Nhưng Bành Diệu Long lại chậm rãi nói:
- Đường Kiếp có được như ngày hôm nay, đích thực cũng do ngày trước hắn mạo danh là người khác. Nhưng mà Long thiếu gia, dù sao ngươi xuất thân thế gia, phụ thân là chân nhân, tài nguyên mà ngươi đã dùng chỉ sợ không dừng lại ở con số mười vạn phải không? Thời gian tu luyện lại lâu hơn hắn, nhưng vẫn bại dưới tay hắn đó thôi.

- Bành Diệu Long, ngươi có ý gì chứ?
Long Đảo tức giận.

- Không có ý gì cả, chỉ là có một số kẻ, chỉ biết nhìn chằm chằm vào những ưu đãi mà người khác nhận được, nhưng lại bỏ qua những cố gắng của họ. Nếu Đường Kiếp chỉ dựa vào ít ưu đãi của học viện cho hắn, thì làm sao có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay? Hơn nữa, mười vạn linh tiền kia là áp lợi tức hoàn trả đấy. Ngươi cũng đừng nói với ta rằng, ngươi dựa vào chính mình mà được như hôm nay nhé.

- Bành Diệu Long, hắn giam cầm ngươi, vậy mà ngươi vẫn nói đỡ cho hắn?

Bành Diệu Long hừ một tiếng:
- Anh hùng thương tiếc anh hùng mà thôi. Đương nhiên, gấu chó thì vĩnh viễn không hiểu được loại đạo lý này.

- Anh hùng cái chó má ý.
Long Đảo cười lạnh:
- Đường Kiếp là nỏ mạnh hết đà, ta thấy hắn sớm muộn cũng bị đánh bại, đến lúc đó hắn vừa không giúp được Vệ Thiên Xung, mà lại để người đến sau chiếm được tiện nghi. Ta thấy Bành đại sư huynh ngươi còn có thể điềm tĩnh được đến lúc nào.

Lời gã vừa thốt ra, sắc mặt Bành Diệu Long lập tức khó coi.

Long Đảo nói không sai.

Hiện tại Đường Kiếp, đã không còn dũng mãnh như lúc trước.

Liên tiếp chiến đấu kịch liệt, hắn đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, cho dù Ly Kinh khiến thân thể hắn mạnh mẽ thế nào, cũng dần dần không gánh vác nổi nữa.

Sau khi đưa Tần Lương vào trận, hắn liền nghỉ ngơi, nhưng dù hắn có trân trọng mỗi một chút thời gian, thì khí lực khôi phục được vẫn kém xa lượng đã tiêu hao.

Nhìn Đường Kiếp ngồi ngoài trận, Bành Diệu Long cuối cùng không kìm được, kêu lên:
- Đường Kiếp, chẳng biết bao giờ Vệ Thiên Xung mới có thể tới đây, chỉ dựa vào một mminhf ngươi, không có khả năng chống đỡ được tiếp đâu. Ngươi nếu thực sự có thể trấn thủ được tới lúc Vệ Thiên Xung tới, lão tử phục ngươi. Nhưng nếu ngươi không thể trấn thủ tới lúc đó, lại để kẻ khác chiếm tiện nghi, thà rằng giao lại cho chúng ta.

Đường Kiếp vừa khôi phục thể lực, vừa hờ hững trả lời:
- Ta sẽ thủ được tới lúc đó… Nếu ta thực sự không thủ được, thì ta sẽ thả các ngươi ra, để các ngươi tự tranh giành.

- Ngươi không thủ tới lúc đó được đâu.
Tô Hinh Nguyệt lắc đầu:
- Đường Kiếp, ngươi hẳn là hiểu được, càng về sau, số học sinh đi tới đây càng nhiều.

Câu nói của Tô Hinh Nguyệt đánh đúng tâm sự Đường Kiếp.

Nếu thực lực có giá trị, vậy thì người càng cường đại, giá trị tương đối càng nhỏ, giá trị tuyệt đối càng lớn; kẻ yếu thì ngược lại, thường thường giá trị tương đối khá lớn, còn giá trị tuyệt đối lại nhỏ.

Như vậy cũng tốt so sánh hai kẻ yếu, một kẻ chiến lực là năm, một kẻ chiến lực là mười, người thứ hai chiến lực gấp đôi người thứ nhất, giá trị chênh lệch là năm.

