện? Ngươi có nhân tính? Khai Trí rồi hả? A, chẳng lẽ ngươi là La Thiên Thần? Ngươi không chết, mà mượn thân thể hồ ly để trọng sinh?
Nói xong câu cuối, Vệ Thiên Xung suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
- Ngu ngốc…
Trên mặt tiểu hồ ly cuối cùng cũng hiện lên vẻ mặt kinh thường như một con người. Nó lắc đầu:
- La Thiên Thần nếu có thể ở trên người ta, thì cần gì phải rắc rối vậy, trực tiếp đoạt thân thể của ngươi không đơn giản hơn sao? Qúa trình đoạt xác, hung hiểm vô cùng, cho dù Tử Phù Đại Năng cũng phải cẩn thận, không dám mạo hiểm. Y là người đã bị hủy Tử Phủ, làm sao có thể làm loại chuyện này được chứ. Hiện giờ có lẽ y đã sớm vào cõi luân hồi, đầu thai chuyển kiếp rồi.
- Vậy ngươi… ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?
Vệ Thiên Xung kinh hãi hỏi.
- Ta đương nhiên chính là ta rồi.
Tiểu hồ ly cả giận nói:
- Ta còn có thể là ai được chứ?
Vệ Thiên Xung lúc này mới nhận ra câu hỏi của mình quá ngu ngốc, chỉ là gã đã quen việc bị người khác nói mình ngu ngốc, nên chỉ run giọng nói:
- Nhưng mà ngươi… ngươi không phải là còn chưa Khai Trí cơ mà?
- Hừ, chưa Khai Trí thì không nói chuyện được sao? Ngu xuẩn. Khái Trí chỉ là biểu hiện thăng tiến thực lực của yêu thú, không có nghĩa là trước đó chưa khai trí. La Thiên Thần từng nghĩ không có người nối nghiệp, đặt mọi kỳ vọng trên người ta, cho nên dùng hết pháp lực cuối cùng, sử dụng Thê Hồ Quán Đỉnh đại pháp, giúp ta khai thông thần trí, chuyện này có gì kỳ lạ chứ?
- Ngươi nói là… kỳ vọng ban đầu của La Thiên Thần… là ngươi? Ông ta hy vọng một con yêu thú chấn hưng Ngũ Thần Giáo?
Vệ Thiên Xung nghe thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm.
- Hừ.
Tiểu hồ ly chỉ hừ một tiếng:
- Bởi vì ông ta cũng hiểu được cách làm này không đáng tin cậy, cho nên sau đó mới tìm tới ngươi.
- Vậy sao ngươi không nói sớm?
- Loại phế vật như ngươi, có cái gì hay mà nói?
Tiểu hồ ly lắc đầu:
- Nếu ngày trước Thiên La Thần đưa ta cho Đường Kiếp, ta đã truyền kinh điển của Ngũ Thần Giáo cho hắn từ lâu rồi, cần gì phải giấu giấu diếm diếm chứ. Đi theo loại người như ngươi, càng chứng tỏ bản lĩnh, thì chịu khổ chịu mệt càng nhiều, ngươi cho rằng ta là người hầu học của ngươi, sẵn sàng chết vì ngươi hay sao?
Chẳng trách nó một mực không chịu lộ ra việc mình có thể nói chuyện, tức là đã nhìn rõ bản chất Vệ Thiên Xung từ lâu, nếu để Vệ Thiên Xung biết khả năng của mình, nó sợ không biết tên này sẽ sai khiến mình thế nào.
Tuy nhiên Vệ Thiên Xung cũng không để ý, thứ mà gã để ý nhất là điều khác:
- Ngươi… ngươi nói… La Thiên Thần truyền Ngũ Thần Giáo điển cho ngươi rồi?
- Nói nhảm, ta mới là đại đồ đệ, ngươi chỉ là lão nhị mà thôi.
Tiểu hồ ly kinh thường nói.
Vệ Thiên Xung mừng rỡ:
- Ngươi có thể truyền cho ta không, thay sư phụ truyền nghệ. Nếu sớm biết có ngươi, ta còn tranh giành chân truyền kia làm cái gì chứ?
Tiểu hồ ly giận dữ:
- Loại không có tiền đồ. Thực kko hiểu Đường Kiếp sao phải đối xử tốt với ngươi như vậy. Chân truyền là chân truyền, công pháp là công pháp, làm sao có thể đánh đồng với nhau được? Người mà có chí lớn, cả chân truyền và công pháp đều phải muốn. Ngươi thì giỏi rồi, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để sống nhàn hạ. Nếu không vì biểu hiện trước kia của ngươi cũng không tệ, ta đã mặc kệ ngươi rồi. Không ngờ mới nói với ngươi vài câu, ngươi lại chứng nào tật nấy. Muốn học Ngũ Thần Giáo kinh điển, ngươi nằm mơ đi.