Hai kẻ cường nhân thì, một kẻ có khả năng chiến lực là ba nghìn, một kẻ khác là năm nghìn. Người sau ưu thế tương đối cũng không nhiều hơn người trước là mấy, nhưng ưu thế tuyệt đối lại đạt tới hai nghìn.

Nếu như đối chiến, ưu thế tương đối sẽ quan trọng hơn.

Nhưng bây giờ không phải thi đấu đối kháng, nên giá trị tuyệt đối càng có ý nghĩa hơn.

Thể hiện trên người đám học ính hiện tại, đám người Bành Diệu Long đều là từng người từng người tiến vào, để cho Đường Kiếp có cơ hội đánh bại từng người, nhưng càng về sau, số người cùng nhau tiến vào càng lúc càng nhiều.

Lúc trước Đường Kiếp cũng đã cùng lúc giao đấu với ba người, sau này chuyện như vậy, xảy ra sẽ nhiều hơn.

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời:
- Nhưng bọn họ cũng càng lúc càng yếu.

- Vậy cũng chưa chắc, ngươi đã quên còn hai người nữa sao?
Mạnh Thập Tuyết lạnh lùng nói, nàng ta là người bị Đường Kiếp bắt kế sau Long Đảo.

Đường Kiếp nhướn mày, hắn không nói gì, nhưng Tần Lương bên cạnh đã thốt lên:
- Có phải Thích Thiếu Danh và An Như Mộng không?

- Ngu ngốc.
Bành Diệu Long và Long Đảo hừ lạnh nói.

Sau đó Tô Hinh Nguyệt nói:
- Thích Thiếu Danh không có ý định đoạt chân truyền, An Như Mộng thì không có tư cách chân truyền. Hai người này tiến vào Cửu Cung Mê Thiên Trận cũng là vì Phong Thanh Ngọc. Bởi vậy, họ tuyệt đối sẽ không tiến vào đây nhanh như vậy. Thập Tuyết là nói tới, Diệp Thiên Thương và Thái Quân Dương.

Diệp Thiên Thương? Thái Quân Dương?
Tần Lương ngẩn người, lúc này mới tỉnh ngộ, quả thật không có hai người đó trong trận này, điều này chứng tỏ bọn họ còn chưa tới Diệt Ma Đạo. Thực lực của Diệp Thiên Thương không cần phải nói, Thái Quân Dương sau khi đạt được kế thừa Thần Tiêu Kiếm Điển, thực lực cũng tăng mạnh, không có lý do gì mà bọn họ bây giờ vẫn chưa tới đây, đưa tay lên gãi gãi đầu nhất thời cũng thấy kỳ quái.

Chỉ có Đường Kiếp, trong lòng hắn thầm than một tiếng, biết hai người này sở dĩ hiện tại không vào, chỉ sợ là không phải không vào được, mà là cố ý không tiến vào. Nếu Nam Bách Thành, Bành Diệu Long bọn họ cũng có thể nghĩ được mình sẽ cản đường bọn họ, Diệp Thiên Thương làm gì có chuyện không nghĩ ra chứ? Thái Quân Dương lại là người hiểu rõ mình, càng chắc chắn gã sẽ nghĩ tới điểu này.

Bọn họ chậm chạp không tiến vào, chỉ sợ là đang chờ cơ hội.

Chờ mình đánh nhau với những người khác tới khi kiệt sức.

Ở góc độ nào, thì đây cũng là một canh bạc.

Đánh cược hắn có thể thắng Bành Diệu Long.

Đánh cuộc hắn vẫn có thể trấn thủ nơi đây tới tận giờ.

Những người khác hiển nhiên cũng nhận ra điểm này, Bành Diệu Long hừ một tiếng:
- Hai tên khốn khiếp này, thực rất tin tưởng ngươi đấy.

Gã cũng biết Đường Kiếp sẽ chắn đường mình, nhưng gã vẫn tiến vào, vì gã tin tưởng vào thực lực của chính mình.

Tô Hinh Nguyệt cười cười nói:
- Thật hứng thú, chỉ là không biết hai kẻ kia, ai là kẻ kiên nhẫn hơn. Hay là chúng ta cá cược một chút đi?

- Ta nghĩ là Thái Quân Dương.
Bành Diệu Long nói:
- Kẻ này tính tình nóng vội, hẳn sẽ là người thiếu kiên nhẫn hơn.

Mạnh Thập Tuyết lập tức nói:
- Ta cá là Diệp Thiên Thương.

Long Đảo nói:
- Ta cá Thái Quân Dương.

Nhóm học sinh bị Đường Kiếp bắt giữ trong trận, đang nhàn rỗi không biết làm gì nên bắt đầu cá cược với nhau.

Đường Kiếp cười cười:
- Ta cá là Diệp Thiên Thương.

- Hả?
Mọi người cùng nhìn về phía Đường Kiếp.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Hinh Nguyệt chiếu thẳng vào Đường Kiếp, hỏi:
- Đường sư đệ tại sao lại chắc chắn như vậy? Nếu bị thua, thì hãy thả chúng ta ra được chứ?

- Nếu ta thắng thì sao?
Đường Kiếp hỏi ngược lại.

Tô Hinh Nguyệt cười nói:
- Chúng ta đều bị nhốt trong này, còn có thể đưa gì cho ngươi chứ?

- Cũng chưa chắc.
Đường Kiếp trả lời:
- Ví dụ như miếng ngọc bội phá trận mà Long sư huynh giao cho cô, nếu có thể thì hãy lấy nó làm vật đặt cược đi.

Sắc mặt đám người Tô Hinh Nguyệt và Long Đảo đồng thòi đại biến.

Kỳ thực vừa rồi bọn họ cãi vã khắc khẩu với nhau, thực ra là để di dời sự chú ý của Đường Kiếp. Không ngờ rằng, Đường Kiếp vẫn phát hiện ra hành động của bọn họ.

Tô Hinh Nguyệt cười gượng vài tiếng, lật ngược cổ tay, giơ ra một khối ngọc thạch màu đen. Đó là một miếng ngọc màu đen, mặt trên đầy vân trận, bản thân nó chính là một kiện bảo vật, có khả năng phá trận. Nếu cơ thể Tô Hinh Nguyệt không bị trói giữ, trong thời gian ngắn không phát huy được uy lực của nó, thì trận pháp này đã bị nàng ta phá vỡ từ lâu. Lúc này nàng ta hậm hực nói:
- Đường sư đệ thực sự cẩn thận quá, nhưng vật này cũng không phải của ta, ta không làm chủ được.

Nói xong nàng ta đưa mắt nhìn về phía Long Đảo, Long Đảo hừ nói:
- Cược thì cược, ta cá là Thái Quân Dương. Nếu ta thắng, ngươi hãy để ta đi qua. Nếu ta thua, thì khối ngọc phá trận này thuộc về ngươi.

Gã không nói thả chúng ta ra, chỉ nói thả ta đi, hiển nhiên là tính toán để bản thân đoạt được chân truyền.

- Được, quyết định như vậy đi. Đường Kiếp ta lấy tâm ma ra thề, nếu Thái Quân Dương tới trước, ta sẽ để cho ngươi qua.

Nghe hắn nói dõng dạc như vậy, mọi người đều ngẩn ra.

Bành Diệu Long hỏi:
- Đường Kiếp, ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định Diệp Thiên Thương sẽ tới trước?

Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Bởi vì Thái Quân Dương rất hiểu ta, nên sự tín nhiệm với ta cũng cao hơn Diệp Thiên Thương. Tuy nhiên điểm mấu chốt nhất, chính là… Diệp Thiên Thương đã đến đây rồi.

Nói xong, hắn nhìn vào khoảng không cách đó không xa, cất giọng nói:
- Diệp huynh, huynh dự định khi nào mới chịu hiện thân vậy?

Tiếng cười sang sảng vọng ra, một thân ảnh từ trong hư vô hiện ra, đúng là Diệp Thiên Thương.

Nhìn thấy Diệp Thiên Thương hiện ta, vẻ mặt mọi người đều biến sắc.

Mặt Long Đảo bởi vì gã tiếc của, vì sự xuất hiện của Diệp Thiên Thương, đồng nghĩa vơi việc gã thua cược. Y Y không hề khách khí cướp lấy bảo vậy, cầm trên tay vui vẻ ngắm vuốt.

Đám người Bành Diệu Long kinh hãi nhìn Diệp Thiên Thương, không biết gã đã học thuật Nặc Tàng Tích từ bao giờ, và càng kinh ngạc hơn khi Đường Kiếp phát hiện ra được.