Vệ Thiên Xung vội cười xòa nói:
- Ngươi hiểu nhầm rồi, ý ta là muốn nhanh chóng đi giúp Đường Kiếp. Ngươi dạy ta công pháp, ta có thể thoát khỏi nơi này.
Tiểu hồ ly còn lâu mới bị lừa, hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên không trung nói:
- Cửu Cung Mê Thiên Trận coi như là một đại trận hiếm có, chủ trận cũng có người giám sát. Chúng Sinh Khổ Lao đột nhiên xuất hiện, chính là nhằm vào ngươi mà tới đấy, bởi vậy mà lúc trước ta không dám nói với ngươi. Chỉ có điều chẳng biết tại sao, đột nhiên lại giảm bớt một nửa chướng ngại, mà cảm giác người giám thị cũng biến mất, nên lúc này mới dám nói chuyện với ngươi. Nhưng kẻ giám thị bất cứ lúc nào cũng có khả năng quay lại, nếu ngươi cứ khoa chân múa tay vui sướng như vậy, mọi chuyện bại lộ thì tự đi mà gánh hậu quả.
Trong lòng Vệ Thiên Xung cả kinh, vội vàng ngồi xuống điều hòa hơi thở.
Tiểu hồ ly lúc này mới hừ một tiếng:
- Thật ra Ngũ Thần Giáo kinh điển, có học hay không cũng không quan trọng.
- Tại sao lại không quan trọng…
Vệ Thiên Xung khẩn trương, lại bị tiểu hồ ly trừng mắt nên lại ngồi im lặng trở lại.
Tiểu hồ ly tiếp tục nói:
- Tẩy Nguyệt phái danh môn chính tông, các loại pháp thuật nhiều như sao trên trời, đếm không hết, tự mình học còn chưa học hết nổi, tội gì phải học thêm một pháp thuật bên ngoài chứ, chẳng qua là do lòng tham thôi thúc mà thôi. Đạo tu luyện, chính là phải khắc khổ. Ý chí bản thân không tốt, có công pháp thiên tài cũng vô dụng mà thôi. Ngươi xem không phải Ngũ Thần Giáo cũng có truyền nhân hay sao? Nhưng có mấy kẻ lăn lộn thành danh được đâu? Con người à, chung quy phải dựa vào bản thân mình.
Vệ Thiên Xung nghiêm mặt trả lời:
- Cũng không thể nói như vậy, các phái bình thường đều có tuyệt học, độc một tuyệt nghệ. Chính thống tu luyện, thì dựa và Tẩy Nguyệt, còn độc môn ý à, chỉ có Ngũ Thần Giáo mới có, nói thế nào thì cũng phải học mới được.
Gã vốn tưởng rằng mình sẽ lại bị tiểu hồ ly răn dạy, không ngờ lần này tiểu hồ ly lại gật đầu:
- Lời ngươi nói cũng không sai. Ngũ Thần Giáo quả thật cũng có chút bí thuật độc môn, cũng có chỗ thần kỳ không kém Tẩy Nguyệt phái là bao, nếu có thể kết hợp cả hai lại, đối với Đường Kiếp rất có lợi.
- Tại sao lại là Đường Kiếp? Là ta! Là ta!
Tiểu hồ ly không thèm nhìn gã:
- Dường như Đường Kiếp đã thấy rõ chi đạo có chút lĩnh ngộ, kết hợp công pháp của hai phái, lấy ra tinh hoa, hắn có thể làm được. Còn về phần ngươi, có thể học được đã không tệ rồi. Đương nhiên, pháp thuật hiện tại của Ngũ Thần Giáo, cũng có những chỗ tốt, vốn ta không nghĩ sẽ dạy ngươi. Tuy nhiên, nể tình biểu hiện của ngươi ngày hôm nay cũng không phải quá kém cỏi, ta cho ngươi một cơ hội. Nhớ kỹ, nếu ngươi không thể đoạt được chân truyền, vậy sau này cũng đừng hy vọng có thể dựa dẫm vào ta mà học được thứ gì. Ngũ Thần Giáo kinh điển có thể truyền cho người, nhưng tuyệt đối không truyền cho kẻ ăn hại.
- Ngươi yên tâm, ta dù có phải liều mạng, cũng nhất định phải thoát khỏi Chúng Sinh Khổ Lao.