Mọi người đều đang cố gắng giấu kín thực lực, thoạt nhìn quang minh lỗi lạc, nhưng Bành Diệu Long và Mạnh Thập Tuyết lại bí mật cấu kết, Diệp Thiên Thương thì bí mật học thuật Nặc Tàng Tích, Tô Hinh Nguyệt đột nhiên mạnh lên, thậm chí ngay cả Đường Kiếp chưa từng khiêm tốn cũng có bí kỹ, khiến cho đám học sinh đều thầm than khổ trong lòng, đúng là không biết được thế nào. Cũng có học sinh, sau khi lĩnh ngộ được điều này, trở về nỗ lực phấn đấu cho bản thân mạnh mẽ hơn…

Diệp Thiên Thương có chút kinh ngạc nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi đã sớm phát hiện ra ta? Chẳng lẽ người biết thuật trinh sát?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Không liên quan tới thuật trinh sát. Pháp thuật ẩn nấp tuy rằng khéo léo, nhưng cũng không phải dùng thuật pháp mà phá giải được. Ngươi nắm giữ chỉ là pháp thuật ẩn náu cấp thấp nhất, thân hình tuy biến mất, nhưng thực thể lại vẫn tồn tại.

Nói xong Đường Kiếp chỉ vào chân Diệp Thiên Thương:
- Ngươi dẫm nát cây cỏ, cây cỏ bị đè xuống; lúc trước ta đánh nhau, quyền phong bay tứ phía, ngươi theo bản năng đã chống đỡ, những cây cỏ khác đều chịu ảnh hương, nhưng chỉ có khoảng trống kia là không bị. Hô hấp, tim đập, chẫn giẫm lên sỏi cát, đều tạo ra âm thanh; thậm chí là mùi cơ thể cũng sẽ khiến những yêu thú có khứu giác nhạy bén dò xét.

Lời của hắn nói không sai, thật sự hắn không dùng Phá Vọng Thiên Mục đề hát hiện ra Diệp Thiên Thương. Dù sao từ lúc chiến đấu tới nay, hắn đâu có thời gian rảnh rỗi mà sử dụng Phá Vọng Thiên Mục, tiêu hao linh khí quý giá chứ. Chỉ có điều người khi đang chiến đấu, trực giác phi sẽ tăng mạnh hơn bình thường, Đường Kiếp mơ hồ phát hiện có kẻ đang âm thầm theo dõi mình, càng chú ý quan sát, nên tất nhiên là phát hiện ra vấn đề.

Lúc này nghe Đường Kiếp nói vậy, kiếm quang trong tay Diệp Thiên Thương nổi lên, bổ về phía sau. Một hạ phẩm yêu thú muốn bắt Diệp Thiên Thương làm thức ăn, bị hắn chém một kiếm đứt người.

Thân hình không động đậy, Diệp Thiên Thương vẫn đứng sững trên mặt đất, cười khổ nói:
- Ta đã học được thuật ẩn thân, nghĩ có thể bịt mắt được người trong thiên hạ, nhưng không ngờ được răng, ngươi lại dễ dàng phát hiện ra. Đúng rồi, vậy sao ngươi có thể biết rằng ta không phải Thái Quân Dương?

Gã đứng ở bên cạnh đã lâu, nên nghĩ Đường Kiếp cũng đã nhận ra điều đó từ lâu.

- Bởi vì ta cũng rất hiểu y, y sẽ không dùng thuật này.
Đường Kiếp trả lời.

- Cũng có thể là người khác mà.

- Vậy thì cũng không sao cả.
Đường Kiếp buông tay:
- Dù sao đánh cuộc là cá xem ngươi và gã ai tới đây trước, chỉ cần không phải là Thái Quân Dương tới trước, ta cũng không thua. Nếu là đánh cuộc, luôn phải nghĩ rộng ra một chút.

Trong chuyện này thì hắn nói dối rồi, ngay từ đâu hắn thực sự không phải dựa vào Phá Vọng Thiên Mục, nhưng sau khi phát hiện có người nhìn trộm mình, hắn đã dùng Phá Vọng Thiên Mục để xem là ai rồi. Nếu không, hắn cũng sẽ không đánh cược với Long Đảo. Chẳng qua Phá Vọng Thiên Mục là pháp thuật thần bí, nếu có thể giấu diếm được, thì vẫn nên giấu đi là hơn.

Diệp Thiên Thương đầu tiên là ngây người, sau đó cười ha hả:
- Được, được lắm, Đường Kiếp. Nếu như thế, vậy đừng nói nhảm nữa, đỡ kiếm của ta.